Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-82
Chương 82: Không thể tổn thương trái tim của anh hùng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
(*) Phong: con ong.
“Vì thiết kế của Hắc Sào, nói một cách nghiêm túc thì nó cũng chẳng thể coi là bí mật.” Tiểu Ngộ Không nói đầy tự tin, hơi hất cằm lên, trông dáng vẻ có thêm chút tự phụ, “Phạm nhân ở Hắc Sào cũng không phải toàn là án chung thân.
Chỉ cần họ mãn hạn tù, đồng thời vượt qua được bài trắc nghiệm nhân cách của Cục Quản lý thì sẽ được thả về xã hội.
Mà họ đều biết được thiết kế của Hắc Sào.
Hơn nữa, nếu em nói cho chị biết cơ mật ở Hắc Sào, chị có chắc là có thể cứu được phạm nhân bên trong ra sao?”
Tôi lắc đầu, cứ thay đổi chóng mặt như thế thì làm sao mà định vị được chỗ của người cần cứu? Đi vào trong rồi, nói không chừng lại giống như lời của Tiểu Ngộ Không, sẽ hoàn toàn bị lạc ở bên trong.
Tôi còn phát hiện ra, toàn bộ cấu trúc tổ ong này lúc biến đổi không chỉ là thay đổi về vị trí các phòng, mà ngay cả lối đi lại cũng đổi.
Đột nhiên, không hiểu sao tôi lại cảm thấy vô cùng kích thích.
Một mê cung lúc nào cũng biến hóa như thế, chẳng phải là rất kích thích sao? Đối với người khiêu chiến mê cung mà nói thì thử thách càng khó càng khơi gợi hứng thú mạnh mẽ trong họ!
Khi tôi còn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên, lớp vỏ ngoài ở phía trước của tàu con thoi mở ra, lúc nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, tôi chỉ biết câm nín, ngồi ngốc tại chỗ mà nhìn.
Từ nơi tôi ngồi có thể nhìn thấy tòa kiến trúc hình quả trứng đang sừng sững ở trước mặt.
Nó giống như một tổ ong khổng lồ, chìm sâu xuống đáy biển thăm thẳm.
Từng gian phòng trên cái tổ ong đó phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng đó cũng là nguồn sáng duy nhất ở nơi này.
Có vô số con cá mập lớn nhỏ lượn lờ quanh Hắc Sào, giống như đang kiên nhẫn chờ đợi thức ăn của mình chui ra khỏi đó.
Trời ạ! Thế này làm sao có thể trốn được chứ? Người bình thường, tất nhiên là người bình thường thực sự mà chưa từng trải qua huấn luyện lặn dưới nước, cũng không mang theo dụng cụ hỗ trợ lặn thì chỉ có thể lặn xuống tối đa bốn mét.
Bởi vì khi đến giới hạn đó, con người sẽ gặp một thử thách được gọi là đột phá áp lực màng nhĩ.
Qua huấn luyện, sau khi đột phá được ranh giới áp lực màng nhĩ thì con người có thể lặn xuống sâu hơn, giới hạn của người bình thường nằm trong khoảng một trăm mét.
Mà độ sâu của chỗ này, chắc chắn không chỉ có một trăm mét, bởi vì ánh sáng mặt trời đã không chiếu xuống được tới đây.
Với áp lực nước thế này, ra khỏi tổ ong kia cũng chẳng khác gì bỏ mình.
Dù cho có may mắn không chết thì cũng được lũ cá mập “chăm sóc” thôi! Chuyện này thật sự là quá đáng sợ!
Tôi nhìn xuống dưới mới phát hiện, cái tổ ong này to lớn tới nỗi không thấy được đáy, chẳng thể biết được nó sâu đến nhường nào.
Càng đi xuống, ánh sáng trong phòng ngày càng yếu đi.
Có vẻ như không phải căn phòng nào cũng được bật đèn, cho nên nguồn sáng cũng giảm bớt đi, khiến con người ta cảm nhận càng rõ hơn nỗi sợ hãi khi đối mặt với bóng tối nơi đáy biển.
Nếu như bị giam ở đây, tôi sẽ thật sự phát điên mất thôi.
Không gian nhỏ hẹp, còn cả cái bóng tối thăm thẳm kia, nỗi sợ sẽ bị phóng đại lên tận mấy nghìn lần! “Chúng ta tới rồi!” Tiểu Ngộ Không biến mất trước mặt chúng tôi, tôi nhìn sang Bạch Mặc, cậu ấy vẫn điềm tĩnh như trước.
Hôm nay cậu ấy thật sự rất trầm lặng, giống như trong giấc mơ của tôi vậy.
Không biết tại sao, càng tới gần Hắc Sào thì lòng tôi lại càng thấp thỏm không yên.
Tôi không rõ về sự thay đổi trong tâm lý của mình vào giờ phút này, có lẽ do bóng tối thăm thẳm ngoài kia khiến tôi có cảm giác nặng nề đến nghẹt thở, cũng có lẽ là do sự yên tĩnh lạ thường của Bạch Mặc.
Tàu con thoi từ từ giảm tốc độ, lướt qua hàm răng sắc nhọn, trắng ởn của một con cá mập to lớn khiến cho người ta không khỏi rợn người.
Lối vào trước mắt mở ra, chúng tôi nhanh chóng đi vào bên trong, Phương Năng sẽ bị nhốt ở nơi này sao?
Vừa vào trong tổ ong, bước vào không gian sáng sủa, sự run sợ trong tôi từ từ biến mất.
Đúng là con người vẫn chỉ muốn đứng ở những nơi sáng sủa.
Ở ga tàu đã đứng đầy Tinh Tộc ăn mặc trang phục cảnh sát tinh năng, trong đó còn có cả chị Pattaya.
Chị ấy hình như đã trở thành hướng dẫn viên du lịch của riêng chúng tôi vậy.
Chị ấy mỉm cười gọi chúng tôi lại gần, vẫn là điệu cười quyến rũ mê người, giống như là một siêu sao quốc tế.
Chúng tôi ngay lập tức xuống khỏi tàu, không dám lề mề.
“Không vội, vẫn còn nhiều thời gian.” Chị ấy đi về phía chúng tôi, Bạch Mặc không nói lấy một câu nào suốt cả chặng đường.
“Trước khi Phương Năng chính thức bị giam, em có nửa tiếng để nói chuyện với cậu ta.” Chị Pattaya mỉm cười nói với tôi, “Em có thể mắng cho cậu ta một trận, nhưng không được đánh đâu nhé!” Chị ấy còn nháy mắt trêu tôi, “Càng không được giết cậu ta!” Bạch Mặc vẫn im lặng, những sắc mặc đã lạnh lùng hơn.
Nếu như chị Pattaya không nhắc nhở, có khi cậu ấy thật sự sẽ giết Phương Năng.
Chúng tôi đi theo chị Pattaya, lối đi ở bên trong Hắc Sào vô cùng phức tạp! Đứng ở bất kỳ lối đi nào thì trên dưới cũng đều có các con đường cắt nhau.
Những con đường này có khi lại xoay tròn, có khi thu ngắn lại, cứ giống như cầu thang ma thuật trong trường pháp thuật Hogwart.
Nếu tới ngục giam mà không có người dẫn đường thì chắc chắn sẽ lạc ngay! Sau khi tôi đã choáng váng vì rẽ quá nhiều lần, cuối cùng chúng tôi cũng đi vào một khu vực mà xung quanh không có những con đường cắt nhau, nơi này có vẻ chính là trung tâm điều khiển của Hắc Sào.
Phía trước xuất hiện một căn phòng bằng kính rất lớn, bên trong có rất nhiều người.
Tôi vừa liếc mắt đã thấy Kinh Thiên đang đứng dựa ở một góc của căn phòng, Kinh Không cũng có mặt.
Thầy Lãnh Gia cũng đang ngồi trong đó.
Kình Thiên và Kinh Thông cũng nhìn thấy chúng tôi, anh ta cười nhìn Bạch Mặc, người đứng thẳng dậy, giống như đã chờ bọn tôi rất lâu rồi.
“Người đã bị áp giải tới đây cả buổi trời, hai người chậm quá đấy!” Kinh Thiên mở cửa căn phòng bằng kính ra.
Thầy Lãnh Gia xoay người nhìn chúng tôi, gật đầu ra hiệu với Bạch Mặc, tay vỗ chỗ ghế ngồi bên cạnh.
Thì ra còn có một căn phòng riêng biệt nữa nằm ngay bên cạnh căn phòng bằng kính này.
Thầy Lãnh Gia đang ngồi trong căn phòng tách biệt kia, giống như đang giám sát thứ gì đó.
Bạch Mặc đi tới chỗ thầy ấy, tôi cũng đi theo sát cậu ta.
Khi đã đứng trước căn phòng kia thì tôi mới thấy được Phương Năng đang ngồi trên một chiếc ghế hoàn toàn trong suốt.
Trên người cậu ta là một bộ trang phục đen tuyền hơi bó sát người.
Trên ngực trái còn có một màn hình điện tử đang hiển thị một vài số liệu nữa.
“Đang chuẩn bị cài Hắc Phong vào người cậu ta.” Kinh Thiên bước tới đứng ngay cạnh tôi, khẽ giải thích.
Bạch Mặc đứng trước cửa sổ phòng cách ly, nhìn chăm chú vào bên trong.
Phương Năng hình như đang hôn mê vậy, hai mắt nhắm chặt.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng cách ly bật mở, bước vào là một người mặc cả một bộ trang phục phòng hộ màu trắng, trong tay còn cầm theo một hộp kim loại chạm khắc tinh tế.
Người đó đi ra đằng sau Phương Năng, mở cái hộp kia ra, còn giơ lên như muốn cho chúng tôi nhìn qua một lần.
Tôi thấy được bên trong hộp là một dụng cụ màu đen giống như ong mật vậy, đây chắc hẳn là Hắc Phong mà thầy Tư Dạ đã nhắc tới.
Trưng ra xong, người đó lấy Hắc Phong ra, bóp nhẹ một cái, ngay lập tức, Hắc Phong lóe lên những điểm sáng màu lam.
Người kia rất thuần thục mà đặt Hắc Phong lên phần gáy của Phương Năng, Hắc Phong cũng nhanh chóng bám chặt.
Quá trình này diễn ra rất nhanh, và nó giống như là dán một mẩu giấy lên gáy vậy.
Nhưng khi mà ai đó muốn chạy trốn thì mẩu giấy này sẽ cho họ một cái kim độc ngay vào tủy sống, khiến người đấy hôn mê ngay lập tức.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vì thiết kế của Hắc Sào, nói một cách nghiêm túc thì nó cũng chẳng thể coi là bí mật.” Tiểu Ngộ Không nói đầy tự tin, hơi hất cằm lên, trông dáng vẻ có thêm chút tự phụ, “Phạm nhân ở Hắc Sào cũng không phải toàn là án chung thân.
Chỉ cần họ mãn hạn tù, đồng thời vượt qua được bài trắc nghiệm nhân cách của Cục Quản lý thì sẽ được thả về xã hội.
Mà họ đều biết được thiết kế của Hắc Sào.
Hơn nữa, nếu em nói cho chị biết cơ mật ở Hắc Sào, chị có chắc là có thể cứu được phạm nhân bên trong ra sao?”
Tôi lắc đầu, cứ thay đổi chóng mặt như thế thì làm sao mà định vị được chỗ của người cần cứu? Đi vào trong rồi, nói không chừng lại giống như lời của Tiểu Ngộ Không, sẽ hoàn toàn bị lạc ở bên trong.
Tôi còn phát hiện ra, toàn bộ cấu trúc tổ ong này lúc biến đổi không chỉ là thay đổi về vị trí các phòng, mà ngay cả lối đi lại cũng đổi.
Đột nhiên, không hiểu sao tôi lại cảm thấy vô cùng kích thích.
Một mê cung lúc nào cũng biến hóa như thế, chẳng phải là rất kích thích sao? Đối với người khiêu chiến mê cung mà nói thì thử thách càng khó càng khơi gợi hứng thú mạnh mẽ trong họ!
Khi tôi còn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên, lớp vỏ ngoài ở phía trước của tàu con thoi mở ra, lúc nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, tôi chỉ biết câm nín, ngồi ngốc tại chỗ mà nhìn.
Từ nơi tôi ngồi có thể nhìn thấy tòa kiến trúc hình quả trứng đang sừng sững ở trước mặt.
Nó giống như một tổ ong khổng lồ, chìm sâu xuống đáy biển thăm thẳm.
Từng gian phòng trên cái tổ ong đó phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng đó cũng là nguồn sáng duy nhất ở nơi này.
Có vô số con cá mập lớn nhỏ lượn lờ quanh Hắc Sào, giống như đang kiên nhẫn chờ đợi thức ăn của mình chui ra khỏi đó.
Trời ạ! Thế này làm sao có thể trốn được chứ? Người bình thường, tất nhiên là người bình thường thực sự mà chưa từng trải qua huấn luyện lặn dưới nước, cũng không mang theo dụng cụ hỗ trợ lặn thì chỉ có thể lặn xuống tối đa bốn mét.
Bởi vì khi đến giới hạn đó, con người sẽ gặp một thử thách được gọi là đột phá áp lực màng nhĩ.
Qua huấn luyện, sau khi đột phá được ranh giới áp lực màng nhĩ thì con người có thể lặn xuống sâu hơn, giới hạn của người bình thường nằm trong khoảng một trăm mét.
Mà độ sâu của chỗ này, chắc chắn không chỉ có một trăm mét, bởi vì ánh sáng mặt trời đã không chiếu xuống được tới đây.
Với áp lực nước thế này, ra khỏi tổ ong kia cũng chẳng khác gì bỏ mình.
Dù cho có may mắn không chết thì cũng được lũ cá mập “chăm sóc” thôi! Chuyện này thật sự là quá đáng sợ!
Tôi nhìn xuống dưới mới phát hiện, cái tổ ong này to lớn tới nỗi không thấy được đáy, chẳng thể biết được nó sâu đến nhường nào.
Càng đi xuống, ánh sáng trong phòng ngày càng yếu đi.
Có vẻ như không phải căn phòng nào cũng được bật đèn, cho nên nguồn sáng cũng giảm bớt đi, khiến con người ta cảm nhận càng rõ hơn nỗi sợ hãi khi đối mặt với bóng tối nơi đáy biển.
Nếu như bị giam ở đây, tôi sẽ thật sự phát điên mất thôi.
Không gian nhỏ hẹp, còn cả cái bóng tối thăm thẳm kia, nỗi sợ sẽ bị phóng đại lên tận mấy nghìn lần! “Chúng ta tới rồi!” Tiểu Ngộ Không biến mất trước mặt chúng tôi, tôi nhìn sang Bạch Mặc, cậu ấy vẫn điềm tĩnh như trước.
Hôm nay cậu ấy thật sự rất trầm lặng, giống như trong giấc mơ của tôi vậy.
Không biết tại sao, càng tới gần Hắc Sào thì lòng tôi lại càng thấp thỏm không yên.
Tôi không rõ về sự thay đổi trong tâm lý của mình vào giờ phút này, có lẽ do bóng tối thăm thẳm ngoài kia khiến tôi có cảm giác nặng nề đến nghẹt thở, cũng có lẽ là do sự yên tĩnh lạ thường của Bạch Mặc.
Tàu con thoi từ từ giảm tốc độ, lướt qua hàm răng sắc nhọn, trắng ởn của một con cá mập to lớn khiến cho người ta không khỏi rợn người.
Lối vào trước mắt mở ra, chúng tôi nhanh chóng đi vào bên trong, Phương Năng sẽ bị nhốt ở nơi này sao?
Vừa vào trong tổ ong, bước vào không gian sáng sủa, sự run sợ trong tôi từ từ biến mất.
Đúng là con người vẫn chỉ muốn đứng ở những nơi sáng sủa.
Ở ga tàu đã đứng đầy Tinh Tộc ăn mặc trang phục cảnh sát tinh năng, trong đó còn có cả chị Pattaya.
Chị ấy hình như đã trở thành hướng dẫn viên du lịch của riêng chúng tôi vậy.
Chị ấy mỉm cười gọi chúng tôi lại gần, vẫn là điệu cười quyến rũ mê người, giống như là một siêu sao quốc tế.
Chúng tôi ngay lập tức xuống khỏi tàu, không dám lề mề.
“Không vội, vẫn còn nhiều thời gian.” Chị ấy đi về phía chúng tôi, Bạch Mặc không nói lấy một câu nào suốt cả chặng đường.
“Trước khi Phương Năng chính thức bị giam, em có nửa tiếng để nói chuyện với cậu ta.” Chị Pattaya mỉm cười nói với tôi, “Em có thể mắng cho cậu ta một trận, nhưng không được đánh đâu nhé!” Chị ấy còn nháy mắt trêu tôi, “Càng không được giết cậu ta!” Bạch Mặc vẫn im lặng, những sắc mặc đã lạnh lùng hơn.
Nếu như chị Pattaya không nhắc nhở, có khi cậu ấy thật sự sẽ giết Phương Năng.
Chúng tôi đi theo chị Pattaya, lối đi ở bên trong Hắc Sào vô cùng phức tạp! Đứng ở bất kỳ lối đi nào thì trên dưới cũng đều có các con đường cắt nhau.
Những con đường này có khi lại xoay tròn, có khi thu ngắn lại, cứ giống như cầu thang ma thuật trong trường pháp thuật Hogwart.
Nếu tới ngục giam mà không có người dẫn đường thì chắc chắn sẽ lạc ngay! Sau khi tôi đã choáng váng vì rẽ quá nhiều lần, cuối cùng chúng tôi cũng đi vào một khu vực mà xung quanh không có những con đường cắt nhau, nơi này có vẻ chính là trung tâm điều khiển của Hắc Sào.
Phía trước xuất hiện một căn phòng bằng kính rất lớn, bên trong có rất nhiều người.
Tôi vừa liếc mắt đã thấy Kinh Thiên đang đứng dựa ở một góc của căn phòng, Kinh Không cũng có mặt.
Thầy Lãnh Gia cũng đang ngồi trong đó.
Kình Thiên và Kinh Thông cũng nhìn thấy chúng tôi, anh ta cười nhìn Bạch Mặc, người đứng thẳng dậy, giống như đã chờ bọn tôi rất lâu rồi.
“Người đã bị áp giải tới đây cả buổi trời, hai người chậm quá đấy!” Kinh Thiên mở cửa căn phòng bằng kính ra.
Thầy Lãnh Gia xoay người nhìn chúng tôi, gật đầu ra hiệu với Bạch Mặc, tay vỗ chỗ ghế ngồi bên cạnh.
Thì ra còn có một căn phòng riêng biệt nữa nằm ngay bên cạnh căn phòng bằng kính này.
Thầy Lãnh Gia đang ngồi trong căn phòng tách biệt kia, giống như đang giám sát thứ gì đó.
Bạch Mặc đi tới chỗ thầy ấy, tôi cũng đi theo sát cậu ta.
Khi đã đứng trước căn phòng kia thì tôi mới thấy được Phương Năng đang ngồi trên một chiếc ghế hoàn toàn trong suốt.
Trên người cậu ta là một bộ trang phục đen tuyền hơi bó sát người.
Trên ngực trái còn có một màn hình điện tử đang hiển thị một vài số liệu nữa.
“Đang chuẩn bị cài Hắc Phong vào người cậu ta.” Kinh Thiên bước tới đứng ngay cạnh tôi, khẽ giải thích.
Bạch Mặc đứng trước cửa sổ phòng cách ly, nhìn chăm chú vào bên trong.
Phương Năng hình như đang hôn mê vậy, hai mắt nhắm chặt.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng cách ly bật mở, bước vào là một người mặc cả một bộ trang phục phòng hộ màu trắng, trong tay còn cầm theo một hộp kim loại chạm khắc tinh tế.
Người đó đi ra đằng sau Phương Năng, mở cái hộp kia ra, còn giơ lên như muốn cho chúng tôi nhìn qua một lần.
Tôi thấy được bên trong hộp là một dụng cụ màu đen giống như ong mật vậy, đây chắc hẳn là Hắc Phong mà thầy Tư Dạ đã nhắc tới.
Trưng ra xong, người đó lấy Hắc Phong ra, bóp nhẹ một cái, ngay lập tức, Hắc Phong lóe lên những điểm sáng màu lam.
Người kia rất thuần thục mà đặt Hắc Phong lên phần gáy của Phương Năng, Hắc Phong cũng nhanh chóng bám chặt.
Quá trình này diễn ra rất nhanh, và nó giống như là dán một mẩu giấy lên gáy vậy.
Nhưng khi mà ai đó muốn chạy trốn thì mẩu giấy này sẽ cho họ một cái kim độc ngay vào tủy sống, khiến người đấy hôn mê ngay lập tức.