Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
"Chú Đoàn, thật ra cháu và Tình Tình đã sớm là vợ chồng rồi, quan hệ của chúng cháu là hợp pháp, chúng cháu có giấy đăng ký kết hôn !"
Đoàn Hề Trạch ngạc nhiên, sau đó nghi ngờ nhìn sang Lam Thiên Tình, Lam Thiên Tình cũng đang chau mày, nghiễm nhiên không biết Kiều Âu đang nói cái gì. Kiều Âu giữ chặt hai vai Lam Thiên Tình cúi người hôn nhẹ lên trán cô rồi dịu dàng nói: "Bảo bối, chờ anh một chút."
Thân thể cao lớn nhanh chóng chui vào trong xe, sau đó tập trung tinh thần muốn lấy giấy đăng ký kết hôn nhưng sôi trào nửa ngày, số đen rồi, không tìm được!
Lấy lại bình tĩnh, vỗ đùi tự trách Đáng chết!
Trước khi ra ngoài lại để quên ở trên bàn lớn rồi !
Có chút xấu hổ nhếch nhác lại tiến tới bên cạnh Lam Thiên Tình, lôi kéo tay cô thâm tình mà áy náy nói qua: "Tình Tình, anh để quên ở nhà mất rồi, em theo anh trở về xem một chút có được hay không? Thật sự có đấy! Thật! Anh không lừa em đâu!"
Lam Thiên Tình bị nghe giải thích đến chóng mặt, ánh mắt của anh ấy không giống đang nói dối, nhưng sao cô không biết mình có giấy đăng ký kết hôn?
Trong lòng chợt có một dự cảm xấu, cơ hồ có chút run run đưa ra tay nhỏ bé lên lau mồ hôi trên gò má Kiều Âu rồi đưa lên trán anh, hẳn không phải do bị mà nói sảng chứ?
"Anh. . . . . . ."
Thốt ra một tiếng rồi cũng không nói thêm được lời nào khác .
Nhưng chỉ cần một tiếng đơn giản như thế lại thêm ánh mắt ân cần cùng khẩn trương của Lam Thiên Tình khiến trái tim Kiều Âu lập tức ấm áp như mùa xuân. Vừa mừng vừa sợ, vội kéo tay Lam Thiên Tình nỉ non: "Tình Tình ~ trở lại đi, anh thật sự không thể thiếu em! Van xin em hãy trở lại đi!"
". . . . . . ."
Hốc mắt Lam Thiên Tình đỏ hoe, nàng không thể nhìn bộ dáng này của Kiều Âu, áo sơ mi có chút hơi nhàu, râu ria đầy cằm, ánh mắt đen tối, tỉ mỉ còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá, còn có mùi rượu. Kiều Âu bệ rạc như thế rất khác với hình ảnh trong lòng cô vẫn sùng bái, hoàn toàn khác một trời một vực.
Giống như anh đang nói cho cô biết, thật ra thì anh cũng là người bình thường, là bởi vì mất đi người yêu mà chán chường đau lòng như mọi người bình thường. "Kiều Âu, anh đừng như vậy."
Lam Thiên Tình còn là khóc lên, cô đau lòng, cũng mềm lòng. Một tay cô chậm rãi nâng lên, sờ cằm đầy râu của anh, Lam Thiên Tình đã khóc không ra tiếng: "Ô ô ~ anh khốn kiếp, xem một chút xem anh biến mình thành bộ dáng gì, ô ô ~ xấu hổ chết rồi! Ô ô ~ em rất tức giận, đó chính là lòng tham, chính là khổ sở, ô ô ~ anh đã nói lời nói dễ nghe như vậy, để cho em đặt nhiều hy vọng nhưng lúc mấu chốt lại không giữ lời, ô ô ~ em chỉ hy vọng anh có thể đem để em ở vị thứ nhất, ô ô ~ anh đã nói không cần ngẩng đầu anh sẽ ở bên cạnh em, ô ô ~ nhưng anh đã không làm ~ ô ô ~ rõ ràng chính Kiều Lộ có lỗi nhưng anh lại nói em hồ đồ còn đứng về phía cô ấy, ô ô ~ anh căn bản sẽ không yêu em ~ ô ô ~ thứ em muốn không phải là lời xin lỗi, mà là lòng của anh, ô ô ~ Kiều u, ô ô ~ em muốn trong lòng anh chỉ có em ! Ô ô ~"
Là cô có lòng tham sao?
Tại như vậy một thanh sắc khuyển mã thế giới, Kiều Âu là con trai duy nhất của Kiều gia , thừa kế quân quyền, phải có lý tưởng, có khát vọng, còn có người nhà, có cha mẹ có em gái, hai người mới chỉ biết nhau mấy tháng, nhưng bắt anh buông tha toàn bộ trong lòng chỉ quan tâm đến một mình Lam Thiên Tình có được không?
Nghe hình như rất không thực tế.
Nhưng chính miệng anh đã nói, trong quá khứ những lời ngon tiếng ngọt dỗ cô sống mơ mơ màng màng, mỗi khi anh ôm cô vào trong ngực, mỗi một lần lấy lòng cô, hôn cô anh đều dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô say trong lời nói của anh. Đã là đàn ông, lời nói ra thì phải thực hiện chứsao lại không cần tính? !
"Tình Tình ~ thật xin lỗi, anh sai lầm rồi, anh thật sự biết sai lầm rồi."
Kiều Âu ôm thật chặt Lam Thiên Tình đang khóc đến kỳ cục vào trong ngực, khẽ hôn tóc của cô, hận không thể nhập cô vào trong xương máu mình.
Anh biết Tình Tình của anh rất thiện lương .
Anh vẫn không hiểu trong lòng Lam Thiên Tình đang tức giận cái gì, mỗi lần nghĩ đến muốn khiến anh muốn nổi điên, hận không thể lấy chính đầu mình đập ra. Giờ khắc này chính cô nói ra khiến anh bừng tỉnh hiểu được thì ra cô mong muốn đơn giản như vậy, cô thương anh, cái cô cần chính là toàn bộ trái tim hoàn chỉnh yêu thương coi trọng cô! Ấy là ích kỷ của những người yêu nhau chỉ muốn mình đứng vị trí cao nhất.
"Tình Tình ~ Tình Tình đừng khóc, anh thật sự hiểu rõ sai rồi, Tình Tình, đừng khóc, anh sẽ không tái phạm, thật sẽ không!"
Kiều Âu đẩy nhẹ đầu nhỏ của Lam Thiên Tình đang vùi trong ngực mình ra, sau đó đỏ vành mắt đem khuôn mặt nhỏ nhắn một chút xíu của cô lau sạch sẽ, nâng cằm của cô thâm tình vô hạn nhìn chăm chú vào cô, từng lần một mà bảo chứng .
"Đủ rồi!"
Đoàn Hề Trạch chợt mở miệng, cắt đứt thân mật giữa bọn họ, thân hình cao lớn đi lên phía trước, có chút cứng rắn kéo Lam Thiên Tình từ trong ngực Kiều Âu ra phía sau mình, nghiêm mặt nhìn Kiều Âu: "Kiều Thiếu, ta đã nói rồi, nói xin lỗi không phải đơn giản như vậy! Cậu nói cậu có giấy đăng ký kết hôn, nhưng ngay cả Tình Tình cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cho cậu cơ hội tìm lại không có, loại lừa gạt trẻ con còn không được mà còn lấy ra lừa gạt Tình Tình? Coi như cậu thật sự có giấy đăng ký kết hôn thì như thế nào? Chính cậu hãy suy nghĩ một chút, cậu từ nhỏ đến lớn muốn gì được đấy. Tình Tình là con cháu nhà họ Đoàn chứ không phải đối tượng để cho Kiều Âu cậu dùng để chứng sức quyến rũ của bản thân cậu. Con Rối! Cậu nói cậu biết Tình Tình muốn cái gì cũng chỉ là một câu nói của cậu mà thôi, lời như vậy ai cũng sẽ nói được, nhưng cam kết càng dễ nói ra khỏi miệng thường thường càng không được coi trọng !"
Đoàn Hề Trạch đỡ Lam Thiên Tình, nhìn cháu gái đau lòng khóc lóc trong lòng cũng khó chịu, cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nha đầu này, sao coi trọng một người như vậy?
"Đi, cùng Bác trở về, còn nói người khác xấu hổ chết rồi, chính cháu cũng khóc đến xấu hổ chết rồi."
Nắm tay Tình Tình muốn đi vào bên trong biệt viện, Kiều Âu kêu một câu: "Chú Đoàn, cháu thật lòng yêu Tình Tình , rốt cuộc chú muốn cháu làm thế nào chú mới có thể tin tưởng, yên tâm giao cho Tình Tình cho cháu?"
Đoàn Hề Trạch dừng bước, không quay đầu lại, âm thanh lại khác thường vang: "Yêu một người cũng không phải làm ra cho người khác nhìn. Nếu như cậu không thể đem Tình Tình để ở vị trí quan trọng nhất thì tôi sẽ dằn lòng cắt đứt chuyện này giúp cháu tôi, cũng sẽ không đem gả nó cho cậu! Kiều Âu, chính cậu hãy suy nghĩ một chút, nếu như cậu không phải là Kiều Âu, nếu như cậu không có thân phận và địa vị hiện tại mà chỉ là một người bình thường, thì cậu có gì dành cho Tình Tình?"
Kiều Âu im lặng, vẫn không thể phản ứng với ý tứ của Đoàn Hề Trạch, ông còn nói thêm: "Nếu như cậu có thể cho Tình Tình thứ gì đó cũng chỉ là những thứ về thân phận địa vị bây giờ của cậu, như vậy cậu cũng chẳng phải làm cái gì cho Tình Tình. Những thứ đó, người nhà họ Đoàn cũng có thể cho nó. Cậu muốn Tình Tình đi theo cậu, nhưng ngay cả tư cách mang nó đi cũng không có, tại sao lại yêu cầu tôi giao cháu tôi cho cậu?"
Nói xong, Đoàn Hề Trạch không hề đứng lại nói gì với Kiều Âu nữa với hắn, sải bước lôi kéo Lam Thiên Tình đi vào biệt viện, phân phó quản gia đóng chặt cửa chính!
Qua cánh cửa biệt viện ngăn cách hai thế giới. Kiều Âu đứng ở cửa lớn nhìn cánh cửa đóng chặt, hồi lâu tưởng lại từng lời nói của Đoàn Hề Trạch, để mang Lam Thiên Tình về bên cạnh thì tư chất cần có là cái gì? Những thứ anh có, Đoàn Hề Trạch cũng đều có, nếu như anh chỉ là một người bình thường thì anh có thể cho Lam Thiên Tình cái gì?
Ủ rũ cúi đầu chui vào trong xe, Kiều Âu vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man, tâm thần có chút không tập trung.
Bồi hồi suy nghĩ lái xe qua một góc đường mới bừng tỉnh hiểu ra.
Thật ra thì Đoàn Hề Trạch cho ám hiệu đã tương đối rõ ràng. Nếu như anh chỉ là một người bình thường, thì thứ duy nhất có thể cho Lam Thiên Tình chỉ có tình yêu. Nếu như muốn dùng tình yêu làm tư cách để lấy Lam Thiên Tình khỏi nhà họ Đoàn mà hiện tại Lam Thiên Tình đang là đại tiểu thư của nhà họ Đoàn, không thiếu người đến muốn kết thân, người muốn cầu hôn cũng chạy theo như vịt. Nếu muốn nói đến tình yêu dành cho Tình Tình thì anh phải vượt qua hết thảy mọi người đàn ông khác phải dành cho cô một tình yêu sâu sắc nhất, kiên định nhất, trung thành trước sau như một.
Chỉ có so với bất luận người khác cũng yêu nàng, so bất luận kẻ nào cũng thương yêu nàng, để cho mọi người đều có thể nhìn rõ trên cõi đời này chỉ có Kiều Âu mới có thể cho Lam Thiên Tình tình yêu và hạnh phúc sâu đậm nhất, lúc đó anh chân chính có tư cách đem Lam Thiên Tình về bên cạnh anh!
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Kiều Âu nhẹ nhõm thoải mái... Nhớ lại chuyện đi đến cửa hàng đã quý tìm quà sinh nhật cho Tình Tình mà cứ băn khoăn không biết chọn cái gì làm quà sinh nhật tốt nhất, bây giờ nhìn lại mới thấy mình thật rất ngây thơ.
Hôm nay, với thân phận là người thừa kế của nhà họ Đoàn thì có loại châu báu gì mà Lam Thiên Tình không mua nổi? Món quà mà cô ấy muốn thật đơn giản chỉ là trái tim anh luôn coi trọng và duy nhất yêu thương cô.
Khóe miệng dần dần mỉm cười, Kiều Âu như trút được gánh nặng, lúc này cũng về đến nhà. Anh dừng xe ở trong sân nhà, chuẩn bị trở về phòng tắm thay quần áo.
Bình thường, anh không hay về nhà nhưng hôm nay, Kiều Lộ cứ kêu khóc nói muốn thấy anh. Cho là Kiều Lộ sẽ nói về chuyện Lam Thiên Tình nên anh không có tâm trí để làm hoạt động khác nên cứ ở trong quân đoàn mà không trở về.
Trực tiếp đi vào đại sảnh, lướt qua phòng khách lớn, trực tiếp đi về phòng ngủ của mình. Rửa mặt sạch sẽ, vừa nghĩ tới việc Lam Thiên Tình đau lòng vì bộ dáng của mình vừa hồi hộp trong lòng. Trái tim lơ lửng treo ngược nhiều ngày rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại...
Cạo sạch sẽ râu ria, anh lại trở về phong thái phóng khoáng ngông nghênh, áo sơ mi tay ngắn đen tuyền bằng tơ tằm, luôn tôn thêm vẻ đẹp nam tính của anh.
Hai tay cắm ở trong túi quần, huýt sáo, vui vẻ xuống lầu. Vừa định hỏi người làm xem đại tiểu thư đi đâu thì thấy Kiều Lộ vừa nói vừa cười nắm tay Bùi Thanh Đình từ phía hậu viện đi vào.
"Anh!"
Kiều Lộ buông tay Bùi Thanh Đình ra, chạy nhào tới khoác tay Kiều Âu, nhẹo đầu hướng anh cười xấu xa: "Hai ngày nay anh thật là đáng ghét, để một mình em chơi với chị Đình Đình lâu như vậy?"
Ánh mắt cưng chiều của Kiều Âu nhìn em gái nhưng khi nhìn đến Bùi Thanh Đình lại thay đổi thành có phần xa cách.
Mà Bùi Thanh Đình như không phát giác được có gì khác thường, đỏ bừng gương mặt, có phần e thẹn: "Kiều Thiếu, mấy ngày nay không gặp, anh có khỏe không?"
Ánh mắt Kiều Âu kịp thấy một chỗ màu xanh tím loang lổ chỗ cổ cô ta, đáy mắt nhất thời hiện đầy sương mù, khẽ nheo mắt lại, cười như không cười nhìn cô ta: "Thế nào, Bùi tiểu thư hai ngày nay vẫn còn đi ra đường sao?"
Tuy nói ngày hôm đó anh ra lệnh cho Tư Đằng xử lý Bùi Thanh Đình trong lúc say rượu nhưng anh vẫn nhớ rất rõ ràng. Tám tên đàn ông tốt xấu lẫn lộn đem cô ta chơi đùa đến dở chết dở sống, như vậy mà xem ra cô ta vẫn không hề hấn gì có vẻ bọn đàn ông đó xuống tay còn chưa đủ ác?
Cũng không biết những hình ảnh đó của cô ta lúc nào thì có thể lộ ra ngoài. Kiều Âu anh không có hứng thú thưởng thức thân thể của cô ta, tuyệt đối cũng không thèm liếc mắt nhìn làm gì để tránh dơ bẩn hai mắt của mình. Anh chỉ đem những thứ đó giao cho Tình Tình, để xem bảo bối của anh muốn xử lý như thế nào thì anh sẽ chiều ý.
Bùi Thanh Đình nghe Kiều Âu nói, không khỏi đỏ mặt, giọng nói cũng biến thành thẹn thùng vô hạn: "Kiều Thiếu, đừng nói gì ahhh... Em rất ngại ngùng. Lộ Lộ vẫn còn ở đây!"
Kiều Âu nhíu mày lại, có chút không hiểu, mà Kiều Lộ nói chuyện cũng khiến Kiều Âu bừng tỉnh hiểu ra: "Anh, anh còn nói, anh xuống tay cũng không nhẹ một chút. Đấy là lần đầu tiên của chị Đình Đình, anh cũng thật là độc ác!"
Kiều Âu nâng trán, thì ra là tiện nhân kia còn tưởng do anh làm. Nhẹ nhàng cười khẩy hai tiếng, Kiều Âu không nói nữa, xoay người đi ra cửa đi, anh không muốn ở đây lâu hơn chút nào nữa.
"Anh!"
Kiều Lộ chợt xông lên ôm lấy sau lưng Kiều Âu, lên giọng trách cứ không thôi.
"Anh, anh thật là quá đáng, chị Đình Đình đến nhà mà anh không nói chuyện với chị ấy câu nào. Ngay cả em mà anh cũng không muốn trò chuyện, trước kia em luôn luôn làm cái đuôi nhỏ của anh đấy!"
Kiều Âu cúi đầu, nhìn qua đôi tay đang quấn quanh eo của mình, có chút khó khăn đưa tay gỡ tay Kiều Lộ kéo xuống: "Lộ Lộ, em đã trưởng thành, về sau không thể thân mật như vậy rồi. Chúng ta đều không còn trẻ con nữa. Biết không?"
Giọng anh vẫn dịu dàng như cũ bởi vì đây là em gái anh.
"Anh!"
Kiều Lộ tức giận, nhìn chằm chằm Kiều Âu không dám tin: "Chị Đình Đình sẽ không tức giận đâu! Em là em gái anh nên chị ấy sẽ không ghen đâu."
Sau khi nói đến đây Kiều Lộ nghiêng đầu liếc nhìn Bùi Thanh Đình, Bùi Thanh Đình lập tức khoát tay một cái nói: "Làm sao lại như thế, tình cảm anh em tốt đẹp chị vui vẻ còn không kịp!"
"Anh, anh nghe một chút, chị Đình Đình khéo hiểu lòng người!"
Nói xong, hai tay lại ôm chặt lấy anh giống như gấu Kaola.
"Ngừng!"
Kiều Âu chợt đưa ra một đầu ngón tay chỉ lên trán của em gái đẩy đầu cô ra xa, cười cười: "Lộ Lộ, về sau không thể thân mật với anh như vậy, hôm nay anh mới biết thì ra Tình Tình tham muốn giữ lấy mãnh liệt như vậy, cô ấy hy vọng cả người của anh đều hoàn toàn dành cho cô ấy, cho nên dù em là em gái anh nhưng về sau cũng không nên qua thân mật, nếu để cô ấy nhìn thấy dù ngoài miệng không nói cái gì nhưng trong lòng cũng sẽ mất hứng đấy. Về sau người mà anh ôm trong ngực, chỉ có Tình Tình thôi."
Bùi Thanh Đình nghe lời này lập tức thay đổi sắc mặt! Kiều Lộ càng không hài lòng nhìn anh trai: "Anh! Anh nổi điên làm gì! Tại sao lại vì con hồ ly tinh đó? Hai người không phải đã chia tay sao? Thế chị Đình Đình phải làm sao?"
Đột nhiên cả đại sảnh yên tĩnh. Kiều Âu nhìn ánh mắt của Kiều Lộ, ánh mắt từ từ lạnh xuống, ngay cả giọng nói cũng trở nên vô cùng lạnh lùng: "Lộ Lộ, Tình Tình người phụ nữ của anh, là chị dâu của em, cô ấy so với em còn nhỏ hơn hai tuổi, em không thể nhường cô ấy một chút sao? Huống chi, anh không thích có người tát nước dơ lên người phụ nữ của mình, em mắng cô ấy là hồ ly tinh, lời này anh đã nghe không chỉ một lần rồi, anh không muốn nghe thêm nữa. Anh không phải hù dọa em, nếu như em không phải là em gái anh, thì khi em bạt tai cô ấy và nói cô ấy là hồ ly tinh thì tay và đầu lưỡi của em đã không còn trên người của em đâu."
"Anh?!"
Đối mặt với thái độ nghiêm túc của Kiều Âu, Kiều Lộ cũng run sợ, hút ngụm khí lạnh, không dám tin tưởng nhìn anh, hình như trước mắt mình anh đã biến thành người khác.
"Lộ Lộ, em đã trưởng thành, em kết giao bạn bè anh không canthiệp cũng không phản đối. Nhưng anh cũng có cuộc sống của mình, tương lại có một ngày cũng sẽ có người đàn ông để một mình em dựa vào ngực, đấy mới là người cùng em đi hết cuộc đời mà cuộc đời anh đã thuộc về Tình Tình."
Từng chữ từng câu rất nghiêm túc nói xong, Kiều Âu xoay người muốn đi, mới vừa cất bước, trong đầu đang suy nghĩ, ngày mai là sinh nhật Tình Tình anh sẽ đưa quà sinh nhật gì mới có thể thể hiện tâm ý của anh dành cho cô ấy.
"Kiều Âu! Làm sao anh có thể đối với em như vậy? Lam Thiên Tình căn bản không phải con cháu nhà họ Đoàn, xét nghiệm DNA không phải đã nói là có vấn đề sao?! Hơn nữa, cô ta không trong sạch đến với anh trong khi lần đầu tiên của em đã dành cho anh rồi."
Bùi Thanh Đình không tiếp thụ nổi sự thực như thế, cô đã dành cho anh sự trong trắng bảo vệ nhiều năm như vậy lại đổi lấy kết quả như thế, chẳng lẽ anh chỉ xem cô như tình một đêm là đối tượng để phát tiết. Cô trăm phương ngàn kế làm nhiều việc bề bộn như vậy, ngay cả thân thể và trái tim cũng không nuối tiếc mà đổi lấy không được một cái nhìn của anh hay sao?
Kiều Âu dừng bước, lười biếng khạc ra một câu: "Tôi làm cái gì đối với cô ấy tự trong lòng tôi rõ ràng, không cần cô nhắc nhở. Về phần Tình Tình có trong sạch hay không, tôi là người rõ ràng hơn cô."
Nói xong, ưu nhã như đóa hoa sen vừa muốn bước ra, lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, đại não nhanh chóng vận hành, anh nghĩ ra rồi.
Lam Thiên Tình và người nhà họ Đoàn đi xét nghiệm DNA rất nhiều người biết kết quả cuối cùng, chính là bệnh viện tư nhân của bốn nhà đều thống nhất chứng thật Lam Thiên Tình là con cháu nhà họ Đoàn. Mà trước đó bác sĩ riêng của Đoàn Hề Trạch đưa kết quả xét nghiệm DNA không đúng, chính Đoàn Hề Trạch và Kiều Nhất Phàm giữ kín không nói cho bên ngoài biết.
Trong giới nhà giàu nổi tiếng luôn có vài người thích nói huyên thuyên, làm chút mánh khóe, cố ý nói xấu, thêm dầu thêm mỡ.
Cho nên việc "Trong nhà có gì không nên không phải đóng cửa bảo nhau" đúng là một chân lý.
Vậy ngay cả Kiều Âu cũng phải do Tư Đằng nói cho biết, Tư Đằng lại biết được từ Ngũ Họa Nhu còn Bùi Thanh Đình làm sao biết chuyện này?
Mặt lộ vẻ âm chập, quay thân thể lại, con ngươi Kiều Âu hoàn toàn lạnh lẽo, sâu không thấy đáy: "Đấy là cô không biết, sáng hôm nay có kết quả xét nghiệm DNA lại lần hai có kết quả hoàn toàn khác với lần đầu tiên."
Bùi Thanh Đình cả khuôn mặt chợt tái nhợt mà kinh ngạc, rũ xuống cánh tay có chút không tự giác khẽ run: "Lại... lại có kết quả xét nghiệm khác sao?"
Kiều Âu không nói gì nhìn thẳng vào cô ta. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Kiều Âu nhìn thẳng vào mắt cô ta lâu nhất, không phải đang thưởng thức vẻ đẹp của cô ta mà là hận không thể lập tức sẽ dùng ánh mắt giết chết cô ta.
"Hừ!" Giọng mũi nặng nề một tiếng, Kiều Âu nhanh chóng xoay người không nhìn lại, sải bước đi khỏi biệt thự nhà họ Kiều.
-------------------------------------------
Trong biệt thự họ Đoàn.
Đoàn Hề Trạch tâm tình rất tốt ngồi ở bè trúc cùng với Lam Thiên Tình tận hưởng gió hồ, ngắm hoa sen dưới ánh trăng và cùng ăn tối.
" Tình Tình, hãy ăn nhiều một chút."
Nhìn cô gầy như vậy, là Bác khiến ông cực kỳ đau lòng.
"Tình Tình, buổi tối ngủ ngon một giấc, ngày mai bác dẫn cháu về nhà. Bữa tiệc sinh nhật sẽ tổ chức từ 10h sáng đến 10h tối, tổng cộng mười hai giờ !"
Vừa nghe nói phải về nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình có phần thấp thỏm: "Bác, cháu nghe nói, tính khí ông ngoại không tốt."
"Ha ha."
Lấy cho cô chén canh, Đoàn Hề Trạch nói: "Cháu phải tin tưởng bác, bác cũng muốn cháu tự tin vào bản thân mình"
"Cháu có bản lĩnh nào đâu nếu có chỉ là bản lĩnh ăn cơm nhiều mà thôi."
Lam Thiên Tình oán trách, ban đầu không phải mẹ chưa cưới mà có bầu, còn bị ông ngoại đuổi ra ngoài không có quan hệ sao? Vậy sự tồn tại của cô có thể coi như vết nhơ của ông ngoại chứ?
Dưới ánh trăng nhè nhẹ, Đoàn Hề Trạch nhìn vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Lam Thiên Tình, than nhẹ một tiếng: "Tình Tình, bác nghĩ về sau con nên dùng tên mới chứ không thể dùng tên Lam Thiên Tình..Nhưng nhũ danh thì mọi người vẫn có thể gọi cháu là Tình Tình ."
Đôi mắt to xinh đẹp tròn xoe không giấu được tò mò: "Tên là gì ạ?"
"Mộng Viện, Đoàn Mộng Viện."
Lam Thiên Tình nghe vậy, lỗ mũi chợt chua chua.
Mộng Viện, giấc mơ tròn vẹn.
Âm thanh hơi khàn khàn, cố gắng tỏ ra không sao cười cười: "Thật là dễ nghe. Tên rất hay."
Đoàn Hề Trạch cũng nỉ non: "Đúng vậy a, tên rất hay."
Một hồi lâu, hai người cũng đã ăn xong, Đoàn Hề Trạch nói, nơi này gió lớn nên phải về phòng. Quay trở lại phòng khách, các người làm đã chuẩn bị nước trà và hoa quả, Đoàn Hề Trạch lấy ly trà xanh còn Lam Thiên Tình lấy ly nước chanh.
Khẽ nhấp một hớp, Đoàn Hề Trạch đem nước trà đặt lên bàn, ý vị sâu xa nói: "Tình Tình, bác biết, trong lòng cháu có Kiều Âu. Nhưng cháu đã hiểu Kiều Âu bao nhiêu?"
Lam Thiên Tình nghe vậy, suy nghĩ một chút, ngay sau đó nhàn nhạt đáp: "Cháu chỉ biết anh ấy lúc bình thường còn về công việc của anh ấy cháu chỉ mới biết."
Đoàn Hề Trạch lâm vào trầm tư, dịu dàng nói: "Tình Tình, nghe bác nói, bây giờ mặc dù Kiều Âu thật lòng thích cháu, nhưng cháu cũng không biết gốc rễ của cậu ấy, sau này cậu ta có đỗi xử tốt với cháu hay không vẫn không ai biết, cho nên, nếu bây giờ cháu quyết định muốn đứng chung một chỗ với cậu ta thì cháu phải nghĩ biện pháp khiến cho chính mình trở nên cường đại. ở đây bác không nói tính khí của cháu mà là năng lực của cháu."
"Năng lực?"
"Đúng thế, trên cõi đời này không tìm được tình yêu thuần khiết đâu, coi như hiện tại các cháu đang có tình yêu như thế nhưng các cháu cũng không tránh khỏi cuộc sống hai người thực tế , cũng không thể nào thoát khỏi xã hội này mà tồn tại độc lập. Cho nên, mặc kệ tình yêu của con người có lunglinh đến như thế nào, đều phải bị thực tế rèn luyện, có mối tình còn tiếp tục bởi vì trong quá trình rèn luyện đã dung hòa được với các mối quan hệ khác nhưng cũng có những mối tình không chịu được đả kích mà tan tành, bởi vì năng lực của hai người đó quá bạc nhược."
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, ở trong thế giới của cô, từ xưa tới nay chưa từng có ai ý vị sâu xa từng nói với cô những đạo lý này, cô một thân một mình đã không dễ dàng để trưởng thành đến bây giờ.
Rất lâu rồi khi gặp phải khó khăn phải đưa ra quyết định lại có một bờ vai cho cô dựa vào, có một người quan tâm chỉ bảo cho cô. Lỗ mũi có chút chua xót, bên tai vẫn quanh quẩn lời nói của Đoàn Hề Trạch lại còn có cái tên mới: Đoàn Mộng Viện.
Cô cảm thấy có người thân rất hạnh phúc.
"Tình Tình, hôn nhân là chuyện lớn cả đời, không cần mềm lòng, Kiều Âu cứ giao cho bác, bác sẽ giúp cháu xem cậu ta rốt cuộc có thể cho cháu cuộc sống hạnh phúc hay không. Nếu như cậu ta không thể hiện được thì dù cho cháu kêu trời trách đất, bác cũng là sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này đâu!"
Đoàn Hề Trạch ánh mắt tĩnh mịch nói xong, tựa như lại rơi vào trầm tư.
Bộ dạng hư vô, ánh mắt mờ mịt của Đoàn Hề Trạch khiến Lam Thiên Tình căng thẳng: "Bác, bác sẽ đối xử với Kiều Âu như thế nào?"
Đoàn Hề Trạch xoay đầu qua, cười nhạt một tiếng: "Tình Tình, tình yêu tất nhiên vĩ đại, nhưng trong lòng bác thì hạnh phúc của cháu mới là trọng yếu!"
Năm đó, mẹ Tình Tình là Đoàn Hề Viện, chính là kêu trời trách đất nhất định lựa chọn tình yêu mà liều chết không chịu phá thai, mới chọc giân tới ông ngoại cô đuổi ra khỏi nhà và đoạn tuyệt quan hệ.
Những tưởng rằng, người đàn ông đó sẽ tiếp nhận chăm sóc cho Đoàn Hề Viện bởi cô ấy mang thay con của hắn ta. Nhưng một đời em gái ông không tránh khỏi hồng nhan bạc mệnh rồi!
Bi kịch như vậy, Đoàn Hề Trạch tuyệt đối sẽ không để nó tái diễn với cuộc đời Lam Thiên Tình!
"Không còn sớm, đi ngủ sớm một chút, buổi sáng ngày mai mười giờ, Bác tới đón chá trở về nhà họ Đoàn."
*********************
Nhà họ Đoàn
Đoàn Hề Trạch có chút mệt mỏi ngồi trong thư phòng, ánh mắt âm chập nhìn bác sĩ riêng của mình, Lưu Hi: Lưu Hi cầm kết quả xét nghiệm DNA của bốn bệnh viện tư nhân mà Đoàn Hề Trạch đưa, bị sợ đến đầu đầy mồ hôi. Ông ta biết đây là chuyện lớn của nhà họ Đoàn, hơn thế nữa thế hệ này của nhà họ Đoàn chưa có người thừa kế nên việc này càng quan trọng.
Nhưng đối mặt với kết quả không thể tưởng tượng nổi và ngoài ý muốn, ông ta quả thật dù luận như thế nào cũng không ngờ.
"Đoàn tiên sinh, cái này... cái này..."
Đối mặt với Lưu Hi không thể nào giải thích được, Đoàn Hề Trạch với tay trái vào trong ngăn kéo lấy ra một túi hồ sơ, không chút tình cảm nào ném lên trên sàn nhà. Lưu Hi bị sợ đến hai chân như nhũn ra, lập tức tiến đến nhặt lên, mở ra xem.
Thì ra là một máy ghi âm.
"Nghe một chút đi!"
Đoàn Hề Trạch cười như không cười, Lưu Hi không hiểu, nhưng cũng khiếp đảm, mở ra chốt mở, bên trong chỉ có một đoạn ghi âm.
"Đình Đình, buổi tối tôi muốn ăn cơm cùng em."
"Tôi không có thời gian."
"Nhưng là, tôi nhớ em lắm."
"Lưu Đồng, hôm nay tôi rất bận, ngày mai được không? Ách, ngày mai giống như cũng có chút chuyện. Không bằng như vậy, khi nào có thời gian tôi sẽ gọi lại cho anh ?"
"Đình Đình! Cô... chẳng lẽ cô qua cầu rút ván phải không?"
"Anh nghĩ nhiều rồi, đoạn thời gian này thật sự tôi rất bận."
"Đình Đình, chỉ vì em mà anh bỏ qua công việc trong nhà, danh dự một đời của ba anh đã bị liên lụy, Đình Đình, em cũng không thể đối xử với anh như vậy."
Ghi âm rất ngắn, rất rõ ràng, tiếng người đàn ông trong máy ghi âm Lưu Hi vừa nghe cũng biết đó là con trai mình, Lưu Đồng. Mà tiếng nữ trong đó mặc dù ông nói không biết, nhưng rõ ràng hơn, Lưu Đồng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô ta mà dại gái làm việc không nên làm.
Mà ở đây trừ phần kết quả xét nghiệm DNA thì còn có thể có chuyện gì?
Lưu Hi lập tức quỳ trên mặt đất, trán đầy mồ hôi hột, cầu xin.
"Đoàn tiên sinh, tôi cầu xin ngài, tôi chỉ có nó là con duy nhất, nó còn trẻ không hiểu chuyện, xin ngài tha cho nó đi!"
Sau đó liên tục đập đầu xuống sàn, chỉ chốc lát sau, cái trán Lưu Hi cũng bê bết máu.
Đoàn Hề Trạch khoát tay, thở dài ra một hơi: "Đủ rồi!"
Dưới ánh đèn, Lưu Hi ngước cặp mắt dãi gió dầm sương lên len lén nhìn Đoàn Hề Trạch, dù không hiểu nhiều lắm ý tứ của Đoàn Hề Trạch trong lòng thầm nghĩ coi như mình có chết cũng không thể để con trai gặp chuyện không may.
Nhưng, Đoàn Hề Trạch chỉ lạnh lùng nhìn, mặt không chút thay đổi, không nói một lời.
Thời gian cứ yên lặng trôi qua hai bên không ai nói gì.
Nhìn ra, Đoàn Hề Trạch là một cao thủ chơi chiến thuật tâm lý, chỉ chốc lát sau, giằng co đối mặt với khí thế cường đại của Đoàn Hề Trạch, Lưu Hi không chịu được, hai mắt hoa lên, thân thể lắc lắc, khẽ cắn răng lại tiếp tục quỳ xuống.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lưu Hi, Đoàn Hề Trạch cười lạnh một tiếng: "Bởi vì con trai ông mà thiếu chút nữa tôi bỏ lỡ huyết mạch duy nhất của nhà họ Đoàn! Nể tình ông nhiều năm cẩn trọng chăm sóc thân thể cha tôi khỏe mạnh, tôi có thể suy tính tha cho cậu ta."
Lưu Hi cho dù là thầy thuốc tốt nhưng là đi theo Đoàn Hề Trạch nhiều năm, đối với ý định của chủ nhân, sao lại hoàn toàn không biết?
Nghe ý này, rất rõ ràng, có điều kiện!
Vừa dập đầu một tiếng, Lưu Hi thẳng thắn nhìn lên: "Đoàn tiên sinh có gì cần tôi làm xin cứ giao phó!"
Đoàn Hề Trạch âm hiểm cười: "Công phu châm cứu của ông không tệ, không biết có biện pháp gì có thể để người ta...?"
Đoàn Hề Trạch không nói hết chỉ làm động tác ra hiệu bằng tay nhưng Lưu Hi lập tức hiểu, nên nhanh chóng trả lời.
"Có. Tốt nhất là người hôn mê, hoặc không cách nào nhúc nhích, bởi vì huyệt vị này chỉ chếch đi một chút xíu là đã sai vị trí, không có hiệu quả."
Đoàn Hề Trạch gật đầu một cái: "Được, ngày mai trong tiệc sinh nhật của đại tiểu thư, ông tới thư phòng chờ tôi sẽ cho người đem tới cho ông."
Lưu Hi gật đầu một cái "Đoàn tiên sinh, vây, vậy, con trai tôi..."
Đoàn hề trạch khoát khoát tay: "Bất quá chỉ là một kẻ si tình, còn trẻ nên làm việc ngu ngốc, chờ xem thủ pháp của ông có tốt hay không rồi có thể đón cậu ta hay không ?"
Lưu Hi đầu đầy mồ hôi, từ phòng làm việc của Đoàn Hề Trạch lui ra ngoài trực tiếp lên lầu ba của biệt thự, chỗ ở của ông cụ.
Bởi vì tuổi tác cũng dần dần lớn, thân thể không còn quá tốt, thời gian sinh hoạt và nghỉ ngơi của ông cụ Đoàn vô cùng đúng quy luật, về cái điểm này, Đoàn Hề Trạch không cần suy nghĩ cũng biết, ông cụ đang trong thư phòng viết thư pháp, một lát nữa sẽ đi tắm rồi đi ngủ.
Nhẹ nhàng gõ cửa, ông cụ đáp một tiếng, Đoàn Hề Trạch đi vào.
Sách cổ đầy phòng, cơ hồ không nhìn ra được một người buôn bán cả đời sặc mùi tiền nhưng trong thư phòng lại có tư vị của một nhà nghiên cứu hiền triết.
Ông cụ tóc bạc nhưng mặt mũi hồng hào.
"Ta biết con sẽ đến đây vào lúc này."
Đoàn Hề Trạch ngạc nhiên, sau đó nghi ngờ nhìn sang Lam Thiên Tình, Lam Thiên Tình cũng đang chau mày, nghiễm nhiên không biết Kiều Âu đang nói cái gì. Kiều Âu giữ chặt hai vai Lam Thiên Tình cúi người hôn nhẹ lên trán cô rồi dịu dàng nói: "Bảo bối, chờ anh một chút."
Thân thể cao lớn nhanh chóng chui vào trong xe, sau đó tập trung tinh thần muốn lấy giấy đăng ký kết hôn nhưng sôi trào nửa ngày, số đen rồi, không tìm được!
Lấy lại bình tĩnh, vỗ đùi tự trách Đáng chết!
Trước khi ra ngoài lại để quên ở trên bàn lớn rồi !
Có chút xấu hổ nhếch nhác lại tiến tới bên cạnh Lam Thiên Tình, lôi kéo tay cô thâm tình mà áy náy nói qua: "Tình Tình, anh để quên ở nhà mất rồi, em theo anh trở về xem một chút có được hay không? Thật sự có đấy! Thật! Anh không lừa em đâu!"
Lam Thiên Tình bị nghe giải thích đến chóng mặt, ánh mắt của anh ấy không giống đang nói dối, nhưng sao cô không biết mình có giấy đăng ký kết hôn?
Trong lòng chợt có một dự cảm xấu, cơ hồ có chút run run đưa ra tay nhỏ bé lên lau mồ hôi trên gò má Kiều Âu rồi đưa lên trán anh, hẳn không phải do bị mà nói sảng chứ?
"Anh. . . . . . ."
Thốt ra một tiếng rồi cũng không nói thêm được lời nào khác .
Nhưng chỉ cần một tiếng đơn giản như thế lại thêm ánh mắt ân cần cùng khẩn trương của Lam Thiên Tình khiến trái tim Kiều Âu lập tức ấm áp như mùa xuân. Vừa mừng vừa sợ, vội kéo tay Lam Thiên Tình nỉ non: "Tình Tình ~ trở lại đi, anh thật sự không thể thiếu em! Van xin em hãy trở lại đi!"
". . . . . . ."
Hốc mắt Lam Thiên Tình đỏ hoe, nàng không thể nhìn bộ dáng này của Kiều Âu, áo sơ mi có chút hơi nhàu, râu ria đầy cằm, ánh mắt đen tối, tỉ mỉ còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá, còn có mùi rượu. Kiều Âu bệ rạc như thế rất khác với hình ảnh trong lòng cô vẫn sùng bái, hoàn toàn khác một trời một vực.
Giống như anh đang nói cho cô biết, thật ra thì anh cũng là người bình thường, là bởi vì mất đi người yêu mà chán chường đau lòng như mọi người bình thường. "Kiều Âu, anh đừng như vậy."
Lam Thiên Tình còn là khóc lên, cô đau lòng, cũng mềm lòng. Một tay cô chậm rãi nâng lên, sờ cằm đầy râu của anh, Lam Thiên Tình đã khóc không ra tiếng: "Ô ô ~ anh khốn kiếp, xem một chút xem anh biến mình thành bộ dáng gì, ô ô ~ xấu hổ chết rồi! Ô ô ~ em rất tức giận, đó chính là lòng tham, chính là khổ sở, ô ô ~ anh đã nói lời nói dễ nghe như vậy, để cho em đặt nhiều hy vọng nhưng lúc mấu chốt lại không giữ lời, ô ô ~ em chỉ hy vọng anh có thể đem để em ở vị thứ nhất, ô ô ~ anh đã nói không cần ngẩng đầu anh sẽ ở bên cạnh em, ô ô ~ nhưng anh đã không làm ~ ô ô ~ rõ ràng chính Kiều Lộ có lỗi nhưng anh lại nói em hồ đồ còn đứng về phía cô ấy, ô ô ~ anh căn bản sẽ không yêu em ~ ô ô ~ thứ em muốn không phải là lời xin lỗi, mà là lòng của anh, ô ô ~ Kiều u, ô ô ~ em muốn trong lòng anh chỉ có em ! Ô ô ~"
Là cô có lòng tham sao?
Tại như vậy một thanh sắc khuyển mã thế giới, Kiều Âu là con trai duy nhất của Kiều gia , thừa kế quân quyền, phải có lý tưởng, có khát vọng, còn có người nhà, có cha mẹ có em gái, hai người mới chỉ biết nhau mấy tháng, nhưng bắt anh buông tha toàn bộ trong lòng chỉ quan tâm đến một mình Lam Thiên Tình có được không?
Nghe hình như rất không thực tế.
Nhưng chính miệng anh đã nói, trong quá khứ những lời ngon tiếng ngọt dỗ cô sống mơ mơ màng màng, mỗi khi anh ôm cô vào trong ngực, mỗi một lần lấy lòng cô, hôn cô anh đều dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô say trong lời nói của anh. Đã là đàn ông, lời nói ra thì phải thực hiện chứsao lại không cần tính? !
"Tình Tình ~ thật xin lỗi, anh sai lầm rồi, anh thật sự biết sai lầm rồi."
Kiều Âu ôm thật chặt Lam Thiên Tình đang khóc đến kỳ cục vào trong ngực, khẽ hôn tóc của cô, hận không thể nhập cô vào trong xương máu mình.
Anh biết Tình Tình của anh rất thiện lương .
Anh vẫn không hiểu trong lòng Lam Thiên Tình đang tức giận cái gì, mỗi lần nghĩ đến muốn khiến anh muốn nổi điên, hận không thể lấy chính đầu mình đập ra. Giờ khắc này chính cô nói ra khiến anh bừng tỉnh hiểu được thì ra cô mong muốn đơn giản như vậy, cô thương anh, cái cô cần chính là toàn bộ trái tim hoàn chỉnh yêu thương coi trọng cô! Ấy là ích kỷ của những người yêu nhau chỉ muốn mình đứng vị trí cao nhất.
"Tình Tình ~ Tình Tình đừng khóc, anh thật sự hiểu rõ sai rồi, Tình Tình, đừng khóc, anh sẽ không tái phạm, thật sẽ không!"
Kiều Âu đẩy nhẹ đầu nhỏ của Lam Thiên Tình đang vùi trong ngực mình ra, sau đó đỏ vành mắt đem khuôn mặt nhỏ nhắn một chút xíu của cô lau sạch sẽ, nâng cằm của cô thâm tình vô hạn nhìn chăm chú vào cô, từng lần một mà bảo chứng .
"Đủ rồi!"
Đoàn Hề Trạch chợt mở miệng, cắt đứt thân mật giữa bọn họ, thân hình cao lớn đi lên phía trước, có chút cứng rắn kéo Lam Thiên Tình từ trong ngực Kiều Âu ra phía sau mình, nghiêm mặt nhìn Kiều Âu: "Kiều Thiếu, ta đã nói rồi, nói xin lỗi không phải đơn giản như vậy! Cậu nói cậu có giấy đăng ký kết hôn, nhưng ngay cả Tình Tình cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cho cậu cơ hội tìm lại không có, loại lừa gạt trẻ con còn không được mà còn lấy ra lừa gạt Tình Tình? Coi như cậu thật sự có giấy đăng ký kết hôn thì như thế nào? Chính cậu hãy suy nghĩ một chút, cậu từ nhỏ đến lớn muốn gì được đấy. Tình Tình là con cháu nhà họ Đoàn chứ không phải đối tượng để cho Kiều Âu cậu dùng để chứng sức quyến rũ của bản thân cậu. Con Rối! Cậu nói cậu biết Tình Tình muốn cái gì cũng chỉ là một câu nói của cậu mà thôi, lời như vậy ai cũng sẽ nói được, nhưng cam kết càng dễ nói ra khỏi miệng thường thường càng không được coi trọng !"
Đoàn Hề Trạch đỡ Lam Thiên Tình, nhìn cháu gái đau lòng khóc lóc trong lòng cũng khó chịu, cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nha đầu này, sao coi trọng một người như vậy?
"Đi, cùng Bác trở về, còn nói người khác xấu hổ chết rồi, chính cháu cũng khóc đến xấu hổ chết rồi."
Nắm tay Tình Tình muốn đi vào bên trong biệt viện, Kiều Âu kêu một câu: "Chú Đoàn, cháu thật lòng yêu Tình Tình , rốt cuộc chú muốn cháu làm thế nào chú mới có thể tin tưởng, yên tâm giao cho Tình Tình cho cháu?"
Đoàn Hề Trạch dừng bước, không quay đầu lại, âm thanh lại khác thường vang: "Yêu một người cũng không phải làm ra cho người khác nhìn. Nếu như cậu không thể đem Tình Tình để ở vị trí quan trọng nhất thì tôi sẽ dằn lòng cắt đứt chuyện này giúp cháu tôi, cũng sẽ không đem gả nó cho cậu! Kiều Âu, chính cậu hãy suy nghĩ một chút, nếu như cậu không phải là Kiều Âu, nếu như cậu không có thân phận và địa vị hiện tại mà chỉ là một người bình thường, thì cậu có gì dành cho Tình Tình?"
Kiều Âu im lặng, vẫn không thể phản ứng với ý tứ của Đoàn Hề Trạch, ông còn nói thêm: "Nếu như cậu có thể cho Tình Tình thứ gì đó cũng chỉ là những thứ về thân phận địa vị bây giờ của cậu, như vậy cậu cũng chẳng phải làm cái gì cho Tình Tình. Những thứ đó, người nhà họ Đoàn cũng có thể cho nó. Cậu muốn Tình Tình đi theo cậu, nhưng ngay cả tư cách mang nó đi cũng không có, tại sao lại yêu cầu tôi giao cháu tôi cho cậu?"
Nói xong, Đoàn Hề Trạch không hề đứng lại nói gì với Kiều Âu nữa với hắn, sải bước lôi kéo Lam Thiên Tình đi vào biệt viện, phân phó quản gia đóng chặt cửa chính!
Qua cánh cửa biệt viện ngăn cách hai thế giới. Kiều Âu đứng ở cửa lớn nhìn cánh cửa đóng chặt, hồi lâu tưởng lại từng lời nói của Đoàn Hề Trạch, để mang Lam Thiên Tình về bên cạnh thì tư chất cần có là cái gì? Những thứ anh có, Đoàn Hề Trạch cũng đều có, nếu như anh chỉ là một người bình thường thì anh có thể cho Lam Thiên Tình cái gì?
Ủ rũ cúi đầu chui vào trong xe, Kiều Âu vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man, tâm thần có chút không tập trung.
Bồi hồi suy nghĩ lái xe qua một góc đường mới bừng tỉnh hiểu ra.
Thật ra thì Đoàn Hề Trạch cho ám hiệu đã tương đối rõ ràng. Nếu như anh chỉ là một người bình thường, thì thứ duy nhất có thể cho Lam Thiên Tình chỉ có tình yêu. Nếu như muốn dùng tình yêu làm tư cách để lấy Lam Thiên Tình khỏi nhà họ Đoàn mà hiện tại Lam Thiên Tình đang là đại tiểu thư của nhà họ Đoàn, không thiếu người đến muốn kết thân, người muốn cầu hôn cũng chạy theo như vịt. Nếu muốn nói đến tình yêu dành cho Tình Tình thì anh phải vượt qua hết thảy mọi người đàn ông khác phải dành cho cô một tình yêu sâu sắc nhất, kiên định nhất, trung thành trước sau như một.
Chỉ có so với bất luận người khác cũng yêu nàng, so bất luận kẻ nào cũng thương yêu nàng, để cho mọi người đều có thể nhìn rõ trên cõi đời này chỉ có Kiều Âu mới có thể cho Lam Thiên Tình tình yêu và hạnh phúc sâu đậm nhất, lúc đó anh chân chính có tư cách đem Lam Thiên Tình về bên cạnh anh!
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Kiều Âu nhẹ nhõm thoải mái... Nhớ lại chuyện đi đến cửa hàng đã quý tìm quà sinh nhật cho Tình Tình mà cứ băn khoăn không biết chọn cái gì làm quà sinh nhật tốt nhất, bây giờ nhìn lại mới thấy mình thật rất ngây thơ.
Hôm nay, với thân phận là người thừa kế của nhà họ Đoàn thì có loại châu báu gì mà Lam Thiên Tình không mua nổi? Món quà mà cô ấy muốn thật đơn giản chỉ là trái tim anh luôn coi trọng và duy nhất yêu thương cô.
Khóe miệng dần dần mỉm cười, Kiều Âu như trút được gánh nặng, lúc này cũng về đến nhà. Anh dừng xe ở trong sân nhà, chuẩn bị trở về phòng tắm thay quần áo.
Bình thường, anh không hay về nhà nhưng hôm nay, Kiều Lộ cứ kêu khóc nói muốn thấy anh. Cho là Kiều Lộ sẽ nói về chuyện Lam Thiên Tình nên anh không có tâm trí để làm hoạt động khác nên cứ ở trong quân đoàn mà không trở về.
Trực tiếp đi vào đại sảnh, lướt qua phòng khách lớn, trực tiếp đi về phòng ngủ của mình. Rửa mặt sạch sẽ, vừa nghĩ tới việc Lam Thiên Tình đau lòng vì bộ dáng của mình vừa hồi hộp trong lòng. Trái tim lơ lửng treo ngược nhiều ngày rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại...
Cạo sạch sẽ râu ria, anh lại trở về phong thái phóng khoáng ngông nghênh, áo sơ mi tay ngắn đen tuyền bằng tơ tằm, luôn tôn thêm vẻ đẹp nam tính của anh.
Hai tay cắm ở trong túi quần, huýt sáo, vui vẻ xuống lầu. Vừa định hỏi người làm xem đại tiểu thư đi đâu thì thấy Kiều Lộ vừa nói vừa cười nắm tay Bùi Thanh Đình từ phía hậu viện đi vào.
"Anh!"
Kiều Lộ buông tay Bùi Thanh Đình ra, chạy nhào tới khoác tay Kiều Âu, nhẹo đầu hướng anh cười xấu xa: "Hai ngày nay anh thật là đáng ghét, để một mình em chơi với chị Đình Đình lâu như vậy?"
Ánh mắt cưng chiều của Kiều Âu nhìn em gái nhưng khi nhìn đến Bùi Thanh Đình lại thay đổi thành có phần xa cách.
Mà Bùi Thanh Đình như không phát giác được có gì khác thường, đỏ bừng gương mặt, có phần e thẹn: "Kiều Thiếu, mấy ngày nay không gặp, anh có khỏe không?"
Ánh mắt Kiều Âu kịp thấy một chỗ màu xanh tím loang lổ chỗ cổ cô ta, đáy mắt nhất thời hiện đầy sương mù, khẽ nheo mắt lại, cười như không cười nhìn cô ta: "Thế nào, Bùi tiểu thư hai ngày nay vẫn còn đi ra đường sao?"
Tuy nói ngày hôm đó anh ra lệnh cho Tư Đằng xử lý Bùi Thanh Đình trong lúc say rượu nhưng anh vẫn nhớ rất rõ ràng. Tám tên đàn ông tốt xấu lẫn lộn đem cô ta chơi đùa đến dở chết dở sống, như vậy mà xem ra cô ta vẫn không hề hấn gì có vẻ bọn đàn ông đó xuống tay còn chưa đủ ác?
Cũng không biết những hình ảnh đó của cô ta lúc nào thì có thể lộ ra ngoài. Kiều Âu anh không có hứng thú thưởng thức thân thể của cô ta, tuyệt đối cũng không thèm liếc mắt nhìn làm gì để tránh dơ bẩn hai mắt của mình. Anh chỉ đem những thứ đó giao cho Tình Tình, để xem bảo bối của anh muốn xử lý như thế nào thì anh sẽ chiều ý.
Bùi Thanh Đình nghe Kiều Âu nói, không khỏi đỏ mặt, giọng nói cũng biến thành thẹn thùng vô hạn: "Kiều Thiếu, đừng nói gì ahhh... Em rất ngại ngùng. Lộ Lộ vẫn còn ở đây!"
Kiều Âu nhíu mày lại, có chút không hiểu, mà Kiều Lộ nói chuyện cũng khiến Kiều Âu bừng tỉnh hiểu ra: "Anh, anh còn nói, anh xuống tay cũng không nhẹ một chút. Đấy là lần đầu tiên của chị Đình Đình, anh cũng thật là độc ác!"
Kiều Âu nâng trán, thì ra là tiện nhân kia còn tưởng do anh làm. Nhẹ nhàng cười khẩy hai tiếng, Kiều Âu không nói nữa, xoay người đi ra cửa đi, anh không muốn ở đây lâu hơn chút nào nữa.
"Anh!"
Kiều Lộ chợt xông lên ôm lấy sau lưng Kiều Âu, lên giọng trách cứ không thôi.
"Anh, anh thật là quá đáng, chị Đình Đình đến nhà mà anh không nói chuyện với chị ấy câu nào. Ngay cả em mà anh cũng không muốn trò chuyện, trước kia em luôn luôn làm cái đuôi nhỏ của anh đấy!"
Kiều Âu cúi đầu, nhìn qua đôi tay đang quấn quanh eo của mình, có chút khó khăn đưa tay gỡ tay Kiều Lộ kéo xuống: "Lộ Lộ, em đã trưởng thành, về sau không thể thân mật như vậy rồi. Chúng ta đều không còn trẻ con nữa. Biết không?"
Giọng anh vẫn dịu dàng như cũ bởi vì đây là em gái anh.
"Anh!"
Kiều Lộ tức giận, nhìn chằm chằm Kiều Âu không dám tin: "Chị Đình Đình sẽ không tức giận đâu! Em là em gái anh nên chị ấy sẽ không ghen đâu."
Sau khi nói đến đây Kiều Lộ nghiêng đầu liếc nhìn Bùi Thanh Đình, Bùi Thanh Đình lập tức khoát tay một cái nói: "Làm sao lại như thế, tình cảm anh em tốt đẹp chị vui vẻ còn không kịp!"
"Anh, anh nghe một chút, chị Đình Đình khéo hiểu lòng người!"
Nói xong, hai tay lại ôm chặt lấy anh giống như gấu Kaola.
"Ngừng!"
Kiều Âu chợt đưa ra một đầu ngón tay chỉ lên trán của em gái đẩy đầu cô ra xa, cười cười: "Lộ Lộ, về sau không thể thân mật với anh như vậy, hôm nay anh mới biết thì ra Tình Tình tham muốn giữ lấy mãnh liệt như vậy, cô ấy hy vọng cả người của anh đều hoàn toàn dành cho cô ấy, cho nên dù em là em gái anh nhưng về sau cũng không nên qua thân mật, nếu để cô ấy nhìn thấy dù ngoài miệng không nói cái gì nhưng trong lòng cũng sẽ mất hứng đấy. Về sau người mà anh ôm trong ngực, chỉ có Tình Tình thôi."
Bùi Thanh Đình nghe lời này lập tức thay đổi sắc mặt! Kiều Lộ càng không hài lòng nhìn anh trai: "Anh! Anh nổi điên làm gì! Tại sao lại vì con hồ ly tinh đó? Hai người không phải đã chia tay sao? Thế chị Đình Đình phải làm sao?"
Đột nhiên cả đại sảnh yên tĩnh. Kiều Âu nhìn ánh mắt của Kiều Lộ, ánh mắt từ từ lạnh xuống, ngay cả giọng nói cũng trở nên vô cùng lạnh lùng: "Lộ Lộ, Tình Tình người phụ nữ của anh, là chị dâu của em, cô ấy so với em còn nhỏ hơn hai tuổi, em không thể nhường cô ấy một chút sao? Huống chi, anh không thích có người tát nước dơ lên người phụ nữ của mình, em mắng cô ấy là hồ ly tinh, lời này anh đã nghe không chỉ một lần rồi, anh không muốn nghe thêm nữa. Anh không phải hù dọa em, nếu như em không phải là em gái anh, thì khi em bạt tai cô ấy và nói cô ấy là hồ ly tinh thì tay và đầu lưỡi của em đã không còn trên người của em đâu."
"Anh?!"
Đối mặt với thái độ nghiêm túc của Kiều Âu, Kiều Lộ cũng run sợ, hút ngụm khí lạnh, không dám tin tưởng nhìn anh, hình như trước mắt mình anh đã biến thành người khác.
"Lộ Lộ, em đã trưởng thành, em kết giao bạn bè anh không canthiệp cũng không phản đối. Nhưng anh cũng có cuộc sống của mình, tương lại có một ngày cũng sẽ có người đàn ông để một mình em dựa vào ngực, đấy mới là người cùng em đi hết cuộc đời mà cuộc đời anh đã thuộc về Tình Tình."
Từng chữ từng câu rất nghiêm túc nói xong, Kiều Âu xoay người muốn đi, mới vừa cất bước, trong đầu đang suy nghĩ, ngày mai là sinh nhật Tình Tình anh sẽ đưa quà sinh nhật gì mới có thể thể hiện tâm ý của anh dành cho cô ấy.
"Kiều Âu! Làm sao anh có thể đối với em như vậy? Lam Thiên Tình căn bản không phải con cháu nhà họ Đoàn, xét nghiệm DNA không phải đã nói là có vấn đề sao?! Hơn nữa, cô ta không trong sạch đến với anh trong khi lần đầu tiên của em đã dành cho anh rồi."
Bùi Thanh Đình không tiếp thụ nổi sự thực như thế, cô đã dành cho anh sự trong trắng bảo vệ nhiều năm như vậy lại đổi lấy kết quả như thế, chẳng lẽ anh chỉ xem cô như tình một đêm là đối tượng để phát tiết. Cô trăm phương ngàn kế làm nhiều việc bề bộn như vậy, ngay cả thân thể và trái tim cũng không nuối tiếc mà đổi lấy không được một cái nhìn của anh hay sao?
Kiều Âu dừng bước, lười biếng khạc ra một câu: "Tôi làm cái gì đối với cô ấy tự trong lòng tôi rõ ràng, không cần cô nhắc nhở. Về phần Tình Tình có trong sạch hay không, tôi là người rõ ràng hơn cô."
Nói xong, ưu nhã như đóa hoa sen vừa muốn bước ra, lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, đại não nhanh chóng vận hành, anh nghĩ ra rồi.
Lam Thiên Tình và người nhà họ Đoàn đi xét nghiệm DNA rất nhiều người biết kết quả cuối cùng, chính là bệnh viện tư nhân của bốn nhà đều thống nhất chứng thật Lam Thiên Tình là con cháu nhà họ Đoàn. Mà trước đó bác sĩ riêng của Đoàn Hề Trạch đưa kết quả xét nghiệm DNA không đúng, chính Đoàn Hề Trạch và Kiều Nhất Phàm giữ kín không nói cho bên ngoài biết.
Trong giới nhà giàu nổi tiếng luôn có vài người thích nói huyên thuyên, làm chút mánh khóe, cố ý nói xấu, thêm dầu thêm mỡ.
Cho nên việc "Trong nhà có gì không nên không phải đóng cửa bảo nhau" đúng là một chân lý.
Vậy ngay cả Kiều Âu cũng phải do Tư Đằng nói cho biết, Tư Đằng lại biết được từ Ngũ Họa Nhu còn Bùi Thanh Đình làm sao biết chuyện này?
Mặt lộ vẻ âm chập, quay thân thể lại, con ngươi Kiều Âu hoàn toàn lạnh lẽo, sâu không thấy đáy: "Đấy là cô không biết, sáng hôm nay có kết quả xét nghiệm DNA lại lần hai có kết quả hoàn toàn khác với lần đầu tiên."
Bùi Thanh Đình cả khuôn mặt chợt tái nhợt mà kinh ngạc, rũ xuống cánh tay có chút không tự giác khẽ run: "Lại... lại có kết quả xét nghiệm khác sao?"
Kiều Âu không nói gì nhìn thẳng vào cô ta. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Kiều Âu nhìn thẳng vào mắt cô ta lâu nhất, không phải đang thưởng thức vẻ đẹp của cô ta mà là hận không thể lập tức sẽ dùng ánh mắt giết chết cô ta.
"Hừ!" Giọng mũi nặng nề một tiếng, Kiều Âu nhanh chóng xoay người không nhìn lại, sải bước đi khỏi biệt thự nhà họ Kiều.
-------------------------------------------
Trong biệt thự họ Đoàn.
Đoàn Hề Trạch tâm tình rất tốt ngồi ở bè trúc cùng với Lam Thiên Tình tận hưởng gió hồ, ngắm hoa sen dưới ánh trăng và cùng ăn tối.
" Tình Tình, hãy ăn nhiều một chút."
Nhìn cô gầy như vậy, là Bác khiến ông cực kỳ đau lòng.
"Tình Tình, buổi tối ngủ ngon một giấc, ngày mai bác dẫn cháu về nhà. Bữa tiệc sinh nhật sẽ tổ chức từ 10h sáng đến 10h tối, tổng cộng mười hai giờ !"
Vừa nghe nói phải về nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình có phần thấp thỏm: "Bác, cháu nghe nói, tính khí ông ngoại không tốt."
"Ha ha."
Lấy cho cô chén canh, Đoàn Hề Trạch nói: "Cháu phải tin tưởng bác, bác cũng muốn cháu tự tin vào bản thân mình"
"Cháu có bản lĩnh nào đâu nếu có chỉ là bản lĩnh ăn cơm nhiều mà thôi."
Lam Thiên Tình oán trách, ban đầu không phải mẹ chưa cưới mà có bầu, còn bị ông ngoại đuổi ra ngoài không có quan hệ sao? Vậy sự tồn tại của cô có thể coi như vết nhơ của ông ngoại chứ?
Dưới ánh trăng nhè nhẹ, Đoàn Hề Trạch nhìn vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Lam Thiên Tình, than nhẹ một tiếng: "Tình Tình, bác nghĩ về sau con nên dùng tên mới chứ không thể dùng tên Lam Thiên Tình..Nhưng nhũ danh thì mọi người vẫn có thể gọi cháu là Tình Tình ."
Đôi mắt to xinh đẹp tròn xoe không giấu được tò mò: "Tên là gì ạ?"
"Mộng Viện, Đoàn Mộng Viện."
Lam Thiên Tình nghe vậy, lỗ mũi chợt chua chua.
Mộng Viện, giấc mơ tròn vẹn.
Âm thanh hơi khàn khàn, cố gắng tỏ ra không sao cười cười: "Thật là dễ nghe. Tên rất hay."
Đoàn Hề Trạch cũng nỉ non: "Đúng vậy a, tên rất hay."
Một hồi lâu, hai người cũng đã ăn xong, Đoàn Hề Trạch nói, nơi này gió lớn nên phải về phòng. Quay trở lại phòng khách, các người làm đã chuẩn bị nước trà và hoa quả, Đoàn Hề Trạch lấy ly trà xanh còn Lam Thiên Tình lấy ly nước chanh.
Khẽ nhấp một hớp, Đoàn Hề Trạch đem nước trà đặt lên bàn, ý vị sâu xa nói: "Tình Tình, bác biết, trong lòng cháu có Kiều Âu. Nhưng cháu đã hiểu Kiều Âu bao nhiêu?"
Lam Thiên Tình nghe vậy, suy nghĩ một chút, ngay sau đó nhàn nhạt đáp: "Cháu chỉ biết anh ấy lúc bình thường còn về công việc của anh ấy cháu chỉ mới biết."
Đoàn Hề Trạch lâm vào trầm tư, dịu dàng nói: "Tình Tình, nghe bác nói, bây giờ mặc dù Kiều Âu thật lòng thích cháu, nhưng cháu cũng không biết gốc rễ của cậu ấy, sau này cậu ta có đỗi xử tốt với cháu hay không vẫn không ai biết, cho nên, nếu bây giờ cháu quyết định muốn đứng chung một chỗ với cậu ta thì cháu phải nghĩ biện pháp khiến cho chính mình trở nên cường đại. ở đây bác không nói tính khí của cháu mà là năng lực của cháu."
"Năng lực?"
"Đúng thế, trên cõi đời này không tìm được tình yêu thuần khiết đâu, coi như hiện tại các cháu đang có tình yêu như thế nhưng các cháu cũng không tránh khỏi cuộc sống hai người thực tế , cũng không thể nào thoát khỏi xã hội này mà tồn tại độc lập. Cho nên, mặc kệ tình yêu của con người có lunglinh đến như thế nào, đều phải bị thực tế rèn luyện, có mối tình còn tiếp tục bởi vì trong quá trình rèn luyện đã dung hòa được với các mối quan hệ khác nhưng cũng có những mối tình không chịu được đả kích mà tan tành, bởi vì năng lực của hai người đó quá bạc nhược."
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, ở trong thế giới của cô, từ xưa tới nay chưa từng có ai ý vị sâu xa từng nói với cô những đạo lý này, cô một thân một mình đã không dễ dàng để trưởng thành đến bây giờ.
Rất lâu rồi khi gặp phải khó khăn phải đưa ra quyết định lại có một bờ vai cho cô dựa vào, có một người quan tâm chỉ bảo cho cô. Lỗ mũi có chút chua xót, bên tai vẫn quanh quẩn lời nói của Đoàn Hề Trạch lại còn có cái tên mới: Đoàn Mộng Viện.
Cô cảm thấy có người thân rất hạnh phúc.
"Tình Tình, hôn nhân là chuyện lớn cả đời, không cần mềm lòng, Kiều Âu cứ giao cho bác, bác sẽ giúp cháu xem cậu ta rốt cuộc có thể cho cháu cuộc sống hạnh phúc hay không. Nếu như cậu ta không thể hiện được thì dù cho cháu kêu trời trách đất, bác cũng là sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này đâu!"
Đoàn Hề Trạch ánh mắt tĩnh mịch nói xong, tựa như lại rơi vào trầm tư.
Bộ dạng hư vô, ánh mắt mờ mịt của Đoàn Hề Trạch khiến Lam Thiên Tình căng thẳng: "Bác, bác sẽ đối xử với Kiều Âu như thế nào?"
Đoàn Hề Trạch xoay đầu qua, cười nhạt một tiếng: "Tình Tình, tình yêu tất nhiên vĩ đại, nhưng trong lòng bác thì hạnh phúc của cháu mới là trọng yếu!"
Năm đó, mẹ Tình Tình là Đoàn Hề Viện, chính là kêu trời trách đất nhất định lựa chọn tình yêu mà liều chết không chịu phá thai, mới chọc giân tới ông ngoại cô đuổi ra khỏi nhà và đoạn tuyệt quan hệ.
Những tưởng rằng, người đàn ông đó sẽ tiếp nhận chăm sóc cho Đoàn Hề Viện bởi cô ấy mang thay con của hắn ta. Nhưng một đời em gái ông không tránh khỏi hồng nhan bạc mệnh rồi!
Bi kịch như vậy, Đoàn Hề Trạch tuyệt đối sẽ không để nó tái diễn với cuộc đời Lam Thiên Tình!
"Không còn sớm, đi ngủ sớm một chút, buổi sáng ngày mai mười giờ, Bác tới đón chá trở về nhà họ Đoàn."
*********************
Nhà họ Đoàn
Đoàn Hề Trạch có chút mệt mỏi ngồi trong thư phòng, ánh mắt âm chập nhìn bác sĩ riêng của mình, Lưu Hi: Lưu Hi cầm kết quả xét nghiệm DNA của bốn bệnh viện tư nhân mà Đoàn Hề Trạch đưa, bị sợ đến đầu đầy mồ hôi. Ông ta biết đây là chuyện lớn của nhà họ Đoàn, hơn thế nữa thế hệ này của nhà họ Đoàn chưa có người thừa kế nên việc này càng quan trọng.
Nhưng đối mặt với kết quả không thể tưởng tượng nổi và ngoài ý muốn, ông ta quả thật dù luận như thế nào cũng không ngờ.
"Đoàn tiên sinh, cái này... cái này..."
Đối mặt với Lưu Hi không thể nào giải thích được, Đoàn Hề Trạch với tay trái vào trong ngăn kéo lấy ra một túi hồ sơ, không chút tình cảm nào ném lên trên sàn nhà. Lưu Hi bị sợ đến hai chân như nhũn ra, lập tức tiến đến nhặt lên, mở ra xem.
Thì ra là một máy ghi âm.
"Nghe một chút đi!"
Đoàn Hề Trạch cười như không cười, Lưu Hi không hiểu, nhưng cũng khiếp đảm, mở ra chốt mở, bên trong chỉ có một đoạn ghi âm.
"Đình Đình, buổi tối tôi muốn ăn cơm cùng em."
"Tôi không có thời gian."
"Nhưng là, tôi nhớ em lắm."
"Lưu Đồng, hôm nay tôi rất bận, ngày mai được không? Ách, ngày mai giống như cũng có chút chuyện. Không bằng như vậy, khi nào có thời gian tôi sẽ gọi lại cho anh ?"
"Đình Đình! Cô... chẳng lẽ cô qua cầu rút ván phải không?"
"Anh nghĩ nhiều rồi, đoạn thời gian này thật sự tôi rất bận."
"Đình Đình, chỉ vì em mà anh bỏ qua công việc trong nhà, danh dự một đời của ba anh đã bị liên lụy, Đình Đình, em cũng không thể đối xử với anh như vậy."
Ghi âm rất ngắn, rất rõ ràng, tiếng người đàn ông trong máy ghi âm Lưu Hi vừa nghe cũng biết đó là con trai mình, Lưu Đồng. Mà tiếng nữ trong đó mặc dù ông nói không biết, nhưng rõ ràng hơn, Lưu Đồng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô ta mà dại gái làm việc không nên làm.
Mà ở đây trừ phần kết quả xét nghiệm DNA thì còn có thể có chuyện gì?
Lưu Hi lập tức quỳ trên mặt đất, trán đầy mồ hôi hột, cầu xin.
"Đoàn tiên sinh, tôi cầu xin ngài, tôi chỉ có nó là con duy nhất, nó còn trẻ không hiểu chuyện, xin ngài tha cho nó đi!"
Sau đó liên tục đập đầu xuống sàn, chỉ chốc lát sau, cái trán Lưu Hi cũng bê bết máu.
Đoàn Hề Trạch khoát tay, thở dài ra một hơi: "Đủ rồi!"
Dưới ánh đèn, Lưu Hi ngước cặp mắt dãi gió dầm sương lên len lén nhìn Đoàn Hề Trạch, dù không hiểu nhiều lắm ý tứ của Đoàn Hề Trạch trong lòng thầm nghĩ coi như mình có chết cũng không thể để con trai gặp chuyện không may.
Nhưng, Đoàn Hề Trạch chỉ lạnh lùng nhìn, mặt không chút thay đổi, không nói một lời.
Thời gian cứ yên lặng trôi qua hai bên không ai nói gì.
Nhìn ra, Đoàn Hề Trạch là một cao thủ chơi chiến thuật tâm lý, chỉ chốc lát sau, giằng co đối mặt với khí thế cường đại của Đoàn Hề Trạch, Lưu Hi không chịu được, hai mắt hoa lên, thân thể lắc lắc, khẽ cắn răng lại tiếp tục quỳ xuống.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lưu Hi, Đoàn Hề Trạch cười lạnh một tiếng: "Bởi vì con trai ông mà thiếu chút nữa tôi bỏ lỡ huyết mạch duy nhất của nhà họ Đoàn! Nể tình ông nhiều năm cẩn trọng chăm sóc thân thể cha tôi khỏe mạnh, tôi có thể suy tính tha cho cậu ta."
Lưu Hi cho dù là thầy thuốc tốt nhưng là đi theo Đoàn Hề Trạch nhiều năm, đối với ý định của chủ nhân, sao lại hoàn toàn không biết?
Nghe ý này, rất rõ ràng, có điều kiện!
Vừa dập đầu một tiếng, Lưu Hi thẳng thắn nhìn lên: "Đoàn tiên sinh có gì cần tôi làm xin cứ giao phó!"
Đoàn Hề Trạch âm hiểm cười: "Công phu châm cứu của ông không tệ, không biết có biện pháp gì có thể để người ta...?"
Đoàn Hề Trạch không nói hết chỉ làm động tác ra hiệu bằng tay nhưng Lưu Hi lập tức hiểu, nên nhanh chóng trả lời.
"Có. Tốt nhất là người hôn mê, hoặc không cách nào nhúc nhích, bởi vì huyệt vị này chỉ chếch đi một chút xíu là đã sai vị trí, không có hiệu quả."
Đoàn Hề Trạch gật đầu một cái: "Được, ngày mai trong tiệc sinh nhật của đại tiểu thư, ông tới thư phòng chờ tôi sẽ cho người đem tới cho ông."
Lưu Hi gật đầu một cái "Đoàn tiên sinh, vây, vậy, con trai tôi..."
Đoàn hề trạch khoát khoát tay: "Bất quá chỉ là một kẻ si tình, còn trẻ nên làm việc ngu ngốc, chờ xem thủ pháp của ông có tốt hay không rồi có thể đón cậu ta hay không ?"
Lưu Hi đầu đầy mồ hôi, từ phòng làm việc của Đoàn Hề Trạch lui ra ngoài trực tiếp lên lầu ba của biệt thự, chỗ ở của ông cụ.
Bởi vì tuổi tác cũng dần dần lớn, thân thể không còn quá tốt, thời gian sinh hoạt và nghỉ ngơi của ông cụ Đoàn vô cùng đúng quy luật, về cái điểm này, Đoàn Hề Trạch không cần suy nghĩ cũng biết, ông cụ đang trong thư phòng viết thư pháp, một lát nữa sẽ đi tắm rồi đi ngủ.
Nhẹ nhàng gõ cửa, ông cụ đáp một tiếng, Đoàn Hề Trạch đi vào.
Sách cổ đầy phòng, cơ hồ không nhìn ra được một người buôn bán cả đời sặc mùi tiền nhưng trong thư phòng lại có tư vị của một nhà nghiên cứu hiền triết.
Ông cụ tóc bạc nhưng mặt mũi hồng hào.
"Ta biết con sẽ đến đây vào lúc này."