“Chúng ta từ bên phía phòng thí nghiệm giải phẫu của Học viện y học Giang Thành đã tìm ra được xương sọ của Tống Duyệt. Bộ xương này xen lẫn trong tiêu bản khác rất khó phát hiện. Người phụ trách phòng thí nghiệm cho biết bọn họ thường xuyên kiểm kê định kỳ nhưng không hề phát hiện có thêm một bộ.”
Lý Trường Phong gật đầu: “Không có gì lạ, tên Hình Thiên Hải rất thận trọng, hắn bỏ vào một cái sẽ tự động mang đi một cái.”
Lâm Lang nói tiếp: “Hơn nữa cái hắn mang đi chắc chắn là giả, dễ dàng thủ tiêu.”
“Chính xác!” Lý Trường Phong tiếp lời, “Camera có thu được hình ảnh chứng minh hắn đổi bộ xương sọ này không?”
“Không có! Hắn rất cẩn thận, ngoại trừ ở cổng thu được hình ảnh hắn cầm bưu kiện chuyển phát nhanh vào trong. Còn lại camera ở phòng làm việc và phòng thí nghiệm đều bị hư rồi. Thêm vào đó, trên bộ xương không có vân tay của hắn, không thể nào chứng minh được bộ xương sọ này là do hắn đổi vào.”
“Mẹ kiếp!” Lý Trường Phong không nhịn được chửi thề, mặt mày tối xầm. Mọi manh mối đều chỉ vào Hình Thiên Hải nhưng lại thiếu mất chứng cứ chứng minh những mang mối ấy.
“Thế nhưng, theo như cảnh sát điều tra được nửa năm trước có một sinh viên của học viện không cẩn thận làm hư một thiết bị thí nghiệm, bởi vì gia đình gặp khó khăn nên Hình Thiên Hải đã bỏ tiền ra mua đền lại, học viện không truy cứu trách nhiệm của sinh viên đó. Hành động này của Hình Thiên Hải khiến tất cả các sinh viên ca tụng. Tuy nhiên chúng ta tra ra được thiết bị bị hư đó lại do chính Hình Thiên Hải mang đi.”
“Là thiết bị gì?”
“Máy cưa điện dùng trong phòng thí nghiệm giải phẫu.”
“Nghĩa là chiếc máy này khả năng chính là hung khí tên Hình Thiên Hải dùng để chặt xác?” Lâm Lang hỏi.
Theo báo cáo nghiệm thi, dấu vết cắt sắc bén trên xương của Tống Duyệt là do cưa điện tạo thành.
Nói cách khác hung khí giết người đã được xác định, phương pháp gây án cũng biết, thậm chí ngay cả hung thủ cũng nắm trong tay nhưng không tài nào định tội hắn!
Bầu không khí trong phòng làm việc không mấy dễ chịu, mấy ngày liên tục lao đầu vào vụ án này nhưng chẳng có gì tiến triển, tâm trạng mọi người cực kỳ ủ rũ.
“Quên đi quên đi. Chúng ta đi ăn trước đã, vụ án phải theo nhưng cơm cũng vẫn phải ăn.” Lý Trường Phong thấy mọi người đều mệt mỏi, ông lên tiếng đề nghị. Lúc này ăn uống một bữa no say cũng là cách khích lệ tinh thần của toàn đội: “Ờ mà Giản Diệc Thừa đâu? Tại sao không thấy cậu ấy?”
“À! Cậu ấy nói ra ngoài một chuyến, đi khá gấp nên chưa kịp hỏi cậu ấy là đi đâu!” Lâm Lang trả lời.
Đang nói thì bắt gặp Giản Diệc Thừa vội vã chạy vào, “Đội trưởng Lý, có phát hiện quan trọng.”
Giản Diệc Thừa không phải là người hay nói đùa, hơn nữa hiện tại vẻ mặt của anh khá nghiêm túc, mọi người biết anh đã tìm ra được manh mối gì đó rất lớn.
“Phát hiện gì?”
“Hình Thiên Hải không phải là lần đầu tiên gây án!”
Toàn đội chấn động: “Hả?”
Sau khi kinh ngạc Lý Trường Phong vội hỏi: “Cậu kể lại chi tiết tình hình cho tôi nghe xem thế nào.”
“Thủ pháp gây án của Hình Thiên Hải rất lão luyện và chuyên nghiệp, lên kế hoạch và xử lý rất gọn gàng sạch sẽ khiến cảnh sát chúng ta không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào. Vì vậy tôi hoài nghi có lẽ không phải hắn giết người lần đầu, chỉ là chúng ta chưa có chứng cứ….”
Sau khi Giản Diệc Thừa và Lâm Lang tìm được xương sọ của Tống Duyệt, anh bỗng nhiên nhớ ra lần đầu tiên anh bước chân vào phòng làm việc của Hình Thiên Hải ở bệnh viện, anh nhìn thấy một mô hình xương cốt của người. Có không ít bác sĩ đều trưng bày những mô hình cơ thể người trong văn phòng để dễ dàng quan sát và học tập nên anh không để tâm.
“Ngày hôm nay tôi qua phòng làm việc của hắn kiểm tra lại một lần nữa, tôi phát hiện ra xương cốt ấy không phải tiêu bản nhân tạo mà là xương người thật.”
Lâm Lang khiếp sợ: “Không phải … thêm một mạng người nữa chứ?”
Giản Diệc Thừa gật đầu, chậm rãi nói tiếp: “Tôi liền lấy một đoạn xương ngón tay về cảnh cục, đưa sang phòng pháp y làm giám định ADN, kết quả đã có rồi.”
“Chủ nhân đốt xương này là Lý Minh, nam, sinh năm 1977. 14 năm trước đã mất tích ở thành phố Giang, sau khi ba mẹ anh ta báo án đã lưu lại mẫu ADN do đó chúng ta mới có thể đối chiếu được trong kho dữ liệu.”
“Theo tài liệu cho thấy người này và vợ đầu tiên của Hình Thiên Hải, Lâm Kiều Kiều, là bạn học cấp 3, cũng là mối tình đầu của cô ta. Đồng thời khoảng thời gian Lý Minh mất tích trùng hợp với thời gian tử vong của Lâm Kiều Kiều.”
“Ôi! Mẹ ơi!” Cả phòng ai nấy hít sâu một hơi, nảy sinh suy đoán đáng sợ.
Lý Trường Phong: “Nói như vậy, Lý Minh cũng do Hình Thiên Hải giết?”
Nếu đúng là như vậy, dựa vào tuổi thơ của Hình Thiên Hải suy đoán động cơ sát hại Lý Minh rất có thể là trả thù. Khả năng đôi này tình cũ tự bén khiến Hình Thiên Hải tức giận ra tay. Dựa vào hành vi hành hạ thi thể của Tống Duyệt cho hả giận cho thấy phải chăng Lâm Kiều Kiều chẳng phải chết đơn thuần do tai nạn xe cộ.
Suy đoán quá mức khủng khiếp nhưng có lẽ đây chính là chân tướng.
Lý Trường Phong trầm tư chốc lát rồi ra quyết định: “Lập tức thành lập tổ chuyên án gộp ba vụ án của Lý Minh, Lâm Kiều Kiều và vụ án của Tống Duyệt làm một.”
Giản Diệc Thừa bổ sung: “Phải chăng phải thêm cả Trần Tử Thành nữa.”
Mọi người: “?”
“Là đối tượng ngoại tình của Tống Duyệt, đã mất trong cơn bão Helena hai tháng trước ở Đài Loan.”
Cũng có thể đó chỉ là tai nạn bất ngờ… nhưng bây giờ đặt chung vào một chỗ không thể không khiến mọi người hoài nghi.
*
Khi Giản Diệc Thừa gọi điện thoại đến thì Sơ Ngữ đang tiếp khách, anh không nói nhiều chỉ muốn cám ơn cô. Sơ Ngữ không biết lời cám ơn này có phải vụ cô nhắc anh lần trước hay không; thế nhưng, mặc kệ đúng hay không đúng, cô chỉ còn cách giả ngu bởi trên thực tế cô chỉ kể lại chuyện vui thời sinh viên chứ không trực tiếp nói lên điều gì.
Cúp điện thoại, Sơ Ngữ tiếp tục tiếp khách của mình.
“Ngại quá, chúng ta tiếp tục thôi!”
Ngồi đối diện cô là một người phụ nữ trung niên, tuy bà ta đã có tuổi nhưng làn da được chăm sóc rất tốt. Bà đeo một cặp mắt kính màu trà trông rất trí thức, phía sau gọng kính là cặp mắt trong suốt, có thể nhìn thấy đáy. Sắc mặt bà ta trắng bệch giống như người suốt ngày giam mình trong nhà, nhưng cũng chẳng khó lý giải, người mù ra ngoài quả thật có nhiều bất tiện.
Sơ Ngữ đứng dậy đi đến bên cạnh bà ta, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu chú chó đang ở dưới chân bà nở nụ cười, “A Sanh theo chị vào bên trong được không?”
Chú chó tên A Sanh sượt sượt bắp chân nhỏ của bà chủ, rên khẽ hai tiếng tựa như muốn hỏi ý kiến bà chủ của mình.
Bà đưa tay, quơ quơ trong không khí mấy lần mới lần được đến đầu của A Sanh, xoa nhẹ, “A Sanh, đi đi con!”
Giọng bà dịu dàng, đặc biệt khi bà kêu hai tiếng A Sanh phảng phất chất chứa rất nhiều tình cảm.
Sơ Ngữ cảm thấy thương cảm cho bà, một người phụ nữ dịu dàng như vậy lại chẳng thể nhìn thấy được gì. Tuy bà không trông thấy nhưng Sơ Ngữ cũng chẳng dám nói chuyện với A Sanh ngay trước mặt bà, cô đưa nó vào phòng trị liệu.
A Sanh khá hưng phấn: “Chị nghe hiểu tiếng Sanh nói ư?”
Sơ Ngữ cẩn thận giải thích lại cho nó, rồi câu chuyện mới đi vào đề tài chính, “Tại sao em lại không vui? Nghe cô nói mấy hôm nay em bỏ ăn.”
A Sanh cụp mắt, nằm nhoài người: “Vì “mẹ” đang rất buồn, “mẹ” buồn làm sao Sanh vui cho được.”
Sơ Ngữ hiểu rõ. Thật ra có những lúc tâm tình của thú cưng như cùng một nhịp với chủ nhân, đặc biệt đối với những người chủ nhân như bà Trần và A Sanh vậy. Quan hệ của bọn họ đã vượt qua giới hạn giữa người và vật, A Sanh là nhu cầu, là đối tượng ỷ lại, trong cuộc sống không thể thiếu nó; nói là thú cưng, chi bằng gọi nó là người thân. Vì vậy tình cảm của bọn họ rất sâu sắc, A Sanh cũng bị có những cảm xúc vui buồn sướng khổ giống như bà.
Nói cách khác, người cần trị liệu tâm lý không phải A Sanh mà là bà Trần. Một khi tâm trạng của bà được điều tiết, tốt lên thì tự dưng A Sanh cũng vui vẻ hơn.
Sơ Ngữ vô tình tìm hiểu việc riêng của bà Trần, và A Sanh cũng rất vui vẻ kể lại mọi chuyện: “Hằng năm cứ vào khoảng thời gian này “mẹ” đều không vui vì là ngày sinh nhật của cậu chủ. Sau khi cậu chủ qua đời, “mẹ” thật sự rất khó vượt qua.”
Sơ Ngữ ngẩn ra nhìn người phụ nữ ở bên ngoài qua tấm kiếng. Bà vẫn mỉm cười, dáng vẻ tao nhã và thong dong nhưng không ai nhìn ra được nội tâm đau buồn của bà.
Một bà mẹ mất đi đứa con của mình.
A Sanh vui vẻ chạy lại cạ vào chân của bà Trần, bà biết nó đi ra nên ngẩng đầu hỏi: “Sao rồi… A Sanh không sao chứ?”
“Không sao ạ, cô không cần lo lắng.” Sơ Ngữ chần chừ một chút rồi quyết định nói thật: “A Sanh lo cho cô đấy ạ. Nó nhìn ra được cô không vui nên nó cũng buồn theo.”
Bà Trần ngẩn người, rồi cúi đầu xoa xoa đầu A Sanh: “A Sanh đúng là tri kỷ của mẹ…”
*
Vụ án 14 năm trước tuy rằng đã xảy ra từ lâu lắm rồi nhưng vì đây là lần đầu tiên Hình Thiên Hải gây án, kinh nghiệm không có nên lưu lại rất nhiều sơ hở. Vụ án nhanh chóng có được những bước tiến mới.
Bình luận facebook