-
Chương 12 END
Ta cười lạnh nhạt: “Ta rời đi không phải tốt sao? Nhường chỗ cho ngài lấy trắc phi.”
Tần Miên nhíu mày: “Ai nói ta muốn lấy trắc phi?”
Hắn nhanh chóng phản ứng lại: “Nàng vừa đến chỗ của ta?”
Ta nhìn hắn, không nói gì.
Tần Miên thở dài: “Nàng đến sao không ở lại nghe ta nói hết lời?”
Ta ngẩn người: “Ngài muốn nói gì nữa?”
Tần Miên: “Hạ Anh, ta sẽ không lấy trắc phi.”
“Tần Miên ta chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng nữ nhân để làm bất cứ điều gì.”
“Ngày đó ta muốn lấy nàng, lý do không phải như ta đã nói ban đầu.”
“Trước khi về kinh, phe Thanh Lưu đã đứng về phía ta rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn không thể tin nổi: “Vậy ngài ...”
Tần Miên nhìn ta chăm chú: “Ta lấy nàng, chỉ vì tận sâu trong lòng ta luôn muốn lấy nàng làm thê tử thôi.”
Hắn nói hắn đã gặp ta từ rất lâu rồi.
Còn sớm hơn ta biết rất nhiều.
Năm đó, ta bảy tuổi, kinh thành đang bạo loạn, Hạ lão thái phó vì muốn tranh thủ thời gian cho tiểu hoàng tử và cháu gái mình chạy trốn nên đã bị quân phản loạn bao vây trước cổng cung.
Thề ch/3t không khuất phục nên Hạ lão thái phó đã tự vẫn trước cổng cung.
“Khi đó, nàng và ta cùng trốn trong một ngõ hẻm.”
“Nàng bình tĩnh hơn ta rất nhiều, bịt chặt miệng ta không cho ta phát ra tiếng, ta quá sợ hãi, quay đầu cắn vào vai nàng.”
Tần Miên chỉ vào lưng ta: “Trên lưng nàng có rất nhiều vết sẹo, có một vết là do ta để lại.”
Đầu óc ta vô cùng hỗn loạn.
Những gì hắn nói... ta đều không nhớ chút nào.
Thời gian qua ta cho người nghe ngóng tin tức, đi khắp nơi để tìm nàng: “Hôm nàng nhờ ta bôi thuốc vào vết thương ta đã nhận ra nàng, ta lập tức về xin thánh thượng ban hôn để lấy nàng làm thê tử. Đó là ước muốn ta ấp ủ trong lòng suốt hàng chục năm qua.”
Nghe những lời Tần Miên nói làm ta vừa vui, vừa bối rối, trong đầu ta như có pháo hoa nổ tung.
Ba năm sau ta ngồi trên ngựa với khuôn mặt đầy lo âu.
Tiểu sư đệ chạy đến bên ta: “Thiếu chủ, có chuyện gì vậy?”
“Ngài bảo trong cung buồn chán, Thái tử điện hạ đã cho ngài ra ngoài làm nhiệm vụ cùng với tiêu cục rồi mà.”
Ta nhìn tiểu sư đệ với khuôn mặt không biểu cảm, sau đó chuyển ánh nhìn sang đám thị vệ.
“Bảo vệ ta còn nhiều hơn bảo vệ hàng của tiêu cục chúng ta.”
“Với đội hình thế này ai mà dám đến cướp tiêu?”
“Chẳng thú vị gì cả, thật là chán.”
...
Khi trở về kinh thành, phủ Thái tử vừa khéo có khách đến.
Nghe các nha hoàn trong phủ nói đó là sứ thần nước lân bang đến thăm.
Ta định về phòng thay y phục, nhưng khi đi ngang qua ngự hoa viên lại nghe thấy tiếng cười nói rôm rả.
Những mỹ nữ trong trang phục lạ mắt đang nhảy múa tưng bừng.
Bọn sứ thần lân bang cười nghiêng ngã: “Thái tử điện hạ ngài có thích không?”
Biểu cảm của Tần Miên ta không nhìn rõ.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Dù sao biểu cảm của ta cũng không dễ chịu gì.
Ta nhẹ nhàng bước đến sau lưng Tần Miên, chậm rãi lên tiếng: “Thái tử điện hạ chàng có thích không?”
Sứ thần nước lân bang giật mình, cau mày quay đầu nhìn ta.
Hắn nhìn ta với vẻ mặt khinh miệt: “Người hầu trong phủ của Thái tử điện hạ thật quá vô lễ.”
Tần Miên liếc nhìn hắn một cái, nâng chén nước lên uống: “Đây là Thái tử phi của ta.”
Nhìn cây thương trong tay ta, sứ thần dẫn đám mỹ nữ vội vàng cáo lui.
Sau khi họ rời đi, ta mỉm cười nhìn Tần Miên: “Đẹp không?”
Tần Miên không biểu cảm: “Không đẹp.”
“Chàng nhìn eo của nàng ta.”
“Ta không có.”
“Chàng còn cười.”
“Ta không có mà.”
“Chàng đã cười với họ rồi.”
“Ta thật sự không có!”
Tần Miên cúi người bế ta lên.
Ta hỏi hắn: “Chàng làm gì vậy?”
Tần Miên: “Bế Thái tử phi về phòng.”
Đi được vài bước, hắn đột nhiên rẽ hướng.
Ta lại hỏi: “Chàng lại làm gì vậy?”
Tần Miên: “Trước tiên phải cho Thái tử phi đi tắm đã.”
“Chàng chê ta sao?”
“Không có.”
...
Sứ thần lân bang quay lại ngự hoa viên bỗng đứng như trời trồng, quay đầu hỏi nha hoàn đứng cạnh cửa: “Họ đang làm gì vậy?”
Nha hoàn bình thản đáp: “Chỉ là chút chuyện riêng tư thôi mà.”
Hết
Tần Miên nhíu mày: “Ai nói ta muốn lấy trắc phi?”
Hắn nhanh chóng phản ứng lại: “Nàng vừa đến chỗ của ta?”
Ta nhìn hắn, không nói gì.
Tần Miên thở dài: “Nàng đến sao không ở lại nghe ta nói hết lời?”
Ta ngẩn người: “Ngài muốn nói gì nữa?”
Tần Miên: “Hạ Anh, ta sẽ không lấy trắc phi.”
“Tần Miên ta chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng nữ nhân để làm bất cứ điều gì.”
“Ngày đó ta muốn lấy nàng, lý do không phải như ta đã nói ban đầu.”
“Trước khi về kinh, phe Thanh Lưu đã đứng về phía ta rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn không thể tin nổi: “Vậy ngài ...”
Tần Miên nhìn ta chăm chú: “Ta lấy nàng, chỉ vì tận sâu trong lòng ta luôn muốn lấy nàng làm thê tử thôi.”
Hắn nói hắn đã gặp ta từ rất lâu rồi.
Còn sớm hơn ta biết rất nhiều.
Năm đó, ta bảy tuổi, kinh thành đang bạo loạn, Hạ lão thái phó vì muốn tranh thủ thời gian cho tiểu hoàng tử và cháu gái mình chạy trốn nên đã bị quân phản loạn bao vây trước cổng cung.
Thề ch/3t không khuất phục nên Hạ lão thái phó đã tự vẫn trước cổng cung.
“Khi đó, nàng và ta cùng trốn trong một ngõ hẻm.”
“Nàng bình tĩnh hơn ta rất nhiều, bịt chặt miệng ta không cho ta phát ra tiếng, ta quá sợ hãi, quay đầu cắn vào vai nàng.”
Tần Miên chỉ vào lưng ta: “Trên lưng nàng có rất nhiều vết sẹo, có một vết là do ta để lại.”
Đầu óc ta vô cùng hỗn loạn.
Những gì hắn nói... ta đều không nhớ chút nào.
Thời gian qua ta cho người nghe ngóng tin tức, đi khắp nơi để tìm nàng: “Hôm nàng nhờ ta bôi thuốc vào vết thương ta đã nhận ra nàng, ta lập tức về xin thánh thượng ban hôn để lấy nàng làm thê tử. Đó là ước muốn ta ấp ủ trong lòng suốt hàng chục năm qua.”
Nghe những lời Tần Miên nói làm ta vừa vui, vừa bối rối, trong đầu ta như có pháo hoa nổ tung.
Ba năm sau ta ngồi trên ngựa với khuôn mặt đầy lo âu.
Tiểu sư đệ chạy đến bên ta: “Thiếu chủ, có chuyện gì vậy?”
“Ngài bảo trong cung buồn chán, Thái tử điện hạ đã cho ngài ra ngoài làm nhiệm vụ cùng với tiêu cục rồi mà.”
Ta nhìn tiểu sư đệ với khuôn mặt không biểu cảm, sau đó chuyển ánh nhìn sang đám thị vệ.
“Bảo vệ ta còn nhiều hơn bảo vệ hàng của tiêu cục chúng ta.”
“Với đội hình thế này ai mà dám đến cướp tiêu?”
“Chẳng thú vị gì cả, thật là chán.”
...
Khi trở về kinh thành, phủ Thái tử vừa khéo có khách đến.
Nghe các nha hoàn trong phủ nói đó là sứ thần nước lân bang đến thăm.
Ta định về phòng thay y phục, nhưng khi đi ngang qua ngự hoa viên lại nghe thấy tiếng cười nói rôm rả.
Những mỹ nữ trong trang phục lạ mắt đang nhảy múa tưng bừng.
Bọn sứ thần lân bang cười nghiêng ngã: “Thái tử điện hạ ngài có thích không?”
Biểu cảm của Tần Miên ta không nhìn rõ.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Dù sao biểu cảm của ta cũng không dễ chịu gì.
Ta nhẹ nhàng bước đến sau lưng Tần Miên, chậm rãi lên tiếng: “Thái tử điện hạ chàng có thích không?”
Sứ thần nước lân bang giật mình, cau mày quay đầu nhìn ta.
Hắn nhìn ta với vẻ mặt khinh miệt: “Người hầu trong phủ của Thái tử điện hạ thật quá vô lễ.”
Tần Miên liếc nhìn hắn một cái, nâng chén nước lên uống: “Đây là Thái tử phi của ta.”
Nhìn cây thương trong tay ta, sứ thần dẫn đám mỹ nữ vội vàng cáo lui.
Sau khi họ rời đi, ta mỉm cười nhìn Tần Miên: “Đẹp không?”
Tần Miên không biểu cảm: “Không đẹp.”
“Chàng nhìn eo của nàng ta.”
“Ta không có.”
“Chàng còn cười.”
“Ta không có mà.”
“Chàng đã cười với họ rồi.”
“Ta thật sự không có!”
Tần Miên cúi người bế ta lên.
Ta hỏi hắn: “Chàng làm gì vậy?”
Tần Miên: “Bế Thái tử phi về phòng.”
Đi được vài bước, hắn đột nhiên rẽ hướng.
Ta lại hỏi: “Chàng lại làm gì vậy?”
Tần Miên: “Trước tiên phải cho Thái tử phi đi tắm đã.”
“Chàng chê ta sao?”
“Không có.”
...
Sứ thần lân bang quay lại ngự hoa viên bỗng đứng như trời trồng, quay đầu hỏi nha hoàn đứng cạnh cửa: “Họ đang làm gì vậy?”
Nha hoàn bình thản đáp: “Chỉ là chút chuyện riêng tư thôi mà.”
Hết