Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-87
Chương 87: Hắc phong số một
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đúng vậy”
“Bình thường đều như vậy.” “Trong phạm vi điểm giới hạn, cố gắng hết mức để mở rộng phạm vi năng lực và thời gian sử dụng năng lực của bản thân, như vậy có thể tìm thấy vị trí năng lượng giao thoa mạnh nhất và dựa vào sự di chuyển của khu vực năng lượng giao thoa để phán đoán sự chuyển động cũng như khoảng cách của đối phương.
Vị đội trưởng cao gầy trả lời câu hỏi của tôi một cách chi tiết với chất giọng lanh lảnh.
“Xin cảm ơn câu trả lời của các vị đội trưởng.” Tôi cúi đầu cảm ơn.
“Vậy nên, việc đội trưởng Kinh Thiên dùng tôi để định vị đối phương không có gì sai cả.
Trước đây anh ta cũng đã trả lời rằng, anh ta sẽ luôn quan sát tình trạng thể chất của tôi.
Sau khi xác định rằng tôi có thể phát huy ổn định thì anh ta mới đưa ra quyết định không ngăn cản tối thi triển năng lực của mình, làm thế là để định vị được Tinh Tộc đã lợi dụng năng lực gian lận trong thi cử sớm nhất có thể.
Điều này, đội trưởng Kình Thiên không hề sai.” “Nhưng nó cũng khiến năng lực của cậu đạt điểm tới hạn vào ngày thứ hai.” Bạch Mặc bất ngờ sải bước đến trước mặt tôi rồi nói lớn.
Đối con ngươi đen láy của cậu ấy nhìn chằm chằm vào tối.
“Nếu như ngày đầu tiên anh ta không để cậu tiêu hao quá mức, thì ngày thứ hai sao cậu có thể bị cạn kiệt năng lực rồi bị sốc chứ!” Bạch Mặc lớn tiếng chất vấn.
Ánh mắt cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, trong đó như dấy lên sóng cả ngập trời, muốn cuốn tôi vào trong vực sâu hun hút, khiến tôi không thể nói giúp Kình Thiên một câu nào nữa.
Tôi biết, vì việc này nên trong lòng cậu ấy vẫn luôn có khúc mắc với Kình Thiên.
Về tình về lí, tôi rất cảm động, thậm chí là rất hạnh phúc khi cậu ấy yêu tôi đến vậy.
Nhưng mà sau khi dùng lý trí để nhận thức và phân tích tất cả mọi chuyện, tôi tạm thời phải...
đối địch với cậu ấy.
Tôi cười khẽ, quay lại đối mặt với Kình Thiên: “Đội trưởng Kinh Thiên, cho hỏi năng lực của anh là gì?” “Khống chế suy nghĩ!” Kinh Thiên trả lời.
Tôi lại chỉ tay về phía Kinh Không: “Vậy cho hỏi năng lực của Kinh Không là gì?” “Là phân tử hóa vật thể.” “Ồ! Thì ra Kinh Không phân tử hóa mọi vật để đi xuyên tường à?” “Đúng vậy!” Kinh Thiên gật đầu, còn Kinh Không thì ngồi đực mặt ra không hiểu gì.
“Vậy thì, xin hỏi bốn vị cảnh sát tinh năng phụ trách bắt Phương Năng ngày hôm đó có năng lực gì?” “Năng lực của cảnh sát Vương Thâm và Quách Đông là can thiệp vào sóng não, cảnh sát Trương Đạc và Trần Lâm có năng lực khống chế lửa.” “Tô Linh!” Bạch Mặc đột nhiên bước đến bên cạnh tôi.
“Những câu hỏi của cậu không liên quan đến sự kiện lần này.”
“Có thật là không liên quan không?” Tôi cười hỏi ngược lại, Bạch Mặc đần mặt ra khi thấy nụ cười của tôi.
Trên đời này, không một ai có thể làm cho Bạch Mặc rối lòng.
Nếu như có, thì người đó ắt hẳn là Tô Linh tôi! Tôi nhìn cậu ấy, hỏi: “Vậy thì xin hỏi cậu Bạch Mặc, năng lực của Tố Linh tôi đây là gì?” “Đó là khiến cho Tinh Tộc trong một phạm vi nhất định không sử dụng được năng lực..” Đột nhiên, tiếng trả lời vang lên khắp phòng.
Tôi nở nụ cười, gật đầu với Hải Cơ, Nữ Thần Dạo Đêm, Em Gái Hư Không, Kinh Không và những đội trưởng vừa lên tiếng trả lời.
“Vậy nên, trong lần hành động này không có bất kỳ Tinh Tộc nào là người tiên đoán, đúng không? Đội trưởng Kinh Thiên?” Tôi quay lại, nghiêm túc đặt câu hỏi với Kình Thiên.
Tức khắc, Kình Thiên thể mà lại đờ người ra.
Lần này không chỉ có anh ta, mà Bạch Mặc, thậm chí là cả doanh trưởng Quyền Bá và thầy Lãnh Gia cũng đều ngẩn người.
Giữa đám người đang ngơ ngác, tôi đi về phía ban điều trần.
Tôi nhìn thẳng vào người thầy phong độ ngời ngời mà tôi kính trọng, ngưỡng mộ - Hiệu trưởng Âu Hạc: “Xin hỏi thầy hiệu trưởng, ngài có biết rõ về năng lực của những Tinh Tộc đã được biết đến hiện giờ hay không?” Thầy Âu Hạc mỉm cười nhìn tôi: “Biết rõ.” “Thưa thầy hiệu trưởng, trong số tất cả những Tinh Tộc đã được biết đến, có ai có năng lực tiên đoán không? Ngài chỉ cần trả lời có hoặc không, không cần phải nói tên người đó ra.” Thầy hiệu trưởng mỉm cười nhìn mấy bà cô và ông chú ngồi bên cạnh, rõ ràng họ đều là những người có thân phận không tầm thường, và họ đều mỉm cười gật đầu.
“Có” Một tiếng cất lên vô cùng hùng hồn, “Nhưng không nhiều.
Từ trước đến nay chúng tôi chỉ tìm thấy hai người, hơn nữa họ chỉ có thể dự đoán những việc xảy ra trong một hai phút sau mà thôi.” “Xin cảm ơn thầy hiệu trưởng.” Tôi bước trở về đứng giữa Bạch Mặc và Kinh Thiên - hai kẻ đều đang sững sờ: “Cho nên, sao đội trưởng Kinh Thiên có thể dự đoán được chuyện của ngày hôm sau chứ?” Tôi lớn tiếng hỏi tất cả mọi người trong phòng, ngay lập tức ánh mắt ngơ ngác của mọi người đều chuyển sang kinh ngạc.
“Bốp!” Doanh trưởng Quyền Bá vỗ mạnh xuống mặt bàn, vui mừng ra mặt, tiện thể còn liếc thầy Lãnh Gia với vẻ đắc ý, khóe miệng thì nhếch lên hết cỡ.
Thầy Lãnh Gia sầm mặt, chau mày.
Bầu không khí trong phòng điều trần bỗng chốc nóng hơn hẳn, nhưng lại không có ai lên tiếng mà vẻ nôn nóng chỉ hiện lên trong mắt mỗi người.
Bọn họ đều ngồi thẳng lưng, cổ rướn lên, môi mấp máy, hệt như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không dám phá vỡ k luật của phiên điều trần.
Bạch Mặc quay ngoắt đi, mặt đanh lại.
Tôi cảm nhận được cả sát khí và cơn giận dữ của cậu ấy.
Khó khăn lắm cậu ấy mới có thể giẫm đạp “tình địch” của mình dưới chân, vậy mà tôi lại kéo người ta dây thoát khỏi sự khống chế của cậu ấy.
Nếu như kẻ giải thoát cho con mồi của cậu ấy không phải tôi, ắt hẳn cậu ấy sẽ xé nát đối phương ra thành trăm mảnh.
Nhưng mà cái kẻ ấy lại là tôi, người mà cậu ấy không thể đụng đến, không dám trái ý nhất.
“Trong lần hành động đó, không một ai có thể dự đoán được ngày hôm sau sẽ xảy ra chuyện gì, càng không thể dự đoán được tôi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!” Tôi tiếp tục nói rất dõng dạc: “Tôi muốn hỏi tất cả các đội trưởng có mặt tại đây, trong mỗi lần thi hành nhiệm vụ, các vị có thể dự đoán được bản thân sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng hay không?” “Không thể.” Mọi người đồng loạt lắc đầu.
“Vậy, giả sử các vị có thể dự đoán được, liệu các vị có từ bỏ nhiệm vụ không?” “Tất nhiên là không!” Vị đội trưởng có thân hình to cao vạm vỡ tức thì đứng dậy trả lời tôi.
Ngay sau đó, tất cả những đội trưởng khác cũng nhao nhao đứng dậy, ý chí sục sôi.
“Bảo vệ mọi người, bảo vệ sự yên bình của thế giới này, chúng tôi tuyệt đối không lùi bước!” “Đúng vậy!” “Cho dù dự đoán được, chúng tôi có thể dùng những cách khác để tránh phải hy sinh, nhưng chắc chắn sẽ không từ bỏ nhiệm vụ!”
“Đúng vậy!” “Cho dù nhất định phải hy sinh vì chính nghĩa trong tim thì chúng tôi cũng tuyệt đối không làm rùa rụt cổ!”
“Chính xác!”
“Chính xác!”
Những lời dõng dạc hùng hồn của mọi người khiến tôi cảm động khôn xiết.
Mặc dù cạnh tranh với Kình Thiên, nhưng bọn họ đều là những người đường hoàng.
Trong việc bảo vệ đất nước, bảo vệ cuộc sống bình yên cho người dân, bọn họ và Kình Thiên luôn đứng cùng chiến tuyến.
Bọn họ, đều là anh hùng.
Hơn nữa, tất cả đều là những anh hùng thầm lặng.
Điều khiến người khác cảm động hơn nữa chính là bọn họ cam tâm tình nguyện thầm lặng như thế! Nhưng anh hùng thì cũng là người, không phải thần thánh.
Họ cũng sẽ có lúc sơ xuất, có lúc phạm phải sai lầm.
Nhưng nếu như chỉ vì chút lỗi lầm nhỏ ấy mà lại chỉ trích, trách móc họ, hoàn toàn phủ định hết tất cả những cống hiến và hy sinh của họ cho thế giới này, vậy thì anh hùng cũng sẽ cảm thấy đau lòng, thất vọng.
Huống chi, họ sẽ vì những sai sót này mà nỗ lực gấp trăm gấp ngàn lần hơn nữa! Sẽ cống hiến hơn nữa! Sẽ liều mình nhiều hơn nữa! Họ sẽ làm nhiều việc hơn nữa để bù đắp cho nỗi áy náy và tự trách trong lòng mình.
Họ là những người tốt, chỉ có người tốt mới vì sai lầm của mình mà áy náy và tự trách bản thân.
Người xấu có làm vậy không? Chúng ta không thể làm tổn tương trái tim của anh hùng.
Mất đi một anh hùng, sẽ có cả ngàn kẻ xấu vỗ tay vui mừng.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Bình thường đều như vậy.” “Trong phạm vi điểm giới hạn, cố gắng hết mức để mở rộng phạm vi năng lực và thời gian sử dụng năng lực của bản thân, như vậy có thể tìm thấy vị trí năng lượng giao thoa mạnh nhất và dựa vào sự di chuyển của khu vực năng lượng giao thoa để phán đoán sự chuyển động cũng như khoảng cách của đối phương.
Vị đội trưởng cao gầy trả lời câu hỏi của tôi một cách chi tiết với chất giọng lanh lảnh.
“Xin cảm ơn câu trả lời của các vị đội trưởng.” Tôi cúi đầu cảm ơn.
“Vậy nên, việc đội trưởng Kinh Thiên dùng tôi để định vị đối phương không có gì sai cả.
Trước đây anh ta cũng đã trả lời rằng, anh ta sẽ luôn quan sát tình trạng thể chất của tôi.
Sau khi xác định rằng tôi có thể phát huy ổn định thì anh ta mới đưa ra quyết định không ngăn cản tối thi triển năng lực của mình, làm thế là để định vị được Tinh Tộc đã lợi dụng năng lực gian lận trong thi cử sớm nhất có thể.
Điều này, đội trưởng Kình Thiên không hề sai.” “Nhưng nó cũng khiến năng lực của cậu đạt điểm tới hạn vào ngày thứ hai.” Bạch Mặc bất ngờ sải bước đến trước mặt tôi rồi nói lớn.
Đối con ngươi đen láy của cậu ấy nhìn chằm chằm vào tối.
“Nếu như ngày đầu tiên anh ta không để cậu tiêu hao quá mức, thì ngày thứ hai sao cậu có thể bị cạn kiệt năng lực rồi bị sốc chứ!” Bạch Mặc lớn tiếng chất vấn.
Ánh mắt cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, trong đó như dấy lên sóng cả ngập trời, muốn cuốn tôi vào trong vực sâu hun hút, khiến tôi không thể nói giúp Kình Thiên một câu nào nữa.
Tôi biết, vì việc này nên trong lòng cậu ấy vẫn luôn có khúc mắc với Kình Thiên.
Về tình về lí, tôi rất cảm động, thậm chí là rất hạnh phúc khi cậu ấy yêu tôi đến vậy.
Nhưng mà sau khi dùng lý trí để nhận thức và phân tích tất cả mọi chuyện, tôi tạm thời phải...
đối địch với cậu ấy.
Tôi cười khẽ, quay lại đối mặt với Kình Thiên: “Đội trưởng Kinh Thiên, cho hỏi năng lực của anh là gì?” “Khống chế suy nghĩ!” Kinh Thiên trả lời.
Tôi lại chỉ tay về phía Kinh Không: “Vậy cho hỏi năng lực của Kinh Không là gì?” “Là phân tử hóa vật thể.” “Ồ! Thì ra Kinh Không phân tử hóa mọi vật để đi xuyên tường à?” “Đúng vậy!” Kinh Thiên gật đầu, còn Kinh Không thì ngồi đực mặt ra không hiểu gì.
“Vậy thì, xin hỏi bốn vị cảnh sát tinh năng phụ trách bắt Phương Năng ngày hôm đó có năng lực gì?” “Năng lực của cảnh sát Vương Thâm và Quách Đông là can thiệp vào sóng não, cảnh sát Trương Đạc và Trần Lâm có năng lực khống chế lửa.” “Tô Linh!” Bạch Mặc đột nhiên bước đến bên cạnh tôi.
“Những câu hỏi của cậu không liên quan đến sự kiện lần này.”
“Có thật là không liên quan không?” Tôi cười hỏi ngược lại, Bạch Mặc đần mặt ra khi thấy nụ cười của tôi.
Trên đời này, không một ai có thể làm cho Bạch Mặc rối lòng.
Nếu như có, thì người đó ắt hẳn là Tô Linh tôi! Tôi nhìn cậu ấy, hỏi: “Vậy thì xin hỏi cậu Bạch Mặc, năng lực của Tố Linh tôi đây là gì?” “Đó là khiến cho Tinh Tộc trong một phạm vi nhất định không sử dụng được năng lực..” Đột nhiên, tiếng trả lời vang lên khắp phòng.
Tôi nở nụ cười, gật đầu với Hải Cơ, Nữ Thần Dạo Đêm, Em Gái Hư Không, Kinh Không và những đội trưởng vừa lên tiếng trả lời.
“Vậy nên, trong lần hành động này không có bất kỳ Tinh Tộc nào là người tiên đoán, đúng không? Đội trưởng Kinh Thiên?” Tôi quay lại, nghiêm túc đặt câu hỏi với Kình Thiên.
Tức khắc, Kình Thiên thể mà lại đờ người ra.
Lần này không chỉ có anh ta, mà Bạch Mặc, thậm chí là cả doanh trưởng Quyền Bá và thầy Lãnh Gia cũng đều ngẩn người.
Giữa đám người đang ngơ ngác, tôi đi về phía ban điều trần.
Tôi nhìn thẳng vào người thầy phong độ ngời ngời mà tôi kính trọng, ngưỡng mộ - Hiệu trưởng Âu Hạc: “Xin hỏi thầy hiệu trưởng, ngài có biết rõ về năng lực của những Tinh Tộc đã được biết đến hiện giờ hay không?” Thầy Âu Hạc mỉm cười nhìn tôi: “Biết rõ.” “Thưa thầy hiệu trưởng, trong số tất cả những Tinh Tộc đã được biết đến, có ai có năng lực tiên đoán không? Ngài chỉ cần trả lời có hoặc không, không cần phải nói tên người đó ra.” Thầy hiệu trưởng mỉm cười nhìn mấy bà cô và ông chú ngồi bên cạnh, rõ ràng họ đều là những người có thân phận không tầm thường, và họ đều mỉm cười gật đầu.
“Có” Một tiếng cất lên vô cùng hùng hồn, “Nhưng không nhiều.
Từ trước đến nay chúng tôi chỉ tìm thấy hai người, hơn nữa họ chỉ có thể dự đoán những việc xảy ra trong một hai phút sau mà thôi.” “Xin cảm ơn thầy hiệu trưởng.” Tôi bước trở về đứng giữa Bạch Mặc và Kinh Thiên - hai kẻ đều đang sững sờ: “Cho nên, sao đội trưởng Kinh Thiên có thể dự đoán được chuyện của ngày hôm sau chứ?” Tôi lớn tiếng hỏi tất cả mọi người trong phòng, ngay lập tức ánh mắt ngơ ngác của mọi người đều chuyển sang kinh ngạc.
“Bốp!” Doanh trưởng Quyền Bá vỗ mạnh xuống mặt bàn, vui mừng ra mặt, tiện thể còn liếc thầy Lãnh Gia với vẻ đắc ý, khóe miệng thì nhếch lên hết cỡ.
Thầy Lãnh Gia sầm mặt, chau mày.
Bầu không khí trong phòng điều trần bỗng chốc nóng hơn hẳn, nhưng lại không có ai lên tiếng mà vẻ nôn nóng chỉ hiện lên trong mắt mỗi người.
Bọn họ đều ngồi thẳng lưng, cổ rướn lên, môi mấp máy, hệt như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không dám phá vỡ k luật của phiên điều trần.
Bạch Mặc quay ngoắt đi, mặt đanh lại.
Tôi cảm nhận được cả sát khí và cơn giận dữ của cậu ấy.
Khó khăn lắm cậu ấy mới có thể giẫm đạp “tình địch” của mình dưới chân, vậy mà tôi lại kéo người ta dây thoát khỏi sự khống chế của cậu ấy.
Nếu như kẻ giải thoát cho con mồi của cậu ấy không phải tôi, ắt hẳn cậu ấy sẽ xé nát đối phương ra thành trăm mảnh.
Nhưng mà cái kẻ ấy lại là tôi, người mà cậu ấy không thể đụng đến, không dám trái ý nhất.
“Trong lần hành động đó, không một ai có thể dự đoán được ngày hôm sau sẽ xảy ra chuyện gì, càng không thể dự đoán được tôi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!” Tôi tiếp tục nói rất dõng dạc: “Tôi muốn hỏi tất cả các đội trưởng có mặt tại đây, trong mỗi lần thi hành nhiệm vụ, các vị có thể dự đoán được bản thân sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng hay không?” “Không thể.” Mọi người đồng loạt lắc đầu.
“Vậy, giả sử các vị có thể dự đoán được, liệu các vị có từ bỏ nhiệm vụ không?” “Tất nhiên là không!” Vị đội trưởng có thân hình to cao vạm vỡ tức thì đứng dậy trả lời tôi.
Ngay sau đó, tất cả những đội trưởng khác cũng nhao nhao đứng dậy, ý chí sục sôi.
“Bảo vệ mọi người, bảo vệ sự yên bình của thế giới này, chúng tôi tuyệt đối không lùi bước!” “Đúng vậy!” “Cho dù dự đoán được, chúng tôi có thể dùng những cách khác để tránh phải hy sinh, nhưng chắc chắn sẽ không từ bỏ nhiệm vụ!”
“Đúng vậy!” “Cho dù nhất định phải hy sinh vì chính nghĩa trong tim thì chúng tôi cũng tuyệt đối không làm rùa rụt cổ!”
“Chính xác!”
“Chính xác!”
Những lời dõng dạc hùng hồn của mọi người khiến tôi cảm động khôn xiết.
Mặc dù cạnh tranh với Kình Thiên, nhưng bọn họ đều là những người đường hoàng.
Trong việc bảo vệ đất nước, bảo vệ cuộc sống bình yên cho người dân, bọn họ và Kình Thiên luôn đứng cùng chiến tuyến.
Bọn họ, đều là anh hùng.
Hơn nữa, tất cả đều là những anh hùng thầm lặng.
Điều khiến người khác cảm động hơn nữa chính là bọn họ cam tâm tình nguyện thầm lặng như thế! Nhưng anh hùng thì cũng là người, không phải thần thánh.
Họ cũng sẽ có lúc sơ xuất, có lúc phạm phải sai lầm.
Nhưng nếu như chỉ vì chút lỗi lầm nhỏ ấy mà lại chỉ trích, trách móc họ, hoàn toàn phủ định hết tất cả những cống hiến và hy sinh của họ cho thế giới này, vậy thì anh hùng cũng sẽ cảm thấy đau lòng, thất vọng.
Huống chi, họ sẽ vì những sai sót này mà nỗ lực gấp trăm gấp ngàn lần hơn nữa! Sẽ cống hiến hơn nữa! Sẽ liều mình nhiều hơn nữa! Họ sẽ làm nhiều việc hơn nữa để bù đắp cho nỗi áy náy và tự trách trong lòng mình.
Họ là những người tốt, chỉ có người tốt mới vì sai lầm của mình mà áy náy và tự trách bản thân.
Người xấu có làm vậy không? Chúng ta không thể làm tổn tương trái tim của anh hùng.
Mất đi một anh hùng, sẽ có cả ngàn kẻ xấu vỗ tay vui mừng.