• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp (2 Viewers)

  • Chương 74

"Ta biết ngay, con sẽ tới tìm ta."

Trầm mặc một tiếng, mở miệng trước để phá vỡ cục diện bế tắc, đổi bị động làm chủ động, luôn luôn là thủ pháp của Đoàn Vân Phi khi còn ở trên thương trường. Điểm này có chút không giống với con trai ông - Đoàn Hề Trạch bởi vì Đoàn Hề Trạch thích phong cách địch không động ta không động, yên lặng theo dõi biến hóa, làm rõ chỗ yếu, sau đó đánh vào điểm trí mạng hơn.

Dùng lời nói của Bùi Tề Tuyên mà nói, nếu Đoàn Hề Trạch đã ra tay sẽ không khách khí.

"Ba còn chưa ngủ sao?"

Ông cụ ngước mắt nhìn Đoàn Hề Trạch một cái, hừ lạnh một tiếng, cầm bút tiếp tục viết chữ: "Con làm việc lớn như vậy, cả kinh đô cũng biết, nhà họ Đoàn chúng ta có đại tiểu thư, tổ chức tiệc sinh nhật từ mười giờ sáng đến mười giờ tối, suốt cả ngày, toàn bộ danh môn vọng tộc đều có mặt, con thật đúng là xa hoa!"

Đoàn Hề Trạch cười cười, tiến tới bên cạnh cha, nhìn chữ đang viết xuống, cất tiếng khen: "Ba, mọi người đều nói chữ như người, chữ của ba càng viết càng ý vị, cứng cáp mang theo tha thứ, có vài phần thiện ý đấy. Con đều không phân biệt được chữ của ba viết khác với các đại sư ở chỗ nào rồi."

Mặc dù Ông cụ biết con trai có chủ ý gì, nhưng nghe được người khác khen ngợi, nhất là con trai kiêu ngạo của chính mình khiến trong lòng vô cùng sảng khoái vui vẻ.

"Không cần kéo đông kéo tây! Nói thẳng đi! Lúc nào thì dẫn người đến đây?"

"Khụ khụ, buổi sáng ngày mai ."

Nghe ba nói như vậy, lo lắng trong lòng coi như được buông xuống. Những ngày này, trước mặt ông cụ, Kiều Nhất Phàm và Bùi Đồng Tuyên đem Lam Thiên Tình khen ngợi tâng lên đến trời rồi, ông cụ từ lúc mới đầu trầm mặc không nói, đến mặt ủ mày ê, rồi lại trầm mặc không nói, mọi biến hóa trong thái độ đều chỉ thể hiện trong ánh mắt.

Vậy mà, ông cụ vẫn không nói lời nào, Đoàn Hề Trạch cứ mặc kệ coi như không thấy, để ông cụ tùy ý đoán mò, rối rắm, giãy giụa, sau đó sẽ giải thích đầu mối. Đoàn Hề Trạch biết, trong lòng ông cụ rất hối hận về cái chết của con gái mình.

"Được." Đoàn Vân Phi nhàn nhạt đáp một tiếng, tùy tiện nói: "Đi ra ngoài đi, ta mệt mỏi rồi."

"Vâng. Ba ngủ ngon."

Đoàn Hề Trạch phân phó hai quản gia đi vào chuẩn bị cho ông cụ đi ngủ, rồi ra khỏi thư phòng.
----------------------
Đêm đó, lúc Tư Đằng đưa Ngũ Họa Nhu về, Lam Thiên Tình đã tắm xong nằm ở trên giường rồi. Trong tay đang cầm trà sữa nóng, không nháy mắt nhìn chằm chằm màn ảnh TV, nhưng không biết cô có xem được tin tức gì không.

Ngũ Họa Nhu về liền mở máy vi tính rồi đi tắm. Lúc tắm xong đi ra, mặt dày mày dạn nhìn Lam Thiên Tình cười, sau đó bật mí rằng Tư Đằng trước khi về đưa cho cô một cái đĩa CD và nói là bên trong có thứ cực kỳ hay nhưng nhất định phải ăn xong bữa ăn khuya mới được nhìn, sợ các cô không chịu nổi.

Lam Thiên Tình cau mày: "Sẽ không phải là đồ do Kiều Âu làm chứ?"

Lúc này mấu chốt Kiều Âu phải có hành động mới đúng. Nhưng Ngũ Họa Nhu lại lắc đầu một cái, sau đó tiến đến gần nhìn Lam Thiên Tình: "Tình Tình, Kiều thiếu bảo mình đưa cái này cho cậu."

Nói xong, liền chạy đến sofa, lấy từ trong túi ra cái điện thoại di động lúc trước Lam Thiên Tình đã trả lại cho Kiều Âu.

"Tình Tình, Kiều thiếu nói mình đưa cái này cho cậu và nhắn rằng chờ cậu xem xong cái đĩa mà Tư Đằng đưa rồi gọi điện thoại cho anh ấy."

Nhìn Ngũ Họa Nhu thành thật giải thích, Lam Thiên Tình không nhịn được buồn cười, trong lòng không vui tại sao Kiều Âu lại bảo cô gọi điện thoại cho anh, cô sẽ nhất định phải gọi sao?

"Không xem! Không gọi!"

Ngũ Họa Nhu cũng không tranh luận cùng Lam Thiên Tình, bởi vì nhìn ánh mắt của Tư Đằng lú rời đi thì có thể nhìn ra được đồ vật trong này khá quan trọng.

Cầm đĩa CD chạy đến bên máy tính, mở ra xem chỉ có duy nhất một file hình ảnh. Nhưng đợi khi các hình ảnh bung ra Ngũ Họa Nhu chỉ cảm thấy từng trận buồn nôn!

Khó trách Tư Đằng nói nhất định phải ăn xong sau đó mới nhìn!

Nếu như là tuấn nam mỹ nữ, một nữ nhiều nam chơi NP, ở trong mắt cô đó cũng là chuyện khiến cho người khác mặt hồng tim đập, vui tai vui mắt, thậm chí phản ứng sinh lý cũng đi theo rục rịch chộn rộn, nhưng trong này người phụ nữ quá đẹp còn đàn ông lại...

Một kẻ ngốc ngậm bộ ngực của nữ.

Một kẻ bụng bia đang cắn xương quai xanh.

Một kẻ nửa đầu tóc trắng đang chống đỡ ở phía sau của nhân vật nữ.

Đủ loại hình ảnh không chịu nổi, Ngũ Họa Nhu chịu đựng buồn nôn, tỉ mỉ đếm thấy tổng cộng tám người đàn ông! Mà người phụ nữ từ đầu tới cuối cứ ngủ mê man, nhắm mắt dáng vẻ giống như đã từng thấy ở đâu? Mãi mới nhận ra đó là người đã từng thấy trên tạp chí, không phải là người đẹp đệ nhất Bùi Thanh Đình sao?

Ngũ Họa Nhu hoảng sợ đến thiếu chút nữa hai con ngươi rớt ra!

"Tình Tình! Tình Tình!"

Lắp bắp, quá nhiều lời muốn nói ra nhưng lại mắc trong cổ họng, chỉ có thể gọi tên Lam Thiên Tình, hơn nữa giống như là gặp ma!

Lam Thiên Tình bị bộ dạng Ngũ Họa Nhu kích thích tò mò vén chăn lên đi tới, lúc nhìn thấy hình ảnh trên màn ảnh, bị sợ đến cả trợn mắt há hốc mồm!

"Tình Tình, Tình Tình, xem này, có phải Bùi Thanh Đình hay không?"

Sợ Lam Thiên Tình không biết Bùi Thanh Đình, Ngũ Họa Nhu lập tức giải thích: "Chính là hoa khôi kinh đô đệ nhất mỹ nữ, con gái một của Bùi Tề Tuyên ba nuôi của cậu! Làm sao lại có chuyện này, cái này? Tổng cộng tám người đàn ông!"

Lam Thiên Tình khiếp sợ thật lâu cũng không nói được lời nào, đứng yên tại chỗ nửa ngày, chợt bật cười hì hì một tiếng.

Nét mặt Lam Thiên Tình tươi cười như hoa, dưới ánh đèn trông có vẻ cực kỳ quỷ dị, Ngũ Họa Nhu càng bị sợ không dám nói chuyện.

Lúc tối bác đã hỏi Lam Thiên Tình hiểu bao nhiêu về Kiều Âu, Lam Thiên Tình vẫn chưa trả lời hết. Bởi vì cô quả thật chưa hiểu rõ tường tận về anh. Nhưng Lam Thiên Tình xác định khi cư xử với kẻ địch, cô và Kiều Âu cùng một dạng, không có chỉ có ác mà còn vô cùng tàn nhẫn hơn!

Kiều Âu có thể đem những thứ đồ này cho cô đã nói lên Kiều Âu cũng biết rõ Lam Thiên Tình cũng có lòng dạ độc ác. Hơn nữa, anh cũng tiếp nhận.

Lam Thiên Tình thở dài, cuối cùng cũng hiểu vì sao Kiều Âu chắc chắn cô sẽ gọi điện thoại cho anh.

Bộ dạng lười biếng tựa vào cửa sổ, mặc cho ánh sao lấp lánh trên người, Lam Thiên Tình cầm điện thoại nhấn gọi cho Kiều Âu .

Rất nhanh, đầu bên kia nhận điện thoại.

"Bảo bối, anh biết em sẽ gọi cho anh"

Kiều Âu giọng của có chút kích động, tràn đầy vui sướng, nồng nặc cưng chiều.

Lam Thiên Tình khẽ nhếch khóe miệng: "Anh có ác độc quá hay không? Dù sao cũng bởi vì cô ta thích anh mới làm những việc bề bộn như vậy ."

Chỉ nói "cô ta" mà không cần giải thích, cả hai đều biết là Bùi Thanh Đình rồi. Đối với cái tên này cả hai đều không ai muốn nhắc đến giống như nếu đến sẽ làm giảm tuổi thọ của mình .

Kiều Âu cười cười: "Không cần áy náy, chỉ cần cô ta nói yêu thích anh đã khiến cô ta đáng chết. Trừ em là bà xã bảo bối còn tất cả phụ nữ thích anh đều đáng chết!"

Lời này thật độc ác nhưng Lam Thiên Tình thích.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ dưới ánh sao càng thêm quyến rũ, thần thái phấn khởi: "Anh nói dễ nghe đấy!"

Kiều Âu lập tức nghiêm mặt nói: "Khụ khụ, về sau nhất định anh nhất định sẽ làm như đã nói"

Lam Thiên Tình suy nghĩ một chút, Kiều Âu giao đĩa CD cho mình tất nhiên muốn chính cô lựa chọn cách thức xử lý.

Trầm mặc suy tư một lúc không nói gì lại khiến Kiều Âu lo lắng.

"Bảo bối ~"

"Kiều Âu, cô ta là con gái của chú Bùi, trong lúc này em thật không biết phải làm sao?"

Sửng sốt một lát, Kiều Âu nhàn nhạt nói qua: "Hôm nay lúc anh về Kiều uyển có nhìn thấy cô ta đến tìm Lộ Lộ, hình như cô ta nghĩ rằng anh ở cùng cô ta đêm hôm đó."

Kiều Âu dừng một chút, cảm thấy đối phương hình như hít vào một hơi, trong lòng biết Lam Thiên Tình mất hứng, khóe miệng cười cười.

Có lẽ trước kia Kiều Âu không biết nhưng hiện tại biết Lam Thiên Tình giống anh cũng tham muốn giữ lấy đối phương cho riêng mình, không phải bình thường bá đạo, dù chỉ trong đầu người phụ nữ khác có tình ý với anh nhưng để cô biết cũng sẽ khiến cô nổi giận thôi.

Cố ý hạ thấp âm thanh, sau đó có chút thấp thỏm tiếp tục bổ sung: "Khụ khụ, anh không để ý gì đến cô ta, luôn luôn giữ khoảng cách mười mét với cô ta. Nhưng cô ta còn nói đến kết quả xét nghiệm DNA ban đầu của em."

". . . . . . ." Vừa một hồi trầm mặc.

Nhưng mà lần này im lặng này nằm trong dự liệu của Kiều Âu, trong lòng anh thầm vui mừng. Anh biết Lam Thiên Tình rất thông minh, chỉ cần anh đưa chút manh mối cô liền có thể hiểu ngầm trong lòng, thiếu chút nữa để cho cô không được đoàn tụ với người thân chuyện lớn như vậy sợ là không còn có lý do để bỏ qua cho Bùi Thanh Đình rồi.

Rất lâu sau Lam Thiên Tình mới lên tiếng: "Trong tiệc sinh nhật em cô ta cũng có mặt sao?"

"Khụ khụ, có."

Con ngươi Kiều Âu lóe ra vẻ thú vị đầy mong đợi xem Lam Thiên Tình sẽ làm gì: "Lần này sinh nhật của em, cơ hồ toàn bộ danh môn vọng tộc ở trong nước đều sẽ tới, ngay cả tổng thống tiên sinh cũng sẽ đến, ba anh đã bố trí đặc nhiệm an ninh bảo vệ dọc đường. Mặc dù là tiệc sinh nhật em nhưng em cũng không có cơ hội gặp mặt tổng thống, ông ấy sẽ đến trước tất cả khách mời sau đó sẽ ở phòng khách quý riêng xem bữa tiệc qua video, sau đó rời đi."

Dù sao, tổng thống tiên sinh đến là nể mặt Đoàn Hề Trạch, đây là mối quan hệ cao cấp không liên quan gì đến Lam Thiên Tình. Lam Thiên Tình dĩ nhiên hiểu điều đó.

"Em biết rồi."

"Tốt. Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Cúp điện thoại xong, mặt Kiều Âu vô cùng hả hê, Tư Đằng không hiểu nhìn hắn: "Kiều Thiếu!"

Kiều Âu khẽ nhếch miệng, trong mắt tràn đầy mong đợi buổi tiệc sinh nhật sắp tới của lam Thiên Tình: "Để trở thành bà chủ nhà họ Kiều, cần phải luyện tập từ mọi việc nhỏ để trưởng thành."

Mới vừa rồi, khi Lam Thiên Tình nói vì nể mặt bậc tiền bối như Bùi Tề Tuyên cô có thể sẽ không so đo chuyện Bùi Thanh Đình uy hiếp bắt cô phải rời khỏi Kiều Âu, hơn nữa Kiều Âu đã tìm một đám người mê gian Bùi Thanh Đình cũng coi là thay cô dạy cô ta một bài học rồi. Nhưng Kiều Âu cũng không đơn giản, anh từng bước một dẫn dụ Lam Thiên Tình, kích thích cho cô tức giận một chút, có thể cô sẽ có ý định muốn giết Bùi Thanh Đình lập tức.

Kiều Âu làm như vậy, không vì cái gì khác mà vì giúp Lam Thiên Tình rèn luyện một chút bởi anh từng nói, muốn ngồi vững vàng lên vị trí bà chủ nhà họ Kiều, lòng dạ không làm được độc ác thì nhất định là không được.

Nếu mà bắt buộc, coi như Lam Thiên Tình thật sự muốn giết Bùi Thanh Đình thì anh cũng không ngại nắm tay cô giơ súng ngay đầu Bùi Thanh Đình cùng nhau bóp cò!

Đêm đã khuya, Lam Thiên Tình đem đĩa CD phục chế rất nhiều phần, nói thật đến lúc này cô cũng không nghĩ ra phải làm thế nào cho tốt, nhưng Bùi Thanh Đình ba phen mấy bận ra ngoài trêu chọc gieo họa cho cô, nếu như lần này không hoàn toàn thanh toán giải quyết sạch sẽ với cô ta, không chừng lần sau còn có thể bị cô ta gây chuyện để cho bản thân mình bị thương tổn.

Chuyện phát triển tới bước này, tất cả đều do Bùi Thanh Đình tự mình từng bước đi tới. Nếu như ở trong mắt Bùi Thanh Đình giữa hai người phụ nữ bọn họ chỉ có một người sống trên cõi đời này như vậy hãy để cho người phụ nữ này đi chết đi!

Sau nửa đêm, màn hình điện thoại di động đột nhiên chợt lóe sáng báo có tin nhắn đến .

Cầm lấy nhìn một cái, không cần suy nghĩ cũng biết là tin nhắn của Kiều Âu: "Thật ra thì em không cần lo lắng, có ý kiến gì cứ yên tâm lớn mật mà làm, em là người của nhà họ Đoàn, lại còn có Kiều gia là hậu thuẫn nên em không phải e ngại còn có cái gì là không thể làm?"

Kiều Âu muốn kích thích lòng dạ ác độc tiềm năng trong con người Lam Thiên Tình nên đã gửi tin nhắn cho cô để cô có động lực dám làm những việc liều lĩnh.

Nhưng Kiều Âu tuyệt đối không ngờ rằng trong tiệc sinh nhật ngày đó nha đầu này lại dám chơi lớn như vậy! Đó cũng là lần đầu tiên Kiều Âu cảm thấy sợ Lam Thiên Tình, lá gan của cô thật to hơn trời đất Thông Thiên rồi ?

--------------------------------
Mười giờ sáng, xe của Đoàn Hề Trạch rất đúng giờ đã sẵn sàng ở cửa của biệt viện nhà họ Đoàn.

Lam Thiên Tình mặc áo sơ mi tay ngắn cùng chân váy ngắn trên đầu gối đồng màu cam rất trẻ trung đầy sức sống, dí dỏm kiều diễm lại không mất vẻ đoan trang chững chạc.

Mái tóc ngắn được chăm sóc chải chuốt rất đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đã được thợ trang điểm cao cấp chọn lối trang điểm nhẹ nhàng tinh tế càng thêm xinh đẹp, đáng yêu.

Toàn thân không đeo bất kỳ đồ trang sức đắt giá nào mặc dù Đoàn Hề Trạch đã sai người đưa tới rất nhiều.

Ngũ Họa Nhu bởi vì thăng cấp làm quản gia bên cạnh Đại tiểu thư, hôm nay là ngày đầu tiên cùng với Lam Thiên Tình về nhà, phải ra mắt chào hỏi Ông cụ, cho nên cũng được thợ trang điểm đặc biệt chăm sóc, mặc một bộ đồ công sở màu xám nhạt, trên mặt cũng được trang điểm tỉ mỉ trang nhã, cả người xem ra đặc biệt có phong cách, giống như là biến thành người khác.

Đoàn Hề Trạch tán thưởng nhìn cháu gái, cúi người đích thân tự mình mở cửa xe giúp Lam Thiên Tình, sau đó kẽ mỉm cười nói: "Tình Tình, chiếc xe này sau này sẽ là của cháu!"

Lam Thiên Tình lúc đi ra cửa liền phát hiện chiếc này quá mức làm người khác chú ý, xe được sơn màu đỏ rất bắt mắt. Bên trong xe cũng được bài trí từ chỗ tài xế xuống tay lái... Đều được phối hợp màu sắc hài hòa với lớp da thật mềm mại êm ái, bên ngoài nhìn ngọt ngào, đẹp mắt đáng yêu, bên trong nhìn trầm ổn đại khí, cao quý tinh xảo.

Lam Thiên Tình khẽ liếc mắt về đầu xe xem thương hiệu của xe, Đoàn hề Trạch tinh mắt mỉm cười nói qua: "Hiệu Cadillac, đây là phiên bản công chúa, số lượng độc nhất, toàn cầu chỉ có một chiếc duy nhất."

Lam Thiên Tình nuốt một ngụm nước bọt, chiếc xe này, nhất định rất đắt tiền đấy.

Ngũ Họa Nhu đi theo một bên, liếc nhìn bảng số xe, lại là: "MY520"

Ý là: Mộng Viện, anh yêu em?

Chỉ cảm thấy có chút buồn nôn, đợi đến lúc chiếc xe công chúa mà các cô đi theo xe của Đoàn Hề Trạch để đến nhà lớn của họ Đoàn thì Ngũ Họa Nhu không nhịn được nhắn tin cho Tư Đằng nói chuyện này, nhưng khi Tư Đằng trả lời tin nhắn lại làm cho Ngũ Họa Nhu buồn cười.

Tư Đằng nói, đây là bảng số xe Kiều Âu mua cho Lam Thiên Tình, còn phải đuổi theo Đoàn Hề Trạch cầu xin hai giờ, mới được Đoàn Hề Trạch đồng ý gắn lên xe.

Tư Đằng còn nói, vậy cũng là một phần quà sinh nhật mà Kiều Âu dành tặng cho Lam Thiên Tình thôi.

Ngũ Họa Nhu thở dài không hề nói gì, trực tiếp đưa điện thoại di động lui về phía Lam Thiên Tình để cô xem tin nhắn giữa hai người bọn họ, sửng sốt một lát, ngay sau đó tựa tiên nữ tươi cười nở hoa.

Rất nhanh đã đến nơi.

"Đại tiểu thư, xin chờ một chút!"

Tài xế tao nhã lễ phép nói xong, liền nhìn thấy ở cửa lớn Đoàn gia có một nam thanh niên mặc quần đen áo sơ mi trắng móc ra cái bật lửa, sau đó châm lửa cho băng pháo nổ giòn rã.

Tài xế nói, lão gia đã căn dặn lần đầu tiên đại tiểu thư về nhà là chuyện vui, nhất định phải nổ pháo. Để hôm nay có thể nổ pháo, lão gia đã đặc biệt chào hỏi những bên có liên quan. Bởi vì không phải ngày lễ theo quy định của nhà nước, trong nội thành không cho phép nổ pháo.

Lam Thiên Tình cảm thấy ấm áp cũng kiên nhẫn ngồi trong xe chờ ước chừng một giờ đồng hồ!

Bắt đầu là pháo nhỏ, sau đó là pháo treo, pháo băng Trùng Thiên vang lên, mỗi loại pháo đốt lần lượt giống như trận chiến kinh thiên động địa, Lam Thiên Tình hết ý kiến, hai tai phát đau đợi đến khi đốt xong pháo đã là buổi trưa.

Tài xế xuống xe, vừa muốn mở cửa xe cho Lam Thiên Tình thì Đoàn Hề Trạch liền đi nhanh tới tự mình mở cửa cho cô.

Người làm của nhà họ Đoàn xếp thành một hàng dài, dưới sự hướng dẫn của quản gia cúi đầu đồng thanh: "Hoan nghênh đại tiểu thư về nhà!"

Mắt Đoàn Hề Trạch hài lòng, vỗ nhẹ nhẹ tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình, ý bảo cô không cần khẩn trương, Lam Thiên Tình vịn vào cánh tay Đoàn Hề Trạch cùng nhau sải bước đi vào bên trong.

Mới vừa vào cửa, quản gia liền tiến đến gần báo cáo: "Lão gia, đại tiểu thư, ông cụ nói lỗ tai bị pháo nổ làm chấn thương, nếu đến giờ cơm không tốt lên thì sẽ không gặp mọi người và cũng không ăn cơm."

Lam Thiên Tình kinh ngạc, nhìn thoáng qua Đoàn Hề Trạch, ánh mắt cô hình như muốn nói sao ông ngoại lại giống như một đứa bé? Chẳng lẽ do tuổi già sao?

Đoàn Hề Trạch nhìn thấy cặp mắt biết nói của Lam Thiên Tình làm cho bật cười, đưa tay cốc nhẹ lên đầu cô một cái: "Đừng loạn tưởng! Ông ngoại cháu rất tinh tường giống hồ ly đấy!"

Bĩu môi, Lam Thiên Tình tiếp tục bước theo Đoàn Hề Trạch trong lòng bắt đầu thấp thỏm: "Bác, có phải ông ngoại chưa đồng ý tiếp nhận cháu nên mới gây chuyện như thế này?"

"Ha ha, nếu đúng là như thế cháu có sợ không?"

Đoàn Hề Trạch buồn cười nhìn bảo bối cục cưng nhà mình, nha đầu này quả thật thông minh.

"Không sợ!"

Ánh mắt Lam Thiên Tình long lanh, ánh sáng rực rỡ khuôn mặt nhỏ nhắn hếch mặt kiêu ngạo: "Binh đến tướng chặn, nếu như ông ngoại thật quyết tâm không muốn gặp cháu thì sợ là cháu không được đến gần cổng chính nhà họ Đoàn. Nhưng ông ngoại lại sai quản gia truyền lời, thật ra là vì trong lòng đang hồi hộp chưa quen biết cháu, lại ngại trước kia vì không còn mặt mũi đã đuổi mẹ cháu ra ngoài, không muốn xuống nước trước cho nên muốn cháu đến cầu xin, dụ dỗ cho ông có một cái cớ một lý do!"

Quản gia theo sát một bên Đoàn Hề Trạch bật cười hì hì một tiếng, Đoàn Hề Trạch vội vàng che miệng tiểu tổ tông này, sắc mặt có chút bất đắc dĩ: "Tình Tình, có một số việc, trong lòng biết là tốt rồi, lắm thầy nhiều ma, tai vách mạch rừng những lời cháu vừa nói ngộ nhỡ truyền tới tai ông ngoại, lại càng khiến ông ngoại không còn mặt mũi sao?"

Lam Thiên Tình xoay người nháy mắt mấy cái, buông tay, nghịch ngợm le lưỡi một cái.

Đoàn Hề Trạch lắc đầu cười khổ: "Khẩn trương sao? Xem bộ dáng của cháu như vậy chắc là đã có đối sách rồi hả?"

Lam Thiên Tình cười xấu xa nhìn tới trước, ngực biến thành tổ đạo: "Cháu có chút xíu hồi hộp, nhưng mà lại không sợ. Có bác ở đây cho dù trời sập, cháu chỉ trốn sau lưng bác một chút là được!"

"Ha ha ha!"

Mặc dù biết rõ là lời nịnh hót nhưng Đoàn Hề Trạch cũng vui mừng. Vừa đi vừa trò chuyện, hai người vào tới cửa viện.

Ông cụ đang ngồi ở trên ghế, vừa phơi nắng vừa bịt lỗ tai. Bên cạnh ông còn có mấy người nữ giúp việc kính cẩn lễ phép đứng. Lam Thiên Tình vừa nhìn, cũng biết, người kia chính là ông ngoại của mình, Đoàn Vân Phi.

Lúc lấy lại bình tĩnh, Lam Thiên Tình sử dụng ánh mắt hỏi ý Đoàn Hề Trạch, mà Đoàn Hề Trạch còn dung túng buông tay nhỏ bé của cô ra, ý bảo cô đi qua đi.

Dưới ánh mặt trời, một cô gái tuyệt đẹp đi về phía Đoàn Vân Phi đứng nhìn ghế Thái sư khẽ dao động. Cô lẳng lặng đứng ở bên ghế, tỉ mỉ quan sát sắc mặt người ngồi trên ghế đang nhíu chặt lông mày, hai tay gắt gao bịt chặt lỗ tai, mặc dù tóc bạc, da mặt hồng hào nhưng tỉ mỉ quan sát lại thấy hình như khí sắc không tốt lắm.

Một đôi tay nhỏ nhắn ấm áp, mềm mại nhấn lên lỗ tai Đoàn Vân Phi.

Đoàn Vân Phi sững sờ, lập tức mở mắt đập vào mắt là hình ảnh con gái đã xa cách nhiều năm khuôn mặt giống Đoàn Hề Viện như đúc, chỉ khác là trẻ trung non nớt hơn.

Không đợi ông cụ mở miệng, Lam Thiên Tình lập tức nở nụ cười thuần khiết đến trong trời đông cũng có thể hòa tan tất cả băng tuyết, dịu dàng nói: "Ông ngoại, tay của ông mệt không? Để cháu che giúp, ông hãy nghỉ một lát!"

Đoàn Vân Phi ngay sau đó từ trong cơn chấn kinh tỉnh táo lại.

Vốn đã nghe Bùi Tề Tuyên không ngừng lải nhải bên tai nói là nha đầu giống Đoàn Hề Viện như khuôn đúc, ông còn không tin.

Ban đầu cho đăng báo nói đoạn tuyệt quan hệ với con gái, bây giờ cháu ngoại trở lại, mặc dù cảm thấy may mắn vui mừng nhưng mặt mũi nhất định không nhịn được.

Dù sao cũng là danh môn đại gia, nói chuyện làm việc tại sao có thể lật lọng phản lời như thế?

Cho nên làm phải làm dáng cho người ngoài xem một chút, làm khó nha đầu này cũng là cần thiết.

Nhưng nha đầu này không cảm thấy uất ức chút nào, ngược lại còn hồn nhiên chân thành cười với ông, còn nói bịt lỗ tai giúp mình?

Nha đầu làm như vậy, rốt cuộc là bởi vì quá mức ngu xuẩn không nhìn ra bị ông cố ý làm khó hay bởi vì quá qua thông minh chuẩn bị tương kế tựu kế?

Ông há miệng, vừa muốn nói vài lời gây khó khăn cho Lam Thiên Tình nhưng cô bé lại nhanh nhẹn nhìn ông nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, mở miệng nói: "Ông ngoại, cháu rất cảm động!"

Đoàn Vân Phi kinh ngạc,suy nghĩ của người lớn tuổi hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của nha đầu này..

Cô vừa nhìn ông ngoại có khí phách đã được tôi rèn trong phong ba bão táp, ánh mắt ngạc nhiên đầy dấu chấm hỏi ánh mắt của ông cụ vừa cười vui mừng: "Ông ngoại! Nơi này cách chỗ đốt pháo ngoài cổng xa như vậy mà lỗ tai ông ngoại bị thương thành như vậy, chẳng lẽ bởi vì ông ngoại mong sớm nhìn thấy cháu nên đặc biệt đi cửa ngóng nhìn cháu tới? Ông ngoại, cháu rất cảm động"

Nha đầu này nói xong, mặt dày mày dạn dụi đầu vào ngực Đoàn Vân Phi sau đó ngẩng đầu lên, chợt thu lại nụ cười, nước mắt lả chả nhìn ông: "Ông ngoại, có người thân cảm giác thật hạnh phúc!"

Lần này, Đoàn Vân Phi mất cả đêm suy nghĩ để tìm cách gây khó khăn cho Lam Thiên Tình nhưng tất cả đều không nói thoát ra khỏi cổ họng mà biến thành một loại chua xót, vô luận như thế nào cũng khó lên tiếng.

"Khụ khụ, khụ khụ, về nhà là tốt rồi, ăn cơm đi!"

Đoàn Vân Phi chợt kéo xuống đôi tay mềm mại đang che tai mình, nhiên hậu diện sắc ngượng ngập đứng lên, không mặn không lạt nói một câu, được quản gia nâng đỡ đi vào bên trong biệt thự..

Nhìn bóng lưng Đoàn Vân Phi nộp khí giới đầu hàng, Lam Thiên Tình nhẹo đầu hướng về phía Đoàn Hề Trạch làm dấu hiệu chiến thắng, mà Đoàn Hề Trạch cười cười, cưng chiều giơ ngón tay cái lên.

Đoàn Hề Trạch đi lên trước, Lam Thiên Tình chạy tới tiếp tục bám cánh tay , Đoàn Vân Phi bước tương đối chậm nên hai người bọn họ đuổi theo rất nhanh. Vừa đi vừa nghe bác cháu bọn họ chuyện trò vui vẻ, Đoàn Vân Phi chỉ cảm thấy, hình như bị chính con cháu liên thủ tính toán đối phó.

Coi như bữa trưa diễn ra vui vẻ, mặc dù đều do Đoàn Hề Trạch và Lam Thiên Tình nói chuyện còn Đoàn Vân Phi không nói gì, cũng không gây chuyện với Lam Thiên Tình nữa. Thậm chí đây là lần đầu tiên trên bàn ăn của nhà họ Đoàn xuất hiện cô gái thích ăn bánh pudding xoài.

Lam Thiên Tình vừa thưởng thức bánh ngọt vừa tràn ngập nụ cười nhìn Đoàn Hề Trạch, mà Đoàn Hề Trạch lại sử dụng ánh mắt ý bảo: đây là an bài của Đoàn Vân Phi.

Dùng xong bữa trưa, nghe Đoàn Vân Phi nói phải về phòng nghỉ trưa thì Lam Thiên Tình tiến lên đỡ, ông cụ nghiêng đầu liếc nhìn Đoàn Hề Trạch : "Hãy để cho cháu ở phòng của mẹ cháu thôi."

Sau đó, quản gia tiến lên hướng về phía Lam Thiên Tình tao nhã lễ độ nói: "Đại tiểu thư, để tôi phục vụ Ông cụ là tốt rồi."

Lam Thiên Tình lui về phía sau một bước, liếc nhìn Đoàn Hề Trạch, hai người lẳng lặng đứng thẳng, chỉ chốc lát sau bèn nhìn nhau cười rồi. Rất rõ ràng, Lam Thiên Tình đã vượt qua cửa ải khó khăn nhất để về nhà này. Lại nói, hoặc là do máu mủ tình thâm, hay là Lam Thiên Tình và Đoàn Hề Trạch đều là người có linh tính rất tốt, có sự ăn ý người thân giống như đã chung sống nhiều năm.

Đối với việc này Lam Thiên Tình cảm thấy rất khó nói thành lời mà Đoàn Hề Trạch càng coi cô như bảo bối, cảm thấy đứa bé này thân thiết như đôi tay của mình, vừa ấm áp lại thân thiết, có thể có một người thừa kế như vậy là phúc khí của nhà họ Đoàn, cũng là em gái ở trên trời có linh thiêng an bài.

Phòng Đoàn Hề Viện đã lâu không mở cửa, phía trên vẫn còn dán niêm phong năm đó, vì vậy, nếu tối nay Lam Thiên Tình muốn ở nơi này vẫn phải chờ người hầu quét dọn cho sạch sẽ.

Bởi vì Đoàn Vân Phi coi gian phòng và tên "Đoàn Hề Viện" như điều cấm kỵ, vì vậy cho dù năm đó lúc Đoàn Hề Viện qua đời gian phòng này cũng chưa từng bị mở ra.

Suy nghĩ lại Đoàn Hề Trạch bảo Lam Thiên Tình đến phòng khách hoặc là về lại căn hộ đợi đến khi gian phòng được quét sạch sẽ rồi vào ở sau.

Lam Thiên Tình do dự gật đầu một cái, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn: "Bác, lúc bọn họ quét dọn nhất định không thể xáo trộn đồ vật bên trong, đồ đạc đã sắp xếp như thế nào sẽ phải để im như cũ, cháu muốn xem một chút phòng mẹ khi còn sống như thế nào để xem xem loại sách, màu sắm... mà mẹ thích."

Đối với từ "mẹ" cho tới nay chính là nỗi đau lớn nhất của Lam Thiên Tình. Là giấc mơ giấu kín ở đáy lòng, một thứ xa vời hoa mỹ mà xa xỉ, ngay cả nửa đêm tỉnh giấc vô luận trong lòng chờ đợi dường nào nhưng vẫn thủy chung không thể thể nghiệm cảm giác ấm áp được mẹ ông trong ngực.

Nàng rất muốn nhìn căn phòng của mẹ trước kia, xem mẹ thích phong cách bài trí lắp đặt thiết bị như thế nào, thích màu gì, muốn từ những thứ mẹ dùng cuối cùng còn lưu lại trên đời để có chút tưởng tượng về sở thích và tính cách của mẹ.

Trước kia, từng tưởng tượng đủ loại về mẹ, đều không có chút gì cụ thể, mà bây giờ biết bản thân rất giống về dáng dấp dung mạo, nếu như cũng biết tính tình, sở thích của mẹ thì cho dù chỉ là nằm mơ cũng chỉ cần ban ngày cố gắng nghĩ một chút thì buổi tối nhất định sẽ mơ thấy!

Mọi người vẫn nói nếu ban ngày suy nghĩ nhiều chuyện gì thì ban đêm sẽ mơ về chuyện đó.

Lam Thiên Tình kiên định tự nói với mình, nhìn Đoàn Hề Trạch nhờ có như vậy thôi. Ánh mắt Đoàn Hề Trạch dâng lên hơi nước, ngay sau đó khẽ chớp để che đậy quá khứ, có chút khàn khàn nói: "Được, yên tâm, nhất định sẽ giữ nguyên hiện trạng cho cháu xem."

Trước khi chia tay, Lam Thiên Tình đưa bàn tay nhỏ bé, tỉ mỉ sờ tên mẹ trên cửa phòng, vẻ mặt thuần khiết khát vọng tình thương của mẹ hằn sâu trong lòng Đoàn Hề Trạch, cũng khiến Đoàn Vân Phi đang đứng ở cầu thang nhìn thấy, đó là ánh mắt nhớ nhung mà không quên, động tác thâm tình mà tiếc nuối, rõ ràng chính là cảm giác ấm áp êm ái, tựa như giấc mơ đẹp nhưng mà lại như là một cái tát hung hăng đánh mạnh vào lòng Đoàn Hề Trạch và Đoàn Vân Phi.

Nếu như, năm đó không độc ác đuổi Đoàn Hề Viện ra ngoài, có thể tất cả mọi đau thương sẽ không xảy ra? Có thể hiện tại hai mẹ con dáng dấp giống nhau đang điềm tĩnh mà cười ở trong sân tràn đầy ánh mặt trời, như vậy, cuộc sống của họ sẽ vô cùng linh hoạt, phong phú?

Vậy mà, cõi đời này không có nếu như. Đối với sự độc ác của Đoàn Vân Phi năm đó, thật ra thì ở tận đáy lòng ông đó là một loại thành toàn. Ông phải nhượng bộ trước sự kiên trì của con gái nhưng lại không chống cự nổi áp lực của dư luận, vì vậy, ông đã để cho con gái cùng cháu ngoại đi tìm cha của đứa bé.

Ông và Đoàn Hề Trạch cùng tất cả mọi người đều cho là người đàn ông kia nhất định sẽ chăm sóc cho con gái mình.

Bởi vì từ ánh mắt kiên định của Đoàn Hề Viện, mọi người đều nhìn ra tình yêu rất sâu đậm của cô với người đàn ông kia. Nhưng sau khi rời đi Đoàn Hề Viện bị nhà họ Đoàn từ mặt liền biến mất rồi.

Đoàn Hề Viện bất chấp tất cả chỉ vì giữ được đứa bé của người đàn ông kia, Đoàn Vân Phi còn nhớ rõ, mình cô cùng đau lòng khi đến gặp con gái và yêu cầu chỉ cần Đoàn Hề Viện nguyện ý phá bỏ đứa bé, sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ, khi đó Đoàn Hề Viện kêu khóc nói cô thương người đàn ông đó và hắn ta cũng yêu cô, cho nên cô nhất định phải sinh hạ đứa bé thuộc về bọn họ.

Mà lúc Đoàn Hề Viện gian nan nhất, cần nhất người đàn ông kia thế nhưng hắn lại ngoài dự đoán của mọi người không có đoái hoài gì đến mẹ con Đoàn Hề Viện.

"Mẹ!" Lam Thiên Tình khẽ gọi một tiếng, đem lấy gò má chính mình nhẹ nhàng dụi vào trên ván cửa, hình như làm như vậy là có thể rúc vào trong ngực mẹ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom