• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cô Chủ Nhỏ Tiệm Thú Cưng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 23

Lúc này trong phòng chỉ còn Chung Ngải và Tề Phạm.

Sau khi nói xong câu đó, cậu ta đứng thẳng người, ánh mắt đen láy nhìn vẻ mặt của cô, phảng phất cô có thể hiểu được ý của cậu ta.

Chung Ngải quét mắt nhìn, đáp lời ngay: “Không cần trả lại!”

Dĩ nhiên Tề Phạm không ngờ cô lại thẳng thừng từ chối cậu ta như vậy, cậu ta còn chưa nói ra phương thức khác đó là gì.

Tề Phạm cười cười, “Cô không nghe qua một chút xem tôi sẽ lấy thứ gì trả lại cho cô ư?”

Ánh mắt của Chung Ngải quét từ mái tóc đến hàng chân mày, rồi lại rơi xuống đôi môi mỏng của Tề Phạm, giọng lạnh nhạt: “Không có thứ gì cậu có mà tôi không có!”

Dứt lời cô lấy di động ở tủ đầu giường, dường như đang nhắn tin.

“Tôi là đàn ông đương nhiên sẽ có vài thứ cô không có!” Đáy mắt của cậu ta lộ ra vẻ phong lưu.

Nghe câu này Chung Ngải cau chặt mi, giương mắt: “Coi như tôi cần đàn ông cũng không phiền đến cậu.”

Tề Phạm nâng cánh tay trái, tay phải kéo chiếc ghế ngồi sát bên cạnh giường Chung Ngải: “Vậy tại sao cô lại đi cứu tôi?”

Cánh mũi Chung Ngải phập phồng, cô thở mạnh: “Cậu đừng tưởng bở!”

Tề Phạm lắc đầu: “Người giống như cô đây, muốn gì có đó, tôi dĩ nhiên không dám nghĩ nhiều. Tôi chỉ tò mò vì sao cô lại xuất hiện ở thôn chúng tôi, tại sao trong con hẻm nhỏ đó đánh nhau vì tôi.”

Cậu ta nói không nhanh không chậm, khóe miệng vương ý cười, không có bộ dạng sợ hãi. Chung Ngải nhìn Tề Phạm, nhếch miệng cười. Cô ngoắc ngoắc tay ra hiệu cậu ta đến gần cô một chút.

Tề Phạm nhất thời choáng váng, hắn khom người, kề sát cô. Chung Ngải ngồi ở trên giường bệnh, mặc bộ đồ bệnh nhân, chất vải bông bao bọc lấy vết thương của cô. Ngoại trừ sắc mặt trắng xanh kia ra thì mọi thứ, nhất là đôi mắt biết nói kia, căn bản không thể nhìn ra cô đang bị thương. Chung Ngải đưa tay, đầu ngón trỏ giơ lên, ngón tay lành lạnh chỉ lên môi Tề Phạm.

“Bởi vì tôi hiếu kỳ… Cái miệng này làm sao có thể dụ cho Chu Uẩn Khiết hài lòng.”

Cô vừa nói xong, thân thể Tề Phạm cứng lại, cậu ta ngồi thẳng lưng, tựa vào thành ghế, bắp thịt căng cứng, ánh mắt không còn trong suốt như vừa rồi mà xen lẫn một chút hoài nghi.

“Cô còn biết điều gì?” Cậu ta thu lại giọng điệu ngả ngớn, lộ ra sự lo lắng.

Chung Ngải lười biếng dựa lưng vào chiếc gối mềm mại, tất cả những biến hóa nhỏ của cậu ta đều lọt vào mắt Chung Ngải, “Tề Phạm, tôi đột nhiên thay đổi chủ ý!” Cô vén chăn, vết thương ở bụng nhói đau một cái. Đôi môi nở nụ cười, cô khẽ chuyển động chân, tay chống lên thành giường: “Cô ta và cậu “lần đầu tiên”, là ở đâu?”

Sắc mặt Tề Phạm lập tức thay đổi.

Thấy cậu ta không trả lời, Chung Ngải nói tiếp: “Không phải muốn dùng cách thức khác trả cho tôi sao?” Cô đoán đúng tâm trạng của Tề Phạm lúc này.

Đôi mắt của Tề Phạm không tự chủ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt, tuy rằng người phụ nữ này đang bị thương, sắc mặt trắng bệch nhưng cũng đủ khiến cho tâm lý cậu ta chạy loạn. Ánh mắt lạnh lùng của cô khiến cậu ta không dám lại gần, đáy mắt rất bình tĩnh tựa như việc chẳng có chút liên quan nào đến cô, nhưng khi đặt câu hỏi lại như độc dược dụ cậu ta tới gần.

Im lặng một lúc lâu sau Tề Phạm mới mở miệng: “Cô muốn đi?”

Chung Ngải vẫn quan sát cậu ta, thanh âm lành lạnh: “Tôi không thể đi. Hiện tại đang là mùa đông.”

Tim Tề Phạm co rút. Cậu ta và Chu Uẩn Khiết chưa từng kể cho bất kỳ ai chuyện lần đầu tiên ở đâu, chỉ có một khả năng duy nhất chính là người phụ nữ này có mối quan hệ nào đó với Chu Uẩn Khiết, đã từng nghe Chu Uẩn Khiết kể qua; thế nhưng, cậu ta chưa từng nghe Chu Uẩn Khiết đề cập đến người này. Khóe miệng vương ý cười của cậu ta sớm biến mất, lưng cậu ta dán chặt vào ghế tựa.

Chung Ngải hỏi: “Người cho tiền em trai cậu trị bệnh là do Chu Uẩn Khiết đưa sao?”

Nghe câu này, Tề Phạm đứng phắt dậy, chân ghế ma sát với nền gạch rít lên từng hồi, giọng nam gằn lên trầm thấp: “Cô còn biết gì nữa?”

Chung Ngải nhìn yết hầu của cậu ta đang trượt lên trượt xuống: “Cậu biết Chu Uẩn Khiết đã chết rồi chứ?”

Tề Phạm đứng bất động, ánh mắt không hề né tránh. Chung Ngải biết cô đã chọc đúng chỗ đau của cậu ta.

“Tôi muốn biết những thứ tôi chưa biết!” Cô ngừng một chút, đặt hai chân xuống đất, đứng lên, ngửa đầu nhìn Tề Phạm.

Hai người mắt đối mắt, nhìn nhau chằm chằm tựa như không muốn bỏ sót bất kỳ biến hóa nhỏ nào.

“Chiếc di động kia ở đâu?”

Câu hỏi vang lên, trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh. Ngoài hành lang có điều dưỡng đẩy xe thuốc đi ngang qua, người đến người đi, giày da, giày thể thao, giày vải trắng của điều dưỡng… tất cả đạp lên nền men trắng phát ra những âm thanh rõ rệt.

“Cô dám đi cùng tôi không?”

“Đi đâu?”

“Cho cô xem nơi “lần đầu tiên”!”

Thật sự đúng như Trần Dục đã nói, Tề Phạm chính là tình nhân bí mật của Chu Uẩn Khiết. Người đàn ông với tâm tư kín đáo, chỉ dùng ngữ âm để trò chuyện, chưa từng dùng ký tự nhắn tin… khi cậu ta nói với cô câu này e rằng trong lòng cậu ta đã có sẵn kế hoạch. Ánh mắt kiếp sợ kia có lẽ chỉ để diễn cho cô xem.

“Trễ rồi. Tôi làm gì quan tâm đến cậu và cô ta lần đầu tiên diễn ra ở đâu, cái tôi quan tâm chính là trước khi cô ta mất tích, chiếc điện thoại vẫn thường liên lạc với cậu tại sao vẫn chưa tìm thấy.”

Đột nhiên Tề Phạm tiến lên một bước, đứng trước mặt Chung Ngải. Cậu ta khá cao, không được coi là khôi ngô nhưng dáng vẻ ấy đứng trước mắt Chung Ngải vẫn mang theo nét cường tráng của riêng phái mạnh.

“Mặc kệ cô muốn chiếc di động đó để làm gì, chuyện cô ta mất tích hoặc cái chết của cô ta đều chẳng mảy may liên quan đến tôi. Chiếc điện thoại di động ấy tôi không biết ở đâu.”

Ngay khi Tề Phạm vừa dứt lời, trên vai cậu ta đột nhiên có thêm một lực mạnh, thân thể lảo đảo, gót chân va vào chân ghế, cả người mất thăng bằng, ngã ngồi lên ghế.

Chung Ngải thậm chí còn không nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Dục cứ như thế xuất hiện trước mắt cô, không một tiếng động.

Chưa đợi Chung Ngải lên tiếng, Trần Dục khom lưng, ôm Chung Ngải lên. Tay anh chạm vào vết thương nơi lưng cô, Chung Ngải đau đớn nện mạnh vào ngực anh: “Anh làm gì vậy?!”

Trần Dục cố nén kích động không ném Chung Ngải lên giường bệnh. Mi tâm cô lộ rõ sự tức giận, bàn tay anh nhẹ nhàng hơn, anh đặt Chung Ngải lên giường, đắp chăn lên người cô. Anh xoay người, duỗi đôi chân dài đạp mạnh vào chiếc ghế Tề Phạm đang ngồi kia.

“Mày tỉnh nhanh quá nhỉ!” Giọng điệu rất tức giận, đôi mắt quét trên cánh tay còn bó bột của Tề Phạm, nói tiếp: “Dám để em trai một mình ở bệnh viện trấn Tây Lĩnh, là vì có cảnh sát trông coi nên mày rất yên tâm đúng không?!”

Một mình Đới Chính Sinh theo dõi nên dễ dàng để xổng tên Tề Phạm này thoát khỏi bệnh viện trấn Tây Lĩnh. Chưa khỏe đã vội vội vàng vàng tìm đến Chung Ngải là có ý gì?

Trần Dục nở nụ cười, nụ cười ấy chỉ nhếch nhẹ khóe môi, trong phòng đột nhiên lạnh ngắt: “Xem ra bị đánh quá nhẹ, chân vẫn còn đi được!”

“Anh là ai?” Tề Phạm nhìn người đàn ông mặc chiếc áo khoác ngắn màu xám, bên trong là áo len màu đen, nhìn sơ qua trông khá lưu manh.

“Ân nhân cứu mạng của mày, mày có nên dập đầu cảm tạ tao?”

Trong lòng Trần Dục cực kì khó chịu, mẩu đối thoại vừa rồi giữa cậu ta và Chung Ngải anh nghe không sót một từ.

Mẹ kiếp, lần đầu tiên dám ngay trước mặt cô nói những câu như thế này?

Trần Dục quét mắt nhìn Chung Ngải, vì động tác của anh hơi mạnh đụng phải vết thương, cô khá đau, lấy tay che lên vết thương, mặt không còn chút máu.

“Vốn định chờ mày tỉnh rồi lấy lời khai, ai ngờ mày trốn quá nhanh. Mày đến tìm cô ấy làm gì?” Trần Dục dùng thêm sức đá Tề Phạm một cái khiến chiếc ghế và cậu ta trượt thêm nửa mét.

“Anh là cảnh sát….?” Tề Phạm tuy chưa dám xác định nhưng nghe giọng điệu và thân thủ của người đàn ông này cậu ta có thể đoán được.

“Trong con hẻm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Trần Dục rút thẻ cảnh sát, sau đó liếc Chung Ngải, “Cảnh sát lấy lời khai, nhường chỗ!” Ra hiệu cô ra ngoài.

Tay Chung Ngải vẫn bụm lên vết thương, cô quăng chăn, thanh âm đè nén, cô cách Trần Dục rất gần: “Vậy tại sao vừa rồi không ném thẳng tôi ra ngoài.”

Trần Dục nhướng mày: “Đi, tự đi!”

Chung Ngải không nhúc nhích, ấn nút gọi điều dưỡng.

“Giường 46, có chuyện gì không?”

Chưa đợi Chung Ngải lên tiếng, Trần Dục đáp lời: “Tôi là cảnh sát vừa mới báo qua ở khu vực phòng điều dưỡng, đang lấy lời khai, bấm nhầm nút, xin lỗi!”

Nói xong, anh đưa mắt liếc nhìn Chung Ngải, ý nói cô ra ngoài.

Chung Ngải liếc anh một cái, chầm chậm đi ra cửa, vừa vặn gặp phải thím hộ lý đang chuẩn bị ló đầu vào xem.

Ngoài hành lang có một người đàn ông trẻ tuổi đang chạy đến, rồi tiến vào trong phòng bệnh.

“Cô gái, xảy ra chuyện gì vậy?” Thím hộ lý nhìn ba người đàn ông ở trong phòng, đóng chặt cửa. Chung Ngải trả lời đơn giản: “Cảnh sát, lấy lời khai!”

“À, hóa ra bạn trai cô là cảnh sát ư!”

Chung Ngải chẳng muốn bàn thêm bất kỳ đề tài gì liên quan đến Trần Dục, cô vừa dựa vào tường, vừa ấn vào vết thương, không lên tiếng.

Không bao lâu Tề Phạm bị cảnh viên trẻ tuổi đưa ra ngoài, Chung Ngải thấy cậu ta trước khi rời đi còn liếc nhìn cô một cái, tựa như có điều gì đó muốn nói với cô.

Đột nhiên Chung Ngải kéo cổ tay phải của Tề Phạm, quay sang nói với Trần Dục: “Cậu ta là bạn tôi, các anh muốn đưa cậu ta đi đâu?”

Mẹ nó!

Trần Dục nhìn cô, rồi liếc sang Tề Phạm vẫn đứng yên đó, anh quay sang hỏi Chung Ngải: “Bạn? Quen từ khi nào?”

Cô không trả lời mà hỏi lại: “Anh muốn đưa cậu ta đi đâu?”

Trần Dục a một tiếng: “Bạn của em….” Anh cố tình kéo dài âm thanh, “Là nghi phạm, em nghĩ tôi đưa hắn đi đâu?”

Chung Ngải nhìn thẳng vào ánh mắt của Tề Phạm, nhất thời nghẹn lời, đành nhìn Tề Phạm bị giải đi.

Chung Ngải trở vào phòng bệnh, đứng ngồi không yên. Cô cầm di động, mở hộp thư, gửi đi một email.

Tề Phạm là nghi phạm trong vụ án của Chu Uẩn Khiết?

Cô không tin.

Thứ nhất, Chu Uẩn Khiết tự sát hay bị giết vẫn còn chưa có kết luận, thứ hai theo biểu hiện của Tề Phạm, rõ ràng cậu ta biết chuyện chiếc di động kia của Chu Uẩn Khiết.

Trong chiếc di động ấy phải chăng có tư liệu quan trọng hoặc là chứng cứ nào đó mới khiến Chu Uẩn Khiết mang họa sát thân?

Dù Sở Sở có nói tâm trạng Chu Uẩn Khiết không ổn định nhưng cô ta còn trẻ, nhất định phải gặp tình huống kinh khủng đến mức nào mới trở thành một người cáu kỉnh, cần đến một lượng thuốc ngủ thật lớn như vậy.

Chung Ngải ngồi trên giường, ngồi suy nghĩ đến xuất thần. Đột nhiên một đôi bàn tay nâng gò má cô lên, cô giật nảy mình. Nếu không phải cơ thể còn yếu, cô nhất định đã duỗi tay đánh trả.

Là Trần Dục.

Dáng vẻ này hoàn toàn khác với dáng vẻ gay gắt vừa đối chọi với cô khi nãy, lòng bàn tay anh vẫn còn phảng phất hơi lạnh của ngày đông, đầu ngón tay ấn vào thái dương cô, giọng trầm thấp: “Chung Ngải, thu dọn đi, đi cùng tôi!”

Cô không muốn để ý đến anh, nhưng vì bị anh nâng mặt nên không còn cách nào khác phải nhìn thẳng vào mắt anh.

“Dựa vào cái gì?”

Tốc độ nói chuyện của Trần Dục rất nhanh, bên ngoài hình như tuyết lại rơi, hàng lông mày anh óng ánh những giọt nước đọng lại.

“Em bị theo dõi. Hiện tại tôi không thể xác định được Tề Phạm có phải là hung thủ trong vụ án của Chu Uẩn Khiết hay không. Thế nhưng đám người tập kích em và đánh Tề Phạm không phải cùng một nhóm. Vì vậy, hoặc Tề Phạm là mục tiêu của bọn họ, hoặc chúng là đồng bọn của Tề Phạm. Em còn muốn đi với hắn?... Chỉ vì manh mối mà không còn muốn sống sao?”

Chung Ngải cảm giác quả tim mình như run lên, cô lên tiếng hỏi: “Nguy hiểm của Sở Sở được giải trừ rồi sao?”

Trần Dục nhìn cô: “Em còn có tâm trạng nhớ đến người khác à? Giải trừ, nhà của Sở Sở bị lục lọi, dường như bọn chúng muốn tìm gì đó!” Anh dừng lại một chút: “Có lẽ đám người đó tìm chiếc điện thoại di động mà Chu Uẩn Khiết dùng khi còn sống kia.”

Khi nghe được câu này đáy mắt Chung Ngải ánh lên một tia sáng.

Trần Dục tiếp tục: “Em nghĩ không sai, trong điện thoại của cô ta khẳng định có lưu tin tức trọng yếu nào đó. Tên Tề Phạm còn thông minh hơn em nghĩ. Có phải em cho rằng tiền thuốc thang của Tề Thành đều do Tề Phạm “moi” của Chu Uẩn Khiết?”

Chung Ngải không lên tiếng, nhưng theo bản năng cô nhìn Trần Dục.

Tròng mắt anh đen láy, khuôn mặt anh tuấn, giảo hoạt.

“Cho dù được Dương Chí Vi bao nuôi, cô ta cũng chẳng có nhiều tiền đến mức chi trả cho Tề Thành làm phẫu thuật. Người cho hắn tiền chính là bà chủ của công ty quảng cáo. Nói cách khác, có một người phụ nữ không xuất hiện được mấy lần ở công ty chồng mình đã bị Tề Phạm quyến rũ. Em cho rằng hắn đơn giản như vẻ ngoài ấy thôi sao?”

Có lẽ vì thái độ của Chung Ngải khiêu khích đến Trần Dục, anh không nói thêm lời nào, bắt đầu thu dọn đồ đạc của Chung Ngải vào chiếc vali mà Triệu Tây Ngữ mang đến.

“Tôi đã xin làm người giám hộ của em. Trước khi có thông tin của đám người đâm em, em đều không thể rời khỏi tầm mắt của tôi.” Anh quét mắt nhìn bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, bên trong vẫn còn quấn băng.

Vẻ mặt anh lãnh đạm nhưng đáy mắt tràn đầy tình cảm.

“Quá tam ba bận, mong em phối hợp.”

Chung Ngải hiểu câu này anh nói là ý gì, anh không muốn trông thấy lần thứ ba cô bị thương.

Chung Ngải xoay người, “Anh đi ra ngoài, tôi muốn thay quần áo!”

Phía sau vang lên tiếng mở cửa, rồi đóng cửa. Chung Ngải quay đầu kiểm tra, Trần Dục xác thực đã đi ra ngoài. Cô cố gắng nhịn đau thay quần áo, vừa thay vừa suy nghĩ rốt cục mình đã vô tình trông thấy ai?

Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi Chung Ngải đi theo sau Trần Dục. Vì cơ thể còn yếu nên bước đi của cô khá chậm.

Xe nhanh chóng đến bãi đậu xe dưới tiểu khu nhà Chung Ngải. Trần Dục cầm hành lý, đỡ cô vào thang máy. Cửa mở, trong nhà không còn bóng dáng của Sở Sở. Căn hộ cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Cô trông thấy Sở Sở có để lại một tờ giấy, nội dung đơn thuần muốn cám ơn cô.

Cô thay dép, trên người vẫn còn đậm mùi thuốc sát trùng. Vì vết thương, cũng nhớ lại hành vi lưu manh của Trần Dục trước đây, cô khóa chặt cửa phòng, dùng khăn ướt lau sạch người.

Xong xuôi, cô quay sang phòng ngủ, không trông thấy Trần Dục.

Đến phòng khách cô mới phát hiện anh đang lấy cánh tay che lên mắt, nằm dài trên sofa, dường như đã ngủ thiếp đi rồi.

Người đàn ông này bắt đầu từ khi nào lại có thể sống qua loa như thế, bạ đâu cũng ngủ được ư?

Chung Ngải đứng bên cạnh sofa, cúi đầu nhìn anh. Hàng lông mày, ánh mắt ấy vẫn mang đậm dáng dấp trước đây, nhưng không hẳn là hoàn toàn, có thể qua năm tháng được tô điểm thêm chút nam tính của một người đàn ông trưởng thành.

Cô xoay người tính đi lấy chăn cho Trần Dục đắp. Cổ tay cô bị kéo lại, mất thăng bằng, cô ngã ngồi lên sofa, đè nửa người lên người Trần Dục.

Anh sợ đụng lên vết thương của cô nên cánh tay không ép chặt, chỉ khống chế để cô không thể thoát thân.

Ánh đèn trong phòng sáng mờ mờ, màu xanh lam tạo nên nét thư thái, nháy mắt cả không gian như chất chứa bao nhiêu cảm xúc.

Cô nghe được thanh âm êm tai của anh, phát ra ngay phía dưới cơ thể cô.

“Tôi là lần đầu tiên, khi nào em “muốn”?”

Giữ nhiều năm như vậy, anh thật sự sắp điên rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom