-
CHƯƠNG 6
Bữa cơm này chung quy vẫn không thành. Khi đến quán ăn, bố Sơ Ngữ gọi điện thoại báo mẹ cô bị xe đụng, hiện tại đang ở bệnh viện. Tuy rằng bố Sơ Ngữ khăng khăng nói mẹ cô không sao, không phải lo lắng, nhưng chưa thấy tận mắt làm sao cô có thể yên tâm?
“Tớ đậu xe ở đối diện, tớ chở cậu qua đó?” Sơ Ngữ vừa cúp điện thoại, Giản Diệc Thừa nói ngay.
Sơ Ngữ đang lo cho mẹ nên cũng không từ chối: “Cám ơn, phiền cậu quá!”
Trên đường đi không ai nói với ai lời nào. Đến bệnh viện, Sơ Ngữ xuống xe, vội chào tạm biệt Giản Diệc Thừa rồi chạy nhanh vào trong.
Câu nói “Cần tớ vào trong cùng cậu không?” nghẹn lại nơi cuống họng của Giản Diệc Thừa, không kịp thốt ra.
Sau khi tìm được phòng bệnh của mẹ, tinh thần của mẹ đang rất phấn chấn, đang tám chuyện với dì nằm giường bên cạnh. Nhận thấy Sơ Ngữ đi vào bà chỉ thuận miệng nói một câu, “Ngôn Ngôn đến rồi sao?” Rồi tiếp tục quay sang dì giường bên hỏi tiếp: “Rồi bên nhà chồng nó có thái độ thế nào?”
Nhìn tình cảnh này cô có thể khẳng định mẹ cô không sao rồi.
“Nói không sao mà con không chịu tin…” Ba Sơ Ngữ, ông Sơ Hướng Đông lên tiếng, vừa nói vừa gọt vỏ táo, “Có một vết thương trên đùi, đang truyền dịch và thuốc kháng sinh. Thằng nhóc đụng mẹ con thấy máu thì sợ nên bắt phải nằm viện theo dõi hai ngày, mẹ con không cản được nó, nên đành phải chiều theo.”
Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, “Không có chuyện gì là may rồi. Nằm hai ngày thì nằm đi ạ, chúng ta cũng yên tâm mà đối phương cũng an lòng.”
“Bố cũng nghĩ vậy, hơn nữa trong nhà cũng chẳng có việc gì.” Ông Sơ Hướng Đông gọt xong vỏ táo, cắt thành từng khối nhỏ, xiên vào cây tăm rồi đưa cho Sơ Ngữ, xiên thêm một miếng nữa đưa đến miệng bà Thu Nguyệt. Bà Thu Nguyệt vẫn đang trò chuyện say sưa, há miệng ăn hết miếng táo.
Ông Sơ Hướng Đông than phiền với con gái, “Con xem mẹ con đi, trận nào cũng “lao lên” được!”
Quen cách dùng từ của bố mẹ mình nên cô chẳng cảm thấy lạ, tự mình xiên thêm miếng táo cho vào miệng.
Đại Miêu đặt mông ngồi xuống chân cô, “Cho Miêu một miếng!” Sơ Ngữ cho nó một miếng táo.
Dì ở sát bên cạnh rất thích kể chuyện, là những chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà, nhưng giọng điệu của dì lên lên xuống xuống, được một lúc bản thân Sơ Ngữ cũng bị dì ta thu hút.
Dì ta đang kể chuyện tiểu tam tiểu tứ, nhấp ngụm trà thấm giọng, nói tiếp: “Đấy vẫn chưa tính là ngốc, còn có vụ ghê gớm hơn!”
“Sao sao?”
“Phòng đối diện mình kìa, cô gái đang mang thai ấy, bà trông thấy chứ?” Dì ta thì thầm, “Chồng cô ta vừa chết, người ta biết được chuyện cô ta có thai ba tháng. Bên nhà mẹ đẻ thì khuyên bỏ đi rồi tái giá, nhưng cô ta vẫn kiên trì sinh đứa nhỏ ra. Cô ta bảo chồng cô ta là con trai độc nhất, bỏ đi thì gia đình nhà chồng không còn ai nối dõi.”
“Không tốt à? Người ta là người có tình có nghĩa!”
Dì ta bĩu môi, “Nếu như chồng cô ta sống có tình có nghĩa thì không nói, nhưng nghe bảo thằng đó chẳng nghề ngỗng, nhậu nhẹt be bét, lại còn đánh vợ… Bây giờ tại sao phải toét mắt sinh con cho nó?!”
“Chuyện này… Có lẽ chắc gì chúng ta trông thấy đã là sự thật.”
“Làm sao không? Sống cùng tiểu khu với tôi mà. Ngày nào cũng nghe tên ma men ấy gào thét… Nghe nói thằng đó chết vì ngộ độc rượu.” Câu chuyện của dì ta lại chuyển hướng, “À mà cũng chẳng biết được, chồng cô ta chết đi, bên phía công ty bảo hiểm đền khá nhiều tiền, nghe bên nhà chồng hứa chỉ cần cô ta sinh đứa nhỏ này thì toàn bộ số tiền ấy đều để lại cho hai mẹ con cô ta.”
“Cũng được, chỉ cần giữ được đứa cháu, tiền nong xá gì? Nhà chồng cô ta chắc cũng sợ cô ta bỏ đứa cháu này.”
“Ừ chắc vậy rồi!”
Chẳng trách người ta bảo nghệ thuật bắt nguồn từ những sinh hoạt thường ngày, cuộc sống này còn “máu chó” hơn trong phim truyền hình nhiều.
Sơ Ngữ đang nghe say sưa chợt nghe có tiếng kêu khẽ: “Không phải, không phải như vậy. Cô ta mang thai con của người khác, còn cố tình hại chết chú ấy…”
Sơ Ngữ giật mình vội quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Hành lang ngoài cửa phòng bệnh chẳng biết xuất hiện một con kim mao (1) từ bao giờ, ánh mắt nó tràn đầy sự căm phẫn.
Sơ Ngữ quan sát nó một lúc, trong lòng hơi hoảng sợ. Cô do dự một lát rồi lặng lẽ ra ngoài cửa đứng, đeo tai nghe, giả bộ gọi điện thoại, nhẹ giọng hỏi nó: “Em vừa nói gì?”
Kim mao liếc cô một cái, không thèm để ý, gục đầu nằm nhoài người về phía trước.
Đại Miêu ưỡn ngực bước tới, giọng kiêu ngạo: “Này ông to xác, Ngôn Ngôn nhà tôi có thể nghe hiểu tiếng chúng ta!”
Lúc này Kim mao mới nhìn Sơ Ngữ đầy khiếp sợ: “Cô có thể nghe hiểu chúng tôi?”
Sơ Ngữ gật đầu một cái, Kim mao lập tức trở nên kích động, “Có thật không? Tốt quá rồi, cô mau mau nói cho bọn họ biết chủ nhân của tôi bị người phụ nữ kia hại chết!”
Vì quá kích động nên thanh âm kim mao tạo ra rất lớn, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Sơ Ngữ thở dài một tiếng, ra hiệu nó nhỏ tiếng lại, rồi mau chóng đưa nó tới cầu thang cuối hành lang.
“Nơi này không có ai, em hãy kể những gì em biết một cách tường tận. Nhưng mà, nhất định em phải nói bé bé thôi!”
“Gâu~~~” Kim mao kêu một tiếng rồi bắt đầu nhỏ giọng.
Chú chính là con chó của nhà người phụ nữ đang mang thai có chồng vừa mới qua đời kia, nói đúng hơn chú là do chính anh chồng ấy nuôi dưỡng.
Từ câu chuyện của Kim mao, Sơ Ngữ thấy hoàn toàn khác với nội dung của dì trong phòng bệnh vừa kể.
Chủ của Kim mao tên Lý Cường, 5 năm trước kết hôn cùng người vợ hiện tại tên Tôn Hồng Mân. Sau khi kết hôn, bọn họ cũng trải qua thời gian êm đềm hạnh phúc. Gần hai năm sau Lý Cường phát hiện Tôn Hồng Mân có quan hệ mờ ám với một người đàn ông. Tuy nhiên, cô ta luôn nói đối phương chỉ là bạn cũ, giữa bọn họ là tình cảm bạn bè.
Lý Cường miễn cưỡng tin tưởng lý do này nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc. Anh ta bí mật theo dõi, cuối cùng từ một người bạn của Tôn Hồng Mân anh ta biết được người đàn ông đó chính là bạn trai thời đại học, thậm chí cô ta từng có thai với người đàn ông này.
Lý Cường đem chuyện này chất vấn Tôn Hồng Mân, rốt cục cô ta cũng thừa nhận nhưng lại thề thốt hiện tại cô ta không hề có quan hệ với người đàn ông này. Lý Cường không tin nhưng cũng chẳng thể làm gì. Tính cách của anh ta lại quá nhu nhược, không dám đệ đơn ra tòa ly dị; hơn nữa bản thân anh ta cũng không muốn ly hôn vì anh ta rất yêu Tôn Hồng Mân.
Một thời gian sau, Tôn Hồng Mân bị Lý Cường bắt gian tại trận, ồn ào đến mức đòi ly dị, nhưng chẳng hiểu sau lại không thành. Cũng bắt đầu từ đây, anh ta bắt đầu đam mê rượu chè, nhờ rượu anh ta có thêm dũng khí, sau khi uống say thường trút giận vào Tôn Hồng Mân. Vì rượu nên anh ta cũng mất luôn công việc, trở thành một kẻ du thủ du thực, một con sâu rượu.
Lần này Tôn Hồng Mân đưa đơn ly dị nhưng Lý Cường không đồng ý, sống chết cũng dây dưa với cô ta đến cùng. Đoạn hôn nhân “bất thường” này vẫn tiếp tục duy trì.
Chuyện Tôn Hồng Mân ngoại tình ngoài Lý Cường ra thì không một ai biết. Vì Lý Cường hay uống rượu, quá chén thì lại ầm ĩ khắp nhà cửa nên hàng xóm cũng có những đánh giá không tốt về anh ta. Thêm vào đó Tôn Hồng Mân lại ít lời, trong mắt mọi người chính là Lý Cường là đàn ông xấu, Tôn Hồng Mân cứ như thế mà chịu anh ta áp bức.
Thời điểm Lý Cường qua đời rất nhiều hàng xóm còn cảm thấy mát ruột mát gan.
“Em nói anh ta bị hại chết? Hại chết bằng cách nào?” Sơ Ngữ hỏi.
“Kim mao cũng không biết nhưng em thấy cô ta cho thuốc vào cơm canh của chú ấy. Chú ấy ăn không lâu sau thì hôn mê, cô ta không có nhà nên chú ấy qua đời!”
“Hơn nữa Kim mao có nghe cô ta gọi điện thoại cho gã đàn ông kia, giọng vui vẻ lắm “Nó chết rồi, không ai phát hiện đâu, đợi có tiền bảo hiểm chúng ta sẽ kết hôn! Báo cho anh tin mừng, em mang thai rồi! Dĩ nhiên là con của anh, chứ em với nó đã không ngủ chung lâu rồi!”.”
Sơ Ngữ giật mình, người phụ nữ này không những giết người, mà còn muốn lừa luôn tiền bảo hiểm, thậm chí còn mang thai với người khác! Nếu đây là sự thật thì người đàn bà này thật sự quá tàn nhẫn.
Sơ Ngữ chìm vào suy tư, dì nằm giường bên cạnh nói Lý Cường chết do ngộ độc rượu, nhưng Kim mao lại bảo Tôn Hồng Mân bỏ thuốc trong đồ ăn. Nếu Lý Cường thật sự trúng độc, cảnh sát chắc chắn sẽ tra được.
Nhưng nếu không nghe nói cái chết của Lý Cường có điểm kỳ lạ, vậy…
Sơ Ngữ nhất thời cũng chẳng biết nên tin vào Kim mao hay không.
Chưa hẳn Kim mao đã nói dối, nhưng năng lực suy nghĩ của động vật vẫn có hạn. Cái nó bắt gặp chưa chắc đã là sự thật, lỡ như Tôn Hồng Mân bỏ gia vị vào đồ ăn thì sao? Hiện tại gia vị có rất nhiều loại mới lạ, ngay cả Sơ Ngữ cũng còn không nhận ra… Phải chăng Kim mao cho rằng gia vị chính là “thuốc độc”….
Thế nhưng từ cuộc điện thoại của Tôn Hồng Mân cho thấy sự việc không phải như vậy.
“Kim mao! Em cứ về trước đi, chuyện này để chị suy nghĩ thêm. Không có chứng cứ chúng ta không thể nào báo án!”
Vụ này không như vụ của Thẩm Tinh, thi thể bày sẵn ở đó chỉ cần Nhị Lang thần dụ cảnh sát tới là được. Vụ này có hơi phiền phức, nói không chừng phải tự cô xuất trận. Thế nhưng cô trực tiếp báo cảnh sát, rồi nói tôi nghi ngờ cái chết của Lý Cường??? Ăn chửi là cái chắc!
Sau khi tạm biệt Kim mao, Sơ Ngữ quay về phòng bệnh. Bên trong mọi người vẫn đang bàn tán chuyện của Tôn Hồng Mân, nhưng lại chuyển qua chuyện bảo hiểm sẽ chi bao nhiêu tiền.
“Nghe nói hơn 1 triệu, tôi thấy cũng lạ, thằng Lý Cường không đi làm lại dám bỏ nhiều tiền như vậy mua bảo hiểm cho mình…”
Sơ Ngữ nghe xong, chớp đúng thời cơ, “Anh ta chết do ngộ độc rượu, vậy bên bảo hiểm sẽ bồi thường thế nào ạ?”
“Cũng không hẳn là ngộ độc rượu. Nghe có người bảo là do uống thuốc cảm mà còn uống rượu nên xuất hiện phản ứng gì đó, cũng khác gì ngộ độc đâu.”
“A… Nghiêm trọng vậy sao? Chẳng trách bác sĩ thường nói không được uống thuốc khi uống rượu. Hướng Đông, sau này anh cũng bớt uống đi, thấy ghê quá!”
…
Đề tài trong phòng bệnh chuyển hướng. Sơ Ngữ cũng từng học về y, cũng đã nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Lý Cường có thể là --- ngộ độc acetaldedyde. Đây chính là phản ứng gây ra khi chất cephalosporin tác dụng với rượu.
Có thể Kim mao đã đúng, Tôn Hồng Mân thật sự bỏ thuốc.