• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp (1 Viewer)

  • Chương 85

Ở trong bệnh viện ấm áp ngọt ngào bốn ngày, Kiều Âu kiên quyết đòi phải ra viện.

Vốn là chỉ cần hai ba ngày là có thể xuất viện, bởi vì đạn chỉ làm thương tổn phần mềm chứ không làm thương tổn gân cốt. Nhưng vì nghĩ tới lúc trở về đơn vị, bị gò bó vì quân lệnh qui định không thể tự do vui vẻ thân mật với Lam Thiên Tình nên anh cố ý kêu đau chân, đầu bị choáng váng.

Nhưng liên tiếp mấy ngày trôi qua, nhìn bóng dáng Lam Thiên Tình nhỏ nhắn mềm mại bận rộn vì giặt quần áo, bưng trà đưa nước, anh càng nuôi càng mập còn cằm cô lại trở nên vót nhọn hơn.

Kiều Âu nhìn mà thương ở trong lòng.

Có lúc anh sẽ oán trách Tư Đằng là người không có nhân tính, không biết cảm thông với người khác, chỉ mải mê lôi kéo Ngũ Hoạ Nhu chạy mất dạng không có tung tích rồi.

Mỗi lần như thế, Lam Thiên Tình cũng sẽ cười cười, sau đó che chở bọn họ nói, vốn hai người yêu nhau phải có thời gian riêng tư dành cho nhau.

Đến đầu giờ chiều, Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu tới đón Kiều Âu xuất viện. Trong không khí xen lẫn mùi thơm nhàn nhạt, mùi hoa quế thấm vào ruột gan, xẹt qua chóp mũi, Lam Thiên Tình rúc vào trong ngực Kiều Âu, ngồi chung ở băng ghế sau xe.

Vệ sĩ nhà họ Kiều một trước một sau theo sát xe Tư Đằng lái di thẳng về trường quân đội Thúy Bình.

Nhìn các dãy nhà màu vàng nhạt và sân huấn luyện trước mắt khiến Lam Thiên Tình chợt có chút mất hứng.

Khoan hãy nói đến sự hấp dẫn đầy ma lực của quân trang nhưng khi mặc nó chỉ cảm thấy nó vừa giống như gông xiềng vừa như ma quỷ cùng phương thức huấn luyện đặc biệt khiến Lam Thiên Tình đã nhiều lần bị té xỉu lúc mới tới nơi này, cô là học viên kém nhất trong lịch sử của đoàn Liệt Diễm rồi. Nhưng khi nhìn thấy ông xã của mình cao lớn, đầy sức sống dồi dào như xuân chi tùng bách đứng ở trước mặt lại khiến Lam Thiên Tình vô cùng rung động.

Kiều Âu nhìn vẻ mặt ước mong của cô, cầm tay nhỏ bé của cô đưa đến bên môi vừa hôn: "Kiều phu nhân, có phải rất hoài niệm kiếp sống quân nhân này hay không ? Đừng nóng vội, lập tức có thể mặc quân phục Thượng Quân."

Một câu "Kiều phu nhân" khiến gò má Lam Thiên Tình đỏ lên, lần này không giống ngày trước sẽ vung tay đánh Kiều Âu để anh không được trêu chọc mình mà kiêu ngạo hếch mặt nhìn về phía trước: "Kiều tiên sinh, nghe nói nửa tháng nữa sẽ có cuộc tuyển chọn trong số học viên để tìm ra một nhóm nữ lính đặc biệt đi tham gia diễn tập quân sự tổ chức hàng quý. Nếu biểu hiện tốt thì học viên đó được ưu tiên cộng điểm học phần, không biết Kiều tiên sinh có nguyện ý mở cửa sau cho Kiều phu nhân hay không?, để Kiều phu nhân có được chút danh tiếng không?"

Lam Thiên Tình mở to mắt nhìn Kiều Âu đầy mong đợi.

Cô biết rất rõ thành tích huấn luyện của mình không tốt. Vừa nghĩ tới chuyện đi diễn tập quân sự sẽ được ưu tiên đến ba học phần như vậy, cô liền suy nghĩ đến nhức đầu.

Ba học phần này phải mất rất nhiều công sức mới có thể hoàn thành. Mặc dù không quá lo lắng khả năng học sách của mình, nhưng vì để cho mình hoàn toàn thoát khỏi cảnh vì nợ học phần mà phải thi lại hoặc lưu ban, nếu như có thể tham gia diễn tập quân sự để được ưu tiên cộng điểm học phần thì đó là lựa chọn rất tốt.

Kiều Âu nghe cô nói xong, ánh mắt cưng chiều có chút bất đắc dĩ. Cố ý sưng mặt lên , lạnh lùng nói: "Em nghĩ cũng đừng nghĩ! Diễn tập quân sự không có chuyện của em đâu!"

Nha đầu này, quá không biết trời cao đất rộng, thành tích nát so tay mơ còn tay mơ, lại còn muốn đi tham gia quân sự diễn tập, diễn tập chính là chiến trường, không có ai sẽ cho cô thương lượng cửa sau .

Cô ấy là cánh tay nhỏ bắp chân , ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm thế nào?. Chỉ cần cô có chút mệt mỏi bầm tím vì tập luyện anh đã đau lòng không chịu được rồi, còn định cho anh thêm tuồng gì nữa, giống như là chuyện trên sân thượng ngày đó thì còn muốn anh sống tiếp không?

"Ô ô ~ Kiều tiên sinh ~ ông xã ~ thân ái ~"

Lam Thiên Tình không đồng ý, thấy thái độ cứng rắn của anh, cô cũng không thể làm gì khác hơn giở chiêu làm nũng.

Bây giờ cô hoàn toàn không có khái niệm gì về diễn tập quân sự, trong đầu chỉ mơ hồ và ước chừng tưởng tượng nó giống như một cuộc hành trình thám hiểm truy tìm bảo vật. Cô căn bản không biết gì, nếu nói quân sự diễn tập là căn cứ nhiệm vụ cụ thể để bố trí diễn tập theo từng đơn vị binh chủng thì diễn tập đoạt đảo là nội dung nặng nhất của bộ binh vào pháo binh. Các học viên khá giỏi của các binh chủng khác cho dù có vận may được lựa chọn tham gia thì cũng chỉ có thể đảm nhiệm vai phụ, lính đặc nhiệm càng phải xông lên tuyến đầu rồi, về cơ bản phải phụ trách cải trang, dụ địch, mật thám là những việc nguy hiểm nhất, chỉ được một thân một mình hoàn thành nhiệm vụ. Lúc lửa đạn hoành hành, nói trắng ra là chính là làm bia đỡ đạn .

Cho nên Lam Thiên Tình muốn dựa vào tham gia diễn tập đoạt đảo để lấy được phần thưởng học phần, về căn bản có thể nói là hoàn toàn không thể nào.

Kiều Âu không thể trực tiếp nói cho cô biết như vậy, anh không muốn thương tổn lòng tự ái, đả kích tính tích cực của cô.

Thở dài: "Bà xã, diễn tập quân sự rất nguy hiểm, em học tốt văn hóa như vậy, kỳ huấn luyện đi qua có rất nhiều cơ hội rất nhiều khoa mục có thể bù lại, mặc dù về phương diện kỹ năng không sánh bằng người ta, nhưng so về đầu óc thì bà xã tôi rất thông minh, chịu khó dành thời gian ngồi học trên lớp thì cần gì sợ hai ba học phần không có điểm ưu tiên diễn tập?"

Kiều Âu nịnh hót, ý vị nghĩ biện pháp trêu chọc cô vui vẻ, nhưng Lam Thiên Tình không vui.

Xuống xe, cô lạnh mặt đi thẳng, Kiều Âu đuổi theo chuẩn bị túm được cánh tay nhỏ bé của cô, thì cô chỉ nhẹ giọng kêu: "Thủ trưởng, nơi này đã là doanh trại, xin thủ trưởng tự trọng!"

". . . . . . ."

Mới vừa rồi còn gọi anh"Kiều tiên sinh, ông xã, thân ái" , hiện tại lập tức đổi giọng gọi anh"Thủ trưởng" rồi, nha đầu này trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng cố nín cười nhìn dáng vẻ Kiều Âu đứng ngây ngẩn ở một bên. Kiều Âu nghiêng mặt sang bên xem hai người cố nhịn cười ẩn nhẫn khổ cực như vậy, tức giận trợn mắt nhìn bọn họ: "Muốn cười thì cười đi, đừng để bị nội thương!"

Ngũ Hoạ Nhu tiến lên đi hai bước, hướng về phía Kiều Âu chào kiểu quân đội một cái: "Thủ trưởng, tôi trở về túc xá trước!"

Tư Đằng cũng lại gần, hai người thì thầm một chút rồi cũng hướng về phía Kiều Âu chào kiểu quân đội một cái: "Thủ trưởng! tôi đi quét dọn phòng làm việc!"
Kiều Âu giận đến nghiến răng định vung lên bàn tay nói: "Đi thôi, đi thôi, đều đi đi! Đừng để tôi phiền lòng!"

**********************
Lúc về đến phòng ký túc xá, mọi người đều không ở phòng mà đang tham gia huấn luyện buổi chiều. Bởi vì bây giờ Ngũ Hoạ Nhu đã là quản gia bên cạnh Lam Thiên Tình, hơn nữa tiền lương Đoàn Hề Trạch trả cho cô vô cùng hậu hĩnh vì vậy càng thêm cam tâm tình nguyện hầu hạ Lam Thiên Tình.

Để Lam Thiên Tình ngồi ở giường của mình, sau đó vừa ngâm nga vừa dọn dẹp trải giường chiếu giúp Lam Thiên Tình. Thấy Lam Thiên Tình buồn buồn không vui, Ngũ Họa Nhu dò hỏi: "Tình Tình, cậu thật sự muốn tham gia diễn tập quân sự sao?"

Lam Thiên Tình rầu rĩ: "Chẳng lẽ cậu không muốn sao?"

Ngũ Hoạ Nhu cười cười: "Nghĩ chứ, dĩ nhiên muốn chứ, đây chính là cơ hội tốt lập công, có thể kiếm thêm nhiều sao trên bả vai hơn. Nhưng nhìn thái độ của Kiều Âu hôm nay, anh ấy không muốn cậu tham gia."

Ngũ Hoạ Nhu hiểu diễn tập đoạt đảo trọng tâm chính là pháo binh, các cô gái lính đặc nhiệm đi tham gia cũng chỉ làm công việc phụ trợ, không thể thật sự có cơ hội ra mặt, nhưng dù cho không lấy được chiến công thì trên hồ sơ cũng có thêm thông tin đã tham gia một cuộc diễn tập quân sự, lý lịch quân nhân cũng sẽ thuận lợi hơn so với học viên không tham gia diễn tập.

Nhưng Lam Thiên Tình vẫn là không đồng ý vẫn đang tức giận. Đang than thở, Ngũ Hoạ Nhu cầm bình thủy ở đầu giường sau đó nói: "Cậu ở đây đợi chút, mình đi lấy nước uống."

"Cùng đi chứ!"

"Đừng! tôi lấy tiền sẽ phải làm việc! Huống chi tôi đã cảm thấy trả lương hậu hĩnh như vậy để đặc biệt chăm sóc cậu mà mời tôi thì thật quá lãng phí."

Ngũ Hoạ Nhu xách bình nước rời đi ngay, Lam Thiên Tình một mình chán ngán ngồi trên giường, chân không ngừng đung đưa di trên sàn xi măng, không ngừng suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới có thể khiến Kiều Âu đồng ý mở cửa sau cho mình có cơ hội đây? Chẳng lẽ, nhất định phải dựa vào chiến thuật trên giường?

Lam Thiên Tình lắc lắc đầu, chiêu này rõ ràng không được, bởi vì mỗi lần anh vuốt ve là cô bị chóng mặt, mất đi ý thức, người bị ăn sạch luôn là cô.

Phòng ký túc xá nằm lệch về phía nam, nắng buổi chiều chỉ chiếu vào phòng một chút xíu, mơ hồ có chút mờ mờ giống như là bên ngoài đang là ngày mưa dầm.

Nhưng Lam Thiên Tình cũng không mở đèn, mà là lựa chọn đắm chìm trong không gian xám trắng này, hưởng thụ một chút yên tĩnh một mình.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc của cô cần một thời khắc như vậy, hoàn toàn buông lỏng, hoàn toàn suy nghĩ lung tung. Tiếng giầy da từng bước từ xa đến gần. Đây là tiếng giầy của một người đàn ông, bởi vì có tiếng đinh đóng ở đế giầy và bước đi vang khanh khách rất thanh thúy.

Lam Thiên Tình biết Ngũ Hoạ Nhu đi một lát sẽ trở về nên cũng chưa đóng cửa, cửa phòng cứ mở rộng, tiếng giày da cũng cứ thản nhiên đi vào. Nháy mắt mấy cái, chu miệng lên, cô bất mãn oán trách: "Hừ, không để cho tôi đi tham gia quân sự diễn tập thì cũng đừng trông cậy vào tôi sẽ nói chuyện với anh"

Rõ ràng mấy ngày trước mới nói với Kiều Âu muốn đi cùng với anh, không bao giờ tùy hứng nữa. Nhưng Lam Thiên Tình không nhịn được nữa, ai bảo Kiều Âu theo cô, cưng chiều cô, mặc cho cô ầm ĩ thế nào anh đều bảo vệ cô chiều theo ý cô.

Nhưng tiếng giày da vang lanh lảnh chỉ có tiến tới mấy bước liền dừng lại. "Cô nói là nửa tháng sau có diễn tập đoạt đảo hàng quý sao?"

Giọng nói Cung Ngọc Gia truyền tới tai Lam Thiên Tình khiến cho cô ngẩn ra, không khỏi nhớ lại ngày ấy anh từ phòng của Bùi Thanh Đình nhếch nhác vừa kéo quần vừa chạy ra ngoài. Trong lòng, có chút muốn ói.

Nhưng vẫn xoay đầu lại mỉm cười ngọt ngào với anh, hơn nữa rất ngoan ngoãn gọi một câu: "Cậu!"

Gương mặt anh tuấn của Cung Ngọc Gia thoáng kinh ngạc, nghe cô gọi mình là cậu lại giống như bị kêu án tử hình.

"Tình nhi?"

Anh nhàn nhạt nói nhỏ, giữa hai lông mày có chút nếp uốn, ba hai bước tiến lên, cũng không dám đụng cô, bởi vì anh đã phát hiện ánh mắt cô đang chằm chằm nhìn theo bước chân của mình, vẻ mặt cô càng ngày càng lạnh bạc.

"Ngày đó, chuyện tôi làm lúc đó vì cho là người kia là em, Tình nhi, em cũng biết, tôi là người bị hãm hại phải không? Ngày đó tôi vội vàng rời đi, trong lòng vẫn tưởng nhớ em, chỉ sợ em hiểu lầm. Thật ra thì ngày đó chưa cùng người phụ nữ kia làm chuyện gì cả, tôi còn chưa thất thân. Tình nhi, em phải tin tưởng tôi có được hay không?"

Nhìn ánh mắt anh lo lắng không giống làm giả, hình như đã nóii với cô những lời tượng tự như thế rồi nhưng nghĩ tới ngày ấy, người phụ nữ trong phòng không thấy rõ ràng mà anh ta đã vội vã cởi quần rồi, rốt cuộc linh hồn người đàn ông này có mấy phần là thuần túy?

Lam Thiên Tình nhìn anh không nói, một hồi lâu, hì hì một tiếng cười: "Cậu yên tâm đi, về sau nếu có người trong lòng, Tình Tình nhất định sẽ không đem sự việc này nói ra với cô ấy. Cậu cứ yên tâm lớn mật tìm mợ cho Tình Tình đi, như vậy tất cả mọi người đều vui vẻ."

Cặp mắt như không cười, tản ra mị hoặc mê người, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đấy của Lam Thiên Tình sẽ khiến Cung Ngọc Gia mê đắm làm thế nào cũng không buông tay được rồi.

"Tình Tình, em không thể cho tôi một cơ hội sao? Em biết rõ tôi không muốn làm cậu của em."

"Nhưng tôi và Kiều Âu đã là vợ chồng hợp pháp, chúng tôi có giấy hôn thú."

Cung Ngọc Gia ngây ngẩn cả người, vẻ mặt có đủ các loại màu sắc và sắc thái biến đổi liên tục, lông mày nhíu chặt. Chớp mắt mấy cái, anh không hề nói gì nữa.

Cảm giác đau lòng đến tột đỉnh đang lan tràn, thấm vào xe rách da thịt và trái tim anh.

Anh bước vài bước lui về phía sau, trước lúc xoay người rời đi thì dừng lại một chút, không tiếp tục nhìn Lam Thiên Tình mà là nhìn sàn nhà.

"Tình Tình muốn tham gia quân diễn đoạt đảo nửa tháng sau sao?"

Lam Thiên Tình sáng mắt lên: "Vâng!"

Ngoài miệng tất nhiên là đồng ý, nhưng nếu như người này muốn lấy điều kiện gì quá đáng để trao đổi thì Lam Thiên Tình sẽ không đồng ý.

Cô đã không phải là kẻ đáng thương phải phụ thuộc vào người ngoài mới có thể sống sót rồi. Hôm nay cô là người thừa kế duy nhất của nhà họ Đoàn, là bà chủ đương gia tương lai của nhà họ Kiều, coi như vứt bỏ học phần quân huấn không về được, cô cũng không đến nỗi đói chết hoặc là sống không nổi.

Cung Ngọc Gia suy nghĩ một chút, tùy tiện nói: "Đoàn Liệt Diễm chúng ta có tên là ngạch. Nhưng không nhiều lắm, toàn bộ đoàn mấy trăm người, chỉ có ba mươi danh ngạch. Cô nghĩ sao đây?"

Ba mươi?

Lam Thiên Tình nghe được lỗ mũi cũng nhíu lại.

Lấy thành tích hiện tại của cô thì rõ ràng sẽ không đến phiên cô, nhất định tất cả học viên nữ đều nghĩ hết tất cả phương thức tranh đấu đến bể đầu sứt trán để tranh giành một danh ngạch chứ?

Mấu chốt là hiện tại Kiều Âu căn bản không chịu cho cô thương lượng cửa sau!

"Chuyện này, nếu phó đoàn trưởng đã trở lại rồi, tôi liền giao cho phó đoàn trưởng là tốt lắm."

Nghe Cung Gia Ngọc nói vậy, Lam Thiên Tình cũng biết là anh cố ý!

Trước kia lúc anh mới vừa vào, cô coi anh như Kiều Âu, đã nói ý Kiều Âu không cho cô tham gia, Cung Ngọc Gia dù không phải là kẻ đắc đạo hồ ly, nhưng so với người bình thường cũng thông minh hơn chút, làm sao sẽ nghe không hiểu?

"Vậy nếu Kiều Âu không cho cháu tham dự... có phải cháu không được tới đó?"

Thử dò xét hỏi một câu, Lam Thiên Tình không xác định, Cung Ngọc Gia chỉ có chờ cô mở miệng như vậy.

Nhưng khi anh ta nghiêng người khóe miệng mơ hồ lộ ra độ cong, Lam Thiên Tình lập tức hiểu.

"Khụ khụ, cũng không phải là không được, mới vừa rồi tôi đã nói, danh sách tham gia lần này là tôi giao cho phó đoàn trưởng làm. Như vậy, tôi để cho anh ta quyết định, chắc sẽ không thành vấn đề."

Anh nói xong, chợt quay mặt lại nhìn cô, Lam Thiên Tình không hiểu hết ý tứ trong ánh mắt đó nhưng cô biết nhất định tồn tại tính toán.

Bảo hổ lột da, không có lợi lắm!

"Cậu, cháu mệt mỏi muốn nghỉ ngơi rồi. Thật ra thì chỉ là một cuộc diễn tập mà thôi, chồng cháu nói rất đúng, nếu cháu tham gia thì không biết có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình hay không? Với thành tích và bản lĩnh của cháu không khéo trong hộ tịch lại có dòng chữ hy sinh rồi."

Lam Thiên Tình lười biếng nói xong, đi về giường, kéo chăn quân dụng màu xanh biếc ra đắp kín người. Xoay người, ngáp thật dài rồi khoát tay một cái nói: "Cậu, lúc đi ra đóng cửa giúp cháu, cảm ơn!"

Cung Ngọc Gia nhìn tư thái cô cự tuyệt mình, ảo tưởng thân thể cô xinh đẹp lồi lõm đang che đậy trong cái chăn kia, hai cái nắm thật chặt thành quả đấm, cuối cùng không hề nói gì nữa, lẳng lặng đi ra ngoài.

Lam Thiên Tình mở mắt, người đàn ông này thật là ác tâm! Cô không ngừng nhắc nhở bản thân về sau mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì đều không thể đơn độc ở cùng một chỗ với anh ta.

------------------------------
Ngũ Hoạ Nhu lấy nước xong quay về liền rón rén đi theo phía sau Cung Ngọc Gia, dùng di động ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện của anh ta với Lam Thiên Tình lúc ở trong phòng.

Cô muốn đề phòng nếu Cung Ngọc Gia muốn khi dễ Lam Thiên Tình thì cũng có chứng cớ ghi âm đưa cho Kiều Âu để xử lý cho anh ta chịu không nổi.

Nhưng không ngờ Lam Thiên Tình dứt khoát cự tuyệt kêu bị mệt, khiến anh ta đỏ bừng mặt mà đi ra.

Cô nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, vội vàng xách theo bình nước né tránh qua một bên, cho đến nhìn thấy bóng lưng Cung Ngọc Gia chậm rãi đi xuống lầu, cô mới ra ngoài, chạy vào phòng.

Đem bình nước để lên bàn, cô có chút đầy lòng căm phẫn: "Tình Tình, người đoàn trưởng này mới vừa rồi nói lời kia là có ý tứ gì? tôi cảm thấy được anh ta muốn cậu cầu xin anh ta, sau đó anh ta sẽ bắt cậu trao đổi điều kiện gì."

Lam Thiên Tình vừa nghe Ngũ Hoạ Nhu nói vậy, cũng biết cô mới vừa rồi vẫn núp ở ngoài cửa. Lười biếng xoay người lại, cô cười nhạt: " Tớ rất muốn tham gia quân diễn, một mặt là vì học phần, mặt khác cũng là bởi vì Kiều Âu."

"Kiều Thiếu? Anh ấy không muốn cậu tham gia cơ mà!"

Lam Thiên Tình ngồi dậy, quây lấy chăn, sắc mặt thoáng chút khó hiểu khiến Ngũ Hoạ Nhu tối tăm: "Mình biết rõ nhà họ Kiều là gia tộc quân quyền, Kiều Âu là người đàn ông kế thừa duy nhất của nhà họ Kiều, mình nghe nói trước kia Cung Bách Hợp tốt nghiệp đại học truyền thông, sau lại còn học đến bằng Thạc sĩ. Tiểu Nhu, cậu nghĩ xem, về sau Kiều Âu nếu là Bộ trưởng bộ quốc phòng rồi, nhưng mình chỉ là một cô lính đặc chủng tay mơ, trước mặt có thể người ta không nói gì nhưng sau lưng nhất định sẽ cười anh ấy, nói anh ấy cưới cái bình hoa! Mà lòng tự ái của mình cũng sẽ không chịu được."

"Cho nên cậu muốn đạt điểm cao nhiều học phần, bảo đảm mình sẽ không thi lại hoặc là lưu ban?"

Đối với câu hỏi của Ngũ Hoạ Nhu, Lam Thiên Tình không nhịn được cười khẽ: "Cậu cũng cảm thấy mình nhất định sẽ thất bại, sẽ lưu ban sao?"

Năm đầu tiên lưu ban, năm thứ hai tiếp tục không ngừng đi xuống như vậy, thì lúc nào cô mới có thể tốt nghiệp đây? Ban đầu Kiều Âu cho cô làm lính thông tin chuyên nghiệp. Như vậy sẽ không yêu cầu nhiều kỹ năng dã ngoại sinh tồn và khả năng sức khỏe, đối với cô mà nói cũng tương đối dễ dàng .

Nhưng cô kiên trì muốn ở lại bộ đội đặc chủng, Kiều Âu và Kiều Nhất Phàm đều cho cô cơ hội lựa chọn, không phải sao?

Con đường của mình, mình phụ trách!

Tính tình Lam Thiên Tình khá tốt, cô chưa bao giờ oán trách quá khứ, oán trời trách đất, cho dù chuyện đã qua thật rất đau đớn và có cảm giác rất tiếc hận, cô cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ lại, sau đó đem tận tâm tận lực cố gắng ở tương lai.

Cô biết, chỉ có làm thật tốt hiện tại mới có thể có được điều mình muốn ở tương lai.

**********************
Cùng đồng đội ăn bữa tối, sau đó Ngũ Hoạ Nhu đã đi hẹn hò với Tư Đằng mà Lam Thiên Tình lại nằm trên giường suy nghĩ tới rất nhiều chuyện phức tạp.

Cô biết, với tuổi của cô bây giờ có lẽ rất nhiều chuyện cô không thể nhìn thông suốt, nhưng là cô vẫn tin tưởng một câu nói: đọc sách trăm lần kỳ nghĩa tự hiện

(ý là: đọc sách nhiều sẽ hiểu cặn kẽ nội dung).

Cô nghĩ, suy nghĩ vấn đề cùng đọc sách thật ra thì đều giống nhau, cứ suy nghĩ nhiều lần thì chuyện đang bế tắc nghĩ không ra có lẽ sẽ thông suốt.

Nghe hình như có chút vớ vẩn nhưng đây là thói quen, là phương thức tư duy của Lam Thiên Tình.

Ngũ Hoạ Nhu đưa đoạn ghi âm trong điện thoại di động cho Tư Đằng nghe, sau đó Tư Đằng chớp mắt mấy cái, cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng, trực tiếp cầm điện thoại di động của cô gửi tin nhắn cho Kiều Âu nghe đoạn ghi âm đó.

Anh nghĩ không ra tại sao Lam Thiên Tình đã nói rõ mình có giấy hôn thú với Kiều Âu, là vợ chồng hợp pháp rồi mà Cung Ngọc Gia vẫn còn ở dẫn dụ Lam Thiên Tình đi tham gia diễn tập quân sự, hơn nữa hình như muốn trao đổi điều kiện? Chẳng lẽ trong tay anh ta thật sự có cái gì mà Lam Thiên Tình vô cùng muốn, nhưng mà bởi vì cô cự tuyệt nên không có cơ hội nói ra khỏi miệng?

Cách người đàn ông suy nghĩ chuyện gì đó, thường thường thích đặt ra rất nhiều tình huống rồi cân nhắc từng cái một, sau đó mới quyết định một tình huống tốt nhất để giải quyết vấn đề.

Khi Kiều Âu đang ở trong phòng tìm lại món quà sinh nhật của Lam Thiên Tình tặng mình trong dịp sinh nhật, điện thoại di động đang để trên bàn máy vi tính vang lên báo hiệu có tin nhắn đến.

Phản ứng đầu tiên của anh nghĩ là tin nhắn của bảo bối của mình muốn nói chuyện với anh bởi vì buổi tối không cùng nhau ăn cơm.

Nhưng khi anh cầm lên nhìn thì lại là số điện thoại của Ngũ Hoạ Nhu, hơn nữa còn là một đoạn ghi âm.

Anh chau mày, trong đầu hình dung đến tình huống bảo bối của mình vừa ôm gối vừa khóc lóc oán trách anh.

Căng thẳng lo lắng không lẽ bảo bối giận anh nghiêm trọng như thế? Đầu ngón tay nhanh chóng mở tin nhắn, sau đó đặt ở bên tai nghe. Theo thời gian đoạn tin nhắn phát ra, Kiều Âu khóe miệng dần dần tươi cười.

Thì ra khi anh không có ở bên cạnh, bảo bối nhà anh đã danh chính ngôn thuận lấy hôn thú của hai người để cự tuyệt một người đàn ông có ý định dẫn dụ cô.

Bảo bối thật giỏi! Gật đầu một cái, Kiều Âu hài lòng với tin nhắn của Ngũ Hoạ Nhu, nhắn lại một tin nhắn cho Ngũ Họa Nhu: "Rất tốt, tiếp tục cố gắng, để Tư Đằng sớm cưới cô về nhà!"

Nhắn tin xong, Kiều Âu lại đặt điện thoại di động lên bàn để máy vi tính, lại tiếp tục tìm kiếm, vừa tìm vừa làu bàu mắng: "Đáng chết! Cô ấy đã gọi là cậu rồi, còn nói rõ đã có hôn thú với cháu mình rồi mà còn muốn quẹo phải Tiểu Bạch Thỏ nhà tôi, thật không biết xấu hổ!"

Nhớ đến chiếc nhẫn kết bằng hoa cỏ trong bệnh viện vẫn khiến Kiều Âu cảm thấy áy náy và có lỗi với Lam Thiên Tình.

Một màn cầu hôn chính thức, lãng mạn mà anh cũng không thể cho cô còn để cô làm khiến anh cảm động. Anh chợt nghĩ đến chiếc nhẫn Lam Thiên Tình mua lúc mới vào quân ngũ, đó là tâm ý của cô, cũng là món quà sinh nhật anh thích nhất.

Nhưng anh nhớ rõ ràng mình đã nói muốn cất giữ thật tốt chiếc nhẫn, cũng nhớ mình đã đặc biệt tìm một chỗ giấu đi nhưng bây giờ làm sao có thể không tìm được đây? Chỉ chốc lát sau, cả người Kiều Âu đã ướt đẫm mồ hôi mà vẫn không thấy đâu.

Đáng chết, sẽ không vứt đi mất rồi chứ?

Buồn bực ngã lên giường, nheo mắt nhìn trần nhà, Kiều Âu khẽ nhếch miệng nhớ ra mình đã đem cất ở trong tủ lạnh rồi.

Sau này lúc rảnh rỗi, Kiều Âu và Lam Thiên Tình nhắc tới chuyện này, Lam Thiên Tình luôn cười anh đem tủ lạnh thành nơi cất giấu đồ rồi quên mất.

-----------------------------
Bởi vì Tư Đằng gửi xong đoạn ghi âm mà không biết Kiều Âu sẽ có cái gì phản ứng, vì vậy anh vẫn cầm điện thoại của Ngũ Họa Nhu trong tay, đợi đến khi có tin nhắn trả lời, nhìn thấy nội dung tin nhắn thì tái mặt.

Thì ra người chủ này vẫn luôn có biện pháp đối phó với người phụ nữ của mình như vậy, khó trách Ngũ Họa Nhu cực kỳ quan tâm chăm sóc Lam Thiên Tình, có chuyện gì phát sinh liền báo ngay cho Kiều Âu, thì ra là muốn Kiều Âu đồng ý để anh cưới cô?

Mặc dù trong lòng có chút tức giận bất bình, nhưng nghĩ tới nha đầu ngốc Ngũ Họa Nhu này cư nhiên bị Kiều Âu lợi dụng, khiến anh không khỏi buồn cười.

Đưa điện thoại di động trả lại cho cô, anh nắm lấy tay nhỏ bé của cô ngước nhìn lên vầng trăng sáng, muốn đọc cho cô nghe một đoạn thơ tình nhưng đột nhiên lại chẳng nhớ nỗi một chữ nào.

Sắc mặt ngây ngốc thầm tự trách sao đầu óc mình lại đần như vậy!

Ngũ Họa Nhu nhìn dáng vẻ của anh cũng chỉ cười cười, lắc lư cánh tay của anh: "Thế nào?"

Tư Đằng không dám nói thật nên chỉ cười trừ dụ dỗ cô: "Tiểu Nhu hôm nay thật đẹp mắt, ánh trăng cũng không đẹp bằng em!"

"Anh này, da mặt dày lên từ lúc nào rồi hả?"

Tuy ngoài miệng oán trách nhưng trong lòng Ngũ Họa Nhu vô cùng vui mừng. Cô không biết Tư Đằng vốn là người hướng ngoại, vui vẻ hoạt bát, nhưng đối mặt với cô lại cực kỳ quý trọng, cực kỳ khẩn trương, mới có thể đem mình làm cho đặc biệt kín kẽ.

Càng như vậy càng nói lên, anh nghiêm túc với Ngũ Họa Nhu.

Nắm bàn tay nhỏ bé của cô thật lâu, rốt cuộc Tư Đằng đem quan tâm quanh quẩn trong lòng từ lâu ra hỏi: "Tiểu Nhu, em tốt như vậy, cha mẹ em có thích anh không? Dù sao anh là đứa trẻ mồ côi, hơn nữa còn lớn hơn em nhiều tuổi như vậy."

Đây cũng là nguyên nhân Tư Đằng vẫn cẩn thận đối với cô.

Anh tự ti về bản thân bởi anh biết những thiệt thòi của mình thì những người có gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh không thể cảm nhận thể nghiệm. Anh nghĩ, nếu như cha mẹ của Ngũ Họa Nhu đều là người bình thường, vậy thì anh sẽ mua một căn hộ lớn và đón họ lên ở cùng anh và Ngũ Họa Nhu. Như vậy, Ngũ Họa Nhu không cần lo lắng cho cha mẹ, mà ah cũng lập tức có nhiều rất người thân.

Anh có thể cùng cô sinh rất nhiều đứa bé, sau đó chờ bọn chúng trưởng thành, tất cả đều ở trong nhà lớn chơi đùa, hình ảnh đó có nhiều ấm áp và hạnh phúc nha.

Ngũ Họa Nhu bĩu môi, sau đó dừng bước ngẩng đầu nhìn anh: "Tư Đằng, nhà em ở phương Bắc, trong trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố J, cha mẹ của em đều là người rất bình thường. Ba em mở một tiệm cắt may ở trấn, mẹ em cũng phụ giúp ba cắt may. Nhà em chỉ có một mình em, bởi vì từ nhỏ bướng bỉnh, học hành thi cử cũng không khá, ba em nói, dù sao em cũng không thể học hành cao hơn được nên dứt khoát đưa em vào quân ngũ. Vì có biểu hiện tốt, lại được hưởng ưu đãi nên mới thi được vào trường quân đội."

Ngũ Họa Nhu vừa nói, vừa cúi đầu thấp xuống, cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của Tư Đằng.

Cô có chút vẻ thùy mị, vóc người không tồi nhưng so với Lam Thiên Tình như một cô bé lọ lem lật người làm công chúa mộng ảo thì cô chỉ là một cô gái bình thường không thể bình thường hơn.

Cô biết cõi đời này không có uổng phí ngày tháng mơ mộng, cô cũng không thể nào chợt lần ra thân thế ly kỳ cao cao tại thượng.

Nhưng cô cũng không đố kỵ người khác, bởi vì cô luôn cố gắng làm việc đến nơi đến chôn, nỗ lực học hành, nghiêm túc tranh thủ tình yêu của mình. Tất cả mọi người có thể nói cô rất bình thường, nhưng đó cũng là quyết tâm nghiêm túc của cô.

Giờ phút này Tư Đằng không nói lời nào bởi vì trong đầu đan mãi suy nghĩ làm thế nào để lấy lòng cha mẹ vợ làm may, lần đầu tiên tới nhà thì nên mua quà gì cho tốt?

Là máy may hay cây kéo?

Nháy mắt mấy cái, anh nghĩ, tối nay về phải lên mạng tìm hiểu kỹ một chút, nếu như có thể nói chuyện với Kiều Âu một chút xem có thể hay lấy một cửa hàng ở Thính Vũ để cha Ngũ Họa Nhu có thể chuyển đến kinh đô làm việc và thường xuyên được gặp mặt con gái.

Bởi vì mãi suy tính rất nghiêm túc nên bỏ quên Ngũ Họa Nhu còn đang chờ phản ứng của anh về chuyện gia cảnh của cô vừa nói với anh.

Đợi mãi mà không được anh đáp lại, Ngũ Họa Nhu đang nằm trong tay anh dần dần có chút xíu lạnh. Hốc mắt cô bắt ngân ngấn nước mắt, chẳng lẽ anh ghét bỏ gia thế của mình chưa đủ tốt?
Cắn răng, cô buồn buồn khạc ra một câu: "Em mệt mỏi, phải về!"
Tư Đằng gật đầu: "Được, trở về đi thôi!"

Nói xong, anh liền bước dài. Anh tập trung tinh thần nghĩ tới nhanh trở về tra cứu, thuận tiện tìm Kiều Âu thương lượng một chút chuyện của cha mẹ Ngũ Họa Nhu.

Nhưng bỗng nhiên có cảm giác đến phía sau có cái gì không đúng, không thấy Ngũ Họa Nhu đi theo.

"Tiểu Nhu, thế nào không đi?"

Ngũ Họa Nhu cũng nhịn không được nữa khóc lên: "Ô ô! Có phải anh ghét bỏ em không xứng với anh thì cứ nói thẳng. Ô ô- em cũng không phải loại người cứ quấn quít chặt lấy người, ô ô - không phải là chưa ngủ nữa ư, ô ô - tôi sẽ không chết đổ thừa anh không thả."

Vừa khóc vừa kêu, hô xong, cô liền quay đầu bỏ chạy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom