Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
"A ~!" Lam Thiên Tình che lỗ tai của mình, giãy giụa như kẻ điên rồi hô to, âm thanh nữ cao bén nhọn vang vọng màn đêm.
Kiều Âu nhanh chóng phản ứng, đau lòng nhìn bảo bối bên dưới, nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ cũng muốn điên rồi chết, đột nhiên một tay lấy đẩy người phụ nữ trong ngực ra, nhanh chóng đóng cửa phòng.
Cô gái lúc trước cũng bối rối, quay mặt tức giận nhìn Lam Thiên Tình, ánh mắt kia giống như đang nói..., nếu như không phải là cô chợt đến quấy rối thì hiện tại phó đoàn trưởng đã đem cô ta dẫn vào trong phòng vui vẻ ấm áp rồi.
Lần này, Liệt Diễm đoàn coi như là náo nhiệt.
Cửa phòng ngủ rối rít bị mở ra, từng nhóm nữ binh thò đầu dò dẫm đến cửa phòng phó đoàn trưởng xem, một người mặc trang phục mỏng dính có thể nhìn thấy rõ đường nét cơ thể thấp thoáng bên trong còn một người mặc quần áo ngủ bảo thủ Laury hình hoa nhỏ. Chỉ nhìn qua, họ sẽ hiểu khẳng định có quan hệ với phó đoàn trưởng về chuyện danh ngạch diễn tập.
"Nhất định hai người này là tranh nhau nếu được phó đoàn trưởng cho vào phòng chứ?"
"Thật ghê tởm, nếu có bản lãnh thì bằng bản lãnh thật sự đi!"
"Đó không phải là trong truyền thuyết thiên tình sử con nít ư, đây chính là cơ hội để phó đoàn trưởng tìm bạn gái chứ?"
"Có trò hay để nhìn! Không phải là bị bắt gian tại giường đi?"
" . . . . . ."
Đủ loại âm thanh bàn tán truyền vào tai Lam Thiên Tình. Cô siết chặt quả đấm cắn răng, nhịn không la hét nữa! Cô nàng kia vẫn còn ở nơi này muốn nhúng chàm người đàn ông của cô? Xem cô như chết? !
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tuyệt luân trở nên u ám, đôi mắt trong veo lại chuyển sang tăm tối nhàn nhạt máu đỏ, một cỗ khát máu bắn ra từ thân thể nhỏ nhắn mềm mại , cả người an tĩnh đứng không nhúc nhích, khí phách căm giận dâng trào!
Cô gái đối diện nhìn bộ dáng này của Lam Thiên Tình, trong lòng đã bắt đầu e sợ, hơn nữa vốn cảm thấy nha đầu này nhìn thật quen mắt, vừa nghe tiếng xì xầm bàn tán sau lưng đó là bạn gái của phó đoàn trưởng nên càng e sợ hơn rồi.
Nhưng cô ta cũng chẳng thật sự nể mặt Lam Thiên Tình, nha đầu này, mặc kệ là dạng gì thể năng và kỹ năng huấn luyện, cơ hồ đều không có thành tích gì, vừa nhìn chính là người đi bằng cửa sau để vào trường, nếu là đánh nhau thật, thì chỉ với cánh tay bắp chân của cô ta căn bản cũng không thể thương tổn được người nào.
Lam Thiên Tình ngực hô hấp phập phồng càng ngày càng lợi hại, cơ hồ giận đến có chút run rẩy đi về phía trước một bước.
Cô gái ăn mặc hở hang nuốt một ngụm nước bọt, mất tự nhiên lui về sau một bước, đồng thời chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Lúc này, không biết là người nào đem tất cả đèn trên hành lang bật sáng, ánh đèn chiếu rọi dáng vẻ tức giận của Lam Thiên Tình, mỗi một bước đi đều giống như giẫm lên trái tim, chậm rãi và dùng sức như vậy giống như hận không thể một cước liền đem trái tim của người nào đó đạp cho vỡ nát ra!
"Tình nhi!"
Cung Ngọc Gia chợt vọt lên, tóc hắn ướt nhẹp vẫn còn nhỏ nước, trên người tản ra mùi sữa tắm nhàn nhạt. Cũng là khi nghe thấy tiếng gào thét kinh thiên Khiếp Quỷ của Lam Thiên Tình nên vội vàng từ trong phòng phóng ra. Vừa ra tới đã nhìn thấy một màn này, hắn tự nhiên biết là xảy ra chuyện gì. Ngay cả có thể nói, trong lòng hắn đã vô số lần cầu xin cha mẹ ông bà phù hộ cho một màn này diễn ra, rốt cuộc đột nhiên đã được như ý nguyện trước mắt.
Cung Ngọc Gia tự tay đỡ Lam Thiên Tình đang tức đến run rẩy, chỉ sợ cô nhất thời đứng không vững sẽ bị té xỉu. Bởi vì giờ khắc này, trừ cặp mắt phiếm màu đỏ nhạt, còn cả khuôn mặt đã trắng bệch không còn tia máu.
"Tình nhi, ngoan, đi ngủ lại đi, chuyện này để tôi xử lý có được không?"
Lời nói nhỏ nhẹ, dịu dàng cẩn thận từng li từng tí, giống như gió xuân khiến toàn bộ nữ binh nghe thấy đều giật nảy mình.
Hôm nay trùng hợp cả đội trưởng và phó đội trưởng đều không ở đây, hoặc là nói do Cung Ngọc Gia cố ý an bài bọn họ đều không ở trong trường.
Hôm nay là buổi tối đầu tiên Lam Thiên Tình trở về, cũng là buổi tối đầu tiên Kiều Âu có thể bị nữ binh quấn lấy, nếu có kịch hay hắn có thể nào bỏ qua? Hắn nghĩ thầm, hắn nhất định phải ở cạnh Lam Thiên Tình lúc cô đau lòng muốn chết kia.
Vậy mà Trung tá đoàn trưởng khi đối mặt với Lam Thiên Tình lại sẽ dùng ánh mắt và giọng nói như thế để tất cả mọi người chứng kiến mơ hồ đoán đến cái gì.
Sớm có lời đồn đãi, nói đoàn trưởng là cậu của phó đoàn trưởng, vì vậy cho dù phó đoàn trưởng cấp bậc cao hơn đoàn trưởng, có nhiều hơn một ngôi sao trên quân phục nhưng đành phải giữ chức phó đoàn.
Hơn nữa Lam Thiên Tình là bạn gái của phó đoàn trưởng, như vậy đoàn trưởng giúp đỡ bạn gái của cháu ngoại mình, chăm sóc tốt một chút cũng không phải là không được.
Sắc mặt của cô gái ăn mặc hở hang càng khó càng khó nhìn, lần này mới bắt đầu sợ. Khẽ giơ tay quơ quơ: "Cái đó, vị chiến hữu này, tôi...tôi chỉ là ở túc xá phát hiện có con chuột, bị sợ cho nên chạy đến đây. Tôi nghĩ muốn tìm phó đoàn trưởng giúp một tay, không có ý tứ gì khác! Cô ngàn vạn lần không được hiểu lầm!"
Vừa nói xong, mọi người cười to. Ăn mặc như vậy rồi, hơn nửa đêm chạy đi gõ cửa phó đoàn trưởng, cũng là bởi vì nhìn thấy con chuột? Lấy cớ như vậy mà cô ta chịu thua thiệt chạy ra ngoài.
Lam Thiên Tình tránh tay Cung Ngọc Gia, nghiêng tròng mắt lạnh nhìn hắn, từng chữ từng câu, giống như giống như là dao găm đâm vào trong lòng của hắn: "Anh hài lòng chưa ?"
Cung Ngọc Gia có chút bất đắc dĩ, có chút chột dạ: "Tình nhi ~"
Giờ phút này Lam Thiên Tình nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ. Miệng hắn luôn miệng nói muốn cùng cô trở lại thời điểm ban đầu mới vừa quen, giống như bạn bè, nhưng sau lưng lại tính toán, cũng tàn nhẫn tổn thương cô, nhìn cô khổ sở đau lòng rơi lệ, sau đó sẽ nhìn cô và Kiều Âu giận dỗi, lấy tư thái giúp đỡ để cô chú ý đến, thừa lúc vắng mà vào.
Người đàn ông này, ngoài mặt tao nhã lịch sự hào hoa phong nhã nhưng trong nội tâm lại ác tục bẩn thỉu! Khi Lam Thiên Tình có lòng dạ độc ác chỉ do người khác nhiều lần khiêu khích đến giới hạn của cô!
Cô chưa từng chủ động đi hại người khác, cũng chưa từng nghĩ tới dùng thủ đoạn ác độc để được cái gì!
"Tôi lại cảm giác buồn ngủ rồi."
Ngoài dự đoán, Lam Thiên Tình không khóc, không náo, cũng chưa vung tay đánh cô bé kia, chỉ an tĩnh nói một câu, sau đó xoay người định rời đi.
Cung Ngọc Gia kinh ngạc nhìn một màn này trước mắt, hoàn toàn không theo dự đoán kịch tình của hắn! Mặc dù không có nhiều thời gian ở cùng Lam Thiên Tình, nhưng lúc thật lòng muốn có được một người phụ nữ, sự quan sát của người đàn ông sẽ đột nhiên trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Cung Ngọc Gia có thể cảm nhận được nỗi đau của Lam Thiên Tình đang được cô che giấu. Mà giờ phút này Lam Thiên Tình lựa chọn làm như không thấy, còn trầm mặc quá khác thường!
Một loạt kế hoạch đều thất bại, tự nhiên sinh ra cảm giác phiền muộn, Cung Ngọc Gia ảo não nắm chặt hai tay thành quả đấm, thở dài.
Mà lúc này, mỗi một bước đi của Lam Thiên Tình đều ẩn nhẫn đau lòng. Lúc trước đánh nhau với bốn người trực ban, cô đã cảm thấy mình có thể làm bất cứ giá nào. Nhưng bây giờ ở cửa phòng Kiều Âu, có rất nhiều nữ binh đã tỉnh dậy đứng xem, nếu cô thật sự gây náo loạn, khóc, đánh nhau, cuối cùng chỉ trúng âm mưu của Cung Ngọc Gia.
Nhiều người xem như vậy, chuyện một khi động tĩnh quá lớn thì sẽ không thể phong tỏa tin tức, không cần đến ngày thứ hai khắp mặt báo chí sẽ xuất hiện tin tức kiểu "Người nối nghiệp quân quyền nhà họ Kiều là tâm điểm tranh giành của nữ binh dưới quyền" , hoặc là đủ loại mặt trái xì căng đan về Kiều Âu.
Cung Ngọc Gia , quá độc!
Lam Thiên Tình biết rõ Kiều Âu tới nơi này nhậm chức là vì cô, cô từng nghe Tư Đằng nhắc qua, Kiều Âu từ một tiểu tử chưa ráo máu đầu đi tới hôm nay rất không dễ dàng, đều là dựa vào bản thân tâm huyết cùng mồ hôi mới có thành tích, thật vất vả đã ôm đồm một chút xíu lòng quân, bỏ chạy tới nơi này coi chừng cô.
Ngay cả Kiều Nhất Phàm còn nhắc nhở Kiều Âu, trong lúc ở Liệt Diễm đoàn mọi việc nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không cần phá hủy tiền đồ của mình. Lam Thiên Tình trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh Kiều Âu ôm cô gái kia, cô thật hận!
Cho dù có biết rõ là bị hãm hại, cho dù có biết rõ bọn họ chỉ là ở chung một chỗ ôm có thể vẫn chưa tới mười giây đồng hồ, nhưng cô chính là thật hận!
Cô trầm mặc không nói gì, lựa chọn an tĩnh xoay người rời đi, trong lòng chua xót cùng uất ức, phẫn hận cùng đau lòng, nào có ai biết?
Nước mắt cứ như vậy ở trong hốc mắt xoay một vòng chuyển, tay siết chặt thành quả đấm, vẫn chưa từng nhìn Cung Ngọc Gia một cái. Người đàn ông này, quá ác!
Mới vừa đi được hai, ba bước, cửa phòng Kiều Âu chợt bị mở ra. Anh đã đổi xong một bộ thường phục sạch sẽ, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy khẩn trương cùng đau lòng. Đảo qua tầm mắt của mọi người, phát hiện Lam Thiên Tình đang chậm rãi quay về , trong lòng hung hăng đau đớn một chút!
Tính tình Lam Thiên Tình là dạng gì, anh làm sao không biết?
Cô đã nói qua, muốn trong lòng anh chỉ có cô, ngay cả sợi tóc cũng không để người phụ nữ khác cầm, kể cả em gái cũng không được. Kiều Âu thậm chí cũng chuẩn bị xong tình huống phải giúp cô đánh nhau, nhưng vừa mở cửa, đã nhìn thấy cô lặng lẽ đi về. Nhìn Cung Ngọc Gia đang đứng giữa bọn họ, Kiều Âu lập tức hiểu hết mọi chuyện.
"Bà xã ~"
Mặc kệ người ta nghĩ như thế nào, Kiều Âu đuổi theo về phía Lam Thiên Tình, ôm lấy từ sau lưng cô. Dụi đầu thân mật mè nheo ở giữa cần cổ Lam Thiên Tình, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, dịu dàng nỉ non: "Bà xã ~ bà xã ~"
Cứ như vậy, trong hốc mắt Lam Thiên Tình nước mắt như mưa tầm tả vỡ đê, thật vất vả để lấy lại bình tĩnh, lại bắt đầu từ từ run rẩy theo tiếng ngẹn ngào của mình.
Một đôi tay trắng chậm rãi giơ lên ôm lấy cánh tay Kiều Âu. Tựa như ảo mộng, phiêu đãng ở không gian tĩnh mật mà quỷ dị: "Em không sao, anh đi ngủ lại đi, em mệt mỏi cũng muốn đi ngủ rồi."
Kiều Âu cau mày, sức lực trên cánh tay cũng càng ngày càng gấp. Cứ như vậy nhìn nhau chẳng nói gì, chợt xoay Lam Thiên Tình lại, nâng gương mặt mơ màng của cô lên rồi cúi đầu động tình hôn lên.
Trong không khí không biết bao nhiêu người ở đây đều hít sâu một hơi. Kiều Âu hôn rất sâu, cũng rất dịu dàng, Lam Thiên Tình khóc đến nghẹt mũi, bị hôn như vậy, thiếu chút nữa không thở nổi, chờ lúc anh buông cô ra, cô cơ hồ vô lực xụi lơ ở trong lòng anh.
Cung Ngọc Gia cảm thấy tan nát cõi lòng. Mà mọi người chung quanh vây xem, đều là vẻ mặt phát hiện gian tình. Kiều Âu cũng không xấu hổ, thoải mái ôm Lam Thiên Tình xoay người nhìn mọi người: "Tôi biết trong đoàn vẫn có người suy đoán về mối quan hệ của tôi và Lam Thiên Tình, cũng biết mọi người vẫn cho là cô ấy chen ngang, gọi là tình sử trẻ con trong truyền thuyết. Tôi không ngại nói cho các mọi người biết cô ấy không phải lời đồn, cũng không phải là người tình của tôi, cô ấy là vợ của tôi. Tôi và cô ấy có hôn thú vợ chồng hợp pháp."
"A!" Không biết trong đám người là ai thét chói tai, dù sao không chỉ một nữ binh.
Kiều Âu hiểu ý cười cười: "Về vấn đề danh ngạch tham gia diễn tập đoạt đảo, tôi đã sắp xếp xong rồi, trước giờ cơm tối cũng đã đệ trình lên cấp trên, có thể nói chắc chắn rồi. Cho nên các vị cô nương không cần uổng phí tâm cơ làm những chuyện không cần thiết ảnh hưởng đến hình tượng của mình. Về phần đoàn trưởng Cung, quả thật đó là cậu của tôi, cho nên vợ tôi chính là cháu dâu của đoàn trưởng nên ngài ấy sẽ chăm sóc vợ tôi, là cần phải làm vậy. Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần duy nhất tôi công khai quan hệ của chúng tôi, vì muốn mọi người hiểu rõ, không bát quái tin tức nghe đồn bậy bạ, có thời gian rảnh rỗi thì ôn tập bài tập của mình xem thật kỹ một chút!"
"Khó trách, thành tích của cô ấy dở như vậy còn có thể ở trường quân đội hoàng gia. Thì ra là có hậu đài a!"
Kiều Âu vừa mới nói xong, liền xuất hiện một giọng nữ chất vấn. Lập tức, không khí xung quanh an tĩnh đến đáng sợ.
Nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc của Lam Thiên Tình, Kiều Âu cưng chiều nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch: "Vợ tôi vừa tốt nghiệp trường trung học đệ nhị tốt nhất Trung Hoa, trường trung học Đức Nặc. Liên tục năm năm đều là học sinh đứng đầu trường. Với thành tích của cô ấy, đừng nói tất cả các trường đại học trọng điểm trong nước đều nguyện ý mời cô ấy trúng tuyển, ngay cả đại học danh tiếng như Cambridge Oxford cũng không phải là việc khó. Nếu như không phải là vì tôi, cô ấy hoàn toàn không cần thiết chạy tới trường quân đội chịu khổ như thế, cuộc đời của ấy hoàn toàn có thể có sáng lạng và đặc sắc kiểu khác. Cho nên, trong mắt của tôi, cô ấy là cô gái có tình thâm ý trọng nhất là trên đời, cũng là người duy nhất trên cõi đời này khiến để cho tôi cảm thấy kiêu ngạo."
Kiều Âu nói dịu dàng động tình, trong lòng anh mềm mại, xúc động. Nếu không phải vì anh, Lam Thiên Tình nào đến nỗi ẩn nhẫn chịu uất ức, an tĩnh lựa chọn lui ra khỏi chiến trường?
Cô ấy quan tâm danh dự chồng mình trước mặt cấp dưới như thế, mà đem cảm xúc đè nén, người phụ nữ tốt như vậy, ở trong mắt Kiều Âu đã quá hoàn mỹ, ngộ nhỡ mất rồi, anh biết đi nơi nào tìm?
Thâm tình ngắm nhìn tròng mắt Lam Thiên Tình hơi có vẻ kinh ngạc, hiểu được toàn bộ những điều trong lòng cô muốn nói.
Khóe miệng khẽ nhếch, Kiều Âu ôm cô vào trong ngực, trước mặt mọi người, liền đưa cô vào phòng của mình.
Cung Ngọc Gia đứng ở đó, sắc mặt rất khó coi, khuôn mặt anh tuấn xẹt qua u tối. Vốn muốn khiến những nữ binh kia nhằm hướng phòng Kiều Âu mà đến, coi như Kiều Âu thật không mắc câu nhưng ít nhất khiến Lam Thiên Tình hiểu lầm, hắn sẽ thừa lúc vắng mà vào, huyên náo lớn khiến danh dự Kiều Âu hủy hết nhưng không biết hình ảnh của hắn đang xây dựng cũng lập tức tiêu tan.
Bản ý của hắn, là muốn phá hủy tình yêu bọn họ và cả tương lai của Kiều Âu. Rất nhiều người không cách nào thể nghiệm, Cung Ngọc Gia và Kiều Âu cùng năm ra đời, nhưng cho tới nay, Cung Ngọc Gia vẫn phải chung sống trong bóng ma ưu tú trác tuyệt của Kiều Âu. Có Kiều Âu ở đây, càng khiến hình ảnh Cung Ngọc Gia bị che mờ.
Cung Ngọc Gia hắn không hiểu, mình là con ruột duy nhất, mà Kiều Âu chỉ cháu ngoại của nhà họ Cung. Hay là nói, đây chính là cách đại hôn trong truyền thuyết?
"Cũng đi ngủ lại đi! Giải tán!"
Cung Ngọc Gia không nặng không nhẹ trách cứ một câu, xoay người trước, mắt lạnh liếc nhìn cô gái ăn mặc hở hang kia: "Thu dọn đồ đạc, ngày mai đi về nhà đi!"
**********************
Lam Thiên Tình bị Kiều Âu mang vào phòng liền ôm lên giường lớn. Vừa kéo chăn mỏng đắp lên cho cô vừa dụ dỗ: "Chờ một lát, anh đi làm cho em một ly sữa nóng."
Lam Thiên Tình khéo léo đáp một tiếng, nhưng đợi đến lúc Kiều Âu quay lại, lại phát hiện cô đã ngủ rồi. Tự trách mà đau lòng nhìn dung nhan mỹ lệ ngủ say của cô, chuyện xảy ra đến bây giờ, cô không có trách cứ anh một câu, không có giận dỗi, không có oán trách, không hề tức giận.
Lam Thiên Tình dẹp an tĩnh mà khéo léo nói cho anh biết, trong lòng cô biết rõ anh không có lỗi. Nhưng thân là đàn ông, lại muốn người phụ nữ của mình bởi vì chút chuyện này mà lại lần nữa bị thương tổn khiến anh cảm thấy rất đau lòng.
Nắm trong tay ly sữa tươi, Kiều Âu thở dài, đem đặt lên tủ đầu giường, sau đó chui vào trong chăn, ôm chặt lấy cô. Ngửi mùi thơm trên người Lam Thiên Tình, Kiều Âu biết, mặc dù độc một chút, nhưng không thể nữa giữ lại Cung Ngọc Gia nữa!
Thời gian cứ như vậy lẳng lặng trôi, hôm sau ánh mặt trời sáng rõ ấm áp Lam Thiên Tình thoải mái duỗi lưng một cái, toàn thân thư thái vươn vai giãy dụa.
Kiều Âu có chút bất đắc dĩ cảm thụ thân thể mềm mại của Lam Thiên Tình chậm rãi đụng chạm thân thể mình, mê người mà mập mờ quyến rũ, dễ dàng đốt lên ngọn lửa trong bụng anh.
Có chút trừng phạt tính cắn lên tai của cô, lật người lên một khắc, liếc thấy nơi khóe mắt bầm đen, trái tim anh lại tràn đầy đau lòng. Thương tiếc hôn nhẹ một cái lên trán của cô, Kiều Âu lười biếng mở hai mắt, lại ôm Lam Thiên Tình, từ từ tuột xuống.
"Có đói bụng hay không? Đứng lên ăn cơm đi?"
Lam Thiên Tình giống như con mèo cọ xát trong ngực anh: "Hoàn hảo. Bây giờ mấy giờ rồi, em muốn huấn luyện."
Kiều Âu ngước mắt liếc mắt một cái đồng hồ treo trên tường, khóe miệng khẽ nhếch, dùng sức cuốn lấy tay chân cô, không để cho cô lộn xộn, sau đó xấu xa cười: "Chín giờ."
"Cái gì? !"
"Ha ha."
"Buông em ra á!"
Một hồi cãi nhau ầm ĩ ngọt ngọt ngào ngào, cắn cắn cổ và tai lẫn nhau, lại vòng eo và nách, đối phương, từng trận tiếng cười vui êm tai dễ nghe.
Kiều Âu đem lấy khuôn mặt nhỏ bé lúc lắc, nghiêm trang nhìn chằm chằm: "Bà xã, hôm nay anh muốn đi một nơi mà trước kia em thường đi. Có muốn hay không cùng với anh không"
Lam Thiên Tình chớp đôi mắt to, suy nghĩ một chút, cuộc sống trước kia của cô rất đơn giản, chỉ từ trường học về quán ăn nhỏ ở nhà, hai điểm tạo thành một đường thẳng. Chẳng lẽ, Kiều Âu muốn đưa cô đi thăm lại quán ăn nhỏ?
"Em không muốn trở về quán ăn nhỏ!" Mất hứng cong miệng như đưa trẻ lên ba, Lam Thiên Tình quay mặt không nhìn tới Kiều Âu.
Dưới ánh sáng dịu dàng, bộ dáng này của cô rất đáng yêu, Kiều Âu sững sờ, mỉm cười nhìn cô: "Không phải quán ăn nhỏ, là chỗ khác."
Thon dài lông mi chớp chớp, nàng chợt há miệng: " Trường trung học Đức Nặc?"
"Đúng!" Kiều Âu vừa trả lời , ánh sáng trong tròng mắt vừa thoáng qua từng tia tính toán. Lam Thiên Tình không hỏi nhiều, trong lòng cô cũng hiểu, tại sao Kiều Âu chợt muốn đến trường trung học Đức Nặc, có thể có quan hệ với chuyện tối hôm qua Cung Ngọc Gia tìm bọn họ để gây sự, nhưng vừa có chút không hiểu, đến trung học Đức Nặc mà có thể khiêu chiến với Cung Ngọc Gia rồi sao?
Sau khi rửa mặt, Kiều Âu tự mình lái xe mang theo Lam Thiên Tình rời trường quân đội Thúy Bình Sơn. Trước mặt xe bọn họ, còn có một cỗ xe Land Rover màu bạc mở đường, bên trong tất cả đều là ám vệ đội tiện y sát thủ Nhà họ Kiều, dọc đường cận thân bảo vệ.
"Ông xã, có phải là có chuyện gì gạt em không?"
Lam Thiên Tình ngậm ống hút uống hết ly sữa xong vẫn không bỏ ra mà cắn nát rồi vẫn không vứt bỏ. Vừa hung hăng cắn, vừa suy đoán mục đích chuyến này của Kiều Âu, nhưng thế nào cũng nghĩ không thông.
Kiều Âu cười nhạt một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình nói: "Em có biết tại sao Cung Ngọc Gia vẫn đối với anh không chút kiêng kỵ nào không?"
Lam Thiên Tình hai mắt sáng lên, bật thốt lên: "Anh ta là cậu của anh, bất luận là tính mệnh hay tài sản của anh ta, anh đều không động vào được."
Kiều Âu cười cười, nắm bàn tay cô lại chặt thêm mấy phần: "Vậy em có biết không, nếu như anh muốn phản chế người đó thì phương pháp duy nhất là cái gì?"
Lam Thiên Tình nghe vậy cau mày, sửng sốt một hồi lâu, lẩm bẩm như đang tự nhủ: "Trừ phi anh có biện pháp chứng minh anh ta không phải đứa bé nhà họ Cung, không phải là cậu của anh. Chỉ cần anh ta không phải là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cung, thì anh ta không có cái gì đáng sợ "
"Ha ha."
Giơ tay lên vuốt ve tóc của cô, trong tròng mắt Kiều Âu thoáng qua tia tán thưởng: "Em nói đúng phân nửa. Chỉ là, hắn đúng là con cháu nhà họ Cung, chuyện máu mủ cùng người loại người này, anh không phải thần tiên cũng không phải là ma pháp sư để thay đổi được. Nhưng là muốn cho hắn không còn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cung thì cũng quá dễ làm."
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lam Thiên Tình, Kiều Âu săn sóc chỉ điểm: "Cung Ngọc Gia đúng là con trai của ông ngoại anh, nhưng không phải nhỏ nhất, cũng không phải là duy nhất. Ông ngoại còn có một người con riêng, con nhỏ nhất, cũng bằng tuổi em đang học lớp mười hai ở trung học Đức Nặc."
Trung học Đức Nặc? Lớp mười hai? Đó rất có thể ở là bạn học cùng lớp của Lam Thiên Tình?
Nếu như không phải vào trường Thượng Quân hiệu thì bây giờ không phải là cô đang tốt nghiệp lớp mười hai sao?
"Tên gọi là gì?" Lam Thiên Tình lập tức hứng thú, phải biết con riêng nhà họ Cung, rất có thể là bạn cùng học với cô, chuyện này thật là quỷ dị, cũng làm cho cô có chút hưng phấn.
Kiều Âu cười cười, nhàn nhạt nói qua: "Lí Diệp Lỗi!"
"À? !" Nghe cái tên này, Lam Thiên Tình như đứng đống lửa!
Bật thốt lên: "Ông cậu ấy hắn không phải là thủ lĩnh ủy ban kiểm tra kỷ luật thủ đô sao?"
"Đấy hà ông ngoại cậu ấy, mẹ cậu ấy sau khi sinh hạ cậu ấy vẫn ở cùng ông ngoại, cho nên chỉ gọi ông. Thật ra thì, cậu ấy là cháu ngoại nhà họ Lý mà cũng không phải là cháu nội"
Nghe Kiều Âu giải thích, Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy một hồi tê dại da đầu. Lúc bắt đầu năm trung học đệ nhất hai người bọn họ chơi đặc biệt tốt, giống như huynh đệ tỷ muội, sau lại các bạn học đều đồn nói là Lí Diệp Lỗi thích Lam Thiên Tình, sau đó chủ nhiệm lớp cũng tìm Lam Thiên Tình nói chuyện, Lam Thiên Tình bày tỏ, cô chỉ nghĩ tới học tập cho giỏi, căn bản sẽ không suy nghĩ những thứ chuyện tình bát nháo kia, hơn nữa còn khẳng định với chủ nhiệm nói, nếu như chuyện này khiến Lí Diệp Lỗi sinh ra hiểu lầm, cô nguyện ý chủ động giữ khoảng cách quan hệ nhất định với cậu ấy bảo đảm không ảnh hưởng đến thành tích của từng người.
Sau đó, Lam Thiên Tình cứ như vậy không thân thiết với Lí Diệp Lỗi nữa. Lí Diệp Lỗi vẫn cho là cô bị giáo viên mắng, có mấy lần viết thư cho cô đều nói, chỉ cần cô nguyện ý sau khi lên đại học làm bạn gái của cậu ấy, cậu ấy cũng nguyện ý học tập tốt, chờ cô. Nhưng từ đầu đến cuối Lam Thiên Tình đều không có trả lời.
Lần cuối cùng, chính là ngày sau khi tan học, chị Lam Thiên Vân và tên côn đồ cắc ké Trần Lượng muốn khi dễ cô, Lí Diệp Lỗi bỗng nhiên xuất hiện đánh nhau với Trần Lượng, còn hỏi cô, có phải bị người có tiền bao nuôi rồi. Lại nói, cậu ấy đã khiến Lam Thiên Tình cảm động, nhưng khi đó cô đã có Kiều Âu rồi, cho nên liền trực tiếp cự tuyệt.
Nếu như, Kiều Âu chưa xuất hiện, nếu như lúc ấy Lí Diệp Lỗi nói nguyện ý mang theo cô cùng đi ngoài tỉnh đi học, cung cấp học phí đại học cho cô, có lẽ một năm sau cô và Lí Diệp Lỗi cùng nhau sóng vai đi ở trong sân trường đại học.
Cũng không phải nói Lam Thiên Tình có nhiều thích hắn, mà là lúc ấy cha nuôi đã nói rồi, sẽ không cho cô thêm học phí, mà cô cũng muốn dựa vào kiến thức để thay đổi vận mệnh của mình.
Nếu khi đó Kiều Âu chưa từng xuất hiện tại trong sinh mệnh cô, mà Lí Diệp Lỗi lại chủ động nói nguyện ý trả học phí, cô nghĩ, cô tất nhiên là sẽ đi cùng hắn.
Nháy mắt mấy cái, mắt thấy càng ngày càng gần trung học Đức Nặc, Lam Thiên Tình chợt có một loại muốn trốn tránh. Xe hơi dừng ở đường cái đối diện trung học Đức Nặc, Kiều Âu hướng về phía trong xe phía trước ngoắc ngoắc tay một thủ hạ, phân phó mấy câu, sau đó cái đó thủ hạ liền vào cửa chính trường trung học Đức Nặc.
Lam Thiên Tình có chút băn khoăn lo lắng nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa xe, trái tim đập thình thịch dữ dội.
Tất cả băn khoăn lo lắng của cô, rơi vào trong mắt của Kiều Âu, nghiêng đi đầu nhìn cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô dụ dỗ: "Không sao, coi như hai người là bạn học, hiện tại em ở trường quân đội, cậu ấy đang chuẩn bị tốt nghiệp, cũng sẽ không cười em không học hết trung học đệ nhị."
Ngước mắt nhìn ánh mắt săn sóc của Kiều Âu, Lam Thiên Tình khẽ cau mày. Cô nghĩ thầm, loại chuyện như vậy còn là nói trước nói rất hay, ngộ nhỡ một lát gặp mặt, Lí Diệp Lỗi biểu hiện vô cùng kích động, nói chút mập mờ khiến Kiều Âu hiểu lầm ngược lại sinh ra ảnh hưởng không tốt đối với tình cảm bọn họ.
Nháy mắt mấy cái, Lam Thiên Tình thận trọng nói: "Anh và Lí Diệp Lỗi quen lắm sao? Thế nào trực tiếp như vậy sẽ tới tìm cậu ấy rồi hả ?"
Kiều Âu thẳng thắn: "Ông ngoại vẫn nặng lòng đối với mẹ cậu ấy, bà ngoại anh rất hung hãn, ông ngoại không thể cho mẹ Lí Diệp Lỗi một danh phận, cho nên nhờ vả anh chăm sóc cậu ấy. Mỗi tháng anh cũng sẽ dành thời gian hẹn cậu ấy ra ngoài một lần ăn cơm, thuận tiện quan tâm xem cậu ấy có cần gì hỗ trợ trong việc học tập và cuộc sống. Cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ ông ngoại giao cho."
"Hả" Lam Thiên Tình e sợ, sau đó bứt tóc, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói qua: "Cái đó, lần trước chị em đưa theo tên côn đồ ở trong ngõ hẻm khi dễ em, là Lí Diệp Lỗi cứu em, vì em cậu ấy còn đánh nhau cùng tên côn đồ cắc ké và bị thương. Nếu như không phải được cậu ấy cứu thì ngày đó em có thể đã bị người khi dễ."
Lam Thiên Tình nói không sai, nếu như ngày đó Lí Diệp Lỗi không xuất hiện, thì cô đã bị Trần Lượng cưỡng gian.
Khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn thoáng qua chút bối rối, sâu thẳm tròng mắt hình như nhớ lại có chút không chịu nổi, Kiều Âu thấy vậy, vội vàng ôm cô vào trong ngực, từng lần một trấn an: "Chuyện đã qua không cần suy nghĩ nữa, đều là anh không được, anh không bảo vệ tốt em mới có thể xảy ra chuyện như vậy. Nếu như trong lòng em cảm kích đối với Lí Diệp Lỗi, hôm nào chúng ta rủ cậu ấy đi ăn một bữa đi. Em có biết, cậu ấy thích ăn hải sản nhất rồi, mỗi lần anh dẫn đi ăn hải sản, cậu ấy đều vui vẻ như một đứa bé"
Nói xong, Kiều Âu cười cười, bổ sung: "Cậu ấy vốn chính là đứa bé."
Lam Thiên Tình cẩn thận từng li từng tí nắm áo Kiều Âu, nhẹ giọng nói: "Thật ra thì giữa em và Lí Diệp Lỗi không có chuyện gì."
Nói xong, Kiều Âu chợt ngây ngẩn cả người, nheo lại tầm mắt tỉ mỉ nhìn chằm chằm sắc mặt ranh mãnh và ánh mắt né tránh của cô, chợt nghiêm túc hỏi: "Không có gì, là chỉ cái gì?"
Nuốt một ngụm nước bọt, Lam Thiên Tình vừa định nhắm hai mắt liền kêu lớn: "Lí Diệp Lỗi yêu thích em! Từ khi bắt đầu cho đến khi em rời khỏi Đức Nặc, cậu ấy đều yêu thích em. Mỗi ngày đều đưa bữa ăn sáng cho em, có lúc còn có thể chờ em tan giờ học, cậu ấy còn nói qua, chờ tốt nghiệp đi ngoài tỉnh lên đại học, muốn em làm bạn gái của cậu ấy, cậu ấy sẽ nuôi em, sẽ cung cấp học phí đại học và sinh hoạt phí! Sau lại, giáo viên nói yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến học tập, nên em liền giữ vững khoảng cách nhất định với cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn không hề từ bỏ theo đuổi em, sau đó em gặp anh!"
Huyên thuyên nói một đống, trong xe chợt một hồi quỷ dị tĩnh mật. Lam Thiên Tình không hiểu có chút khủng hoảng, khẽ mở tầm mắt vừa nhìn, sắc mặt Kiều Âu đã xanh mét!
Nháy mắt mấy cái, không tim không phổi dụ dỗ: "Ha ha, cái này kêu là người định không bằng trời định nha. Ông xã không phải anh dẫn em về nhà ư? cho nên không cần suy nghĩ chuyện trước kia nữa. Trong sinh mệnh em chỉ có ông xã. Về sau thế giới của em bắt đầu có ánh mặt trời rồi. Chuyện Lí Diệp Lỗi, em và cậu ấy thật ra thì không có gì, chỉ có cậu ấy tương tư đơn phương , em chưa từng hứa hẹn cái gì."
Âm thanh càng ngày càng thấp, bởi vì sắc mặt Kiều Âu càng ngày càng kém. Cuối cùng, Lam Thiên Tình dứt khoát buông lỏng, nắm tay Kiều Âu, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Lại nói, có lẽ bây giờ cậu ấy đã quên em rồi, không thích em nữa. Ông xã cũng không cần tức giận."
Hồi lâu, Kiều Âu buồn bực, nhăn trán, thở dài, rốt cuộc thở dài một cái Ông trời là cố ý muốn trêu chọc anh sao?
Một người cậu yêu vợ thỏ trắng của anh, anh muốn tìm một người khác làm cậu nhỏ để đối đầu nhưng ngay cả cậu nhỏ cư nhiên cũng yêu vợ anh. Vậy anh còn tìm Lí Diệp Lỗi giúp một tay làm gì? Đây không phải là tự cho mình ngột ngạt khó chịu sao?
Vừa nghĩ tới Lam Thiên Tình và Lí Diệp Lỗi đã biết nhau nhiều năm như vậy, trong lòng Kiều Âu không biết phải là tư vị gì. Quá khứ, anh cảm giác mình cũng đã đủ chiêu đối phó với phụ nữ rồi, vẫn sợ sẽ vì vậy sẽ thương tổn Tiểu Bạch Thỏ, cho nên sau khi có Tiểu Bạch Thỏ, cơ hồ anh đã dứt bỏ tất cả hoạt động giải trí cùng đi ra ngoài xã giao, thời gian rảnh rỗi đều ở cùng với cô.
Không ngờ, nha đầu này cư nhiên so với mình còn có nhiều người yêu thích hơn, con trai của Tổng Thống còn chưa tính, hiện tại ngay cả cậu lớn và cậu nhỏ đều cũng có tình ý với cô.
Có chút nhục chí nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Lam Thiên Tình thật đáng yêu, thực sự là yêu quái! Ngay cả bản thân anh cũng mê choáng váng nhìn không rời mắt, khó trách người khác rồi.
"Tình Tình, trước kia thế nào không có nghe em nói về chuyện Lí Diệp Lỗi?"
Lam Thiên Tình le lưỡi, lẽ thẳng khí hùng:"Trước kia anh không phải là cũng không hỏi ư, hiện tại em biết nên em liền chủ động khai báo a! Em không có cố ý lừa gạt anh chuyện gì!"
Sâu thẳm ánh mắt lóe lóe, Kiều Âu nghĩ thầm, cô nói cũng không sai. Buồn bực giơ tay lên lau mặt một cái, đã có chút hối hận, hôm nay nên đem nha đầu này nhét vào trong quân hiệu.
Vừa nghĩ tới Tư Đằng đang ở cùng với Ngũ Hoạ Nhu, mình cũng đi ra ngoài, trong quân hiệu chỉ còn sót cô cùng Cung Ngọc Gia thì anh cũng không yên lòng.
Đầu ngón tay bóp khanh khách vang dội, Kiều Âu có chút nóng nảy, sao đi đến chỗ nào cũng đều có người cạnh tranh đây? Đang khổ sở rối rắm, một thủ hạ đã đưa Lí Diệp Lỗi đi ra từ phía cổng trung học Đức Nặc.
Lí Diệp Lỗi vừa nhìn thấy xe Kiều Âu, vội chạy nhanh đến, trên mặt vui vẻ tươi cười, thế nhưng nụ cười này rơi vào trong lòng Kiều Âu đều không là tư vị gì. Lí Diệp Lỗi cũng không khách khí, vọt tới bên lề đường liền vòng qua đầu xe trực tiếp kéo cửa vị trí kế bên tài xế, bởi vì men theo thói quen trước kia, cậu đều là ngồi ở chỗ cạnh tài xế.
Nhưng là, hôm nay kéo cửa xe, liếc thấy Lam Thiên Tình. Có chút nằm mơ, ngẩn người tại đó không nhúc nhích, Lí Diệp Lỗi há to miệng quên mất tất cả phản ứng, cuối cùng dứt khoát vuốt vuốt hai mắt của mình, sau đó vừa mừng vừa sợ , nhảy tại chỗ kêu lên: "Tình Tình! Là cậu! Thật sự là cậu! Tình Tình! Thật tốt quá!"
Lam Thiên Tình bị Diệp Lỗi nhìn có chút không thoải mái, ngượng ngùng cười: "A Lỗi, đã lâu không gặp!"
Kiều Âu hít sâu một hơi, nghe không ra cảm xúc nói một câu: "Ngồi ghế sau đi!"
"Ừ!" Lí Diệp Lỗi giờ phút này cái gì cũng không so đo, đóng cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, sau đó mở cửa phía sau lập tức liền chui vào. Cái mông còn chưa có ngồi vững vàng, liền nhô đầu hướng lên phía trước thao thao: "Tình Tình, cái người này tự dưng chạy đi nơi nào? Làm sao còn cắt tóc đi? Cậu có biết hay không, tôi nhớ cậu rất nhiều, lo lắng nhiều cho cậu! Tình Tình, gần đây khỏe không?"
Kiều Âu nhìn như không chút để ý nhìn xe, sắc mặt tối đen. Lam Thiên Tình ngoái đầu nhìn lại liếc mắt nhìn Lí Diệp Lỗi cười đến rực rỡ, lại liếc mắt nhìn Kiều Âu buồn bực giống như là bị nội thương, xấu hổ cười: "Ha ha, còn tốt. Không phải lo lắng."
Lí Diệp Lỗi chợt thu lại nụ cười, ngay cả mặt mũi sắc cũng biến thành có mấy phần ưu thương: "Tình Tình, cậu đều không biết, lúc cậu biến mất tôi đã sống thế nào. Tôi đến nhà cha nuôi cậu tìm cậu nhưng bọn họ đã dọn nhà. Khắp nơi không nghe được tung tích của cậu, hơn một tháng, tôi đều không sao ăn được cơm, không ngủ, ngay cả học tập đều cảm thấy không có động lực rồi. Tình Tình, trước kia tôi vẫn muốn cố gắng đuổi theo thành tích của cậu, sau đó cùng cùng nhau thi cùng trường đại học, nhưng cậu chợt biến mất."
Lam Thiên Tình cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Kiều Âu đang nắm bàn tay, có chút gân xanh nổi lên khiến cô sợ đến không dám thở mạnh.
Lí Diệp Lỗi nhìn cô không nói lời nào, lại huyên thuyên nói một tràng, tất cả đều là thời kỳ thanh thiếu niên cảm thiên động địa, lời nói tràn đầy hồn nhiên thì giờ mới có chân thành tha thiết tình cảm. So với người ta sáng tác phim thần tượng, còn cảm động hơn mấy phần.
Có lẽ, nếu thay là cô gái khác thì đã sớm cảm động đến tuôn trào nước mắt nước mũi rồi, nhưng Lam Thiên Tình vẫn bình thản như núi Thái Sơn mà ngồi im, vừa mới bắt đầu còn quay đầu nhìn hắn một hai cái, hiện tại theo lời nói say mê của Lí Diệp Lỗi, khiến cô không cả dám liếc mắt nhìn về phía cậu ấy.
"Tình Tình, xem bộ dạng cậu rất gầy, gần đây cũng không có nghỉ ngơi tốt sao? Tôi nghe người ta nói, cậu bị một kẻ có tiền mang đi. Tình Tình, thành tích của cậu tốt như vậy, không tiếp tục học lên thì thật là đáng tiếc. Cậu về là tốt, trở lại cùng tôi cùng học tiến lên, tôi vẫn như trước kia, không phiền cậu, ở trường học tôi coi chừng cậu, tan học liền đi theo đưa cậu về nhà."
Nói tới chỗ này, Lí Diệp Lỗi chợt dừng một chút, nhớ tới cái gì đó, bổ sung: "A, đúng rồi, cậu đã không có nhà. Tình Tình, tôi đi thuê cho cậu một phòng, tôi sẽ nói với mẹ tôi là tôi quyết định ở nội trú, vì tôi là con trai nên mẹ tôi sẽ yên tâm, sau đó chúng ta sẽ ở cùng nhau, tôi tới chăm sóc cậu, có được không?"
Lam Thiên Tình nghe lời của cậu ta nói càng sợ đến trái tim muốn ngừng lại. Cùng lúc đó, rõ ràng đang ở đường lớn, Kiều Âu lại đánh tay lái xe liên tục đến mấy lần.
"A Lỗi, ý tốt của cậu, tôi cảm ơn, hãy chăm sóc tốt chính mình là được. Tôi đã sớm nói qua rồi, chúng ta không thích hợp."
Rốt cuộc, xe điên trên đường đi bởi vì câu nói của Lam Thiên Tình uyển chuyển cự tuyệt tâm ý Lí Diệp Lỗi mà giảm tốc độ. Trái tim nhỏ Lam Thiên Tình rốt cuộc thoải mái một chút.
Nhưng Lí Diệp Lỗi hình như trúng độc quá sâu, không muốn buông tay: "Tình Tình, là sợ tôi không có năng lực bảo vệ và nuôi sống cậu sao? Tình Tình?"
Nói xong, Lí Diệp Lỗi chợt móc ra một tấm thẻ đưa cho Lam Thiên Tình: "Tình Tình! Xem đi, đây là khoản tiền mình đã để dành từ rất lâu vì muốn cùng cậu đi ngoài tỉnh lên đại học. Cậu cầm đi!"
Nói xong hướng lòng bàn tay Lam Thiên Tình đưa thẻ , hơn nửa thân thể cũng chen lên chỗ Kiều Âu đang ngồi, Lam Thiên Tình vội vàng đẩy ra:"Tôi không muốn! A Lỗi, tôi không muốn thẻ cầm của cậu!"
"Tình Tình cầm đi! Cầm đi!"
"Tôi không muốn!"
"Tình Tình! Tôi van cậu, coi như cậu không yêu tôi, cứ cầm đi, cô gái ở bên ngoài, có chút tiền phòng thân cũng là tốt. Về sau tôi sẽ nộp vào thêm, coi như cậu không trở lại đi học, không cùng yêu thương tôi cũng không sao! Tình Tình cứ cầm đi! Tôi không muốn cậu sinh hoạt quá cực khổ!"
". . . . . . ." Có lẽ là Lí Diệp Lỗi quá thâm tình, đột nhiên cổ họng Lam Thiên Tình bị cái gì ngăn chận, không phản bác được.
"A!" Chợt thắng gấp, đầu Lí Diệp Lỗi đụng cả vào cánh tay Kiều Âu. Kiều Âu hàng năm ở bộ đội rèn luyện, thể trạng khỏe mạnh, Lí Diệp Lỗi đụng vào cũng cảm giác mình là đụng vào vật cứng, vuốt đầu buồn bã, hướng về phía Kiều Âu oán trách: "Ngươi làm gì thế, mưu sát cậu à? !"
Kiều Âu nhanh chóng phản ứng, đau lòng nhìn bảo bối bên dưới, nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ cũng muốn điên rồi chết, đột nhiên một tay lấy đẩy người phụ nữ trong ngực ra, nhanh chóng đóng cửa phòng.
Cô gái lúc trước cũng bối rối, quay mặt tức giận nhìn Lam Thiên Tình, ánh mắt kia giống như đang nói..., nếu như không phải là cô chợt đến quấy rối thì hiện tại phó đoàn trưởng đã đem cô ta dẫn vào trong phòng vui vẻ ấm áp rồi.
Lần này, Liệt Diễm đoàn coi như là náo nhiệt.
Cửa phòng ngủ rối rít bị mở ra, từng nhóm nữ binh thò đầu dò dẫm đến cửa phòng phó đoàn trưởng xem, một người mặc trang phục mỏng dính có thể nhìn thấy rõ đường nét cơ thể thấp thoáng bên trong còn một người mặc quần áo ngủ bảo thủ Laury hình hoa nhỏ. Chỉ nhìn qua, họ sẽ hiểu khẳng định có quan hệ với phó đoàn trưởng về chuyện danh ngạch diễn tập.
"Nhất định hai người này là tranh nhau nếu được phó đoàn trưởng cho vào phòng chứ?"
"Thật ghê tởm, nếu có bản lãnh thì bằng bản lãnh thật sự đi!"
"Đó không phải là trong truyền thuyết thiên tình sử con nít ư, đây chính là cơ hội để phó đoàn trưởng tìm bạn gái chứ?"
"Có trò hay để nhìn! Không phải là bị bắt gian tại giường đi?"
" . . . . . ."
Đủ loại âm thanh bàn tán truyền vào tai Lam Thiên Tình. Cô siết chặt quả đấm cắn răng, nhịn không la hét nữa! Cô nàng kia vẫn còn ở nơi này muốn nhúng chàm người đàn ông của cô? Xem cô như chết? !
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tuyệt luân trở nên u ám, đôi mắt trong veo lại chuyển sang tăm tối nhàn nhạt máu đỏ, một cỗ khát máu bắn ra từ thân thể nhỏ nhắn mềm mại , cả người an tĩnh đứng không nhúc nhích, khí phách căm giận dâng trào!
Cô gái đối diện nhìn bộ dáng này của Lam Thiên Tình, trong lòng đã bắt đầu e sợ, hơn nữa vốn cảm thấy nha đầu này nhìn thật quen mắt, vừa nghe tiếng xì xầm bàn tán sau lưng đó là bạn gái của phó đoàn trưởng nên càng e sợ hơn rồi.
Nhưng cô ta cũng chẳng thật sự nể mặt Lam Thiên Tình, nha đầu này, mặc kệ là dạng gì thể năng và kỹ năng huấn luyện, cơ hồ đều không có thành tích gì, vừa nhìn chính là người đi bằng cửa sau để vào trường, nếu là đánh nhau thật, thì chỉ với cánh tay bắp chân của cô ta căn bản cũng không thể thương tổn được người nào.
Lam Thiên Tình ngực hô hấp phập phồng càng ngày càng lợi hại, cơ hồ giận đến có chút run rẩy đi về phía trước một bước.
Cô gái ăn mặc hở hang nuốt một ngụm nước bọt, mất tự nhiên lui về sau một bước, đồng thời chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Lúc này, không biết là người nào đem tất cả đèn trên hành lang bật sáng, ánh đèn chiếu rọi dáng vẻ tức giận của Lam Thiên Tình, mỗi một bước đi đều giống như giẫm lên trái tim, chậm rãi và dùng sức như vậy giống như hận không thể một cước liền đem trái tim của người nào đó đạp cho vỡ nát ra!
"Tình nhi!"
Cung Ngọc Gia chợt vọt lên, tóc hắn ướt nhẹp vẫn còn nhỏ nước, trên người tản ra mùi sữa tắm nhàn nhạt. Cũng là khi nghe thấy tiếng gào thét kinh thiên Khiếp Quỷ của Lam Thiên Tình nên vội vàng từ trong phòng phóng ra. Vừa ra tới đã nhìn thấy một màn này, hắn tự nhiên biết là xảy ra chuyện gì. Ngay cả có thể nói, trong lòng hắn đã vô số lần cầu xin cha mẹ ông bà phù hộ cho một màn này diễn ra, rốt cuộc đột nhiên đã được như ý nguyện trước mắt.
Cung Ngọc Gia tự tay đỡ Lam Thiên Tình đang tức đến run rẩy, chỉ sợ cô nhất thời đứng không vững sẽ bị té xỉu. Bởi vì giờ khắc này, trừ cặp mắt phiếm màu đỏ nhạt, còn cả khuôn mặt đã trắng bệch không còn tia máu.
"Tình nhi, ngoan, đi ngủ lại đi, chuyện này để tôi xử lý có được không?"
Lời nói nhỏ nhẹ, dịu dàng cẩn thận từng li từng tí, giống như gió xuân khiến toàn bộ nữ binh nghe thấy đều giật nảy mình.
Hôm nay trùng hợp cả đội trưởng và phó đội trưởng đều không ở đây, hoặc là nói do Cung Ngọc Gia cố ý an bài bọn họ đều không ở trong trường.
Hôm nay là buổi tối đầu tiên Lam Thiên Tình trở về, cũng là buổi tối đầu tiên Kiều Âu có thể bị nữ binh quấn lấy, nếu có kịch hay hắn có thể nào bỏ qua? Hắn nghĩ thầm, hắn nhất định phải ở cạnh Lam Thiên Tình lúc cô đau lòng muốn chết kia.
Vậy mà Trung tá đoàn trưởng khi đối mặt với Lam Thiên Tình lại sẽ dùng ánh mắt và giọng nói như thế để tất cả mọi người chứng kiến mơ hồ đoán đến cái gì.
Sớm có lời đồn đãi, nói đoàn trưởng là cậu của phó đoàn trưởng, vì vậy cho dù phó đoàn trưởng cấp bậc cao hơn đoàn trưởng, có nhiều hơn một ngôi sao trên quân phục nhưng đành phải giữ chức phó đoàn.
Hơn nữa Lam Thiên Tình là bạn gái của phó đoàn trưởng, như vậy đoàn trưởng giúp đỡ bạn gái của cháu ngoại mình, chăm sóc tốt một chút cũng không phải là không được.
Sắc mặt của cô gái ăn mặc hở hang càng khó càng khó nhìn, lần này mới bắt đầu sợ. Khẽ giơ tay quơ quơ: "Cái đó, vị chiến hữu này, tôi...tôi chỉ là ở túc xá phát hiện có con chuột, bị sợ cho nên chạy đến đây. Tôi nghĩ muốn tìm phó đoàn trưởng giúp một tay, không có ý tứ gì khác! Cô ngàn vạn lần không được hiểu lầm!"
Vừa nói xong, mọi người cười to. Ăn mặc như vậy rồi, hơn nửa đêm chạy đi gõ cửa phó đoàn trưởng, cũng là bởi vì nhìn thấy con chuột? Lấy cớ như vậy mà cô ta chịu thua thiệt chạy ra ngoài.
Lam Thiên Tình tránh tay Cung Ngọc Gia, nghiêng tròng mắt lạnh nhìn hắn, từng chữ từng câu, giống như giống như là dao găm đâm vào trong lòng của hắn: "Anh hài lòng chưa ?"
Cung Ngọc Gia có chút bất đắc dĩ, có chút chột dạ: "Tình nhi ~"
Giờ phút này Lam Thiên Tình nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ. Miệng hắn luôn miệng nói muốn cùng cô trở lại thời điểm ban đầu mới vừa quen, giống như bạn bè, nhưng sau lưng lại tính toán, cũng tàn nhẫn tổn thương cô, nhìn cô khổ sở đau lòng rơi lệ, sau đó sẽ nhìn cô và Kiều Âu giận dỗi, lấy tư thái giúp đỡ để cô chú ý đến, thừa lúc vắng mà vào.
Người đàn ông này, ngoài mặt tao nhã lịch sự hào hoa phong nhã nhưng trong nội tâm lại ác tục bẩn thỉu! Khi Lam Thiên Tình có lòng dạ độc ác chỉ do người khác nhiều lần khiêu khích đến giới hạn của cô!
Cô chưa từng chủ động đi hại người khác, cũng chưa từng nghĩ tới dùng thủ đoạn ác độc để được cái gì!
"Tôi lại cảm giác buồn ngủ rồi."
Ngoài dự đoán, Lam Thiên Tình không khóc, không náo, cũng chưa vung tay đánh cô bé kia, chỉ an tĩnh nói một câu, sau đó xoay người định rời đi.
Cung Ngọc Gia kinh ngạc nhìn một màn này trước mắt, hoàn toàn không theo dự đoán kịch tình của hắn! Mặc dù không có nhiều thời gian ở cùng Lam Thiên Tình, nhưng lúc thật lòng muốn có được một người phụ nữ, sự quan sát của người đàn ông sẽ đột nhiên trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Cung Ngọc Gia có thể cảm nhận được nỗi đau của Lam Thiên Tình đang được cô che giấu. Mà giờ phút này Lam Thiên Tình lựa chọn làm như không thấy, còn trầm mặc quá khác thường!
Một loạt kế hoạch đều thất bại, tự nhiên sinh ra cảm giác phiền muộn, Cung Ngọc Gia ảo não nắm chặt hai tay thành quả đấm, thở dài.
Mà lúc này, mỗi một bước đi của Lam Thiên Tình đều ẩn nhẫn đau lòng. Lúc trước đánh nhau với bốn người trực ban, cô đã cảm thấy mình có thể làm bất cứ giá nào. Nhưng bây giờ ở cửa phòng Kiều Âu, có rất nhiều nữ binh đã tỉnh dậy đứng xem, nếu cô thật sự gây náo loạn, khóc, đánh nhau, cuối cùng chỉ trúng âm mưu của Cung Ngọc Gia.
Nhiều người xem như vậy, chuyện một khi động tĩnh quá lớn thì sẽ không thể phong tỏa tin tức, không cần đến ngày thứ hai khắp mặt báo chí sẽ xuất hiện tin tức kiểu "Người nối nghiệp quân quyền nhà họ Kiều là tâm điểm tranh giành của nữ binh dưới quyền" , hoặc là đủ loại mặt trái xì căng đan về Kiều Âu.
Cung Ngọc Gia , quá độc!
Lam Thiên Tình biết rõ Kiều Âu tới nơi này nhậm chức là vì cô, cô từng nghe Tư Đằng nhắc qua, Kiều Âu từ một tiểu tử chưa ráo máu đầu đi tới hôm nay rất không dễ dàng, đều là dựa vào bản thân tâm huyết cùng mồ hôi mới có thành tích, thật vất vả đã ôm đồm một chút xíu lòng quân, bỏ chạy tới nơi này coi chừng cô.
Ngay cả Kiều Nhất Phàm còn nhắc nhở Kiều Âu, trong lúc ở Liệt Diễm đoàn mọi việc nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không cần phá hủy tiền đồ của mình. Lam Thiên Tình trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh Kiều Âu ôm cô gái kia, cô thật hận!
Cho dù có biết rõ là bị hãm hại, cho dù có biết rõ bọn họ chỉ là ở chung một chỗ ôm có thể vẫn chưa tới mười giây đồng hồ, nhưng cô chính là thật hận!
Cô trầm mặc không nói gì, lựa chọn an tĩnh xoay người rời đi, trong lòng chua xót cùng uất ức, phẫn hận cùng đau lòng, nào có ai biết?
Nước mắt cứ như vậy ở trong hốc mắt xoay một vòng chuyển, tay siết chặt thành quả đấm, vẫn chưa từng nhìn Cung Ngọc Gia một cái. Người đàn ông này, quá ác!
Mới vừa đi được hai, ba bước, cửa phòng Kiều Âu chợt bị mở ra. Anh đã đổi xong một bộ thường phục sạch sẽ, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy khẩn trương cùng đau lòng. Đảo qua tầm mắt của mọi người, phát hiện Lam Thiên Tình đang chậm rãi quay về , trong lòng hung hăng đau đớn một chút!
Tính tình Lam Thiên Tình là dạng gì, anh làm sao không biết?
Cô đã nói qua, muốn trong lòng anh chỉ có cô, ngay cả sợi tóc cũng không để người phụ nữ khác cầm, kể cả em gái cũng không được. Kiều Âu thậm chí cũng chuẩn bị xong tình huống phải giúp cô đánh nhau, nhưng vừa mở cửa, đã nhìn thấy cô lặng lẽ đi về. Nhìn Cung Ngọc Gia đang đứng giữa bọn họ, Kiều Âu lập tức hiểu hết mọi chuyện.
"Bà xã ~"
Mặc kệ người ta nghĩ như thế nào, Kiều Âu đuổi theo về phía Lam Thiên Tình, ôm lấy từ sau lưng cô. Dụi đầu thân mật mè nheo ở giữa cần cổ Lam Thiên Tình, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, dịu dàng nỉ non: "Bà xã ~ bà xã ~"
Cứ như vậy, trong hốc mắt Lam Thiên Tình nước mắt như mưa tầm tả vỡ đê, thật vất vả để lấy lại bình tĩnh, lại bắt đầu từ từ run rẩy theo tiếng ngẹn ngào của mình.
Một đôi tay trắng chậm rãi giơ lên ôm lấy cánh tay Kiều Âu. Tựa như ảo mộng, phiêu đãng ở không gian tĩnh mật mà quỷ dị: "Em không sao, anh đi ngủ lại đi, em mệt mỏi cũng muốn đi ngủ rồi."
Kiều Âu cau mày, sức lực trên cánh tay cũng càng ngày càng gấp. Cứ như vậy nhìn nhau chẳng nói gì, chợt xoay Lam Thiên Tình lại, nâng gương mặt mơ màng của cô lên rồi cúi đầu động tình hôn lên.
Trong không khí không biết bao nhiêu người ở đây đều hít sâu một hơi. Kiều Âu hôn rất sâu, cũng rất dịu dàng, Lam Thiên Tình khóc đến nghẹt mũi, bị hôn như vậy, thiếu chút nữa không thở nổi, chờ lúc anh buông cô ra, cô cơ hồ vô lực xụi lơ ở trong lòng anh.
Cung Ngọc Gia cảm thấy tan nát cõi lòng. Mà mọi người chung quanh vây xem, đều là vẻ mặt phát hiện gian tình. Kiều Âu cũng không xấu hổ, thoải mái ôm Lam Thiên Tình xoay người nhìn mọi người: "Tôi biết trong đoàn vẫn có người suy đoán về mối quan hệ của tôi và Lam Thiên Tình, cũng biết mọi người vẫn cho là cô ấy chen ngang, gọi là tình sử trẻ con trong truyền thuyết. Tôi không ngại nói cho các mọi người biết cô ấy không phải lời đồn, cũng không phải là người tình của tôi, cô ấy là vợ của tôi. Tôi và cô ấy có hôn thú vợ chồng hợp pháp."
"A!" Không biết trong đám người là ai thét chói tai, dù sao không chỉ một nữ binh.
Kiều Âu hiểu ý cười cười: "Về vấn đề danh ngạch tham gia diễn tập đoạt đảo, tôi đã sắp xếp xong rồi, trước giờ cơm tối cũng đã đệ trình lên cấp trên, có thể nói chắc chắn rồi. Cho nên các vị cô nương không cần uổng phí tâm cơ làm những chuyện không cần thiết ảnh hưởng đến hình tượng của mình. Về phần đoàn trưởng Cung, quả thật đó là cậu của tôi, cho nên vợ tôi chính là cháu dâu của đoàn trưởng nên ngài ấy sẽ chăm sóc vợ tôi, là cần phải làm vậy. Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần duy nhất tôi công khai quan hệ của chúng tôi, vì muốn mọi người hiểu rõ, không bát quái tin tức nghe đồn bậy bạ, có thời gian rảnh rỗi thì ôn tập bài tập của mình xem thật kỹ một chút!"
"Khó trách, thành tích của cô ấy dở như vậy còn có thể ở trường quân đội hoàng gia. Thì ra là có hậu đài a!"
Kiều Âu vừa mới nói xong, liền xuất hiện một giọng nữ chất vấn. Lập tức, không khí xung quanh an tĩnh đến đáng sợ.
Nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc của Lam Thiên Tình, Kiều Âu cưng chiều nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch: "Vợ tôi vừa tốt nghiệp trường trung học đệ nhị tốt nhất Trung Hoa, trường trung học Đức Nặc. Liên tục năm năm đều là học sinh đứng đầu trường. Với thành tích của cô ấy, đừng nói tất cả các trường đại học trọng điểm trong nước đều nguyện ý mời cô ấy trúng tuyển, ngay cả đại học danh tiếng như Cambridge Oxford cũng không phải là việc khó. Nếu như không phải là vì tôi, cô ấy hoàn toàn không cần thiết chạy tới trường quân đội chịu khổ như thế, cuộc đời của ấy hoàn toàn có thể có sáng lạng và đặc sắc kiểu khác. Cho nên, trong mắt của tôi, cô ấy là cô gái có tình thâm ý trọng nhất là trên đời, cũng là người duy nhất trên cõi đời này khiến để cho tôi cảm thấy kiêu ngạo."
Kiều Âu nói dịu dàng động tình, trong lòng anh mềm mại, xúc động. Nếu không phải vì anh, Lam Thiên Tình nào đến nỗi ẩn nhẫn chịu uất ức, an tĩnh lựa chọn lui ra khỏi chiến trường?
Cô ấy quan tâm danh dự chồng mình trước mặt cấp dưới như thế, mà đem cảm xúc đè nén, người phụ nữ tốt như vậy, ở trong mắt Kiều Âu đã quá hoàn mỹ, ngộ nhỡ mất rồi, anh biết đi nơi nào tìm?
Thâm tình ngắm nhìn tròng mắt Lam Thiên Tình hơi có vẻ kinh ngạc, hiểu được toàn bộ những điều trong lòng cô muốn nói.
Khóe miệng khẽ nhếch, Kiều Âu ôm cô vào trong ngực, trước mặt mọi người, liền đưa cô vào phòng của mình.
Cung Ngọc Gia đứng ở đó, sắc mặt rất khó coi, khuôn mặt anh tuấn xẹt qua u tối. Vốn muốn khiến những nữ binh kia nhằm hướng phòng Kiều Âu mà đến, coi như Kiều Âu thật không mắc câu nhưng ít nhất khiến Lam Thiên Tình hiểu lầm, hắn sẽ thừa lúc vắng mà vào, huyên náo lớn khiến danh dự Kiều Âu hủy hết nhưng không biết hình ảnh của hắn đang xây dựng cũng lập tức tiêu tan.
Bản ý của hắn, là muốn phá hủy tình yêu bọn họ và cả tương lai của Kiều Âu. Rất nhiều người không cách nào thể nghiệm, Cung Ngọc Gia và Kiều Âu cùng năm ra đời, nhưng cho tới nay, Cung Ngọc Gia vẫn phải chung sống trong bóng ma ưu tú trác tuyệt của Kiều Âu. Có Kiều Âu ở đây, càng khiến hình ảnh Cung Ngọc Gia bị che mờ.
Cung Ngọc Gia hắn không hiểu, mình là con ruột duy nhất, mà Kiều Âu chỉ cháu ngoại của nhà họ Cung. Hay là nói, đây chính là cách đại hôn trong truyền thuyết?
"Cũng đi ngủ lại đi! Giải tán!"
Cung Ngọc Gia không nặng không nhẹ trách cứ một câu, xoay người trước, mắt lạnh liếc nhìn cô gái ăn mặc hở hang kia: "Thu dọn đồ đạc, ngày mai đi về nhà đi!"
**********************
Lam Thiên Tình bị Kiều Âu mang vào phòng liền ôm lên giường lớn. Vừa kéo chăn mỏng đắp lên cho cô vừa dụ dỗ: "Chờ một lát, anh đi làm cho em một ly sữa nóng."
Lam Thiên Tình khéo léo đáp một tiếng, nhưng đợi đến lúc Kiều Âu quay lại, lại phát hiện cô đã ngủ rồi. Tự trách mà đau lòng nhìn dung nhan mỹ lệ ngủ say của cô, chuyện xảy ra đến bây giờ, cô không có trách cứ anh một câu, không có giận dỗi, không có oán trách, không hề tức giận.
Lam Thiên Tình dẹp an tĩnh mà khéo léo nói cho anh biết, trong lòng cô biết rõ anh không có lỗi. Nhưng thân là đàn ông, lại muốn người phụ nữ của mình bởi vì chút chuyện này mà lại lần nữa bị thương tổn khiến anh cảm thấy rất đau lòng.
Nắm trong tay ly sữa tươi, Kiều Âu thở dài, đem đặt lên tủ đầu giường, sau đó chui vào trong chăn, ôm chặt lấy cô. Ngửi mùi thơm trên người Lam Thiên Tình, Kiều Âu biết, mặc dù độc một chút, nhưng không thể nữa giữ lại Cung Ngọc Gia nữa!
Thời gian cứ như vậy lẳng lặng trôi, hôm sau ánh mặt trời sáng rõ ấm áp Lam Thiên Tình thoải mái duỗi lưng một cái, toàn thân thư thái vươn vai giãy dụa.
Kiều Âu có chút bất đắc dĩ cảm thụ thân thể mềm mại của Lam Thiên Tình chậm rãi đụng chạm thân thể mình, mê người mà mập mờ quyến rũ, dễ dàng đốt lên ngọn lửa trong bụng anh.
Có chút trừng phạt tính cắn lên tai của cô, lật người lên một khắc, liếc thấy nơi khóe mắt bầm đen, trái tim anh lại tràn đầy đau lòng. Thương tiếc hôn nhẹ một cái lên trán của cô, Kiều Âu lười biếng mở hai mắt, lại ôm Lam Thiên Tình, từ từ tuột xuống.
"Có đói bụng hay không? Đứng lên ăn cơm đi?"
Lam Thiên Tình giống như con mèo cọ xát trong ngực anh: "Hoàn hảo. Bây giờ mấy giờ rồi, em muốn huấn luyện."
Kiều Âu ngước mắt liếc mắt một cái đồng hồ treo trên tường, khóe miệng khẽ nhếch, dùng sức cuốn lấy tay chân cô, không để cho cô lộn xộn, sau đó xấu xa cười: "Chín giờ."
"Cái gì? !"
"Ha ha."
"Buông em ra á!"
Một hồi cãi nhau ầm ĩ ngọt ngọt ngào ngào, cắn cắn cổ và tai lẫn nhau, lại vòng eo và nách, đối phương, từng trận tiếng cười vui êm tai dễ nghe.
Kiều Âu đem lấy khuôn mặt nhỏ bé lúc lắc, nghiêm trang nhìn chằm chằm: "Bà xã, hôm nay anh muốn đi một nơi mà trước kia em thường đi. Có muốn hay không cùng với anh không"
Lam Thiên Tình chớp đôi mắt to, suy nghĩ một chút, cuộc sống trước kia của cô rất đơn giản, chỉ từ trường học về quán ăn nhỏ ở nhà, hai điểm tạo thành một đường thẳng. Chẳng lẽ, Kiều Âu muốn đưa cô đi thăm lại quán ăn nhỏ?
"Em không muốn trở về quán ăn nhỏ!" Mất hứng cong miệng như đưa trẻ lên ba, Lam Thiên Tình quay mặt không nhìn tới Kiều Âu.
Dưới ánh sáng dịu dàng, bộ dáng này của cô rất đáng yêu, Kiều Âu sững sờ, mỉm cười nhìn cô: "Không phải quán ăn nhỏ, là chỗ khác."
Thon dài lông mi chớp chớp, nàng chợt há miệng: " Trường trung học Đức Nặc?"
"Đúng!" Kiều Âu vừa trả lời , ánh sáng trong tròng mắt vừa thoáng qua từng tia tính toán. Lam Thiên Tình không hỏi nhiều, trong lòng cô cũng hiểu, tại sao Kiều Âu chợt muốn đến trường trung học Đức Nặc, có thể có quan hệ với chuyện tối hôm qua Cung Ngọc Gia tìm bọn họ để gây sự, nhưng vừa có chút không hiểu, đến trung học Đức Nặc mà có thể khiêu chiến với Cung Ngọc Gia rồi sao?
Sau khi rửa mặt, Kiều Âu tự mình lái xe mang theo Lam Thiên Tình rời trường quân đội Thúy Bình Sơn. Trước mặt xe bọn họ, còn có một cỗ xe Land Rover màu bạc mở đường, bên trong tất cả đều là ám vệ đội tiện y sát thủ Nhà họ Kiều, dọc đường cận thân bảo vệ.
"Ông xã, có phải là có chuyện gì gạt em không?"
Lam Thiên Tình ngậm ống hút uống hết ly sữa xong vẫn không bỏ ra mà cắn nát rồi vẫn không vứt bỏ. Vừa hung hăng cắn, vừa suy đoán mục đích chuyến này của Kiều Âu, nhưng thế nào cũng nghĩ không thông.
Kiều Âu cười nhạt một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình nói: "Em có biết tại sao Cung Ngọc Gia vẫn đối với anh không chút kiêng kỵ nào không?"
Lam Thiên Tình hai mắt sáng lên, bật thốt lên: "Anh ta là cậu của anh, bất luận là tính mệnh hay tài sản của anh ta, anh đều không động vào được."
Kiều Âu cười cười, nắm bàn tay cô lại chặt thêm mấy phần: "Vậy em có biết không, nếu như anh muốn phản chế người đó thì phương pháp duy nhất là cái gì?"
Lam Thiên Tình nghe vậy cau mày, sửng sốt một hồi lâu, lẩm bẩm như đang tự nhủ: "Trừ phi anh có biện pháp chứng minh anh ta không phải đứa bé nhà họ Cung, không phải là cậu của anh. Chỉ cần anh ta không phải là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cung, thì anh ta không có cái gì đáng sợ "
"Ha ha."
Giơ tay lên vuốt ve tóc của cô, trong tròng mắt Kiều Âu thoáng qua tia tán thưởng: "Em nói đúng phân nửa. Chỉ là, hắn đúng là con cháu nhà họ Cung, chuyện máu mủ cùng người loại người này, anh không phải thần tiên cũng không phải là ma pháp sư để thay đổi được. Nhưng là muốn cho hắn không còn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cung thì cũng quá dễ làm."
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lam Thiên Tình, Kiều Âu săn sóc chỉ điểm: "Cung Ngọc Gia đúng là con trai của ông ngoại anh, nhưng không phải nhỏ nhất, cũng không phải là duy nhất. Ông ngoại còn có một người con riêng, con nhỏ nhất, cũng bằng tuổi em đang học lớp mười hai ở trung học Đức Nặc."
Trung học Đức Nặc? Lớp mười hai? Đó rất có thể ở là bạn học cùng lớp của Lam Thiên Tình?
Nếu như không phải vào trường Thượng Quân hiệu thì bây giờ không phải là cô đang tốt nghiệp lớp mười hai sao?
"Tên gọi là gì?" Lam Thiên Tình lập tức hứng thú, phải biết con riêng nhà họ Cung, rất có thể là bạn cùng học với cô, chuyện này thật là quỷ dị, cũng làm cho cô có chút hưng phấn.
Kiều Âu cười cười, nhàn nhạt nói qua: "Lí Diệp Lỗi!"
"À? !" Nghe cái tên này, Lam Thiên Tình như đứng đống lửa!
Bật thốt lên: "Ông cậu ấy hắn không phải là thủ lĩnh ủy ban kiểm tra kỷ luật thủ đô sao?"
"Đấy hà ông ngoại cậu ấy, mẹ cậu ấy sau khi sinh hạ cậu ấy vẫn ở cùng ông ngoại, cho nên chỉ gọi ông. Thật ra thì, cậu ấy là cháu ngoại nhà họ Lý mà cũng không phải là cháu nội"
Nghe Kiều Âu giải thích, Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy một hồi tê dại da đầu. Lúc bắt đầu năm trung học đệ nhất hai người bọn họ chơi đặc biệt tốt, giống như huynh đệ tỷ muội, sau lại các bạn học đều đồn nói là Lí Diệp Lỗi thích Lam Thiên Tình, sau đó chủ nhiệm lớp cũng tìm Lam Thiên Tình nói chuyện, Lam Thiên Tình bày tỏ, cô chỉ nghĩ tới học tập cho giỏi, căn bản sẽ không suy nghĩ những thứ chuyện tình bát nháo kia, hơn nữa còn khẳng định với chủ nhiệm nói, nếu như chuyện này khiến Lí Diệp Lỗi sinh ra hiểu lầm, cô nguyện ý chủ động giữ khoảng cách quan hệ nhất định với cậu ấy bảo đảm không ảnh hưởng đến thành tích của từng người.
Sau đó, Lam Thiên Tình cứ như vậy không thân thiết với Lí Diệp Lỗi nữa. Lí Diệp Lỗi vẫn cho là cô bị giáo viên mắng, có mấy lần viết thư cho cô đều nói, chỉ cần cô nguyện ý sau khi lên đại học làm bạn gái của cậu ấy, cậu ấy cũng nguyện ý học tập tốt, chờ cô. Nhưng từ đầu đến cuối Lam Thiên Tình đều không có trả lời.
Lần cuối cùng, chính là ngày sau khi tan học, chị Lam Thiên Vân và tên côn đồ cắc ké Trần Lượng muốn khi dễ cô, Lí Diệp Lỗi bỗng nhiên xuất hiện đánh nhau với Trần Lượng, còn hỏi cô, có phải bị người có tiền bao nuôi rồi. Lại nói, cậu ấy đã khiến Lam Thiên Tình cảm động, nhưng khi đó cô đã có Kiều Âu rồi, cho nên liền trực tiếp cự tuyệt.
Nếu như, Kiều Âu chưa xuất hiện, nếu như lúc ấy Lí Diệp Lỗi nói nguyện ý mang theo cô cùng đi ngoài tỉnh đi học, cung cấp học phí đại học cho cô, có lẽ một năm sau cô và Lí Diệp Lỗi cùng nhau sóng vai đi ở trong sân trường đại học.
Cũng không phải nói Lam Thiên Tình có nhiều thích hắn, mà là lúc ấy cha nuôi đã nói rồi, sẽ không cho cô thêm học phí, mà cô cũng muốn dựa vào kiến thức để thay đổi vận mệnh của mình.
Nếu khi đó Kiều Âu chưa từng xuất hiện tại trong sinh mệnh cô, mà Lí Diệp Lỗi lại chủ động nói nguyện ý trả học phí, cô nghĩ, cô tất nhiên là sẽ đi cùng hắn.
Nháy mắt mấy cái, mắt thấy càng ngày càng gần trung học Đức Nặc, Lam Thiên Tình chợt có một loại muốn trốn tránh. Xe hơi dừng ở đường cái đối diện trung học Đức Nặc, Kiều Âu hướng về phía trong xe phía trước ngoắc ngoắc tay một thủ hạ, phân phó mấy câu, sau đó cái đó thủ hạ liền vào cửa chính trường trung học Đức Nặc.
Lam Thiên Tình có chút băn khoăn lo lắng nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa xe, trái tim đập thình thịch dữ dội.
Tất cả băn khoăn lo lắng của cô, rơi vào trong mắt của Kiều Âu, nghiêng đi đầu nhìn cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô dụ dỗ: "Không sao, coi như hai người là bạn học, hiện tại em ở trường quân đội, cậu ấy đang chuẩn bị tốt nghiệp, cũng sẽ không cười em không học hết trung học đệ nhị."
Ngước mắt nhìn ánh mắt săn sóc của Kiều Âu, Lam Thiên Tình khẽ cau mày. Cô nghĩ thầm, loại chuyện như vậy còn là nói trước nói rất hay, ngộ nhỡ một lát gặp mặt, Lí Diệp Lỗi biểu hiện vô cùng kích động, nói chút mập mờ khiến Kiều Âu hiểu lầm ngược lại sinh ra ảnh hưởng không tốt đối với tình cảm bọn họ.
Nháy mắt mấy cái, Lam Thiên Tình thận trọng nói: "Anh và Lí Diệp Lỗi quen lắm sao? Thế nào trực tiếp như vậy sẽ tới tìm cậu ấy rồi hả ?"
Kiều Âu thẳng thắn: "Ông ngoại vẫn nặng lòng đối với mẹ cậu ấy, bà ngoại anh rất hung hãn, ông ngoại không thể cho mẹ Lí Diệp Lỗi một danh phận, cho nên nhờ vả anh chăm sóc cậu ấy. Mỗi tháng anh cũng sẽ dành thời gian hẹn cậu ấy ra ngoài một lần ăn cơm, thuận tiện quan tâm xem cậu ấy có cần gì hỗ trợ trong việc học tập và cuộc sống. Cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ ông ngoại giao cho."
"Hả" Lam Thiên Tình e sợ, sau đó bứt tóc, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói qua: "Cái đó, lần trước chị em đưa theo tên côn đồ ở trong ngõ hẻm khi dễ em, là Lí Diệp Lỗi cứu em, vì em cậu ấy còn đánh nhau cùng tên côn đồ cắc ké và bị thương. Nếu như không phải được cậu ấy cứu thì ngày đó em có thể đã bị người khi dễ."
Lam Thiên Tình nói không sai, nếu như ngày đó Lí Diệp Lỗi không xuất hiện, thì cô đã bị Trần Lượng cưỡng gian.
Khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn thoáng qua chút bối rối, sâu thẳm tròng mắt hình như nhớ lại có chút không chịu nổi, Kiều Âu thấy vậy, vội vàng ôm cô vào trong ngực, từng lần một trấn an: "Chuyện đã qua không cần suy nghĩ nữa, đều là anh không được, anh không bảo vệ tốt em mới có thể xảy ra chuyện như vậy. Nếu như trong lòng em cảm kích đối với Lí Diệp Lỗi, hôm nào chúng ta rủ cậu ấy đi ăn một bữa đi. Em có biết, cậu ấy thích ăn hải sản nhất rồi, mỗi lần anh dẫn đi ăn hải sản, cậu ấy đều vui vẻ như một đứa bé"
Nói xong, Kiều Âu cười cười, bổ sung: "Cậu ấy vốn chính là đứa bé."
Lam Thiên Tình cẩn thận từng li từng tí nắm áo Kiều Âu, nhẹ giọng nói: "Thật ra thì giữa em và Lí Diệp Lỗi không có chuyện gì."
Nói xong, Kiều Âu chợt ngây ngẩn cả người, nheo lại tầm mắt tỉ mỉ nhìn chằm chằm sắc mặt ranh mãnh và ánh mắt né tránh của cô, chợt nghiêm túc hỏi: "Không có gì, là chỉ cái gì?"
Nuốt một ngụm nước bọt, Lam Thiên Tình vừa định nhắm hai mắt liền kêu lớn: "Lí Diệp Lỗi yêu thích em! Từ khi bắt đầu cho đến khi em rời khỏi Đức Nặc, cậu ấy đều yêu thích em. Mỗi ngày đều đưa bữa ăn sáng cho em, có lúc còn có thể chờ em tan giờ học, cậu ấy còn nói qua, chờ tốt nghiệp đi ngoài tỉnh lên đại học, muốn em làm bạn gái của cậu ấy, cậu ấy sẽ nuôi em, sẽ cung cấp học phí đại học và sinh hoạt phí! Sau lại, giáo viên nói yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến học tập, nên em liền giữ vững khoảng cách nhất định với cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn không hề từ bỏ theo đuổi em, sau đó em gặp anh!"
Huyên thuyên nói một đống, trong xe chợt một hồi quỷ dị tĩnh mật. Lam Thiên Tình không hiểu có chút khủng hoảng, khẽ mở tầm mắt vừa nhìn, sắc mặt Kiều Âu đã xanh mét!
Nháy mắt mấy cái, không tim không phổi dụ dỗ: "Ha ha, cái này kêu là người định không bằng trời định nha. Ông xã không phải anh dẫn em về nhà ư? cho nên không cần suy nghĩ chuyện trước kia nữa. Trong sinh mệnh em chỉ có ông xã. Về sau thế giới của em bắt đầu có ánh mặt trời rồi. Chuyện Lí Diệp Lỗi, em và cậu ấy thật ra thì không có gì, chỉ có cậu ấy tương tư đơn phương , em chưa từng hứa hẹn cái gì."
Âm thanh càng ngày càng thấp, bởi vì sắc mặt Kiều Âu càng ngày càng kém. Cuối cùng, Lam Thiên Tình dứt khoát buông lỏng, nắm tay Kiều Âu, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Lại nói, có lẽ bây giờ cậu ấy đã quên em rồi, không thích em nữa. Ông xã cũng không cần tức giận."
Hồi lâu, Kiều Âu buồn bực, nhăn trán, thở dài, rốt cuộc thở dài một cái Ông trời là cố ý muốn trêu chọc anh sao?
Một người cậu yêu vợ thỏ trắng của anh, anh muốn tìm một người khác làm cậu nhỏ để đối đầu nhưng ngay cả cậu nhỏ cư nhiên cũng yêu vợ anh. Vậy anh còn tìm Lí Diệp Lỗi giúp một tay làm gì? Đây không phải là tự cho mình ngột ngạt khó chịu sao?
Vừa nghĩ tới Lam Thiên Tình và Lí Diệp Lỗi đã biết nhau nhiều năm như vậy, trong lòng Kiều Âu không biết phải là tư vị gì. Quá khứ, anh cảm giác mình cũng đã đủ chiêu đối phó với phụ nữ rồi, vẫn sợ sẽ vì vậy sẽ thương tổn Tiểu Bạch Thỏ, cho nên sau khi có Tiểu Bạch Thỏ, cơ hồ anh đã dứt bỏ tất cả hoạt động giải trí cùng đi ra ngoài xã giao, thời gian rảnh rỗi đều ở cùng với cô.
Không ngờ, nha đầu này cư nhiên so với mình còn có nhiều người yêu thích hơn, con trai của Tổng Thống còn chưa tính, hiện tại ngay cả cậu lớn và cậu nhỏ đều cũng có tình ý với cô.
Có chút nhục chí nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Lam Thiên Tình thật đáng yêu, thực sự là yêu quái! Ngay cả bản thân anh cũng mê choáng váng nhìn không rời mắt, khó trách người khác rồi.
"Tình Tình, trước kia thế nào không có nghe em nói về chuyện Lí Diệp Lỗi?"
Lam Thiên Tình le lưỡi, lẽ thẳng khí hùng:"Trước kia anh không phải là cũng không hỏi ư, hiện tại em biết nên em liền chủ động khai báo a! Em không có cố ý lừa gạt anh chuyện gì!"
Sâu thẳm ánh mắt lóe lóe, Kiều Âu nghĩ thầm, cô nói cũng không sai. Buồn bực giơ tay lên lau mặt một cái, đã có chút hối hận, hôm nay nên đem nha đầu này nhét vào trong quân hiệu.
Vừa nghĩ tới Tư Đằng đang ở cùng với Ngũ Hoạ Nhu, mình cũng đi ra ngoài, trong quân hiệu chỉ còn sót cô cùng Cung Ngọc Gia thì anh cũng không yên lòng.
Đầu ngón tay bóp khanh khách vang dội, Kiều Âu có chút nóng nảy, sao đi đến chỗ nào cũng đều có người cạnh tranh đây? Đang khổ sở rối rắm, một thủ hạ đã đưa Lí Diệp Lỗi đi ra từ phía cổng trung học Đức Nặc.
Lí Diệp Lỗi vừa nhìn thấy xe Kiều Âu, vội chạy nhanh đến, trên mặt vui vẻ tươi cười, thế nhưng nụ cười này rơi vào trong lòng Kiều Âu đều không là tư vị gì. Lí Diệp Lỗi cũng không khách khí, vọt tới bên lề đường liền vòng qua đầu xe trực tiếp kéo cửa vị trí kế bên tài xế, bởi vì men theo thói quen trước kia, cậu đều là ngồi ở chỗ cạnh tài xế.
Nhưng là, hôm nay kéo cửa xe, liếc thấy Lam Thiên Tình. Có chút nằm mơ, ngẩn người tại đó không nhúc nhích, Lí Diệp Lỗi há to miệng quên mất tất cả phản ứng, cuối cùng dứt khoát vuốt vuốt hai mắt của mình, sau đó vừa mừng vừa sợ , nhảy tại chỗ kêu lên: "Tình Tình! Là cậu! Thật sự là cậu! Tình Tình! Thật tốt quá!"
Lam Thiên Tình bị Diệp Lỗi nhìn có chút không thoải mái, ngượng ngùng cười: "A Lỗi, đã lâu không gặp!"
Kiều Âu hít sâu một hơi, nghe không ra cảm xúc nói một câu: "Ngồi ghế sau đi!"
"Ừ!" Lí Diệp Lỗi giờ phút này cái gì cũng không so đo, đóng cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, sau đó mở cửa phía sau lập tức liền chui vào. Cái mông còn chưa có ngồi vững vàng, liền nhô đầu hướng lên phía trước thao thao: "Tình Tình, cái người này tự dưng chạy đi nơi nào? Làm sao còn cắt tóc đi? Cậu có biết hay không, tôi nhớ cậu rất nhiều, lo lắng nhiều cho cậu! Tình Tình, gần đây khỏe không?"
Kiều Âu nhìn như không chút để ý nhìn xe, sắc mặt tối đen. Lam Thiên Tình ngoái đầu nhìn lại liếc mắt nhìn Lí Diệp Lỗi cười đến rực rỡ, lại liếc mắt nhìn Kiều Âu buồn bực giống như là bị nội thương, xấu hổ cười: "Ha ha, còn tốt. Không phải lo lắng."
Lí Diệp Lỗi chợt thu lại nụ cười, ngay cả mặt mũi sắc cũng biến thành có mấy phần ưu thương: "Tình Tình, cậu đều không biết, lúc cậu biến mất tôi đã sống thế nào. Tôi đến nhà cha nuôi cậu tìm cậu nhưng bọn họ đã dọn nhà. Khắp nơi không nghe được tung tích của cậu, hơn một tháng, tôi đều không sao ăn được cơm, không ngủ, ngay cả học tập đều cảm thấy không có động lực rồi. Tình Tình, trước kia tôi vẫn muốn cố gắng đuổi theo thành tích của cậu, sau đó cùng cùng nhau thi cùng trường đại học, nhưng cậu chợt biến mất."
Lam Thiên Tình cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Kiều Âu đang nắm bàn tay, có chút gân xanh nổi lên khiến cô sợ đến không dám thở mạnh.
Lí Diệp Lỗi nhìn cô không nói lời nào, lại huyên thuyên nói một tràng, tất cả đều là thời kỳ thanh thiếu niên cảm thiên động địa, lời nói tràn đầy hồn nhiên thì giờ mới có chân thành tha thiết tình cảm. So với người ta sáng tác phim thần tượng, còn cảm động hơn mấy phần.
Có lẽ, nếu thay là cô gái khác thì đã sớm cảm động đến tuôn trào nước mắt nước mũi rồi, nhưng Lam Thiên Tình vẫn bình thản như núi Thái Sơn mà ngồi im, vừa mới bắt đầu còn quay đầu nhìn hắn một hai cái, hiện tại theo lời nói say mê của Lí Diệp Lỗi, khiến cô không cả dám liếc mắt nhìn về phía cậu ấy.
"Tình Tình, xem bộ dạng cậu rất gầy, gần đây cũng không có nghỉ ngơi tốt sao? Tôi nghe người ta nói, cậu bị một kẻ có tiền mang đi. Tình Tình, thành tích của cậu tốt như vậy, không tiếp tục học lên thì thật là đáng tiếc. Cậu về là tốt, trở lại cùng tôi cùng học tiến lên, tôi vẫn như trước kia, không phiền cậu, ở trường học tôi coi chừng cậu, tan học liền đi theo đưa cậu về nhà."
Nói tới chỗ này, Lí Diệp Lỗi chợt dừng một chút, nhớ tới cái gì đó, bổ sung: "A, đúng rồi, cậu đã không có nhà. Tình Tình, tôi đi thuê cho cậu một phòng, tôi sẽ nói với mẹ tôi là tôi quyết định ở nội trú, vì tôi là con trai nên mẹ tôi sẽ yên tâm, sau đó chúng ta sẽ ở cùng nhau, tôi tới chăm sóc cậu, có được không?"
Lam Thiên Tình nghe lời của cậu ta nói càng sợ đến trái tim muốn ngừng lại. Cùng lúc đó, rõ ràng đang ở đường lớn, Kiều Âu lại đánh tay lái xe liên tục đến mấy lần.
"A Lỗi, ý tốt của cậu, tôi cảm ơn, hãy chăm sóc tốt chính mình là được. Tôi đã sớm nói qua rồi, chúng ta không thích hợp."
Rốt cuộc, xe điên trên đường đi bởi vì câu nói của Lam Thiên Tình uyển chuyển cự tuyệt tâm ý Lí Diệp Lỗi mà giảm tốc độ. Trái tim nhỏ Lam Thiên Tình rốt cuộc thoải mái một chút.
Nhưng Lí Diệp Lỗi hình như trúng độc quá sâu, không muốn buông tay: "Tình Tình, là sợ tôi không có năng lực bảo vệ và nuôi sống cậu sao? Tình Tình?"
Nói xong, Lí Diệp Lỗi chợt móc ra một tấm thẻ đưa cho Lam Thiên Tình: "Tình Tình! Xem đi, đây là khoản tiền mình đã để dành từ rất lâu vì muốn cùng cậu đi ngoài tỉnh lên đại học. Cậu cầm đi!"
Nói xong hướng lòng bàn tay Lam Thiên Tình đưa thẻ , hơn nửa thân thể cũng chen lên chỗ Kiều Âu đang ngồi, Lam Thiên Tình vội vàng đẩy ra:"Tôi không muốn! A Lỗi, tôi không muốn thẻ cầm của cậu!"
"Tình Tình cầm đi! Cầm đi!"
"Tôi không muốn!"
"Tình Tình! Tôi van cậu, coi như cậu không yêu tôi, cứ cầm đi, cô gái ở bên ngoài, có chút tiền phòng thân cũng là tốt. Về sau tôi sẽ nộp vào thêm, coi như cậu không trở lại đi học, không cùng yêu thương tôi cũng không sao! Tình Tình cứ cầm đi! Tôi không muốn cậu sinh hoạt quá cực khổ!"
". . . . . . ." Có lẽ là Lí Diệp Lỗi quá thâm tình, đột nhiên cổ họng Lam Thiên Tình bị cái gì ngăn chận, không phản bác được.
"A!" Chợt thắng gấp, đầu Lí Diệp Lỗi đụng cả vào cánh tay Kiều Âu. Kiều Âu hàng năm ở bộ đội rèn luyện, thể trạng khỏe mạnh, Lí Diệp Lỗi đụng vào cũng cảm giác mình là đụng vào vật cứng, vuốt đầu buồn bã, hướng về phía Kiều Âu oán trách: "Ngươi làm gì thế, mưu sát cậu à? !"
Bình luận facebook