Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Tiết trời mùa thu tháng mười, mùi hoa quế thấm đẫm không gian tràn ngập biệt viện nhà họ Đoàn.
Tiệc sinh nhật Lam Thiên Tình lần này có thể nói được Đoàn Hề Trạch tổ chức hết sức xa hoa, chưa nói đến địa điểm được chọn chính là biệt viện nhà họ Đoàn là nơi chưa bao giờ công khai cởi mở đối ngoại, hơn nữa còn tổ chức cả ngày.
Cùng với các danh môn vọng tộc ở thủ đô, các báo và tạp chí lớn, các công ty truyền thông cũng đều nhận được thư mời, hơn nữa còn cho phép bọn họ mang theo thiết bị chuyên dụng vào tác nghiệp bình thường. Đây là điều nằm ngoài dự liệu của mọi người, cũng khiến giới truyền thông hoan hỉ, hào hứng một phen.
Ai cũng biết, biệt viện nhà họ Đoàn trước kia chính là Ngự Hoa Viên hoàng gia của triều đình, khi thành lập nhà nước Trung Hoa đã tặng thưởng cho tổ tiên nhà họ Đoàn cách đây một trăm năm trước, sau này vẫn bị bao phủ một tầng sắc thái thần bí.
Hơn nữa lần này nhà họ Đoàn còn tìm được đại tiểu thư đã bị thất lạc nhiều năm, hơn nữa Đoàn Hề Trạch còn hào phóng tuyên bố biệt viện nhà họ Đoàn sẽ là sính lễ hồi môn của đại tiểu thư Đoàn Mộng Viện , trong lúc nhất thời, cái tên Đoàn Mộng Viện càng giống như thần thoại, trở thành chủ đề bàn luận khắp cả nước.
Thư mời tham gia bữa tiệc ghi rõ thời gian bắt đầu từ 10h sáng, nhưng để lấy được nhiều thông tin quý và độc đáo của một trong bốn gia tộc nổi tiếng, trời còn chưa sáng có rất nhiều nhóm truyền thông đã canh giữ ở nơi này, thậm chí mấy đài truyền hình ở thủ đô còn dừng lại nhiều chương trình, rầm rộ dành toàn bộ cho truyền hình trực tiếp buổi tiệc sinh nhật .
Vì vậy, dân chúng cũng bị tò mò thấy tất cả giới truyền thông đồng loạt đưa tin rầm rộ, cũng đều túc trực trước ti vi, muốn xem xem Đoàn Mộng Viện và biệt viện nhà họ Đoàn bí ẩn có hình dạng như thế nào.
Tám giờ rưỡi sáng, tổng thống tiên sinh Mộ Nam Phong và con trai là Mộ Tử Tiêu được đội đặc nhiệm Kiều gia tháp tùng nghiêm ngặt tiến vào biệt viện nhà họ Đoàn.
9h sáng, cửa chính biệt viện nhà họ Đoàn bắt đầu mở, tổng cộng bốn cổng, hơn nữa mở ra một lối đi đặc biệt cho tất cả truyền thông dễ dàng tác nghiệp. Đội vệ sĩ bảo vệ nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ, không phân biệt chỉ cần có thư mời sẽ được sắp xếp vào bàn để tham dự.
9h30 sáng, trừ người nhà họ Đoàn còn có người của ba đại gia tộc Kiều gia, Bùi gia, Cung gia cùng xuất hiện ở cửa Tây Nam biệt viện, trực tiếp đi vào phòng tiệc.
10h sáng, tất cả cửa chính biệt viện được đóng lại, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Bên trong biệt viện để tổ chức cho bữa tiệc đã được sửa chữa sớm, một sân khấu lớn được dựng trên một khoảng đất trống ở giữa vườn hoa có thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh biệt viện nhà họ Đoàn được kết hợp kiến trúc cổ kính lại rất hài hoà với hiện đại.
Sáng sớm, Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu đã bắt đầu hóa trang, sau đó theo sự sắp xếp của người điều khiển chương trình tiến hành xem qua toàn bộ kế hoạch chương trình một lần cũng không mất quá nhiều thời gian để đọc lời phát biểu. Tất cả đều được người chuyên trách viết trước đó, Lam Thiên Tình chỉ cần ghi nhớ trước khi bữa tiệc bắt đầu.
Đúng giờ bữa tiệc bắt đầu, khách mời và truyền thông đã đông đủ, người điều khiển chương trình và Đoàn Hề Trạch bắt đầu bằng một loạt lời phát biểu cảm động, cảm ơn trời xanh an bài chuyện đại tiểu thư của nhà họ Đoàn trở về, cảm ơn khách mời đã đến tham dự buổi tiệc. Trong lúc đó Lam Thiên Tình vẫn còn ở trong phòng trên lầu ba, có chút hồi hộp. Ngũ Hoạ Nhu lặng lẽ đi ra ngoài dò xem tình hình, nói cho cô biết bên ngoài có rất nhiều ký giả, đèn flash chớp sáng liên tục không ngừng khiến cho cô càng thêm hồi hộp, đôi tay nhỏ bé mơ hồ run rẩy.
"Cạch. Cạch. Cạch" Ngũ Hoạ Nhu chạy tới mở cửa, là Mộ Tử Tiêu đến.
Bởi vì biết thân phận của cậu ta bây giờ là con trai của tổng thống đương nhiệm cho nên khi đối diện với cậu ta cô cũng không dám tùy tiện như trước. Đem những lễ nghi cơ bản đã được quản giáo dạy trước đó thực hành, tao nhã lễ phép khẽ khom người: "Mộ thiếu !"
Mộ Tử Tiêu không nhịn được buồn cười khi thấy Ngũ Hoạ Nhu không giống như lần gặp trước, sau đó tầm mắt lướt qua bả vai cô, nghiêng nghiêng đầu tìm kiếm khi ánh mắt bắt gặp ánh mắt của Lam Thiên Tình liền hít lấy một hơi.
Lúc này Lam Thiên Tình đã được Ngũ Hoạ Nhu nói cho biết thân phận Mộ Tử Tiêu, chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng bước về phía Mộ Tử Tiêu, một màn này xinh đẹp thoạt nhìn giống như tiên nữ hạ phàm.
Mái tóc ngắn được thợ trang điểm chải vô cùng tinh xảo để lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, cùng cần cổ trắng nõn mịn màng, một bộ váy áo đuôi én trước ngắn sau dài, lộ ra đôi chân trắng noãn như ngọc, phối hợp với thiết kế đường cong tuyệt đẹp, cổ áo chữ V càng tăng thêm vẻ khêu gợi để lộ bả vai và lưng.
Mộ Tử Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, trợn to hai mắt không nói lời nào, đột nhiên đỏ mặt.
Lam Thiên Tình ngượng ngùng cúi đầu, vừa nâng vừa áy náy nói: "Cái đó, tôi cũng cảm thấy có chút hở, nhưng thợ trang điểm nói đây là phong cách lưu hành mới nhất năm nay ở Milan, là thiết kế của nhà tạo mốt danh tiếng. Thật ra tôi không thích y phục xuyên thấu như này, tôi không có hiểu biết nhiều về lễ phục nên cũng không biết là tốt hay xấu."
Mộ Tử Tiêu ý thức được mình phản ứng hơi quá mức, con ngươi thoáng qua chút ranh mãnh, sau đó cười cười: "Không có, chính là quá đẹp khiến tôi không dám nháy mắt, cho nên nhất thời luống cuống. Mộng Viện tiểu thư bỏ qua cho."
Lời nói này có độ tiến lùi cũng làm cho Lam Thiên Tình không khỏi nhíu mày lại.
Buổi chiều hôm trước đi chơi rất vui vẻ, cậu ta một mực gọi mình là Tình Tình nhưng bây giờ lại đổi thành tiểu thư Mộng Viện. Hiểu ý nhưng cô không nhịn được suy nghĩ lung tung, có lẽ cậu ta để ý cô không còn là xử nữ? Như vậy cũng tốt, cô cũng không muốn trêu chọc cậu ấy.
"Mộ thiếu có chuyện gì sao?"
Cậu ta gọi cô là tiểu thư Mộng Viện thì cô cũng đáp lễ gọi cậu ta một tiếng Mộ thiếu.
Nhưng mà Mộ Tử Tiêu sững sờ, vẻ mặt thoáng hiện chút mất mát: "Ba tôi nói tôi đưa cái này cho cô và nói chúc cô sinh nhật vui vẻ."
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, nhìn cậu ta lấy ra một cái hộp đưa lên. Cô cũng giơ tay đón nhận và lễ phép mỉm cười: "Cám ơn."
Mộ Tử Tiêu gật đầu một cái, sau đó có chút không tự nhiên nói qua: "Sắp đến lúc cô ra sân, chú Đoàn nói để cho tôi dìu cô ra."
Lam Thiên Tình nhíu nhíu mày, mắt đen to linh lợi ở trong hốc mắt đi vòng vo gần nửa ngày, dịu dàng hỏi: "Tổng thống tiên sinh đại khái khi nào thì trở về?"
"Khoảng ba bốn giờ chiều. Bởi vì bố tôi rất bận."
Lam Thiên Tình gật đầu một cái, nghe bên ngoài người điều khiển chương trình nói muốn mời cô ra sân khấu, còn có tiếng vỗ tay như sấm, xoay người bước nhanh đưa hộp quà trong tay đặt xuống phía dưới gối đầu, sau đó quay ra, Ngũ Họa Nhu điền mật mã khóa cửa phòng lại.
Mộ Tử Tiêu ấm áp nhìn Lam Thiên Tình đi tới bên cạnh, nâng cánh tay trái lên, Lam Thiên Tình hít sâu một hơi, đem lấy bàn tay nhỏ bé của mình khoác nhẹ lên cánh tay của cậu ta.
Giống như hoàng tử và công chú trong đồng thoại, Ngũ Họa Nhu đứng ngây người ở một bên nhìn choáng vàng, hai người bọn họ giống như đôi kim đồng ngọc nữ đứng chung một chỗ, còn rất có tướng vợ chồng đấy!
Cảm giác tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình đang khẽ run, Mộ Tử Tiêu đưa tay phải ra giữ lấy bàn tay nhỏ bé đang vịn lên tay trái của mình, nhẹ giọng khích lệ: "Đứng chung một chỗ với người phụ nữ ưu tú như vậy, nên... người khẩn trương phải là tôi mới đúng."
Lam Thiên Tình bị cậu ta chọc cho bật cười, tâm tình lập tức liền thả lỏng.
Mọi người đều tập trung chú ý, Lam Thiên Tình cứ vịn tay Mộ Tử Tiêu bước từng bước tiến lên sân khấu, ánh đèn sáng loáng trực tiếp chiếu theo từng bước của hai người.
Đến lúc đó, trong tiếng vỗ tay như sấm, chợt trộn vô số tiếng động, có người sợ hãi than thở, có người hít vào một hơi, có người bàn tán ầm ĩ, có người ngạc nhiên không ngừng.
Con trai độc nhất của Tổng thống tiên sinh lại là người dìu đại tiểu thư nhà họ Đoàn bước lên sân khấu ra mắt, mặt mũi này, có quá lớn hay không? Mà phần vinh dự này hình như cũng ám chỉ nhà họ Đoàn và Mộ gia muốn kết thân?
Cho tới nay trong đầu tất cả mọi người hiển nhiên cho rằng Đoàn Mộng Viện là chủ mẫu tương lai của Kiều gia nhưng hôm nay người sánh bước cùng ra sân lại hoàn toàn không nhìn thấy Kiều Âu. Có người đã mạnh miệng nói Kiều Âu và Đoàn Mộng Viện đã chia tay, xem ra cũng không phải là không hợp lý?
Được Mộ Tử Tiêu sánh bước đồng hành, Lam Thiên Tình ưu nhã đi tới sân khấu, theo kịch bản quen thuộc tự giới thiệu bản thân mình thuận tiện chào hỏi mọi người, Mộ Tử Tiêu rất lịch sự bộ dáng ân cần bảo vệ như Hộ Hoa Sứ Giả đứng ở bên cạnh cùng với cô, cho cô thêm can đảm.
Dưới đài, Bùi Thanh Đình cười cười nhìn Kiều Âu, ánh mắt có ý người ta tiểu hồ ly tinh leo lên cành cao hơn rồi, không cần anh nữa.
Liều Lộ cũng tức giận nhìn trên sân khấu, vô tình hay cố ý ghé vào tai anh mình nói một câu: "Hai người bọn họ rất có tướng vợ chồng đấy! Không phải mọi người đều nói, không phải người một nhà không vào một cửa? Đến tám phần là hai nhà Đoàn - Mộ có ý kết thông gia rồi!"
Mà Kiều Âu nắm thật chặt ly thủy tinh chân cao, lúc nhìn thấy Lam Thiên Tình và Mộ Tử Tiêu cực kỳ xứng đôi kim đồng ngọc nữ bước ra sân thì cũng đã bị bóp nát nhưng bị tiếng vỗ tay kích động lấn át tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Chỉ chốc lát sau, bắt đầu chương trình khiêu vũ, đầu tiên là điệu nhảy Waltz.
Lam Thiên Tình chưa đừng học khiêu vũ, mới được vũ sư tạm thời dạy hai ngày.
So sánh với những điệu nhảy khác phải có nhiều năm tập luyện thì Waltz coi như đơn giản tương đối dễ dàng nhất.
Người điều khiển chương trình tuyên bố do tiểu thư Đoàn Mộng Viện mở màn, mà chính cô cũng sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng chuyện quái dị xảy ra, lúc yên lặng đứng trong sàn nhảy mới nhớ tới Đoàn Hề Trạch chưa nói có sắp xếp bạn nhảy cho cô hay không mà chính cô cũng chỉ cố luyện tập mà quên hỏi.
Mà lúc này Đoàn hề Trạch cũng không gấp gáp, hình như có ý an bài để Lam Thiên Tình đứng một mình trong sàn nhảy. Bởi vì không tới 30 giây, đúng như dự đoán sẽ có chuyện xảy ra: Đầu tiên là Mộ Tử Tiêu vốn đang đứng cạnh Lam Thiên Tình, rất lịch sự đưa ra một tay nhìn Lam Thiên Tình khẽ mỉm cười.
Đang lúc tất cả mọi người khẳng định hai nhà Đoàn Mộ đạt thành kết thân ăn ý, bên cạnh Mộ Tử Tiêu chợt xuất hiện một đạo tà mị bóng dáng màu đen, cũng đưa ta một tay hướng về phía Lam Thiên Tình cười ý vị không rõ.
Ánh mắt Lam Thiên Tình chợt có chút ranh mãnh, nháy mắt mấy cái, nhìn Kiều Âu nhíu chặt hai lông mày ẩn nhẫn tức giận, cô chợt có ý tưởng anh sẽ sẵn sang đánh nhau với Mộ Tử Tiêu.
Khẽ tiến lên một bước, Cung Ngọc Gia cũng tham dự.
Kiều Lộ và Cung Bách Hợp ở phía dưới đài nhìn muốn cắn lưỡi! Hai người đàn ông trong nhà chưa từng cãi cọ mà cũng bị tiểu hồ ly này mê hoặc.
Khóe miệng Lam Thiên Tình cười thản nhiên thuần khiết như thiên sứ. Tiếng nhạc vang lên rồi kết thúc, trong yên tĩnh xen lẫn bàn luận xôn xao, Lam Thiên Tình chợt đưa tay che cổ áo mình, sau đó cúi đầu trước ba người đàn ông âm thanh giống như nước suối leng keng dễ nghe: "Thật xin lỗi, tôi mới vừa về nhà, điệu nhảy đầu tiên muốn nhảy cùng bác tôi."
Ánh mắt Đoàn Hề Trạch lộ ra một tia tán thưởng, nha đầu này đánh một đòn thật là xinh đẹp. Ông đi về phía trước mất bước ưu nhã đi vào sàn nhảy, hướng về phía ba chàng thanh niên cười cười: "Mộng Viện nhà tôi luôn luôn hiếu thuận."
Ôm lên eo thon cháu gái ban đầu có chút lúng túng nhưng cuối cùng cũng quen.
Đoàn Hề Trạch có chút kinh nghiệm khiêu vũ, đối với điệu nhảy này càng thêm vô cùng thuần thục, coi như Lam Thiên Tình là một tay mơ nhưng được ông dẫn dắt cũng được xem là ưu nhã duy mỹ.
Kết thúc vũ điệu, Đoàn Hề Trạch tuyên bố mọi người có thể tự động khiêu vũ dùng cơm, hoặc là ở phòng ngoài xem phong cảnh biệt viện, người hầu phục vụ sẽ liên tục đẩy xe cung cấp rượu và thức ăn phục vụ khắp nơi.
Đoàn Hề Trạch phân phó xong, vỗ nhẹ lưng Lam Thiên Tình: "Nhảy không tệ, cứ chơi vui vẻ."
Ánh mắt như hồ ly thâm thúy quét một vòng, cuối cùng rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn Bùi Thanh Đình, vẻ mặt không đổi đi qua mọi người hướng về phía quản gia nháy mắt ra dấu, ngay sau đó gọi Bùi Tề Tuyên và Kiều Nhất Phàm cùng đi phòng VIP đánh bài với tổng thống tiên sinh.
Bùi Thanh Đình nhìn Kiều Âu không để ý tới ả, trong lòng có chút uất ức, oán trách mấy câu với Kiều Lộ liền chạy đến bàn ăn muốn tìm ly nước đá uống cho hạ hỏa.
Vốn muốn phá hủy kết quả xét nghiệm DNA để Lam Thiên Tình vĩnh viễn không có ngày nổi danh nhưng chưa từng nghĩ tới Lam Thiên Tình lớn mạng như vậy, mấy lần hãm hại đều không thành công, ngược lại càng thúc đẩy quan hệ với Kiều Âu.
Càng nghĩ càng tức giận, lúc cô ả sắp đi tới bàn ăn, bỗng nhiên xuất hiện tám chin người chưa từng thấy đem cô ả che khỏi tầm mắt của mọi người xung quanh, đến khi mấy người kia lướt qua đại sảnh thì trong đại sảnh cũng không còn bóng dáng Bùi Thanh Đình. Thậm chí cơ hội giãy giụa hoặc gào thét cũng không cho!
Đoàn Hề Trạch cùng Bùi Tề Tuyên, Kiều Nhất Phàm đến phòng tổng thống tiên sinh đang nghỉ ngơi, sau đó cười nói mình muốn đi toilet một chút, để cho bọn họ chơi trước sau đó sẽ tới.
Từ gian phòng VIP lui ra, Đoàn Hề Trạch trực tiếp vào thư phòng ở lầu bốn. Bác sĩ gia đình Lưu Hi đã đợi chờ tại đó, ngay sau đó hai phút, Bùi Thanh Đình bị đánh thuốc mê cũng đã bị đưa tới.
"Phải cần bao nhiêu thời gian?"
Đoàn Hề Trạch chán ghét liếc mắt nhìn cô ả mấy bận chuyên gây chuyện với cháu gái mình sau đó lưu manh nhìn tới Lưu Hi.
Lưu Hi thăm dò hơi thở Bùi Thanh Đình ngay sau đó cung kính đáp: "Mười lăm phút."
Đoàn Hề Trạch gật đầu một cái, ánh sáng mập mờ không tí ti ảnh hưởng đến tròng mắt ba quang lưu chuyển tính toán. "Được!"
Trong đại sảnh, Mộ Tử Tiêu nhìn Lam Thiên Tình : "Có đói bụng hay không, chúng ta cùng ăn một chút gì chứ?"
Cung Ngọc Gia cũng sáp đến: "Tình Tình, đây là là quà sinh nhật tặng cô, sinh nhật vui vẻ!"
Lam Thiên Tình nhận lấy hộp quà trong tay hắn, sau đó điềm tĩnh mà cười: "Cám ơn anh."
Quay người lại, liền đem hộp quà đưa cho Ngũ Hoạ Nhu đang đứng phía sau.
Sắc mặt Cung Ngọc Gia lộ ra chút ảm đạm, còn tưởng rằng Lam Thiên Tình sẽ vui vẻ mở ra xem một chút. Chỉ là suy nghĩ một chút cũng đúng, nếu như cô ấy thật sự làm như thế, vừa thấy lại tiện nghi sẽ vui vẻ huơ tay múa chân thì sợ là mình cũng sẽ không coi trọng nàng chứ.
"Trong khoảng thời gian này, nhất định rất bận rộn, lúc nào thì chuẩn bị trở về trường quân đội?"
Không có cô ở đó , Cung Ngọc Gia đột nhiên cảm thấy cả đoàn Liệt Diễm cũng trở nên thùng rỗng kêu to rồi.
Lam Thiên Tình cười một tiếng, muôn vàn kiều mỵ: "Ngẫm lại, không biết bác tôi sẽ sắp xếp thế nào."
Mộ Tử Tiêu nhạy bén hiểu ra, ánh mắt sáng lên: "Trường quân đội? Khó trách cô lại cắt tóc. Nhưng qua kỳ quân huấn hãy để dài đi, bộ dạng tóc dài nhất định rất đẹp."
"Cám ơn."
Có chút chán đến chết theo sát hai người đàn ông này một hỏi một đáp, Ngũ Hoạ Nhu nhìn ra Lam Thiên Tình không được tự nhiên, hơn nữa chính cô nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy mà chưa được ăn cũng rất khó chịu.
"Đại tiểu thư, chúng ta đi ăn một chút gì đi?"
Nghe nói như vậy Lam Thiên Tình bật cười, quay mặt lại nhìn thấy Kiều Âu và Tư Đằng đang đi về phía cô. Mới vừa rồi mời khiêu vũ thất bại liền biến mất, Lam Thiên Tình liếc nhìn trong tay Kiều Âu bưng cái mâm, bên trong đều là thức ăn cô thích ăn nhất liền lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong lòng có mấy phần ấm áp, lại cố ý không biểu hiện ra. Kiều Âu giương mắt nhìn cô, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "Đói bụng rồi, ăn một chút điểm tâm rồi anh sẽ đi dạo cùng em một chút!"
Lam Thiên Tình nhíu mày lại: "Cũng may, không phải rất đói."
Cung Ngọc Gia sờ mũi một cái, xem ra ngăn cách giữa hai người bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ, nhịn được buồn cười, hắn tiến lên trước nói: "Tình Tình, nếu không chúng ta đi dạo một chút, nói một chút chuyện gần nhất trong đoàn đi, không có cô ở đấy, các cô bé kia đều rất nhớ ngươi."
Rất muốn đồng ý, nhưng mới vừa rồi mạnh miệng với Kiều Âu, trước khi cô kịp mở miệng, bụng cũng không tranh khí kêu lên: "Ọc ~ Ọc ~"
Hai tiếng đi qua, trong mắt Kiều Âu dâng lên thú vị, mắt nhìn Lam Thiên Tình, lại phân phó Tư Đằng nói: "Ngũ tiểu thư đói bụng rồi, đi dùng cơm thôi. Lúc nào cần tôi sẽ cho tìm "
Ngũ Hoạ Nhu bĩu môi, mặc dù bị Kiều Âu đổ tiếng kêu bụng đói lên người rồi nhưng cô vẫn vui, vừa gật đầu vừa kéo tay Tư Đằng đi về phía bàn ăn.
Mấy người theo đuổi tâm tư của mình, Kiều Âu lấy ra cái hộp, đưa cho Lam Thiên Tình: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."
Bảo bối hai chữ gọi khiến hai người đàn ông bên cạnh không vui nhíu nhíu mày, nhưng tâm tình Kiều Âu cực kỳ tốt, hơn nữa giống như từ đời trước bắt đầu chính là như vậy gọi cô, cho nên giọng điệu vô cùng tự nhiên, cưng chiều.
Lam Thiên Tình nhận lấy, không nhịn được tò mò, hỏi một câu: "Cái gì?"
Kiều Âu khẽ nói: "Nhìn xem thì biết."
Tay nhỏ bé trắng noãn từ từ mở cái hộp, một động tác này khiến hai người đàn ông bên cạnh cũng trực tiếp nội thương.
Một đôi bông tai thủy tinh màu xanh da trời khéo léo nằm ở bên trong, bông tai cá heo rất tinh xảo xinh xắn. Lam Thiên Tình quý trọng nhìn tới trước, mắt nhìn trân ctraan không chớp, cô nhìn ra quà tặng không quý trọng nhưng Kiều Âu đã nghĩ tới lời nói của cô biết cô thích cá heo rồi.
So sánh với ngày trước, Kiều Âu luôn làm theo ý anh không hỏi cô một câu cứ mua cho cô các loại y phục, giầy, túi, đồ trang sức... rất đẹp rất tao nhã, nhưng không có nhiều đồ mà Lam Thiên Tình thích.
Lam Thiên Tình vui mừng cũng không hắn phải tại anh tặng hình cá heo cô thích mà là anh hình như thật thay đổi, sẽ đứng ở góc độ của cô để suy nghĩ.
Nàng đang cầm bông tai, mặt bần thần giống như toàn thế giới ở trước mắt cũng trở nên hư vô mờ mịt chỉ có đôi bông tai nhỏ bé là thật sự rõ ràng.
Kiều Âu rất hài lòng với biểu hiện của cô, sau đó nhàn nhạt nịnh nọt nói: "Anh đeo giúp em."
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, nghiêng người sang đem cái hộp đóng lại đưa lên ngực quát lên: "Đừng!"
Kiều Âu không hiểu, cô lại đỏ mặt ấp úng đứng lên: "Vậy, cái đó, hôm nay có nhiều người ngộ nhỡ mất rồi thì phải làm thế nào? Vật này nhỏ như vậy!"
Kiều Âu sửng sốt một chút, ngay sau đó tâm tình thật tốt "Ha ha" cười ra tiếng. Giơ tay lên cưng chiều xoa nhẹ gương mặt cô, lại rước lấy cái lườm của cô, sau đó nhanh chóng thu hồi bộ dạng bất cần đời, nghiêm trang từ trong túi lấy ra một sợi dây chuyền.
"Còn có cái này. Để anh đeo giúp em"
Lam Thiên Tình ngoan ngoãn nghe lời, Kiều Âu đi tới phía sau, Tháo sợi dây chuyền kim cương cô đang đeo bỏ vào trong túi đổi lấy thành sợi dây anh mua cho cô.
Lam Thiên Tình cúi đầu, đầu ngón tay mân mê thứ móc lủng lẳng trên dây chuyền, là một con thủy tinh trong suốt, tạo hình chưa đoán được là con gì?
"Đây là con chim gì lạ thế?"
Đối mặt câu hỏi của nhà đầu này vừa bật ra, trên mặt Kiều Âu thoáng qua vẻ lúng túng, kỳ cục giải thích: "Là hải âu."
"Khụ khụ." Lam Thiên Tình nghe vậy, ho khan hai tiếng. Thì ra là hải âu a, Kiều Âu.
"Tôi đi trước xem xung quanh một chút."
Cung Ngọc Gia không nhìn nổi nữa, mới vừa rồi còn cho là hai người này ngăn cách không trừ, bây giờ nhìn lại rất rõ ràng trong lòng bọn họ đều chỉ có đối phương. Hơn nữa lúc hai người bọn họ trò chuyện căn bản không xem thấy những người khác tồn tại.
Mà Mộ Tử Tiêu cũng thế, cậu cũng là chuẩn bị quà sinh nhật, đang để trong túi áo, là hai vé máy bay hạng nhất đi đảo Phuket.
Lần trước bên bờ biển, cô nói cô yêu biển rộng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Cậu liền muốn dẫn cô đi đảo Phuket. Cậu nghĩ sẽ tìm một nhà dân gần biển, nhập gia tùy tục mấy ngày trải nghiệm cuộc sống người dân đảo Phuket, một bờ biển phong tình, cùng tục lệ văn hóa mới mẻ sẽ khiến cô vui vẻ hơn cho cô ở khách sạn cao cấp. Nhưng hiện tại cô và Kiều Âu đắm đuối đưa tình xem ra hai tờ vé máy bay trong túi áo hắn không cần thiết đưa ra nữa.
"Tôi đi xem ba tôi thế nào, hai người từ từ chơi." Lễ phép nói một câu, Mộ Tử Tiêu liền cô đơn xoay người.
Kiều Âu hướng cậu ta gật đầu một cái, trong lòng biết mình đã giành thắng lợi, nhìn Lam Thiên Tình dịu dàng nói: "Nhanh ăn đi, chớ để đói bụng quá."
Lam Thiên Tình hơi có vẻ ranh mãnh, đỏ mặt nói: "Đừng tưởng rằng như vậy em liền tha thứ anh! Em còn đang giận anh, chúng ta còn đang giai đoạn chia tay."
"Ha ha." Kiều Âu giận quá hóa cười, đưa tay không ngặng không nhẹ véo khuôn mặt nhỏ của cô, dụ dỗ nàng: "Hảo hảo, em nói cái gì chính là cái đó. Dù sao, anh chỉ giống hải âu nhất định cả đời đều muốn bay lượn bên cạnh em. Nhìn này."
Thon dài ngón tay nhọn đem lấy nàng chim hải âu thủy tinh treo lủng lẳng trên sợi dây chuyền nâng lên, đặt ở một góc độ đặc biệt, Lam Thiên Tình nheo mắt lại vừa nhìn, thì ra trên cánh hải âu còn khắc chữ: Tình Thiên tung cánh hải âu.
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Lam Thiên Tình, Kiều Âu êm ái ôm cô vào trong ngực, giải thích sâu hơn cái này: "Anh đây chỉ hải âu, chỉ có ở em trong bầu trời mới có thể giương cánh bay lượn. Cho nên, lão bà, anh thật sự biết rõ sai lầm rồi. Anh hiểu rõ chúng ta từ nhỏ hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng, giá trị quan bất đồng, nhưng là chỉ vì em, anh sẽ cố gắng đi học tập như thế nào xem một người như toàn bộ thế giới. Chỉ là, em không cần ghét bỏ anh đần, bởi vì nếu như anh luống cuống tay chân bởi vì lòng anh gấp, anh lo lắng bỏ qua em. Lão bà, tin tưởng anh, anh nhất định cố gắng."
Một màn này hình như rất tuyệt hảo, có điểm giống trong phim thần tượng thổ lộ, nhẵn nhụi duy mỹ, lãng mạn cảm động. Nhưng Lam Thiên Tình còn chưa kịp phản ứng, từng trận tiếng ồn ào kèm theo âm sắc quen thuộc truyền vào tai bọn họ, làm cả hai đều không tự giác nhíu mày.
Lam Thiên Tình từ Kiều Âu trong ngực ra ngoài, liền thấy Kiều Lộ đang gây gổ với Ngũ Họa Nhu, mà Tư Đằng còn đem Ngũ Họa Nhu bảo hộ sau lưng, có chút nhức đầu nhìn Kiều Lộ.
Kiều Âu kéo tay Lam Thiên Tình rất nhanh tiến lên, lạnh giọng trách cứ: "Nơi đây lui tới nhiều người như vậy, hai người gây gổ cái gì?"
Kiều Lộ lập tức uất ức đỏ tròng mắt, chỉ: "Anh! Nói Tư Đằng chia tay với con tiểu hồ ly tinh này đi! Nhanh lên một chút chia tay! Tiểu hồ ly tinh này, em nhìn trúng cái gì, cô ta sẽ tranh giành với em, cô ta là cái thá gì!"
Lam Thiên Tình đã biết Kiều Lộ không hiểu chuyện, vì vậy không để ý cô ấy, nghiêng mặt sang bên nhìn Ngũ Họa Nhu: "Có chuyện gì xảy ra?"
Ngũ Họa Nhu cắn môi không nói lời nào.
Kiều Âu lần trước đứng phía Kiều Lộ liền khiến Lam Thiên Tình đều không trông nom không để ý hình ảnh, Ngũ Họa Nhu nghĩ thầm, Kiều Âu vì em gái liền có thể không để ý đến tình yêu, cô chỉ là người bình thường, cho dù có uất ức thì có thể tìm ai nói? Cuối cùng làm liên lụy tới Lam Thiên Tình cho nên cô im lặng không nói lời nào.
Tư Đằng thấy Ngũ Họa Nhu ngân ngấn nước mắt không nói gì càng đau lòng hơn không nín nhịn mà nói: "Kiều thiếu, thiếu phu nhân, là như thế này, Tiểu Nhu nghĩ cầm bánh ngọt đại tiểu thư nói là cô ấy muốn ăn, Tiểu Nhu đi lấy thứ khác, đại tiểu thư còn nói cô ấy cũng muốn dùng, mặc kệ Tiểu Nhu muốn ăn cái gì, đại tiểu thư đều nói cô ấy muốn ăn thứ đó không để Tiểu Nhu lấy được."
Tư Đằng mới vừa nói xong, Kiều Lộ cũng không vui, quắc mắt nhìn trừng trừng: "Tư Đằng! Làm sao anh lại còn để ý cô ta? Tôi đây thích anh mà sao anh không nhìn ra được sao?"
Tư Đằng nâng trán, xoay người đem Ngũ Họa Nhu ôm vào trong ngực: "Đại tiểu thư nói đùa, ở Tư Đằng xem ra, Tiểu Nhu là quà tặng tốt nhất mà ông trời tặng cho tôi, huống chi quản gia chỉ xứng với quản gia, trời sanh một đôi. Đại tiểu thư thân kiều nhục quý, chúng ta thá là cái gì? Tôi như vậy sao với cao được đến đại tiểu thư."
Mấy lời Kiều Lộ vừa nói với Ngũ Họa Nhu kia, đều bị Tư Đằng thì ngược lại đáp lễ cô.
Anh chỉ biết lúc này Ngũ Họa Nhu đang yếu thế nhất rồi, nếu như anh không che chở cô, sẽ không có người nào có thể che chở cô.
Vừa nghĩ tới bộ dạng Ngũ Họa Nhu hai mắt đẫm lệ, Tư Đằng cô cùng đau lòng, anh không thể để cô bị cô lập bất lực, lại càng không chịu cũng không thể để cô một người đối mặt với tình cảnh lúng túng uất ức. Coi như không thể gây khó cho Kiều Lộ nhưng ít nhất anh phải cho Ngũ Họa Nhu tỏ rõ lập trường của mình, cũng nói cho Kiều Lộ biết sự lựa chọn của anh.
Anh tin tưởng làm như vậy đúng, nếu như Kiều Âu trách phạt, anh cũng nguyện ý một mình gánh chịu.
"Ngươi!" Kiều Lộ giận đến phát khóc lên, muốn chạy đến vùi đầu vào ngực Kiều Âu nhưng Kiều Âu đưa tay ngăn lại, chau mày nhìn: "Lộ Lộ, em đã không còn là đứa bé, em nên hiểu chuyện một chút?"
Kiều Lộ vừa nhìn anh trai không để cho mình dựa vào, đột nhiên nhớ tới lần trước ở kiều uyển, anh đã nói Lam Thiên Tình có tham muốn giữ lấy rất mạnh, về sau ngực của anh chỉ có Lam Thiên Tình có thể dựa vào.
Giận dễ sợ, tất cả uất ức đều tập trung trên người Lam Thiên Tình, Kiều Lộ gắt gao nhìn chằm chằm Lam Thiên Tình: "Đều là tại cô, đừng tưởng rằng là đại tiểu thư nhà họ Đoàn là ngon! Nói thiệt cho cô biết, vào cái ngày cô và anh tôi giận dỗi, anh tôi đã phát sinh quan hệ với chị Đình Đình. Đối với anh tôi mà nói cô cũng không phải là người phụ nữ duy nhất!"
Kiều Lộ nghĩ thầm không phải Lam Thiên Tình tham muốn giữ lấy mạnh muốn chiếm cứ Kiều Âu không thả ư, vậy thì dứt khoát đem chuyện Bùi Thanh Đình nói ra sẽ khiến Lam Thiên Tình tức chết!
"Bốp!" Một tát này, là Kiều Âu đánh.
Lam Thiên Tình không dám tin nhìn Kiều Lộ sung đỏ mặt, ngay cả Tư Đằng và Ngũ Họa Nhu cũng sợ choáng váng.
Kiều Âu đau lòng nhìn em gái: "Xem ra thật đúng là đem em làm hư rồi, Tư Đằng, book vé máy bay cho đại tiểu thư, ngày mai đưa đại tiểu thư trở về đi học!"
"Dạ, Kiều Thiếu."
"Anh? !" Kiều Lộ đến bây giờ còn không dám tin cái tát vừa rồi do Kiều Âu đánh, nước mắt ý vị rơi xuống .
Cung Bách Hợp nghe bằng hữu nói, ở một góc đại sảnh hai con hình như đang cãi vả, liền lập tức chạy tới, không ngờ vừa đến đã nhìn thấy Kiều Âu đánh Kiều Lộ một bạt tai.
Sải bước xông lên, Cung Bách Hợp đem ôm con gái vào trong ngực, đau lòng nhìn dấu tay màu đỏ trên mặt con gái, quắc mắt nhìn trừng trừng con trai đang đứng phía trước: "Kiều Âu! Con điên cái gì ! Tự nhiên giúp người ngoài khi dễ người nhà mình? !"
"Mẹ! Thật là đau! Anh đánh thật là đau! Đều là Lam Thiên Tình khích bác đấy! Thật là đau!"
Kiều Lộ vừa thấy có người che chở mình, lập tức lên tiếng khóc, nắm thật chặt tay Cung Bách Hợp.
Cung Bách Hợp nhìn con gái khóc không để ý đến hình tượng, ánh mắt sắc bén lập tức quét về phía Lam Thiên Tình, giống như hận không thể bắn ra gần vạn phi tiêu, đem vạn tên xuyên tim.
Kiều Âu kéo tay Lam Thiên Tình thuận thế ôm cô vào trong ngực ôm, có chút bá đạo mà dịu dàng đem đầu cô nhấn vào trong ngực, không cho phép cô xem Cung Bách Hợp , lại càng không cho phép cô tiếp nhận ánh mắt vũ nhục của Cung Bách Hợp.
Lam Thiên Tình rõ ràng có thể cảm thấy lực độ của anh trên người mình không để cho cô ngọ ngoạy nhưng khiến trái tim cô vô cùng ấm áp.
Giống như vì cô tạo ra một mảnh thế giới, đem những mưa gió chắn bên ngoài, chỉ đem ấm áp cùng nhu tình để lại cho cô.
Bên tai, là Kiều Âu hùng hồn: "Mẹ không phát hiện ư, trước kia một tuần lễ ít nhất sẽ một lần điện thoại thăm hỏi , tại sao bây giờ bỗng nhiên ít liên lạc? Nếu như mẹ còn muốn để cho con gọi là mẹ thì đừng có ý đồ chia rẽ con và Tình Tình. Con đã nói rồi, cô ấy là người phụ nữ của con, con sẽ che chở cô ấy cả đời. Đúng là mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng nhưng mà con một mình trôi qua, mọi người nên tự lo thân, nếu không coi như có yêu con đến thế nào cũng khó bảo đảm sẽ không mất đi con!"
"Kiều Âu!"
Cung Bách Hợp tức giận vô cùng, không nhìn Lam Thiên Tình nữa , nhìn con gái một chút, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Vậy con liền vì người khác như vậy thương tổn em gái con ?"
Kiều Âu cúi đầu hôn mái tóc Lam Thiên Tình, đạm mạc nói: "Một tát này nó phải bị sớm hơn mới phải, nếu không nó cũng không sẽ tới bây giờ còn chưa trưởng thành!"
Nói xong, Kiều Âu cũng không quản sắc mặt mẹ và em gái, kêu Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu, sau đó ôm Lam Thiên Tình liền xuyên qua phòng khách đi lên lầu.
Mấy người cùng nhau trở lại phòng Lam Thiên Tình, trừ Kiều Âu ra còn tất cả bọn họ cho đến bây giờ vẫn cảm thấy chuyện xảy ra khi nãy như một giấc mơ.
Ngũ Hoạ Nhu ngượng ngùng cười: "Tôi đi lấy chút đồ ăn đi lên."
Tư Đằng dắt tay Ngũ Hoạ Nhu: "Anh đi cùng em."
Thức thời lui ra ngoài, trong phòng ngủ cũng chỉ còn lại có Lam Thiên Tình cùng Kiều Âu. Kiều Âu nhìn khắp phòng của Lam Thiên Tình, đi tới trước giường, tò mò ngồi xuống thử một chút, rất mềm, nằm xuống nhắm mắt lại, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, lại ngồi dậy.
Lam Thiên Tình nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn hắn, nói không ra trong lòng là cảm giác gì.
Cô muốn nói, Kiều Âu cứ che chở cô như vậy sẽ tốt biết bao nhiêu?
Xem như tâm tư của hai người giống như nhau, anh cười đểu tiến lên trước, kéo tay nhỏ bé của cô: "Lão bà, vừa rồi lão công biểu hiện như thế nào?"
Nháy mắt mấy cái, cô hất tay của anh ra: "Chưa ra hình dáng gì!"
"Ha ha."
Giữ chặt eo cô, ngửi mùi thơm trên người cô, trong lòng anh vô cùng thỏa mãn: "Những bức hình kia, em định xử lý như thế nào?"
Lam Thiên Tình trong đầu chợt thoáng qua lời Kiều Lộ nói Bùi Thanh Đình cùng Kiều Âu đã làm. Mặc dù trong lòng có tính toán, Bùi Thanh Đình nhầm tưởng mấy tên đàn ông kia thành Kiều Âu rồi, nhưng nghe người khác nói như thật trong lòng cũng từng trận khó chịu!
"Một lát nữa anh sẽ biết!"
"Ha ha, được, một lát nữa anh biết ngay rồi."
Kiều Âu tùy tiện ôm cô, bởi vì theo ý anh mặc kệ cô làm cái gì mọi người sẽ che chở cô, coi chừng cô. Hôm nay ở thủ đô này có chuyện gì mà Lam Thiên Tình không dám làm.
Có lẽ là sau khi tách ra đã quá lâu chưa từng có cảm giác an tâm thỏa mãn như vậy, Kiều Âu cư nhiên cứ như vậy ngủ thiếp đi, hơn nữa ngủ rất sâu.
Lam Thiên Tình không nói than thở, giúp anh cởi áo khoác ra đắp thêm chăn mỏng.
Cầm đĩa CD trong tay, liếc nhìn Kiều Âu, đi ra ngoài.
Lúc này Lam Thiên Tình nằm mơ cũng không nhớ đến trước khi cô động thủ, đã có người động thủ trước. Cô nâng váy cẩn thận từng li từng tí đi trong hành lang ở lầu bốn, lại nghe thấy âm thanh khó nghe từ một gian phòng truyền tới.
Đi tới cửa thò đầu liếc nhìn thấy cửa phòng khép hờ, bên trong tối đen thùi lùi một mảnh, nhìn không thấy cái gì.
Nhưng trong miệng đàn ông kia lại kêu: "Tình Tình ~ ~ bình tĩnh ~!"
"Ô ô ~ mau cho ta ~ ừ ~ a ~!"
Lam Thiên Tình sợ hãi vội vàng che miệng, người đàn ông kia là Cung Ngọc Gia!
Đầu nhỏ nhanh chóng vòng vo, ở nơi này trong nhà, có thể giở thủ đoạn thì trừ người nhà họ Đoàn sẽ không có ai dám. Nhưng cô không xác định, vì vậy nhẹ nhàng đứng ở cửa ra vào gọi hai tiếng: "Cung Ngọc Gia! Cung Ngọc Gia~!"
Âm thanh bên trong lập tức không đúng, người đàn ông vội đẩy người phụ nữ đang đòi hỏi ra sau đó kéo kéo y phục chạy ra cửa thời điểm nhìn thấy Lam Thiên Tình, bị sợ đến trợn mắt hốc mồm!
"Tình Tình?"
Hắn nhìn Lam Thiên Tình, lại nghi hoặc nhìn nhìn trong phòng, người trên giường lớn chưa thỏa mãn dục vọng chú ý đang tự chơi đùa, vỗ đùi: "Có một quản gia nói em ở chỗ này chờ tôi... tôi vừa mở cửa đi vào, người phụ nữ này liền,..."
Câu nói kế tiếp, không cần phải nói, tất cả mọi người đều hiểu, là bị tính toán.
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái: "Anh đi mau! Không đi nữa sợ là không kịp rồi!"
Rất rõ ràng đó là mục đích thiết kế của người ta chính là muốn bắt gian tại trận hơn nữa truyền tin!
Cung Ngọc Gia phản ứng kịp, lôi kéo Lam Thiên Tình nghĩ giải thích, Lam Thiên Tình lại nói: "Nếu anh không đi, sẽ không còn kịp, nơi này giao cho tôi!"
Cái này Cung Ngọc Gia rốt cuộc cũng bởi yêu cô, vừa mới nghe đó là cô là lập tức nhào lên, liền lập tức tương kế tựu kế, Lam Thiên Tình lắc đầu cười khổ, tình yêu quả nhiên là mất lý trí, mù quáng, mà đàn ông gặp phải loại chuyện như vậy, quả nhiên là không có đầu óc chỉ biết dùng nửa người dưới suy tính.
Cung Ngọc Gia trong lòng biết nếu bỏ lỡ sẽ rất nghiêm trọng, chỉnh sửa quần áo một chút, liếc nhìn Lam Thiên Tình, ngay sau đó liền xoay người chạy mất.
Lam Thiên Tình nhìn quần áo Cung Ngọc Gia, bọn họ vừa mới bắt đầu, nếu người ta có lòng muốn bắt gian cũng phải đợi đến hai người bọn họ xong chuyện, gạo sống nấu thành cơm chín đã chứ?
Nháy mắt mấy cái, đem cửa phòng đóng chặt, sau đó cẩn thận từng li từng tí lui ra ngoài.
Năm phút sau, quản gia lao thẳng đến phòng VIP gõ cửa, Đoàn Hề Trạch ra ngoài, cho là chuyện Bùi Thanh Đình và Cung Ngọc Gia đã xong, ai ngờ lại nghe thấy chuyện khiến ông càng khiếp sợ hơn, hơn nữa trong lòng âm thầm vui mừng. Lập tức gọi Bùi Tề Tuyên, Kiều Nhất Phàm nói tiếng chào với tổng thống sau đó liền vội vã chạy đến đại sảnh.
Giờ phút này trên màn ảnh trong đại sảnh, giống như là trong máy vi tính không ngừng chiếu hình ảnh Bùi Thanh Đình bị bầy nam NP đủ loại bất nhã, không chỉ có như thế, tất cả màn hình ngoài trời trong biệt viện nhà họ Đoàn cũng đồng loạt trình chiếu.
Đoàn Hề Trạch trong lòng thầm nghĩ nếu sớm biết còn có chuyện kinh bạo như vậy ông cần gì phải làm điều thừa đem Bùi Thanh Đình làm điên và đổ xuân dược?
Nguyên do bởi nghĩ tới đứa con Cung gia là Cung Ngọc Gia không đủ lỗi lạc, nếu chọn để làm xì căng đan cũng đỡ phiền toái, dù thế nào đi nữa nhà họ Đoàn không thể có con rể như vậy.
Kiều Nhất Phàm trợn mắt hốc mồm nhìn, trong lòng thầm nghĩ, may mắn con trai mình không đính hôn với Bùi Thanh Đình, loại người phụ nữ này lấy về nhà, không phải sẽ phá hủy Kiều gia chứ?
Mà sắc mặt Bùi Tề Tuyên càng khó coi, trong lòng biết đây là có người cố ý, nhưng hình ảnh chất lượng cao động tác rõ ràng như vậy, thế nào cũng không giống là PS ra ngoài.
Đoàn Hề Trạch mặt không chút thay đổi, nhưng nhìn mọi người xung quanh vây tới, vẫn còn truyền thông đang làm truyền hình trực tiếp, trong lòng biết hiệu quả sẽ không sai biệt lắm. Vì vậy rống lớn một câu: "Người đâu, làm thế nào lại có chuyện này? Đây đâu phải chỗ để lộn xộn. Ngắt nguồn điện cho tôi!"
Đang lúc mọi người ở dưới lầu vội vàng luống cuống tay chân bể đầu sứt trán, Lam Thiên Tình ăn gan hùm mật gấu rồi, nhìn tất cả mọi người ở dưới lầu đại sảnh vội vàng, cô mở cửa phòng đem Bùi Thanh Đình đang phát xuân nổi điên, đưa đến cửa phòng tổng thống tiên sinh.
Gian phòng này phòng VIP có khóa mật mã, không phải dùng chìa khóa mở.
Lam Thiên Tình cắn răng một cái, nghĩ tới mật mã căn phòng của mình, hạ quyết tâm suy tính ấn mã nhưng không đúng, nếu may mắn tìm đúng mật mã đúng là trời tính, đưa người phụ nữ này vào phòng cho tổng thống tiên sinh còn nếu sai mã cùng lắm thì cô ta về phòng.
Thầm nghĩ đơn giản như vậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhún nhảy mấy cái, sau đó rất thần kỳ, "Tí tách" một tiếng, cửa mở ra.
Vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, Lam Thiên Tình vừa lôi vừa kéo liền đem Bùi Thanh Đình đẩy đi vào, sau đó dùng lực khép cửa phòng lại!
Rất muốn đứng ngoài cửa nghe ngóng một chút động tĩnh bên trong, nhưng lại không dám, hai ba lần nhấc chân chạy lúc trở lại phòng ngủ vẫn còn thở hổn hển.
Đi tới cái bàn bên cầm lên một ly nước uống uống một hơi cạn sạch nhưng vẫn chưa tỉnh hồn, đây là lần đầu tiên làm chuyện này, "Đi làm trộm sao?"
Âm thanh lười biếng từ phía sau Lam Thiên Tình dọa cô không nhẹ, giống như cắn thuốc lắc xoay người lại, kinh hãi nhìn thấy Kiều Âu mới nhớ tới chuyện Kiều Âu ngủ trên giường mình.
"Thế nào?"
Nhìn ra Lam Thiên Tình có cái gì không đúng, Kiều Âu ân cần hỏi một câu.
Lam Thiên Tình hai tay đều đang phát run, khiếp khiếp nói một câu: "Cái đó, vậy, cái đó, em phát hiện Bùi Thanh Đình bị người bỏ thuốc kích dục, sau đó em liền thuận nước đẩy thuyền, thừa dịp tất cả mọi người ở dưới lầu nhìn cảnh em chiếu trong đĩa CD anh đưa, em... em, em liền thuận chuyện đó đem cô ta đưa đến phòng tổng thống tiên sinh rồi!"
Tĩnh lặng năm giây, Kiều Âu chợt lập tức từ trên giường bật lên, kinh hoàng nhìn cô: "Em nói cái gì?"
Nhìn bộ dạng của Kiều Âu lúc này còn khiếp đảm hơn so với gặp quỷ, Lam Thiên Tình nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng biết mình đã gây rắc rối lớn!
Cố làm vẻ trấn định bắt đầu đẩy trách nhiệm, chớp mắt to nhìn anh: "Không phải anh đã nói mặc kệ em làm cái gì thì Kiều gia và nhà họ Đoàn cũng che chở em sao? Anh nói thế để cho e buông ra lá gan tùy tiện đi làm! Chính anh nói dù xảy ra chuyện gì mọi người sẽ thay em ôm lấy đấy!"
Kiều Âu nhìn bộ dáng lý luận hùng hồn trốn tránh của cô, hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi. Nâng tay xoa trán biết mình đã gặp trở ngại lớn rồi!
Lời này, chính xác do anh nói!
"Tình Tình, em có biết hay không đó là tổng thống tiên sinh? Khái niệm Tổng Thống em có hiểu không? Ông ấy là quốc phụ! Quốc phụ không thể có xì căng đan đấy!"
Lam Thiên Tình đặt mông ngồi trên ghế salon, gật đầu một cái: "Em hiểu biết rõ!"
Kiều Âu im lặng, lung tung vò rối mái tóc, sau đó ba hai bước vọt lên trước mặt cô, ngồi xổm người xuống nghiêm túc nhìn cô: "Làm sao em đi vào được?"
Cô đáp rành mạch dứt khoát: "Mật mã phòng đó giống mật mã phòng em, em chỉ thử nhìn một chút, ai ngờ mới một lần liền mở ra."
"............"
"Có phải hay không, rất quá đáng?"
Lam Thiên Tình hèn nhát hỏi một câu, Kiều Âu nhắm mắt suy nghĩ sâu xa.
"Cửa phòng của Tổng thống tiên sinh tất nhiên sẽ có camera, hành động việc làm của em hôm nay tất nhiên sẽ để cho bác em, ba anh và tổng thống tiên sinh biết. Em trốn không thoát đâu."
Tiệc sinh nhật Lam Thiên Tình lần này có thể nói được Đoàn Hề Trạch tổ chức hết sức xa hoa, chưa nói đến địa điểm được chọn chính là biệt viện nhà họ Đoàn là nơi chưa bao giờ công khai cởi mở đối ngoại, hơn nữa còn tổ chức cả ngày.
Cùng với các danh môn vọng tộc ở thủ đô, các báo và tạp chí lớn, các công ty truyền thông cũng đều nhận được thư mời, hơn nữa còn cho phép bọn họ mang theo thiết bị chuyên dụng vào tác nghiệp bình thường. Đây là điều nằm ngoài dự liệu của mọi người, cũng khiến giới truyền thông hoan hỉ, hào hứng một phen.
Ai cũng biết, biệt viện nhà họ Đoàn trước kia chính là Ngự Hoa Viên hoàng gia của triều đình, khi thành lập nhà nước Trung Hoa đã tặng thưởng cho tổ tiên nhà họ Đoàn cách đây một trăm năm trước, sau này vẫn bị bao phủ một tầng sắc thái thần bí.
Hơn nữa lần này nhà họ Đoàn còn tìm được đại tiểu thư đã bị thất lạc nhiều năm, hơn nữa Đoàn Hề Trạch còn hào phóng tuyên bố biệt viện nhà họ Đoàn sẽ là sính lễ hồi môn của đại tiểu thư Đoàn Mộng Viện , trong lúc nhất thời, cái tên Đoàn Mộng Viện càng giống như thần thoại, trở thành chủ đề bàn luận khắp cả nước.
Thư mời tham gia bữa tiệc ghi rõ thời gian bắt đầu từ 10h sáng, nhưng để lấy được nhiều thông tin quý và độc đáo của một trong bốn gia tộc nổi tiếng, trời còn chưa sáng có rất nhiều nhóm truyền thông đã canh giữ ở nơi này, thậm chí mấy đài truyền hình ở thủ đô còn dừng lại nhiều chương trình, rầm rộ dành toàn bộ cho truyền hình trực tiếp buổi tiệc sinh nhật .
Vì vậy, dân chúng cũng bị tò mò thấy tất cả giới truyền thông đồng loạt đưa tin rầm rộ, cũng đều túc trực trước ti vi, muốn xem xem Đoàn Mộng Viện và biệt viện nhà họ Đoàn bí ẩn có hình dạng như thế nào.
Tám giờ rưỡi sáng, tổng thống tiên sinh Mộ Nam Phong và con trai là Mộ Tử Tiêu được đội đặc nhiệm Kiều gia tháp tùng nghiêm ngặt tiến vào biệt viện nhà họ Đoàn.
9h sáng, cửa chính biệt viện nhà họ Đoàn bắt đầu mở, tổng cộng bốn cổng, hơn nữa mở ra một lối đi đặc biệt cho tất cả truyền thông dễ dàng tác nghiệp. Đội vệ sĩ bảo vệ nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ, không phân biệt chỉ cần có thư mời sẽ được sắp xếp vào bàn để tham dự.
9h30 sáng, trừ người nhà họ Đoàn còn có người của ba đại gia tộc Kiều gia, Bùi gia, Cung gia cùng xuất hiện ở cửa Tây Nam biệt viện, trực tiếp đi vào phòng tiệc.
10h sáng, tất cả cửa chính biệt viện được đóng lại, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Bên trong biệt viện để tổ chức cho bữa tiệc đã được sửa chữa sớm, một sân khấu lớn được dựng trên một khoảng đất trống ở giữa vườn hoa có thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh biệt viện nhà họ Đoàn được kết hợp kiến trúc cổ kính lại rất hài hoà với hiện đại.
Sáng sớm, Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu đã bắt đầu hóa trang, sau đó theo sự sắp xếp của người điều khiển chương trình tiến hành xem qua toàn bộ kế hoạch chương trình một lần cũng không mất quá nhiều thời gian để đọc lời phát biểu. Tất cả đều được người chuyên trách viết trước đó, Lam Thiên Tình chỉ cần ghi nhớ trước khi bữa tiệc bắt đầu.
Đúng giờ bữa tiệc bắt đầu, khách mời và truyền thông đã đông đủ, người điều khiển chương trình và Đoàn Hề Trạch bắt đầu bằng một loạt lời phát biểu cảm động, cảm ơn trời xanh an bài chuyện đại tiểu thư của nhà họ Đoàn trở về, cảm ơn khách mời đã đến tham dự buổi tiệc. Trong lúc đó Lam Thiên Tình vẫn còn ở trong phòng trên lầu ba, có chút hồi hộp. Ngũ Hoạ Nhu lặng lẽ đi ra ngoài dò xem tình hình, nói cho cô biết bên ngoài có rất nhiều ký giả, đèn flash chớp sáng liên tục không ngừng khiến cho cô càng thêm hồi hộp, đôi tay nhỏ bé mơ hồ run rẩy.
"Cạch. Cạch. Cạch" Ngũ Hoạ Nhu chạy tới mở cửa, là Mộ Tử Tiêu đến.
Bởi vì biết thân phận của cậu ta bây giờ là con trai của tổng thống đương nhiệm cho nên khi đối diện với cậu ta cô cũng không dám tùy tiện như trước. Đem những lễ nghi cơ bản đã được quản giáo dạy trước đó thực hành, tao nhã lễ phép khẽ khom người: "Mộ thiếu !"
Mộ Tử Tiêu không nhịn được buồn cười khi thấy Ngũ Hoạ Nhu không giống như lần gặp trước, sau đó tầm mắt lướt qua bả vai cô, nghiêng nghiêng đầu tìm kiếm khi ánh mắt bắt gặp ánh mắt của Lam Thiên Tình liền hít lấy một hơi.
Lúc này Lam Thiên Tình đã được Ngũ Hoạ Nhu nói cho biết thân phận Mộ Tử Tiêu, chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng bước về phía Mộ Tử Tiêu, một màn này xinh đẹp thoạt nhìn giống như tiên nữ hạ phàm.
Mái tóc ngắn được thợ trang điểm chải vô cùng tinh xảo để lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, cùng cần cổ trắng nõn mịn màng, một bộ váy áo đuôi én trước ngắn sau dài, lộ ra đôi chân trắng noãn như ngọc, phối hợp với thiết kế đường cong tuyệt đẹp, cổ áo chữ V càng tăng thêm vẻ khêu gợi để lộ bả vai và lưng.
Mộ Tử Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, trợn to hai mắt không nói lời nào, đột nhiên đỏ mặt.
Lam Thiên Tình ngượng ngùng cúi đầu, vừa nâng vừa áy náy nói: "Cái đó, tôi cũng cảm thấy có chút hở, nhưng thợ trang điểm nói đây là phong cách lưu hành mới nhất năm nay ở Milan, là thiết kế của nhà tạo mốt danh tiếng. Thật ra tôi không thích y phục xuyên thấu như này, tôi không có hiểu biết nhiều về lễ phục nên cũng không biết là tốt hay xấu."
Mộ Tử Tiêu ý thức được mình phản ứng hơi quá mức, con ngươi thoáng qua chút ranh mãnh, sau đó cười cười: "Không có, chính là quá đẹp khiến tôi không dám nháy mắt, cho nên nhất thời luống cuống. Mộng Viện tiểu thư bỏ qua cho."
Lời nói này có độ tiến lùi cũng làm cho Lam Thiên Tình không khỏi nhíu mày lại.
Buổi chiều hôm trước đi chơi rất vui vẻ, cậu ta một mực gọi mình là Tình Tình nhưng bây giờ lại đổi thành tiểu thư Mộng Viện. Hiểu ý nhưng cô không nhịn được suy nghĩ lung tung, có lẽ cậu ta để ý cô không còn là xử nữ? Như vậy cũng tốt, cô cũng không muốn trêu chọc cậu ấy.
"Mộ thiếu có chuyện gì sao?"
Cậu ta gọi cô là tiểu thư Mộng Viện thì cô cũng đáp lễ gọi cậu ta một tiếng Mộ thiếu.
Nhưng mà Mộ Tử Tiêu sững sờ, vẻ mặt thoáng hiện chút mất mát: "Ba tôi nói tôi đưa cái này cho cô và nói chúc cô sinh nhật vui vẻ."
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, nhìn cậu ta lấy ra một cái hộp đưa lên. Cô cũng giơ tay đón nhận và lễ phép mỉm cười: "Cám ơn."
Mộ Tử Tiêu gật đầu một cái, sau đó có chút không tự nhiên nói qua: "Sắp đến lúc cô ra sân, chú Đoàn nói để cho tôi dìu cô ra."
Lam Thiên Tình nhíu nhíu mày, mắt đen to linh lợi ở trong hốc mắt đi vòng vo gần nửa ngày, dịu dàng hỏi: "Tổng thống tiên sinh đại khái khi nào thì trở về?"
"Khoảng ba bốn giờ chiều. Bởi vì bố tôi rất bận."
Lam Thiên Tình gật đầu một cái, nghe bên ngoài người điều khiển chương trình nói muốn mời cô ra sân khấu, còn có tiếng vỗ tay như sấm, xoay người bước nhanh đưa hộp quà trong tay đặt xuống phía dưới gối đầu, sau đó quay ra, Ngũ Họa Nhu điền mật mã khóa cửa phòng lại.
Mộ Tử Tiêu ấm áp nhìn Lam Thiên Tình đi tới bên cạnh, nâng cánh tay trái lên, Lam Thiên Tình hít sâu một hơi, đem lấy bàn tay nhỏ bé của mình khoác nhẹ lên cánh tay của cậu ta.
Giống như hoàng tử và công chú trong đồng thoại, Ngũ Họa Nhu đứng ngây người ở một bên nhìn choáng vàng, hai người bọn họ giống như đôi kim đồng ngọc nữ đứng chung một chỗ, còn rất có tướng vợ chồng đấy!
Cảm giác tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình đang khẽ run, Mộ Tử Tiêu đưa tay phải ra giữ lấy bàn tay nhỏ bé đang vịn lên tay trái của mình, nhẹ giọng khích lệ: "Đứng chung một chỗ với người phụ nữ ưu tú như vậy, nên... người khẩn trương phải là tôi mới đúng."
Lam Thiên Tình bị cậu ta chọc cho bật cười, tâm tình lập tức liền thả lỏng.
Mọi người đều tập trung chú ý, Lam Thiên Tình cứ vịn tay Mộ Tử Tiêu bước từng bước tiến lên sân khấu, ánh đèn sáng loáng trực tiếp chiếu theo từng bước của hai người.
Đến lúc đó, trong tiếng vỗ tay như sấm, chợt trộn vô số tiếng động, có người sợ hãi than thở, có người hít vào một hơi, có người bàn tán ầm ĩ, có người ngạc nhiên không ngừng.
Con trai độc nhất của Tổng thống tiên sinh lại là người dìu đại tiểu thư nhà họ Đoàn bước lên sân khấu ra mắt, mặt mũi này, có quá lớn hay không? Mà phần vinh dự này hình như cũng ám chỉ nhà họ Đoàn và Mộ gia muốn kết thân?
Cho tới nay trong đầu tất cả mọi người hiển nhiên cho rằng Đoàn Mộng Viện là chủ mẫu tương lai của Kiều gia nhưng hôm nay người sánh bước cùng ra sân lại hoàn toàn không nhìn thấy Kiều Âu. Có người đã mạnh miệng nói Kiều Âu và Đoàn Mộng Viện đã chia tay, xem ra cũng không phải là không hợp lý?
Được Mộ Tử Tiêu sánh bước đồng hành, Lam Thiên Tình ưu nhã đi tới sân khấu, theo kịch bản quen thuộc tự giới thiệu bản thân mình thuận tiện chào hỏi mọi người, Mộ Tử Tiêu rất lịch sự bộ dáng ân cần bảo vệ như Hộ Hoa Sứ Giả đứng ở bên cạnh cùng với cô, cho cô thêm can đảm.
Dưới đài, Bùi Thanh Đình cười cười nhìn Kiều Âu, ánh mắt có ý người ta tiểu hồ ly tinh leo lên cành cao hơn rồi, không cần anh nữa.
Liều Lộ cũng tức giận nhìn trên sân khấu, vô tình hay cố ý ghé vào tai anh mình nói một câu: "Hai người bọn họ rất có tướng vợ chồng đấy! Không phải mọi người đều nói, không phải người một nhà không vào một cửa? Đến tám phần là hai nhà Đoàn - Mộ có ý kết thông gia rồi!"
Mà Kiều Âu nắm thật chặt ly thủy tinh chân cao, lúc nhìn thấy Lam Thiên Tình và Mộ Tử Tiêu cực kỳ xứng đôi kim đồng ngọc nữ bước ra sân thì cũng đã bị bóp nát nhưng bị tiếng vỗ tay kích động lấn át tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Chỉ chốc lát sau, bắt đầu chương trình khiêu vũ, đầu tiên là điệu nhảy Waltz.
Lam Thiên Tình chưa đừng học khiêu vũ, mới được vũ sư tạm thời dạy hai ngày.
So sánh với những điệu nhảy khác phải có nhiều năm tập luyện thì Waltz coi như đơn giản tương đối dễ dàng nhất.
Người điều khiển chương trình tuyên bố do tiểu thư Đoàn Mộng Viện mở màn, mà chính cô cũng sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng chuyện quái dị xảy ra, lúc yên lặng đứng trong sàn nhảy mới nhớ tới Đoàn Hề Trạch chưa nói có sắp xếp bạn nhảy cho cô hay không mà chính cô cũng chỉ cố luyện tập mà quên hỏi.
Mà lúc này Đoàn hề Trạch cũng không gấp gáp, hình như có ý an bài để Lam Thiên Tình đứng một mình trong sàn nhảy. Bởi vì không tới 30 giây, đúng như dự đoán sẽ có chuyện xảy ra: Đầu tiên là Mộ Tử Tiêu vốn đang đứng cạnh Lam Thiên Tình, rất lịch sự đưa ra một tay nhìn Lam Thiên Tình khẽ mỉm cười.
Đang lúc tất cả mọi người khẳng định hai nhà Đoàn Mộ đạt thành kết thân ăn ý, bên cạnh Mộ Tử Tiêu chợt xuất hiện một đạo tà mị bóng dáng màu đen, cũng đưa ta một tay hướng về phía Lam Thiên Tình cười ý vị không rõ.
Ánh mắt Lam Thiên Tình chợt có chút ranh mãnh, nháy mắt mấy cái, nhìn Kiều Âu nhíu chặt hai lông mày ẩn nhẫn tức giận, cô chợt có ý tưởng anh sẽ sẵn sang đánh nhau với Mộ Tử Tiêu.
Khẽ tiến lên một bước, Cung Ngọc Gia cũng tham dự.
Kiều Lộ và Cung Bách Hợp ở phía dưới đài nhìn muốn cắn lưỡi! Hai người đàn ông trong nhà chưa từng cãi cọ mà cũng bị tiểu hồ ly này mê hoặc.
Khóe miệng Lam Thiên Tình cười thản nhiên thuần khiết như thiên sứ. Tiếng nhạc vang lên rồi kết thúc, trong yên tĩnh xen lẫn bàn luận xôn xao, Lam Thiên Tình chợt đưa tay che cổ áo mình, sau đó cúi đầu trước ba người đàn ông âm thanh giống như nước suối leng keng dễ nghe: "Thật xin lỗi, tôi mới vừa về nhà, điệu nhảy đầu tiên muốn nhảy cùng bác tôi."
Ánh mắt Đoàn Hề Trạch lộ ra một tia tán thưởng, nha đầu này đánh một đòn thật là xinh đẹp. Ông đi về phía trước mất bước ưu nhã đi vào sàn nhảy, hướng về phía ba chàng thanh niên cười cười: "Mộng Viện nhà tôi luôn luôn hiếu thuận."
Ôm lên eo thon cháu gái ban đầu có chút lúng túng nhưng cuối cùng cũng quen.
Đoàn Hề Trạch có chút kinh nghiệm khiêu vũ, đối với điệu nhảy này càng thêm vô cùng thuần thục, coi như Lam Thiên Tình là một tay mơ nhưng được ông dẫn dắt cũng được xem là ưu nhã duy mỹ.
Kết thúc vũ điệu, Đoàn Hề Trạch tuyên bố mọi người có thể tự động khiêu vũ dùng cơm, hoặc là ở phòng ngoài xem phong cảnh biệt viện, người hầu phục vụ sẽ liên tục đẩy xe cung cấp rượu và thức ăn phục vụ khắp nơi.
Đoàn Hề Trạch phân phó xong, vỗ nhẹ lưng Lam Thiên Tình: "Nhảy không tệ, cứ chơi vui vẻ."
Ánh mắt như hồ ly thâm thúy quét một vòng, cuối cùng rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn Bùi Thanh Đình, vẻ mặt không đổi đi qua mọi người hướng về phía quản gia nháy mắt ra dấu, ngay sau đó gọi Bùi Tề Tuyên và Kiều Nhất Phàm cùng đi phòng VIP đánh bài với tổng thống tiên sinh.
Bùi Thanh Đình nhìn Kiều Âu không để ý tới ả, trong lòng có chút uất ức, oán trách mấy câu với Kiều Lộ liền chạy đến bàn ăn muốn tìm ly nước đá uống cho hạ hỏa.
Vốn muốn phá hủy kết quả xét nghiệm DNA để Lam Thiên Tình vĩnh viễn không có ngày nổi danh nhưng chưa từng nghĩ tới Lam Thiên Tình lớn mạng như vậy, mấy lần hãm hại đều không thành công, ngược lại càng thúc đẩy quan hệ với Kiều Âu.
Càng nghĩ càng tức giận, lúc cô ả sắp đi tới bàn ăn, bỗng nhiên xuất hiện tám chin người chưa từng thấy đem cô ả che khỏi tầm mắt của mọi người xung quanh, đến khi mấy người kia lướt qua đại sảnh thì trong đại sảnh cũng không còn bóng dáng Bùi Thanh Đình. Thậm chí cơ hội giãy giụa hoặc gào thét cũng không cho!
Đoàn Hề Trạch cùng Bùi Tề Tuyên, Kiều Nhất Phàm đến phòng tổng thống tiên sinh đang nghỉ ngơi, sau đó cười nói mình muốn đi toilet một chút, để cho bọn họ chơi trước sau đó sẽ tới.
Từ gian phòng VIP lui ra, Đoàn Hề Trạch trực tiếp vào thư phòng ở lầu bốn. Bác sĩ gia đình Lưu Hi đã đợi chờ tại đó, ngay sau đó hai phút, Bùi Thanh Đình bị đánh thuốc mê cũng đã bị đưa tới.
"Phải cần bao nhiêu thời gian?"
Đoàn Hề Trạch chán ghét liếc mắt nhìn cô ả mấy bận chuyên gây chuyện với cháu gái mình sau đó lưu manh nhìn tới Lưu Hi.
Lưu Hi thăm dò hơi thở Bùi Thanh Đình ngay sau đó cung kính đáp: "Mười lăm phút."
Đoàn Hề Trạch gật đầu một cái, ánh sáng mập mờ không tí ti ảnh hưởng đến tròng mắt ba quang lưu chuyển tính toán. "Được!"
Trong đại sảnh, Mộ Tử Tiêu nhìn Lam Thiên Tình : "Có đói bụng hay không, chúng ta cùng ăn một chút gì chứ?"
Cung Ngọc Gia cũng sáp đến: "Tình Tình, đây là là quà sinh nhật tặng cô, sinh nhật vui vẻ!"
Lam Thiên Tình nhận lấy hộp quà trong tay hắn, sau đó điềm tĩnh mà cười: "Cám ơn anh."
Quay người lại, liền đem hộp quà đưa cho Ngũ Hoạ Nhu đang đứng phía sau.
Sắc mặt Cung Ngọc Gia lộ ra chút ảm đạm, còn tưởng rằng Lam Thiên Tình sẽ vui vẻ mở ra xem một chút. Chỉ là suy nghĩ một chút cũng đúng, nếu như cô ấy thật sự làm như thế, vừa thấy lại tiện nghi sẽ vui vẻ huơ tay múa chân thì sợ là mình cũng sẽ không coi trọng nàng chứ.
"Trong khoảng thời gian này, nhất định rất bận rộn, lúc nào thì chuẩn bị trở về trường quân đội?"
Không có cô ở đó , Cung Ngọc Gia đột nhiên cảm thấy cả đoàn Liệt Diễm cũng trở nên thùng rỗng kêu to rồi.
Lam Thiên Tình cười một tiếng, muôn vàn kiều mỵ: "Ngẫm lại, không biết bác tôi sẽ sắp xếp thế nào."
Mộ Tử Tiêu nhạy bén hiểu ra, ánh mắt sáng lên: "Trường quân đội? Khó trách cô lại cắt tóc. Nhưng qua kỳ quân huấn hãy để dài đi, bộ dạng tóc dài nhất định rất đẹp."
"Cám ơn."
Có chút chán đến chết theo sát hai người đàn ông này một hỏi một đáp, Ngũ Hoạ Nhu nhìn ra Lam Thiên Tình không được tự nhiên, hơn nữa chính cô nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy mà chưa được ăn cũng rất khó chịu.
"Đại tiểu thư, chúng ta đi ăn một chút gì đi?"
Nghe nói như vậy Lam Thiên Tình bật cười, quay mặt lại nhìn thấy Kiều Âu và Tư Đằng đang đi về phía cô. Mới vừa rồi mời khiêu vũ thất bại liền biến mất, Lam Thiên Tình liếc nhìn trong tay Kiều Âu bưng cái mâm, bên trong đều là thức ăn cô thích ăn nhất liền lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong lòng có mấy phần ấm áp, lại cố ý không biểu hiện ra. Kiều Âu giương mắt nhìn cô, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "Đói bụng rồi, ăn một chút điểm tâm rồi anh sẽ đi dạo cùng em một chút!"
Lam Thiên Tình nhíu mày lại: "Cũng may, không phải rất đói."
Cung Ngọc Gia sờ mũi một cái, xem ra ngăn cách giữa hai người bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ, nhịn được buồn cười, hắn tiến lên trước nói: "Tình Tình, nếu không chúng ta đi dạo một chút, nói một chút chuyện gần nhất trong đoàn đi, không có cô ở đấy, các cô bé kia đều rất nhớ ngươi."
Rất muốn đồng ý, nhưng mới vừa rồi mạnh miệng với Kiều Âu, trước khi cô kịp mở miệng, bụng cũng không tranh khí kêu lên: "Ọc ~ Ọc ~"
Hai tiếng đi qua, trong mắt Kiều Âu dâng lên thú vị, mắt nhìn Lam Thiên Tình, lại phân phó Tư Đằng nói: "Ngũ tiểu thư đói bụng rồi, đi dùng cơm thôi. Lúc nào cần tôi sẽ cho tìm "
Ngũ Hoạ Nhu bĩu môi, mặc dù bị Kiều Âu đổ tiếng kêu bụng đói lên người rồi nhưng cô vẫn vui, vừa gật đầu vừa kéo tay Tư Đằng đi về phía bàn ăn.
Mấy người theo đuổi tâm tư của mình, Kiều Âu lấy ra cái hộp, đưa cho Lam Thiên Tình: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."
Bảo bối hai chữ gọi khiến hai người đàn ông bên cạnh không vui nhíu nhíu mày, nhưng tâm tình Kiều Âu cực kỳ tốt, hơn nữa giống như từ đời trước bắt đầu chính là như vậy gọi cô, cho nên giọng điệu vô cùng tự nhiên, cưng chiều.
Lam Thiên Tình nhận lấy, không nhịn được tò mò, hỏi một câu: "Cái gì?"
Kiều Âu khẽ nói: "Nhìn xem thì biết."
Tay nhỏ bé trắng noãn từ từ mở cái hộp, một động tác này khiến hai người đàn ông bên cạnh cũng trực tiếp nội thương.
Một đôi bông tai thủy tinh màu xanh da trời khéo léo nằm ở bên trong, bông tai cá heo rất tinh xảo xinh xắn. Lam Thiên Tình quý trọng nhìn tới trước, mắt nhìn trân ctraan không chớp, cô nhìn ra quà tặng không quý trọng nhưng Kiều Âu đã nghĩ tới lời nói của cô biết cô thích cá heo rồi.
So sánh với ngày trước, Kiều Âu luôn làm theo ý anh không hỏi cô một câu cứ mua cho cô các loại y phục, giầy, túi, đồ trang sức... rất đẹp rất tao nhã, nhưng không có nhiều đồ mà Lam Thiên Tình thích.
Lam Thiên Tình vui mừng cũng không hắn phải tại anh tặng hình cá heo cô thích mà là anh hình như thật thay đổi, sẽ đứng ở góc độ của cô để suy nghĩ.
Nàng đang cầm bông tai, mặt bần thần giống như toàn thế giới ở trước mắt cũng trở nên hư vô mờ mịt chỉ có đôi bông tai nhỏ bé là thật sự rõ ràng.
Kiều Âu rất hài lòng với biểu hiện của cô, sau đó nhàn nhạt nịnh nọt nói: "Anh đeo giúp em."
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, nghiêng người sang đem cái hộp đóng lại đưa lên ngực quát lên: "Đừng!"
Kiều Âu không hiểu, cô lại đỏ mặt ấp úng đứng lên: "Vậy, cái đó, hôm nay có nhiều người ngộ nhỡ mất rồi thì phải làm thế nào? Vật này nhỏ như vậy!"
Kiều Âu sửng sốt một chút, ngay sau đó tâm tình thật tốt "Ha ha" cười ra tiếng. Giơ tay lên cưng chiều xoa nhẹ gương mặt cô, lại rước lấy cái lườm của cô, sau đó nhanh chóng thu hồi bộ dạng bất cần đời, nghiêm trang từ trong túi lấy ra một sợi dây chuyền.
"Còn có cái này. Để anh đeo giúp em"
Lam Thiên Tình ngoan ngoãn nghe lời, Kiều Âu đi tới phía sau, Tháo sợi dây chuyền kim cương cô đang đeo bỏ vào trong túi đổi lấy thành sợi dây anh mua cho cô.
Lam Thiên Tình cúi đầu, đầu ngón tay mân mê thứ móc lủng lẳng trên dây chuyền, là một con thủy tinh trong suốt, tạo hình chưa đoán được là con gì?
"Đây là con chim gì lạ thế?"
Đối mặt câu hỏi của nhà đầu này vừa bật ra, trên mặt Kiều Âu thoáng qua vẻ lúng túng, kỳ cục giải thích: "Là hải âu."
"Khụ khụ." Lam Thiên Tình nghe vậy, ho khan hai tiếng. Thì ra là hải âu a, Kiều Âu.
"Tôi đi trước xem xung quanh một chút."
Cung Ngọc Gia không nhìn nổi nữa, mới vừa rồi còn cho là hai người này ngăn cách không trừ, bây giờ nhìn lại rất rõ ràng trong lòng bọn họ đều chỉ có đối phương. Hơn nữa lúc hai người bọn họ trò chuyện căn bản không xem thấy những người khác tồn tại.
Mà Mộ Tử Tiêu cũng thế, cậu cũng là chuẩn bị quà sinh nhật, đang để trong túi áo, là hai vé máy bay hạng nhất đi đảo Phuket.
Lần trước bên bờ biển, cô nói cô yêu biển rộng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Cậu liền muốn dẫn cô đi đảo Phuket. Cậu nghĩ sẽ tìm một nhà dân gần biển, nhập gia tùy tục mấy ngày trải nghiệm cuộc sống người dân đảo Phuket, một bờ biển phong tình, cùng tục lệ văn hóa mới mẻ sẽ khiến cô vui vẻ hơn cho cô ở khách sạn cao cấp. Nhưng hiện tại cô và Kiều Âu đắm đuối đưa tình xem ra hai tờ vé máy bay trong túi áo hắn không cần thiết đưa ra nữa.
"Tôi đi xem ba tôi thế nào, hai người từ từ chơi." Lễ phép nói một câu, Mộ Tử Tiêu liền cô đơn xoay người.
Kiều Âu hướng cậu ta gật đầu một cái, trong lòng biết mình đã giành thắng lợi, nhìn Lam Thiên Tình dịu dàng nói: "Nhanh ăn đi, chớ để đói bụng quá."
Lam Thiên Tình hơi có vẻ ranh mãnh, đỏ mặt nói: "Đừng tưởng rằng như vậy em liền tha thứ anh! Em còn đang giận anh, chúng ta còn đang giai đoạn chia tay."
"Ha ha." Kiều Âu giận quá hóa cười, đưa tay không ngặng không nhẹ véo khuôn mặt nhỏ của cô, dụ dỗ nàng: "Hảo hảo, em nói cái gì chính là cái đó. Dù sao, anh chỉ giống hải âu nhất định cả đời đều muốn bay lượn bên cạnh em. Nhìn này."
Thon dài ngón tay nhọn đem lấy nàng chim hải âu thủy tinh treo lủng lẳng trên sợi dây chuyền nâng lên, đặt ở một góc độ đặc biệt, Lam Thiên Tình nheo mắt lại vừa nhìn, thì ra trên cánh hải âu còn khắc chữ: Tình Thiên tung cánh hải âu.
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Lam Thiên Tình, Kiều Âu êm ái ôm cô vào trong ngực, giải thích sâu hơn cái này: "Anh đây chỉ hải âu, chỉ có ở em trong bầu trời mới có thể giương cánh bay lượn. Cho nên, lão bà, anh thật sự biết rõ sai lầm rồi. Anh hiểu rõ chúng ta từ nhỏ hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng, giá trị quan bất đồng, nhưng là chỉ vì em, anh sẽ cố gắng đi học tập như thế nào xem một người như toàn bộ thế giới. Chỉ là, em không cần ghét bỏ anh đần, bởi vì nếu như anh luống cuống tay chân bởi vì lòng anh gấp, anh lo lắng bỏ qua em. Lão bà, tin tưởng anh, anh nhất định cố gắng."
Một màn này hình như rất tuyệt hảo, có điểm giống trong phim thần tượng thổ lộ, nhẵn nhụi duy mỹ, lãng mạn cảm động. Nhưng Lam Thiên Tình còn chưa kịp phản ứng, từng trận tiếng ồn ào kèm theo âm sắc quen thuộc truyền vào tai bọn họ, làm cả hai đều không tự giác nhíu mày.
Lam Thiên Tình từ Kiều Âu trong ngực ra ngoài, liền thấy Kiều Lộ đang gây gổ với Ngũ Họa Nhu, mà Tư Đằng còn đem Ngũ Họa Nhu bảo hộ sau lưng, có chút nhức đầu nhìn Kiều Lộ.
Kiều Âu kéo tay Lam Thiên Tình rất nhanh tiến lên, lạnh giọng trách cứ: "Nơi đây lui tới nhiều người như vậy, hai người gây gổ cái gì?"
Kiều Lộ lập tức uất ức đỏ tròng mắt, chỉ: "Anh! Nói Tư Đằng chia tay với con tiểu hồ ly tinh này đi! Nhanh lên một chút chia tay! Tiểu hồ ly tinh này, em nhìn trúng cái gì, cô ta sẽ tranh giành với em, cô ta là cái thá gì!"
Lam Thiên Tình đã biết Kiều Lộ không hiểu chuyện, vì vậy không để ý cô ấy, nghiêng mặt sang bên nhìn Ngũ Họa Nhu: "Có chuyện gì xảy ra?"
Ngũ Họa Nhu cắn môi không nói lời nào.
Kiều Âu lần trước đứng phía Kiều Lộ liền khiến Lam Thiên Tình đều không trông nom không để ý hình ảnh, Ngũ Họa Nhu nghĩ thầm, Kiều Âu vì em gái liền có thể không để ý đến tình yêu, cô chỉ là người bình thường, cho dù có uất ức thì có thể tìm ai nói? Cuối cùng làm liên lụy tới Lam Thiên Tình cho nên cô im lặng không nói lời nào.
Tư Đằng thấy Ngũ Họa Nhu ngân ngấn nước mắt không nói gì càng đau lòng hơn không nín nhịn mà nói: "Kiều thiếu, thiếu phu nhân, là như thế này, Tiểu Nhu nghĩ cầm bánh ngọt đại tiểu thư nói là cô ấy muốn ăn, Tiểu Nhu đi lấy thứ khác, đại tiểu thư còn nói cô ấy cũng muốn dùng, mặc kệ Tiểu Nhu muốn ăn cái gì, đại tiểu thư đều nói cô ấy muốn ăn thứ đó không để Tiểu Nhu lấy được."
Tư Đằng mới vừa nói xong, Kiều Lộ cũng không vui, quắc mắt nhìn trừng trừng: "Tư Đằng! Làm sao anh lại còn để ý cô ta? Tôi đây thích anh mà sao anh không nhìn ra được sao?"
Tư Đằng nâng trán, xoay người đem Ngũ Họa Nhu ôm vào trong ngực: "Đại tiểu thư nói đùa, ở Tư Đằng xem ra, Tiểu Nhu là quà tặng tốt nhất mà ông trời tặng cho tôi, huống chi quản gia chỉ xứng với quản gia, trời sanh một đôi. Đại tiểu thư thân kiều nhục quý, chúng ta thá là cái gì? Tôi như vậy sao với cao được đến đại tiểu thư."
Mấy lời Kiều Lộ vừa nói với Ngũ Họa Nhu kia, đều bị Tư Đằng thì ngược lại đáp lễ cô.
Anh chỉ biết lúc này Ngũ Họa Nhu đang yếu thế nhất rồi, nếu như anh không che chở cô, sẽ không có người nào có thể che chở cô.
Vừa nghĩ tới bộ dạng Ngũ Họa Nhu hai mắt đẫm lệ, Tư Đằng cô cùng đau lòng, anh không thể để cô bị cô lập bất lực, lại càng không chịu cũng không thể để cô một người đối mặt với tình cảnh lúng túng uất ức. Coi như không thể gây khó cho Kiều Lộ nhưng ít nhất anh phải cho Ngũ Họa Nhu tỏ rõ lập trường của mình, cũng nói cho Kiều Lộ biết sự lựa chọn của anh.
Anh tin tưởng làm như vậy đúng, nếu như Kiều Âu trách phạt, anh cũng nguyện ý một mình gánh chịu.
"Ngươi!" Kiều Lộ giận đến phát khóc lên, muốn chạy đến vùi đầu vào ngực Kiều Âu nhưng Kiều Âu đưa tay ngăn lại, chau mày nhìn: "Lộ Lộ, em đã không còn là đứa bé, em nên hiểu chuyện một chút?"
Kiều Lộ vừa nhìn anh trai không để cho mình dựa vào, đột nhiên nhớ tới lần trước ở kiều uyển, anh đã nói Lam Thiên Tình có tham muốn giữ lấy rất mạnh, về sau ngực của anh chỉ có Lam Thiên Tình có thể dựa vào.
Giận dễ sợ, tất cả uất ức đều tập trung trên người Lam Thiên Tình, Kiều Lộ gắt gao nhìn chằm chằm Lam Thiên Tình: "Đều là tại cô, đừng tưởng rằng là đại tiểu thư nhà họ Đoàn là ngon! Nói thiệt cho cô biết, vào cái ngày cô và anh tôi giận dỗi, anh tôi đã phát sinh quan hệ với chị Đình Đình. Đối với anh tôi mà nói cô cũng không phải là người phụ nữ duy nhất!"
Kiều Lộ nghĩ thầm không phải Lam Thiên Tình tham muốn giữ lấy mạnh muốn chiếm cứ Kiều Âu không thả ư, vậy thì dứt khoát đem chuyện Bùi Thanh Đình nói ra sẽ khiến Lam Thiên Tình tức chết!
"Bốp!" Một tát này, là Kiều Âu đánh.
Lam Thiên Tình không dám tin nhìn Kiều Lộ sung đỏ mặt, ngay cả Tư Đằng và Ngũ Họa Nhu cũng sợ choáng váng.
Kiều Âu đau lòng nhìn em gái: "Xem ra thật đúng là đem em làm hư rồi, Tư Đằng, book vé máy bay cho đại tiểu thư, ngày mai đưa đại tiểu thư trở về đi học!"
"Dạ, Kiều Thiếu."
"Anh? !" Kiều Lộ đến bây giờ còn không dám tin cái tát vừa rồi do Kiều Âu đánh, nước mắt ý vị rơi xuống .
Cung Bách Hợp nghe bằng hữu nói, ở một góc đại sảnh hai con hình như đang cãi vả, liền lập tức chạy tới, không ngờ vừa đến đã nhìn thấy Kiều Âu đánh Kiều Lộ một bạt tai.
Sải bước xông lên, Cung Bách Hợp đem ôm con gái vào trong ngực, đau lòng nhìn dấu tay màu đỏ trên mặt con gái, quắc mắt nhìn trừng trừng con trai đang đứng phía trước: "Kiều Âu! Con điên cái gì ! Tự nhiên giúp người ngoài khi dễ người nhà mình? !"
"Mẹ! Thật là đau! Anh đánh thật là đau! Đều là Lam Thiên Tình khích bác đấy! Thật là đau!"
Kiều Lộ vừa thấy có người che chở mình, lập tức lên tiếng khóc, nắm thật chặt tay Cung Bách Hợp.
Cung Bách Hợp nhìn con gái khóc không để ý đến hình tượng, ánh mắt sắc bén lập tức quét về phía Lam Thiên Tình, giống như hận không thể bắn ra gần vạn phi tiêu, đem vạn tên xuyên tim.
Kiều Âu kéo tay Lam Thiên Tình thuận thế ôm cô vào trong ngực ôm, có chút bá đạo mà dịu dàng đem đầu cô nhấn vào trong ngực, không cho phép cô xem Cung Bách Hợp , lại càng không cho phép cô tiếp nhận ánh mắt vũ nhục của Cung Bách Hợp.
Lam Thiên Tình rõ ràng có thể cảm thấy lực độ của anh trên người mình không để cho cô ngọ ngoạy nhưng khiến trái tim cô vô cùng ấm áp.
Giống như vì cô tạo ra một mảnh thế giới, đem những mưa gió chắn bên ngoài, chỉ đem ấm áp cùng nhu tình để lại cho cô.
Bên tai, là Kiều Âu hùng hồn: "Mẹ không phát hiện ư, trước kia một tuần lễ ít nhất sẽ một lần điện thoại thăm hỏi , tại sao bây giờ bỗng nhiên ít liên lạc? Nếu như mẹ còn muốn để cho con gọi là mẹ thì đừng có ý đồ chia rẽ con và Tình Tình. Con đã nói rồi, cô ấy là người phụ nữ của con, con sẽ che chở cô ấy cả đời. Đúng là mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng nhưng mà con một mình trôi qua, mọi người nên tự lo thân, nếu không coi như có yêu con đến thế nào cũng khó bảo đảm sẽ không mất đi con!"
"Kiều Âu!"
Cung Bách Hợp tức giận vô cùng, không nhìn Lam Thiên Tình nữa , nhìn con gái một chút, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Vậy con liền vì người khác như vậy thương tổn em gái con ?"
Kiều Âu cúi đầu hôn mái tóc Lam Thiên Tình, đạm mạc nói: "Một tát này nó phải bị sớm hơn mới phải, nếu không nó cũng không sẽ tới bây giờ còn chưa trưởng thành!"
Nói xong, Kiều Âu cũng không quản sắc mặt mẹ và em gái, kêu Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu, sau đó ôm Lam Thiên Tình liền xuyên qua phòng khách đi lên lầu.
Mấy người cùng nhau trở lại phòng Lam Thiên Tình, trừ Kiều Âu ra còn tất cả bọn họ cho đến bây giờ vẫn cảm thấy chuyện xảy ra khi nãy như một giấc mơ.
Ngũ Hoạ Nhu ngượng ngùng cười: "Tôi đi lấy chút đồ ăn đi lên."
Tư Đằng dắt tay Ngũ Hoạ Nhu: "Anh đi cùng em."
Thức thời lui ra ngoài, trong phòng ngủ cũng chỉ còn lại có Lam Thiên Tình cùng Kiều Âu. Kiều Âu nhìn khắp phòng của Lam Thiên Tình, đi tới trước giường, tò mò ngồi xuống thử một chút, rất mềm, nằm xuống nhắm mắt lại, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, lại ngồi dậy.
Lam Thiên Tình nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn hắn, nói không ra trong lòng là cảm giác gì.
Cô muốn nói, Kiều Âu cứ che chở cô như vậy sẽ tốt biết bao nhiêu?
Xem như tâm tư của hai người giống như nhau, anh cười đểu tiến lên trước, kéo tay nhỏ bé của cô: "Lão bà, vừa rồi lão công biểu hiện như thế nào?"
Nháy mắt mấy cái, cô hất tay của anh ra: "Chưa ra hình dáng gì!"
"Ha ha."
Giữ chặt eo cô, ngửi mùi thơm trên người cô, trong lòng anh vô cùng thỏa mãn: "Những bức hình kia, em định xử lý như thế nào?"
Lam Thiên Tình trong đầu chợt thoáng qua lời Kiều Lộ nói Bùi Thanh Đình cùng Kiều Âu đã làm. Mặc dù trong lòng có tính toán, Bùi Thanh Đình nhầm tưởng mấy tên đàn ông kia thành Kiều Âu rồi, nhưng nghe người khác nói như thật trong lòng cũng từng trận khó chịu!
"Một lát nữa anh sẽ biết!"
"Ha ha, được, một lát nữa anh biết ngay rồi."
Kiều Âu tùy tiện ôm cô, bởi vì theo ý anh mặc kệ cô làm cái gì mọi người sẽ che chở cô, coi chừng cô. Hôm nay ở thủ đô này có chuyện gì mà Lam Thiên Tình không dám làm.
Có lẽ là sau khi tách ra đã quá lâu chưa từng có cảm giác an tâm thỏa mãn như vậy, Kiều Âu cư nhiên cứ như vậy ngủ thiếp đi, hơn nữa ngủ rất sâu.
Lam Thiên Tình không nói than thở, giúp anh cởi áo khoác ra đắp thêm chăn mỏng.
Cầm đĩa CD trong tay, liếc nhìn Kiều Âu, đi ra ngoài.
Lúc này Lam Thiên Tình nằm mơ cũng không nhớ đến trước khi cô động thủ, đã có người động thủ trước. Cô nâng váy cẩn thận từng li từng tí đi trong hành lang ở lầu bốn, lại nghe thấy âm thanh khó nghe từ một gian phòng truyền tới.
Đi tới cửa thò đầu liếc nhìn thấy cửa phòng khép hờ, bên trong tối đen thùi lùi một mảnh, nhìn không thấy cái gì.
Nhưng trong miệng đàn ông kia lại kêu: "Tình Tình ~ ~ bình tĩnh ~!"
"Ô ô ~ mau cho ta ~ ừ ~ a ~!"
Lam Thiên Tình sợ hãi vội vàng che miệng, người đàn ông kia là Cung Ngọc Gia!
Đầu nhỏ nhanh chóng vòng vo, ở nơi này trong nhà, có thể giở thủ đoạn thì trừ người nhà họ Đoàn sẽ không có ai dám. Nhưng cô không xác định, vì vậy nhẹ nhàng đứng ở cửa ra vào gọi hai tiếng: "Cung Ngọc Gia! Cung Ngọc Gia~!"
Âm thanh bên trong lập tức không đúng, người đàn ông vội đẩy người phụ nữ đang đòi hỏi ra sau đó kéo kéo y phục chạy ra cửa thời điểm nhìn thấy Lam Thiên Tình, bị sợ đến trợn mắt hốc mồm!
"Tình Tình?"
Hắn nhìn Lam Thiên Tình, lại nghi hoặc nhìn nhìn trong phòng, người trên giường lớn chưa thỏa mãn dục vọng chú ý đang tự chơi đùa, vỗ đùi: "Có một quản gia nói em ở chỗ này chờ tôi... tôi vừa mở cửa đi vào, người phụ nữ này liền,..."
Câu nói kế tiếp, không cần phải nói, tất cả mọi người đều hiểu, là bị tính toán.
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái: "Anh đi mau! Không đi nữa sợ là không kịp rồi!"
Rất rõ ràng đó là mục đích thiết kế của người ta chính là muốn bắt gian tại trận hơn nữa truyền tin!
Cung Ngọc Gia phản ứng kịp, lôi kéo Lam Thiên Tình nghĩ giải thích, Lam Thiên Tình lại nói: "Nếu anh không đi, sẽ không còn kịp, nơi này giao cho tôi!"
Cái này Cung Ngọc Gia rốt cuộc cũng bởi yêu cô, vừa mới nghe đó là cô là lập tức nhào lên, liền lập tức tương kế tựu kế, Lam Thiên Tình lắc đầu cười khổ, tình yêu quả nhiên là mất lý trí, mù quáng, mà đàn ông gặp phải loại chuyện như vậy, quả nhiên là không có đầu óc chỉ biết dùng nửa người dưới suy tính.
Cung Ngọc Gia trong lòng biết nếu bỏ lỡ sẽ rất nghiêm trọng, chỉnh sửa quần áo một chút, liếc nhìn Lam Thiên Tình, ngay sau đó liền xoay người chạy mất.
Lam Thiên Tình nhìn quần áo Cung Ngọc Gia, bọn họ vừa mới bắt đầu, nếu người ta có lòng muốn bắt gian cũng phải đợi đến hai người bọn họ xong chuyện, gạo sống nấu thành cơm chín đã chứ?
Nháy mắt mấy cái, đem cửa phòng đóng chặt, sau đó cẩn thận từng li từng tí lui ra ngoài.
Năm phút sau, quản gia lao thẳng đến phòng VIP gõ cửa, Đoàn Hề Trạch ra ngoài, cho là chuyện Bùi Thanh Đình và Cung Ngọc Gia đã xong, ai ngờ lại nghe thấy chuyện khiến ông càng khiếp sợ hơn, hơn nữa trong lòng âm thầm vui mừng. Lập tức gọi Bùi Tề Tuyên, Kiều Nhất Phàm nói tiếng chào với tổng thống sau đó liền vội vã chạy đến đại sảnh.
Giờ phút này trên màn ảnh trong đại sảnh, giống như là trong máy vi tính không ngừng chiếu hình ảnh Bùi Thanh Đình bị bầy nam NP đủ loại bất nhã, không chỉ có như thế, tất cả màn hình ngoài trời trong biệt viện nhà họ Đoàn cũng đồng loạt trình chiếu.
Đoàn Hề Trạch trong lòng thầm nghĩ nếu sớm biết còn có chuyện kinh bạo như vậy ông cần gì phải làm điều thừa đem Bùi Thanh Đình làm điên và đổ xuân dược?
Nguyên do bởi nghĩ tới đứa con Cung gia là Cung Ngọc Gia không đủ lỗi lạc, nếu chọn để làm xì căng đan cũng đỡ phiền toái, dù thế nào đi nữa nhà họ Đoàn không thể có con rể như vậy.
Kiều Nhất Phàm trợn mắt hốc mồm nhìn, trong lòng thầm nghĩ, may mắn con trai mình không đính hôn với Bùi Thanh Đình, loại người phụ nữ này lấy về nhà, không phải sẽ phá hủy Kiều gia chứ?
Mà sắc mặt Bùi Tề Tuyên càng khó coi, trong lòng biết đây là có người cố ý, nhưng hình ảnh chất lượng cao động tác rõ ràng như vậy, thế nào cũng không giống là PS ra ngoài.
Đoàn Hề Trạch mặt không chút thay đổi, nhưng nhìn mọi người xung quanh vây tới, vẫn còn truyền thông đang làm truyền hình trực tiếp, trong lòng biết hiệu quả sẽ không sai biệt lắm. Vì vậy rống lớn một câu: "Người đâu, làm thế nào lại có chuyện này? Đây đâu phải chỗ để lộn xộn. Ngắt nguồn điện cho tôi!"
Đang lúc mọi người ở dưới lầu vội vàng luống cuống tay chân bể đầu sứt trán, Lam Thiên Tình ăn gan hùm mật gấu rồi, nhìn tất cả mọi người ở dưới lầu đại sảnh vội vàng, cô mở cửa phòng đem Bùi Thanh Đình đang phát xuân nổi điên, đưa đến cửa phòng tổng thống tiên sinh.
Gian phòng này phòng VIP có khóa mật mã, không phải dùng chìa khóa mở.
Lam Thiên Tình cắn răng một cái, nghĩ tới mật mã căn phòng của mình, hạ quyết tâm suy tính ấn mã nhưng không đúng, nếu may mắn tìm đúng mật mã đúng là trời tính, đưa người phụ nữ này vào phòng cho tổng thống tiên sinh còn nếu sai mã cùng lắm thì cô ta về phòng.
Thầm nghĩ đơn giản như vậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhún nhảy mấy cái, sau đó rất thần kỳ, "Tí tách" một tiếng, cửa mở ra.
Vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, Lam Thiên Tình vừa lôi vừa kéo liền đem Bùi Thanh Đình đẩy đi vào, sau đó dùng lực khép cửa phòng lại!
Rất muốn đứng ngoài cửa nghe ngóng một chút động tĩnh bên trong, nhưng lại không dám, hai ba lần nhấc chân chạy lúc trở lại phòng ngủ vẫn còn thở hổn hển.
Đi tới cái bàn bên cầm lên một ly nước uống uống một hơi cạn sạch nhưng vẫn chưa tỉnh hồn, đây là lần đầu tiên làm chuyện này, "Đi làm trộm sao?"
Âm thanh lười biếng từ phía sau Lam Thiên Tình dọa cô không nhẹ, giống như cắn thuốc lắc xoay người lại, kinh hãi nhìn thấy Kiều Âu mới nhớ tới chuyện Kiều Âu ngủ trên giường mình.
"Thế nào?"
Nhìn ra Lam Thiên Tình có cái gì không đúng, Kiều Âu ân cần hỏi một câu.
Lam Thiên Tình hai tay đều đang phát run, khiếp khiếp nói một câu: "Cái đó, vậy, cái đó, em phát hiện Bùi Thanh Đình bị người bỏ thuốc kích dục, sau đó em liền thuận nước đẩy thuyền, thừa dịp tất cả mọi người ở dưới lầu nhìn cảnh em chiếu trong đĩa CD anh đưa, em... em, em liền thuận chuyện đó đem cô ta đưa đến phòng tổng thống tiên sinh rồi!"
Tĩnh lặng năm giây, Kiều Âu chợt lập tức từ trên giường bật lên, kinh hoàng nhìn cô: "Em nói cái gì?"
Nhìn bộ dạng của Kiều Âu lúc này còn khiếp đảm hơn so với gặp quỷ, Lam Thiên Tình nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng biết mình đã gây rắc rối lớn!
Cố làm vẻ trấn định bắt đầu đẩy trách nhiệm, chớp mắt to nhìn anh: "Không phải anh đã nói mặc kệ em làm cái gì thì Kiều gia và nhà họ Đoàn cũng che chở em sao? Anh nói thế để cho e buông ra lá gan tùy tiện đi làm! Chính anh nói dù xảy ra chuyện gì mọi người sẽ thay em ôm lấy đấy!"
Kiều Âu nhìn bộ dáng lý luận hùng hồn trốn tránh của cô, hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi. Nâng tay xoa trán biết mình đã gặp trở ngại lớn rồi!
Lời này, chính xác do anh nói!
"Tình Tình, em có biết hay không đó là tổng thống tiên sinh? Khái niệm Tổng Thống em có hiểu không? Ông ấy là quốc phụ! Quốc phụ không thể có xì căng đan đấy!"
Lam Thiên Tình đặt mông ngồi trên ghế salon, gật đầu một cái: "Em hiểu biết rõ!"
Kiều Âu im lặng, lung tung vò rối mái tóc, sau đó ba hai bước vọt lên trước mặt cô, ngồi xổm người xuống nghiêm túc nhìn cô: "Làm sao em đi vào được?"
Cô đáp rành mạch dứt khoát: "Mật mã phòng đó giống mật mã phòng em, em chỉ thử nhìn một chút, ai ngờ mới một lần liền mở ra."
"............"
"Có phải hay không, rất quá đáng?"
Lam Thiên Tình hèn nhát hỏi một câu, Kiều Âu nhắm mắt suy nghĩ sâu xa.
"Cửa phòng của Tổng thống tiên sinh tất nhiên sẽ có camera, hành động việc làm của em hôm nay tất nhiên sẽ để cho bác em, ba anh và tổng thống tiên sinh biết. Em trốn không thoát đâu."
Bình luận facebook