2.
Lần đầu tiên tôi nghe đến cái tên Chu Tuyền là vào một tháng trước.
Hôm đó Giang Lăng cùng tôi đi xem phim, mới xem được một nửa, tôi để ý thấy anh hơi lơ đễnh.
Khi tôi quay ra nhìn anh một lần nữa, tôi phát hiện anh đang cúi đầu xem điện thoại, với một nụ cười mỉm trên môi và trạng thái buông lõng giữa lông mày.
Tôi nhìn anh, lưỡng lự một lúc rồi mới hỏi: “Anh đang xem gì đó?”
Giang Lăng vẫn cúi đầu, giọng nói mang theo ý cười: “Chu Tuyền.”
Bầu không khí ngưng trệ trong giây lát.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe tới cái tên “Chu Tuyền” được phát ra từ miệng Giang Lăng.
Tốc độ nói nhẹ nhàng chậm rãi, để tên của cô ta quấn lấy đầu lưỡi, nghe hay một cách dị thường.
Dường như anh ý thức được điều gì đó, nên đột ngột ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Sau khi nhìn chằm chằm vào tôi hai giây, anh đưa điện thoại cho tôi, mặt mày nghiêm túc giải thích:
“Chu Tuyền là đồng nghiệp mới tới công ty, làm việc rất chăm chỉ, anh chỉ coi cô ấy là một hậu bối có thể dẫn dắt chỉ bảo.”
Tôi nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.
Cô gái trong video hình như đang tổ chức sinh nhật, có người bôi bánh kem lên mặt cô ấy, cô ấy chẳng thèm để tâm, thay vào đó còn nở nụ cười rất rạng rỡ.
Có thể thấy đó là một cô gái có tính cách rất tốt.
“Video đó được một đồng nghiệp gửi vào trong nhóm chat, ban nãy anh cũng chỉ ấn bừa vào xem qua thôi.”
Giang Lăng nắm tay tôi rất chặt, cảm giác ấm áp rất rõ ràng, giọng nói của anh vẫn dịu dàng như trước: “Nam Nam, hãy tin anh.”
Tôi nhìn anh một lúc lâu, vẻ mặt anh trông rất bình tĩnh, không giống đang nói dối.
Nhưng không hiểu sao, trong đầu tôi cứ không ngừng hiện lên nụ cười ban nãy của anh ấy.
Cho tới khi bộ phim kết thúc, chúng tôi vẫn không nói một lời nào.
Không ngờ, hóa ra mọi thứ đã được cảnh báo từ sớm.
Bình luận facebook