Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Chương 24 : Người nhà trừng mắt nhìn nhau
King...cong...
King...cong...
Phía bên ngoài phủ bỗng chốc truyền tới một loạt âm thanh khác, tựa như tiếng chuông báo hiệu, lảnh lót vang lên không ngừng.
Đông Phương không châm chọc Bạch Nhược Hi nữa. Hắn buông tay cô ra, chỉnh lại quần áo, còn không quên nhắc nhở Bạch Nhược Hi:
- Chúng ta đi thôi!
Copy từ web τАмliлh247.мe
Bạch Nhược Hi cũng không thể ngờ, dưới Âm Ti, cuộc sống cũng xa hoa, tráng lệ không hề kém cạnh trên Dương gian một chút nào cả.
Phía trước sảnh điện chính tụ tập rất nhiều quỷ hồn, tồn tại dưới mọi hình thù, trạng thái khác nhau.
Trong đám đông hỗn tạp, Bạch Nhược Hi cơ hồ trông thấy một bóng lưng quen quen.
Mạnh Bà ngồi vắt vẻo trên một chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch, bàn tay đang không ngừng vẽ nhanh trên một tấm thảm màu đỏ.
Gặp lại Mạnh Bà lần này, Bạch Nhược Hi có chút ngượng ngùng.
Cô vẫn còn cảm thấy áy náy vì sự việc đáng tiếc đã gây ra cho bà khi trước. Chiếc chum bách niên vốn là đồ vật quý của Mạn Bà, không may lại bị chính bàn tay Bạch Nhược Hi làm vỡ nát.
Dường như cảm thấy có ánh mắt đang nhìn về phía mình, Mạnh Bà dừng động tác tay, lập tức ngửa mặt lên nhìn về phía Bạch Nhược Hi.
Cô mỉm cười cúi đầu chào lại.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Mạnh Bà không đáp, chỉ hừ lạnh, sau đó quay mặt sang hướng khác.
- Đi thôi. Tính cách Mạnh Bà vốn khó ưa như thế, nàng không cần phải bận tâm làm gì.
Nghe nói, ngày hôm nay, Diêm Vương sẽ cử hành nghi thức nạp hậu. Hoàng phi may mắn được lựa chọn chính là Hiền Lam, cô gái xinh đẹp mà Bạch Nhược Hi mới gặp khoảng vài tiếng trước.
Hiền Lam cùng Diêm Vương mặc áo bào sang trọng, đầu đội vương miện, ngồi trịnh trọng trên tầng cao nhất của sảnh điện chính.
Trái với vẻ mặt hào hứng, phấn khởi của Diêm Vương là gương mặt pha chút buồn bã, mệt mỏi của Hiền Lam.
Trong suốt cả buổi yến tiệc, gần như ánh mắt của cô ta luôn dính chặt lên người Đông Phương.
Bạch Nhược Hi ôm bầu rượu nhỏ trên tay, há miệng tu một hơi cạn sạch trước sự ngỡ ngàng của Đông Phương.
- Ái chà, nàng còn biết uống rượu?
Cô chỉ cười khì khì, đoạn đánh mắt ra hiệu cho hắn nhìn về phía Hiền Lam, mở miệng châm chọc:
- Kìa kìa, mẫu phi của anh quả thực vô cùng yêu mến anh đấy. Cả buổi lễ cứ nhìn về phía anh chằm chằm.
Nhắc đến Hiền Lam, sắc mặt của Đông Phương trầm hẳn xuống. Hắn không thích nhắc đến cái tên này một chút nào cả!
Mâu thuẫn giữa hắn và Hiền Lam, kỳ thực là một nỗi ô nhục. Đông Phương tự cảm thấy khinh thường như thế!
- Hoàng đệ, ta có thể mời Bạch cô nương đây uống một ly rượu hay không?
Đông Thanh Viễn trên tay cầm hai ly rượu nhỏ, miệng cười cười thân thiện, gật đầu chào hỏi Bạch Nhược Hi.
Cô đưa mắt nhìn về phía Đông Phương, nhưng chỉ thấy hắn ngửa cổ ăn một chùm nho đỏ mọng, hoàn toàn không thèm để ý tới hai người bên cạnh.
Bạch Nhược Hi cũng đón lấy ly rượu, mỉm cười chào hỏi, sau đó uống cạn, xem như hành lại lễ với Đông Thanh Viễn.
Từ phía trên đài cao, Diêm Vương cùng Hiền Lam mỉm cười bước xuống, tiến dần về phía ba người bọn họ.
Trông thấy cô, Diêm Vương có chút nghi hoặc, trầm giọng hỏi Đông Phương:
- Con đem về đây một nữ quỷ hồn cùng tham gia tiệc nạp hậu. Như vậy là có dụng ý gì?
Hiền Lam đứng bên cạnh cũng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Đông Phương. Câu nói khi trước của hắn, cô ta không tin, nhất mực không tin.
Ba vạn năm chờ đợi, chẳng lẽ, chỉ vì một lần hiểu lầm, hắn quyết định buông bỏ Hiền Lam?
Bạch Nhược Hi không biết đối diện với Diêm Vương làm sao cho phải phép, chợt cô cảm thấy bàn tay phải của mình ấm áp đến kỳ lạ.
Đông Phương siết chặt lấy bàn tay cô, bình thản mà đáp:
- Nàng ấy là Bạch Nhược Hi, thê tử của con!
Hiền Lam đã hoàn toàn thất vọng thấy rõ. Ánh mắt cô ta đượm buồn, không nói không rằng xoay người đi thẳng.
Buổi dạ tiệc dưới Âm Ti như thế này, Bạch Nhược Hi quả thực không có phần hứng thú.
Trước khi đưa Bạch Nhược Hi trở về trần gian, Đông Phương còn không quên đưa cho cô một mẩu cánh hoa bỉ ngạn đã khô héo.
- Đây là vật sẽ giúp nàng tìm được ta. Nhược Hi, hãy giữ cho cẩn thận.
Bạch Nhược Hi mở choàng mắt, nhận ra hiện tại bản thân đang nằm trong chiếc giường ký túc xá quen thuộc.
Tề Mặc đang ngồi yên lặng trên chiếc giường đối diện, trông thấy Bạch Nhược Hi đã dậy liền co người nhảy sang bên cạnh cô, thì thầm:
- Trời ạ! Cậu ngủ say thế này, nếu có trộm vào đây khiêng cậu đi, có khi còn chẳng biết nữa mất!
Bạch Nhược Hi cười cười, nhận ra trong phòng ngoài cô và Tề Mặc, còn lại mọi người đều đã đi học hết.
Hai người vội vàng xỏ dép bông, nhanh chóng mở cửa, thò đầu ra bên ngoài nghe ngóng.
Phía dưới sân ký túc xá là một người phụ nữ mái tóc rối bời, ngoại hình khắc khổ, héo mòn, trái ngược hoàn toàn với bà, bên cạnh là hai vợ chồng tuổi tầm trung niên, ăn mặc sang trọng, trên vạt áo có cài hoa nhài trắng, biểu tượng cho tang thương, mất mát.
Ba người họ đứng đối diện nhau, trừng mắt chỉ tay mắng chửi.
Xem chừng, họ chính là người nhà của Ánh Linh và Từ Hy Vũ!...
----------------------------
King...cong...
King...cong...
Phía bên ngoài phủ bỗng chốc truyền tới một loạt âm thanh khác, tựa như tiếng chuông báo hiệu, lảnh lót vang lên không ngừng.
Đông Phương không châm chọc Bạch Nhược Hi nữa. Hắn buông tay cô ra, chỉnh lại quần áo, còn không quên nhắc nhở Bạch Nhược Hi:
- Chúng ta đi thôi!
Copy từ web τАмliлh247.мe
Bạch Nhược Hi cũng không thể ngờ, dưới Âm Ti, cuộc sống cũng xa hoa, tráng lệ không hề kém cạnh trên Dương gian một chút nào cả.
Phía trước sảnh điện chính tụ tập rất nhiều quỷ hồn, tồn tại dưới mọi hình thù, trạng thái khác nhau.
Trong đám đông hỗn tạp, Bạch Nhược Hi cơ hồ trông thấy một bóng lưng quen quen.
Mạnh Bà ngồi vắt vẻo trên một chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch, bàn tay đang không ngừng vẽ nhanh trên một tấm thảm màu đỏ.
Gặp lại Mạnh Bà lần này, Bạch Nhược Hi có chút ngượng ngùng.
Cô vẫn còn cảm thấy áy náy vì sự việc đáng tiếc đã gây ra cho bà khi trước. Chiếc chum bách niên vốn là đồ vật quý của Mạn Bà, không may lại bị chính bàn tay Bạch Nhược Hi làm vỡ nát.
Dường như cảm thấy có ánh mắt đang nhìn về phía mình, Mạnh Bà dừng động tác tay, lập tức ngửa mặt lên nhìn về phía Bạch Nhược Hi.
Cô mỉm cười cúi đầu chào lại.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Mạnh Bà không đáp, chỉ hừ lạnh, sau đó quay mặt sang hướng khác.
- Đi thôi. Tính cách Mạnh Bà vốn khó ưa như thế, nàng không cần phải bận tâm làm gì.
Nghe nói, ngày hôm nay, Diêm Vương sẽ cử hành nghi thức nạp hậu. Hoàng phi may mắn được lựa chọn chính là Hiền Lam, cô gái xinh đẹp mà Bạch Nhược Hi mới gặp khoảng vài tiếng trước.
Hiền Lam cùng Diêm Vương mặc áo bào sang trọng, đầu đội vương miện, ngồi trịnh trọng trên tầng cao nhất của sảnh điện chính.
Trái với vẻ mặt hào hứng, phấn khởi của Diêm Vương là gương mặt pha chút buồn bã, mệt mỏi của Hiền Lam.
Trong suốt cả buổi yến tiệc, gần như ánh mắt của cô ta luôn dính chặt lên người Đông Phương.
Bạch Nhược Hi ôm bầu rượu nhỏ trên tay, há miệng tu một hơi cạn sạch trước sự ngỡ ngàng của Đông Phương.
- Ái chà, nàng còn biết uống rượu?
Cô chỉ cười khì khì, đoạn đánh mắt ra hiệu cho hắn nhìn về phía Hiền Lam, mở miệng châm chọc:
- Kìa kìa, mẫu phi của anh quả thực vô cùng yêu mến anh đấy. Cả buổi lễ cứ nhìn về phía anh chằm chằm.
Nhắc đến Hiền Lam, sắc mặt của Đông Phương trầm hẳn xuống. Hắn không thích nhắc đến cái tên này một chút nào cả!
Mâu thuẫn giữa hắn và Hiền Lam, kỳ thực là một nỗi ô nhục. Đông Phương tự cảm thấy khinh thường như thế!
- Hoàng đệ, ta có thể mời Bạch cô nương đây uống một ly rượu hay không?
Đông Thanh Viễn trên tay cầm hai ly rượu nhỏ, miệng cười cười thân thiện, gật đầu chào hỏi Bạch Nhược Hi.
Cô đưa mắt nhìn về phía Đông Phương, nhưng chỉ thấy hắn ngửa cổ ăn một chùm nho đỏ mọng, hoàn toàn không thèm để ý tới hai người bên cạnh.
Bạch Nhược Hi cũng đón lấy ly rượu, mỉm cười chào hỏi, sau đó uống cạn, xem như hành lại lễ với Đông Thanh Viễn.
Từ phía trên đài cao, Diêm Vương cùng Hiền Lam mỉm cười bước xuống, tiến dần về phía ba người bọn họ.
Trông thấy cô, Diêm Vương có chút nghi hoặc, trầm giọng hỏi Đông Phương:
- Con đem về đây một nữ quỷ hồn cùng tham gia tiệc nạp hậu. Như vậy là có dụng ý gì?
Hiền Lam đứng bên cạnh cũng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Đông Phương. Câu nói khi trước của hắn, cô ta không tin, nhất mực không tin.
Ba vạn năm chờ đợi, chẳng lẽ, chỉ vì một lần hiểu lầm, hắn quyết định buông bỏ Hiền Lam?
Bạch Nhược Hi không biết đối diện với Diêm Vương làm sao cho phải phép, chợt cô cảm thấy bàn tay phải của mình ấm áp đến kỳ lạ.
Đông Phương siết chặt lấy bàn tay cô, bình thản mà đáp:
- Nàng ấy là Bạch Nhược Hi, thê tử của con!
Hiền Lam đã hoàn toàn thất vọng thấy rõ. Ánh mắt cô ta đượm buồn, không nói không rằng xoay người đi thẳng.
Buổi dạ tiệc dưới Âm Ti như thế này, Bạch Nhược Hi quả thực không có phần hứng thú.
Trước khi đưa Bạch Nhược Hi trở về trần gian, Đông Phương còn không quên đưa cho cô một mẩu cánh hoa bỉ ngạn đã khô héo.
- Đây là vật sẽ giúp nàng tìm được ta. Nhược Hi, hãy giữ cho cẩn thận.
Bạch Nhược Hi mở choàng mắt, nhận ra hiện tại bản thân đang nằm trong chiếc giường ký túc xá quen thuộc.
Tề Mặc đang ngồi yên lặng trên chiếc giường đối diện, trông thấy Bạch Nhược Hi đã dậy liền co người nhảy sang bên cạnh cô, thì thầm:
- Trời ạ! Cậu ngủ say thế này, nếu có trộm vào đây khiêng cậu đi, có khi còn chẳng biết nữa mất!
Bạch Nhược Hi cười cười, nhận ra trong phòng ngoài cô và Tề Mặc, còn lại mọi người đều đã đi học hết.
Hai người vội vàng xỏ dép bông, nhanh chóng mở cửa, thò đầu ra bên ngoài nghe ngóng.
Phía dưới sân ký túc xá là một người phụ nữ mái tóc rối bời, ngoại hình khắc khổ, héo mòn, trái ngược hoàn toàn với bà, bên cạnh là hai vợ chồng tuổi tầm trung niên, ăn mặc sang trọng, trên vạt áo có cài hoa nhài trắng, biểu tượng cho tang thương, mất mát.
Ba người họ đứng đối diện nhau, trừng mắt chỉ tay mắng chửi.
Xem chừng, họ chính là người nhà của Ánh Linh và Từ Hy Vũ!...
----------------------------
Bình luận facebook