Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Chương 21 : Trả giá đắt
Phòng ngủ của Từ Hy Vũ nằm ở tầng hai, được thiết kế vô cùng sang trọng và đầy đủ tiện nghi, không thiếu bất kỳ thứ gì.
Anh ta vác Bạch Nhược Hi trên vai, đoạn dùng chân đẩy cửa, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường.
Cung Thiên cùng La Huân khoác vai nhau tựa người vào thành cửa, miệng phì phèo điếu thuốc mà nói:
- Anh Vũ, tầm bao nhiêu phút thì anh xong việc?
Từ Hy Vũ đưa mắt liếc đồng hồ, suy ngẫm một lúc liền đáp:
- Hừm, một tiếng thì anh xong. Các cậu cứ ở bên dưới đợi sẵn, lúc nào đến lượt thì anh gọi!
- Ái chà, anh Vũ mạnh mẽ quá! Haha...
Cung Thiên và La Huân phá lên cười đầy thích chí, đoạn khoác vai nhau bước xuống lầu chờ đợi.
Từ Hy Vũ nhìn chằm chằm về phía Bạch Nhược Hi, hai mắt sáng rực, dục vọng đê tiện đang không ngừng xâm chiếm khắp toàn bộ cơ thể anh ta.
Anh ta cúi người hít hà mùi hương trên cơ thể Bạch Nhược Hi, không quên đưa tay cởi áo sơ mi và quần dài.
Trong đầu Từ Hy Vũ liên tục hiện lên hình ảnh bản thân sắp sửa được cùng người đẹp hân ái hoan lạc, cảm giác thích thú phấn khích tột đỉnh.
Ngay khi bàn tay anh ta vừa chạm lên ngực Bạch Nhược Hi, bỗng dưng bị một bàn tay giữ chặt lại.
- Á...
Từ Hy Vũ bị bất ngờ, nhất thời kêu lên một tiếng.
Tuy nhiên, anh ta chưa kịp nhìn xem chuyện gì đang xảy ra với mình, cả cơ thể đã bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo ngược lên giường, đoạn đè chặt toàn bộ tứ chi, không cho anh ta có bất kỳ cơ hội giãy giụa nào cả.
- Bối... Bối Ngọc, cô không bị chuốc say?
Từ Hy Vũ lắp bắp cất giọng thăm dò.
Tuy nhiên, đáp lại câu hỏi của anh ta chỉ là tiếng cười lạnh của một gã đàn ông lạ hoắc.
Đông Phương búng tay ra hiệu, đèn điện trong phòng lập tức cháy khét. Từ Hy Vũ nhìn điện ròng đang không ngừng nổ tanh tách, trong lòng sợ hãi, run run đến mức không nói thành lời.
Bạch Nhược Hi cũng đã ngồi dậy, đứng bên cạnh Đông Phương, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Từ Hy Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh.
- Nương tử, bây giờ nàng muốn xử lý hắn sao đây?
Đông Phương vòng đôi bàn tay lạnh lẽo, khẽ siết eo cô.
Bạch Nhược Hi chỉ hờ hững mà đáp:
- Anh gọi Ánh Linh ra đây. Tôi muốn để chính cô ấy xử lý gã khốn này.
- Tuân lệnh nương tử!
Giọng điệu của Đông Phương có chút tinh nghịch. Xung quanh cơ thể hắn chợt xuất hiện một vòng tròn xanh leo lắt, dần dần lan rộng, bủa vây toàn bộ cơ thể Từ Hy Vũ.
Từ Hy Vũ muốn mở miệng kêu cứu nhưng cổ họng giống như bị vật gì đó chặn nghẹn lại, nhất thời không thể nào phát ra bất cứ âm thanh nào khác.
Đám khói xanh vây xung quanh Từ Hy Vũ một lúc, sau đó tụ thành hình ảnh một cô gái, mái tóc dài xõa sợi trên lưng, bàn tay xương xẩu nhẹ nhàng đặt lên vai Từ Hy Vũ.
Mùi hôi thối không ngừng tỏa ra, khiến Từ Hy Vũ há miệng buồn nôn hết cỡ.
Khuôn mặt bị chém nát của Ánh Linh hiện lên rõ nét.
Ngay khi Từ Hy Vũ trông thấy, cả người liên tục co giật, mặt mũi tái mét, cắt không còn một giọt máu.
U... u... u...
Miệng anh ta lúc này chỉ có thể phát ra được những tiếng u...u... thảm thương. Có lẽ, trong cuộc đời của Từ Hy Vũ, anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày bản thân mình phải chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng đến mức khủng bố như thế này.
Ma quỷ vốn là hiện tượng siêu nhiên khó lòng lý giải. Nhất là với một gã thanh niên bên ngoài mặt tỏ ra tri thức như Từ Hy Vũ, có trời anh ta mới dám tin.
Cơ thể dẹo dặt của Ánh Linh không ngừng chuyển động xung quanh người Từ Hy Vũ, miệng liên tục kêu gào trả mạng.
- Từ Hy Vũ, hai gã đàn ông còn lại đã hại chết Ánh Linh là ai?
Tóc...tóc...
Đông Phương chợt chau mày, đưa tay phẩy phẩy, điệu bộ bực bội thấy rõ.
Trong căn phòng xa hoa, hòa cùng mùi hôi thối tỏa ra từ quỷ hồn của Ánh Linh, hiện tại còn trộn lẫn mùi hôi hám của nước tiểu.
Từ Hy Vũ vì sợ hãi quá độ mà đã tiểu ngay trên giường.
Nghe Bạch Nhược Hi hỏi, anh ta lắp bắp đáp:
- Tha cho tôi... Sau đó tôi sẽ nói hết chân tướng toàn bộ sự việc.
Bạch Nhược Hi suy nghĩ một lúc, liền biết Từ Hy Vũ vốn có tính lươn lẹo. Nếu tha cho Từ Hy Vũ, chắc chắn anh ta sẽ chạy thoát.
Mái tóc dài bết dính bụi đất của Ánh Linh khẽ vươn về phía Từ Hy Vũ, đoạn quấn chặt lên cổ anh ta siết mạnh. Một vài sợi tóc dài còn chui vào lỗ mũi, hốc mắt của Từ Hy Vũ, giống hệt như những con giun đất béo núc ních.
Từ Hy Vũ bị khó thở, cả người căng cứng, khiếp đảm la hét:
- Tôi nói... tôi nói... Kẻ đó là Cung Thiên và La Huân. Ba chúng tôi, ba chúng tôi đã cưỡng bức và chặt xác Ánh Linh. Sau đó dụ dỗ một gã tâm thần lang thang, ép hắn nhận tội thay cho mình.
Bạch Nhược Hi đưa mắt liếc nhìn Đông Phương. Quả đúng như những gì mà cô đã dự đoán. Người đàn ông ngớ ngẩn kia chính là kẻ thế mạng cho đám người Từ Hy Vũ.
Cảnh sát Phó Tinh Hùng, anh đã phạm phải một sai lầm lớn.
Từ Hy Vũ vừa nói xong, hai mắt Ánh Linh đã đỏ ngầu, trong con ngươi mục rữa nổi đầy lên những tia máu tươi tanh tưởi.
- Ánh Linh...
Bạch Nhược Hi cất giọng gọi, Ánh Linh chỉ hơi nghiêng đầu, sau đó há miệng hét lên thảm thiết.
La Huân dường như đã cảm thấy có điều chẳng lành, liên tục hối thúc Cung Thiên bật đèn điện.
Ngay khi bàn công tắc được bật lên, đập vào mắt La Huân và Cung Thiên là một cảnh tượng hãi hùng:
Từ Hy Vũ nằm ngửa trên giường, hai mắt trợn ngược, con ngươi trắng dã lòi ra bên ngoài hốc mắt. Trên miệng và mũi của anh ta đang không ngừng chảy ra máu tươi ồ ạt, toàn bộ tứ chi đều bị vặn gãy hoàn toàn.
Từ Hy Vũ đã chết!
----------------------------
Phòng ngủ của Từ Hy Vũ nằm ở tầng hai, được thiết kế vô cùng sang trọng và đầy đủ tiện nghi, không thiếu bất kỳ thứ gì.
Anh ta vác Bạch Nhược Hi trên vai, đoạn dùng chân đẩy cửa, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường.
Cung Thiên cùng La Huân khoác vai nhau tựa người vào thành cửa, miệng phì phèo điếu thuốc mà nói:
- Anh Vũ, tầm bao nhiêu phút thì anh xong việc?
Từ Hy Vũ đưa mắt liếc đồng hồ, suy ngẫm một lúc liền đáp:
- Hừm, một tiếng thì anh xong. Các cậu cứ ở bên dưới đợi sẵn, lúc nào đến lượt thì anh gọi!
- Ái chà, anh Vũ mạnh mẽ quá! Haha...
Cung Thiên và La Huân phá lên cười đầy thích chí, đoạn khoác vai nhau bước xuống lầu chờ đợi.
Từ Hy Vũ nhìn chằm chằm về phía Bạch Nhược Hi, hai mắt sáng rực, dục vọng đê tiện đang không ngừng xâm chiếm khắp toàn bộ cơ thể anh ta.
Anh ta cúi người hít hà mùi hương trên cơ thể Bạch Nhược Hi, không quên đưa tay cởi áo sơ mi và quần dài.
Trong đầu Từ Hy Vũ liên tục hiện lên hình ảnh bản thân sắp sửa được cùng người đẹp hân ái hoan lạc, cảm giác thích thú phấn khích tột đỉnh.
Ngay khi bàn tay anh ta vừa chạm lên ngực Bạch Nhược Hi, bỗng dưng bị một bàn tay giữ chặt lại.
- Á...
Từ Hy Vũ bị bất ngờ, nhất thời kêu lên một tiếng.
Tuy nhiên, anh ta chưa kịp nhìn xem chuyện gì đang xảy ra với mình, cả cơ thể đã bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo ngược lên giường, đoạn đè chặt toàn bộ tứ chi, không cho anh ta có bất kỳ cơ hội giãy giụa nào cả.
- Bối... Bối Ngọc, cô không bị chuốc say?
Từ Hy Vũ lắp bắp cất giọng thăm dò.
Tuy nhiên, đáp lại câu hỏi của anh ta chỉ là tiếng cười lạnh của một gã đàn ông lạ hoắc.
Đông Phương búng tay ra hiệu, đèn điện trong phòng lập tức cháy khét. Từ Hy Vũ nhìn điện ròng đang không ngừng nổ tanh tách, trong lòng sợ hãi, run run đến mức không nói thành lời.
Bạch Nhược Hi cũng đã ngồi dậy, đứng bên cạnh Đông Phương, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Từ Hy Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh.
- Nương tử, bây giờ nàng muốn xử lý hắn sao đây?
Đông Phương vòng đôi bàn tay lạnh lẽo, khẽ siết eo cô.
Bạch Nhược Hi chỉ hờ hững mà đáp:
- Anh gọi Ánh Linh ra đây. Tôi muốn để chính cô ấy xử lý gã khốn này.
- Tuân lệnh nương tử!
Giọng điệu của Đông Phương có chút tinh nghịch. Xung quanh cơ thể hắn chợt xuất hiện một vòng tròn xanh leo lắt, dần dần lan rộng, bủa vây toàn bộ cơ thể Từ Hy Vũ.
Từ Hy Vũ muốn mở miệng kêu cứu nhưng cổ họng giống như bị vật gì đó chặn nghẹn lại, nhất thời không thể nào phát ra bất cứ âm thanh nào khác.
Đám khói xanh vây xung quanh Từ Hy Vũ một lúc, sau đó tụ thành hình ảnh một cô gái, mái tóc dài xõa sợi trên lưng, bàn tay xương xẩu nhẹ nhàng đặt lên vai Từ Hy Vũ.
Mùi hôi thối không ngừng tỏa ra, khiến Từ Hy Vũ há miệng buồn nôn hết cỡ.
Khuôn mặt bị chém nát của Ánh Linh hiện lên rõ nét.
Ngay khi Từ Hy Vũ trông thấy, cả người liên tục co giật, mặt mũi tái mét, cắt không còn một giọt máu.
U... u... u...
Miệng anh ta lúc này chỉ có thể phát ra được những tiếng u...u... thảm thương. Có lẽ, trong cuộc đời của Từ Hy Vũ, anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày bản thân mình phải chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng đến mức khủng bố như thế này.
Ma quỷ vốn là hiện tượng siêu nhiên khó lòng lý giải. Nhất là với một gã thanh niên bên ngoài mặt tỏ ra tri thức như Từ Hy Vũ, có trời anh ta mới dám tin.
Cơ thể dẹo dặt của Ánh Linh không ngừng chuyển động xung quanh người Từ Hy Vũ, miệng liên tục kêu gào trả mạng.
- Từ Hy Vũ, hai gã đàn ông còn lại đã hại chết Ánh Linh là ai?
Tóc...tóc...
Đông Phương chợt chau mày, đưa tay phẩy phẩy, điệu bộ bực bội thấy rõ.
Trong căn phòng xa hoa, hòa cùng mùi hôi thối tỏa ra từ quỷ hồn của Ánh Linh, hiện tại còn trộn lẫn mùi hôi hám của nước tiểu.
Từ Hy Vũ vì sợ hãi quá độ mà đã tiểu ngay trên giường.
Nghe Bạch Nhược Hi hỏi, anh ta lắp bắp đáp:
- Tha cho tôi... Sau đó tôi sẽ nói hết chân tướng toàn bộ sự việc.
Bạch Nhược Hi suy nghĩ một lúc, liền biết Từ Hy Vũ vốn có tính lươn lẹo. Nếu tha cho Từ Hy Vũ, chắc chắn anh ta sẽ chạy thoát.
Mái tóc dài bết dính bụi đất của Ánh Linh khẽ vươn về phía Từ Hy Vũ, đoạn quấn chặt lên cổ anh ta siết mạnh. Một vài sợi tóc dài còn chui vào lỗ mũi, hốc mắt của Từ Hy Vũ, giống hệt như những con giun đất béo núc ních.
Từ Hy Vũ bị khó thở, cả người căng cứng, khiếp đảm la hét:
- Tôi nói... tôi nói... Kẻ đó là Cung Thiên và La Huân. Ba chúng tôi, ba chúng tôi đã cưỡng bức và chặt xác Ánh Linh. Sau đó dụ dỗ một gã tâm thần lang thang, ép hắn nhận tội thay cho mình.
Bạch Nhược Hi đưa mắt liếc nhìn Đông Phương. Quả đúng như những gì mà cô đã dự đoán. Người đàn ông ngớ ngẩn kia chính là kẻ thế mạng cho đám người Từ Hy Vũ.
Cảnh sát Phó Tinh Hùng, anh đã phạm phải một sai lầm lớn.
Từ Hy Vũ vừa nói xong, hai mắt Ánh Linh đã đỏ ngầu, trong con ngươi mục rữa nổi đầy lên những tia máu tươi tanh tưởi.
- Ánh Linh...
Bạch Nhược Hi cất giọng gọi, Ánh Linh chỉ hơi nghiêng đầu, sau đó há miệng hét lên thảm thiết.
La Huân dường như đã cảm thấy có điều chẳng lành, liên tục hối thúc Cung Thiên bật đèn điện.
Ngay khi bàn công tắc được bật lên, đập vào mắt La Huân và Cung Thiên là một cảnh tượng hãi hùng:
Từ Hy Vũ nằm ngửa trên giường, hai mắt trợn ngược, con ngươi trắng dã lòi ra bên ngoài hốc mắt. Trên miệng và mũi của anh ta đang không ngừng chảy ra máu tươi ồ ạt, toàn bộ tứ chi đều bị vặn gãy hoàn toàn.
Từ Hy Vũ đã chết!
----------------------------
Last edited:
Bình luận facebook