Giang Lăng đã thay bộ đồ ngủ, mái tóc ướt đẫm vẫn còn đang nhỏ nước.
Khoảnh khắc bắt gặp tầm mắt tôi, rõ ràng Giang Lăng có ngây ra một nhịp:
“Em xem điện thoại anh à?”
Tôi vừa muốn mở miệng thì không kìm được cảm giác ngứa ở cổ họng, tôi vội che miệng khẽ ho khan một tiếng.
Giang Lăng nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi mới ngập ngừng hỏi: “Em bị cảm à?”
Tôi khẽ vâng một tiếng.
Trời đã sang thu, sức đề kháng của tôi từ nhỏ đã tương đối yếu, nếu không chú ý thì tôi rất dễ bị cảm lạnh.
Sống chung với Giang Lăng đã năm năm, mỗi lần sắp chuyển mùa là trông anh ấy không khác gì sắp gặp kẻ thù.
Ngày nào cũng xem dự báo thời tiết, nhắc tôi mang ô, hoặc túm tôi tới phòng tập gym, đủ các biện pháp phòng ngừa.
Có lần tôi cười vì anh ấy lo lắng quá mức, anh ấy sẽ ôm eo tôi từ phía sau, đặt đầu lên vai tôi và rầu rĩ nói:
“Anh không muốn em bị ốm, cảm lạnh thôi cũng không được.”
Nhưng mấy ngày nay, tôi và Giang Lăng đã rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh không thể giải thích được, dường như anh ấy hoàn toàn không biết về những thay đổi này.