• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cô Chủ Nhỏ Tiệm Thú Cưng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 5

45299620_489103564913644_833053583309012992_n.png

Trích xuất từ camera, 10 giờ 40 phút ngày 21 tháng 8, trên màn hình xuất hiện một đàn ông. Sở dĩ chỉ cần liếc qua có thể nhận ra hắn vì đặc thù hình dáng của đàn ông này khá rõ: vừa cao vừa gầy, tầm 1m9, hắn lại xuất hiện trong quãng thời gian nạn nhân bị ngộ sát. Trùng hợp như vậy thật sự không thể lơ là.

Trong màn hình, người đàn ông ôm bó hoa hồng, từ giao lộ Cẩm Xuyên tiến vào đường Ngô Đồng. Đoạn này không có camera nên không biết được rốt cục hắn có vào khu Hinh Uyển hay không.

11 giờ 37 phút, hắn đi ra khỏi đường Ngô Đồng từ một hướng khác, trong tay không còn bó hoa hồng, bắt một chiếc taxi rồi rời đi.

“Tua lại!” Giản Diệc Thừa đột nhiên lên tiếng.

Nhân viên kỹ thuật làm theo mệnh lệnh, tua lại đoạn clip.

“Dừng!” Giản Diệc Thừa yêu cầu dừng hình ảnh lúc người đàn ông bắt taxi, “Phóng to cánh tay phải của hắn!”

Sau khi hình ảnh được phóng lớn, tuy chất lượng ảnh không tốt nhưng có thể nhận thấy ở mu bàn tay hắn có ba đường cào rướm máu.

“Mèo cào!” Giang Liên Thành kết luận, “Là con mèo của nạn nhân.”

Đến đây cơ bản đã xác định được người này chính là hung thủ sát hại Thẩm Tinh, “Theo hành trình taxi tra xem hắn xuống xe ở đâu.”

Lần này không còn khó khăn, xe taxi thường nằm trong khu vực có camera nên hành trình của hắn bị ghi lại hoàn toàn.

“Không sai, khẳng định là hắn! Nửa đêm, đổi ba lần taxi, đi quanh thành phố Giang hai vòng. Tên khốn này nếu không phải làm điều xấu thì chắc chắn gặp quỷ mới hành động như vậy!” Lâm Lang nói.

Giang Liên Thành mỉm cười: “Phải điều tra mới biết có đúng là hắn hay không. Điều tra địa điểm hắn xuống xe, truy cho được hắn!”

“Vâng!”

Không một chút rắc rối, cảnh sát thuận lợi tìm được hướng đi của nghi phạm. Hắn ở tại một khách sạn nhỏ từ ngày 19 đến ngày 21 tháng 8, quầy tiếp tân có lưu thông tin của hắn.

Tiếu Minh, nam, 27 tuổi, là người tỉnh Tứ Xuyên, bố mẹ đã ly dị, hắn ở cùng ông bà nội. Sau khi ông bà mất, chỉ sống một mình. Tốt nghiệp đại học, đi làm được một năm, sau đó chỉ ở trong nhà chơi game online. Hắn học chuyên ngành IT.

“Không thấy có số tiền nào được chuyển vào tài khoản của hắn, nhưng trong game hắn nâng cấp trang bị đỉnh hơn nhiều, còn trang bị thêm cho cả bạn gái trong game.”

“Có thể xác định hung thủ chính là Tiếu Minh, liên lạc với sở công an tỉnh Tứ Xuyên, mau bắt lấy hắn!”

“Vâng!”

Khi Sơ Ngữ nghe được tin hung thủ đã bị bắt thật sự rất kinh ngạc, không ngờ tốc độ phá án của cảnh sát lại thần tốc như vậy, từ khi phát hiện thi thể cho đến khi bắt được hung thủ chỉ trong vòng bốn ngày.

Xem ra trước nay cô vẫn luôn đánh giá thấp sức mạnh của người công an nhân dân. Ngẫm lại ý nghĩ trước đó của mình thật buồn cười, cô thật sự quá ngây thơ, lúc nào cũng mang tâm trạng áy náy vì không thể nói ra chân tướng cho cảnh sát, mà cô không chịu động não một chút: khi nào thì nghe tin cảnh sát phá án dựa vào siêu năng lực? Không cần nghe được tiếng loài vật mà vẫn phá được biết bao vụ án. Thứ người ta quan tâm chính là chứng cứ, manh mối được moi ra từ trong những dấu vết, chứ không phải cứ mở miệng kêu người này là hung thủ thì hắn chính là hung thủ!

Quên đi, cô vẫn nên giấu thật kỹ bí mật nhỏ của mình, chuyên tâm là một bác sĩ tâm lý cho thú cưng là ổn rồi. Dù sao làm gì xui xẻo đến mức ngày nào cũng gặp được án giết người?

Trải qua thẩm vấn suốt đêm, Tiếu Minh đã khai nhận mọi hành vi phạm tội của mình.

Tiếu Minh mê game online, lại không kiếm ra tiền; tuy nhiên dựa vào tướng mạo cùng cách biết dỗ ngọt nên được đám con gái rất thích, trong game lại dễ dàng hành động, rất nhiều nữ sinh đã mê hắn đến thất điên bát đảo.

Lợi dụng “ưu thế tự thân”, cùng lời ngon tiếng ngọt, hắn lừa gạt khá nhiều tiền của nữ sinh. Cũng không nhiều, một tháng tầm bốn năm trăm nhưng gộp lại nhiều người nên cũng đủ cho hắn chi tiêu cả tháng.

Quen Thẩm Tinh, vốn dĩ kế hoạch lừa đảo của Tiếu Minh vẫn như trước nhưng đây là một cô gái đơn thuần, chẳng chút nào đề phòng khiến hắn biết được thêm nhiều thông tin từ cô. Hắn biết rõ cô gái này tuy sống một mình nhưng có trong tay hơn 2 triệu tiền nhuận bút.

Tiếu Minh nổi lòng tham, nhưng thời khắc ấy hắn chưa có ý định giết người, hắn chỉ muốn lừa tiền của Thẩm Tinh rồi biến mất.

Về phần Thẩm Tinh, vì bố mẹ ly hôn, ra ngoài thuê một căn hộ sống một mình nhưng không có được cảm giác an toàn nên tâm nguyện lớn nhất của cô ấy chính là mua được một “chiếc tổ” nho nhỏ cho riêng mình nên cô ấy luôn cố gắng tích góp tiền mua nhà.

Mặc dù với cô ấy toàn tâm toàn ý với Tiếu Minh nhưng chuyện tiền nong dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không hé răng. Một tháng trước, sau khi nhận được tiền bản quyền tác phẩm chuyển thể thành phim truyền hình, cô ấy mới chia sẻ sự việc vui mừng này với bạn trai mình, mà không ngờ rằng khoản tiền lớn ấy đã khiến Tiếu Minh nảy sinh tâm tư ác độc.

Vì trước đó đã từng gặp mặt nên hắn biết rõ nơi ở của Thẩm Tinh, vừa giả bộ trò chuyện với cô, vừa lặng lẽ đến thành phố cô ấy đang sinh sống. Vào ngày 21 tháng 8 hắn xuống tay tàn nhẫn.

Lâm Lang thổn thức: “Vụ án này cho chúng ta biết điều gì? Dạy chúng ta rằng các cô gái à, đừng bao giờ tin vào mấy tay nam thần, đại thần gì đó! Đàn ông đàn ang cả ngày chìm đắm trong game, hoặc là biến thành trạch nam cho đến chết, hoặc là kẻ thất bại không có chí tiến thủ! Có cái gì tốt??? Còn nữa… “Chân nhân bất lộ tướng, chân nhân bất lộ tướng, chân nhân bất lộ tướng”, chuyện quan trọng phải nói ba lần! “Muộn thanh phát đại tài” (1) không tốt sao? Dĩ nhiên điểm quan trọng nhất là, đàn ông đẹp trai không thể dựa dẫm được…”

Chuyển đề tài, Lâm Lang chỉ vào mình, “Đàn ông phải như tớ đây, không game, nỗ lực làm việc, có trách nhiệm, biết gánh vác, cao ráo xinh trai, còn biết pha trò!”

Trong phòng nghe anh ấy huyên thuyên một hồi, cả nhóm quăng cho anh ấy cái liếc mắt, Lâm Lang cũng chẳng thèm để ý, cười cười ghé sát vào Văn Lệ đang thu dọn hồ sơ trước mắt: “Chị Văn, cô gái hôm qua đến đón chị là ai vậy? Có đối tượng chưa? Chị giới thiệu cho em đi!”

“Ồ? Cậu quan tâm con bé à? Được! Để hôm nào chị giới thiệu cho mấy đứa quen nhau!”

“Quá tốt! Chị Văn là phóng khoáng nhất, tối nay em mời, không ai được dành!”

“Được! Tất cả mọi người sẽ có mặt, moi sạch túi của cậu!”

Trong phòng làm việc cực kỳ ồn ào, chỉ có một mình Giản Diệc Thừa yên lặng ngồi tại chỗ, ghi ghi chép chép gì đó. Lâm Lang quay sang nói chuyện với anh: “Mọi người đều đi, cậu đi không?”

“Không được, tối nay tớ có việc!” Giản Diệc Thừa đáp lời, cũng không ngẩng đầu.

Lâm Lang đã quen việc anh không thích tụ họp nên chẳng nhiều lời: “Tùy cậu!”

Vẫn chưa đến năm giờ Sơ Ngữ đã đóng cửa về nhà. Vì chuyện của Thẩm Tinh nên cô cảm thấy sống một mình thật sự không an toàn. Nếu không có việc gì thì nên về nhà sớm một chút, đừng về trễ quá không tốt.

Cửa hàng của cô ngay ở đường Cẩm Xuyên, tiểu khu Giang Hoa ở ngay phía sau. Tuy nhiên cổng chính của tiểu khu hướng về phía đường Ngô Đồng nên phải đi đường vòng, nhưng cũng chỉ vài bước chân nên nếu không về nhà bố mẹ bình thường cô đều không lái xe.

Sơ Ngữ nhàn nhã đi bộ, Nhị Lang thần đi sau lưng cô, Đại Miêu lười biếng nằm ườn trên lưng Nhị Lang thần tựa như nó đang cưỡi xe chuyên dụng của nó vậy.

Sơ Ngữ véo lỗ tai nó, giọng ghét bỏ: “Lười chết đi được!”

“~meooo~~~ Miêu ăn ở có đức!”

“Nếu em không chịu vận động giảm cân, sau này chị đành phải cho ăn bớt lại!”

Đại Miêu vội vàng nhảy xuống, “Đừng! Miêu “động” đây!”

“Không ép thì em không bao giờ chịu vận động!”

Sơ Ngữ đeo tai nghe, làm bộ nghe điện thoại rồi vừa đi vừa nói chuyện với Đại Miêu. Bỗng nhiên Nhị Lang thần vẫn luôn im lặng chợt mở miệng nói: “Ngôn Ngôn, phía sau có người đi theo.”

Sơ Ngữ hồi hộp, trong đầu lập tức nghĩ đến mấy tên biến thái, giết người điên cuồng… Sau chuyện của Thẩm Tinh, mấy ngày nay cô mẫn cảm hơn bình thường.

Giọng run run, cô hỏi Nhị Lang thần: “Là đàn ông hay đàn bà? Cao lớn không?”

“Đàn ông, thân hình cao lớn!”

Chân Sơ Ngữ như muốn nhũn ra, “Vậy làm sao bây giờ?”

Khóe mắt liếc sang hai bên, vừa vặn cô đi vào khu công viên nhỏ, xung quanh không một bóng người, từ lối đi bộ bên kia cũng chẳng trông thấy bên này.

“Ngôn Ngôn, hắn tới!”

Trong lòng Sơ Ngữ chỉ có một suy nghĩ duy nhất – Toi đời!

Nhị Lang thần: “Ngôn Ngôn, bọn chị đi trước đi, để em ngăn hắn!”

Chưa đợi Sơ Ngữ đáp lời, Nhị Lang thần quay đầu ra phía sau, sủa inh ỏi, nhe răng, ánh mắt cực kỳ hung tợn.

Lần này Giản Diệc Thừa quyết định sẽ gặp mặt Sơ Ngữ… chứ anh cứ im lặng dõi theo cô thế này lại bị người ta hiểu lầm thành tội phạm thì biết làm sao?

Từ lúc đến thành phố Giang đến nay, anh luôn muốn tìm cơ hội tạo ra tình huống ngẫu nhiên gặp được Sơ Ngữ, không gượng ép, không giả tạo, chỉ là vô tình chạm mặt nhau, rồi lên tiếng chào hỏi.

Thế nhưng… Cho dù vạch ra muôn vàn kế hoạch anh cũng chưa từng nghĩ đến cảnh tượng như thế này bao giờ.

…. Bị chó rượt…

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Sơ Ngữ hết sức cảm động tinh thần anh dũng của Nhị Lang thần, nhưng lại lo nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên ngoái đầu nhìn. Cú xoay đầu này để cô phát hiện ra người Nhị Lang thần đang truy đuổi kia hết sức quen mắt…

“Nhị Lang thần! Quay lại! Quay lại!”

Nhị Lang thần nghe tiếng chủ nhân gọi lập tức dừng lại, trước khi quay về còn quay lại nhe răng sủa Giản Diệc Thừa thêm mấy tiếng, dáng vẻ như muốn nói: Đừng đụng đến chúng tôi!

Giản Diệc Thừa: “…”

Sơ Ngữ chạy về phía này, thở hổn hền, nhìn anh đầy ngạc nhiên: “Giản Diệc Thừa! Sao cậu lại ở đây?”

Nhị Lang thần lúng túng: “Ngôn Ngôn, chị biết người này?”

Sơ Ngữ lặng lẽ gật đầu, lần này lại làm ra chuyện mất mặt….

Thế nhưng cô vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, vén tóc ra sau tai, mỉm cười, “Ngại quá! Nhị Lang thần nhà tớ nghịch quá!”

Sắc mặt Giản Diệc Thừa trầm tĩnh, không còn chật vật như vừa rồi, dáng đứng thẳng tắp, khẽ cụp mắt nhìn Sơ Ngữ, “Không sao…” Ngừng một chút rồi tiếp lời, “Đã lâu không gặp…”

“… Sơ Ngữ!”

Giọng anh vang lên trầm thấp, lành lạnh, chữ cuối hơi cao giọng. Hai từ Sơ Ngữ thốt ra từ miệng anh tựa như một cọng lông vũ khều nhẹ vào lòng người.

Sơ Ngữ cảm giác được điểm kỳ lạ nhưng không diễn tả được, cô cười cười: “Từ lúc lên đại học đã không nghe được tin tức của cậu, lâu lắm mới gặp nhau, cùng ăn một bữa nha!”

“Được!” Giản Diệc Thừa nhanh chóng trả lời.

Lâu lắm rồi Sơ Ngữ mới gặp Giản Diệc Thừa, hình như lần cuối cùng họ gặp nhau là hôm tốt nghiệp cấp ba. Hối đó bọn họ người ngồi trước người ngồi sau, Giản Diệc Thừa tuy không thích nói chuyện nhưng cũng khá quen thân. Bây giờ gặp lại… không biết nên bắt đầu từ đâu.

Giản Diệc Thừa lại càng không biết nên nói gì, anh thực sự không phải là người giỏi gợi chuyện.

Không khí vô cùng yên tĩnh xen lẫn ngượng ngùng, im lặng trong chốc lát, hai người lại đồng thanh:

“Cậu…”

“Cậu…”

“Cậu nói trước đi!” Lại là trăm miệng một lời!

Sơ Ngữ không nhịn được bật cười: “Nhiều năm không gặp, cậu vẫn như trước!”

Vẫn kiệm lời, vẫn không thích tán gẫu.

Giản Diệc Thừa cao lớn nên khi nói chuyện với Sơ Ngữ phải hơi cúi đầu. Anh nghiêng đầu sang nhìn cô, rồi thu lại tầm mắt, mím mím môi: “Cậu cũng không thay đổi!”

Lại không nói rõ chỗ nào không đổi, Sơ Ngữ cũng chẳng tiện truy hỏi nên đành lảng sang chuyện khác: “Cậu muốn ăn món gì? Con đường này có mấy nhà hàng được lắm!”

“Cậu thích ăn là được!”

Đúng lúc này, Đại Miêu đi ở phía sau muốn tỏ rõ sự tồn tại của mình: “~meo~~~ Ăn cá, ăn cá Ngôn Ngôn!”

Giản Diệc Thừa quay đầu ra phía sau liếc nhìn: “Chó mèo của cậu rất thông minh!”

Anh đã nhận ra Nhị Lang thần chính là chú chó báo án ngày hôm đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom