Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-115
Chương 115: Chuyện không ai ngờ
Phù Dung không dám làm ồn, im lặng quan sát Mạc Tử Thâm, cố suy nghĩ xem có chuyện gì đang xảy ra. Một lúc sau đó mặt của Phù Dung cũng tái đi, tim đập loạn liên hồi. Bởi vì cô mới vừa hiểu ra vì sao Mạc Tử Thâm lại trở nên kỳ lạ như vậy rồi. Trong cái sự im lặng đáng sợ này, bên cạnh tiếng động cơ xe chạy điên cuồng. Phù Dung còn nghe thấy được tiếng: ‘tích tắc, tích tắc’ rất nhỏ. Trong xe có bom? Gương mặt của Phù Dung lập tức tái mét, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Tử Thâm, phải làm sao bây giờ.”
“Em bình tĩnh”, Mạc Tử Thâm dường như đã suy nghĩ xong, anh lấy lại thái độ thường ngày của mình mà trấn an Phù Dung:
“Giờ em cứ làm theo lời anh là được nhé?”
“Dạ vâng.”
Phù Dung gật đầu ngay lập tức. Kinh nghiệm đối phó với thứ này, Phù Dung hoàn toàn mù mịt nhưng Mạc Tử Thâm thì khác. Trước khi trở thành tổng giám đốc của DSM, Mạc Tử Thâm đã từng lăn lộn trong tổ chức hơn mười năm. Mấy cái thứ đồ chơi này Mạc Tử Thâm coi như cũng rành một chút. Phù Dung tin Mạc Tử Thâm có thể xử lý được. Nhất định phải là như vậy.
“Phù Dung, em mở cửa xe ra đi, tháo dây an toàn nữa”, Phù Dung làm theo, giọng nói của Mạc Tử Thâm vang lên đều đều:
“Đến khi tôi bảo nhảy, em nhất định không được chần chừ, nhảy mạnh ra khỏi xe biết không? Nếu có bị thương thì cũng cứ ngồi yên đó, đừng đi lung tung. Bên Từ Ngưng Viên chắc cũng sắp đến rồi, bọn họ sẽ đưa em đi bệnh viện sau.”
Mạc Tử Thâm vẫn duy trì tốc độ xe chạy không đổi, anh lái ngoằn ngoèo không còn là phương hướng lúc đầu nữa.
“Vậy còn anh thì sao?”, Bàn tay của Phù Dung khựng lại, đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, trong lòng bất an mà hỏi lại Mạc Tử Thâm.
Mạc Tử Thâm im lặng, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh mình. Hiện tại Phù Dung đã không còn bộ dáng lạnh lùng hay ranh mãnh thường ngày được rồi. Mạc Tử Thâm như thấy lại cô nàng ngây thơ mà ngốc nghếch năm xưa. Cô ấy đang lo lắng cho anh sao?
“Em lại ngốc nữa rồi”, Mạc Tử Thâm bật cười, quay nhìn lại về con đường trước mặt, ánh mắt tối hơn:
“Tôi đương nhiên cũng sẽ nhảy khỏi xe cùng lúc với em rồi. Đừng lo lắng tào lao nữa. Em mau chuẩn bị đi, không còn nhiều thời gian đâu.”
“Được. Tôi nghe lời anh. Nhưng chúng ta bỏ xe nhảy ra ngoài vậy thì chiếc xe này sẽ như thế nào?”, Phù Dung vẫn không thể nào yên tâm được.
“Em đừng lo. Tôi đã có tính toán”, Mạc Tử Thâm vẫn bình tĩnh trả lời câu hỏi của Phù Dung, “Xe đang đi với tốc độ nhanh như thế này, sau khi chúng ta nhảy khỏi, nó vẫn sẽ duy trì tốc độ chạy nhanh về phía trước. Ít nhất cũng đủ xa không khiến chúng ta phải nổ chết đâu.”
Mạc Tử Thâm hoàn toàn đem cho Phù Dung cảm giác an toàn. Cô lựa chọn tin tưởng anh. Dù sao thì đây cũng là lựa chọn duy nhất rồi.
“Được. Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Phù Dung nghe lời Mạc Tử Thâm, mở cửa xe, tháo dây an toàn rồi thủ thế để có thể nhảy ra khỏi xe một cách nhanh nhất.
“Phù Dung, nhất định khi tôi hô lên là em phải nhảy khỏi xe ngay đó. Chúng ta chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi”, Mạc Tử Thâm căn dặn.
Chiếc xe lao băng băng trên đường lớn, khung cảnh xung quanh đường hùng vĩ, nên thơ nhưng hai người bên trong lại chẳng còn tâm trạng nào mà nhìn ngắm nữa rồi.
“Được. Anh cũng phải như vậy.”
Mạc Tử Thâm im lặng, ánh mắt càng thêm nặng nề vẫn chìm chăm chú vào trong đường trước mặt.
“Nhảy.”
Đến một khúc ngoặt, Mạc Tử Thâm hô lớn một tiếng. Phù Dung lập tức nhảy mạnh ra khỏi xe, cô lộn tròn trên mặt đường mấy vòng, va vào bên trong lề đường. Phù Dung còn chưa kịp ổn định lại cơ thể đã vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm hình ảnh của người đàn ông đi cùng với cô.
“Kétt.”
Thế nhưng Phù Dung lại không thấy được cảnh tượng Mạc Tử Thâm lao ra khỏi xe. Cái cô thấy là chiếc xe hơi đang chạy với tốc độ kinh hoàng lại đột ngột bẻ quặp tay lái. Nó chuyển hướng lao thẳng về đường chắn bên ngoài. Chiếc xe đâm thẳng vào thanh chắn, lao ra khoảng không trung rồi rớt nhanh xuống biển lớn.
“Ầm.”
“Khônggggg.”
Những hình ảnh đó chỉ trong một khoảnh khắc, như đối với Phù Dung không khác gì một cuốn phim quay chập đang nghiền nát trái tim cô. Phù Dung hét lớn đầy đau đớn. Mạc Tử Thâm vẫn đang còn ngồi trên ghế lái là sao chứ? Anh lừa cô? Không thể nào như vậy được.
“Mạc Tử Thâm.”
Phù Dung đau đớn hô lớn tên anh, nước mắt tuôn ra. Cô chống tay đứng dậy, rồi lại ngã xuống. Chân Phù Dung bị va đập mạnh do cú nhảy, không thể đứng nổi, máu không ngừng chảy ra từ chỗ vết thương. Phù Dung đau đến cắn răng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, dùng hai tay cố gắng mà bò từng bước đến thanh chắn bên đường. Cô ngoài người ra khỏi con đường, cúi đầu nhìn xuống mặt nước biển.
“Tử Thâm… Không, Tử Thâm, anh ở đâu?”
Phù Dung có gắng tìm kiếm, bên dưới mặt biển xanh thẳm, không nhìn thấy hình bóng của người đàn ông nào cả. Chỉ có chiếc xe hơi đang chìm dần xuống mặt nước biển, chẳng mấy chốc đã như bị nuốt chửng bởi đại dương bao la.
“Rầm… Rầm…”
Sóng biển bỗng dưng đánh thật lớn, bên dưới dường như đang có thứ gì đó chuyển động mạnh.
“Bùng.”
Tiếng nổ cực lớn văng lên, cột nước dâng cao, nước biển bắn tung tóe, bắn hẳn lên mặt của Phù Dung đang ở bên trên.
“Không… Không... thể nào…”
Trái tim của Phù Dung lập tức rớt xuống đáy vực. Cô mấp máy không thành lời, đôi môi run rẩy nhìn chằm chằm xuống bên dưới, mặt nước biển đang dần nhuốm màu đỏ của máu. Là máu ở đâu vậy?
“Tử Thâm… Không…”
Phù Dung lắc đầu nguầy nguậy, điên cuồng gào thét, móng tay bấu chặt xuống mặt đường đến bật máu. Nhưng cô chẳng còn cảm nhận được đau đớn gì nữa. Hiện tại Phù Dung chỉ biết một người quan trọng của cô đang bị chôn vùi dưới dòng nước lạnh băng đó. Cô phải xuống đó với anh ấy. Đúng vậy cô phải xuống đó. Cô phải cứu Mạc Tử Thâm.
Phù Dung nhổm người dậy, cả người lao ra khỏi thanh chắn. Cô muốn xuống đó tìm Mạc Tử Thâm. Anh ta không thể chết. Mạc Tử Thâm sẽ không bao giờ có thể bỏ rơi cô như vậy được. Nhưng Phù Dung đã không thể xuống với Mạc Tử Thâm được.
“Phù Dung. Em điên à?”
Cả người Phù Dung bị ôm chặt từ phía sau, thân hình lơ lửng. Dường như chỉ cần Từ Ngưng Viên chậm một giây nữa thôi là cô nàng đã thật sự rơi xuống biển rồi. Vòng tay của Từ Ngưng Viên run run, trong lòng anh cực kỳ sợ hãi. Phù Dung bị Từ Ngưng Viên lôi ngược trở lại con đường lớn.
“Từ Ngưng Viên?”, Phù Dung ngơ ngẩn nhìn người trước mặt.
“Ừ, Là tôi”, Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung đang dần tỉnh táo lại thì khẽ thả lỏng tay mình ra, “Em đang làm gì vậy hả?”
Từ Ngưng Viên và Lãnh Khiêm đang lái xe đằng sau thì lại nghe thấy tiếng động lớn. Hai người vội vã chạy đến thì thấy Phù Dung đang muốn nhảy xuống biển, cả người đều chật vật còn Mạc Tử Thâm thì lại không thấy đâu cả. Bộ dáng khổ sở hiện tại của Phù Dung khiến Từ Ngưng Viên cảm thấy đau đớn. Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?
Phù Dung không dám làm ồn, im lặng quan sát Mạc Tử Thâm, cố suy nghĩ xem có chuyện gì đang xảy ra. Một lúc sau đó mặt của Phù Dung cũng tái đi, tim đập loạn liên hồi. Bởi vì cô mới vừa hiểu ra vì sao Mạc Tử Thâm lại trở nên kỳ lạ như vậy rồi. Trong cái sự im lặng đáng sợ này, bên cạnh tiếng động cơ xe chạy điên cuồng. Phù Dung còn nghe thấy được tiếng: ‘tích tắc, tích tắc’ rất nhỏ. Trong xe có bom? Gương mặt của Phù Dung lập tức tái mét, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Tử Thâm, phải làm sao bây giờ.”
“Em bình tĩnh”, Mạc Tử Thâm dường như đã suy nghĩ xong, anh lấy lại thái độ thường ngày của mình mà trấn an Phù Dung:
“Giờ em cứ làm theo lời anh là được nhé?”
“Dạ vâng.”
Phù Dung gật đầu ngay lập tức. Kinh nghiệm đối phó với thứ này, Phù Dung hoàn toàn mù mịt nhưng Mạc Tử Thâm thì khác. Trước khi trở thành tổng giám đốc của DSM, Mạc Tử Thâm đã từng lăn lộn trong tổ chức hơn mười năm. Mấy cái thứ đồ chơi này Mạc Tử Thâm coi như cũng rành một chút. Phù Dung tin Mạc Tử Thâm có thể xử lý được. Nhất định phải là như vậy.
“Phù Dung, em mở cửa xe ra đi, tháo dây an toàn nữa”, Phù Dung làm theo, giọng nói của Mạc Tử Thâm vang lên đều đều:
“Đến khi tôi bảo nhảy, em nhất định không được chần chừ, nhảy mạnh ra khỏi xe biết không? Nếu có bị thương thì cũng cứ ngồi yên đó, đừng đi lung tung. Bên Từ Ngưng Viên chắc cũng sắp đến rồi, bọn họ sẽ đưa em đi bệnh viện sau.”
Mạc Tử Thâm vẫn duy trì tốc độ xe chạy không đổi, anh lái ngoằn ngoèo không còn là phương hướng lúc đầu nữa.
“Vậy còn anh thì sao?”, Bàn tay của Phù Dung khựng lại, đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, trong lòng bất an mà hỏi lại Mạc Tử Thâm.
Mạc Tử Thâm im lặng, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh mình. Hiện tại Phù Dung đã không còn bộ dáng lạnh lùng hay ranh mãnh thường ngày được rồi. Mạc Tử Thâm như thấy lại cô nàng ngây thơ mà ngốc nghếch năm xưa. Cô ấy đang lo lắng cho anh sao?
“Em lại ngốc nữa rồi”, Mạc Tử Thâm bật cười, quay nhìn lại về con đường trước mặt, ánh mắt tối hơn:
“Tôi đương nhiên cũng sẽ nhảy khỏi xe cùng lúc với em rồi. Đừng lo lắng tào lao nữa. Em mau chuẩn bị đi, không còn nhiều thời gian đâu.”
“Được. Tôi nghe lời anh. Nhưng chúng ta bỏ xe nhảy ra ngoài vậy thì chiếc xe này sẽ như thế nào?”, Phù Dung vẫn không thể nào yên tâm được.
“Em đừng lo. Tôi đã có tính toán”, Mạc Tử Thâm vẫn bình tĩnh trả lời câu hỏi của Phù Dung, “Xe đang đi với tốc độ nhanh như thế này, sau khi chúng ta nhảy khỏi, nó vẫn sẽ duy trì tốc độ chạy nhanh về phía trước. Ít nhất cũng đủ xa không khiến chúng ta phải nổ chết đâu.”
Mạc Tử Thâm hoàn toàn đem cho Phù Dung cảm giác an toàn. Cô lựa chọn tin tưởng anh. Dù sao thì đây cũng là lựa chọn duy nhất rồi.
“Được. Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Phù Dung nghe lời Mạc Tử Thâm, mở cửa xe, tháo dây an toàn rồi thủ thế để có thể nhảy ra khỏi xe một cách nhanh nhất.
“Phù Dung, nhất định khi tôi hô lên là em phải nhảy khỏi xe ngay đó. Chúng ta chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi”, Mạc Tử Thâm căn dặn.
Chiếc xe lao băng băng trên đường lớn, khung cảnh xung quanh đường hùng vĩ, nên thơ nhưng hai người bên trong lại chẳng còn tâm trạng nào mà nhìn ngắm nữa rồi.
“Được. Anh cũng phải như vậy.”
Mạc Tử Thâm im lặng, ánh mắt càng thêm nặng nề vẫn chìm chăm chú vào trong đường trước mặt.
“Nhảy.”
Đến một khúc ngoặt, Mạc Tử Thâm hô lớn một tiếng. Phù Dung lập tức nhảy mạnh ra khỏi xe, cô lộn tròn trên mặt đường mấy vòng, va vào bên trong lề đường. Phù Dung còn chưa kịp ổn định lại cơ thể đã vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm hình ảnh của người đàn ông đi cùng với cô.
“Kétt.”
Thế nhưng Phù Dung lại không thấy được cảnh tượng Mạc Tử Thâm lao ra khỏi xe. Cái cô thấy là chiếc xe hơi đang chạy với tốc độ kinh hoàng lại đột ngột bẻ quặp tay lái. Nó chuyển hướng lao thẳng về đường chắn bên ngoài. Chiếc xe đâm thẳng vào thanh chắn, lao ra khoảng không trung rồi rớt nhanh xuống biển lớn.
“Ầm.”
“Khônggggg.”
Những hình ảnh đó chỉ trong một khoảnh khắc, như đối với Phù Dung không khác gì một cuốn phim quay chập đang nghiền nát trái tim cô. Phù Dung hét lớn đầy đau đớn. Mạc Tử Thâm vẫn đang còn ngồi trên ghế lái là sao chứ? Anh lừa cô? Không thể nào như vậy được.
“Mạc Tử Thâm.”
Phù Dung đau đớn hô lớn tên anh, nước mắt tuôn ra. Cô chống tay đứng dậy, rồi lại ngã xuống. Chân Phù Dung bị va đập mạnh do cú nhảy, không thể đứng nổi, máu không ngừng chảy ra từ chỗ vết thương. Phù Dung đau đến cắn răng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, dùng hai tay cố gắng mà bò từng bước đến thanh chắn bên đường. Cô ngoài người ra khỏi con đường, cúi đầu nhìn xuống mặt nước biển.
“Tử Thâm… Không, Tử Thâm, anh ở đâu?”
Phù Dung có gắng tìm kiếm, bên dưới mặt biển xanh thẳm, không nhìn thấy hình bóng của người đàn ông nào cả. Chỉ có chiếc xe hơi đang chìm dần xuống mặt nước biển, chẳng mấy chốc đã như bị nuốt chửng bởi đại dương bao la.
“Rầm… Rầm…”
Sóng biển bỗng dưng đánh thật lớn, bên dưới dường như đang có thứ gì đó chuyển động mạnh.
“Bùng.”
Tiếng nổ cực lớn văng lên, cột nước dâng cao, nước biển bắn tung tóe, bắn hẳn lên mặt của Phù Dung đang ở bên trên.
“Không… Không... thể nào…”
Trái tim của Phù Dung lập tức rớt xuống đáy vực. Cô mấp máy không thành lời, đôi môi run rẩy nhìn chằm chằm xuống bên dưới, mặt nước biển đang dần nhuốm màu đỏ của máu. Là máu ở đâu vậy?
“Tử Thâm… Không…”
Phù Dung lắc đầu nguầy nguậy, điên cuồng gào thét, móng tay bấu chặt xuống mặt đường đến bật máu. Nhưng cô chẳng còn cảm nhận được đau đớn gì nữa. Hiện tại Phù Dung chỉ biết một người quan trọng của cô đang bị chôn vùi dưới dòng nước lạnh băng đó. Cô phải xuống đó với anh ấy. Đúng vậy cô phải xuống đó. Cô phải cứu Mạc Tử Thâm.
Phù Dung nhổm người dậy, cả người lao ra khỏi thanh chắn. Cô muốn xuống đó tìm Mạc Tử Thâm. Anh ta không thể chết. Mạc Tử Thâm sẽ không bao giờ có thể bỏ rơi cô như vậy được. Nhưng Phù Dung đã không thể xuống với Mạc Tử Thâm được.
“Phù Dung. Em điên à?”
Cả người Phù Dung bị ôm chặt từ phía sau, thân hình lơ lửng. Dường như chỉ cần Từ Ngưng Viên chậm một giây nữa thôi là cô nàng đã thật sự rơi xuống biển rồi. Vòng tay của Từ Ngưng Viên run run, trong lòng anh cực kỳ sợ hãi. Phù Dung bị Từ Ngưng Viên lôi ngược trở lại con đường lớn.
“Từ Ngưng Viên?”, Phù Dung ngơ ngẩn nhìn người trước mặt.
“Ừ, Là tôi”, Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung đang dần tỉnh táo lại thì khẽ thả lỏng tay mình ra, “Em đang làm gì vậy hả?”
Từ Ngưng Viên và Lãnh Khiêm đang lái xe đằng sau thì lại nghe thấy tiếng động lớn. Hai người vội vã chạy đến thì thấy Phù Dung đang muốn nhảy xuống biển, cả người đều chật vật còn Mạc Tử Thâm thì lại không thấy đâu cả. Bộ dáng khổ sở hiện tại của Phù Dung khiến Từ Ngưng Viên cảm thấy đau đớn. Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?
Bình luận facebook