• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Có rể là chiến vương (6 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 612

Lê Văn Vân để mặc cho Phạm Nhược Tuyết kiểm tra cho mình, đồng thời anh cũng giải thích với mấy người Lý Vân: “Chú Lý, chứ đừng đề phòng như thế, lúc nãy chú cũng nhìn thấy rồi đấy, tất cả bọn họ đều mặc đồng phục, lưng vác hai thanh đao, chú đã bao giờ chứng kiến mấy tên côn đồ có quy


mô, trận thế, khẩu hiệu như này chưa? Tụi cháu không phải là người xấu, hơn nữa còn là người tốt bẩm sinh, tụi cháu là Người Gác Đêm, là người bảo vệ sự hòa bình cho thế giới này.”


Anh không ngại giải thích cho ba người.


“Lúc trước cháu bị thương cũng là vì chiến đấu với người xấu, nên mới dẫn tới bị thương nặng suýt chết” Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Chú có thể hiểu tại cháu thành một tiểu đội đặc biệt.”


Cuối cùng anh hét toáng lên, bởi vì Phạm Nhược Tuyết đang đè lên vị trí đan điền của anh, khiến cả người anh co quắp lại.


“Chỗ này rất đau đúng không?” Phạm Nhược Tuyết hỏi.


Lê Văn Vân gật đầu, đang định giải thích tiếp thì đúng lúc này, Lý Tiểu U bỗng cười nói: “Anh Lê Văn Vân, anh hãy ngoan ngoãn để bác sĩ Phạm kiểm tra cơ thể cho anh đi, bên bọn họ cứ giao cho tôi giải thích với họ.”


Không thể không nói, sức cảm hóa của Lý Tiểu U mạnh hơn Lê Văn Vân rất nhiều.


Sau khi Lý Tiểu U giải thích tường tận cho bọn họ về sự tồn tại của Người Gác Đêm thì dần dần ba người đã bắt đầu tin tưởng, cũng nhìn Lê Văn Vân bằng cặp mắt khác xưa.


Bởi vì trong giọng điệu của Lý Tiểu U, Lê Văn Vân giống như một anh hùng khiến Lê Văn Vân nghe đến mức hơi xấu hổ.


Cuối cùng, ánh mắt căng thẳng sợ hãi mà mới đầu Lý Giai Dao nhìn Lê Văn Vân đã trở nên tràn ngập vẻ sùng bái.


Phạm Nhược Tuyết mở hộp thuốc ra, bắt đầu thay thuốc, băng bó lại cho Lê Văn Vân.


Tay nghề và trình độ chuyên môn của cô khiến Hàn Phượng sáng mắt.


Cuối cùng Lý Tiểu U nói: “Nói tóm lại là thế đó, sự tồn tại của chúng tôi là bí mật đối với người bình thường, ba người đã cứu anh Lê Văn Vân, thật ra theo lý mà nói thì chúng tôi không nên nói cho ba người biết, nhưng nếu anh Lê Văn Vân đã không muốn giấu ba người, vậy thì chúng tôi sẽ nói rõ cho ba người biết. Ngoài ra, ba người nhất định phải giữ bí mật, không được nhắc đến sự tồn tại của chúng tôi với bất kỳ ai, bằng không có thể sẽ gây ra chút rắc rối không cần thiết cho ba người.”


Lý Vân vội gật đầu đáp: “Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.”


Dứt lời, hình như ông ta lại nhớ ra điều gì đó, nên nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Lê Văn Vân, vậy… lãi suất cao mà chúng tôi đã nợ có cần trả lại nữa không?”


Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Tất nhiên là không cần trả lại rồi, hạng người cặn bã như Lôi Tấn sẽ không có kết cục tốt đẹp, nên chú cứ yên tâm.”


Lý Vân sửng sốt, một giây sau, mắt ông ta và Lý Giai Dao bắt đầu đỏ ửng, nước mắt bỗng tuôn rơi.


Đối với người bình thường như bọn họ thì có trời mới biết khoản nợ này đè bọn họ mệt đến nhường nào.


Lý Vân chỉ tầm bốn mươi tuổi, nhưng tóc đã bạc hơn phân nửa, trông chẳng khác gì người hơn năm mươi tuổi.


Lý Giai Dao là cô gái xinh đẹp như vậy, vì nợ nần dẫn đến gia đình nghèo khó, bình thường cả người hơi tự ti.


Cuối cùng tảng đá đè bọn họ mấy năm qua đã rơi xuống, cảm giác đó thật sự khó có thể diễn tả bằng lời.


Lý Vân dứt khoát đứng dậy, định quỳ xuống trước mặt Lê Văn Vân.


Lý Tiểu U vội ngăn cản ông ta.


Lê Văn Vân lên tiếng: “Chú Lý, chú đang làm gì thế, mạng của cháu là do chú cứu, nếu buổi tối hôm đó chứ không công cháu về, e rằng bây giờ thi thể của cháu đã thối rữa rồi, nên chút trợ giúp này chẳng đáng là gì.”


Nói đến đây, anh lại trầm ngâm nói: “Mặt khác, chú và Dao Dao hãy thu dọn đồ đạc rồi cùng cháu tới Yên Kinh sinh sống đi.”


Lý Vân ngẩn người, vội xua tay nói: “Cậu trả hết khoản tiền này là đủ rồi, tôi cứu cậu cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, cậu đã giúp tôi một chuyện rất lớn rồi. Với lại… con người tôi đã quen làm nông dân, không thích cuộc sống ở thành phố lớn đó, nên không quen cho lắm.”


Lê Văn Vân cau mày, đúng lúc này Phó Vũ đi vào nói: “Người đã giải đi rồi, còn mấy người thì sao? Bây giờ phải thu xếp thế nào, chúng ta về luôn trong đêm à?”


Lê Văn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Các anh cứ quay về đi, tôi phải ở lại đây thêm mấy ngày nữa.”


Anh phải nghĩ cách thuyết phục Lý Vân cùng tới Yên Kinh với anh mới được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom