Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-56
Chương 56: Đã đến rồi thì thi thôi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Phương Năng! Cậu hãy bình tĩnh!” Cảnh sát tinh năng quát to với nam sinh tên là Phương Năng kia: “Cậu sẽ làm ra việc ngu ngốc khiến mình phải hối hận!”
Có vẻ mấy cảnh sát tinh năng này cũng là người khống chế não bộ, bởi vì chỉ có người như vậy mới có thể đối phó với người cùng chủng loại.
Nếu là người có năng lực khác thì rất dễ bị người khống chế não chi phối.
Bầu không khí trong phòng thi rất căng thẳng.
Phương Năng chầm chậm cúi mặt xuống, khuôn mặt đen gầy tức giận đến mức co giật: “Các người đều khinh thường tối...
Khinh thường tối...
Còn định khống chế tối...” Cậu ta lầm bấm, giọng nói có phần run rẩy.
Tôi nhìn về phía cảnh sát tinh năng.
Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Phương Năng, không biết họ đang đối kháng sức mạnh não bộ mãnh liệt đến thế nào! Từ lời lẩm bẩm của Phương Năng có thể đoán được là cảnh sát tinh năng đang tính dùng phương pháp tương tự để khống chế cậu ta.
Không ngờ năng lực não của Phương Năng lại mạnh đến thế.
Nhiều cảnh sát tinh năng như vậy cũng không thể khống chế cậu ta sao? “Các người đều khinh thường tối...
Đừng hòng khống chế tối...” Cậu ta đột ngột ngẩng mặt lên hét to, gân xanh trên cổ cũng gồ lên.
Ngay sau đó, cảnh sát tinh năng bị đánh bay.
“Á! Bọn họ như bị một cơn sóng lớn hất bay, đập vào cửa kính một bên phòng học.
“Choang!” Lớp kính bị đụng vỡ, còn bọn họ thì rơi xuống nền đất đầy vụn kính chống đạn.
“Chúng mày cho rằng năng lực của tao chỉ có bấy nhiêu thôi sao...” Phương Năng trợn trừng mắt, khuôn mặt cũng như biến dạng.
Cậu ta cười hung ác, nhấc chân bước lên cái ghế dựa của mình, sau đó lại giơ chân giẫm lên bàn.
Tức thì, trông cậu ta giống hệt như một vị vua đang đứng trên ngai vàng của mình! Phương Năng âm u nhìn xuống những cảnh sát tinh năng đang lồm cồm đứng dậy: “Chúng mày vẫn khinh thường tạo...
Tao biết, chúng mày chẳng ai thèm để mắt đến tao, chúng mày...
Chúng mày...” Phương Năng vung tay chỉ về mỗi một thí sinh trong phòng học: “Chúng mày cảm thấy bắt nạt tao thủ võ lắm sao...
Thú vị sao...” Phương Năng gào thét rồi nhổ nước bọt.
Cậu ta đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
Không có thí sinh nào ở đây là bạn học của Phương Năng cả, thế nhưng ở trong mắt cậu ta, những thí sinh đó đã trở thành những bạn học đã từng bắt nạt mình.
Đôi mắt của Phương Năng đỏ ngầu.
Cậu ta cắn chặt răng, siết chặt nắm đấm.
Tất cả những điều này đều thể hiện cậu ta là một người thường xuyên bị ức hiếp, hôm nay, sự phẫn nộ ấy mới bùng nổ.
“Hôm nay, tao sẽ khiến chúng mày chết hết...
Chết hết đi...
Chúng mày, ai cũng đừng hòng thi lên đại học...
Chúng mày đều là cặn bã...
Tất cả đều chết hết cho tao...
Chết đi...” Hai tay cậu ta run rẩy, ngón tay siết lại.
Ngay lập tức, tất cả các thí sinh đang cầm bút điện tử đều đâm về phía mắt của mình.
“Đừng.” Cảnh sát tinh năng lao tới.
Tôi không hề suy nghĩ mà ấn ngay lên viên đá quý trên vòng Như Ý, cây gậy tức khắc xuất hiện trong tay tôi.
Tôi cố nén cơn đau trên cánh tay, chống mạnh cây gậy xuống đất: “Đủ rồi...” Một nguồn năng lượng cực lớn mà chính tôi cũng không ngờ đến lập tức bùng lên từ dưới chân tôi.
Trong nháy mắt, lấy tôi làm trung tâm, các thí sinh xung quanh lần lượt ngã xuống nối tiếp nhau giống như những quân bài domino.
Cô giám thị đứng gần tôi nhất ôm lấy đầu mình với vẻ đau đớn cùng cực rồi thét lên chói tai: “A!”
Giống như vào lúc tôi đoạt đi sức mạnh của Phương Năng ở trong đầu bọn họ, đồng thời cũng làm cho đầu óc của bọn họ không chịu nổi mà hôn mê.
“Bịch.” Cô giám thị kêu to một tiếng xong thì cũng ngã xuống dưới chân tôi.
“A! A!” Không ngờ những cảnh sát tinh năng cũng đau đớn mà ôm lấy đầu mình.
Nhưng bây giờ tôi không còn thời gian để bận tâm xem giữa mình và Phương Năng đã xảy ra chuyện gì, cũng không có thời gian để suy nghĩ xem tại sao có vẻ mọi người đều rất đau đầu.
Bởi vì hiện tại, Phương Năng đang không ngừng phóng năng lực đáng sợ của mình ra.
“Tao sẽ không thua nữa đâu...
Đừng hòng tiếp tục bắt nạt tao..” Phương Nẵng gào lên với tôi, trong mắt đã hiện lên tơ máu.
Tôi nắm chặt cây gậy đối kháng với cậu ta.
Cơn uể oải trong não khiến tôi hoàn toàn quên mất cơn đau trên cánh tay mình.
Việc phóng thích cực nhiều năng lực vào lúc nãy đã khiến cả người tôi từ từ nhũn ra.
Tôi cắn răng vịn lên cây gậy, tiếp tục phóng sức mạnh của mình ra, tiếp tục chiến đấu đến cùng với cậu ta: “Hiện tại cậu đang thương tổn người khác...
Cậu có khác gì với những tên cặn bã đã bắt nạt cậu trước đó đâu...” “Mày câm miệng...
Tao không giống bọn chúng.
Chúng là cặn bã...
Là cặn bã...” Phương Năng bỗng nhiên nhảy xuống khỏi bàn thi, chụp ngay lấy cái ghế rồi nện về phía người tôi.
Tôi giật mình, lập tức giơ gậy lên để chặn cái ghế đang đập về phía mình.
Thế nhưng vào giây phút nhấc gậy lên khỏi mặt đất, tôi ngã xuống giống như bị rút cạn sức lực.
“Keng”.
Cây gậy rơi xuống đất.
Tôi vô lực, ngã sõng soài trên nền đất, nhìn Phương Năng giơ cái ghế lên cao rồi hung ác đập về phía tối giống như ác quỷ: “Mày chết đi...
chết đi.” Thế giới trước mắt tôi bắt đầu trở nên mờ ảo, tiếng la hét của cậu ta cũng trở nên mông lung và xa xôi.
Nhịp thở của tôi trở nên ngắn ngủi, tôi cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể mình đang dần trôi đi, khiến cả người bỗng rét run.
Trong thế giới dần tối đen ấy, cái ghế trong tay cậu ta đập về phía tôi.
Đột nhiên mặt đất dưới chân Phương Năng biến mất, cậu ta rơi xuống, rơi thẳng xuống ngay trước mặt tôi.
Cậu ta há to miệng như đang gào lên gì đó, mà tôi...
thì chẳng thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào...
Chẳng biết vì sao, tôi cảm thấy cơ thể của mình bỗng trở nên rất nhẹ.
Tôi bay lên, tôi thật sự đã bay lên.
Thế giới xung quanh như bị nhuộm lên một màu xám, xung quanh tràn ngập thứ sương mù giống như nước đá khô.
Giữa lớp sương mù bồng bềnh, cả căn phòng học chợt biến mất, bàn ghế cũng biến mất luôn.
Trong thế giới hư không này, tôi thấy các thí sinh ngã xuống, cũng nhìn thấy thân thể đang ngã trên mặt đất của mình.
Tôi giật mình, ngơ ngác mà nhìn.
Tôi nhìn thấy cánh tay của mình sưng lên như bắp chân, vừa đỏ vừa tím.
“Tô Linh...” Tôi nghe được tiếng hộ của Kinh Thiên, thế nhưng âm thanh này như cách cả một tấm kính cách âm nên tôi không nghe rõ được.
Sau đó, tôi thấy Kình Thiên chạy đến trước mặt mình.
Mỗi một động tác của anh ta đều giống như cảnh phim được quay chậm, còn sau lưng là một chuỗi bóng mờ, cứ như tôi đang nhìn thấy những hình ảnh bị cố định lại trong mỗi một giây.
Chúng hiện lên trong màn sương trắng bồng bềnh, lại chầm chậm biến mất ở nơi xa xăm nhất.
Kình Thiên lao tới bên cạnh, lật người tôi lại rồi đưa tay đặt lên cổ tôi.
Hình như anh ta đang dò mạch đập của tôi.
Tiếp sau đó, hai tay của Kình Thiên lập tức đặt lên ngực tôi, bắt đầu ép tim ngoài lồng ngực.
Anh ta vừa cố gắng ép tim vừa hộ tên tôi: “Tô Linh! Tô Linh! Cố lên! Cô phải cố lên!” Sau đó, anh ta cúi xuống, bắt đầu hô hấp nhân tạo cho tôi.
Kình Thiên không ngừng thổi hơi vào, tay cũng không ngừng ép tim tôi, cứ làm luân phiên như vậy mà không hề ngừng nghỉ.
Tôi đứng ở một bên sững sờ nhìn anh ta.
Tôi, tôi chết rồi?
Chà...
Tôi chết rồi...
Tôi bừng tỉnh nhận ra điều đó nên lập tức chạy về phía Kinh Thiên.
“Ầm!” Hình như tôi đã va vào thứ gì đó, tôi không thể nào đến gần cơ thể của mình.
Giống như tôi đang đứng trong kẽ hở của thế giới, nhìn Kình Thiên hồi sức tim phổi cho mình.
Kinh Không cũng hoảng hốt chạy đến, Kình Thiên lập tức hô to với cậu ta: “Mau đi lấy kim X.”
Kinh Không thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức xoay người chạy đi, để lại những bóng mờ ở trước mặt tôi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có vẻ mấy cảnh sát tinh năng này cũng là người khống chế não bộ, bởi vì chỉ có người như vậy mới có thể đối phó với người cùng chủng loại.
Nếu là người có năng lực khác thì rất dễ bị người khống chế não chi phối.
Bầu không khí trong phòng thi rất căng thẳng.
Phương Năng chầm chậm cúi mặt xuống, khuôn mặt đen gầy tức giận đến mức co giật: “Các người đều khinh thường tối...
Khinh thường tối...
Còn định khống chế tối...” Cậu ta lầm bấm, giọng nói có phần run rẩy.
Tôi nhìn về phía cảnh sát tinh năng.
Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Phương Năng, không biết họ đang đối kháng sức mạnh não bộ mãnh liệt đến thế nào! Từ lời lẩm bẩm của Phương Năng có thể đoán được là cảnh sát tinh năng đang tính dùng phương pháp tương tự để khống chế cậu ta.
Không ngờ năng lực não của Phương Năng lại mạnh đến thế.
Nhiều cảnh sát tinh năng như vậy cũng không thể khống chế cậu ta sao? “Các người đều khinh thường tối...
Đừng hòng khống chế tối...” Cậu ta đột ngột ngẩng mặt lên hét to, gân xanh trên cổ cũng gồ lên.
Ngay sau đó, cảnh sát tinh năng bị đánh bay.
“Á! Bọn họ như bị một cơn sóng lớn hất bay, đập vào cửa kính một bên phòng học.
“Choang!” Lớp kính bị đụng vỡ, còn bọn họ thì rơi xuống nền đất đầy vụn kính chống đạn.
“Chúng mày cho rằng năng lực của tao chỉ có bấy nhiêu thôi sao...” Phương Năng trợn trừng mắt, khuôn mặt cũng như biến dạng.
Cậu ta cười hung ác, nhấc chân bước lên cái ghế dựa của mình, sau đó lại giơ chân giẫm lên bàn.
Tức thì, trông cậu ta giống hệt như một vị vua đang đứng trên ngai vàng của mình! Phương Năng âm u nhìn xuống những cảnh sát tinh năng đang lồm cồm đứng dậy: “Chúng mày vẫn khinh thường tạo...
Tao biết, chúng mày chẳng ai thèm để mắt đến tao, chúng mày...
Chúng mày...” Phương Năng vung tay chỉ về mỗi một thí sinh trong phòng học: “Chúng mày cảm thấy bắt nạt tao thủ võ lắm sao...
Thú vị sao...” Phương Năng gào thét rồi nhổ nước bọt.
Cậu ta đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
Không có thí sinh nào ở đây là bạn học của Phương Năng cả, thế nhưng ở trong mắt cậu ta, những thí sinh đó đã trở thành những bạn học đã từng bắt nạt mình.
Đôi mắt của Phương Năng đỏ ngầu.
Cậu ta cắn chặt răng, siết chặt nắm đấm.
Tất cả những điều này đều thể hiện cậu ta là một người thường xuyên bị ức hiếp, hôm nay, sự phẫn nộ ấy mới bùng nổ.
“Hôm nay, tao sẽ khiến chúng mày chết hết...
Chết hết đi...
Chúng mày, ai cũng đừng hòng thi lên đại học...
Chúng mày đều là cặn bã...
Tất cả đều chết hết cho tao...
Chết đi...” Hai tay cậu ta run rẩy, ngón tay siết lại.
Ngay lập tức, tất cả các thí sinh đang cầm bút điện tử đều đâm về phía mắt của mình.
“Đừng.” Cảnh sát tinh năng lao tới.
Tôi không hề suy nghĩ mà ấn ngay lên viên đá quý trên vòng Như Ý, cây gậy tức khắc xuất hiện trong tay tôi.
Tôi cố nén cơn đau trên cánh tay, chống mạnh cây gậy xuống đất: “Đủ rồi...” Một nguồn năng lượng cực lớn mà chính tôi cũng không ngờ đến lập tức bùng lên từ dưới chân tôi.
Trong nháy mắt, lấy tôi làm trung tâm, các thí sinh xung quanh lần lượt ngã xuống nối tiếp nhau giống như những quân bài domino.
Cô giám thị đứng gần tôi nhất ôm lấy đầu mình với vẻ đau đớn cùng cực rồi thét lên chói tai: “A!”
Giống như vào lúc tôi đoạt đi sức mạnh của Phương Năng ở trong đầu bọn họ, đồng thời cũng làm cho đầu óc của bọn họ không chịu nổi mà hôn mê.
“Bịch.” Cô giám thị kêu to một tiếng xong thì cũng ngã xuống dưới chân tôi.
“A! A!” Không ngờ những cảnh sát tinh năng cũng đau đớn mà ôm lấy đầu mình.
Nhưng bây giờ tôi không còn thời gian để bận tâm xem giữa mình và Phương Năng đã xảy ra chuyện gì, cũng không có thời gian để suy nghĩ xem tại sao có vẻ mọi người đều rất đau đầu.
Bởi vì hiện tại, Phương Năng đang không ngừng phóng năng lực đáng sợ của mình ra.
“Tao sẽ không thua nữa đâu...
Đừng hòng tiếp tục bắt nạt tao..” Phương Nẵng gào lên với tôi, trong mắt đã hiện lên tơ máu.
Tôi nắm chặt cây gậy đối kháng với cậu ta.
Cơn uể oải trong não khiến tôi hoàn toàn quên mất cơn đau trên cánh tay mình.
Việc phóng thích cực nhiều năng lực vào lúc nãy đã khiến cả người tôi từ từ nhũn ra.
Tôi cắn răng vịn lên cây gậy, tiếp tục phóng sức mạnh của mình ra, tiếp tục chiến đấu đến cùng với cậu ta: “Hiện tại cậu đang thương tổn người khác...
Cậu có khác gì với những tên cặn bã đã bắt nạt cậu trước đó đâu...” “Mày câm miệng...
Tao không giống bọn chúng.
Chúng là cặn bã...
Là cặn bã...” Phương Năng bỗng nhiên nhảy xuống khỏi bàn thi, chụp ngay lấy cái ghế rồi nện về phía người tôi.
Tôi giật mình, lập tức giơ gậy lên để chặn cái ghế đang đập về phía mình.
Thế nhưng vào giây phút nhấc gậy lên khỏi mặt đất, tôi ngã xuống giống như bị rút cạn sức lực.
“Keng”.
Cây gậy rơi xuống đất.
Tôi vô lực, ngã sõng soài trên nền đất, nhìn Phương Năng giơ cái ghế lên cao rồi hung ác đập về phía tối giống như ác quỷ: “Mày chết đi...
chết đi.” Thế giới trước mắt tôi bắt đầu trở nên mờ ảo, tiếng la hét của cậu ta cũng trở nên mông lung và xa xôi.
Nhịp thở của tôi trở nên ngắn ngủi, tôi cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể mình đang dần trôi đi, khiến cả người bỗng rét run.
Trong thế giới dần tối đen ấy, cái ghế trong tay cậu ta đập về phía tôi.
Đột nhiên mặt đất dưới chân Phương Năng biến mất, cậu ta rơi xuống, rơi thẳng xuống ngay trước mặt tôi.
Cậu ta há to miệng như đang gào lên gì đó, mà tôi...
thì chẳng thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào...
Chẳng biết vì sao, tôi cảm thấy cơ thể của mình bỗng trở nên rất nhẹ.
Tôi bay lên, tôi thật sự đã bay lên.
Thế giới xung quanh như bị nhuộm lên một màu xám, xung quanh tràn ngập thứ sương mù giống như nước đá khô.
Giữa lớp sương mù bồng bềnh, cả căn phòng học chợt biến mất, bàn ghế cũng biến mất luôn.
Trong thế giới hư không này, tôi thấy các thí sinh ngã xuống, cũng nhìn thấy thân thể đang ngã trên mặt đất của mình.
Tôi giật mình, ngơ ngác mà nhìn.
Tôi nhìn thấy cánh tay của mình sưng lên như bắp chân, vừa đỏ vừa tím.
“Tô Linh...” Tôi nghe được tiếng hộ của Kinh Thiên, thế nhưng âm thanh này như cách cả một tấm kính cách âm nên tôi không nghe rõ được.
Sau đó, tôi thấy Kình Thiên chạy đến trước mặt mình.
Mỗi một động tác của anh ta đều giống như cảnh phim được quay chậm, còn sau lưng là một chuỗi bóng mờ, cứ như tôi đang nhìn thấy những hình ảnh bị cố định lại trong mỗi một giây.
Chúng hiện lên trong màn sương trắng bồng bềnh, lại chầm chậm biến mất ở nơi xa xăm nhất.
Kình Thiên lao tới bên cạnh, lật người tôi lại rồi đưa tay đặt lên cổ tôi.
Hình như anh ta đang dò mạch đập của tôi.
Tiếp sau đó, hai tay của Kình Thiên lập tức đặt lên ngực tôi, bắt đầu ép tim ngoài lồng ngực.
Anh ta vừa cố gắng ép tim vừa hộ tên tôi: “Tô Linh! Tô Linh! Cố lên! Cô phải cố lên!” Sau đó, anh ta cúi xuống, bắt đầu hô hấp nhân tạo cho tôi.
Kình Thiên không ngừng thổi hơi vào, tay cũng không ngừng ép tim tôi, cứ làm luân phiên như vậy mà không hề ngừng nghỉ.
Tôi đứng ở một bên sững sờ nhìn anh ta.
Tôi, tôi chết rồi?
Chà...
Tôi chết rồi...
Tôi bừng tỉnh nhận ra điều đó nên lập tức chạy về phía Kinh Thiên.
“Ầm!” Hình như tôi đã va vào thứ gì đó, tôi không thể nào đến gần cơ thể của mình.
Giống như tôi đang đứng trong kẽ hở của thế giới, nhìn Kình Thiên hồi sức tim phổi cho mình.
Kinh Không cũng hoảng hốt chạy đến, Kình Thiên lập tức hô to với cậu ta: “Mau đi lấy kim X.”
Kinh Không thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức xoay người chạy đi, để lại những bóng mờ ở trước mặt tôi.