• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cô Chủ Nhỏ Tiệm Thú Cưng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 17

Nghe Chung Ngải nói, Tề Phạm nổi cơn giận, nhìn thằng em trai của mình quỳ trên đất vì đau. Hắn bước ba bốn bước về phía trước, kéo em mình lên. Người phụ nữ trước mặt hắn quần áo chỉnh tề, nhìn sơ là biết thuộc tầng lớp thượng lưu. Cô nhìn hắn khiêu khích, tựa như rất xem thường câu nói “Cô bao nhiêu tuổi?” của hắn.

Tề Phạm kéo tay Tề Thành lên, quần jean Tề Thành bám đầy bụi, tay anh trai phủi phủi nơi ống quấn và đầu gối cho em. Hắn nhìn Chung Ngải: “Cô nói năng cho đàng hoàng một chút!”

Chung Ngải khẽ hừ một tiếng. Trời rất lạnh, sắc mặt của cô trắng như đám tuyết ngoài kia, đôi môi đỏ tươi, ánh mắt lạnh lùng: “Cậu bảo nó tay chân đàng hoàng một chút.”

Tề Phạm thấy Tề Thành không lên tiếng, biểu hiện vô lại vừa rồi bị khí thế nghiêm nghị của người phụ nữ đối diện chặn trở lại. E là Tề Thành đụng vào người ta trước, ai ngờ đụng tới người không phải tay vừa, không khách sáo cho nó một đá.

Tề Phạm thở dài. Tuy nhiên cho dù dạy dỗ cũng không đến phiên người ngoài như cô.

Hắn lên tiếng: “Nó dù sao cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. Cô lớn rồi, phí sức với nó làm gì?”

Chung Ngải có cả ngàn từ muốn trút ra, nhưng nhìn hai chàng thanh niên cao gầy trước mắt. Một người nét mặt đau đớn, một người trừng mắt nhìn cô. Cô chợt cảm thấy vô vị, không mở miệng giáo huấn.

“Có quản thì tự quản chính mình, đừng dạy đời người khác.” Cô mở cửa xe, đạp chân ga, chiếc xe nháy mắt chẳng trông thấy tăm hơi.

Tề Phạm đỡ em trai đi về nhà: “Như thế nào, còn đau không?”

Tề Thành xoa xoa tay: “Em cũng chỉ mạnh miệng thôi, con mẹ ấy thật sự quá tàn nhẫn.”

Tề Phạm thở phào: “Em nhìn người phụ nữ ấy đó là biết chẳng phải dạng dễ đụng vào, em đi trêu chọc người ta làm gì, thật sự không muốn sống nữa à?”

Tề Thành vẫn còn đau gối, cố gắng nặn nụ cười: “Thấy đẹp quá, em thì chưa ghẹo gái bao giờ. Muốn thử một chút.”

Tề Phạm ngồi xổm xuống, tay vỗ vỗ lên vai: “Lên đi, anh cõng!”

Chung Ngải đi quanh thôn nhỏ. Vì trời đổ tuyết lớn, che lấp mọi thứ nên cô nhất thời chưa thể tìm ra được địa chỉ Sở Sở nói. Chung Ngải hơi mệt, làng này không lớn, còn đếm ra được có bao nhiêu ống khói. Cô vòng tới vòng lui ghé vào một quán ăn nhỏ. Những chiếc chăn bông quấn plastic được chất lên làm thanh chặn, cửa sổ và mái hiên đọng lớp đá dày. Chung Ngải đậu xe, đi vào.

Trong quán không có khách, chỉ có bà chủ ngồi trước quầy thu ngân đếm tiền. Thấy cô, bà ta thoáng sửng sốt, lau tay vào tạp dề, chào hỏi: “Cô gái, ăn cơm sao?”

“Vâng!”

Không gian quán rất nhỏ nhưng khá ấm áp. Chung Ngải cởi áo khoác, gấp gọn rồi đặt trên ghế bên cạnh, hỏi: “Có thực đơn không?”

Bà chủ cười ha ha cầm một tấm bảng bằng gỗ, phía trên có xấp giấy trắng nhỏ, “Cô gái, chúng tôi chỉ là quán ăn bé tí, lại quê mùa. Ở đây chúng tôi nấu mấy món ăn thường ăn. Cô muốn ăn gì tôi bảo ông nhà nấu cho.”

Chung Ngải ngẫm nghĩ một chút: “Vậy cho tôi chén mì cà chua không cay, thêm một trứng chiên. Cám ơn!”

Bà ta nói lớn về phía nhà bếp: “Mì cà chua, chén nhỏ, không cay, một trứng chiên!”

Trong phòng bếp có tiếng đáp lại. Bà ta nhìn Chung Ngải, thầm nhận xét, sau đó lại quay trở về quầy thu ngân tiếp tục tính sổ sách. Thấy Chung Ngải rút di động trong túi xách, liếc nhìn nhưng không lướt điện thoại mà ngồi đờ người suy nghĩ. Bà ta liền tìm đề tài, bắt chuyện: “Cô gái, cháu đến thôn chúng tôi thăm người thân à?”

“Không phải!”

Bà chủ: “Tôi đã nói rồi mà, chứ nhà ai lại có được họ hàng thân thích lợi hại thế này!”

Chung Ngải cúi đầu, nhoẻn miệng cười: “Bà chủ, tôi nghe nói ở làng này có một cánh đồng lúa mạch rất đẹp?”

“Ừ… đúng đúng!” Như đụng trúng đề tài, bà ta nói một tràng: “Ngay ở phía tây. Cánh đồng lúa mạch của chúng tôi đẹp ve sầu. Đến mùa lúa chín, một mảng vàng rực, cả ngôi làng như bị nhấn chìm vào cánh đồng ấy. Mấy đứa nhỏ trong làng thích qua đó chụp ảnh. Nghe cô nhắc tôi mới nhớ khi nào đến mùa lúa chín cũng có mấy người ở ngoài thôn ghé vào chụp hình.”

“Như vậy, bình thường cũng chẳng có ai đến làng này chơi?” Chung Ngải hỏi.

“Đúng! Thường ngày, người lớn trồng trọt, mấy cậu thanh niên ra ngoài làm công, làng chẳng còn lại mấy người!” Nói xong, mì được bưng lên. Tô mì khói bốc nghi ngút, rau xanh tươi, cà chua đỏ hồng, trứng chiên hai mặt vàng óng. Chung Ngải nói tiếng cám ơn, bắt đầu ăn.

Ăn được một nửa, cánh cửa bông bị đẩy ra, một luồng khí lạnh ùa vào.

Chung Ngải ngồi quay lưng về phía cửa, không quay đầu lại nhìn, vẫn ngồi yên ăn mì. Bà chủ giật mình, không nói nên lời. Một giọng đàn ông hổn hển vang lên: “Cô… thì ra cô ở đây!”

Chung Ngải nghe giọng quen quen, quay đầu, chính là chàng thanh niên cô vừa gặp. Đáy mắt hắn ửng đỏ, lộ ra tơ máu.

“Tề Phạm, cậu muốn…” Bà chủ biết hắn.

Thế nhưng Tề Phạm vẫn nhìn Chung Ngải: “Em trai tôi đang lên cơn sốt, cô có thể lái xe đưa nó đi bệnh viện không?” Tốc độ nói rất nhanh, lộ rõ vẻ lo lắng.

Chung Ngải buông đũa, lạnh lùng: “Tôi chỉ đá nó có một cái. Nó là đồ sứ à?”

Bà chủ nghe vậy giật mình, một cô gái trông điềm đạm thế này lại dám ra tay với anh em nhà Tề Phạm?

“Tôi không có ý này.” Giọng nam nặng nề vang lên, “Em tôi mắc bệnh bạch cầu, thể chất rất yếu!” Hắn hít một hơi thật sâu, tựa như bỏ xuống tôn nghiêm của đàn ông: “Tôi đã hỏi qua trong thôn không ai có xe.”

Mì vẫn còn bốc khói nghi ngút, mùi dầu mè và mùi hành thoang thoảng, Tề Phạm nhìn người phụ nữ trước mặt, gương mặt cô lạnh tanh, không biểu hiện chút cảm xúc nào.

Ngay lúc bà chủ muốn tiến lên nói vài câu, Chung Ngải đột nhiên đứng dậy, rút tiền trong ví, đặt lên bàn, nói tiếng cảm ơn bà chủ, tiếp theo, cô cầm áo khoác, vừa đi vừa mặc lên người.

“Đi thôi!” Đi ngang qua Tề Phạm, cô lên tiếng.

“Cám ơn!” Người đàn ông nhìn cô, tay vẫn cuộn chặt.

“Trong làng có bệnh viện không?” Chung Ngải vừa lái xe vừa hỏi.

“Chỉ có một chỗ khám bệnh, có một bác sĩ, nhưng tôi chạy qua tìm rồi. Bác sĩ lên trấn thăm con trai, không có ở nhà!”

Sau đó không một ai lên tiếng, Chung Ngải theo hướng dẫn của Tề Phạm ngừng xe. Một căn nhà gạch không lớn, cũng không có sân rộng như nhà hàng xóm, chỉ có một gốc cây cổ thụ mọc xiêu vẹo ở góc sân nhỏ. Tề Phạm xuống xe: “Tôi cõng em trai lại đây, cô có thể giúp tôi khóa cửa không?”

Chung Ngải gật đầu, cầm lấy chìa khóa từ tay hắn, chiếc chìa khóa bằng sắt, rỉ sét.

Cậu nhóc nét mặt ương ngạnh vừa rồi không còn, hiện tại hai mắt nhắm chặt, môi tím bầm, nằm trên lưng anh trai, tay chân buông thõng, đung đưa qua lại theo từng nhịp bước.

Chung Ngải mở cửa xe nhìn Tề Phạm cẩn thận đặt Tề Thành vào ghế sau. Cô ngồi lại ghế lái, ra hiệu bọn họ cài dây an toàn, mở điều hòa ấm đến mức tối đa.

“Đi bệnh viện nào?”

“Bệnh viện trấn Tây Lĩnh.”

Tốc độ lái xe rất nhanh, suốt đường đi Chung Ngải không nói câu nào, từ kính chiếu hậu Chung Ngải có thể quan sát sắc mặt ngày càng xanh xao của Tề Thành. Tề Phạm nắm chặt tay em trai, trời lại đổ tuyết, ánh mắt hắn nhìn mông lung.

Đến bệnh viện trấn Tây Lĩnh, Tề Phạm nhảy xuống xe, cõng Tề Thành về phía phòng cấp cứu, vừa chạy vừa la lớn: “Bác sĩ, y tá!”

Tiếng nói của hắn như có lực xuyên thấu, Chung Ngải khóa xe, đi nhanh theo hắn. Bên tai cô phảng phất vang lên một thanh âm chất phát, thâm trầm cũng từng gọi qua tên của cô như vậy.

Cô nhìn bóng lưng Tề Phạm, chợt hoảng hốt khi bắt gặp bóng người đứng phía bên kia.

Gương mặt cô không chút cảm xúc nhìn thao tác của bác sĩ và y tá. Có y tá yêu cầu Tề Phạm đi làm thủ tục nhập viện và thanh toán trước các xét nghiệm. Tề Phạm sờ sờ túi áo, hắn đi ra ngoài nhờ Chung Ngải trông chừng em trai một lúc. Chung Ngải đảo qua nét mặt của hắn.

“Tôi đi nộp phí. Cậu cứ ở đây!” Nói xong liền ra khỏi phòng cấp cứu.

Tất cả các thủ tục đã xong, Tề Thành được chuyển qua phòng bệnh nội trú. Tề Phạm ngồi xổm xuống đất, dựa vào bức tường hành lang, hai cánh tay chụm lại, vùi đầu vào trong. Nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu.

Chung Ngải cầm hai chai nước suối đến.

“Cám ơn!” Hắn nhận lấy, ngửa đầu uống hơn nửa chai. Đáy mắt đỏ quạch, “Nó không phải cố tình làm vậy với cô!”

“Ừm!”

Người đàn ông ngồi trên nền nhà tựa như có rất nhiều điều muốn nói. Hắn đột nhiên đứng dậy, phủi phủi bụi, “Tôi đi rút tiền trả cô!”

“Không vội!”

“Tôi biết đối diện có cột ATM, cô chờ tôi một lát.” Rồi đưa mắt nhìn em trai đang say ngủ.

Chung Ngải ngồi ở hành lang đợi gần một tiếng, cũng không thấy hắn quay trở lại. Cô nhìn đồng hồ, tính ra ngoài xem thế nào.

Xuyên qua đường cái, đi thêm một quãng, chợt nghe thấy đầu hẻm truyền đến âm thanh huyên náo.

Cô dừng bước, tay siết chặt túi xách. Có tiếng thở đứt quãng truyền đến. Ngày đông, trời tối rất nhanh, ngõ hẻm không có chiếc đèn đường nào, rất tối, không thể thấy rõ.

Cô nhớ bà chủ gọi hắn là Tề Phạm.

Chung Ngải hắng giọng, gọi: “Tề Phạm?”

Trong ngõ hẻm bỗng nhiên yên tĩnh hẳn. Chung Ngải cầm di động lập tức nhắn tin cho Triệu Tây Ngữ: Đường cái đối diện Bệnh viện trấn Tây Lĩnh, hướng đông, hẻm thứ ba, báo cảnh sát.

Chung Ngải mở đèn pin điện thoại, chiếu về phía con hẻm.

Một người đàn ông cao gầy nằm cuộn mình trên đất, run rẩy vì đau đớn.

Chính là người đàn ông Chung Ngải muốn tìm, Tề Phạm.

Tia sáng quét qua, mấy tên du côn mặc áo khoác nhung đen, trong tay vẫn cầm gạch, miệng phì phèo thuốc lá. Trông thấy cô, tên hút thuốc búng tàn thuốc, dập lửa, đá mạnh vào người Tề Phạm: “Đàn bà? Quá đẹp!” Ánh mắt gã tàn nhẫn, trên má có một vết sẹo dài.

Chung Ngải cất điện thoại vào túi áo khoác, ấn ghi âm.

“Thả cậu ta ra!”

Tên mặt sẹo nhíu mày, nghẹo nghẹo cổ: “Con đàn bà của mày à? Vậy tiền của mày có thể tính vào nó, xong việc thì cho anh em bọn tao vui vẻ một chút!”

Gã phá lên cười, giọng cười đểu giả.

Chung Ngải dần dần thích ứng được bóng tối, lạnh nhạt: “Ngu xuẩn, rập khuôn!”

Mấy tay đàn ông không hiểu ý cô nhưng từ ngữ khinh miệt của cô khiến chúng tức giận.

“Mày ném túi xách qua đây để ông mày đếm xem có bao nhiêu tiền.”

Chung Ngải nhẹ nhàng mở khóa kéo, cầm dao, đẩy nhẹ vỏ bao.

“Một đánh năm, được lắm!” Ánh mắt cô bình tĩnh đến đáng sợ. Có một tên đẩy đẩy gã mặt sẹo, nhỏ giọng: “Tam ca, con này trông có vẻ có gia thế, hay là bọn mình đừng gây chuyện!”

“Phí lời. Mau cướp túi xách cho tao. Đừng để chỉ một con đàn bà cũng không xử được.” Đàn em nghe gã nói, cầm cục gạch trong tay, khí thế xông về phía trước. Khi đến trước mặt cô, cổ tay gã bị vặn ngược, cục gạch rớt xuống đất. Đám còn lại chưa kịp phản ứng cô đã xử xong tên trước mặt, tiếng lộp cộp vang lên, cánh tay phải của gã bị bẻ lọi. Gã đau đớn, gào thét.

Chung Ngải cầm dao găm bên tay phải, mũi dao dính máu.

Dĩ nhiên đám côn đồ không nghĩ tới cô lại mạnh đến mức này, tên mặt sẹo xắn tay áo, rút dao trong túi quần, chuẩn bị quyết chiến!

“Bà mày!”

Trong chớp mắt, một thứ bay vèo qua, nện mạnh trên cổ tay tên mặt sẹo, gã đau đến mức buộc phải ném con dao xuống đất.

Cảm giác có người tiếp cận, Chung Ngải phản xạ theo bản năng, ngay lập tức nghe giọng nam trấm ấm rất quen thuộc vang lên.

“Là tôi!”

Trần Dục đè cổ tay, thu lại con dao găm trong tay Chung Ngải.

Anh khoát tay lên bả vai cô, hẻm nhỏ có cơn gió lạnh thổi đến.

Trần Dục kề sát vành tai Chung Ngải: “Đánh nhau là chuyện của đàn ông, em không cần đụng tay.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom