-
Chương 39: 39: Ngoại Truyện 2 Hề Khải Vs Dao Đào
Tính cách kì quái của Dao Đào giống hệt như một cái túi khí.
Rất nhiều người quen đều biết điều này, đặc biệt là mấy cấp dưới lúc nào cũng oanh oanh yến yến trong công ty của Hề Khải, những người này thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng hay đem chuyện này ra bàn tán hai câu.
Rốt cuộc, sếp Hề còn trẻ và đầy triển vọng như vậy, mà người phụ nữ này ngoài có vài phần tư sắc ra thì thực sự không thể nhìn ra có điểm nào nổi bật hơn người.
Hơn nữa, trước giờ chưa từng nghe sếp Hề nói qua là đã có bạn gái.
Vì vậy, mọi người thường hay dòm ngó vị trí người phụ nữ bên cạnh ông chủ của mình.
Vào ngày họp thường niên của công ty, Hề Khải có phần uống quá chén, dựa người trên ghế ngồi trong sảnh đợi, Dao Đao cầm lấy chìa khóa xe của cậu, ra ngoài đi lấy xe.
Cô vừa mới bước ra khỏi cửa, liền bị người khác chặn lại.
“Dao tiểu thư?”
Người phụ nữ có mái tóc đen và đôi môi đỏ, tóc buộc cao sau đầu, mặc áo sơ mi trắng phối với quần ống rộng.
Cô ấy gọn gàng, tháo vát nhưng nhìn có vẻ xa cách.
Dao Đào có biết người này, Đường Du, giám đốc bộ phận marketing, cánh tay đắc lực của Hề Khải, cũng là người theo đuổi số một của cậu.
“Giám đốc Đường có việc gì sao?” Dao Đào nhìn lướt qua cô, cước bộ cũng không dừng.
Đường Du vội đuổi theo, nói thẳng vào vấn đề: "Tôi nghĩ cô không cần thiết phải vướng bận với Hề Tổng.
Mọi người đều là người lớn, vậy tại sao lại lãng phí thời gian của nhau? Cô không xứng với anh ấy…”
“Hai người thì xứng sao?” Dao Đào kiềm chế, vẫn duy trì sự dịu dàng thường ngày, thẳng thắn nói: “Tôi xin hỏi, giám đốc Đường dùng tư cách gì để nói mấy lời này với tôi?”
Đường Du nghẹn họng.
Một lúc sau, Đường Du mới nâng cằm lên, ngạo nghễ nói: "Ít nhất tôi có thể giúp anh ấy thắng một vụ làm ăn lớn hơn, chuyện mà cô không bao giờ làm được.”
"Đúng vậy," Dao Đào mỉm cười, "Chỉ cần cô giúp anh ấy thắng lợi là đủ rồi.
Tại sao tôi phải bận tâm về mấy chuyện cỏn con này? Ồ, tôi quên mất, cảm ơn rất nhiều vì đã giúp anh ấy."
Đường Du bị thái độ kiêu ngạo của cô làm cho sửng sốt, nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng lại và mỉm cười: "Dao Đào, cô hà khắc gì phải kiêu ngạo như vậy, không phải chỉ dựa vào có Hề Tổng chống lưng thôi sao? Nhưng mà, tôi thực lòng muốn chia sẻ với cô, mấy chuyện xảy ra trong môi trường làm ăn tôi đã nhìn thấy nhiều rồi, mọi thứ chỉ là sự mới lạ nhất thời, cô thật sự đừng nghĩ mình là vợ của sếp ...!"
“Có chuyện gì vậy, vợ yêu?”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Dao Đào còn chưa lên tiếng, sắc mặt Đường Du đã trở nên rất khó coi.
Hề Khải hôm nay uống hơi nhiều, lúc này đầu óc choáng váng.
Cậu đã đợi bên trong rất lâu rồi cũng không thấy ai đi qua, không yên tâm liền chạy ra ngoài, nhưng do nồng độ rượu quá cao làm mặt cậu đỏ bừng bừng, bước đi loạng choạng.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Dao Đào, cậu liền lục tục chạy đến, dựa đầu vào vai cô: "Vợ yêu à, về nhà thôi, anh còn tưởng em không cần anh nữa!"
Quả thật là uống sai rồi.
Dao Đào có chút cạn lời, giơ tay ôm lấy cậu, kéo người sang, đem thân thể ổn định lại.
May mắn thay, Hề Khải vẫn còn tỉnh táo một chút, cậu tự dùng sức, ngoan ngoãn đi theo Dao Đào.
Đường Du vẫn không bỏ cuộc, đã say đến bộ dạng như vậy, mười phần đã có tám chín phần là nói bừa.
Cô nghiến răng chạy theo để ngăn Hề Khải lại: “Dao tiểu thư, Hề Tổng sau khi uống rượu không tỉnh táo, nhưng cô cũng nên có đạo đức một chút.” Nói xong, cô ấy duỗi thẳng tay định di chuyển Hề Khải đang say khướt đến dựa vào người mình, “Tôi đưa Hề Tổng về …”
“Cô là ai?” Hề Khải gạt tay đi, ném cho người phụ nữ kia một ánh nhìn kinh tởm, “Đừng chạm vào tôi!”
Nói xong, anh ngoan ngoãn dựa trở lại trên vai Dao Đào: "Vợ yêu..."
Vẻ mặt Đường Du phức tạp.
Dao Đào liếc cô một cái, cũng không lên tiếng, chỉ dìu người bước đi.
Mãi cho đến lúc ngồi lên xe.
Dao Đào đem người dìu lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn: "Được rồi, đừng giả vờ nữa."
“Vợ yêu …”
“Hề Khải!” Dao Đào hằng giọng.
"Khụ, khụ," Hề Khải ho khan hai tiếng, thành thật ngẩng đầu lên, "Anh sai rồi."
Dao Đào không nói gì, khởi động xe, xoay người: "Anh vừa rồi là cố ý."
"Không phải, vợ yêu," Hề Khải bật cười, "Tính ra anh không có sai hoàn toàn a, không phải vừa vặn có thể xua tan suy nghĩ của bọn họ sao? Em đến cùng là khi nào mới đồng ý gả cho anh đây? Anh sắp bị phiền chết rồi?”
“Tuỳ tâm trạng.”
"Thành giao," Hề Khải rất vui vẻ, "Chỉ cần lời nói của em là đủ rồi."
Một lúc sau, cậu lại chân chó hẳn lên: "Vợ yêu à, em có muốn uống nước không? Em còn đói không?"
Nhiều người thấy rằng Hề Khải đây là đã bị Dao Đào câu mất hồn rồi, nhưng họ không hề biết rằng những gì cô gái này làm cho cậu ấy đã vượt xa sức tưởng tượng bình thường.
Tuổi mười tám đôi mươi là lứa tuổi mà bạn có thể vì một người nào đó đánh cược tất cả thanh xuân.
Đó cũng là lúc tuổi trẻ bồng bột háo thắng, tính tình độc đoán, cảm thấy mình là kẻ bất khả chiến bại trong thiên hạ này, là kẻ kiêu ngạo nhất toàn vũ trụ, gạt bỏ hết thảy mọi tình cảm của người khác ra phía sau lưng.
Bây giờ nghĩ lại, Hề Khải mới cảm thấy mình thực sự là một thằng tồi.
Cậu biết rằng Dao Đào vẫn luôn thích cậu.
Tuy nhiên, cậu có bản tính nổi loạn, vì vấn đề lựa chọn nghề nghiệp, cậu đã gặp rất nhiều rắc rối với chính gia đình của mình.
Thời gian đầu, công việc kinh doanh của cậu có vài phần khởi sắc.
Cậu cảm thấy đường đường là một đại nam nhân, nên tập trung hết mình cho sự nghiệp, nhưng thật ra cậu không nở buông bỏ cô.
Có một chút suy nghĩ ích kỷ của cánh đàn ông, một bên tận hưởng cô gái nhỏ trò chuyện xuyên đêm với cậu, sáng thức dậy lại bôn ba tứ phương, một bên lại chưa từng sẵn sàng trao cho cô ấy thứ gì để bám víu, dù chỉ là một nửa lời hứa.
Cậu có vẻ ngoài lãng tử.
Nhưng mà, cũng giống như Lâm Thanh từng nói, cái mã đó chỉ là công cụ che đậy đi xuân tâm rộn rạo của bản thân.
Mặc dù vẫn luôn nghĩ không thông, tại sao năm đó lại cậu luôn thấy xấu hổ khi phải thừa nhận tình cảm của bản thân.
Dao Đào học thiết kế.
Nhưng vì Hề Khải, cô ấy tự mình đi học kinh tế, từ một tay ngang không biết đầu đuôi, giờ đây cô đã hoàn toàn có thể cùng Hề Khải đi khắp nơi, từ phòng họp đến bàn rượu, bất cứ nơi nào cô cũng có thể sắm lên thân mình chiếc áo gai góc, độc diễn hoàn hảo vai diễn nữ cường nhân.
Lúc đó thanh xuân, cái có nhiều nhất chính là thời gian, một cô gái nhỏ không đến 20 tuổi, cảm thấy chỉ cần có tình yêu thôi thì hút nước cũng có thể no.
Cô đã trải qua không biết bao nhiêu đêm thức trắng, lục tung tất cả các sách chuyên môn trong thư viện, làm muôn vàn dự án với mức kinh phí eo hẹp, luôn làm bạn với cô chính là quầng thâm cùng nếp nhăn dưới mắt ... cô chỉ sợ mình làm không đủ tốt, không giúp được gì cho cậu, cũng không xứng đáng được sánh bước cùng với cậu.
Cô vì cậu mà nuốt biết bao nhiêu quả đắng.
Hề Khải bởi vì chuyện muốn chuyển hướng sang kinh doanh mà hoàn toàn trở mặt với gia đình.
Ông nội Hề ra thiết quân luật quyết tâm muốn đem Hề Khải từ con đường này kéo trở về chính đạo.
Tác động lên nhà đầu tư làm họ lần lượt rút vốn, nhà máy thì phá vỡ hợp đồng vô điều kiện, nhân viên kéo nhau từ chức không lý do …
Hề Khải không phục, vác cổ đỏ* đến tìm ông nội Hề lý luận.
*thuật ngữ chỉ tức giận đến đỏ cả cổ.
Dao Đào không nói lời nào chỉ đi đến từng công ty hẹn chủ đầu tư, xin được đàm phán, lên bàn cơm cùng người khác cụng ly bàn chuyện làm ăn, xuống khỏi bàn cơm liền ói đến trời đất quay cuồng, trực tiếp bị đưa đến bệnh viện làm cấp cứu, cắm mấy bình nước biển, vẫn làm việc xuyên đêm, đề ra mấy chục phương án khác nhau chỉ vì muốn tranh giành cơ hội với công ty đối thủ.
Vốn không đủ, cô chạy đôn chạy đáo vay mượn khắp nơi, vận dụng hết mọi mối quan hệ đem bán đi tác phẩm của mình, làm mọi việc để trong thời gian ngắn nhất có thể gom đủ vốn.
Dưới cái nắng 40 độ của thành phố Hải An, cô phơi đầu trần dưới ánh nắng gắt, chạy đến công trường giải quyết sự cố lao động, căn bệnh đau dạ dày hầu như tái phát mỗi đêm, làm cô đau đến mức muốn chết đi sống lại, …
Cơ thể gần như bị cô vắt kiệt, lúc sức đề kháng kém nhất thì bị một trận cảm nặng dần dà biến chứng thành viêm phổi, vậy mà cô cũng không màng tới, bệnh mãi không dứt, suýt chút nữa đem mạng mình đổi thành tiền đem bù vào vốn.
Kết quả thì sao? Vào ngày cô xuất viện, chào đón cô không phải là sự an ủi hay một cái ôm ấm áp, mà là tin Hề Khải sẽ ra nước ngoài.
Trên sân bay lũ lượt người đến kẻ đi, Hề Khải kéo theo một vali lớn.
“Quên đi, Dao Đào.”
Cô không nói, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Lúc đó đầu óc minh mẫn hơn bao giờ hết.
Cô ấy giơ tay tát thẳng vào mặt Hề Khải.
Gọn gàng, dứt khoát, không chút lưu tình.
Một câu cũng không nói, chỉ nhìn một lát rồi quay đầu bỏ đi.
Sau đó rất lâu, lúc nói chuyện lại với Lâm Thanh, cô vẫn có chút phẫn nộ——
"Vung một cái tát thôi có xá gì chứ, đáng lẽ lúc đó mình phải cầm dao lên đâm vài cái, để máu của anh ta bắn tung tóe ngay tại chỗ, nhuộm đỏ cả sân bay."
Lúc này, Hề Khải đang trưng ra bộ mặt cười nói vui vẻ giúp vợ yêu bưng trà rót nước: "Anh lúc đó không phải là không còn cách nào khác sao? Bị ông nội chặn hết mọi con đường rồi, anh một đại nam nhân, cũng không thể để em một cô gái nhỏ bán mạng chạy theo anh a!”
Nếu lúc đó, Hề Khải vẫn chưa xác định được tình cảm của mình thì những năm tháng ở nước ngoài không ai hiểu rõ tình cảm của cậu hơn bản thân.
Những thứ đang hiện hữu chỉ khi nó đột ngột mất đi mới làm người ta hoàn toàn thanh tỉnh.
Chỉ dựa vào một chút tài năng chỉ như muối bỏ biển, cậu bị cô lập, bơ vơ ở một đất nước xa lạ, gần như làm lại từ đầu, cậu đã tự đẩy mình bước đến bờ vực tuyệt vọng.
Trong giai đoạn khó khăn nhất, cậu nhận ra điều mình nhớ nhất không phải là những tháng ngày êm đềm ở nhà mà chính là cô con gái nhỏ không màn tất cả, âm thầm đi theo bên cạnh cậu.
May mắn thay, lúc cậu quay lại, cô vẫn ở đó chờ cậu.
Chỉ là một chút gắt gỏng.
Vẫn có thể hướng cậu nổi giận, đây là chuyện tốt.
Chứng minh vẫn còn cơ hội bù đắp.
Hề Khải cảm thấy điều may mắn nhất trong cuộc đời mình không phải là thành công chuyển đổi sự nghiệp kinh doanh hay tạo dựng tên tuổi ở nước ngoài nhờ một chút may mắn nào đó, mà là sau bao nhiêu năm trôi qua, cậu vẫn có cơ hội tìm lại cô gái của đời mình.
Đêm tối mịt mù.
Hề Khải ấn cửa kính xe xuống, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào, mùi rượu cũng tan đi một chút, cậu ngả người trên ghế, lặng lẽ ngắm nhìn bảo bối của mình đang bên cạnh yên tĩnh lái xe.
Mấy ngọn đèn đường màu hoàng hôn mờ ảo chiếu xuyên qua lớp thuỷ tinh, nhẹ nhàng rơi xuống vạn vật, một mảnh ánh sáng rực rỡ giữa đêm đen.
“Vợ yêu” cậu mặc kệ cô đang trợn mắt liếc mình, không biết xấu hổ cười, “Gả cho anh nha.”
Mười tám tuổi năm đó chúng ta bỏ lỡ thời khắc đẹp nhất, hai mươi tám tuổi anh sẽ trả lại em một mái nhà.
------oOo------.
Rất nhiều người quen đều biết điều này, đặc biệt là mấy cấp dưới lúc nào cũng oanh oanh yến yến trong công ty của Hề Khải, những người này thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng hay đem chuyện này ra bàn tán hai câu.
Rốt cuộc, sếp Hề còn trẻ và đầy triển vọng như vậy, mà người phụ nữ này ngoài có vài phần tư sắc ra thì thực sự không thể nhìn ra có điểm nào nổi bật hơn người.
Hơn nữa, trước giờ chưa từng nghe sếp Hề nói qua là đã có bạn gái.
Vì vậy, mọi người thường hay dòm ngó vị trí người phụ nữ bên cạnh ông chủ của mình.
Vào ngày họp thường niên của công ty, Hề Khải có phần uống quá chén, dựa người trên ghế ngồi trong sảnh đợi, Dao Đao cầm lấy chìa khóa xe của cậu, ra ngoài đi lấy xe.
Cô vừa mới bước ra khỏi cửa, liền bị người khác chặn lại.
“Dao tiểu thư?”
Người phụ nữ có mái tóc đen và đôi môi đỏ, tóc buộc cao sau đầu, mặc áo sơ mi trắng phối với quần ống rộng.
Cô ấy gọn gàng, tháo vát nhưng nhìn có vẻ xa cách.
Dao Đào có biết người này, Đường Du, giám đốc bộ phận marketing, cánh tay đắc lực của Hề Khải, cũng là người theo đuổi số một của cậu.
“Giám đốc Đường có việc gì sao?” Dao Đào nhìn lướt qua cô, cước bộ cũng không dừng.
Đường Du vội đuổi theo, nói thẳng vào vấn đề: "Tôi nghĩ cô không cần thiết phải vướng bận với Hề Tổng.
Mọi người đều là người lớn, vậy tại sao lại lãng phí thời gian của nhau? Cô không xứng với anh ấy…”
“Hai người thì xứng sao?” Dao Đào kiềm chế, vẫn duy trì sự dịu dàng thường ngày, thẳng thắn nói: “Tôi xin hỏi, giám đốc Đường dùng tư cách gì để nói mấy lời này với tôi?”
Đường Du nghẹn họng.
Một lúc sau, Đường Du mới nâng cằm lên, ngạo nghễ nói: "Ít nhất tôi có thể giúp anh ấy thắng một vụ làm ăn lớn hơn, chuyện mà cô không bao giờ làm được.”
"Đúng vậy," Dao Đào mỉm cười, "Chỉ cần cô giúp anh ấy thắng lợi là đủ rồi.
Tại sao tôi phải bận tâm về mấy chuyện cỏn con này? Ồ, tôi quên mất, cảm ơn rất nhiều vì đã giúp anh ấy."
Đường Du bị thái độ kiêu ngạo của cô làm cho sửng sốt, nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng lại và mỉm cười: "Dao Đào, cô hà khắc gì phải kiêu ngạo như vậy, không phải chỉ dựa vào có Hề Tổng chống lưng thôi sao? Nhưng mà, tôi thực lòng muốn chia sẻ với cô, mấy chuyện xảy ra trong môi trường làm ăn tôi đã nhìn thấy nhiều rồi, mọi thứ chỉ là sự mới lạ nhất thời, cô thật sự đừng nghĩ mình là vợ của sếp ...!"
“Có chuyện gì vậy, vợ yêu?”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Dao Đào còn chưa lên tiếng, sắc mặt Đường Du đã trở nên rất khó coi.
Hề Khải hôm nay uống hơi nhiều, lúc này đầu óc choáng váng.
Cậu đã đợi bên trong rất lâu rồi cũng không thấy ai đi qua, không yên tâm liền chạy ra ngoài, nhưng do nồng độ rượu quá cao làm mặt cậu đỏ bừng bừng, bước đi loạng choạng.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Dao Đào, cậu liền lục tục chạy đến, dựa đầu vào vai cô: "Vợ yêu à, về nhà thôi, anh còn tưởng em không cần anh nữa!"
Quả thật là uống sai rồi.
Dao Đào có chút cạn lời, giơ tay ôm lấy cậu, kéo người sang, đem thân thể ổn định lại.
May mắn thay, Hề Khải vẫn còn tỉnh táo một chút, cậu tự dùng sức, ngoan ngoãn đi theo Dao Đào.
Đường Du vẫn không bỏ cuộc, đã say đến bộ dạng như vậy, mười phần đã có tám chín phần là nói bừa.
Cô nghiến răng chạy theo để ngăn Hề Khải lại: “Dao tiểu thư, Hề Tổng sau khi uống rượu không tỉnh táo, nhưng cô cũng nên có đạo đức một chút.” Nói xong, cô ấy duỗi thẳng tay định di chuyển Hề Khải đang say khướt đến dựa vào người mình, “Tôi đưa Hề Tổng về …”
“Cô là ai?” Hề Khải gạt tay đi, ném cho người phụ nữ kia một ánh nhìn kinh tởm, “Đừng chạm vào tôi!”
Nói xong, anh ngoan ngoãn dựa trở lại trên vai Dao Đào: "Vợ yêu..."
Vẻ mặt Đường Du phức tạp.
Dao Đào liếc cô một cái, cũng không lên tiếng, chỉ dìu người bước đi.
Mãi cho đến lúc ngồi lên xe.
Dao Đào đem người dìu lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn: "Được rồi, đừng giả vờ nữa."
“Vợ yêu …”
“Hề Khải!” Dao Đào hằng giọng.
"Khụ, khụ," Hề Khải ho khan hai tiếng, thành thật ngẩng đầu lên, "Anh sai rồi."
Dao Đào không nói gì, khởi động xe, xoay người: "Anh vừa rồi là cố ý."
"Không phải, vợ yêu," Hề Khải bật cười, "Tính ra anh không có sai hoàn toàn a, không phải vừa vặn có thể xua tan suy nghĩ của bọn họ sao? Em đến cùng là khi nào mới đồng ý gả cho anh đây? Anh sắp bị phiền chết rồi?”
“Tuỳ tâm trạng.”
"Thành giao," Hề Khải rất vui vẻ, "Chỉ cần lời nói của em là đủ rồi."
Một lúc sau, cậu lại chân chó hẳn lên: "Vợ yêu à, em có muốn uống nước không? Em còn đói không?"
Nhiều người thấy rằng Hề Khải đây là đã bị Dao Đào câu mất hồn rồi, nhưng họ không hề biết rằng những gì cô gái này làm cho cậu ấy đã vượt xa sức tưởng tượng bình thường.
Tuổi mười tám đôi mươi là lứa tuổi mà bạn có thể vì một người nào đó đánh cược tất cả thanh xuân.
Đó cũng là lúc tuổi trẻ bồng bột háo thắng, tính tình độc đoán, cảm thấy mình là kẻ bất khả chiến bại trong thiên hạ này, là kẻ kiêu ngạo nhất toàn vũ trụ, gạt bỏ hết thảy mọi tình cảm của người khác ra phía sau lưng.
Bây giờ nghĩ lại, Hề Khải mới cảm thấy mình thực sự là một thằng tồi.
Cậu biết rằng Dao Đào vẫn luôn thích cậu.
Tuy nhiên, cậu có bản tính nổi loạn, vì vấn đề lựa chọn nghề nghiệp, cậu đã gặp rất nhiều rắc rối với chính gia đình của mình.
Thời gian đầu, công việc kinh doanh của cậu có vài phần khởi sắc.
Cậu cảm thấy đường đường là một đại nam nhân, nên tập trung hết mình cho sự nghiệp, nhưng thật ra cậu không nở buông bỏ cô.
Có một chút suy nghĩ ích kỷ của cánh đàn ông, một bên tận hưởng cô gái nhỏ trò chuyện xuyên đêm với cậu, sáng thức dậy lại bôn ba tứ phương, một bên lại chưa từng sẵn sàng trao cho cô ấy thứ gì để bám víu, dù chỉ là một nửa lời hứa.
Cậu có vẻ ngoài lãng tử.
Nhưng mà, cũng giống như Lâm Thanh từng nói, cái mã đó chỉ là công cụ che đậy đi xuân tâm rộn rạo của bản thân.
Mặc dù vẫn luôn nghĩ không thông, tại sao năm đó lại cậu luôn thấy xấu hổ khi phải thừa nhận tình cảm của bản thân.
Dao Đào học thiết kế.
Nhưng vì Hề Khải, cô ấy tự mình đi học kinh tế, từ một tay ngang không biết đầu đuôi, giờ đây cô đã hoàn toàn có thể cùng Hề Khải đi khắp nơi, từ phòng họp đến bàn rượu, bất cứ nơi nào cô cũng có thể sắm lên thân mình chiếc áo gai góc, độc diễn hoàn hảo vai diễn nữ cường nhân.
Lúc đó thanh xuân, cái có nhiều nhất chính là thời gian, một cô gái nhỏ không đến 20 tuổi, cảm thấy chỉ cần có tình yêu thôi thì hút nước cũng có thể no.
Cô đã trải qua không biết bao nhiêu đêm thức trắng, lục tung tất cả các sách chuyên môn trong thư viện, làm muôn vàn dự án với mức kinh phí eo hẹp, luôn làm bạn với cô chính là quầng thâm cùng nếp nhăn dưới mắt ... cô chỉ sợ mình làm không đủ tốt, không giúp được gì cho cậu, cũng không xứng đáng được sánh bước cùng với cậu.
Cô vì cậu mà nuốt biết bao nhiêu quả đắng.
Hề Khải bởi vì chuyện muốn chuyển hướng sang kinh doanh mà hoàn toàn trở mặt với gia đình.
Ông nội Hề ra thiết quân luật quyết tâm muốn đem Hề Khải từ con đường này kéo trở về chính đạo.
Tác động lên nhà đầu tư làm họ lần lượt rút vốn, nhà máy thì phá vỡ hợp đồng vô điều kiện, nhân viên kéo nhau từ chức không lý do …
Hề Khải không phục, vác cổ đỏ* đến tìm ông nội Hề lý luận.
*thuật ngữ chỉ tức giận đến đỏ cả cổ.
Dao Đào không nói lời nào chỉ đi đến từng công ty hẹn chủ đầu tư, xin được đàm phán, lên bàn cơm cùng người khác cụng ly bàn chuyện làm ăn, xuống khỏi bàn cơm liền ói đến trời đất quay cuồng, trực tiếp bị đưa đến bệnh viện làm cấp cứu, cắm mấy bình nước biển, vẫn làm việc xuyên đêm, đề ra mấy chục phương án khác nhau chỉ vì muốn tranh giành cơ hội với công ty đối thủ.
Vốn không đủ, cô chạy đôn chạy đáo vay mượn khắp nơi, vận dụng hết mọi mối quan hệ đem bán đi tác phẩm của mình, làm mọi việc để trong thời gian ngắn nhất có thể gom đủ vốn.
Dưới cái nắng 40 độ của thành phố Hải An, cô phơi đầu trần dưới ánh nắng gắt, chạy đến công trường giải quyết sự cố lao động, căn bệnh đau dạ dày hầu như tái phát mỗi đêm, làm cô đau đến mức muốn chết đi sống lại, …
Cơ thể gần như bị cô vắt kiệt, lúc sức đề kháng kém nhất thì bị một trận cảm nặng dần dà biến chứng thành viêm phổi, vậy mà cô cũng không màng tới, bệnh mãi không dứt, suýt chút nữa đem mạng mình đổi thành tiền đem bù vào vốn.
Kết quả thì sao? Vào ngày cô xuất viện, chào đón cô không phải là sự an ủi hay một cái ôm ấm áp, mà là tin Hề Khải sẽ ra nước ngoài.
Trên sân bay lũ lượt người đến kẻ đi, Hề Khải kéo theo một vali lớn.
“Quên đi, Dao Đào.”
Cô không nói, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Lúc đó đầu óc minh mẫn hơn bao giờ hết.
Cô ấy giơ tay tát thẳng vào mặt Hề Khải.
Gọn gàng, dứt khoát, không chút lưu tình.
Một câu cũng không nói, chỉ nhìn một lát rồi quay đầu bỏ đi.
Sau đó rất lâu, lúc nói chuyện lại với Lâm Thanh, cô vẫn có chút phẫn nộ——
"Vung một cái tát thôi có xá gì chứ, đáng lẽ lúc đó mình phải cầm dao lên đâm vài cái, để máu của anh ta bắn tung tóe ngay tại chỗ, nhuộm đỏ cả sân bay."
Lúc này, Hề Khải đang trưng ra bộ mặt cười nói vui vẻ giúp vợ yêu bưng trà rót nước: "Anh lúc đó không phải là không còn cách nào khác sao? Bị ông nội chặn hết mọi con đường rồi, anh một đại nam nhân, cũng không thể để em một cô gái nhỏ bán mạng chạy theo anh a!”
Nếu lúc đó, Hề Khải vẫn chưa xác định được tình cảm của mình thì những năm tháng ở nước ngoài không ai hiểu rõ tình cảm của cậu hơn bản thân.
Những thứ đang hiện hữu chỉ khi nó đột ngột mất đi mới làm người ta hoàn toàn thanh tỉnh.
Chỉ dựa vào một chút tài năng chỉ như muối bỏ biển, cậu bị cô lập, bơ vơ ở một đất nước xa lạ, gần như làm lại từ đầu, cậu đã tự đẩy mình bước đến bờ vực tuyệt vọng.
Trong giai đoạn khó khăn nhất, cậu nhận ra điều mình nhớ nhất không phải là những tháng ngày êm đềm ở nhà mà chính là cô con gái nhỏ không màn tất cả, âm thầm đi theo bên cạnh cậu.
May mắn thay, lúc cậu quay lại, cô vẫn ở đó chờ cậu.
Chỉ là một chút gắt gỏng.
Vẫn có thể hướng cậu nổi giận, đây là chuyện tốt.
Chứng minh vẫn còn cơ hội bù đắp.
Hề Khải cảm thấy điều may mắn nhất trong cuộc đời mình không phải là thành công chuyển đổi sự nghiệp kinh doanh hay tạo dựng tên tuổi ở nước ngoài nhờ một chút may mắn nào đó, mà là sau bao nhiêu năm trôi qua, cậu vẫn có cơ hội tìm lại cô gái của đời mình.
Đêm tối mịt mù.
Hề Khải ấn cửa kính xe xuống, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào, mùi rượu cũng tan đi một chút, cậu ngả người trên ghế, lặng lẽ ngắm nhìn bảo bối của mình đang bên cạnh yên tĩnh lái xe.
Mấy ngọn đèn đường màu hoàng hôn mờ ảo chiếu xuyên qua lớp thuỷ tinh, nhẹ nhàng rơi xuống vạn vật, một mảnh ánh sáng rực rỡ giữa đêm đen.
“Vợ yêu” cậu mặc kệ cô đang trợn mắt liếc mình, không biết xấu hổ cười, “Gả cho anh nha.”
Mười tám tuổi năm đó chúng ta bỏ lỡ thời khắc đẹp nhất, hai mươi tám tuổi anh sẽ trả lại em một mái nhà.
------oOo------.
Bình luận facebook