Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-116
Chương 116: Hôn mê
Mắt của Phù Dung dại ra, sau khi nhận rõ người trước mặt là Từ Ngưng Viên thì sáng lên một chút. “Từ Ngưng Viên, anh mau đi cứu Mạc Tử Thâm đi. Mau lên.”
Phù Dung kéo Từ Ngưng Viên về lại bên mép đường, chỉ xuống mặt biển đang không ngừng dậy sóng. Phù Dung lúc này cực kỳ kích động, hoảng hốt và hoang mang, thần trí đã không còn tỉnh táo. Mắt cô thấy chỉ toàn là màu máu, nhìn đâu cũng mờ mờ. Cô run run níu lấy cánh tay của Từ Ngưng Viên, nói trong tiếng khóc.
“Mạc Tử Thâm rơi xuống đó rồi. Trong xe của anh có bom, Tử Thâm cùng với chiếc xe lao thẳng xuống biển để cứu tôi. Từ Ngưng Viên, đi cứu Mạc Tử Thâm. Tôi xin anh đó, làm ơn cứu anh ấy đi. Cứu anh ấy mau đi…”
Câu nói càng về cuối Phù Dung càng hét lớn lên rồi lại im bặt. Đả kích quá lớn, Phù Dung không thể nào chịu nổi mà ngất đi. Cả cơ thể theo xu hướng rơi xuống, Từ Ngưng Viên vội vàng đưa tay kéo lấy Phù Dung ôm vào lòng, giữ chặt lấy cô để không bị ngã.
Anh nhìn xuống bên dưới mặt biển, ngoài những cơn sóng đánh mạnh ra hoàn toàn không thể nhìn thấy chiếc xe hay Mạc Tử Thâm đâu nữa cả. Môi Từ Ngưng Viên mím chặt lại, cả người đều ngập tràn trong giận dữ. Rốt cuộc là ai muốn lấy mạng anh đây?
“Sếp. Mau đưa cô Phù Dung lên xe cứu thương đi.”
Lãnh Khiêm từ sau chạy tới, anh đã gọi cứu hộ và cả cứu thương. Hiện trường tai nạn nhanh chóng được khoanh vùng, rất nhanh sau đó chiếc xe của Từ Ngưng Viên đã được vớt lên khỏi mặt biển, cả thân xe cháy rụi, không có dấu hiệu của sự sống.
Phù Dung được xe cứu thương đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cả cơ thể cô bị va đập mạnh do cú ngã, lại chịu kích động lớn. Sau khi trải qua cơn cấp cứu kéo dài thì vẫn luôn ở trạng thái hôn mê. Phù Dung nằm trên giường bệnh đã một ngày rồi, vẫn chưa hề tỉnh lại. Từ Ngưng Viên càng lúc càng cảm thấy suy sụp.
Niệm Thâm được Từ Ngưng Viên đón đến bệnh viện, ngày ngày đều bám chặt vào thành giường, nắm lấy tay của Phù Dung. Cô bé mếu máo, mắt đỏ ửng nhưng vẫn ngoan cố không rơi một giọt nữa mắt.
Từ Ngưng Viên nhìn thấy hình ảnh đó thì càng thêm đau lòng. Cái tính cứng đầu này của con bé quả thật là giống Phù Dung. Từ Ngưng Viên vẫn không dám nói với Niệm Thâm về chuyện của Mạc Tử Thâm, chỉ nói qua loa là Mạc Tử Thâm có việc bận phải đi xa rồi.
“Chú ơi, bố Tử Thâm khi nào mới quay về ạ?”
Đến ngày thứ hai, Phù Dung vẫn không tỉnh dậy, Niệm Thâm nhìn về phía Từ Ngưng Viên mà yếu ớt hỏi.
“...”
Từ Ngưng Viên bỗng dưng không thể đối mặt được với ánh mắt này của Niệm Thâm. Nó quá giống với Phù Dung, khiến anh không thể nào chống lại được, càng không thể nào nói dối nó. Từ Ngưng Viên bước đến một bước, bế Niệm Thâm lên mà ôm con bé vào lòng.
“Bố Tử Thâm… mất rồi ạ?”, Niệm Thâm lại tiếp tục hỏi tiếp. Giọng nói nghẹn ngào của bé khiến tim Từ Ngưng Viên đau thắt lại.
“Hiện tại vẫn chưa thể kết luận vậy được. Bọn chú vẫn chưa tìm thấy…”
Từ Ngưng Viên ngập ngừng trả lời cho cô bé, không biết Niệm Thâm có thể hiểu được bao nhiêu nhưng cô bé chỉ im lặng gục trên vai của Từ Ngưng Viên. Từ Ngưng Viên buông Niệm Thâm ra, đặt con bé ngồi lại lên ghế bên cạnh giường, yêu thương mà vuốt má bé:
“Tiểu Niệm, hiện tại chúng ta trước hết chăm sóc cho mẹ con trước có được không? Con ở bên cạnh mẹ Phù Dung, trò chuyện với mẹ, gọi mẹ dậy nào. Mẹ dậy rồi chúng ta có thể cùng nhau đi tìm kiếm bố Tử Thâm của con nhé.”
“Dạ.”
Niệm Thâm ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại quay sang ôm lấy cả người Phù Dung, khẽ thủ thỉ điều gì đó mà Từ Ngưng Viên không nghe rõ. Từ Ngưng Viên thở dài, để lại căn phòng cho hai mẹ con Phù Dung. Anh khép cửa lại rồi rời đi.
“Ngưng Viên, con đi đâu vậy?”
Bà Nghiêm thấy Từ Ngưng Viên bước ra từ phòng bệnh thì vội vàng hỏi. Trên tay bà còn xách theo đồ của Niệm Thâm, con bé nằng nặc ở lại phòng bệnh của Phù Dung. Vì vậy mà bà Nghiêm cũng đến để chăm sóc Niệm Thâm.
“Con đến chỗ cảnh sát hỏi thử xem có tin tức gì của Mạc Tử Thâm không.”
Giọng của Từ Ngưng Viên khàn khàn, nói xong còn không nhịn được mà ho một cái. Bà Nghiêm nhìn bộ dạng của Từ Ngưng Viên hiện tại thì rất đau lòng. Kể từ lúc Phù Dung xảy ra tai nạn đến giờ, Từ Ngưng Viên chưa hề chợp mắt một chút nào cả. Trên người của anh ta cũng là bộ quần áo lúc đưa Phù Dung cấp cứu ra đến giờ.
“Con ghé về nhà tắm rửa nghỉ ngơi chút đi rồi hẵng qua cảnh sát.”
“Không cần đâu mẹ”, Từ Ngưng Viên lắc đầu, vẫn giữ ý định của mình.
“Nhưng mà…”, Bà Nghiêm vẫn muốn tiếp tục khuyên nhủ Từ Ngưng Viên.
“Mẹ à, mẹ vào trông tiểu Niệm giúp con. Con đi đây.”
Từ Ngưng Viên nói vội rồi bước qua khỏi chỗ bà Nghiêm. Hiện tại anh không có tâm trí nào để nghỉ ngơi cả. Anh cảm thấy nên mau chóng tìm ra người gây chuyện, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho mẹ con Phù Dung được.
Chuyện tai nạn xảy ra bất ngờ đó, Từ Ngưng Viên cảm thấy trách nhiệm thuộc về anh, chiếc xe đó đáng lẽ là do anh lái. Vì vậy kẻ gây ra chuyện này chắc chắn là đang nhắm vào anh. Nhưng không ngờ Mạc Tử Thâm lại nhảy vào giữa chừng. Nếu như vậy chẳng phải những người ở bên cạnh anh đều đang bị liên lụy mà kéo vào nguy hiểm sao?
Bà Nghiêm quay lại nhìn theo bóng lưng của Từ Ngưng Viên, khẽ thở dài trong lòng. Đứa con này của bà, từ khi còn trẻ đã phải gánh quá nhiều trách nhiệm ở trên vai rồi.
“Tiểu Niệm.”
Bà Nghiêm mở cửa bước vào phòng bệnh, tiến đến bên cạnh giường bệnh, khẽ gọi Niệm Thâm.
Niệm Thâm nghe tiếng gọi mình, khẽ ngẩng đầu lên nhìn bà, đôi tay nhỏ xíu vẫn đang nắm chặt lấy tay của Phù Dung không buông.
“Cháu có đói không? Ăn chút cháo nhé?”, Bà Nghiêm lo lắng mà hỏi.
“Dạ không ạ”, Niệm Thâm lắc đầu, thu ánh mắt về rồi lại nằm xuống bên cạnh giường của mẹ cô bé. Gương mặt đầy buồn bã. Nhưng lại nghĩ đến điều gì, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn bà Nghiêm:
“Bà ơi, cháu không chịu ăn là không ngoan đúng không ạ? Vậy nếu cháu ngoan ngoãn ăn cháo, mẹ có thể tỉnh dậy với cháu không? Mẹ sẽ không bỏ cháu mà đi đúng không?”
“Tiểu Niệm ngoan, cháu lúc nào cũng ngoan mà. Mẹ sẽ không bỏ cháu đâu.”
Bà Nghiêm Từ Vân đau lòng, vuốt tóc cô bé mà an ủi. Niệm Thâm nghe bà Nghiêm nói, chỉ cúi đầu không đáp, rồi lại nhoài người ôm lấy mẹ cô ở trên giường bệnh.
Vết thương của Phù Dung không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn mãi hôn mê không chịu tỉnh là do đả kích tinh thần quá lớn. Bệnh nhân không chịu nổi tổn thương mà không muốn tỉnh lại. Việc có thể tỉnh lại hay không đều hoàn toàn dựa vào ý chí của Phù Dung mà thôi. Vì vậy dù Từ Ngưng Viên đã đổ bao nhiêu tiền bạc mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trên thế giới về trị thương cho cô, Phù Dung vẫn chỉ mãi nằm im trên giường bệnh. Lúc Từ Ngưng Viên cùng bác sĩ nói chuyện, Niệm Thâm núp một bên cạnh đã nghe thấy được tất cả.
Con bé mới bốn tuổi, suy nghĩ non nớt khiến nỗi bất an càng lớn hơn. Bà Nghiêm nhìn về Phù Dung vẫn nằm im ở trên giường bệnh mà cảm thấy bất lực. Bà chỉ có thể cầu nguyện người con gái này có thể mạnh mẽ vượt qua.
Mắt của Phù Dung dại ra, sau khi nhận rõ người trước mặt là Từ Ngưng Viên thì sáng lên một chút. “Từ Ngưng Viên, anh mau đi cứu Mạc Tử Thâm đi. Mau lên.”
Phù Dung kéo Từ Ngưng Viên về lại bên mép đường, chỉ xuống mặt biển đang không ngừng dậy sóng. Phù Dung lúc này cực kỳ kích động, hoảng hốt và hoang mang, thần trí đã không còn tỉnh táo. Mắt cô thấy chỉ toàn là màu máu, nhìn đâu cũng mờ mờ. Cô run run níu lấy cánh tay của Từ Ngưng Viên, nói trong tiếng khóc.
“Mạc Tử Thâm rơi xuống đó rồi. Trong xe của anh có bom, Tử Thâm cùng với chiếc xe lao thẳng xuống biển để cứu tôi. Từ Ngưng Viên, đi cứu Mạc Tử Thâm. Tôi xin anh đó, làm ơn cứu anh ấy đi. Cứu anh ấy mau đi…”
Câu nói càng về cuối Phù Dung càng hét lớn lên rồi lại im bặt. Đả kích quá lớn, Phù Dung không thể nào chịu nổi mà ngất đi. Cả cơ thể theo xu hướng rơi xuống, Từ Ngưng Viên vội vàng đưa tay kéo lấy Phù Dung ôm vào lòng, giữ chặt lấy cô để không bị ngã.
Anh nhìn xuống bên dưới mặt biển, ngoài những cơn sóng đánh mạnh ra hoàn toàn không thể nhìn thấy chiếc xe hay Mạc Tử Thâm đâu nữa cả. Môi Từ Ngưng Viên mím chặt lại, cả người đều ngập tràn trong giận dữ. Rốt cuộc là ai muốn lấy mạng anh đây?
“Sếp. Mau đưa cô Phù Dung lên xe cứu thương đi.”
Lãnh Khiêm từ sau chạy tới, anh đã gọi cứu hộ và cả cứu thương. Hiện trường tai nạn nhanh chóng được khoanh vùng, rất nhanh sau đó chiếc xe của Từ Ngưng Viên đã được vớt lên khỏi mặt biển, cả thân xe cháy rụi, không có dấu hiệu của sự sống.
Phù Dung được xe cứu thương đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cả cơ thể cô bị va đập mạnh do cú ngã, lại chịu kích động lớn. Sau khi trải qua cơn cấp cứu kéo dài thì vẫn luôn ở trạng thái hôn mê. Phù Dung nằm trên giường bệnh đã một ngày rồi, vẫn chưa hề tỉnh lại. Từ Ngưng Viên càng lúc càng cảm thấy suy sụp.
Niệm Thâm được Từ Ngưng Viên đón đến bệnh viện, ngày ngày đều bám chặt vào thành giường, nắm lấy tay của Phù Dung. Cô bé mếu máo, mắt đỏ ửng nhưng vẫn ngoan cố không rơi một giọt nữa mắt.
Từ Ngưng Viên nhìn thấy hình ảnh đó thì càng thêm đau lòng. Cái tính cứng đầu này của con bé quả thật là giống Phù Dung. Từ Ngưng Viên vẫn không dám nói với Niệm Thâm về chuyện của Mạc Tử Thâm, chỉ nói qua loa là Mạc Tử Thâm có việc bận phải đi xa rồi.
“Chú ơi, bố Tử Thâm khi nào mới quay về ạ?”
Đến ngày thứ hai, Phù Dung vẫn không tỉnh dậy, Niệm Thâm nhìn về phía Từ Ngưng Viên mà yếu ớt hỏi.
“...”
Từ Ngưng Viên bỗng dưng không thể đối mặt được với ánh mắt này của Niệm Thâm. Nó quá giống với Phù Dung, khiến anh không thể nào chống lại được, càng không thể nào nói dối nó. Từ Ngưng Viên bước đến một bước, bế Niệm Thâm lên mà ôm con bé vào lòng.
“Bố Tử Thâm… mất rồi ạ?”, Niệm Thâm lại tiếp tục hỏi tiếp. Giọng nói nghẹn ngào của bé khiến tim Từ Ngưng Viên đau thắt lại.
“Hiện tại vẫn chưa thể kết luận vậy được. Bọn chú vẫn chưa tìm thấy…”
Từ Ngưng Viên ngập ngừng trả lời cho cô bé, không biết Niệm Thâm có thể hiểu được bao nhiêu nhưng cô bé chỉ im lặng gục trên vai của Từ Ngưng Viên. Từ Ngưng Viên buông Niệm Thâm ra, đặt con bé ngồi lại lên ghế bên cạnh giường, yêu thương mà vuốt má bé:
“Tiểu Niệm, hiện tại chúng ta trước hết chăm sóc cho mẹ con trước có được không? Con ở bên cạnh mẹ Phù Dung, trò chuyện với mẹ, gọi mẹ dậy nào. Mẹ dậy rồi chúng ta có thể cùng nhau đi tìm kiếm bố Tử Thâm của con nhé.”
“Dạ.”
Niệm Thâm ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại quay sang ôm lấy cả người Phù Dung, khẽ thủ thỉ điều gì đó mà Từ Ngưng Viên không nghe rõ. Từ Ngưng Viên thở dài, để lại căn phòng cho hai mẹ con Phù Dung. Anh khép cửa lại rồi rời đi.
“Ngưng Viên, con đi đâu vậy?”
Bà Nghiêm thấy Từ Ngưng Viên bước ra từ phòng bệnh thì vội vàng hỏi. Trên tay bà còn xách theo đồ của Niệm Thâm, con bé nằng nặc ở lại phòng bệnh của Phù Dung. Vì vậy mà bà Nghiêm cũng đến để chăm sóc Niệm Thâm.
“Con đến chỗ cảnh sát hỏi thử xem có tin tức gì của Mạc Tử Thâm không.”
Giọng của Từ Ngưng Viên khàn khàn, nói xong còn không nhịn được mà ho một cái. Bà Nghiêm nhìn bộ dạng của Từ Ngưng Viên hiện tại thì rất đau lòng. Kể từ lúc Phù Dung xảy ra tai nạn đến giờ, Từ Ngưng Viên chưa hề chợp mắt một chút nào cả. Trên người của anh ta cũng là bộ quần áo lúc đưa Phù Dung cấp cứu ra đến giờ.
“Con ghé về nhà tắm rửa nghỉ ngơi chút đi rồi hẵng qua cảnh sát.”
“Không cần đâu mẹ”, Từ Ngưng Viên lắc đầu, vẫn giữ ý định của mình.
“Nhưng mà…”, Bà Nghiêm vẫn muốn tiếp tục khuyên nhủ Từ Ngưng Viên.
“Mẹ à, mẹ vào trông tiểu Niệm giúp con. Con đi đây.”
Từ Ngưng Viên nói vội rồi bước qua khỏi chỗ bà Nghiêm. Hiện tại anh không có tâm trí nào để nghỉ ngơi cả. Anh cảm thấy nên mau chóng tìm ra người gây chuyện, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho mẹ con Phù Dung được.
Chuyện tai nạn xảy ra bất ngờ đó, Từ Ngưng Viên cảm thấy trách nhiệm thuộc về anh, chiếc xe đó đáng lẽ là do anh lái. Vì vậy kẻ gây ra chuyện này chắc chắn là đang nhắm vào anh. Nhưng không ngờ Mạc Tử Thâm lại nhảy vào giữa chừng. Nếu như vậy chẳng phải những người ở bên cạnh anh đều đang bị liên lụy mà kéo vào nguy hiểm sao?
Bà Nghiêm quay lại nhìn theo bóng lưng của Từ Ngưng Viên, khẽ thở dài trong lòng. Đứa con này của bà, từ khi còn trẻ đã phải gánh quá nhiều trách nhiệm ở trên vai rồi.
“Tiểu Niệm.”
Bà Nghiêm mở cửa bước vào phòng bệnh, tiến đến bên cạnh giường bệnh, khẽ gọi Niệm Thâm.
Niệm Thâm nghe tiếng gọi mình, khẽ ngẩng đầu lên nhìn bà, đôi tay nhỏ xíu vẫn đang nắm chặt lấy tay của Phù Dung không buông.
“Cháu có đói không? Ăn chút cháo nhé?”, Bà Nghiêm lo lắng mà hỏi.
“Dạ không ạ”, Niệm Thâm lắc đầu, thu ánh mắt về rồi lại nằm xuống bên cạnh giường của mẹ cô bé. Gương mặt đầy buồn bã. Nhưng lại nghĩ đến điều gì, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn bà Nghiêm:
“Bà ơi, cháu không chịu ăn là không ngoan đúng không ạ? Vậy nếu cháu ngoan ngoãn ăn cháo, mẹ có thể tỉnh dậy với cháu không? Mẹ sẽ không bỏ cháu mà đi đúng không?”
“Tiểu Niệm ngoan, cháu lúc nào cũng ngoan mà. Mẹ sẽ không bỏ cháu đâu.”
Bà Nghiêm Từ Vân đau lòng, vuốt tóc cô bé mà an ủi. Niệm Thâm nghe bà Nghiêm nói, chỉ cúi đầu không đáp, rồi lại nhoài người ôm lấy mẹ cô ở trên giường bệnh.
Vết thương của Phù Dung không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn mãi hôn mê không chịu tỉnh là do đả kích tinh thần quá lớn. Bệnh nhân không chịu nổi tổn thương mà không muốn tỉnh lại. Việc có thể tỉnh lại hay không đều hoàn toàn dựa vào ý chí của Phù Dung mà thôi. Vì vậy dù Từ Ngưng Viên đã đổ bao nhiêu tiền bạc mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trên thế giới về trị thương cho cô, Phù Dung vẫn chỉ mãi nằm im trên giường bệnh. Lúc Từ Ngưng Viên cùng bác sĩ nói chuyện, Niệm Thâm núp một bên cạnh đã nghe thấy được tất cả.
Con bé mới bốn tuổi, suy nghĩ non nớt khiến nỗi bất an càng lớn hơn. Bà Nghiêm nhìn về Phù Dung vẫn nằm im ở trên giường bệnh mà cảm thấy bất lực. Bà chỉ có thể cầu nguyện người con gái này có thể mạnh mẽ vượt qua.
Bình luận facebook