-
Chương 27: Chương 27:
Kiều Bá đã thẩm vấn Bạch Tích suốt đêm qua.
Tên gia hỏa Bạch Tích này 10 phần linh hoạt, thoạt nhìn bề ngoài trông có vẻ là người thật thà, chịu hợp tác, nhưng toàn nói đi nói lại những chuyện không quan trọng.Anh là cứng rắn sinh sinh dành hết nửa đêm với tên gia hỏa này mới cạy được miệng hắn, đào sâu một chút vào câu chuyện bên trong, tìm được một vài thông tin hữu dụng.
Anh Ưng nhập vào một lô hàng mới chuẩn bị bán nhưng dạo này thị trường sóng gió lắm, nhóm người ngoài nước tạm thời đòi hạ giá, đôi bên thương lượng không thành, đồ đặt lại không tiện di chuyển, đành phải tìm một chỗ k1n đáo để cất đi, gần đây mới dự định lên kế hoạch hợp tác với một công ty nước ngoài khác, các vấn đề cụ thể và thời gian giao dịch vẫn đang nằm trên bàn thương lượng.Cuối cùng đợi đến lúc về kho kiểm hàng, Bạch Tích cắn chặt miệng nói rằng hắn ta cái gì cũng không biết, thời gian này hắn thường đến Penang (một bang của Malaysia) để lấy hàng thay cho anh Ưng, lần này quay về anh Ưng vẫn chưa thông báo cho hắn địa điểm giao hàng thì người đã bị Kiều Bá tóm gọn về đồn.
Mấy món bị mất toàn là văn vật trọng điểm của quốc gia.
Anh phải tìm được hàng hóa đang giấu ở đâu trước khi chúng giao dịch, đề phòng văn vật bị thất thoát ra ngoài, tốt nhất nhân cơ hội này phải quét sạch băng nhóm này.
Kiều Bá nhíu mày dựa vào trên ghế, bởi vì thức khuya, đáy mắt hiện lên một tia xanh xám, trên cằm hiện ra một tầng râu xanh nhợt nhạt.
Biên bản thẩm vấn trong tay bị anh lật đi lật lại nhiều lần.
Lúc nảy rảnh rỗi, anh lại hơi lơ đễnh.
Kể từ khi Lâm Thanh bị thương một chút ngày hôm qua, phản ứng của anh đã có chút bất thường, điều bất thường hơn nữa là anh ấy chỉ nhận ra nó sau khi đã làm xong mọi chuyện.
Công bằng mà nói, nếu là Lý Tử hay Đường An, Trần Thao ngày hôm qua, liệu anh ta có làm được như vậy không? Đưa ai đó về nhà nghỉ ngơi? Mua đồ ăn nhẹ cho họ?
Kiều Bá cau mày có chút khó chịu, có chút mắc ói đi?
Một lũ vai u thịt bắp.
Nếu đó là Trình Lạc thì sao?
Cô ấy chắc sẽ không thích những món ăn vặt lộn xộn đó.
Anh không có nhiều bạn, lại còn bận rộn với công việc, đây là những người anh ấy kết thân vào ngày thường, nhưng rõ ràng, sự so sánh này không thể đưa ra kết luận.
Anh lại nghĩ đến Lâm Thanh.
Từ ngày cô đến nhận chức, anh đã hạ quyết tâm trục xuất cô ra khỏi đội cảnh sát, nhưng sau bao lâu , cô vẫn ở trong đội, dường như anh đã quên mất kế hoạch ban đầu của mình.
Thành thật mà nói, cô và anh không phải cùng chung một kiểu người.
Cô ấm áp, vui vẻ, thậm chí có chút bốc đồng và tự đại, luôn có sự nhiệt tình và tò mò tuyệt đối về mọi thứ, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng, bướng bỉnh và lý trí của anh.
Bất luận xét về khía cạnh bạn bè hay thứ gì khác, điều đó đã không nằm trong suy nghĩ của anh ấy ngay từ đầu.
Nhưng bây giờ thì sao?
--"Nếu mà em thắng rồi, anh phải để em theo đuổi anh, thế nào?"
--"Dù gì thì rất nhanh thôi em cũng sẽ bắt đầu theo đuổi anh, vậy còn không phải là người của mình sao?"
--"Kiều Đội, em đang theo đuổi anh đó, anh có biết không?"
Anh có chút bồn chồn khi nghĩ về mấy điều đó, đứng thẳng dậy, đóng lại biên bản thẩm vấn trong tay.
"Kiều ......"
Lý Tử gõ cửa bước vào, nhìn thấy vẻ mặt của lão đại, trái tim cậu vô thức như đông cứng lại.
Vụ này cực khổ này mài ra tính khí của lão đại?
Cậu không dám hỏi thêm câu nào, thậm chí anh còn lấy tay nhẹ đặt bữa sáng và cà phê lên bàn: "Kiều Đội, cái đó, chúng tôi thay phiên nhau mài đi ý chí của tên gia hoả Bạch Tích kia, nhưng hắn vẫn không nói gì, nhưng ngược lại tên có râu ... à, Lý Hoằng Bác chắc là người mới, đồ trên điện thoại di động còn chưa thu dọn. Đường An đã đem nó đi nghiên cứu với đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật, ước chừng là rằng manh mối sẽ được tìm thấy trước buổi tối. "
Kiều Bá cầm lấy điểm tâm, "ừm" một tiếng : " Bạch Tích bên đó thư giãn một chút, sau đó lại tiếp tục mài hắn ta."
Lý Tử đáp lại một tiếng được, nhưng vừa định rời đi, Kiều Bá đã ngăn lại: "Lý Tử?"
“ Ây da!” Lý Tử căng thẳng một hồi, “ Anh có cái gì cần giải thích, hay là có phát hiện gì mới?"
Kiều Bá nhấp một ngụm cà phê, nhướng mi nhìn anh, vô cảm: "Cậu có bạn gái chưa?"
“ Hả?” Lý Tử sửng sốt một chút, trong đầu hiện lên hàng trăm suy đoán, cuối cùng hắng giọng khô khốc đỏ mặt, “Em… em chưa có.”
" Vậy cậu--"
"Kiều Đội," Lý Tử vội vàng ngắt lời anh, ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng, "Ngài rất có năng lực chuyên môn, tụi em đều coi trọng anh, nhưng mà, em ... em thích nữ..."
Ờ, đều sử dụng đến từ "Ngài" rồi, Kiều Bá hơi giật mình, sau đó anh mới hiểu ra là cậu đang nghĩ gì: "Cút!"
Lý Tử hốt hoảng chuồn đi.
"Đợi một chút."
"Kiều Đội, em thật sự ..."
"Lâm Thanh đâu rồi?"
“ Lâm Tiểu Muội còn chưa tới,” Lý Tử cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có chút lo lắng anh sẽ hướng Lâm Thanh phát tác, làm khó cô ấy, lại nói thêm, “Hôm qua em ấy bị thương một chút, có thể. .. "
Cậu chưa kịp nói xong, Đường An đã vội vàng đi vào, cầm điện thoại trên tay:
"Kiều Đội, chị Thanh ... Chị Thanh kéo Vi Dịch đến ngõ nhỏ kế bên sở!"
Kiều Bá cau mày, đặt bữa sáng xuống, đứng bật dậy, đi ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy, cảnh sát Lâm?"
Vi Dịch hất tay Lâm Thanh ra, chỉnh trang lại người, hất tóc, cười tủm tỉm nghịch móng tay mới làm: "Em muốn đưa chị đến đây làm gì? Chỉ vừa nói là người thứ ba đã chọc em đến đau nhức như vậy?"
Lâm Thanh nhận thấy rằng người này thực sự thích gượng ép bản thân vào vai phản diện trên phim truyền hình lúc 8h.
"Em có dám làm hay không? Lâm Thanh, chị nói em tuổi còn nhỏ như vậy, việc tốt không chịu học hỏi, làm sao có thể nghĩ ra mấy suy nghĩ quanh co như vậy? Còn có tự trọng hay không? Kiều Bá cũng đang lợi dụng em thôi, em còn tự xem mình là nữ chính sao?"
“Đúng vậy,” Lâm Thanh khoanh tay nhìn Vi Dịch, trả lại tất cả những gì vừa nói với cô, “Em lúc nhỏ học không tốt, nhưng chí ích còn có một chút giá trị sử dụng, không giống như dì Vi đây, có tuổi rồi liền an an phận phận ở nhà đi, đừng hỡi chúc là chạy ra đường muốn ăn cỏ xanh, lại còn một mình một miệng đút cho người ta tiếng xấu kẻ thứ ba......"
Vi Dịch tức giận đến không nghe thêm được nữa, lợi dụng trong ngõ không có ai, không cần quan tâm đ ến hình tượng của mình, giơ tay tát Lâm Thanh một cái.
Lâm Thanh tay mắt lanh lẹ, kẹp chặt cổ tay cô ta: "Trước khi động thủ chịu khó suy nghĩ một chút, chị nhắm đánh được em không? Vi Dịch, có hoả khí cũng đừng hướng phía em mà giải chứ. Chị với Kiều Bá chút chuyện rách con đó em cũng biết, đừng có nghĩ là mới theo đuổi vài ngày liền thật sự biến thành bạn gái của người ta. Làm người cần có chút tự mình nhận thức, bản thân chị có mấy cân mấy lạng trong lòng tự biết nhầm tính đi."
Lâm Thanh mồm mép không ngừng: "Hơn nữa, trai chưa vợ gái chưa chồng, sống thế kỷ 21 có quyền tự do kết hôn và yêu đương. Em theo đuổi Kiều Bá một không vi phạm pháp luật hai không vi phạm đạo đức. Trong tương lai nếu tình công sẽ cạn ly uống rượu giao bôi, liền đến ký tên vào 2 quyển sổ đăng ký kết hôn ở cục dân chính, thành bại đối với chị một phân tiền quan hệ cũng không có. Em ở đây kính lão đắc thọ, kính chị nhiều tuổi rồi nên cũng không muốn kì kèo, hôm nay đem lời nói tới đây, nếu chị đã từng học qua môn ngữ văn thì chắc đảm bảo sẽ hiểu được tiếng người, cũng hy vọng chị cũng yêu trẻ em, đừng đưa những lời buộc tội buộc lên cái đầu non nớt của em nữa, dù gì cũng là người phụ nữ gia đình đứng tuổi, chắc chắn sẽ không đi làm mấy cái trò cắn riết không buông, suốt ngày rình rập mà vẫn tỏ ra đắc ý dạt dào, đúng không?"
Vi Dịch đỏ mặt tức giận, trong tiềm thức muốn động thủ, nhưng phát hiện cổ tay vẫn bị đối phương nắm chặt, liền lảo đảo giãy dụa muốn rút ra, nhân lúc Lâm Thanh không chú ý liền lao tới bổ nhào lên người cô.
Móng tay của cô rất dài, Lâm Thanh sau lưng là tường cũng không kịp né tránh, chỉ kịp kêu lên một tiếng, trên cổ Lâm Thanh có một vết đỏ như máu.
Lâm Thanh phản ứng cũng rất nhanh, thuận tay đem Vi Dịch đẩy ra.
Sức lực không lớn, nhưng Vi Dịch lại loạng choạng lùi lại mấy bước, có xu hướng ngã xuống, người qua đường nhìn thấy cũng liếc mắt một cái.
Lâm Thanh còn chưa kịp nói gì, đôi mắt Vi Dịch đã đỏ lên.
Lâm Thanh "?"
Đại tỷ à, xem quá nhiều phim cung đấu rồi phải không?
Với khả năng diễn xuất tốt như vậy, tại sao chị lại không đi thi mang về một tượng vàng Oscar cho quê nhà đi?
Nói xong tất cả những gì cần nói, Lâm Thanh cũng không thèm lưu luyến người bệnh tâm thần này nữa, kiểm tra xong thời gian liền xoay người chuẩn bị trở về đội tiếp nhận bài giáo huấn của Kiều Đại Đội Trưởng.
Kết quả là khi quay người lại, bing một cái đụng phải ai đó, vừa ngẩn đầu liền dụng phải ánh mắt của Kiều Bá.
"Khụ, Đội Trưởng Kiều ..."
Chẳng trách người bệnh thần kinh vừa rồi đột nhiên phát bệnh, lần này xong rồi, đi trễ đã không nói, còn bị cấp trên nhìn thấy đang đánh nhau ...
Kiều Bá sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt rơi vào vết máu trên cổ cô, sắc mặt tối sầm lại một chút, giọng điệu lạnh lùng cứng ngắc: "Em không phải là rất có năng lực sao?"
Theo cách thông thường, Lâm Thanh chắc chắn sẽ nói điều gì đó: Cô rất có năng lực đó, một nhà vô địch Taekwondo nói không chừng cũng không thể thắng nổi một người phụ nữ điên đâu.
Nhưng khóe mắt cô lại thoáng nhìn thấy biểu tình như sắp cất tiếng khóc oa oa oa của Vi Dịch bên cạnh. Cô liền lén lút đưa tay ấn vào vết thương trên cổ, rót ra vài giọt nước mắt vì đau mà sẵn sàng nung nấu kỹ năng diễn xuất.
Trước khi tay cô có thể chạm vào cổ, liền bị Kiều Bá chát một cái đánh bay.
Lực đạo không lớn, nhưng Lâm Thanh lại nhân lúc này, lén lút liếc nhìn Vi Dịch đang nghiến răng nghiến lợi bên cạnh, rồi giả bộ hừ một tiếng, cắn môi, bày ra bộ mặt nước mắt lưng tròng.
Kiều Bá sững người trong giây lát.
Vừa rồi anh căn bản không có dùng lực, cũng không phải đến mức này chứ, chỉ nghĩ là lúc này Hai Người họ cãi nhau không cẩn thận quệt tay tạo thành vết thương.
Vẻ mặt u ám thoáng buông lỏng một chút, anh vươn tay kéo cô lại gần, hơi cúi đầu kiểm tra vết thương cho cô.
Động tác của tay anh trông có vẻ cứng ngắc và thô lỗ, nhưng giọng điệu lại bất giác nhẹ nhàng hơn nhiều: "Đau không?"
Lâm Thanh chỉ thản nhiên ra tay, để đấu lại với Vi Dịch, vết thương thật sự không có vấn đề gì.
Cô không ngờ được Kiều Bá sẽ làm điều này.
Tai cô nóng lên, thân người khẽ nhúc nhích, nhưng người kia lại nắm lấy cánh tay cô không buông, Kiều Bá lạnh giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Cô bị khoá lại đến mức chóp mũi gần như đập vào ngực anh.
Khoảng cách đột nhiên thu hẹp lại, hơi thở của anh cũng trở nên dồn dập.
Cô hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi.
Kiều Bá liếc xéo cô một cái, thả cô ra, vô cảm nói: "Không có việc gì."
Anh dường như cũng nhận ra hành vi vừa rồi có chút quá mức thân mật, lại tiếp tục giọng điệu lạnh lùng: "Đang trong thời gian làm việc, nếu em thật sự quá rảnh, anh có thể giúp em đổi vị trí khác."
Ngay khi Lâm Thanh mở miệng định nói, anh đã nhấc chân lên rời đi.
Từ đầu đến cuối, cũng không thèm nhìn Vi Dịch.
Lâm Thanh gia tăng tốc độ, chạy nhanh để bắt kịp anh.
"Hehehe, Kiều Đội, tại sao vừa rồi em thấy tai của anh hơi đỏ vậy?"
Kiều Bá "..."
"Anh đừng tức giận, em không có đánh người."
"Vậy tại sao em lại kéo người ta vào con hẻm đó?"
"Em đây không phải là lo lắng sao, vạn nhất cần động tay động chân, đứng trước cửa chính sở cảnh sát bị quay lại, như vậy không tốt a!"
"Không sao, anh yên tâm, em không mặc đồng phục cảnh sát," Lâm Thanh cười gằn, "Không ai có thể nhận ra. Hơn nữa, nếu có động thủ thì cũng không bị ai nhìn thấy!"
Kiều Bá: "..." Vậy anh còn phải khen ngợi em sao?
"Kiều Bá anh làm gì lại đi nhanh như vậy, có phải là anh đang suy nghĩ sẽ đồng ý để em theo đuổi anh đúng không?"
Tên gia hỏa Bạch Tích này 10 phần linh hoạt, thoạt nhìn bề ngoài trông có vẻ là người thật thà, chịu hợp tác, nhưng toàn nói đi nói lại những chuyện không quan trọng.Anh là cứng rắn sinh sinh dành hết nửa đêm với tên gia hỏa này mới cạy được miệng hắn, đào sâu một chút vào câu chuyện bên trong, tìm được một vài thông tin hữu dụng.
Anh Ưng nhập vào một lô hàng mới chuẩn bị bán nhưng dạo này thị trường sóng gió lắm, nhóm người ngoài nước tạm thời đòi hạ giá, đôi bên thương lượng không thành, đồ đặt lại không tiện di chuyển, đành phải tìm một chỗ k1n đáo để cất đi, gần đây mới dự định lên kế hoạch hợp tác với một công ty nước ngoài khác, các vấn đề cụ thể và thời gian giao dịch vẫn đang nằm trên bàn thương lượng.Cuối cùng đợi đến lúc về kho kiểm hàng, Bạch Tích cắn chặt miệng nói rằng hắn ta cái gì cũng không biết, thời gian này hắn thường đến Penang (một bang của Malaysia) để lấy hàng thay cho anh Ưng, lần này quay về anh Ưng vẫn chưa thông báo cho hắn địa điểm giao hàng thì người đã bị Kiều Bá tóm gọn về đồn.
Mấy món bị mất toàn là văn vật trọng điểm của quốc gia.
Anh phải tìm được hàng hóa đang giấu ở đâu trước khi chúng giao dịch, đề phòng văn vật bị thất thoát ra ngoài, tốt nhất nhân cơ hội này phải quét sạch băng nhóm này.
Kiều Bá nhíu mày dựa vào trên ghế, bởi vì thức khuya, đáy mắt hiện lên một tia xanh xám, trên cằm hiện ra một tầng râu xanh nhợt nhạt.
Biên bản thẩm vấn trong tay bị anh lật đi lật lại nhiều lần.
Lúc nảy rảnh rỗi, anh lại hơi lơ đễnh.
Kể từ khi Lâm Thanh bị thương một chút ngày hôm qua, phản ứng của anh đã có chút bất thường, điều bất thường hơn nữa là anh ấy chỉ nhận ra nó sau khi đã làm xong mọi chuyện.
Công bằng mà nói, nếu là Lý Tử hay Đường An, Trần Thao ngày hôm qua, liệu anh ta có làm được như vậy không? Đưa ai đó về nhà nghỉ ngơi? Mua đồ ăn nhẹ cho họ?
Kiều Bá cau mày có chút khó chịu, có chút mắc ói đi?
Một lũ vai u thịt bắp.
Nếu đó là Trình Lạc thì sao?
Cô ấy chắc sẽ không thích những món ăn vặt lộn xộn đó.
Anh không có nhiều bạn, lại còn bận rộn với công việc, đây là những người anh ấy kết thân vào ngày thường, nhưng rõ ràng, sự so sánh này không thể đưa ra kết luận.
Anh lại nghĩ đến Lâm Thanh.
Từ ngày cô đến nhận chức, anh đã hạ quyết tâm trục xuất cô ra khỏi đội cảnh sát, nhưng sau bao lâu , cô vẫn ở trong đội, dường như anh đã quên mất kế hoạch ban đầu của mình.
Thành thật mà nói, cô và anh không phải cùng chung một kiểu người.
Cô ấm áp, vui vẻ, thậm chí có chút bốc đồng và tự đại, luôn có sự nhiệt tình và tò mò tuyệt đối về mọi thứ, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng, bướng bỉnh và lý trí của anh.
Bất luận xét về khía cạnh bạn bè hay thứ gì khác, điều đó đã không nằm trong suy nghĩ của anh ấy ngay từ đầu.
Nhưng bây giờ thì sao?
--"Nếu mà em thắng rồi, anh phải để em theo đuổi anh, thế nào?"
--"Dù gì thì rất nhanh thôi em cũng sẽ bắt đầu theo đuổi anh, vậy còn không phải là người của mình sao?"
--"Kiều Đội, em đang theo đuổi anh đó, anh có biết không?"
Anh có chút bồn chồn khi nghĩ về mấy điều đó, đứng thẳng dậy, đóng lại biên bản thẩm vấn trong tay.
"Kiều ......"
Lý Tử gõ cửa bước vào, nhìn thấy vẻ mặt của lão đại, trái tim cậu vô thức như đông cứng lại.
Vụ này cực khổ này mài ra tính khí của lão đại?
Cậu không dám hỏi thêm câu nào, thậm chí anh còn lấy tay nhẹ đặt bữa sáng và cà phê lên bàn: "Kiều Đội, cái đó, chúng tôi thay phiên nhau mài đi ý chí của tên gia hoả Bạch Tích kia, nhưng hắn vẫn không nói gì, nhưng ngược lại tên có râu ... à, Lý Hoằng Bác chắc là người mới, đồ trên điện thoại di động còn chưa thu dọn. Đường An đã đem nó đi nghiên cứu với đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật, ước chừng là rằng manh mối sẽ được tìm thấy trước buổi tối. "
Kiều Bá cầm lấy điểm tâm, "ừm" một tiếng : " Bạch Tích bên đó thư giãn một chút, sau đó lại tiếp tục mài hắn ta."
Lý Tử đáp lại một tiếng được, nhưng vừa định rời đi, Kiều Bá đã ngăn lại: "Lý Tử?"
“ Ây da!” Lý Tử căng thẳng một hồi, “ Anh có cái gì cần giải thích, hay là có phát hiện gì mới?"
Kiều Bá nhấp một ngụm cà phê, nhướng mi nhìn anh, vô cảm: "Cậu có bạn gái chưa?"
“ Hả?” Lý Tử sửng sốt một chút, trong đầu hiện lên hàng trăm suy đoán, cuối cùng hắng giọng khô khốc đỏ mặt, “Em… em chưa có.”
" Vậy cậu--"
"Kiều Đội," Lý Tử vội vàng ngắt lời anh, ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng, "Ngài rất có năng lực chuyên môn, tụi em đều coi trọng anh, nhưng mà, em ... em thích nữ..."
Ờ, đều sử dụng đến từ "Ngài" rồi, Kiều Bá hơi giật mình, sau đó anh mới hiểu ra là cậu đang nghĩ gì: "Cút!"
Lý Tử hốt hoảng chuồn đi.
"Đợi một chút."
"Kiều Đội, em thật sự ..."
"Lâm Thanh đâu rồi?"
“ Lâm Tiểu Muội còn chưa tới,” Lý Tử cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có chút lo lắng anh sẽ hướng Lâm Thanh phát tác, làm khó cô ấy, lại nói thêm, “Hôm qua em ấy bị thương một chút, có thể. .. "
Cậu chưa kịp nói xong, Đường An đã vội vàng đi vào, cầm điện thoại trên tay:
"Kiều Đội, chị Thanh ... Chị Thanh kéo Vi Dịch đến ngõ nhỏ kế bên sở!"
Kiều Bá cau mày, đặt bữa sáng xuống, đứng bật dậy, đi ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy, cảnh sát Lâm?"
Vi Dịch hất tay Lâm Thanh ra, chỉnh trang lại người, hất tóc, cười tủm tỉm nghịch móng tay mới làm: "Em muốn đưa chị đến đây làm gì? Chỉ vừa nói là người thứ ba đã chọc em đến đau nhức như vậy?"
Lâm Thanh nhận thấy rằng người này thực sự thích gượng ép bản thân vào vai phản diện trên phim truyền hình lúc 8h.
"Em có dám làm hay không? Lâm Thanh, chị nói em tuổi còn nhỏ như vậy, việc tốt không chịu học hỏi, làm sao có thể nghĩ ra mấy suy nghĩ quanh co như vậy? Còn có tự trọng hay không? Kiều Bá cũng đang lợi dụng em thôi, em còn tự xem mình là nữ chính sao?"
“Đúng vậy,” Lâm Thanh khoanh tay nhìn Vi Dịch, trả lại tất cả những gì vừa nói với cô, “Em lúc nhỏ học không tốt, nhưng chí ích còn có một chút giá trị sử dụng, không giống như dì Vi đây, có tuổi rồi liền an an phận phận ở nhà đi, đừng hỡi chúc là chạy ra đường muốn ăn cỏ xanh, lại còn một mình một miệng đút cho người ta tiếng xấu kẻ thứ ba......"
Vi Dịch tức giận đến không nghe thêm được nữa, lợi dụng trong ngõ không có ai, không cần quan tâm đ ến hình tượng của mình, giơ tay tát Lâm Thanh một cái.
Lâm Thanh tay mắt lanh lẹ, kẹp chặt cổ tay cô ta: "Trước khi động thủ chịu khó suy nghĩ một chút, chị nhắm đánh được em không? Vi Dịch, có hoả khí cũng đừng hướng phía em mà giải chứ. Chị với Kiều Bá chút chuyện rách con đó em cũng biết, đừng có nghĩ là mới theo đuổi vài ngày liền thật sự biến thành bạn gái của người ta. Làm người cần có chút tự mình nhận thức, bản thân chị có mấy cân mấy lạng trong lòng tự biết nhầm tính đi."
Lâm Thanh mồm mép không ngừng: "Hơn nữa, trai chưa vợ gái chưa chồng, sống thế kỷ 21 có quyền tự do kết hôn và yêu đương. Em theo đuổi Kiều Bá một không vi phạm pháp luật hai không vi phạm đạo đức. Trong tương lai nếu tình công sẽ cạn ly uống rượu giao bôi, liền đến ký tên vào 2 quyển sổ đăng ký kết hôn ở cục dân chính, thành bại đối với chị một phân tiền quan hệ cũng không có. Em ở đây kính lão đắc thọ, kính chị nhiều tuổi rồi nên cũng không muốn kì kèo, hôm nay đem lời nói tới đây, nếu chị đã từng học qua môn ngữ văn thì chắc đảm bảo sẽ hiểu được tiếng người, cũng hy vọng chị cũng yêu trẻ em, đừng đưa những lời buộc tội buộc lên cái đầu non nớt của em nữa, dù gì cũng là người phụ nữ gia đình đứng tuổi, chắc chắn sẽ không đi làm mấy cái trò cắn riết không buông, suốt ngày rình rập mà vẫn tỏ ra đắc ý dạt dào, đúng không?"
Vi Dịch đỏ mặt tức giận, trong tiềm thức muốn động thủ, nhưng phát hiện cổ tay vẫn bị đối phương nắm chặt, liền lảo đảo giãy dụa muốn rút ra, nhân lúc Lâm Thanh không chú ý liền lao tới bổ nhào lên người cô.
Móng tay của cô rất dài, Lâm Thanh sau lưng là tường cũng không kịp né tránh, chỉ kịp kêu lên một tiếng, trên cổ Lâm Thanh có một vết đỏ như máu.
Lâm Thanh phản ứng cũng rất nhanh, thuận tay đem Vi Dịch đẩy ra.
Sức lực không lớn, nhưng Vi Dịch lại loạng choạng lùi lại mấy bước, có xu hướng ngã xuống, người qua đường nhìn thấy cũng liếc mắt một cái.
Lâm Thanh còn chưa kịp nói gì, đôi mắt Vi Dịch đã đỏ lên.
Lâm Thanh "?"
Đại tỷ à, xem quá nhiều phim cung đấu rồi phải không?
Với khả năng diễn xuất tốt như vậy, tại sao chị lại không đi thi mang về một tượng vàng Oscar cho quê nhà đi?
Nói xong tất cả những gì cần nói, Lâm Thanh cũng không thèm lưu luyến người bệnh tâm thần này nữa, kiểm tra xong thời gian liền xoay người chuẩn bị trở về đội tiếp nhận bài giáo huấn của Kiều Đại Đội Trưởng.
Kết quả là khi quay người lại, bing một cái đụng phải ai đó, vừa ngẩn đầu liền dụng phải ánh mắt của Kiều Bá.
"Khụ, Đội Trưởng Kiều ..."
Chẳng trách người bệnh thần kinh vừa rồi đột nhiên phát bệnh, lần này xong rồi, đi trễ đã không nói, còn bị cấp trên nhìn thấy đang đánh nhau ...
Kiều Bá sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt rơi vào vết máu trên cổ cô, sắc mặt tối sầm lại một chút, giọng điệu lạnh lùng cứng ngắc: "Em không phải là rất có năng lực sao?"
Theo cách thông thường, Lâm Thanh chắc chắn sẽ nói điều gì đó: Cô rất có năng lực đó, một nhà vô địch Taekwondo nói không chừng cũng không thể thắng nổi một người phụ nữ điên đâu.
Nhưng khóe mắt cô lại thoáng nhìn thấy biểu tình như sắp cất tiếng khóc oa oa oa của Vi Dịch bên cạnh. Cô liền lén lút đưa tay ấn vào vết thương trên cổ, rót ra vài giọt nước mắt vì đau mà sẵn sàng nung nấu kỹ năng diễn xuất.
Trước khi tay cô có thể chạm vào cổ, liền bị Kiều Bá chát một cái đánh bay.
Lực đạo không lớn, nhưng Lâm Thanh lại nhân lúc này, lén lút liếc nhìn Vi Dịch đang nghiến răng nghiến lợi bên cạnh, rồi giả bộ hừ một tiếng, cắn môi, bày ra bộ mặt nước mắt lưng tròng.
Kiều Bá sững người trong giây lát.
Vừa rồi anh căn bản không có dùng lực, cũng không phải đến mức này chứ, chỉ nghĩ là lúc này Hai Người họ cãi nhau không cẩn thận quệt tay tạo thành vết thương.
Vẻ mặt u ám thoáng buông lỏng một chút, anh vươn tay kéo cô lại gần, hơi cúi đầu kiểm tra vết thương cho cô.
Động tác của tay anh trông có vẻ cứng ngắc và thô lỗ, nhưng giọng điệu lại bất giác nhẹ nhàng hơn nhiều: "Đau không?"
Lâm Thanh chỉ thản nhiên ra tay, để đấu lại với Vi Dịch, vết thương thật sự không có vấn đề gì.
Cô không ngờ được Kiều Bá sẽ làm điều này.
Tai cô nóng lên, thân người khẽ nhúc nhích, nhưng người kia lại nắm lấy cánh tay cô không buông, Kiều Bá lạnh giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Cô bị khoá lại đến mức chóp mũi gần như đập vào ngực anh.
Khoảng cách đột nhiên thu hẹp lại, hơi thở của anh cũng trở nên dồn dập.
Cô hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi.
Kiều Bá liếc xéo cô một cái, thả cô ra, vô cảm nói: "Không có việc gì."
Anh dường như cũng nhận ra hành vi vừa rồi có chút quá mức thân mật, lại tiếp tục giọng điệu lạnh lùng: "Đang trong thời gian làm việc, nếu em thật sự quá rảnh, anh có thể giúp em đổi vị trí khác."
Ngay khi Lâm Thanh mở miệng định nói, anh đã nhấc chân lên rời đi.
Từ đầu đến cuối, cũng không thèm nhìn Vi Dịch.
Lâm Thanh gia tăng tốc độ, chạy nhanh để bắt kịp anh.
"Hehehe, Kiều Đội, tại sao vừa rồi em thấy tai của anh hơi đỏ vậy?"
Kiều Bá "..."
"Anh đừng tức giận, em không có đánh người."
"Vậy tại sao em lại kéo người ta vào con hẻm đó?"
"Em đây không phải là lo lắng sao, vạn nhất cần động tay động chân, đứng trước cửa chính sở cảnh sát bị quay lại, như vậy không tốt a!"
"Không sao, anh yên tâm, em không mặc đồng phục cảnh sát," Lâm Thanh cười gằn, "Không ai có thể nhận ra. Hơn nữa, nếu có động thủ thì cũng không bị ai nhìn thấy!"
Kiều Bá: "..." Vậy anh còn phải khen ngợi em sao?
"Kiều Bá anh làm gì lại đi nhanh như vậy, có phải là anh đang suy nghĩ sẽ đồng ý để em theo đuổi anh đúng không?"
Bình luận facebook