-
Chương 7
Dù sao trong thiên hạ có bao nhiêu tiêu cục nổi tiếng, sao hắn lại lựa chọn tiêu cục Hanh Thông? Thật khó không khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Tần Miên gật đầu: “Nàng là cháu gái của cố Thái phó Hạ đã mất, Hạ Anh.”
Hạ gia trước đây cũng là một danh gia vọng tộc nổi tiếng ở kinh thành. Sau này triều đỉnh xảy ra một cuộc bạo loạn, cố thái phó Hạ đã tự vẫn trước cổng cung điện, cái ch/3t thương tâm của ông khiến nhiều người không khỏi xót xa.
Sau khi bạo loạn được dẹp yên, Hạ gia từ đó cũng trở nên suy sụp hoàn toàn.
Cố thái phó Hạ lúc sinh thời là một vị quan liêm chính, vì quá thẳng thắn, bộc trực nên đã đắc tội không ít người.
Để tránh xa tranh chấp và bảo toàn tính mạng cả gia tộc, phụ thân ta đưa ta rời khỏi kinh thành.
Chúng ta mở tiêu cục ở một thị trấn vô danh để tìm kế sinh nhai.
Một nam nhân dẫn theo một bé gái nhỏ tuổi nên rất dễ gây chú ý, chưa đầy nửa năm kẻ thù đã tìm đến.
Ngày đó, phụ thân ta suýt mất mạng. Vì vậy từ đó trở về sau, phụ thân đã nuôi dạy ta như một đấng nam nhi để tránh tai mắt của kẻ thù.
Suy nghĩ của ta bị kéo về hiện tại, ta nhìn về phía Tần Miên: “Thái tử có thể nói lý do tại sao lại chọn ta làm thê tử không?”
Tần Miên trầm giọng nói: “Hiện nay cả triều đình đều nằm trong tay của phe Thanh Lưu, mà bọn họ phần lớn đều là môn sinh của cố thái phó Hạ, cố thái phó Hạ đối với họ có ơn tri ngộ, nên ta đã…”
Ta chợt hiểu ra: “Vậy ngài muốn lợi dụng thân phận của ta để lôi kéo phe Thanh Lưu.”
Tần Miên không nói gì xem như đã thừa nhận, hắn đứng dậy, cung kính cúi chào ta.
“Tần Miên vì lợi ích cá nhân mà lợi dụng Hạ cô nương, mong cô nương thứ lỗi.”
Ta bị hành động bất ngờ của hắn làm cho kinh ngạc.
Nhìn mái tóc dài đen nhánh của hắn rủ xuống vai, cơn giận trong lòng ta bỗng dưng tan biến đi ít nhiều.
Người này thật thẳng thắn.
...
Ta và Tần Miên ngồi đàm luận rất lâu dưới ánh sáng của đôi nến hỷ.
Cuối cùng, ta và hắn ký một bản thỏa thuận.
Chờ đến khi Tần Miên vững vàng trên ngôi vị Thái tử ta sẽ cùng hắn hòa ly, xin phép rời khỏi kinh thành.
Ngay ngày đầu tiên khi được gả vào đây ta đã nghĩ đến việc hòa ly rồi.
“Không hổ là cháu gái của cố thái phó Hạ” ta tự đắc.
Đêm khuya thanh vắng, bầu không khí trong phòng dần thay đổi.
Ánh nến chiếu lên khuôn mặt Tần Miên, ta nhìn đến ngẩn ngơ cả người.
Tần Miên: “Hay là...”
Ta đột nhiên tiếp lời: “Chúng ta đi nghỉ thôi?”
Tần Miên: “...”
“Thời gian không còn sớm nữa, đúng là chúng ta nên nghỉ ngơi rồi.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi nói thêm: “Ta sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.”
Ta trừng mắt nhìn hắn đứng dậy đi về phía cửa.
Chậc, sao lại có cảm giác như con vịt đã được nấu chín mà bay đi mất vậy.
Chậc chậc chậc, đam mê mỹ sắc quả là không tốt!
Khi Tần Miên chuẩn bị đóng cửa phòng giúp ta để sang phòng bên cạnh ngủ, ta không kìm được mà hô to: “Đợi đã.”
Hắn quay đầu lại nhìn ta: “Còn chuyện gì nữa?”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
Hắn nhìn ta không nói gì.
Ta thẳng thắn nói: “Hôm đó ở suối nước nóng trên núi, ngài đã chạm vào ta…”
Sắc mặt Tần Miên lập tức đỏ bừng, tay đang vịn cửa vô thức co lại.
Ta làm như không thấy, tiếp tục nói: “Ngài còn nhìn thấy hết của ta...”
“Hạ cô nương!” Tần Miên cắt ngang lời ta, giọng nghe có chút xấu hổ và tức giận.
“Chuyện hôm đó là ngoài ý muốn, ta... sẽ bồi thường cho cô.”
Ta thấy hắn rất thú vị, rõ ràng là ta bị hắn nhìn thấy, nhưng dáng vẻ của hắn lại khiến người ta tưởng rằng ta chiếm lợi ích của hắn không đấy.
Tần Miên quay đầu bỏ đi thì bị ta chặn lại.
Tần Miên ngạc nhiên: “Cô nương làm vậy là có ý gì?”
Ta chớp chớp mắt: “Bồi thường thì bây giờ cũng được.”
Tần Miên nhíu mày: “Bây giờ sao?”
Ta cười: “Ngài để ta chạm lại là được rồi.”
Tần Miên: “...”
Cuối cùng trong bản thỏa thuận của hai chúng ta được thêm vào một điều khoản nữa.
“Hạ Anh trước khi hòa ly không được phép giở trò lưu manh.”
Nói một cách dễ hiểu khác.
Người này thật là nhỏ mọn!
Tần Miên gật đầu: “Nàng là cháu gái của cố Thái phó Hạ đã mất, Hạ Anh.”
Hạ gia trước đây cũng là một danh gia vọng tộc nổi tiếng ở kinh thành. Sau này triều đỉnh xảy ra một cuộc bạo loạn, cố thái phó Hạ đã tự vẫn trước cổng cung điện, cái ch/3t thương tâm của ông khiến nhiều người không khỏi xót xa.
Sau khi bạo loạn được dẹp yên, Hạ gia từ đó cũng trở nên suy sụp hoàn toàn.
Cố thái phó Hạ lúc sinh thời là một vị quan liêm chính, vì quá thẳng thắn, bộc trực nên đã đắc tội không ít người.
Để tránh xa tranh chấp và bảo toàn tính mạng cả gia tộc, phụ thân ta đưa ta rời khỏi kinh thành.
Chúng ta mở tiêu cục ở một thị trấn vô danh để tìm kế sinh nhai.
Một nam nhân dẫn theo một bé gái nhỏ tuổi nên rất dễ gây chú ý, chưa đầy nửa năm kẻ thù đã tìm đến.
Ngày đó, phụ thân ta suýt mất mạng. Vì vậy từ đó trở về sau, phụ thân đã nuôi dạy ta như một đấng nam nhi để tránh tai mắt của kẻ thù.
Suy nghĩ của ta bị kéo về hiện tại, ta nhìn về phía Tần Miên: “Thái tử có thể nói lý do tại sao lại chọn ta làm thê tử không?”
Tần Miên trầm giọng nói: “Hiện nay cả triều đình đều nằm trong tay của phe Thanh Lưu, mà bọn họ phần lớn đều là môn sinh của cố thái phó Hạ, cố thái phó Hạ đối với họ có ơn tri ngộ, nên ta đã…”
Ta chợt hiểu ra: “Vậy ngài muốn lợi dụng thân phận của ta để lôi kéo phe Thanh Lưu.”
Tần Miên không nói gì xem như đã thừa nhận, hắn đứng dậy, cung kính cúi chào ta.
“Tần Miên vì lợi ích cá nhân mà lợi dụng Hạ cô nương, mong cô nương thứ lỗi.”
Ta bị hành động bất ngờ của hắn làm cho kinh ngạc.
Nhìn mái tóc dài đen nhánh của hắn rủ xuống vai, cơn giận trong lòng ta bỗng dưng tan biến đi ít nhiều.
Người này thật thẳng thắn.
...
Ta và Tần Miên ngồi đàm luận rất lâu dưới ánh sáng của đôi nến hỷ.
Cuối cùng, ta và hắn ký một bản thỏa thuận.
Chờ đến khi Tần Miên vững vàng trên ngôi vị Thái tử ta sẽ cùng hắn hòa ly, xin phép rời khỏi kinh thành.
Ngay ngày đầu tiên khi được gả vào đây ta đã nghĩ đến việc hòa ly rồi.
“Không hổ là cháu gái của cố thái phó Hạ” ta tự đắc.
Đêm khuya thanh vắng, bầu không khí trong phòng dần thay đổi.
Ánh nến chiếu lên khuôn mặt Tần Miên, ta nhìn đến ngẩn ngơ cả người.
Tần Miên: “Hay là...”
Ta đột nhiên tiếp lời: “Chúng ta đi nghỉ thôi?”
Tần Miên: “...”
“Thời gian không còn sớm nữa, đúng là chúng ta nên nghỉ ngơi rồi.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi nói thêm: “Ta sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.”
Ta trừng mắt nhìn hắn đứng dậy đi về phía cửa.
Chậc, sao lại có cảm giác như con vịt đã được nấu chín mà bay đi mất vậy.
Chậc chậc chậc, đam mê mỹ sắc quả là không tốt!
Khi Tần Miên chuẩn bị đóng cửa phòng giúp ta để sang phòng bên cạnh ngủ, ta không kìm được mà hô to: “Đợi đã.”
Hắn quay đầu lại nhìn ta: “Còn chuyện gì nữa?”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
Hắn nhìn ta không nói gì.
Ta thẳng thắn nói: “Hôm đó ở suối nước nóng trên núi, ngài đã chạm vào ta…”
Sắc mặt Tần Miên lập tức đỏ bừng, tay đang vịn cửa vô thức co lại.
Ta làm như không thấy, tiếp tục nói: “Ngài còn nhìn thấy hết của ta...”
“Hạ cô nương!” Tần Miên cắt ngang lời ta, giọng nghe có chút xấu hổ và tức giận.
“Chuyện hôm đó là ngoài ý muốn, ta... sẽ bồi thường cho cô.”
Ta thấy hắn rất thú vị, rõ ràng là ta bị hắn nhìn thấy, nhưng dáng vẻ của hắn lại khiến người ta tưởng rằng ta chiếm lợi ích của hắn không đấy.
Tần Miên quay đầu bỏ đi thì bị ta chặn lại.
Tần Miên ngạc nhiên: “Cô nương làm vậy là có ý gì?”
Ta chớp chớp mắt: “Bồi thường thì bây giờ cũng được.”
Tần Miên nhíu mày: “Bây giờ sao?”
Ta cười: “Ngài để ta chạm lại là được rồi.”
Tần Miên: “...”
Cuối cùng trong bản thỏa thuận của hai chúng ta được thêm vào một điều khoản nữa.
“Hạ Anh trước khi hòa ly không được phép giở trò lưu manh.”
Nói một cách dễ hiểu khác.
Người này thật là nhỏ mọn!