Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Ngũ Hoạ Nhu uất ức vừa khóc vừa quay đầu bỏ chạy.
Tư Đằng ngơ ngác đứng đó. Nhớ lại lời trách cứ của Ngũ Hoạ Nhu, cái gì mà là anh ghét bỏ cô, cái gì mà ngủ qua cũng không có gì, cái gì cô ấy không phải là người quấn quít chặt lấy người.
Chợt giật mình nhìn lên ánh trăng vỗ đầu một cái, mới nhớ tới chuyện gì xảy ra. Hóa ra tiểu nha đầu này nghi ngờ ý tứ của mình rồi, cho là mình ghét bỏ gia thế cô ấy không tốt?
Hoảng hốt nhìn bóng dáng cô càng ngày càng nhỏ, rồi nhanh chóng không nhìn thấy nữa mới vội vàng chạy đuổi theo hướng cô vừa chạy đi.
Mặc dù chân Ngũ Hoạ Nhu không tính là dài so với anh nhưng bước rất nhanh trong bóng tối tĩnh mịch bên hồ nhỏ, mặc kệ mấy lần vấp ngã bởi đá cuội vẫn cắm cúi đi thẳng về phía trước.
Tư Đằng đuổi theo một lúc mới chặn trước mặt Ngũ Họa Nhu kéo cô ôm thật chặt trong ngực mình.
Lúc này Ngũ Hoạ Nhu đang tức giận đến không còn biết trời trăng gì nữa.
"Tránh ra! Khốn kiếp! Buông tôi ra! Tôi chán ghét anh, chán ghét anh, chán ghét anh!"
Lúc trước đã nói cái gì, "Không phải chỉ là ngủ thôi ư, không có gì lớn" lập tức bởi vì nước mắt cô chan chứa mà tất cả biến thành cái rắm.
Tư Đằng kéo đầu Ngũ Họa Nhu lại, đưa tay vén tóc trên mặt cô, nghiêm túc nhìn vẻ mặt đau lòng và ảo não của cô. Kể từ sau lần gặp thích khách, anh không để cô rơi nước mắt dù là bởi bất cứ lý do gì.
Trong lòng lo lắng, nâng gương mặt của cô nhẹ nhàng hỏi một câu: "Em khóc sao?"
Hỏi xong mới tự trách mình ngớ ngẩn, mặt cô đầm đìa nước mắt như thế còn phải hỏi?
Nhưng Ngũ Hoạ Nhu lại dùng sức quay đầu đi, hình như tức giận trong lòng thế nào cũng không nguôi xuống được, vừa nghẹn ngào vừa cắn răng: "Không có! Hạt cát bay vào mắt rồi !"
Tư Đằng sững sờ, ngay sau đó cười cười, nhân nhượng: "Để anh thổi mắt giúp em!"
Ngũ Hoạ Nhu dùng sức muốn đẩy tay anh ra khỏi gương mặt mình nhưng làm thế nào cũng không ra. Những lúc như thế này người phụ nữ vĩnh viễn không thể đọ sức với đàn ông được, vì thế càng thêm tức giận.
Nhắm hai mắt thật chặt, hất cằm lên, không để ý đến anh đứng đó: "Chỉ bị bụi bay vào mắt, anh không cần quan tâm!"
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Hoạ Nhu bởi vì có nước mắt mà ánh mắt có phần long lanh, Tư Đằng thấy cô còn hướng về phía mình phát giận liền thả lỏng tâm tình, dù sao cũng tốt hơn việc cô không để ý tới mình chút nào nữa.
Nhẹ nhàng đưa tay lên định vạch mí mắt của Ngũ Họa Nhu nhưng cô lại dùng sức nhắm chặt lại, cố ý không để cho anh thổi mắt cho.
Bất đắc dĩ bỏ tay rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng mịn màng của cô, từng tia rung động trong nháy mắt phóng đại thiêu đốt ở trong lòng, biến thành nhiều ngọn lửa nhỏ. Trong đầu chợt nhớ lại chuyện lần đầu tiên của hai người, cảm giác sảng khoái khi ở trong cơ thể cô khiến anh nhớ mãi không quên.
Hầu kết bên trên giật giật, ngọn lửa dục vọng bắt đầu nhen nhóm, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của cô vẫn còn nghẹn ngào hé mở khiến anh không kìm nén được cúi đầu hôn lên đó.
Ngũ Hoạ Nhu hoảng hốt, người này khiến cô tức đến phát khóc, bây giờ còn ở nơi này giở trò lưu manh khi dễ người, mở mắt sẽ phải mắng, nhưng nhìn tròng mắt mê ly khát vọng của anh lại không dám nhúc nhích.
Đầu lưỡi của anh vô tình hay cố ý trêu chọc trong môi miệng cô, làm cho môi lưỡi của cô cũng tê tê, suy nghĩ có chút bồng bềnh, nhưng anh không thâm nhập đi xuống, ngược lại cảm thấy rất nghiện với phản ứng nhàn nhạt đồng ý của cô.
Ngũ Hoạ Nhu đứng nghiêm như yêu cầu tác phong của quân đội, toàn thân căng thẳng, trong đầu đều là hình ảnh hai người lăn lộn ở trên giường lớn lần trước, một bên anh nằm ở trên người mình vận động, vừa nhắm hai mắt cắn tai của cô. Đều là do cô, không có việc gì tự dưng lại tức tức, cũng không có phản ứng, mới có thể để cho anh khống chế không được muốn cô như thế.
Ngũ Hoạ Nhu có chút sợ, hiện tại đang ở trong trường quân sự, nếu đánh dã chiến thì không phải là không thể tiếp nhận, nhưng nếu bị người khác phát hiện, bắt được thì quân tịch của cô có còn hay không?
Cha mẹ cô còn trông cậy sau khi tốt nghiệp trường quân đội xem cô có thể có tiền đồ hơn!
Nhưng cũng bởi vì sự trầm mặc và không kháng cự của Ngũ Họa Nhu ngược lại làm cho Tư bốc lên ý xấu.
Anh nghĩ , lúc nãy cô còn đang tức giận tưng bừng, mà chỉ cần hôn cô một cái thì cô liền an tĩnh, có phải đó là bày tỏ trong lòng cô ấy có nhiều mong đợi?
Vì vậy, nụ hôn của anh từ từ bắt đầu sâu hơn, vượt qua hàm răng của cô, mang theo hương thơm và nhiệt độ cực nóng xâm nhập vào cổ họng cô, một tay ôm thật chặt vòng eo mảnh khảnh, một tay ghì thật chặt đầu Ngũ Họa Nhu.
Rốt cuộc, đôi môi Ngũ Họa Nhu bị giày vò vừa đỏ vừa sưng, thậm chí cũng hơi có chút biến hình, mà hai tay của Tư Đằng cũng đã sớm đổi vị trí, Sau khi rời khỏi bờ môi của cô, lại nghiêm trang nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Thân thể Ngũ Hoạ Nhu căng thẳng đã sớm mất đi kiểm soát dưới thế công nóng bỏng của anh, đầu óc mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt, miệng mở to thở gấp, chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, cúi đầu mà xem xét, tất cả nút áo thường phục đều bị anh cởi ra, trước ngực một mảnh như ánh trăng sáng trong mỹ cơ, rêu rao xuân sắc.
Ngũ Họa Nhu vội vàng giơ tay lên muốn cài nút áo lại, nhưng Tư Đằng lại sắp một bước trước cúi đầu xuống.
"Ưmh ~"
"Muốn chết! "
"A Tư! Anh đừng như vậy! Nơi này là trường quân đội! Anh muốn em bị tước quân tịch sao?!"
Tư Đằng hít sâu một hơi, giống như là hạ quyết tâm rất lớn so với bình thường mới nâng đầu lên, một tay ôm lấy cô vào trong ngực, quyến luyến mà không buông.
"Tiểu Nhu, không phải anh xem thường gia cảnh nhà em. Em hãy suy nghĩ một chút, ngay cả người người nhà anh cũng còn không có, anh là cô nhi, anh sợ em sẽ xem thường anh mới đúng. Lúc nãy không để ý nên đồng ý đi về bởi vì anh đang suy nghĩ xem nên nói thế nào với Kiều Thiếu để cho một gian hàng ở Thính Vũ. Em nói ba em là thợ may, anh muốn đón ba mẹ em về kinh đô, nếu ba em muốn tiếp tục làm việc thì sẽ bố trí một cửa hàng may còn nếu cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, anh sẽ mua gian một nhà lớn ở cùng ba mẹ em. Người nhà của em chính là người nhà của anh, không phải sao?"
Tư Đằng nói rất chân thành, rất dịu dàng, ánh mắt long lanh, lời nói kiên định như một lời thề son sắt Ngũ Hoạ Nhu chưa từng gặp qua. Cô có chút áy náy vì mình vừa hiểu lầm anh.
"A Tư, cái người đần độn này!"
Rõ ràng là mình hiểu lầm nhưng ngoài miệng vẫn còn nói trách cứ tại anh. Ai bảo anh phản ứng chậm nửa nhịp cũng không biết? Tư Đằng thấy cô không còn so đo, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt căng thẳng rốt cuộc cũng thư hoãn.
Giơ tay nhẹ nhàng giúp cô sửa sang quần áo, cài nút áo lại cho cô, sau đó ôm cô thật chặt vào trong ngực mình.
"Tiểu Nhu, làm thế nào bây giờ, thế nào cũng ôm không đủ !"
"Ha ha." Ngũ Hoạ Nhu ngây ngốc cười, A Tư cọc gỗ rốt cuộc cũng biết nói lời ngon ngọt rồi. Vùi đầu chôn thật sâu trong lồng ngực Tư Đằng, cảm nhận mùi hương trên người anh, sau đó thõa mãn cong khóe miệng, nâng mí mắt liếc xéo hắn: "A Tư, lời nói vừa rồi có tính là lời cầu hôn hay không ?"
Anh ấy nói người nhà cô chính là người nhà của anh, còn nói muốn mua nhà nuôi cha mẹ cô. Như vậy, nói đúng là muốn cùng cô chung sống chứ?
Tư Đằng nháy mắt mấy cái, trong đầu thoáng qua một chút hình ảnh cầu hôn trên phim truyền hình, nhất định phải có hoa hồng, có bữa tối lãng mạn dưới nến, có nhẫn kim cương tinh xảo lóng lánh. Nhìn bầu trời đầy sao lung linh, nghĩ thầm Tiểu Nhu là một cô gái tốt, nhất định phải cho người ta một công đạo. Rũ mắt, thương tiếc hôn lên trán của Ngũ Họa Nhu, nhìn ánh mắt đầy mong đợi của cô, lạnh nhạt nói: "Không tính!"
Bên này nói như vậy nhưng đang suy nghĩ ngày mai phải nhanh chóng thu xếp đi mua chiếc nhẫn mới được! Nhưng nghe vậy Ngũ Hoạ Nhu vừa nguôi giận lại sững sờ biến sắc, không tin được.
"Không tính?"
"Ừ! không phải!"
Không phải lễ cầu hôn phải có nhẫn kim cương, hoa hồng, còn phải có khung cảnh lãng mạn sao? Nếu chỉ như vậy thì quá uất ức cho cô ấy.
Ngũ Hoạ Nhu đáy mắt bỗng nhiên lại đầy nước mắt, một tay đẩy Tư Đằng ra, nhất quyết không tha nói: "Tư Đằng, có phải từ đầu anh không có ý định muốn kết hôn với tôi phải không? Anh nói phải mua nhà cho cha mẹ tôi cũng chỉ là bởi vì chúng ta có tình một đêm phải không?"
Ngũ Hoạ Nhu có chút không có thể tiếp nhận. Cô vẫn bị Kiều Âu dùng điều kiện có thể hay không kết hôn cùng Tư Đằng để lợi dụng, lúc làm cận vệ cho Lam Thiên Tình, luôn phải kịp thời thông báo cho Kiều Âu các tin tức quan trọng, để lấy lòng Kiều Âu, khiến quan hệ của Kiều Âu và Lam Thiên Tình ngọt ngào, cũng vì Kiều Âu vui mừng, sau đó đem Tư Đằng chỉ hôn cho mình.
Nhưng cô liên tiếp hỏi hai lần mà Tư Đằng đều nói không coi là cầu hôn!
"Tiểu Nhu! Chúng ta sao có thể tính là tình một đêm đây?"
Tư Đằng nóng nảy không hiểu nha đầu này thế nào lại xù lông rồi, tiến lên một bước muốn ôm lấy cô nhưng cô lại liên tiếp lùi về phía sau.
"Tôi hỏi lại anh một lần cuối cùng, mới vừa rồi có tính là cầu hôn hay không?"
Tư Đằng đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoang mang của Ngũ Họa Nhu. Anh có chút không hiểu được nội tâm và ý tưởng của cô, chẳng qua là cảm thấy cầu hôn như vậy sẽ quá uất ức cho Ngũ Họa Nhu, hơn nữa cô cũng sẽ không hài lòng.
Suy nghĩ một chút trả lời nước đôi: "Em nói thế nào sẽ là như thế!"
Nghĩ thầm, lần này Ngũ Họa Nhu sẽ không có ý kiến gì đi?
Ai biết, Ngũ Họa Nhu chợt hung hăng lau một cái nước mắt, vẻ mặt bi thương nhìn tới trước: "Anh không phải miễn cưỡng! Tôi không ép anh. Tôi không lấy anh."
Nói xong, nghiêng đầu bỏ chạy. Tư Đằng phát điên, vò đầu bứt tóc, buổi tối khuya rốt cuộc cô ấy đang nháo cái gì chứ? Cứ như vậy thích mình đuổi sao?
Thở dài ra một hơi, Tư Đằng an ủi mình, người ta là một tiểu cô nương, đang ở thời kỳ phản nghịch trước khi trưởng thành, cộng thêm thời điểm nói yêu đương tương đối nhạy cảm, cho nên cảm xúc không ổn định, giận dỗi khó hiểu, đợi đến khi trưởng thành là tốt.
Phân tích xong những tâm lý này, Tư Đằng bóng dáng càng chạy càng xa bóng dáng của Ngũ Họa Nhu, lại xoải chân đuổi theo.
Ai, đồng đội trong ám vệ đội mấy ngày nay hâm mộ anh, nào là trâu già gặm cỏ non, nào là bạn gái nhỏ vẫn xinh đẹp đáng yêu như thế. Nhưng hiện tại anh coi như hiểu, trâu già gặm cỏ non cũng phải cần có giá cao a!
Một đường đuổi theo bên hồ nhỏ rất đông người, Ngũ Họa Nhu nghe Tư Đằng gọi ở phía sau, liền lắc mình trốn vào trong đám người.
Bóng đêm sương mù, đèn đường cũng không đủ chiếu sáng, Tư Đằng vừa nhìn không tìm thấy người rồi, liền trực tiếp chạy về phía ký túc xá.
Nghĩ thầm, sắp đến thời gian đóng cửa, dù thế nào Ngũ Họa Nhu cũng phải quay trở về túc xá. Nhưng lúc anh đến sân ký túc xá vẫn không thấy bóng người.
Tư Đằng có chút nóng nảy, buổi tối khuya, nếu như không phải là kiểm tra phòng hoặc là có việc gì mà cứ đi lên thì rất bất tiện, đây là thời gian các cô gái đều đang rửa mặt, trang phục chỉ là các loại áo ngủ nhộn nhạo, thật không được rồi.
Suy nghĩ cẩn thận trước sau, liền móc điện thoại ra gọi cho Lam Thiên Tình.
Lúc này Lam Thiên Tình đang nằm trên giường nghỉ ngơi, những ngày qua ở bệnh viện chăm sóc Kiều Âu, đúng là rất vất vả.
Vừa nhìn điện thoại di động đổ chuông liền mở máy: "Tư Đằng, thế nào?"
"Thiếu phu nhân, Tiểu Nhu đâu rồi, đã trở về chưa, nói Tiểu Nhu nghe điện thoại!"
Lam Thiên Tình nghe giọng nói dồn dập của Tư Đằng thì biết hai người bọn họ nhất định đang giận dỗi rồi. Ngồi dậy nhìn quanh một chút, trong phòng ngủ cũng không có bóng dáng của Ngũ Họa Nhu, vì vậy cau mày: "Cô ấy không ở phòng ngủ. Một lát cô ấy quay về, tôi sẽ thông báo cho anh."
"...Tốt." Lam Thiên Tình có chút cảm thấy không yên lòng, trực tiếp hỏi một câu: "Rốt cuộc làm sao lại giận dỗi rồi hả?"
Lam Thiên Tình biết Ngũ Họa Nhu không phải là người không hiểu chuyện, lại rất quan tâm Tư Đằng nên sẽ không dễ dàng chơi mất tích như vậy. Vừa nói vừa vén chăn xuống giường, đứng dậy đi ra bên ngoài phòng ngủ tới nhà cầu cùng phòng tắm nhìn một chút.
Tư Đằng ngẩn người, nói: "Tôi hôm nay nói sẽ đón cha mẹ cô ấy đến ở cùng. Cô ấy có hỏi tôi đấy có tính là đang cầu hôn không thì tôi nói không tính. Sau đó cô ấy khóc thì tôi nói coi như do cô ấy muốn thế là cô ấy chạy mất."
"Ngu ngốc!" Lam Thiên Tình mắng một câu.
Ngó dáo dác nhìn nhìn, xác định Ngũ Họa Nhu chưa trở về, nói với Tư Đằng: "Nhà cầu, phòng tắm, phòng kho cũng không có! Cô ấy còn chưa về, anh phải tìm thấy cô ấy thì chờ ở dưới ký túc xá đi!"
Nói xong, cũng không muốn nói nhảm cùng tên ngu ngốc này, định cúp điện thoại nhưng suy nghĩ một chút, nếu Tư Đằng tự mình nghĩ không thông thì Ngũ Họa Nhu còn phải ấm ức.
Day huyệt Thái Dương, Lam Thiên Tình lại quay lên trên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại: "Tư Đằng, Ngũ Họa Nhu thật lòng rất muốn gả cho anh, mặc kệ nếu anh chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng chỉ cần anh nói một câu muốn cưới cô ấy thì cô ấy sẽ cảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Thái độ của anh không kiên định như thế thì tôi cũng không giúp được anh."
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Tiếng còi báo hiệu giờ đi ngủ khiến Lam Thiên Tình bị giật mình, ngồi dậy liếc mắt nhìn giường trước vẫn trống không. Nằm xuống, trằn trọc trở mình có chút không yên lòng, nhắm mắt lại cũng không ngủ được nữa, chau mày lại kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, hiệu lệnh tắt đèn vang lên mà Ngũ Họa Nhu còn chưa trở lại.
"Tắt đèn!" Trưởng lớp Trần Hiểu Đan kêu một câu, sau đó đứng dậy liền tắt đèn phòng ngủ.
Lam Thiên Tình nóng nảy, vùi ở trong chăn gửi tin nhắn cho Tư Đằng: "Tiểu Nhu đâu? Vẫn chưa về, có đi cùng anh không?"
"Không có, tôi vẫn chờ ở cửa ký túc xá."
"Bây giờ đã tắt đèn, đêm không về ngủ, một lát đội trưởng kiểm tra phòng sẽ bị phát hiện đấy! Tiểu Nhu không phải là người không có kỷ luật như vậy!"
Lam Thiên Tình biết, Ngũ Họa Nhu rất nỗ lực, dù hồ đồ thế nào, tuyệt đối cũng không thể không về ngủ.
Tư Đằng cũng lo lắng, sau khi nghe Lam Thiên Tình nói chuyện điện thoại, càng giận bản thân mình.
"Tôi đi tìm Kiều thiếu, tìm người đi tìm."
Lam Thiên Tình hít sâu một hơi, nghĩ tới sáng sớm ngày mai năm giờ rưỡi còn phải tập họp huấn luyện, liền đứng dậy hướng về phía Trần Hiểu Đan bắt đầu bịa chuyện: "Hiểu Đan."
"Hả?" Lớp trưởng Trần Hiểu Đan nhất đinh khó chịu, hơn nữa thời điểm nửa đêm, giọng nói luôn là mơ màng.
Lam Thiên Tình xuống giường, đi đến giá để giày dép xỏ giày: "Cái đó, Tiểu Nhu ngã bệnh đang ở bệnh viện, tôi đi xem cô ấy thế nào. Một lát nếu đội trưởng tới kiểm tra phòng thì nói tôi đến bệnh viện chăm sóc Tiểu Nhu nhé."
Trần Hiểu Đan xoay người, nhìn bóng dáng trước mắt đen như mực: "Ngũ Hoạ Nhu bị bệnh? Có muốn tôi đi cùng cậu không?"
Ngượng ngùng cười cười, khóe miệng Lam Thiên Tình khẽ nhếch: "Không cần, cô ấy còn chưa ăn cái gì, tôi đi mua chút đồ ăn cho cô ấy"
"Nhưng làm sao cậu đi ra ngoài được?"
Hỏi xong, Trần Hiểu Đan đã cảm thấy cái vấn đề này rất mơ hồ, lấy quan hệ của Lam Thiên Tình với phó đoàn trưởng thì thế nào không được ah.... Vì vậy lập tức lấy hơi: "Ừm, cậu đi đi, tôi sẽ nói với đội trưởng kiểm tra phòng. Chú ý an toàn! Bảo Tiểu Nhu nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừ, tôi hiểu rồi. Cám ơn."
"Chuyện nhỏ."
Nói xong, Lam Thiên Tình cầm điện thoại di động liền từ trong phòng ngủ sờ soạng đi ra ngoài, đi lên đại sảnh lầu một nhìn trên bảng đen và trên bàn làm việc xem tên của bốn giám thị trực ban đêm nay.
Cô nhẹ nhàng liếc mắt nhìn phía cửa đã bị khóa, không được ra. Mấy giám thị trực ban sợ hết hồn nhìn cô gái mặc áo ngủ màu trắng hoa tím, tóc xõa vai, bỗng dưng từ trên lầu nhảy xuống .
"Này đồng chí ! hơn nửa đêm mà sao không ngủ mà chạy đến đây làm gì?"
Lam Thiên Tình cười cười: "Ui da, bụng của tôi bị đau nên muốn đến trạm xá của trường học, có thể mở cửa giúp tôi không?"
Lập tức một tiếng cự tuyệt: "Không được! Đây là bộ đội đặc chủng, ngày mai còn có nhiệm vụ huấn luyện rồi, cô nhanh đi về đi, nếu không chúng tôi phải ghi tên của cô rồi !"
Lam Thiên Tình bĩu môi, không cam lòng tiến tới cửa kính phía trước, nhìn chung quanh bóng đêm phía ngoài cửa một chút.
"Tôi nói đồng chí nhanh đi về đi! Nếu không chúng tôi phải ghi tên cô vào sổ đấy!"
Lam Thiên Tình mắt điếc tai ngơ, sau đó ghé mắt hỏi: "Tối nay vị thủ trưởng kia trực?"
Lời vừa nói ra, hai vị giám thị trực ban không có ý tốt nhìn cô cười cười, ánh mắt cũng thay đổi.
"Này đồng chí, tối nay phó đoàn trưởng ở trong đoàn, đồng chí cũng là vì danh sách diễn tập nên kiếm chuyện tìm phó đoàn trưởng chứ gì? Đoàn trưởng nói rồi, danh sách lần này toàn bộ đều do phó đoàn trưởng quyết định, cho nên, hắc hắc, tối nay phó đoàn trưởng sẽ rất bận rộn."
Lam Thiên Tình hai giám thị trực ban cười hắc ám, không khỏi trợn mắt cau mày: "Nói rõ một chút!"
"Được rồi được rồi, cô mau về ngủ đi! Chỉ có cô mặc quần áo ngủ dài như thế thì làm sao so được với người lúc nãy mặc bộ đồ không thể ngắn hơn được nữa. Người ta trực tiếp mặc đồ vô cùng sexy đi gõ cửa phó đoàn trưởng đã sắp một giờ, đến bây giờ cũng vẫn chưa đi ra. Nếu muốn cô hãy đợi đên ngày mai đi, dù sao vẫn còn nửa tháng, danh sách kia tổng cộng ba mươi người, nếu cô có đủ kiên nhẫn, chắc chắn sẽ có ngươi một phần."
Người đó vừa nói xong, một người khác cũng nói: "Đúng là, hãy nghĩ lại đi, chỉ dựa hết vào gương mặt cũng không được, cô bưng bít kín như vậy bên trong một chút cũng không nhìn thấy thì người ta nghiệm hàng thế nào? Nhanh đi về đi! Sáng sớm ngày mai hãy quay lại!"
Bốn giám thị nói xong lại nhìn nhau cười.
Lam Thiên Tình đứng tại chỗ, hai quyền cầm thật chặt, thế nào nghe thế nào khó chịu.
Cô không lựa chọn chạy tới phòng ngủ Kiều Âu, mà chợt xoay người sải bước chạy lên trên lầu. Bốn giám thị trực ban còn tưởng rằng cô nhục chí nên về phòng đi ngủ rồi. Ai ngờ, chỉ chốc lát sau, Lam Thiên Tình cầm trong tay một gậy gỗ rất to, vẫn mặc đồ ngủ đi dép dựa quay lại, không nói hai lời, vung gậy múa tít.
"A!"
"Ngươi làm gì đấy! Đánh người á!"
Hai cô bé không ngờ Lam Thiên Tình ngoan thủ, một trên đùi, một ngang hông cũng bị đập, đau nhe răng trợn mắt kêu lên, còn lại hai người không bị đánh tới, tuy nhiên cũng trốn sang một bên.
Họ cũng có công phu, lính đặc nhiệm nữ đều là anh tài có chọn lọc nhưng cũng không ai có ý muốn hỗ trợ bởi vì chỉ cần giúp một tay, lập tức sẽ bị dính vào đánh nhau.
Trường quân đội có qui định cấm chỉ đánh nhau gây chuyện. Có thể thi đậu quân giáo, đều là rất không dễ dàng, nhất là trường quân đội Thúy Bình Sơn, đây là trường quân đội hoàng gia, vì vậy muốn lăn lộn lâu dài ở đây, bo bo giữ mình là biện pháp tốt nhất.
"Cô có bệnh! Mình không vào được, thì lại trách chúng ta! A! Đừng đánh!"
"Cô đánh tôi, tôi sẽ không khách khí với cô nữa! A! Đau quá! Cứu mạng!"
Trong lúc nhất thời, hỗn loạn tiếng mắng chửi, tiếng cầu xin tha thứ còn có tiếng kêu rên. Các nữ sinh ở hai tầng ký túc xá cũng sẽ nghe thấy, nhưng không có một người nào dám ra mở cửa phòng, không có một người ra xem.
Âm thanh này vừa nghe chính là có nhóm đang đánh nhau nên mọi người không muốn tham dự.
Lam Thiên Tình rất tức giận, giống như một con sư tử cái đang nổi giận, cũng không quản đối phương là nữ hay nam, dùng hết hơi sức toàn thân, nhằm đúng eo, bắp chân, đầu gối là những chỗ dễ bị đau nhất trên cơ thể đối phương mà hung hăng đập. Mặc dù biết qui định trường quân đội không cho phép đánh nhau, nhưng mấy người này dám làm ô uế thanh danh của người đàn ông của cô nên cô sẽ không bỏ qua!
Kiều Âu là ai ? Đó là ông xã của cô nha! Đừng nói một người mặc sexy đưa đến cửa, thậm chí cả chục người như thế thì anh ấy cũng sẽ không liếc mắt nhìn.
Nếu là đối với ông xã của mình mà chút lòng tin này cũng không có thì cô còn gả cho anh ấy làm cái gì?!
Thế nhưng mấy người phụ nữ này lại cứ chếch mồm chó hôi thối nói cô thành dạng phụ nữ dựa vào bán nhan sắc để tiến thân còn chưa tính, còn nói Kiều Âu thành người tình công cộng chỉ cần phụ nữ mặc hở hang đưa tới cửa thì Kiều Âu sẽ rất đói khát không cự tuyệt.
Lam Thiên Tình tức giận! Tại sao lại nói xấu ông xã của cô như vậy?. Tất cả tức giận dồn vào các đòn côn mạnh mẽ.
Tiếng kêu rên, một người trong đó bị đánh không có đường sống, một người khác vội vàng ôm lấy eo Lam Thiên Tình, nâng cùi chỏ đập lên trên đầu cô. Lam Thiên Tình không nhìn thấy tình huống sau lưng mình, chỉ cảm thấy có chút không ổn, vội cầm cây gậy đập về phía sau lưng.
"Tất cả dừng tay cho tôi!"
Chợt vang lên một tiếng đàn ông nghiêm trang phá chuyện hỗn độn chỗ này.
Lam Thiên Tình ghé mắt, Cung Ngọc Gia mặc thường phục xuất hiện trong tầm mắt của các cô, nhìn dáng dấp như mới vội vã chạy tới.
"Đoàn trưởng!"
"Đoàn trưởng!"
Mấy người tất cả đều đứng yên ngay ngắn, chỉ có Lam Thiên Tình vẫn còn giơ cao cây gậy, ngơ ngác nhìn Cung Ngọc Gia.
Sắc mặt Cung Ngọc Gia nặng nề nhìn cây gậy trên tay Lam Thiên Tình, sau đó đi từng bước một tới, mỗi một bước đều rất nặng nề. Lam Thiên Tình lo lắng bất động, Cung Ngọc Gia lấy cây gậy trong tay cô xuống.
Lạnh bạc quét mắt nhìn vẻ mặt mọi người một vòng, sau đó ánh mắt Cung Ngọc Gia lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình.
"Đau không?"
Lam Thiên Tình sững sờ, bị đánh cũng không phải là cô, hay là người này đang nói mát?
Nhíu mày, Lam Thiên Tình không nói lời nào. Cô nhớ Ngũ Họa Nhu từng nói với cô, lúc nhìn thấy thủ trưởng mặc đồ thường phục thì có thể hoàn toàn làm như không nhìn thấy. Cúi đầu liếc mắt nhìn áo ngủ hoa trên người, âm thầm tự cảm thấy may mắn, sau đó vẫn cúi đầu thấp xuống không nói lời nào.
Cung Ngọc Gia nghiêng nghiêng đầu, đem bộ dạng lúc này của Lam Thiên Tình sau khi khi dễ người còn hơi chút xỏ lá không muốn phản ứng với anh thu hết vào mắt, bên khóe miệng thanh cạn có chút cưng chiều mà dung túng khẽ cười, nháy mắt mấy cái: "Tại sao không ở trong phòng ngủ, bây giờ đã mấy giờ rồi?"
Âm thanh không có chút âm thầm dịu dàng nhưng cũng tuyệt đối không có bất kỳ sắc thái không vui nào.
Con ngươi Lam Thiên Tình đi vòng vo gần nửa vòng trong hốc mắt, lạnh nhạt nói: "Có chút việc muốn đi ra ngoài một chút. Nhưng không được ra."
Cung Ngọc Gia cười yếu ớt: "Em có thể tìm tôi mà. Trực đài có điện thoại nhà rieeg của tôi, có thể gọi điện thoại nội bộ đến văn phòng làm việc của tôi. Trực ban cũng có ghi số điện thoại của tôi trên bảng."
Nụ cười yếu ớt của Cung Ngọc Gia khiến bốn cô lính trực ban choáng váng không biết đây có phải là ngài đoàn trưởng đại nhân nghiêm nghị hay không?
Lam Thiên Tình cũng cảm thấy ánh mắt chung quanh khác thường, cắn cắn môi, ngẩng đầu lên: "Tôi lại cảm giác buồn ngủ rồi."
Nếu ra cửa phiền toái như vậy thì không bằng trở về túc xá ngủ, gọi điện thoại cho Kiều Âu và Tư Đằng hỏi xem tìm thấy Ngũ Họa Nhu chưa. Nháy mắt nhìn bộ dạng Cung Ngọc Gia không đáp lời lại khiến cô mơ hồ có chút e sợ lặp lại: "Tôi muốn đi ngủ."
Cậy vào việc mình mặc đồ ngủ nên cũng không gọi Cung Ngọc Gia là thủ trưởng.
Ánh mắt Cung Ngọc Gia chớp chớp, lưu luyến nhìn dọc cổ áo Lam Thiên Tình một lúc lâu, ngay sau đó nháy mắt: "Khụ khụ. Hơn nửa đêm, quân quy quân kỷ là thứ để cô đùa giỡn? Không chịu ngủ, chạy đến đây còn nói muốn đi ra ngoài, cô có biết đêm không về ngủ là muốn chịu kỷ luật không?"
Đột nhiên Cung Ngọc Gia nghiêm nghị khiến Lam Thiên Tình ngẩn người, ngay sau đó Cung Ngọc Gia lại nghiêng người sang: "Tới phòng tôi! Chép phạt quân quy quân kỷ mấy lần!"
Này bốn người trực ban hiển nhiên không suy nghĩ nhiều nhưng Lam Thiên Tình lại thật suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, lần trước nhìn thấy anh ta vừa kéo quần vừa chạy từ phòng Bùi Thanh Đình ra nên cô xoay đầu đi, giọng rất kiên định: "Không đi!"
Cô nam quả nữ, công phu sức lực của đàn ông cái gì cũng lớn hơn cô, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào? Hơn nữa, coi như anh ta thật sẽ không táy máy tay chân đối với mình nhưng ngộ nhỡ Kiều Âu biết nửa đêm cô mặc đồ ngủ vào phòng của Cung Ngọc Gia thì phải giải thích như thế nào? Coi như Kiều Âu ngoài miệng nói tin tưởng cô nhưng trong lòng cũng có vướng mắt.
Cung Ngọc Gia sững sờ, không ngờ Lam Thiên Tình sẽ ở trước mặt người khác chống đối mình. Nhưng cô không mặc quân trang cũng là một cái cớ cho anh.
Nếu như ở trong trường quân sự không mặc quân trang, coi như một nam một nữ có ôm hôn nóng bỏng thì dù cho có mang theo mũ bạch sắt gào thét duy trì trật tự cũng sẽ không hỏi tới một câu.
Chỉ là trong tình huống bình thường ở bộ đội, trừ lúc ngủ thì có ai là sẽ không mặc quân trang?
Cung Ngọc Gia sờ lỗ mũi một cái, lạnh giọng: "Học viên Lam Thiên Tình, nếu như bây giờ không cùng tôi về phòng, cô nhất định sẽ hối hận."
"Không đi!"
Tùy tiện anh ta nói thế nào, có phải hối hận cũng sẽ không đi!
Chuyến đi hơn nửa đêm này, coi như chuyện gì cũng không có, nhưng khi lan truyền thật có thể cái gì cũng nói không rõ. Hơn nữa tại chỗ bốn trực ban trời ơi, đều là miệng cấp một bát quái hạ tiện, cái này không phải quá rõ ràng đẩy mình thành trung tâm bát quái hay sao?
Lam Thiên Tình cũng sưng mặt lên, cái này mấu chốt, còn có cái gì quan trọng hơn so với trong sạch và danh dự? Hơn nữa, cô còn có người chống lưng, có Kiều Nhất Phàm thì cô sợ người nào!
Vẻ mặt lạnh lẽo khinh thường, xen lẫn giọng dứt khoát quả quyết của Lam Thiên Tình như một gáo nước lạnh trực tiếp dội thẳng vào Cung Ngọc Gia.
Nháy mắt mấy cái, hít sâu một hơi: "Mới vừa rồi, từ phòng làm việc tới đây tôi có nghe một cái tin."
Nói tới chỗ này, Cung Ngọc Gia dừng mọt chút, Lam Thiên Tình biết hắn cố ý thừa nước đục thả câu, cũng không để ý tới. Cung Ngọc Gia tự biết không có gì vui, liền tiếp lời của mình mở miệng nói: "Chỗ bên hồ đang mới xây phòng ăn thứ nhất, phần lớn dân công xây dựng cũng ở tại bên hồ. Tuy nói là cho bộ đội xây nhà, nhưng là dân công tư cách cũng liền một chút như vậy. Trên đường đến đây tôi nghe nói, có một nữ học viên buổi tối đi ngang qua, bị ba dân công uống say mèm kéo đi. Khụ khụ, kết quả không phải rất tốt, có thể nói, tương đối thảm."
"Cái gì?!" Lam Thiên Tình bị dọa sợ đến trợn to hai mắt, không nháy mắt nhìn Cung Ngọc Gia.
Ngũ Họa Nhu cho đến bây giờ vẫn không có tin tức, vừa lúc hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ?
Bị dọa sợ đến há to mồm, Lam Thiên Tình lập tức nhào tới kéo cánh tay Cung Ngọc Gia giương mắt nhìn hắn: "Cô bé kia tên gọi là gì, đội nào? !"
Lam Thiên Tình rất muốn hỏi một câu có phải Ngũ Học Nhu hay không nhưng lời đến khóe miệng lại không dám nói tiếp rồi.
Khóe miệng Cung Ngọc Gia dần dần giơ lên, vỗ nhẹ nhẹ tay nhỏ bé của cô dịu dàng nói: "Chuyện này có chút phức tạp, đến phòng tôi sẽ từ từ nói cho cô biết."
Lam Thiên Tình vội vàng rút tay mình đang khoác lên trên cổ tay Cung Ngọc Gia về, cảnh giác nhìn anh ta, nghĩ thầm, anh ta sẽ phải cố kỵ nhà họ Đoàn, sẽ không làm gì cô nhưng không thể nói chính xác chuyện một người đàn ông bị tình yêu mù quáng có thể làm ra chuyện gì.
Hơn nữa, làm sao anh ta biết mình sẽ cảm thấy hứng thú đối với tin tức như thế?
Chẳng lẽ cô bé kia đã xác định là Ngũ Họa Nhu, cho nên thấy cô vội vã đi ra ngoài nên anh ta liền đoán được?
"Cậu!." Lam Thiên Tình cau mày, nhẹ nhàng gọi một tiếng, tính nhắc chở anh ta cô đã là người phụ nữ của Kiều Âu.
Nhưng Cung Ngọc Gia cũng chẳng hề để ý, nhíu hai hàng lông mày: "Không đi thì thôi, tôi cũng chẳng muốn quản."
Nói xong, thật là dứt khoát quyết xoay người sang chỗ khác, sải bước đi về phía phòng của mình.
Lam Thiên Tình đuổi theo, cũng không muốn đi vào, chỉ muốn hỏi rõ ràng cô bé kia có phải Ngũ Họa Nhu hay không, nhưng ngay lúc này, Cung Ngọc Gia chợt khoát tay nắm cánh tay của cô lôi đi.
Tư Đằng ngơ ngác đứng đó. Nhớ lại lời trách cứ của Ngũ Hoạ Nhu, cái gì mà là anh ghét bỏ cô, cái gì mà ngủ qua cũng không có gì, cái gì cô ấy không phải là người quấn quít chặt lấy người.
Chợt giật mình nhìn lên ánh trăng vỗ đầu một cái, mới nhớ tới chuyện gì xảy ra. Hóa ra tiểu nha đầu này nghi ngờ ý tứ của mình rồi, cho là mình ghét bỏ gia thế cô ấy không tốt?
Hoảng hốt nhìn bóng dáng cô càng ngày càng nhỏ, rồi nhanh chóng không nhìn thấy nữa mới vội vàng chạy đuổi theo hướng cô vừa chạy đi.
Mặc dù chân Ngũ Hoạ Nhu không tính là dài so với anh nhưng bước rất nhanh trong bóng tối tĩnh mịch bên hồ nhỏ, mặc kệ mấy lần vấp ngã bởi đá cuội vẫn cắm cúi đi thẳng về phía trước.
Tư Đằng đuổi theo một lúc mới chặn trước mặt Ngũ Họa Nhu kéo cô ôm thật chặt trong ngực mình.
Lúc này Ngũ Hoạ Nhu đang tức giận đến không còn biết trời trăng gì nữa.
"Tránh ra! Khốn kiếp! Buông tôi ra! Tôi chán ghét anh, chán ghét anh, chán ghét anh!"
Lúc trước đã nói cái gì, "Không phải chỉ là ngủ thôi ư, không có gì lớn" lập tức bởi vì nước mắt cô chan chứa mà tất cả biến thành cái rắm.
Tư Đằng kéo đầu Ngũ Họa Nhu lại, đưa tay vén tóc trên mặt cô, nghiêm túc nhìn vẻ mặt đau lòng và ảo não của cô. Kể từ sau lần gặp thích khách, anh không để cô rơi nước mắt dù là bởi bất cứ lý do gì.
Trong lòng lo lắng, nâng gương mặt của cô nhẹ nhàng hỏi một câu: "Em khóc sao?"
Hỏi xong mới tự trách mình ngớ ngẩn, mặt cô đầm đìa nước mắt như thế còn phải hỏi?
Nhưng Ngũ Hoạ Nhu lại dùng sức quay đầu đi, hình như tức giận trong lòng thế nào cũng không nguôi xuống được, vừa nghẹn ngào vừa cắn răng: "Không có! Hạt cát bay vào mắt rồi !"
Tư Đằng sững sờ, ngay sau đó cười cười, nhân nhượng: "Để anh thổi mắt giúp em!"
Ngũ Hoạ Nhu dùng sức muốn đẩy tay anh ra khỏi gương mặt mình nhưng làm thế nào cũng không ra. Những lúc như thế này người phụ nữ vĩnh viễn không thể đọ sức với đàn ông được, vì thế càng thêm tức giận.
Nhắm hai mắt thật chặt, hất cằm lên, không để ý đến anh đứng đó: "Chỉ bị bụi bay vào mắt, anh không cần quan tâm!"
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Hoạ Nhu bởi vì có nước mắt mà ánh mắt có phần long lanh, Tư Đằng thấy cô còn hướng về phía mình phát giận liền thả lỏng tâm tình, dù sao cũng tốt hơn việc cô không để ý tới mình chút nào nữa.
Nhẹ nhàng đưa tay lên định vạch mí mắt của Ngũ Họa Nhu nhưng cô lại dùng sức nhắm chặt lại, cố ý không để cho anh thổi mắt cho.
Bất đắc dĩ bỏ tay rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng mịn màng của cô, từng tia rung động trong nháy mắt phóng đại thiêu đốt ở trong lòng, biến thành nhiều ngọn lửa nhỏ. Trong đầu chợt nhớ lại chuyện lần đầu tiên của hai người, cảm giác sảng khoái khi ở trong cơ thể cô khiến anh nhớ mãi không quên.
Hầu kết bên trên giật giật, ngọn lửa dục vọng bắt đầu nhen nhóm, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của cô vẫn còn nghẹn ngào hé mở khiến anh không kìm nén được cúi đầu hôn lên đó.
Ngũ Hoạ Nhu hoảng hốt, người này khiến cô tức đến phát khóc, bây giờ còn ở nơi này giở trò lưu manh khi dễ người, mở mắt sẽ phải mắng, nhưng nhìn tròng mắt mê ly khát vọng của anh lại không dám nhúc nhích.
Đầu lưỡi của anh vô tình hay cố ý trêu chọc trong môi miệng cô, làm cho môi lưỡi của cô cũng tê tê, suy nghĩ có chút bồng bềnh, nhưng anh không thâm nhập đi xuống, ngược lại cảm thấy rất nghiện với phản ứng nhàn nhạt đồng ý của cô.
Ngũ Hoạ Nhu đứng nghiêm như yêu cầu tác phong của quân đội, toàn thân căng thẳng, trong đầu đều là hình ảnh hai người lăn lộn ở trên giường lớn lần trước, một bên anh nằm ở trên người mình vận động, vừa nhắm hai mắt cắn tai của cô. Đều là do cô, không có việc gì tự dưng lại tức tức, cũng không có phản ứng, mới có thể để cho anh khống chế không được muốn cô như thế.
Ngũ Hoạ Nhu có chút sợ, hiện tại đang ở trong trường quân sự, nếu đánh dã chiến thì không phải là không thể tiếp nhận, nhưng nếu bị người khác phát hiện, bắt được thì quân tịch của cô có còn hay không?
Cha mẹ cô còn trông cậy sau khi tốt nghiệp trường quân đội xem cô có thể có tiền đồ hơn!
Nhưng cũng bởi vì sự trầm mặc và không kháng cự của Ngũ Họa Nhu ngược lại làm cho Tư bốc lên ý xấu.
Anh nghĩ , lúc nãy cô còn đang tức giận tưng bừng, mà chỉ cần hôn cô một cái thì cô liền an tĩnh, có phải đó là bày tỏ trong lòng cô ấy có nhiều mong đợi?
Vì vậy, nụ hôn của anh từ từ bắt đầu sâu hơn, vượt qua hàm răng của cô, mang theo hương thơm và nhiệt độ cực nóng xâm nhập vào cổ họng cô, một tay ôm thật chặt vòng eo mảnh khảnh, một tay ghì thật chặt đầu Ngũ Họa Nhu.
Rốt cuộc, đôi môi Ngũ Họa Nhu bị giày vò vừa đỏ vừa sưng, thậm chí cũng hơi có chút biến hình, mà hai tay của Tư Đằng cũng đã sớm đổi vị trí, Sau khi rời khỏi bờ môi của cô, lại nghiêm trang nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Thân thể Ngũ Hoạ Nhu căng thẳng đã sớm mất đi kiểm soát dưới thế công nóng bỏng của anh, đầu óc mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt, miệng mở to thở gấp, chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, cúi đầu mà xem xét, tất cả nút áo thường phục đều bị anh cởi ra, trước ngực một mảnh như ánh trăng sáng trong mỹ cơ, rêu rao xuân sắc.
Ngũ Họa Nhu vội vàng giơ tay lên muốn cài nút áo lại, nhưng Tư Đằng lại sắp một bước trước cúi đầu xuống.
"Ưmh ~"
"Muốn chết! "
"A Tư! Anh đừng như vậy! Nơi này là trường quân đội! Anh muốn em bị tước quân tịch sao?!"
Tư Đằng hít sâu một hơi, giống như là hạ quyết tâm rất lớn so với bình thường mới nâng đầu lên, một tay ôm lấy cô vào trong ngực, quyến luyến mà không buông.
"Tiểu Nhu, không phải anh xem thường gia cảnh nhà em. Em hãy suy nghĩ một chút, ngay cả người người nhà anh cũng còn không có, anh là cô nhi, anh sợ em sẽ xem thường anh mới đúng. Lúc nãy không để ý nên đồng ý đi về bởi vì anh đang suy nghĩ xem nên nói thế nào với Kiều Thiếu để cho một gian hàng ở Thính Vũ. Em nói ba em là thợ may, anh muốn đón ba mẹ em về kinh đô, nếu ba em muốn tiếp tục làm việc thì sẽ bố trí một cửa hàng may còn nếu cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, anh sẽ mua gian một nhà lớn ở cùng ba mẹ em. Người nhà của em chính là người nhà của anh, không phải sao?"
Tư Đằng nói rất chân thành, rất dịu dàng, ánh mắt long lanh, lời nói kiên định như một lời thề son sắt Ngũ Hoạ Nhu chưa từng gặp qua. Cô có chút áy náy vì mình vừa hiểu lầm anh.
"A Tư, cái người đần độn này!"
Rõ ràng là mình hiểu lầm nhưng ngoài miệng vẫn còn nói trách cứ tại anh. Ai bảo anh phản ứng chậm nửa nhịp cũng không biết? Tư Đằng thấy cô không còn so đo, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt căng thẳng rốt cuộc cũng thư hoãn.
Giơ tay nhẹ nhàng giúp cô sửa sang quần áo, cài nút áo lại cho cô, sau đó ôm cô thật chặt vào trong ngực mình.
"Tiểu Nhu, làm thế nào bây giờ, thế nào cũng ôm không đủ !"
"Ha ha." Ngũ Hoạ Nhu ngây ngốc cười, A Tư cọc gỗ rốt cuộc cũng biết nói lời ngon ngọt rồi. Vùi đầu chôn thật sâu trong lồng ngực Tư Đằng, cảm nhận mùi hương trên người anh, sau đó thõa mãn cong khóe miệng, nâng mí mắt liếc xéo hắn: "A Tư, lời nói vừa rồi có tính là lời cầu hôn hay không ?"
Anh ấy nói người nhà cô chính là người nhà của anh, còn nói muốn mua nhà nuôi cha mẹ cô. Như vậy, nói đúng là muốn cùng cô chung sống chứ?
Tư Đằng nháy mắt mấy cái, trong đầu thoáng qua một chút hình ảnh cầu hôn trên phim truyền hình, nhất định phải có hoa hồng, có bữa tối lãng mạn dưới nến, có nhẫn kim cương tinh xảo lóng lánh. Nhìn bầu trời đầy sao lung linh, nghĩ thầm Tiểu Nhu là một cô gái tốt, nhất định phải cho người ta một công đạo. Rũ mắt, thương tiếc hôn lên trán của Ngũ Họa Nhu, nhìn ánh mắt đầy mong đợi của cô, lạnh nhạt nói: "Không tính!"
Bên này nói như vậy nhưng đang suy nghĩ ngày mai phải nhanh chóng thu xếp đi mua chiếc nhẫn mới được! Nhưng nghe vậy Ngũ Hoạ Nhu vừa nguôi giận lại sững sờ biến sắc, không tin được.
"Không tính?"
"Ừ! không phải!"
Không phải lễ cầu hôn phải có nhẫn kim cương, hoa hồng, còn phải có khung cảnh lãng mạn sao? Nếu chỉ như vậy thì quá uất ức cho cô ấy.
Ngũ Hoạ Nhu đáy mắt bỗng nhiên lại đầy nước mắt, một tay đẩy Tư Đằng ra, nhất quyết không tha nói: "Tư Đằng, có phải từ đầu anh không có ý định muốn kết hôn với tôi phải không? Anh nói phải mua nhà cho cha mẹ tôi cũng chỉ là bởi vì chúng ta có tình một đêm phải không?"
Ngũ Hoạ Nhu có chút không có thể tiếp nhận. Cô vẫn bị Kiều Âu dùng điều kiện có thể hay không kết hôn cùng Tư Đằng để lợi dụng, lúc làm cận vệ cho Lam Thiên Tình, luôn phải kịp thời thông báo cho Kiều Âu các tin tức quan trọng, để lấy lòng Kiều Âu, khiến quan hệ của Kiều Âu và Lam Thiên Tình ngọt ngào, cũng vì Kiều Âu vui mừng, sau đó đem Tư Đằng chỉ hôn cho mình.
Nhưng cô liên tiếp hỏi hai lần mà Tư Đằng đều nói không coi là cầu hôn!
"Tiểu Nhu! Chúng ta sao có thể tính là tình một đêm đây?"
Tư Đằng nóng nảy không hiểu nha đầu này thế nào lại xù lông rồi, tiến lên một bước muốn ôm lấy cô nhưng cô lại liên tiếp lùi về phía sau.
"Tôi hỏi lại anh một lần cuối cùng, mới vừa rồi có tính là cầu hôn hay không?"
Tư Đằng đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoang mang của Ngũ Họa Nhu. Anh có chút không hiểu được nội tâm và ý tưởng của cô, chẳng qua là cảm thấy cầu hôn như vậy sẽ quá uất ức cho Ngũ Họa Nhu, hơn nữa cô cũng sẽ không hài lòng.
Suy nghĩ một chút trả lời nước đôi: "Em nói thế nào sẽ là như thế!"
Nghĩ thầm, lần này Ngũ Họa Nhu sẽ không có ý kiến gì đi?
Ai biết, Ngũ Họa Nhu chợt hung hăng lau một cái nước mắt, vẻ mặt bi thương nhìn tới trước: "Anh không phải miễn cưỡng! Tôi không ép anh. Tôi không lấy anh."
Nói xong, nghiêng đầu bỏ chạy. Tư Đằng phát điên, vò đầu bứt tóc, buổi tối khuya rốt cuộc cô ấy đang nháo cái gì chứ? Cứ như vậy thích mình đuổi sao?
Thở dài ra một hơi, Tư Đằng an ủi mình, người ta là một tiểu cô nương, đang ở thời kỳ phản nghịch trước khi trưởng thành, cộng thêm thời điểm nói yêu đương tương đối nhạy cảm, cho nên cảm xúc không ổn định, giận dỗi khó hiểu, đợi đến khi trưởng thành là tốt.
Phân tích xong những tâm lý này, Tư Đằng bóng dáng càng chạy càng xa bóng dáng của Ngũ Họa Nhu, lại xoải chân đuổi theo.
Ai, đồng đội trong ám vệ đội mấy ngày nay hâm mộ anh, nào là trâu già gặm cỏ non, nào là bạn gái nhỏ vẫn xinh đẹp đáng yêu như thế. Nhưng hiện tại anh coi như hiểu, trâu già gặm cỏ non cũng phải cần có giá cao a!
Một đường đuổi theo bên hồ nhỏ rất đông người, Ngũ Họa Nhu nghe Tư Đằng gọi ở phía sau, liền lắc mình trốn vào trong đám người.
Bóng đêm sương mù, đèn đường cũng không đủ chiếu sáng, Tư Đằng vừa nhìn không tìm thấy người rồi, liền trực tiếp chạy về phía ký túc xá.
Nghĩ thầm, sắp đến thời gian đóng cửa, dù thế nào Ngũ Họa Nhu cũng phải quay trở về túc xá. Nhưng lúc anh đến sân ký túc xá vẫn không thấy bóng người.
Tư Đằng có chút nóng nảy, buổi tối khuya, nếu như không phải là kiểm tra phòng hoặc là có việc gì mà cứ đi lên thì rất bất tiện, đây là thời gian các cô gái đều đang rửa mặt, trang phục chỉ là các loại áo ngủ nhộn nhạo, thật không được rồi.
Suy nghĩ cẩn thận trước sau, liền móc điện thoại ra gọi cho Lam Thiên Tình.
Lúc này Lam Thiên Tình đang nằm trên giường nghỉ ngơi, những ngày qua ở bệnh viện chăm sóc Kiều Âu, đúng là rất vất vả.
Vừa nhìn điện thoại di động đổ chuông liền mở máy: "Tư Đằng, thế nào?"
"Thiếu phu nhân, Tiểu Nhu đâu rồi, đã trở về chưa, nói Tiểu Nhu nghe điện thoại!"
Lam Thiên Tình nghe giọng nói dồn dập của Tư Đằng thì biết hai người bọn họ nhất định đang giận dỗi rồi. Ngồi dậy nhìn quanh một chút, trong phòng ngủ cũng không có bóng dáng của Ngũ Họa Nhu, vì vậy cau mày: "Cô ấy không ở phòng ngủ. Một lát cô ấy quay về, tôi sẽ thông báo cho anh."
"...Tốt." Lam Thiên Tình có chút cảm thấy không yên lòng, trực tiếp hỏi một câu: "Rốt cuộc làm sao lại giận dỗi rồi hả?"
Lam Thiên Tình biết Ngũ Họa Nhu không phải là người không hiểu chuyện, lại rất quan tâm Tư Đằng nên sẽ không dễ dàng chơi mất tích như vậy. Vừa nói vừa vén chăn xuống giường, đứng dậy đi ra bên ngoài phòng ngủ tới nhà cầu cùng phòng tắm nhìn một chút.
Tư Đằng ngẩn người, nói: "Tôi hôm nay nói sẽ đón cha mẹ cô ấy đến ở cùng. Cô ấy có hỏi tôi đấy có tính là đang cầu hôn không thì tôi nói không tính. Sau đó cô ấy khóc thì tôi nói coi như do cô ấy muốn thế là cô ấy chạy mất."
"Ngu ngốc!" Lam Thiên Tình mắng một câu.
Ngó dáo dác nhìn nhìn, xác định Ngũ Họa Nhu chưa trở về, nói với Tư Đằng: "Nhà cầu, phòng tắm, phòng kho cũng không có! Cô ấy còn chưa về, anh phải tìm thấy cô ấy thì chờ ở dưới ký túc xá đi!"
Nói xong, cũng không muốn nói nhảm cùng tên ngu ngốc này, định cúp điện thoại nhưng suy nghĩ một chút, nếu Tư Đằng tự mình nghĩ không thông thì Ngũ Họa Nhu còn phải ấm ức.
Day huyệt Thái Dương, Lam Thiên Tình lại quay lên trên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại: "Tư Đằng, Ngũ Họa Nhu thật lòng rất muốn gả cho anh, mặc kệ nếu anh chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng chỉ cần anh nói một câu muốn cưới cô ấy thì cô ấy sẽ cảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Thái độ của anh không kiên định như thế thì tôi cũng không giúp được anh."
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Tiếng còi báo hiệu giờ đi ngủ khiến Lam Thiên Tình bị giật mình, ngồi dậy liếc mắt nhìn giường trước vẫn trống không. Nằm xuống, trằn trọc trở mình có chút không yên lòng, nhắm mắt lại cũng không ngủ được nữa, chau mày lại kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, hiệu lệnh tắt đèn vang lên mà Ngũ Họa Nhu còn chưa trở lại.
"Tắt đèn!" Trưởng lớp Trần Hiểu Đan kêu một câu, sau đó đứng dậy liền tắt đèn phòng ngủ.
Lam Thiên Tình nóng nảy, vùi ở trong chăn gửi tin nhắn cho Tư Đằng: "Tiểu Nhu đâu? Vẫn chưa về, có đi cùng anh không?"
"Không có, tôi vẫn chờ ở cửa ký túc xá."
"Bây giờ đã tắt đèn, đêm không về ngủ, một lát đội trưởng kiểm tra phòng sẽ bị phát hiện đấy! Tiểu Nhu không phải là người không có kỷ luật như vậy!"
Lam Thiên Tình biết, Ngũ Họa Nhu rất nỗ lực, dù hồ đồ thế nào, tuyệt đối cũng không thể không về ngủ.
Tư Đằng cũng lo lắng, sau khi nghe Lam Thiên Tình nói chuyện điện thoại, càng giận bản thân mình.
"Tôi đi tìm Kiều thiếu, tìm người đi tìm."
Lam Thiên Tình hít sâu một hơi, nghĩ tới sáng sớm ngày mai năm giờ rưỡi còn phải tập họp huấn luyện, liền đứng dậy hướng về phía Trần Hiểu Đan bắt đầu bịa chuyện: "Hiểu Đan."
"Hả?" Lớp trưởng Trần Hiểu Đan nhất đinh khó chịu, hơn nữa thời điểm nửa đêm, giọng nói luôn là mơ màng.
Lam Thiên Tình xuống giường, đi đến giá để giày dép xỏ giày: "Cái đó, Tiểu Nhu ngã bệnh đang ở bệnh viện, tôi đi xem cô ấy thế nào. Một lát nếu đội trưởng tới kiểm tra phòng thì nói tôi đến bệnh viện chăm sóc Tiểu Nhu nhé."
Trần Hiểu Đan xoay người, nhìn bóng dáng trước mắt đen như mực: "Ngũ Hoạ Nhu bị bệnh? Có muốn tôi đi cùng cậu không?"
Ngượng ngùng cười cười, khóe miệng Lam Thiên Tình khẽ nhếch: "Không cần, cô ấy còn chưa ăn cái gì, tôi đi mua chút đồ ăn cho cô ấy"
"Nhưng làm sao cậu đi ra ngoài được?"
Hỏi xong, Trần Hiểu Đan đã cảm thấy cái vấn đề này rất mơ hồ, lấy quan hệ của Lam Thiên Tình với phó đoàn trưởng thì thế nào không được ah.... Vì vậy lập tức lấy hơi: "Ừm, cậu đi đi, tôi sẽ nói với đội trưởng kiểm tra phòng. Chú ý an toàn! Bảo Tiểu Nhu nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừ, tôi hiểu rồi. Cám ơn."
"Chuyện nhỏ."
Nói xong, Lam Thiên Tình cầm điện thoại di động liền từ trong phòng ngủ sờ soạng đi ra ngoài, đi lên đại sảnh lầu một nhìn trên bảng đen và trên bàn làm việc xem tên của bốn giám thị trực ban đêm nay.
Cô nhẹ nhàng liếc mắt nhìn phía cửa đã bị khóa, không được ra. Mấy giám thị trực ban sợ hết hồn nhìn cô gái mặc áo ngủ màu trắng hoa tím, tóc xõa vai, bỗng dưng từ trên lầu nhảy xuống .
"Này đồng chí ! hơn nửa đêm mà sao không ngủ mà chạy đến đây làm gì?"
Lam Thiên Tình cười cười: "Ui da, bụng của tôi bị đau nên muốn đến trạm xá của trường học, có thể mở cửa giúp tôi không?"
Lập tức một tiếng cự tuyệt: "Không được! Đây là bộ đội đặc chủng, ngày mai còn có nhiệm vụ huấn luyện rồi, cô nhanh đi về đi, nếu không chúng tôi phải ghi tên của cô rồi !"
Lam Thiên Tình bĩu môi, không cam lòng tiến tới cửa kính phía trước, nhìn chung quanh bóng đêm phía ngoài cửa một chút.
"Tôi nói đồng chí nhanh đi về đi! Nếu không chúng tôi phải ghi tên cô vào sổ đấy!"
Lam Thiên Tình mắt điếc tai ngơ, sau đó ghé mắt hỏi: "Tối nay vị thủ trưởng kia trực?"
Lời vừa nói ra, hai vị giám thị trực ban không có ý tốt nhìn cô cười cười, ánh mắt cũng thay đổi.
"Này đồng chí, tối nay phó đoàn trưởng ở trong đoàn, đồng chí cũng là vì danh sách diễn tập nên kiếm chuyện tìm phó đoàn trưởng chứ gì? Đoàn trưởng nói rồi, danh sách lần này toàn bộ đều do phó đoàn trưởng quyết định, cho nên, hắc hắc, tối nay phó đoàn trưởng sẽ rất bận rộn."
Lam Thiên Tình hai giám thị trực ban cười hắc ám, không khỏi trợn mắt cau mày: "Nói rõ một chút!"
"Được rồi được rồi, cô mau về ngủ đi! Chỉ có cô mặc quần áo ngủ dài như thế thì làm sao so được với người lúc nãy mặc bộ đồ không thể ngắn hơn được nữa. Người ta trực tiếp mặc đồ vô cùng sexy đi gõ cửa phó đoàn trưởng đã sắp một giờ, đến bây giờ cũng vẫn chưa đi ra. Nếu muốn cô hãy đợi đên ngày mai đi, dù sao vẫn còn nửa tháng, danh sách kia tổng cộng ba mươi người, nếu cô có đủ kiên nhẫn, chắc chắn sẽ có ngươi một phần."
Người đó vừa nói xong, một người khác cũng nói: "Đúng là, hãy nghĩ lại đi, chỉ dựa hết vào gương mặt cũng không được, cô bưng bít kín như vậy bên trong một chút cũng không nhìn thấy thì người ta nghiệm hàng thế nào? Nhanh đi về đi! Sáng sớm ngày mai hãy quay lại!"
Bốn giám thị nói xong lại nhìn nhau cười.
Lam Thiên Tình đứng tại chỗ, hai quyền cầm thật chặt, thế nào nghe thế nào khó chịu.
Cô không lựa chọn chạy tới phòng ngủ Kiều Âu, mà chợt xoay người sải bước chạy lên trên lầu. Bốn giám thị trực ban còn tưởng rằng cô nhục chí nên về phòng đi ngủ rồi. Ai ngờ, chỉ chốc lát sau, Lam Thiên Tình cầm trong tay một gậy gỗ rất to, vẫn mặc đồ ngủ đi dép dựa quay lại, không nói hai lời, vung gậy múa tít.
"A!"
"Ngươi làm gì đấy! Đánh người á!"
Hai cô bé không ngờ Lam Thiên Tình ngoan thủ, một trên đùi, một ngang hông cũng bị đập, đau nhe răng trợn mắt kêu lên, còn lại hai người không bị đánh tới, tuy nhiên cũng trốn sang một bên.
Họ cũng có công phu, lính đặc nhiệm nữ đều là anh tài có chọn lọc nhưng cũng không ai có ý muốn hỗ trợ bởi vì chỉ cần giúp một tay, lập tức sẽ bị dính vào đánh nhau.
Trường quân đội có qui định cấm chỉ đánh nhau gây chuyện. Có thể thi đậu quân giáo, đều là rất không dễ dàng, nhất là trường quân đội Thúy Bình Sơn, đây là trường quân đội hoàng gia, vì vậy muốn lăn lộn lâu dài ở đây, bo bo giữ mình là biện pháp tốt nhất.
"Cô có bệnh! Mình không vào được, thì lại trách chúng ta! A! Đừng đánh!"
"Cô đánh tôi, tôi sẽ không khách khí với cô nữa! A! Đau quá! Cứu mạng!"
Trong lúc nhất thời, hỗn loạn tiếng mắng chửi, tiếng cầu xin tha thứ còn có tiếng kêu rên. Các nữ sinh ở hai tầng ký túc xá cũng sẽ nghe thấy, nhưng không có một người nào dám ra mở cửa phòng, không có một người ra xem.
Âm thanh này vừa nghe chính là có nhóm đang đánh nhau nên mọi người không muốn tham dự.
Lam Thiên Tình rất tức giận, giống như một con sư tử cái đang nổi giận, cũng không quản đối phương là nữ hay nam, dùng hết hơi sức toàn thân, nhằm đúng eo, bắp chân, đầu gối là những chỗ dễ bị đau nhất trên cơ thể đối phương mà hung hăng đập. Mặc dù biết qui định trường quân đội không cho phép đánh nhau, nhưng mấy người này dám làm ô uế thanh danh của người đàn ông của cô nên cô sẽ không bỏ qua!
Kiều Âu là ai ? Đó là ông xã của cô nha! Đừng nói một người mặc sexy đưa đến cửa, thậm chí cả chục người như thế thì anh ấy cũng sẽ không liếc mắt nhìn.
Nếu là đối với ông xã của mình mà chút lòng tin này cũng không có thì cô còn gả cho anh ấy làm cái gì?!
Thế nhưng mấy người phụ nữ này lại cứ chếch mồm chó hôi thối nói cô thành dạng phụ nữ dựa vào bán nhan sắc để tiến thân còn chưa tính, còn nói Kiều Âu thành người tình công cộng chỉ cần phụ nữ mặc hở hang đưa tới cửa thì Kiều Âu sẽ rất đói khát không cự tuyệt.
Lam Thiên Tình tức giận! Tại sao lại nói xấu ông xã của cô như vậy?. Tất cả tức giận dồn vào các đòn côn mạnh mẽ.
Tiếng kêu rên, một người trong đó bị đánh không có đường sống, một người khác vội vàng ôm lấy eo Lam Thiên Tình, nâng cùi chỏ đập lên trên đầu cô. Lam Thiên Tình không nhìn thấy tình huống sau lưng mình, chỉ cảm thấy có chút không ổn, vội cầm cây gậy đập về phía sau lưng.
"Tất cả dừng tay cho tôi!"
Chợt vang lên một tiếng đàn ông nghiêm trang phá chuyện hỗn độn chỗ này.
Lam Thiên Tình ghé mắt, Cung Ngọc Gia mặc thường phục xuất hiện trong tầm mắt của các cô, nhìn dáng dấp như mới vội vã chạy tới.
"Đoàn trưởng!"
"Đoàn trưởng!"
Mấy người tất cả đều đứng yên ngay ngắn, chỉ có Lam Thiên Tình vẫn còn giơ cao cây gậy, ngơ ngác nhìn Cung Ngọc Gia.
Sắc mặt Cung Ngọc Gia nặng nề nhìn cây gậy trên tay Lam Thiên Tình, sau đó đi từng bước một tới, mỗi một bước đều rất nặng nề. Lam Thiên Tình lo lắng bất động, Cung Ngọc Gia lấy cây gậy trong tay cô xuống.
Lạnh bạc quét mắt nhìn vẻ mặt mọi người một vòng, sau đó ánh mắt Cung Ngọc Gia lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình.
"Đau không?"
Lam Thiên Tình sững sờ, bị đánh cũng không phải là cô, hay là người này đang nói mát?
Nhíu mày, Lam Thiên Tình không nói lời nào. Cô nhớ Ngũ Họa Nhu từng nói với cô, lúc nhìn thấy thủ trưởng mặc đồ thường phục thì có thể hoàn toàn làm như không nhìn thấy. Cúi đầu liếc mắt nhìn áo ngủ hoa trên người, âm thầm tự cảm thấy may mắn, sau đó vẫn cúi đầu thấp xuống không nói lời nào.
Cung Ngọc Gia nghiêng nghiêng đầu, đem bộ dạng lúc này của Lam Thiên Tình sau khi khi dễ người còn hơi chút xỏ lá không muốn phản ứng với anh thu hết vào mắt, bên khóe miệng thanh cạn có chút cưng chiều mà dung túng khẽ cười, nháy mắt mấy cái: "Tại sao không ở trong phòng ngủ, bây giờ đã mấy giờ rồi?"
Âm thanh không có chút âm thầm dịu dàng nhưng cũng tuyệt đối không có bất kỳ sắc thái không vui nào.
Con ngươi Lam Thiên Tình đi vòng vo gần nửa vòng trong hốc mắt, lạnh nhạt nói: "Có chút việc muốn đi ra ngoài một chút. Nhưng không được ra."
Cung Ngọc Gia cười yếu ớt: "Em có thể tìm tôi mà. Trực đài có điện thoại nhà rieeg của tôi, có thể gọi điện thoại nội bộ đến văn phòng làm việc của tôi. Trực ban cũng có ghi số điện thoại của tôi trên bảng."
Nụ cười yếu ớt của Cung Ngọc Gia khiến bốn cô lính trực ban choáng váng không biết đây có phải là ngài đoàn trưởng đại nhân nghiêm nghị hay không?
Lam Thiên Tình cũng cảm thấy ánh mắt chung quanh khác thường, cắn cắn môi, ngẩng đầu lên: "Tôi lại cảm giác buồn ngủ rồi."
Nếu ra cửa phiền toái như vậy thì không bằng trở về túc xá ngủ, gọi điện thoại cho Kiều Âu và Tư Đằng hỏi xem tìm thấy Ngũ Họa Nhu chưa. Nháy mắt nhìn bộ dạng Cung Ngọc Gia không đáp lời lại khiến cô mơ hồ có chút e sợ lặp lại: "Tôi muốn đi ngủ."
Cậy vào việc mình mặc đồ ngủ nên cũng không gọi Cung Ngọc Gia là thủ trưởng.
Ánh mắt Cung Ngọc Gia chớp chớp, lưu luyến nhìn dọc cổ áo Lam Thiên Tình một lúc lâu, ngay sau đó nháy mắt: "Khụ khụ. Hơn nửa đêm, quân quy quân kỷ là thứ để cô đùa giỡn? Không chịu ngủ, chạy đến đây còn nói muốn đi ra ngoài, cô có biết đêm không về ngủ là muốn chịu kỷ luật không?"
Đột nhiên Cung Ngọc Gia nghiêm nghị khiến Lam Thiên Tình ngẩn người, ngay sau đó Cung Ngọc Gia lại nghiêng người sang: "Tới phòng tôi! Chép phạt quân quy quân kỷ mấy lần!"
Này bốn người trực ban hiển nhiên không suy nghĩ nhiều nhưng Lam Thiên Tình lại thật suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, lần trước nhìn thấy anh ta vừa kéo quần vừa chạy từ phòng Bùi Thanh Đình ra nên cô xoay đầu đi, giọng rất kiên định: "Không đi!"
Cô nam quả nữ, công phu sức lực của đàn ông cái gì cũng lớn hơn cô, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào? Hơn nữa, coi như anh ta thật sẽ không táy máy tay chân đối với mình nhưng ngộ nhỡ Kiều Âu biết nửa đêm cô mặc đồ ngủ vào phòng của Cung Ngọc Gia thì phải giải thích như thế nào? Coi như Kiều Âu ngoài miệng nói tin tưởng cô nhưng trong lòng cũng có vướng mắt.
Cung Ngọc Gia sững sờ, không ngờ Lam Thiên Tình sẽ ở trước mặt người khác chống đối mình. Nhưng cô không mặc quân trang cũng là một cái cớ cho anh.
Nếu như ở trong trường quân sự không mặc quân trang, coi như một nam một nữ có ôm hôn nóng bỏng thì dù cho có mang theo mũ bạch sắt gào thét duy trì trật tự cũng sẽ không hỏi tới một câu.
Chỉ là trong tình huống bình thường ở bộ đội, trừ lúc ngủ thì có ai là sẽ không mặc quân trang?
Cung Ngọc Gia sờ lỗ mũi một cái, lạnh giọng: "Học viên Lam Thiên Tình, nếu như bây giờ không cùng tôi về phòng, cô nhất định sẽ hối hận."
"Không đi!"
Tùy tiện anh ta nói thế nào, có phải hối hận cũng sẽ không đi!
Chuyến đi hơn nửa đêm này, coi như chuyện gì cũng không có, nhưng khi lan truyền thật có thể cái gì cũng nói không rõ. Hơn nữa tại chỗ bốn trực ban trời ơi, đều là miệng cấp một bát quái hạ tiện, cái này không phải quá rõ ràng đẩy mình thành trung tâm bát quái hay sao?
Lam Thiên Tình cũng sưng mặt lên, cái này mấu chốt, còn có cái gì quan trọng hơn so với trong sạch và danh dự? Hơn nữa, cô còn có người chống lưng, có Kiều Nhất Phàm thì cô sợ người nào!
Vẻ mặt lạnh lẽo khinh thường, xen lẫn giọng dứt khoát quả quyết của Lam Thiên Tình như một gáo nước lạnh trực tiếp dội thẳng vào Cung Ngọc Gia.
Nháy mắt mấy cái, hít sâu một hơi: "Mới vừa rồi, từ phòng làm việc tới đây tôi có nghe một cái tin."
Nói tới chỗ này, Cung Ngọc Gia dừng mọt chút, Lam Thiên Tình biết hắn cố ý thừa nước đục thả câu, cũng không để ý tới. Cung Ngọc Gia tự biết không có gì vui, liền tiếp lời của mình mở miệng nói: "Chỗ bên hồ đang mới xây phòng ăn thứ nhất, phần lớn dân công xây dựng cũng ở tại bên hồ. Tuy nói là cho bộ đội xây nhà, nhưng là dân công tư cách cũng liền một chút như vậy. Trên đường đến đây tôi nghe nói, có một nữ học viên buổi tối đi ngang qua, bị ba dân công uống say mèm kéo đi. Khụ khụ, kết quả không phải rất tốt, có thể nói, tương đối thảm."
"Cái gì?!" Lam Thiên Tình bị dọa sợ đến trợn to hai mắt, không nháy mắt nhìn Cung Ngọc Gia.
Ngũ Họa Nhu cho đến bây giờ vẫn không có tin tức, vừa lúc hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ?
Bị dọa sợ đến há to mồm, Lam Thiên Tình lập tức nhào tới kéo cánh tay Cung Ngọc Gia giương mắt nhìn hắn: "Cô bé kia tên gọi là gì, đội nào? !"
Lam Thiên Tình rất muốn hỏi một câu có phải Ngũ Học Nhu hay không nhưng lời đến khóe miệng lại không dám nói tiếp rồi.
Khóe miệng Cung Ngọc Gia dần dần giơ lên, vỗ nhẹ nhẹ tay nhỏ bé của cô dịu dàng nói: "Chuyện này có chút phức tạp, đến phòng tôi sẽ từ từ nói cho cô biết."
Lam Thiên Tình vội vàng rút tay mình đang khoác lên trên cổ tay Cung Ngọc Gia về, cảnh giác nhìn anh ta, nghĩ thầm, anh ta sẽ phải cố kỵ nhà họ Đoàn, sẽ không làm gì cô nhưng không thể nói chính xác chuyện một người đàn ông bị tình yêu mù quáng có thể làm ra chuyện gì.
Hơn nữa, làm sao anh ta biết mình sẽ cảm thấy hứng thú đối với tin tức như thế?
Chẳng lẽ cô bé kia đã xác định là Ngũ Họa Nhu, cho nên thấy cô vội vã đi ra ngoài nên anh ta liền đoán được?
"Cậu!." Lam Thiên Tình cau mày, nhẹ nhàng gọi một tiếng, tính nhắc chở anh ta cô đã là người phụ nữ của Kiều Âu.
Nhưng Cung Ngọc Gia cũng chẳng hề để ý, nhíu hai hàng lông mày: "Không đi thì thôi, tôi cũng chẳng muốn quản."
Nói xong, thật là dứt khoát quyết xoay người sang chỗ khác, sải bước đi về phía phòng của mình.
Lam Thiên Tình đuổi theo, cũng không muốn đi vào, chỉ muốn hỏi rõ ràng cô bé kia có phải Ngũ Họa Nhu hay không, nhưng ngay lúc này, Cung Ngọc Gia chợt khoát tay nắm cánh tay của cô lôi đi.