Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Chương 28 : Em gái đê tiện
Bữa tiệc nhà họ Phú diễn ra đơn giản nhưng tràn ngập tiếng cười. Bạch Nhược Hi cũng tham gia. Cô mặc bộ váy màu đen, ôm sát toàn bộ những đường cong trên cơ thể.
Do nước da của Bối Ngọc rất trắng, váy đen càng làm nổi bật thêm vẻ xinh đẹp của cô.
Lần đầu tiên Lạc Tương Nhi trông thấy chị gái mặc váy, thâm tâm có chút ngạc nhiên.
Cô ta đánh mắt về phía Bạch Nhược Hi, bĩu môi châm biếm:
Copy từ web τАмliлh247.мe
- Mẹ à, đứa con vô dụng kia giờ cũng biết cách ăn mặc rồi đấy!
Trịnh Nghi nguýt một tràng dài, sau đó nắm tay con gái dẫn vào bên trong nhà bác sĩ Phú.
- Bối Ngọc, lại đây!
Vừa trông thấy Bạch Nhược Hi bước vào, Phú Mặc Sinh đã vui vẻ ra mặt, vội vàng chạy ra tiếp đón. Nhìn người mình yêu lạnh lùng đi lướt qua, Lạc Tương Nhi đau đớn đến sắp khóc. Cũng may Trịnh Nghi đã kịp đưa tay véo mạnh vào eo cô ta, Lạc Tương Nhi mới kìm lại được cảm xúc của mình.
Bạch Nhược Hi mỉm cười nhìn Phú Mặc Sinh, nhẹ nhàng hỏi:
- Anh chờ em ư?
Phú Mặc Sinh đưa tay gãi gãi đầu, đoạn kéo cô vào bên trong phòng nghiên cứu riêng của cha mình, hào hứng chỉ cho cô xem một chậu hoa lai mà anh mới cấy trong chiều nay.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Thực ra, Phú Mặc Sinh cũng có tình cảm với Bối Ngọc. Tuy nhiên, anh luôn giấu sâu cảm xúc của mình lại, không muốn để cho cô biết. Bối Ngọc lúc chưa hồn lìa khỏi xác cũng dành cho anh một vị trí không hề nhỏ.
Tình cảm tương tư, cả hai đều giấu kín.
Trong toàn bộ bữa tiệc, Lạc Tương Nhi không hề cảm thấy vui vẻ. Cô ta đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Bạch Nhược Hi, đoạn âm mưu nghĩ ra một kế nhằm hạ thấp danh dự của cô.
Bác sĩ Phú vốn được nhận một chiếc kỷ niệm chương vô cùng quý giá do Chính phủ gửi tặng, nhân dịp ông đã có thành tích cứu giúp rất nhiều người trong đợt đại dịch hạch năm năm trước.
Ông yêu mến và xem trọng chiếc kỷ niệm chương này vô cùng, đặt trịnh trọng tại chính giữa phòng trưng bày.
Nắm được điểm yếu này của bác sĩ Phú, Lạc Tương Nhi khẽ nhếch miệng cười đầy thâm hiểm.
Trông thấy Bạch Nhược Hi đang ngồi một mình trong phòng bếp gọt chút hoa quả, Lạc Tương Nhi bèn bước đến bên cạnh cô, cười cười mà nói:
- Anh Mặc Sinh nhờ em gọi chị tới phòng trưng bày một chuyến.
Bạch Nhược Hi có chút ngạc nhiên. Phú Mặc Sinh vừa mới ở đây, có thấy anh ấy dặn dò gì cô đâu cơ chứ?
Nhận ra ánh mắt ngờ vực của Bạch Nhược Hi, Lạc Tương Nhi bèn lấp liếm ngay lập tức:
- Anh ấy vừa mới gọi em. Chắc muốn cho chị xem thứ gì đó.
Bạch Nhược Hi bèn gật đầu, sau đó rửa tay, đứng dậy bước về phía phòng trưng bày.
Phòng trưng bày của bác sĩ Phú nằm ở cạnh khu thư viện. Trong ký ức của Bối Ngọc, cô ấy cũng đã từng có dịp được đến thăm nơi này một lần.
Phía trên phòng khách, tiếng cười nói vui vẻ vẫn còn vang lên không ngớt. Bạch Nhược Hi tò mò bước vào bên trong.
Căn phòng tối om, cô khẽ cất giọng gọi:
- Mặc Sinh, anh tìm em có chuyện gì sao?
Đáp lại lời cô chỉ là sự yên tĩnh đến kỳ lạ.
Bạch Nhược Hi đưa tay bật công tắc điện, bên trong hoàn toàn vắng vẻ.
- Chị gái, anh Mặc Sinh chút nữa mới tới!
Bên ngoài cửa, Lạc Tương Nhi đang dựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn cô cười cợt.
Cô ta đặt chân lên tường, chặn ngang lối ra, hàm ý không cho Bạch Nhược Hi được rời khỏi đây.
Bạch Nhược Hi nhìn cô ta chằm chằm, trầm giọng hỏi:
- Cô lừa tôi đến đây nhằm mục đích gì?
- Lừa chị ư? Em chỉ muốn cho chị xem vật này!
Lạc Tương Nhi vênh mặt, hất hàm nhìn Bạch Nhược Hi, sau đó bước xuống bên cạnh cô.
Cô ta đưa tay chỉ vào chiếc kỷ niệm chương của bác sĩ Phú, ngắm nghĩa hồi lâu, nhẹ nhàng cất giọng hỏi:
- Chị có biết đây là cái gì không?
Bạch Nhược Hi đưa mắt nhìn chiếc kỷ niệm chương, khẽ lắc đầu.
Nghe tiếng đổ vỡ lớn vang lên, bác sĩ Phú cùng mọi người trên phòng khách vội lật đật chạy xuống phòng trưng bày để xem xét tình hình.
Lạc Tương Nhi vừa lúc đưa tay che miệng, bày ra bộ mặt hoảng hốt cao độ, nước mắt tưng rưng mà kêu lớn:
- Chị Bối Ngọc, đây là vật chú Phú quý nhất. Vậy mà chị lại làm vỡ rồi.
----------------------------
Bữa tiệc nhà họ Phú diễn ra đơn giản nhưng tràn ngập tiếng cười. Bạch Nhược Hi cũng tham gia. Cô mặc bộ váy màu đen, ôm sát toàn bộ những đường cong trên cơ thể.
Do nước da của Bối Ngọc rất trắng, váy đen càng làm nổi bật thêm vẻ xinh đẹp của cô.
Lần đầu tiên Lạc Tương Nhi trông thấy chị gái mặc váy, thâm tâm có chút ngạc nhiên.
Cô ta đánh mắt về phía Bạch Nhược Hi, bĩu môi châm biếm:
Copy từ web τАмliлh247.мe
- Mẹ à, đứa con vô dụng kia giờ cũng biết cách ăn mặc rồi đấy!
Trịnh Nghi nguýt một tràng dài, sau đó nắm tay con gái dẫn vào bên trong nhà bác sĩ Phú.
- Bối Ngọc, lại đây!
Vừa trông thấy Bạch Nhược Hi bước vào, Phú Mặc Sinh đã vui vẻ ra mặt, vội vàng chạy ra tiếp đón. Nhìn người mình yêu lạnh lùng đi lướt qua, Lạc Tương Nhi đau đớn đến sắp khóc. Cũng may Trịnh Nghi đã kịp đưa tay véo mạnh vào eo cô ta, Lạc Tương Nhi mới kìm lại được cảm xúc của mình.
Bạch Nhược Hi mỉm cười nhìn Phú Mặc Sinh, nhẹ nhàng hỏi:
- Anh chờ em ư?
Phú Mặc Sinh đưa tay gãi gãi đầu, đoạn kéo cô vào bên trong phòng nghiên cứu riêng của cha mình, hào hứng chỉ cho cô xem một chậu hoa lai mà anh mới cấy trong chiều nay.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Thực ra, Phú Mặc Sinh cũng có tình cảm với Bối Ngọc. Tuy nhiên, anh luôn giấu sâu cảm xúc của mình lại, không muốn để cho cô biết. Bối Ngọc lúc chưa hồn lìa khỏi xác cũng dành cho anh một vị trí không hề nhỏ.
Tình cảm tương tư, cả hai đều giấu kín.
Trong toàn bộ bữa tiệc, Lạc Tương Nhi không hề cảm thấy vui vẻ. Cô ta đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Bạch Nhược Hi, đoạn âm mưu nghĩ ra một kế nhằm hạ thấp danh dự của cô.
Bác sĩ Phú vốn được nhận một chiếc kỷ niệm chương vô cùng quý giá do Chính phủ gửi tặng, nhân dịp ông đã có thành tích cứu giúp rất nhiều người trong đợt đại dịch hạch năm năm trước.
Ông yêu mến và xem trọng chiếc kỷ niệm chương này vô cùng, đặt trịnh trọng tại chính giữa phòng trưng bày.
Nắm được điểm yếu này của bác sĩ Phú, Lạc Tương Nhi khẽ nhếch miệng cười đầy thâm hiểm.
Trông thấy Bạch Nhược Hi đang ngồi một mình trong phòng bếp gọt chút hoa quả, Lạc Tương Nhi bèn bước đến bên cạnh cô, cười cười mà nói:
- Anh Mặc Sinh nhờ em gọi chị tới phòng trưng bày một chuyến.
Bạch Nhược Hi có chút ngạc nhiên. Phú Mặc Sinh vừa mới ở đây, có thấy anh ấy dặn dò gì cô đâu cơ chứ?
Nhận ra ánh mắt ngờ vực của Bạch Nhược Hi, Lạc Tương Nhi bèn lấp liếm ngay lập tức:
- Anh ấy vừa mới gọi em. Chắc muốn cho chị xem thứ gì đó.
Bạch Nhược Hi bèn gật đầu, sau đó rửa tay, đứng dậy bước về phía phòng trưng bày.
Phòng trưng bày của bác sĩ Phú nằm ở cạnh khu thư viện. Trong ký ức của Bối Ngọc, cô ấy cũng đã từng có dịp được đến thăm nơi này một lần.
Phía trên phòng khách, tiếng cười nói vui vẻ vẫn còn vang lên không ngớt. Bạch Nhược Hi tò mò bước vào bên trong.
Căn phòng tối om, cô khẽ cất giọng gọi:
- Mặc Sinh, anh tìm em có chuyện gì sao?
Đáp lại lời cô chỉ là sự yên tĩnh đến kỳ lạ.
Bạch Nhược Hi đưa tay bật công tắc điện, bên trong hoàn toàn vắng vẻ.
- Chị gái, anh Mặc Sinh chút nữa mới tới!
Bên ngoài cửa, Lạc Tương Nhi đang dựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn cô cười cợt.
Cô ta đặt chân lên tường, chặn ngang lối ra, hàm ý không cho Bạch Nhược Hi được rời khỏi đây.
Bạch Nhược Hi nhìn cô ta chằm chằm, trầm giọng hỏi:
- Cô lừa tôi đến đây nhằm mục đích gì?
- Lừa chị ư? Em chỉ muốn cho chị xem vật này!
Lạc Tương Nhi vênh mặt, hất hàm nhìn Bạch Nhược Hi, sau đó bước xuống bên cạnh cô.
Cô ta đưa tay chỉ vào chiếc kỷ niệm chương của bác sĩ Phú, ngắm nghĩa hồi lâu, nhẹ nhàng cất giọng hỏi:
- Chị có biết đây là cái gì không?
Bạch Nhược Hi đưa mắt nhìn chiếc kỷ niệm chương, khẽ lắc đầu.
Nghe tiếng đổ vỡ lớn vang lên, bác sĩ Phú cùng mọi người trên phòng khách vội lật đật chạy xuống phòng trưng bày để xem xét tình hình.
Lạc Tương Nhi vừa lúc đưa tay che miệng, bày ra bộ mặt hoảng hốt cao độ, nước mắt tưng rưng mà kêu lớn:
- Chị Bối Ngọc, đây là vật chú Phú quý nhất. Vậy mà chị lại làm vỡ rồi.
----------------------------