Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Chương 25 : Cảnh tượng xấu hổ
Người phụ nữ khắc khổ kia chính là dì cả của Ánh Linh. Vì một số lý do không đáng, bà không có đủ điều kiện nhận nuôi Ánh Linh, đành phải cắn răng trao cháu gái ruột cho gia đình khác.
Sau khi hay tin Ánh Linh bị Từ Hy Vũ và hai gã bạn học đồi bại kia sát hại, bà vội vàng bán thốc bán tháo chuồng heo ở quê, lấy tiền đi tàu lên thành phố.
Cha mẹ Từ Hy Vũ không hề tỏ ra ăn năn, hối lỗi trước hành động man rợ của con trai mình. Họ đứng trên tòa cao danh vọng, bởi vậy chỉ nhất mực nhìn đời bằng một nửa con mắt.
- Bà già, là do cháu gái bà giở trò quyến rũ con trai tôi, hòng chen chân vào nhà họ Từ. Bà nên nhớ, con trai chúng tôi không có làm gì sai. Tất cả là do bà, do đứa cháu gái trắc nết của bà. Còn không mau biết điều mà cuốn xéo khỏi đây!
Copy từ web τАмliлh247.мe
Chưa kịp để cho dì của Ánh Linh nói phải trái, cha mẹ Từ Hy Vũ đã đóng rầm cửa xe, sau đó phóng đi thẳng.
Bạch Nhược Hi lắc đầu, cảm thấy khinh thường thay cho những con người bề ngoài thì ăn vận sang trọng, nhưng bên trong thâm tâm lại thối nát đến mức đáng giận như thế.
- Bối Ngọc, chúng ta cũng nên vào trong thôi. Chuyện của Ánh Linh, hãy để cảnh sát giải quyết nốt phần còn lại.
Vụ án của Ánh Linh nhanh chóng được phơi bày trước sự thật. Tuy nhiên, vì gia đình nhà Từ Hy Vũ có thế lực nên đã âm thầm dìm tác hại đến mức thấp nhất có thể.
Bạch Nhược Hi vì đã bỏ liền mấy tiết học tập thể, do vậy không những bị chủ nhiệm quở trách thậm tệ mà còn có nguy cơ phải thi lại môn.
Ting... ting...
Một loạt tiếng chuông tin nhắn báo về, vang lên inh ỏi.
Là tin nhắn của học trưởng, thông báo ngày hôm nay, lớp học của Bạch Nhược Hi sẽ có một buổi nghiên cứu các thành phần chế tạo thuốc kháng khuẩn tại phòng thí nghiệm.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Bạch Nhược Hi vốn rất hứng thú với môn học này nên dậy chuẩn bị từ rất sớm, sau đó ung dung bước đến vị trí lớp học đã được phân công.
Cô đến giảng đường C, bấm thang máy lên tầng thứ mười. Cánh cửa thang máy vừa mở, Bạch Nhược Hi đã trông thấy đám người Uyển Tranh đang khoanh tay đứng ở ngay lối vào lớp học.
Nhác thấy Bạch Nhược Hi, Uyển Tranh lập tức cong môi cười khẩy:
- Hôm trước uống chút nước thải, về nhà đã kỳ cọ sạch sẽ hay chưa?
Bạch Nhược Hi chẳng buồn đôi co thêm với cô ta, xoay người bước vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo trước.
Cô vặn vòi, hất nước lên mặt, thâm tâm cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, ngay khi Bạch Nhược Hi ngẩng đầu lên đã trông thấy Uyển Tranh cùng Thanh Thanh đang tựa lưng đứng ở bên cạnh, vênh váo nhìn cô bằng một nửa con mắt.
Bạch Nhược Hi biết mục đích chúng đến đây không hề đơn giản, lập tức cảnh giác:
- Nói đi. Mục đích các cô đến đây để làm gì?
Thanh Thanh cong môi cười khẩy, đoạn vui vẻ đáp:
- Bối Ngọc à, vụ việc lần trước khi ở trên sân thượng chúng ta còn chưa giải quyết xong. Cô nghĩ, chỉ bằng một chậu nước thải là đã đủ để giải quyết xong hết toàn bộ sự việc ư?
Bạch Nhược Hi lau lau tay vào chiếc khắn bông bên cạnh, quay lại nhìn thẳng vào mắt Thanh Thanh mà hỏi ngược lại:
- Vậy giờ các cô muốn gì?
Uyển Tranh từ đầu tới cuối chỉ đứng im nghe Thanh Thanh mắng Bạch Nhược Hi. Có lẽ, sau sự việc lầm trước, cô ta vẫn còn cảm thấy có phần dè chừng Bạch Nhược Hi.
Mà Thanh Thanh vẫn không biết điều, hai tay khoanh lại trước ngực, bước từng bước về phía Bạch Nhược Hi mà vênh váo:
- Muốn gì ư? Bối Ngọc, tao muốn mày phải cút khỏi trường học này!
Bạch Nhược Hi không nói không rằng, vươn tay về phía Thanh Thanh, dùng sức bóp chặt lấy cổ áo cô ta, sau đó dí mạnh xuống bồn rửa mặt.
A....a...
Thanh Thanh giơ hai tay vùng vẫy kháng cự.
- Uyển Tranh, mau mau cứu em!
Uyển Tranh nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của Bạch Nhược Hi, nhất thời không dám tiến lên một bước mà xoay lưng chạy thẳng ra bên ngoài:
- Chờ chị một lát. Chị đi gọi đám người Phùng Nguyên.
Ummmm...
Mặc cho Thanh Thanh vùng vẫy, Bạch Nhược Hi vẫn giữ tư thế đè cả đầu của cô ta xuống dưới bồn rửa mặt, sau đó ung dung bật vòi nước, mặc cho nước chảy như xối lên đầu, lên cổ cô ta.
- Con khốn Bối Ngọc, tao giết chết mày!
Thanh Thành gào thét mắng chửi om sòm, Bạch Nhược Hi càng ra tay siết mạnh hơn lên cổ cô ta.
Một lúc sau, đám người Phùng Nguyên hớt hải chạy tới, trong nhà vệ sinh chỉ còn một mình Thanh Thanh cả người ướt nhẹp, đầu tóc bù xù, bộ dạng nhếch nhác, bẩn thỉu đang ngồi bệt xuống dưới đất khóc lóc ầm ĩ.
- Bối Ngọc đâu?
Phùng Nguyên tức giận hỏi.
Thanh Thanh nhìn về phía cửa ra vào bằng ánh mắt oán độc, gằn giọng đáp rành rọt từng tiếng:
Tuy nhiên, ngay khi sắp đi gần đến khu nhà kho cũ kỹ, chợt Bạch Nhược Hi nghe thấy có tiếng động đáng ngờ.
Âm thanh phát ra tựa hồ như tiếng hai người nào đó đang thì thầm với nhau, tiếng rên rỉ, hoan ái không ngừng vọng lại, khiến người nghe cũng phải giật mình e dè.
Bước chân của Bạch Nhược Hi chậm hẳn lại, cố gắng không để phát ra bất kỳ tiếng động nào khả nghi nhất!...
----------------------------
Người phụ nữ khắc khổ kia chính là dì cả của Ánh Linh. Vì một số lý do không đáng, bà không có đủ điều kiện nhận nuôi Ánh Linh, đành phải cắn răng trao cháu gái ruột cho gia đình khác.
Sau khi hay tin Ánh Linh bị Từ Hy Vũ và hai gã bạn học đồi bại kia sát hại, bà vội vàng bán thốc bán tháo chuồng heo ở quê, lấy tiền đi tàu lên thành phố.
Cha mẹ Từ Hy Vũ không hề tỏ ra ăn năn, hối lỗi trước hành động man rợ của con trai mình. Họ đứng trên tòa cao danh vọng, bởi vậy chỉ nhất mực nhìn đời bằng một nửa con mắt.
- Bà già, là do cháu gái bà giở trò quyến rũ con trai tôi, hòng chen chân vào nhà họ Từ. Bà nên nhớ, con trai chúng tôi không có làm gì sai. Tất cả là do bà, do đứa cháu gái trắc nết của bà. Còn không mau biết điều mà cuốn xéo khỏi đây!
Copy từ web τАмliлh247.мe
Chưa kịp để cho dì của Ánh Linh nói phải trái, cha mẹ Từ Hy Vũ đã đóng rầm cửa xe, sau đó phóng đi thẳng.
Bạch Nhược Hi lắc đầu, cảm thấy khinh thường thay cho những con người bề ngoài thì ăn vận sang trọng, nhưng bên trong thâm tâm lại thối nát đến mức đáng giận như thế.
- Bối Ngọc, chúng ta cũng nên vào trong thôi. Chuyện của Ánh Linh, hãy để cảnh sát giải quyết nốt phần còn lại.
Vụ án của Ánh Linh nhanh chóng được phơi bày trước sự thật. Tuy nhiên, vì gia đình nhà Từ Hy Vũ có thế lực nên đã âm thầm dìm tác hại đến mức thấp nhất có thể.
Bạch Nhược Hi vì đã bỏ liền mấy tiết học tập thể, do vậy không những bị chủ nhiệm quở trách thậm tệ mà còn có nguy cơ phải thi lại môn.
Ting... ting...
Một loạt tiếng chuông tin nhắn báo về, vang lên inh ỏi.
Là tin nhắn của học trưởng, thông báo ngày hôm nay, lớp học của Bạch Nhược Hi sẽ có một buổi nghiên cứu các thành phần chế tạo thuốc kháng khuẩn tại phòng thí nghiệm.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Bạch Nhược Hi vốn rất hứng thú với môn học này nên dậy chuẩn bị từ rất sớm, sau đó ung dung bước đến vị trí lớp học đã được phân công.
Cô đến giảng đường C, bấm thang máy lên tầng thứ mười. Cánh cửa thang máy vừa mở, Bạch Nhược Hi đã trông thấy đám người Uyển Tranh đang khoanh tay đứng ở ngay lối vào lớp học.
Nhác thấy Bạch Nhược Hi, Uyển Tranh lập tức cong môi cười khẩy:
- Hôm trước uống chút nước thải, về nhà đã kỳ cọ sạch sẽ hay chưa?
Bạch Nhược Hi chẳng buồn đôi co thêm với cô ta, xoay người bước vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo trước.
Cô vặn vòi, hất nước lên mặt, thâm tâm cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, ngay khi Bạch Nhược Hi ngẩng đầu lên đã trông thấy Uyển Tranh cùng Thanh Thanh đang tựa lưng đứng ở bên cạnh, vênh váo nhìn cô bằng một nửa con mắt.
Bạch Nhược Hi biết mục đích chúng đến đây không hề đơn giản, lập tức cảnh giác:
- Nói đi. Mục đích các cô đến đây để làm gì?
Thanh Thanh cong môi cười khẩy, đoạn vui vẻ đáp:
- Bối Ngọc à, vụ việc lần trước khi ở trên sân thượng chúng ta còn chưa giải quyết xong. Cô nghĩ, chỉ bằng một chậu nước thải là đã đủ để giải quyết xong hết toàn bộ sự việc ư?
Bạch Nhược Hi lau lau tay vào chiếc khắn bông bên cạnh, quay lại nhìn thẳng vào mắt Thanh Thanh mà hỏi ngược lại:
- Vậy giờ các cô muốn gì?
Uyển Tranh từ đầu tới cuối chỉ đứng im nghe Thanh Thanh mắng Bạch Nhược Hi. Có lẽ, sau sự việc lầm trước, cô ta vẫn còn cảm thấy có phần dè chừng Bạch Nhược Hi.
Mà Thanh Thanh vẫn không biết điều, hai tay khoanh lại trước ngực, bước từng bước về phía Bạch Nhược Hi mà vênh váo:
- Muốn gì ư? Bối Ngọc, tao muốn mày phải cút khỏi trường học này!
Bạch Nhược Hi không nói không rằng, vươn tay về phía Thanh Thanh, dùng sức bóp chặt lấy cổ áo cô ta, sau đó dí mạnh xuống bồn rửa mặt.
A....a...
Thanh Thanh giơ hai tay vùng vẫy kháng cự.
- Uyển Tranh, mau mau cứu em!
Uyển Tranh nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của Bạch Nhược Hi, nhất thời không dám tiến lên một bước mà xoay lưng chạy thẳng ra bên ngoài:
- Chờ chị một lát. Chị đi gọi đám người Phùng Nguyên.
Ummmm...
Mặc cho Thanh Thanh vùng vẫy, Bạch Nhược Hi vẫn giữ tư thế đè cả đầu của cô ta xuống dưới bồn rửa mặt, sau đó ung dung bật vòi nước, mặc cho nước chảy như xối lên đầu, lên cổ cô ta.
- Con khốn Bối Ngọc, tao giết chết mày!
Thanh Thành gào thét mắng chửi om sòm, Bạch Nhược Hi càng ra tay siết mạnh hơn lên cổ cô ta.
Một lúc sau, đám người Phùng Nguyên hớt hải chạy tới, trong nhà vệ sinh chỉ còn một mình Thanh Thanh cả người ướt nhẹp, đầu tóc bù xù, bộ dạng nhếch nhác, bẩn thỉu đang ngồi bệt xuống dưới đất khóc lóc ầm ĩ.
- Bối Ngọc đâu?
Phùng Nguyên tức giận hỏi.
Thanh Thanh nhìn về phía cửa ra vào bằng ánh mắt oán độc, gằn giọng đáp rành rọt từng tiếng:
Tuy nhiên, ngay khi sắp đi gần đến khu nhà kho cũ kỹ, chợt Bạch Nhược Hi nghe thấy có tiếng động đáng ngờ.
Âm thanh phát ra tựa hồ như tiếng hai người nào đó đang thì thầm với nhau, tiếng rên rỉ, hoan ái không ngừng vọng lại, khiến người nghe cũng phải giật mình e dè.
Bước chân của Bạch Nhược Hi chậm hẳn lại, cố gắng không để phát ra bất kỳ tiếng động nào khả nghi nhất!...
----------------------------