Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61-62
Chương 61: Nhường một cái sàn
Chương 61: Nhường một cái sàn
Đường Thiên Tuyết vì lần trước không thành công phỏng vấn được Hoắc Đình Đình còn chọc giận cô ta, nên cô bị tổng biên điều đến một thôn chài khá xa để công tác.
Đường Thiên Tuyết cũng không còn cách nào khác, đành rời xa con gái một thời gian. Trước khi đi, cô đã chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng.
"Tiểu Di, lần này mẹ đi công tác cũng phải mất hai tuần, con ở nhà cô giáo nhớ phải ngoan, có chuyện gì thì gọi ngay cho mẹ, rõ chưa?"
Tiểu Di tự mình mặc vào đồng phục trong khi Đường Thiên Tuyết đang soạn đồ cho con bé, con bé quay lại hỏi với vẻ mặt khá lo lắng.
"Vâng. Nhưng mẹ đi công tác một mình ạ?"
Một nét do dự hiện lên khuôn mặt của Đường Thiên Tuyết, nhưng ngay sau đó cô liền mở nụ cười rạng rỡ mà quay lại đáp.
"... Không, có vài đồng nghiệp đi cùng mẹ nữa nên con đừng lo."
Cô không thể nói rằng cô chỉ được điều đi một mình, để Tiểu Di lo lắng lại khiến con bé sao nhãn việc học chứ không có ích gì.
Chương 61: Nhường một cái sàn
Cô không thể nói rằng cô chỉ được điều đi một mình, để Tiểu Di lo lắng lại khiến con bé sao nhãn việc học chứ không có ích gì.
Nghĩ ngợi thêm một lúc, Đường Thiên Tuyết chợt đặt tay lên hai vai của Tiểu Di, khuôn mặt nghiêm nghị căn dặn.
"Tiểu Di này, con nhớ cẩn thận, đừng để ai qua quẹt vào người hết. Ra đường nhớ phải quấn tóc cho gọn gàng vào rồi đội mũ lên. Đồ dùng cá nhân cũng phải cất gọn đừng để ai động vào. Còn nữa, chỉ được đi theo cô giáo, không được đi theo người lạ, con nhớ chưa?"
Đường Thiên Tuyết bất giác nghĩ ra những cách này, tuy rằng khá dư thừa nhưng cô thà có đề phòng còn hơn không làm gì cả.
Tiểu Di thì không thể biết được Đường Thiên Tuyết đang nghĩ gì, con bé chỉ cảm thấy Đường Thiên Tuyết lo lắng có phần thái quá, dù sao con bé cũng lớn rồi, không cũng không còn là một đứa trẻ gầy nhôm dễ bị bắt nạt như xưa nữa.
Con bé hiểu chuyện cười tít mắt rất tự tin.
"Vâng, con nhớ rồi, mẹ không cần lo, con biết cách tự lo cho bản thân mà."
Chương 61: Nhường một cái sàn
"Vâng, con nhớ rồi, mẹ không cần lo, con biết cách tự lo cho bản thân mà."
Đường Thiên Tuyết mãn nguyện đưa tay lên xoa đầu cô gái nhỏ.
"Ngoan lắm!"
Sau khi cô giáo của Tiểu Di đến đón con bé đi, Đường Thiên Tuyết nhìn vào đồng hồ trên tay, lại bất chợt thở dài, sau đó là tràn trề quyết tâm.
"Mình cũng phải đi thôi, đi sớm thì về sớm."
Nơi Đường Thiên Tuyết phải đến là một thôn chài ở tận ngoài đảo, từ thành phố di chuyển ra đó cũng phải mất một ngày.
Tổng biên muốn cô đi khảo sát địa điểm chụp tạp chí mới, thường thì những việc này phải có cả ekip bốn năm người cùng làm, nhưng có lẽ tổng biên muốn trừng phạt cô vì đã làm Hoắc Đình Đình nổi giận nên mới cho cô đi một mình.
Đúng là khi cô không có quyền thế thì sẽ chẳng làm được gì cô ta cả, thời gian sau này cô phải nghĩ cách khác để làm cô ta lộ ra bộ mặt thật.
…
Vất vả đi cả một ngày, Đường Thiên Tuyết rốt cuộc cũng đã đến nơi, nhưng là vào lúc trời chạng vạng tối.
Chương 61: Nhường một cái sàn
Vất vả đi cả một ngày, Đường Thiên Tuyết rốt cuộc cũng đã đến nơi, nhưng là vào lúc trời chạng vạng tối.
Hòn đảo như đã chìm vào giấc ngủ mà yên ắng vô cùng. Đường Thiên Tuyết xách theo một vali khá nhiều đồ đạc men theo lối mòn để đi vào trong thôn.
Cô vừa đi vừa có một cảm giác kỳ lạ, không biết có phải vì gió biển làm cô lạnh hay không mà cả người cô nổi da gà da vịt hết cả.
Còn có một linh cảm như có người theo sau khiến cô lạnh toát cả sống lưng, rõ ràng trước đó chỉ có mình cô bước xuống bến thuyền.
"Không lẽ là… ma?"
Đường Thiên Tuyết chợt nghĩ tới ngay lập tức lắc đầu bác bỏ, cô cười cười tự trấn an bản thân.
"Trời vừa tối thôi, làm gì có ma nhanh vậy chứ? Mình nghĩ nhiều rồi."
Đường Thiên Tuyết làu bàu một mình, tự cố bình tĩnh nhưng lại càng lúc càng thấy ớn lạnh, nhịp chân không ngừng tăng lên, cô vội vội vã vã sải bước nhanh chân theo bản đồ để tới nhà nghỉ, nơi cô sẽ ở lại trong vòng hai tuần.
Chương 61: Nhường một cái sàn
Đường Thiên Tuyết làu bàu một mình, tự cố bình tĩnh nhưng lại càng lúc càng thấy ớn lạnh, nhịp chân không ngừng tăng lên, cô vội vội vã vã sải bước nhanh chân theo bản đồ để tới nhà nghỉ, nơi cô sẽ ở lại trong vòng hai tuần.
Đường Thiên Tuyết mừng rỡ khi nhìn thấy bản hiệu của nhà nghỉ, chỉ nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy nơi này có hơi tồi tàn, ánh sáng trước bản hiệu cứ chớp nháy, đến bản hiệu cũng sắp rơi ra.
Nhưng đây là nhà nghỉ duy nhất rồi, Đường Thiên Tuyết không ở đây, thì chỉ có bãi cát ngoài kia chứa chấp cô thôi.
Sau chặng đường di chuyển dài, cô cũng đã thấm mệt, bây giờ chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc rồi mai bắt đầu vào công việc.
Cô không lăng tăng nhiều, bước qua cánh cửa gỗ đã sắp mục và xà nhà hơi thấp, cô đi vào trong, ánh đảo nhìn các phía trước mặt vừa nói.
"Xin chào, tôi muốn thuê phòng."
Sau một vài phút không có ai lên tiếng, Đường Thiên Tuyết định bụng gọi lại lần nữa thì có một bà lão chống gậy bước ra.
Mặt bà lão đã nhăn nheo, lưng còng, tóc bạc trắng, ước chừng đã hơn tám mươi cái xuân. Lúc bà ấy bước ra Đường Thiên Tuyết có chút giật mình.
Chương 61: Nhường một cái sàn
"Muốn thuê phòng? Thế muốn thuê bao nhiêu phòng?"
Bà lão nói chậm, giọng hơi cao mà cũng có chất khàn.
"Cho cháu thuê một phòng thôi."
Đường Thiên Tuyết hơi cười lịch sự nói, bà lão gật gù rồi chống gậy đi chậm từng bước đến một cái quầy, giống như quầy lễ tân nhưng đã cũ kỹ để lục tìm thứ gì đó.
Sau đó bà lão lấy ra một chiếc chìa khoá đã rỉ sét một phần đưa ra cho Đường Thiên Tuyết và nói.
"Đây, chìa khoá phòng của hai người."
Đường Thiên Tuyết cứ ngỡ bà lão nói nhầm, cô còn cười đưa ngón tay trỏ lên nói lại.
"Hửm, hai người? Không, cháu đi có… một..."
Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn muốn xác minh lại cho bà lão xem rằng cô chỉ đi một mình. Thế nhưng nụ cười chợt tắt khi biết bà lão không hề lầm, mà người không hề hay biết gì lại là chính cô.
Gương mặt xuất hiện sau khi cô quay đầu khiến cô giật thót còn tưởng là âm binh đeo bám.
Chương 61: Nhường một cái sàn
Gương mặt xuất hiện sau khi cô quay đầu khiến cô giật thót còn tưởng là âm binh đeo bám.
"Tô… Tô Dĩ Thần?"
Cô há hốc chẳng dám tin vào mắt mình, không lẽ từ đầu đến giờ anh luôn đi theo cô? Thì ra cảm giác như có người đi phía sau không hề sai, chỉ là cô quá sợ nên không dám ngoái đầu nhìn thôi.
Đường Thiên Tuyết không nói nên lời, có quá nhiều thứ nghi vấn cùng một lúc túa ra trong đầu cô khi nhìn thấy anh bất thình lình lại xuất hiện ở phía sau mình.
Trong lúc cô đang thơ thẩn người ra thì Tô Dĩ Thần đã lấy nhanh chìa khoá để trên bàn, tự nhiên cầm lấy vali của cô rồi khoác vai cô đi.
Anh còn nhếch miệng cười tươi nói.
"Cảm ơn bà lão, chúng tôi sẽ ở thật thoải mái."
"Anh điên à. Ai muốn ở cùng anh?"
Đường Thiên Tuyết khó chịu vùng mình ra khỏi anh, Tô Dĩ Thần vẫn trơ mặt cúi thấp người xuống làm như rất dè chừng.
Chương 61: Nhường một cái sàn
"Suỵt, em lớn tiếng như vậy là đang làm phiền mọi người đấy."
Đường Thiên Tuyết giương mắt giật ngay lại chìa khóa và vali của mình trên tay anh, cô cộc cằn xem anh như một mối rắc rối trên trời rơi xuống.
"Còn anh thì đang làm phiền tôi đấy. Phòng này là tôi thuê, anh không thuê được thì đi nơi khác mà ở."
Đường Thiên Tuyết không biết anh đến đây với mục đích gì, chỉ vì cô mà anh chịu đến nơi tồi tàn này thì thật không thuyết phục, thật sự một lần muốn bổ não của anh ra xem bên trong đó chứa thứ quái gì mà khiến anh liên tục có những hành động khó hiểu như vậy.
Tô Dĩ Thần phải gọi là 'mặt dày' mà đi theo Đường Thiên Tuyết đến tận cửa phòng. Nhân lúc cô chưa kịp khoá cửa, anh nhìn một lượt cánh cửa phòng ọp ẹp này rồi nhếch miệng xem nhẹ nói.
"Cái cửa này khá lỏng lẻo, không cần chìa khoá anh cũng vào được, em tin không?"
Đường Thiên Tuyết thở dài, cô đã bắt đầu thấy bực mình, ánh mắt nhìn anh dù có kiềm chế cũng không thể nhẹ nhàng được nữa.
Chương 61: Nhường một cái sàn
"Tô Dĩ Thần, anh đừng có quá đáng."
Đường Thiên Tuyết kéo cửa đóng lại, Tô Dĩ Thần lại đưa một chân vào chắn, anh đứng bên ngoài vẫn ung dung thọc tay vào túi quần. Đột nhiên giọng nói của anh nghe có chút rùng rợn.
"Anh nghe nói, đảo này buổi tối có rất nhiều vong, những người chết trên biển thường vào đây để nương nhờ. Em chắc là vẫn muốn ở một mình chứ?"
Đường Thiên Tuyết quả thật tay có hơi run, cổ họng nuốt ực căng thẳng, nhưng cô biết thừa Tô Dĩ Thần chỉ đang cố chọc phá cô nên cô vẫn đinh ninh không sợ.
"Không cần phải doạ tôi…"
Ngay đúng lúc cô đang nói, chiếc vali cô đang dựng đứng trong phòng tự nhiên ngã xuống làm vang lên một tiếng ầm lớn, cửa sổ đồng loạt bị bật chốt mà mở toang, tiếng gió hú tràn vào phòng, rèm cửa lại còn là màu trắng bị gió lật tung.
Đường Thiên Tuyết không còn cứng miệng được nữa, tim đã đập tán loạn, cô bỗng nhiên tự mình mở rộng cửa ra, ý định quay ngoắt thay đổi.
"Được, anh muốn ở thì cứ ở, chỉ là… nhường… cái sàn thôi mà…"
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
Đường Thiên Tuyết đi đóng chặt lại cửa sổ, chiếc chốt nông và lỏng đến mức không biết lúc nào lại bị bật ra nữa. Cô thực sự nghi ngờ, tổng biên giống như đang muốn cho cô nếm mùi khổ sở hơn là để cô đến đây làm việc.
Đóng cửa xong, hai bàn tay cũng bám đầy bụi, Đường Thiên Tuyết đập hai tay vào nhau phủi phủi, cô thở dài nhẹ bẫng vì đóng một chiếc cửa cũng vất vả như vậy.
Cô quay lại định rằng sẽ nằm lăn ra giường đánh một giấc thì chợt nhớ ra trong phòng vẫn còn một người.
Vốn muốn để Tô Dĩ Thần ngủ dưới sàn, nhưng anh lại không biết điều, còn giang hai tay rộng ra chiếm nốt cả không gian chiếc giường.
Đường Thiên Tuyết nhìn anh mà gần như lực bất tòng tâm, cô có nói thêm thì đoán chắc cũng chỉ là như vịt nghe sấm. Cô khoanh hai tay trước ngực, hơi ngả người tựa vào vách tường, nheo ánh mắt nhìn anh hỏi.
"Tô Dĩ Thần, tại sao anh lại có mặt ở đây? Đừng nói là anh bám…"
"Phải đó, là anh bám theo em."
Tô Dĩ Thần chưa gì đã tự mình thú nhận, anh không có ý định muốn giấu giếm gì, nhưng điều đó cũng không thể khiến Đường Thiên Tuyết vui hơn được.
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
"Phải đó, là anh bám theo em."
Tô Dĩ Thần chưa gì đã tự mình thú nhận, anh không có ý định muốn giấu giếm gì, nhưng điều đó cũng không thể khiến Đường Thiên Tuyết vui hơn được.
Cô hỏi tiếp, hai hàng mày hơi nhíu lại.
"Tại sao?"
Gương mặt của Tô Dĩ Thần phải gọi là cực kì bình tĩnh đáp.
"Vì em vẫn chưa đồng ý hẹn hò với anh."
Đây là lần thứ mấy cô nghe được câu nói như thế này từ anh rồi nhỉ? Mỗi lần nghe xong, chỉ có một biểu cảm duy nhất hiện lên trên mặt cô, đó là hết nói nổi.
Không lẽ đến gần ba mươi tuổi mới là độ tuổi để anh thành niên hay sao? Không hiểu anh đã nghĩ kỹ trước khi nói ra mấy lời đấy hay chưa?
Nhưng đối với Đường Thiên Tuyết, tuyệt đối là không thể nào. Cô cố gắng xem những lời anh nói là gió thoảng, như một câu nói nhảm nhí không có ý nghĩa mà bỏ qua vì cô cũng chẳng còn tâm sức nào để cãi tay đôi với anh mãi được.
Cô quay mặt đi, chán ngán không muốn nói nữa. Nhìn Đường Thiên Tuyết tỏ vẻ không để tâm, nó càng khiến Tô Dĩ Thần trong lòng khó chịu hơn cả những lúc cô tức giận với anh. Thà cô cứ tức giận đi, chứ cô lạnh nhạt như thế, thì cảm nhận khoảng cách giữa anh và cô vẫn là một bức tường dày cui, xung quanh còn bao bọc lớp băng lạnh cóng, không biết dùng cách gì và đến khi nào mới phá vỡ được.
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
Cô quay mặt đi, chán ngán không muốn nói nữa. Nhìn Đường Thiên Tuyết tỏ vẻ không để tâm, nó càng khiến Tô Dĩ Thần trong lòng khó chịu hơn cả những lúc cô tức giận với anh. Thà cô cứ tức giận đi, chứ cô lạnh nhạt như thế, thì cảm nhận khoảng cách giữa anh và cô vẫn là một bức tường dày cui, xung quanh còn bao bọc lớp băng lạnh cóng, không biết dùng cách gì và đến khi nào mới phá vỡ được.
Anh đã chủ động nhường bước, cũng không ngại phải hạ mình thêm nữa để cầu một cái nhìn như trước từ cô.
Đột nhiên, Đường Thiên Tuyết bất ngờ nhận được một cái ôm chặt từ phía sau, Tô Dĩ Thần di chuyển từ lúc nào, chớp mắt đã như xiềng xích quấn lấy cô không buông. Hành động có vẻ gượng ép, nhưng khi giọng của anh vang lên, nó có gì đó rất lạ.
"Đường Thiên Tuyết, chuyện trước đây… là anh sai. Em muốn anh làm gì thì mới chịu tha thứ cho anh?"
Tô Dĩ Thần trong khoảnh khắc đã hạ giọng ăn năng đến mức không thể nhận ra, người này thực sự là anh sao? Nhưng cho dù anh có ăn năng hơn thế nữa thì sao? Mọi chuyện vẫn chẳng có gì thay đổi cả.
Đường Thiên Tuyết quyết không động lòng để rồi ngu muội tự mình bước vào vết xe đổ cũ. Cô khảng khái cự tuyệt, ngay lập tực không do dự mà gỡ tay anh ra khỏi người, đưa ánh mắt nhìn anh như thù địch để thể hiện quyết tâm cắt đứt.
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
"Tô Dĩ Thần, anh đừng có mà động tay động chân. Anh không cần làm gì hết là tôi đã vui lắm rồi. Để tôi yên."
"Vậy, trước kia em nói em thích anh, bây giờ còn không?"
Tô Dĩ Thần không bỏ cuộc, vẫn cố hỏi. Đường Thiên Tuyết cắn răng, bức tóc không thể chịu được, đây là có không giữ, mất mới thấy tiếc sao? Nhưng xung quanh anh đầy rẫy bóng hồng kia mà, anh còn tiếc gì một thân như nhánh cây khô giống cô chứ?
Trong lòng Đường Thiên Tuyết trỗi lên một nỗi tấm tức đè nén, khiến cô muốn bung xõa hết ra cho nhẹ người, cô bất giác lớn giọng.
"Không, cái gì cũng không. Anh hài lòng chưa?"
Tô Dĩ Thần không có mấy phản ứng bất ngờ như đã biết trước, sắc mặt nghiêm nghị chờ đợi.
"Chưa, em trả lời nghiêm túc đi."
Nếu có thể chắc Đường Thiên Tuyết phải hét vào mặt anh đến bể giọng cho bỏ cơn tức tối này. Não cô như muốn sôi lên sùng sục.
Được, anh muốn nghe thì cô sẽ nói, nói một lần duy nhất để thông não cho anh, để cho anh biết anh đã đâm cô sâu đến thế nào. Quay lại ư? Đến mơ cô còn không nghĩ tới.
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
Được, anh muốn nghe thì cô sẽ nói, nói một lần duy nhất để thông não cho anh, để cho anh biết anh đã đâm cô sâu đến thế nào. Quay lại ư? Đến mơ cô còn không nghĩ tới.
"Vậy tôi hỏi anh, Tô Dĩ Thần, trước kia anh cũng đã từng nói anh thích tôi, bảo tôi an tâm giao cuộc sống của mẹ con tôi cho anh, vậy anh đã làm được chưa? Hay đó chỉ là những lời ba hoa khi anh còn hứng thú với tôi? Lúc tôi sảy thai, anh đến một câu an ủi cũng không có, anh chỉ biết trách tôi. Khi tôi có cố gắng kéo vãn tình hình thì anh làm gì? Anh chê tôi phiền phức, đúng không? Anh nhớ lại đi. Tô Dĩ Thần, chúng ta ly hôn rồi, đúng ý anh rồi, anh còn muốn gì nữa? Phải đó, tôi từng thích anh, nhưng bây giờ tôi hết hy vọng với anh rồi. Không biết câu trả lời này đã đủ nghiêm túc chưa, Tô thiếu?"
Hốc mắt Đường Thiên Tuyết nổi cả những sợi chỉ đỏ rồi, đôi lúc giọng cô còn hơi nghẹn lại vì phải nhớ lại những lúc đau lòng trước kia. Nhưng đứng trước mặt anh, cô khóc không được, không biết vì sao, càng nói ra chỉ khiến bản thân càng ức chế, càng ấm ức trong lòng.
Tô Dĩ Thần biết, anh cũng chưa bao giờ anh hả hê vì đã nói những lời, làm những điều khiến cô khắc cốt ghi tâm ôm hận như vậy.
Một phần do anh không đủ năng lực giữ cô lại, khi đó lòng tự trọng của anh lại quá cao khiến anh không muốn thừa nhận, đó là cái sai lớn nhất của anh, anh nhận ra rồi, anh cũng không phủ nhận, nhưng cũng không thể giải thích hòng bao biện, anh chỉ muốn cô nhìn thấy anh chân thành hối lỗi.
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
Anh đưa tay ra, kéo nhẹ tay áo của cô, nhẹ giọng nói.
"Cứ làm những gì khiến em thấy đỡ hơn. Là anh sai, nên anh sẽ không phản kháng. Đường Thiên Tuyết, cho anh một cơ hội đi, anh ở bên cạnh, em càng dễ dàng trả thù hơn không phải sao?"
Lần đầu tiên Đường Thiên Tuyết nghe có người muốn bị báo thù, vì là lạ nên cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Cô lại phủi tay anh ra, phũ phàng nói.
"Anh thôi đi. Còn huyên thuyên thì đi thuê phòng khác đi, đừng làm phiền tôi."
Tô Dĩ Thần nghe vậy mà thôi cố chấp, mi mắt sụp xuống, giọng bất chợt ỉu xìu như đã muốn bỏ cuộc.
"Nếu em không muốn nhìn thấy anh, vậy thì anh đi vậy."
Tô Dĩ Thần nói rồi, khoảng chừng vài giây sau căn phòng trở nên yên ắng hơn hẳn. Đường Thiên Tuyết nghe tiếng cọt kẹt của cánh cửa phòng đóng lại nên mới ngoái đầu nhìn.
Chỉ còn thấy một mảng phòng trống, cô nhép miệng nhỏ giọng.
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
"Đi… thật sao?"
Chắc không phải là tiếc nuối, Đường Thiên Tuyết nhanh chóng cười tươi, tâm trạng trở nên phấn khởi.
"Đi thật thì tốt, mình ở một mình vẫn…"
Câu nói ngắt ngang, xung quanh Đường Thiên Tuyết đột nhiên bao trùm một màng đen. Cô trong phút chốc mất cả phương hướng, cổ họng run run.
"Sao… sao lại cúp điện?"
Căn phòng tối đen như mực, cửa sổ đóng rồi nhưng Đường Thiên Tuyết bỗng nhiên thấy lạnh ở lòng bàn chân, toàn thân đều sởn gai ốc. Cô tự bình tâm cúi người xuống mà mò mẫm.
"Điện thoại đâu rồi, đâu rồi…"
Bàn tay Đường Thiên Tuyết lạnh toát cả mồ hôi, thú thật cô rất sợ, sợ tối và sợ cả thứ khoa học chưa xác minh kia nữa, không biết có phải do sợ quá nên tự mình nghĩ bậy hay không, nhưng cô cứ nghe thấy có tạp âm gì đó bên tai, rất ghê.
Bất thình lình, tay cô đụng trúng một vật gì đó, lành lạnh, mềm mềm, hơi ướt ướt, run tay sờ thêm một chút còn cảm nhận được cái gì đó hơi cứng giống như móng tay. Đến lúc này cả gương mặt cô đã tái mét không còn giọt máu, cô giật mình hét toáng lên thất thanh, không tự chủ mà gọi.
Bất thình lình, tay cô đụng trúng một vật gì đó, lành lạnh, mềm mềm, hơi ướt ướt, run tay sờ thêm một chút còn cảm nhận được cái gì đó hơi cứng giống như móng tay. Đến lúc này cả gương mặt cô đã tái mét không còn giọt máu, cô giật mình hét toáng lên thất thanh, không tự chủ mà gọi.
"Á… Tô Dĩ Thần, anh mau quay lại… Tô Dĩ Thần."
Chương 61: Nhường một cái sàn
Chương 61: Nhường một cái sàn
Đường Thiên Tuyết vì lần trước không thành công phỏng vấn được Hoắc Đình Đình còn chọc giận cô ta, nên cô bị tổng biên điều đến một thôn chài khá xa để công tác.
Đường Thiên Tuyết cũng không còn cách nào khác, đành rời xa con gái một thời gian. Trước khi đi, cô đã chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng.
"Tiểu Di, lần này mẹ đi công tác cũng phải mất hai tuần, con ở nhà cô giáo nhớ phải ngoan, có chuyện gì thì gọi ngay cho mẹ, rõ chưa?"
Tiểu Di tự mình mặc vào đồng phục trong khi Đường Thiên Tuyết đang soạn đồ cho con bé, con bé quay lại hỏi với vẻ mặt khá lo lắng.
"Vâng. Nhưng mẹ đi công tác một mình ạ?"
Một nét do dự hiện lên khuôn mặt của Đường Thiên Tuyết, nhưng ngay sau đó cô liền mở nụ cười rạng rỡ mà quay lại đáp.
"... Không, có vài đồng nghiệp đi cùng mẹ nữa nên con đừng lo."
Cô không thể nói rằng cô chỉ được điều đi một mình, để Tiểu Di lo lắng lại khiến con bé sao nhãn việc học chứ không có ích gì.
Chương 61: Nhường một cái sàn
Cô không thể nói rằng cô chỉ được điều đi một mình, để Tiểu Di lo lắng lại khiến con bé sao nhãn việc học chứ không có ích gì.
Nghĩ ngợi thêm một lúc, Đường Thiên Tuyết chợt đặt tay lên hai vai của Tiểu Di, khuôn mặt nghiêm nghị căn dặn.
"Tiểu Di này, con nhớ cẩn thận, đừng để ai qua quẹt vào người hết. Ra đường nhớ phải quấn tóc cho gọn gàng vào rồi đội mũ lên. Đồ dùng cá nhân cũng phải cất gọn đừng để ai động vào. Còn nữa, chỉ được đi theo cô giáo, không được đi theo người lạ, con nhớ chưa?"
Đường Thiên Tuyết bất giác nghĩ ra những cách này, tuy rằng khá dư thừa nhưng cô thà có đề phòng còn hơn không làm gì cả.
Tiểu Di thì không thể biết được Đường Thiên Tuyết đang nghĩ gì, con bé chỉ cảm thấy Đường Thiên Tuyết lo lắng có phần thái quá, dù sao con bé cũng lớn rồi, không cũng không còn là một đứa trẻ gầy nhôm dễ bị bắt nạt như xưa nữa.
Con bé hiểu chuyện cười tít mắt rất tự tin.
"Vâng, con nhớ rồi, mẹ không cần lo, con biết cách tự lo cho bản thân mà."
Chương 61: Nhường một cái sàn
"Vâng, con nhớ rồi, mẹ không cần lo, con biết cách tự lo cho bản thân mà."
Đường Thiên Tuyết mãn nguyện đưa tay lên xoa đầu cô gái nhỏ.
"Ngoan lắm!"
Sau khi cô giáo của Tiểu Di đến đón con bé đi, Đường Thiên Tuyết nhìn vào đồng hồ trên tay, lại bất chợt thở dài, sau đó là tràn trề quyết tâm.
"Mình cũng phải đi thôi, đi sớm thì về sớm."
Nơi Đường Thiên Tuyết phải đến là một thôn chài ở tận ngoài đảo, từ thành phố di chuyển ra đó cũng phải mất một ngày.
Tổng biên muốn cô đi khảo sát địa điểm chụp tạp chí mới, thường thì những việc này phải có cả ekip bốn năm người cùng làm, nhưng có lẽ tổng biên muốn trừng phạt cô vì đã làm Hoắc Đình Đình nổi giận nên mới cho cô đi một mình.
Đúng là khi cô không có quyền thế thì sẽ chẳng làm được gì cô ta cả, thời gian sau này cô phải nghĩ cách khác để làm cô ta lộ ra bộ mặt thật.
…
Vất vả đi cả một ngày, Đường Thiên Tuyết rốt cuộc cũng đã đến nơi, nhưng là vào lúc trời chạng vạng tối.
Chương 61: Nhường một cái sàn
Vất vả đi cả một ngày, Đường Thiên Tuyết rốt cuộc cũng đã đến nơi, nhưng là vào lúc trời chạng vạng tối.
Hòn đảo như đã chìm vào giấc ngủ mà yên ắng vô cùng. Đường Thiên Tuyết xách theo một vali khá nhiều đồ đạc men theo lối mòn để đi vào trong thôn.
Cô vừa đi vừa có một cảm giác kỳ lạ, không biết có phải vì gió biển làm cô lạnh hay không mà cả người cô nổi da gà da vịt hết cả.
Còn có một linh cảm như có người theo sau khiến cô lạnh toát cả sống lưng, rõ ràng trước đó chỉ có mình cô bước xuống bến thuyền.
"Không lẽ là… ma?"
Đường Thiên Tuyết chợt nghĩ tới ngay lập tức lắc đầu bác bỏ, cô cười cười tự trấn an bản thân.
"Trời vừa tối thôi, làm gì có ma nhanh vậy chứ? Mình nghĩ nhiều rồi."
Đường Thiên Tuyết làu bàu một mình, tự cố bình tĩnh nhưng lại càng lúc càng thấy ớn lạnh, nhịp chân không ngừng tăng lên, cô vội vội vã vã sải bước nhanh chân theo bản đồ để tới nhà nghỉ, nơi cô sẽ ở lại trong vòng hai tuần.
Chương 61: Nhường một cái sàn
Đường Thiên Tuyết làu bàu một mình, tự cố bình tĩnh nhưng lại càng lúc càng thấy ớn lạnh, nhịp chân không ngừng tăng lên, cô vội vội vã vã sải bước nhanh chân theo bản đồ để tới nhà nghỉ, nơi cô sẽ ở lại trong vòng hai tuần.
Đường Thiên Tuyết mừng rỡ khi nhìn thấy bản hiệu của nhà nghỉ, chỉ nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy nơi này có hơi tồi tàn, ánh sáng trước bản hiệu cứ chớp nháy, đến bản hiệu cũng sắp rơi ra.
Nhưng đây là nhà nghỉ duy nhất rồi, Đường Thiên Tuyết không ở đây, thì chỉ có bãi cát ngoài kia chứa chấp cô thôi.
Sau chặng đường di chuyển dài, cô cũng đã thấm mệt, bây giờ chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc rồi mai bắt đầu vào công việc.
Cô không lăng tăng nhiều, bước qua cánh cửa gỗ đã sắp mục và xà nhà hơi thấp, cô đi vào trong, ánh đảo nhìn các phía trước mặt vừa nói.
"Xin chào, tôi muốn thuê phòng."
Sau một vài phút không có ai lên tiếng, Đường Thiên Tuyết định bụng gọi lại lần nữa thì có một bà lão chống gậy bước ra.
Mặt bà lão đã nhăn nheo, lưng còng, tóc bạc trắng, ước chừng đã hơn tám mươi cái xuân. Lúc bà ấy bước ra Đường Thiên Tuyết có chút giật mình.
Chương 61: Nhường một cái sàn
"Muốn thuê phòng? Thế muốn thuê bao nhiêu phòng?"
Bà lão nói chậm, giọng hơi cao mà cũng có chất khàn.
"Cho cháu thuê một phòng thôi."
Đường Thiên Tuyết hơi cười lịch sự nói, bà lão gật gù rồi chống gậy đi chậm từng bước đến một cái quầy, giống như quầy lễ tân nhưng đã cũ kỹ để lục tìm thứ gì đó.
Sau đó bà lão lấy ra một chiếc chìa khoá đã rỉ sét một phần đưa ra cho Đường Thiên Tuyết và nói.
"Đây, chìa khoá phòng của hai người."
Đường Thiên Tuyết cứ ngỡ bà lão nói nhầm, cô còn cười đưa ngón tay trỏ lên nói lại.
"Hửm, hai người? Không, cháu đi có… một..."
Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn muốn xác minh lại cho bà lão xem rằng cô chỉ đi một mình. Thế nhưng nụ cười chợt tắt khi biết bà lão không hề lầm, mà người không hề hay biết gì lại là chính cô.
Gương mặt xuất hiện sau khi cô quay đầu khiến cô giật thót còn tưởng là âm binh đeo bám.
Chương 61: Nhường một cái sàn
Gương mặt xuất hiện sau khi cô quay đầu khiến cô giật thót còn tưởng là âm binh đeo bám.
"Tô… Tô Dĩ Thần?"
Cô há hốc chẳng dám tin vào mắt mình, không lẽ từ đầu đến giờ anh luôn đi theo cô? Thì ra cảm giác như có người đi phía sau không hề sai, chỉ là cô quá sợ nên không dám ngoái đầu nhìn thôi.
Đường Thiên Tuyết không nói nên lời, có quá nhiều thứ nghi vấn cùng một lúc túa ra trong đầu cô khi nhìn thấy anh bất thình lình lại xuất hiện ở phía sau mình.
Trong lúc cô đang thơ thẩn người ra thì Tô Dĩ Thần đã lấy nhanh chìa khoá để trên bàn, tự nhiên cầm lấy vali của cô rồi khoác vai cô đi.
Anh còn nhếch miệng cười tươi nói.
"Cảm ơn bà lão, chúng tôi sẽ ở thật thoải mái."
"Anh điên à. Ai muốn ở cùng anh?"
Đường Thiên Tuyết khó chịu vùng mình ra khỏi anh, Tô Dĩ Thần vẫn trơ mặt cúi thấp người xuống làm như rất dè chừng.
Chương 61: Nhường một cái sàn
"Suỵt, em lớn tiếng như vậy là đang làm phiền mọi người đấy."
Đường Thiên Tuyết giương mắt giật ngay lại chìa khóa và vali của mình trên tay anh, cô cộc cằn xem anh như một mối rắc rối trên trời rơi xuống.
"Còn anh thì đang làm phiền tôi đấy. Phòng này là tôi thuê, anh không thuê được thì đi nơi khác mà ở."
Đường Thiên Tuyết không biết anh đến đây với mục đích gì, chỉ vì cô mà anh chịu đến nơi tồi tàn này thì thật không thuyết phục, thật sự một lần muốn bổ não của anh ra xem bên trong đó chứa thứ quái gì mà khiến anh liên tục có những hành động khó hiểu như vậy.
Tô Dĩ Thần phải gọi là 'mặt dày' mà đi theo Đường Thiên Tuyết đến tận cửa phòng. Nhân lúc cô chưa kịp khoá cửa, anh nhìn một lượt cánh cửa phòng ọp ẹp này rồi nhếch miệng xem nhẹ nói.
"Cái cửa này khá lỏng lẻo, không cần chìa khoá anh cũng vào được, em tin không?"
Đường Thiên Tuyết thở dài, cô đã bắt đầu thấy bực mình, ánh mắt nhìn anh dù có kiềm chế cũng không thể nhẹ nhàng được nữa.
Chương 61: Nhường một cái sàn
"Tô Dĩ Thần, anh đừng có quá đáng."
Đường Thiên Tuyết kéo cửa đóng lại, Tô Dĩ Thần lại đưa một chân vào chắn, anh đứng bên ngoài vẫn ung dung thọc tay vào túi quần. Đột nhiên giọng nói của anh nghe có chút rùng rợn.
"Anh nghe nói, đảo này buổi tối có rất nhiều vong, những người chết trên biển thường vào đây để nương nhờ. Em chắc là vẫn muốn ở một mình chứ?"
Đường Thiên Tuyết quả thật tay có hơi run, cổ họng nuốt ực căng thẳng, nhưng cô biết thừa Tô Dĩ Thần chỉ đang cố chọc phá cô nên cô vẫn đinh ninh không sợ.
"Không cần phải doạ tôi…"
Ngay đúng lúc cô đang nói, chiếc vali cô đang dựng đứng trong phòng tự nhiên ngã xuống làm vang lên một tiếng ầm lớn, cửa sổ đồng loạt bị bật chốt mà mở toang, tiếng gió hú tràn vào phòng, rèm cửa lại còn là màu trắng bị gió lật tung.
Đường Thiên Tuyết không còn cứng miệng được nữa, tim đã đập tán loạn, cô bỗng nhiên tự mình mở rộng cửa ra, ý định quay ngoắt thay đổi.
"Được, anh muốn ở thì cứ ở, chỉ là… nhường… cái sàn thôi mà…"
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
Đường Thiên Tuyết đi đóng chặt lại cửa sổ, chiếc chốt nông và lỏng đến mức không biết lúc nào lại bị bật ra nữa. Cô thực sự nghi ngờ, tổng biên giống như đang muốn cho cô nếm mùi khổ sở hơn là để cô đến đây làm việc.
Đóng cửa xong, hai bàn tay cũng bám đầy bụi, Đường Thiên Tuyết đập hai tay vào nhau phủi phủi, cô thở dài nhẹ bẫng vì đóng một chiếc cửa cũng vất vả như vậy.
Cô quay lại định rằng sẽ nằm lăn ra giường đánh một giấc thì chợt nhớ ra trong phòng vẫn còn một người.
Vốn muốn để Tô Dĩ Thần ngủ dưới sàn, nhưng anh lại không biết điều, còn giang hai tay rộng ra chiếm nốt cả không gian chiếc giường.
Đường Thiên Tuyết nhìn anh mà gần như lực bất tòng tâm, cô có nói thêm thì đoán chắc cũng chỉ là như vịt nghe sấm. Cô khoanh hai tay trước ngực, hơi ngả người tựa vào vách tường, nheo ánh mắt nhìn anh hỏi.
"Tô Dĩ Thần, tại sao anh lại có mặt ở đây? Đừng nói là anh bám…"
"Phải đó, là anh bám theo em."
Tô Dĩ Thần chưa gì đã tự mình thú nhận, anh không có ý định muốn giấu giếm gì, nhưng điều đó cũng không thể khiến Đường Thiên Tuyết vui hơn được.
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
"Phải đó, là anh bám theo em."
Tô Dĩ Thần chưa gì đã tự mình thú nhận, anh không có ý định muốn giấu giếm gì, nhưng điều đó cũng không thể khiến Đường Thiên Tuyết vui hơn được.
Cô hỏi tiếp, hai hàng mày hơi nhíu lại.
"Tại sao?"
Gương mặt của Tô Dĩ Thần phải gọi là cực kì bình tĩnh đáp.
"Vì em vẫn chưa đồng ý hẹn hò với anh."
Đây là lần thứ mấy cô nghe được câu nói như thế này từ anh rồi nhỉ? Mỗi lần nghe xong, chỉ có một biểu cảm duy nhất hiện lên trên mặt cô, đó là hết nói nổi.
Không lẽ đến gần ba mươi tuổi mới là độ tuổi để anh thành niên hay sao? Không hiểu anh đã nghĩ kỹ trước khi nói ra mấy lời đấy hay chưa?
Nhưng đối với Đường Thiên Tuyết, tuyệt đối là không thể nào. Cô cố gắng xem những lời anh nói là gió thoảng, như một câu nói nhảm nhí không có ý nghĩa mà bỏ qua vì cô cũng chẳng còn tâm sức nào để cãi tay đôi với anh mãi được.
Cô quay mặt đi, chán ngán không muốn nói nữa. Nhìn Đường Thiên Tuyết tỏ vẻ không để tâm, nó càng khiến Tô Dĩ Thần trong lòng khó chịu hơn cả những lúc cô tức giận với anh. Thà cô cứ tức giận đi, chứ cô lạnh nhạt như thế, thì cảm nhận khoảng cách giữa anh và cô vẫn là một bức tường dày cui, xung quanh còn bao bọc lớp băng lạnh cóng, không biết dùng cách gì và đến khi nào mới phá vỡ được.
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
Cô quay mặt đi, chán ngán không muốn nói nữa. Nhìn Đường Thiên Tuyết tỏ vẻ không để tâm, nó càng khiến Tô Dĩ Thần trong lòng khó chịu hơn cả những lúc cô tức giận với anh. Thà cô cứ tức giận đi, chứ cô lạnh nhạt như thế, thì cảm nhận khoảng cách giữa anh và cô vẫn là một bức tường dày cui, xung quanh còn bao bọc lớp băng lạnh cóng, không biết dùng cách gì và đến khi nào mới phá vỡ được.
Anh đã chủ động nhường bước, cũng không ngại phải hạ mình thêm nữa để cầu một cái nhìn như trước từ cô.
Đột nhiên, Đường Thiên Tuyết bất ngờ nhận được một cái ôm chặt từ phía sau, Tô Dĩ Thần di chuyển từ lúc nào, chớp mắt đã như xiềng xích quấn lấy cô không buông. Hành động có vẻ gượng ép, nhưng khi giọng của anh vang lên, nó có gì đó rất lạ.
"Đường Thiên Tuyết, chuyện trước đây… là anh sai. Em muốn anh làm gì thì mới chịu tha thứ cho anh?"
Tô Dĩ Thần trong khoảnh khắc đã hạ giọng ăn năng đến mức không thể nhận ra, người này thực sự là anh sao? Nhưng cho dù anh có ăn năng hơn thế nữa thì sao? Mọi chuyện vẫn chẳng có gì thay đổi cả.
Đường Thiên Tuyết quyết không động lòng để rồi ngu muội tự mình bước vào vết xe đổ cũ. Cô khảng khái cự tuyệt, ngay lập tực không do dự mà gỡ tay anh ra khỏi người, đưa ánh mắt nhìn anh như thù địch để thể hiện quyết tâm cắt đứt.
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
"Tô Dĩ Thần, anh đừng có mà động tay động chân. Anh không cần làm gì hết là tôi đã vui lắm rồi. Để tôi yên."
"Vậy, trước kia em nói em thích anh, bây giờ còn không?"
Tô Dĩ Thần không bỏ cuộc, vẫn cố hỏi. Đường Thiên Tuyết cắn răng, bức tóc không thể chịu được, đây là có không giữ, mất mới thấy tiếc sao? Nhưng xung quanh anh đầy rẫy bóng hồng kia mà, anh còn tiếc gì một thân như nhánh cây khô giống cô chứ?
Trong lòng Đường Thiên Tuyết trỗi lên một nỗi tấm tức đè nén, khiến cô muốn bung xõa hết ra cho nhẹ người, cô bất giác lớn giọng.
"Không, cái gì cũng không. Anh hài lòng chưa?"
Tô Dĩ Thần không có mấy phản ứng bất ngờ như đã biết trước, sắc mặt nghiêm nghị chờ đợi.
"Chưa, em trả lời nghiêm túc đi."
Nếu có thể chắc Đường Thiên Tuyết phải hét vào mặt anh đến bể giọng cho bỏ cơn tức tối này. Não cô như muốn sôi lên sùng sục.
Được, anh muốn nghe thì cô sẽ nói, nói một lần duy nhất để thông não cho anh, để cho anh biết anh đã đâm cô sâu đến thế nào. Quay lại ư? Đến mơ cô còn không nghĩ tới.
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
Được, anh muốn nghe thì cô sẽ nói, nói một lần duy nhất để thông não cho anh, để cho anh biết anh đã đâm cô sâu đến thế nào. Quay lại ư? Đến mơ cô còn không nghĩ tới.
"Vậy tôi hỏi anh, Tô Dĩ Thần, trước kia anh cũng đã từng nói anh thích tôi, bảo tôi an tâm giao cuộc sống của mẹ con tôi cho anh, vậy anh đã làm được chưa? Hay đó chỉ là những lời ba hoa khi anh còn hứng thú với tôi? Lúc tôi sảy thai, anh đến một câu an ủi cũng không có, anh chỉ biết trách tôi. Khi tôi có cố gắng kéo vãn tình hình thì anh làm gì? Anh chê tôi phiền phức, đúng không? Anh nhớ lại đi. Tô Dĩ Thần, chúng ta ly hôn rồi, đúng ý anh rồi, anh còn muốn gì nữa? Phải đó, tôi từng thích anh, nhưng bây giờ tôi hết hy vọng với anh rồi. Không biết câu trả lời này đã đủ nghiêm túc chưa, Tô thiếu?"
Hốc mắt Đường Thiên Tuyết nổi cả những sợi chỉ đỏ rồi, đôi lúc giọng cô còn hơi nghẹn lại vì phải nhớ lại những lúc đau lòng trước kia. Nhưng đứng trước mặt anh, cô khóc không được, không biết vì sao, càng nói ra chỉ khiến bản thân càng ức chế, càng ấm ức trong lòng.
Tô Dĩ Thần biết, anh cũng chưa bao giờ anh hả hê vì đã nói những lời, làm những điều khiến cô khắc cốt ghi tâm ôm hận như vậy.
Một phần do anh không đủ năng lực giữ cô lại, khi đó lòng tự trọng của anh lại quá cao khiến anh không muốn thừa nhận, đó là cái sai lớn nhất của anh, anh nhận ra rồi, anh cũng không phủ nhận, nhưng cũng không thể giải thích hòng bao biện, anh chỉ muốn cô nhìn thấy anh chân thành hối lỗi.
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
Anh đưa tay ra, kéo nhẹ tay áo của cô, nhẹ giọng nói.
"Cứ làm những gì khiến em thấy đỡ hơn. Là anh sai, nên anh sẽ không phản kháng. Đường Thiên Tuyết, cho anh một cơ hội đi, anh ở bên cạnh, em càng dễ dàng trả thù hơn không phải sao?"
Lần đầu tiên Đường Thiên Tuyết nghe có người muốn bị báo thù, vì là lạ nên cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Cô lại phủi tay anh ra, phũ phàng nói.
"Anh thôi đi. Còn huyên thuyên thì đi thuê phòng khác đi, đừng làm phiền tôi."
Tô Dĩ Thần nghe vậy mà thôi cố chấp, mi mắt sụp xuống, giọng bất chợt ỉu xìu như đã muốn bỏ cuộc.
"Nếu em không muốn nhìn thấy anh, vậy thì anh đi vậy."
Tô Dĩ Thần nói rồi, khoảng chừng vài giây sau căn phòng trở nên yên ắng hơn hẳn. Đường Thiên Tuyết nghe tiếng cọt kẹt của cánh cửa phòng đóng lại nên mới ngoái đầu nhìn.
Chỉ còn thấy một mảng phòng trống, cô nhép miệng nhỏ giọng.
Chương 62: Đường Thiên Tuyết sợ ma
"Đi… thật sao?"
Chắc không phải là tiếc nuối, Đường Thiên Tuyết nhanh chóng cười tươi, tâm trạng trở nên phấn khởi.
"Đi thật thì tốt, mình ở một mình vẫn…"
Câu nói ngắt ngang, xung quanh Đường Thiên Tuyết đột nhiên bao trùm một màng đen. Cô trong phút chốc mất cả phương hướng, cổ họng run run.
"Sao… sao lại cúp điện?"
Căn phòng tối đen như mực, cửa sổ đóng rồi nhưng Đường Thiên Tuyết bỗng nhiên thấy lạnh ở lòng bàn chân, toàn thân đều sởn gai ốc. Cô tự bình tâm cúi người xuống mà mò mẫm.
"Điện thoại đâu rồi, đâu rồi…"
Bàn tay Đường Thiên Tuyết lạnh toát cả mồ hôi, thú thật cô rất sợ, sợ tối và sợ cả thứ khoa học chưa xác minh kia nữa, không biết có phải do sợ quá nên tự mình nghĩ bậy hay không, nhưng cô cứ nghe thấy có tạp âm gì đó bên tai, rất ghê.
Bất thình lình, tay cô đụng trúng một vật gì đó, lành lạnh, mềm mềm, hơi ướt ướt, run tay sờ thêm một chút còn cảm nhận được cái gì đó hơi cứng giống như móng tay. Đến lúc này cả gương mặt cô đã tái mét không còn giọt máu, cô giật mình hét toáng lên thất thanh, không tự chủ mà gọi.
Bất thình lình, tay cô đụng trúng một vật gì đó, lành lạnh, mềm mềm, hơi ướt ướt, run tay sờ thêm một chút còn cảm nhận được cái gì đó hơi cứng giống như móng tay. Đến lúc này cả gương mặt cô đã tái mét không còn giọt máu, cô giật mình hét toáng lên thất thanh, không tự chủ mà gọi.
"Á… Tô Dĩ Thần, anh mau quay lại… Tô Dĩ Thần."
Bình luận facebook