15.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt cái đã qua một năm.
Có vẻ như rất nhiều chuyện đã xảy ra trong một năm ấy.
Tôi đã về nhà hai lần cùng với chiếc khăn len màu xàm kem trên cổ.
Sau này tôi mới biết, chiếc khăn len này không phải mẹ tôi đan cho em trai rồi em trai tặng lại cho tôi như tôi từng nghĩ.
Ngay từ ban đầu, mẹ đã đan chiếc khăn này để tặng cho tôi.
Cũng trong năm này, tôi đã có bước đột phá trong công việc.
Sau khi chia tay với Giang Lăng, tôi luôn ép bản thân mình phải cố gắng quên đi.
Nhưng ở bên nhau nhiều năm như vậy, có rất nhiều thứ trong cuộc sống của tôi không tránh khỏi vẫn còn dấu vết của anh ấy, thật sự thì buông tay chưa bao giờ là chuyện đơn giản.
Để đầu óc được phân tâm, tôi đã tình nguyện nhận một dự án mới, bận rộn giữa công ty và khách hàng cả ngày, cuộc sống của tôi đầy ắp công việc.
Ngoài những thu hoạch về thành tích cực tốt trong dự án mới, tôi còn được thăng chức hai lần trong một năm.
Trong cái guồng quay bận rộn không ngừng như vậy, dần dần vào một ngày bất ngờ được nhàn rỗi, tôi mới chợt nhận ra, hình như đã lâu rồi tôi không nghĩ về chuyện trước đây nữa.
Mối quan hệ giữa tôi và Kiều Nhất Thanh thì lại dần dần trở nên tốt đẹp.
Tôi thường tan làm muộn, anh ấy sẽ lái xe đến công ty đón tôi.
Cuối tuần, chúng tôi sẽ đi xem phim và chơi game cùng nhau.
Tôi có thể thấy rõ mối quan hệ của hai chúng tôi ngày càng thân thiết hơn.
Sự đồng hành và thấu hiểu của Kiều Nhất Thanh đã giúp tôi dần tìm được trạng thái thoải mái.
Tôi nhận ra rằng hình như tôi đang dần chấp nhận anh ấy.
Ngày mà hai chúng tôi chính thức yêu nhau, trùng hợp công ty lại tổ chức team building.
Vì thành tích xuất sắc nên tôi được thăng chức, bị đồng nghiệp chuốc rất nhiều rượu, sau đó Kiều Nhất Thanh đã đưa con say tí bỉ là tôi về.
Lúc anh đặt tôi lên giường, không hiểu sao tự dưng tôi lại bật khóc.
Kiều Nhất Thanh đành phải ôm tôi vào lòng, giọng nói có chút khàn khàn: “Sao em lại khóc?”
Tôi nhìn vào mắt anh, cảm giác kì diệu khó tả lại trào dâng.
Tôi vùi đầu vào ngực anh ấy, tay ôm eo anh ấy, rồi nói với anh ấy rất nhiều chuyện.
Về mẹ tôi, Giang Lăng, Trần Thụy…
Những người tôi từng yêu thương, oán hận, trách móc, cả những chuyện mà tôi không thể buông bỏ, tất cả đã bị tôi lột bỏ từng lớp một, từ từ để lộ trước mặt anh.
Tôi luôn rất kiềm chế, hiếm khi có những giây phút bộc lộ cảm xúc như vậy, chứ chưa nói gì đến việc tâm sự thẳng thắn.
Nhưng Kiều Nhất Thanh lại có thể cho tôi một cảm giác cực kỳ an tâm.
Cuối cùng, anh thở dài, áp cằm nhẹ nhàng lên mái tóc tôi, nói với tôi một cách dịu dàng và kiên định:
“Một số tổn thương đã được định trước là không thể tha thứ, nhưng dù có hận thù thì chúng ta vẫn có quyền yêu và được yêu.”
Đêm đó, Kiều Nhất Thanh đã ở lại.
…
Thời gian trôi nhanh quá, hôm nay là sinh nhật tôi.
Kiều Nhất Thanh đang nấu ăn trong bếp cùng Trần Thụy, nhìn bóng dáng bận rộn họ, trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Mẹ tôi trọng nam khinh nữ, nhưng Trần Thụy lại đối xử với tôi rất tốt.
Bao năm qua, Trần Thụy luôn giống như một luồng sáng mạnh mẽ sưởi ấm cho tôi.
Sau đó, trời xui đất khiến thế nào, vì nó gia nhập công ty mới nên tôi và Kiều Nhất Thanh đã gặp lại nhau.
Kiều Nhất Thanh giống như ánh trăng sau cơn mưa, âm thầm ở bên tôi một cách dịu dàng và lặng lẽ, khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, rất dễ chịu.
Và giờ đây, hai người họ đã trở thành một sự tồn tại không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Kiên định và cực kỳ an toàn.
Hai người họ vẫn đang bận bịu trong nhà bếp, còn tôi đang mở một gói đồ chuyển phát nhanh ẩn danh trong phòng khách.
Đó là một chiếc nhẫn.
Xoay nhẹ chiếc nhẫn, tôi thấy bên trong nhẫn có khắc hai chữ cái là J&C (*).
(*) chắc là Jiang Ling & Chen Nan
)
Bên trong gói đồ còn có một dòng chữ nhỏ ghi: Chúc mừng sinh nhật, cả đời bình an.
Tôi hơi hoang mang trong chốc lát.
Thật ra tôi đã thấy chiếc nhẫn này vào một năm trước.
Hôm đó tôi vừa tắm xong, đang tìm máy sấy tóc thì vô tình tìm thấy nó trong ngăn kéo thứ hai của chiếc tủ đầu giường Giang Lăng.
Tôi đã chờ Giang Lăng lên tiếng, thậm chí còn cố tình ám chỉ với anh ấy.
Nhưng mãi mà anh ấy vẫn không có động tĩnh gì.
Lúc đó tôi thật sự không hiểu nổi rõ ràng anh ấy đã mua nhẫn rồi, vậy tại sao cứ không chịu mở miệng?
Mãi sau này khi anh ấy đi xem phim cùng tôi, đang đến đoạn cao trào, nam chính quỳ gối cầu hôn nữ chính.
Cuối cùng tôi lấy hết can đảm, khép hờ mắt, nhỏ giọng hỏi anh: “Giang Lăng, anh cũng mua một chiếc rồi đúng không?”
Anh ấy không trả lời.
Đột nhiên tôi có một dự cảm xấu.
Tôi cứng đờ quay đầu lại, phát hiện anh ấy đang cúi đầu nhìn điện thoại mà cười, trong video chính là cô gái tên Chu Tuyền.
Tôi chợt hiểu ra lý do khiến anh ấy do dự.
Bình luận facebook