Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-15
Chương 15: Một đêm khó ngủ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạch Mặc muốn ngủ phòng con...
Bố mẹ ra mà xem này...” Lát sau, có tiếng mẹ tôi gào lên: “Ngày mai Tiểu Mặc phải đi rồi...
Nó không nỡ xa con...
Con cho nó ngủ chung đi...” Cái gì...
Mẹ tôi đúng là rộng lượng biết bao...
Tôi bèn gào tiếp: “Bố ơi...
Bố xem đi này...
Bố với Bạch Mặc còn uống rượu đó, bố mẹ không sợ bọn con xảy ra chuyện hả...” Hồi lâu mới nghe thấy bố tôi nói: “Thanh niên chú ý an toàn...” “...” Quả nhiên tôi không phải con ruột.
Bạch Mặc nghe xong thì đi thẳng vào phòng tôi, còn tiện tay đóng cửa lại.
Cậu ta đi đến bên giường, tôi tức thì híp mắt, lạnh lùng nhìn qua.
Cậu ta chớp3mắt, cuối cùng cũng tỏ ra hơi sợ hãi, ánh mắt cũng bắt đầu chuyển thành tủi thân.
Mẹ nó, cậu còn sợ? Người sợ không phải nên là tôi hả? Bạch Mặc xoay người, quen đường quen lối mở tủ quần áo trong phòng tôi ra, rồi lấy đệm, chăn, gối ra, trải bên cạnh giường tôi.
Cậu ta ngồi xuống nệm, tiện tay cầm hộp huy hiệu tôi để trên tủ đầu giường lên xem rất chăm chú, giống như đang ngắm một khối rubik vậy.
Tôi nhìn chằm chằm cậu ta một lúc mới ngồi lại giường, tiếp tục làm đề thi.
Bạch Mặc mở hộp huy hiệu ra, bên trong là một chiếc huy hiệu tinh năng lấp lánh, mới toanh.
Huy hiệu màu đen2ánh lên ánh sáng của kim loại đặc biệt, giống như ngôi sao lóe sáng nơi vũ trụ sâu thẳm.
“Cậu chưa hỏi năng lực của tớ.” Cậu ta vừa nói vừa nhìn huy hiệu.
“Liên quan gì đến tớ?” Tôi tiếp tục làm bài.
“Nhưng lúc tớ nói chưa tìm được người đó, cậu cũng không lấy làm lạ là người đó không phải tớ.” Cậu ta đóng hộp lại, ngẩng mặt nhìn thẳng vào tôi.
Huy hiệu màu đen ánh lên ánh sáng của kim loại đặc biệt, giống như ngôi sao lóe sáng nơi vũ trụ sâu thẳm.
“Cậu chưa hỏi năng lực của tớ.” Cậu ta vừa nói vừa nhìn huy hiệu.
“Liên quan gì đến tớ?” Tôi tiếp tục làm bài.
“Nhưng lúc tớ nói chưa tìm3được người đó, cậu cũng không lấy làm lạ là người đó không phải tớ.” Cậu ta đóng hộp lại, ngẩng mặt nhìn thẳng vào tôi.
“Tớ nói rồi, liên quan gì tới tớ?” Tôi không nhìn cậu ta.
Giờ cậu ta không cần thi đại học, nhưng tôi cần! “Theo như logic bình thường của con người, khi cậu biết tớ có năng lực, đáng lẽ cậu sẽ cho rằng tớ là người đó.
Khi tớ nói với cậu là tớ không phải người đó, hơn nữa Cục Quản lý Tinh năng cũng chưa tìm được thì cậu nên tỏ ra rất kinh ngạc mới đúng.
Nhưng cậu lại bình tĩnh một cách bất ngờ.” Tôi ngừng tay, quay sang nhìn Bạch Mặc đang ngồi bên giường tôi:9“Hôm nay cậu nói hơi nhiều đấy.” Bạch Mặc mím môi, cau mày, đặt hộp huy hiệu xuống rồi cầm điện thoại, bắt đầu nhắn tin.
“Tít tít” [Bạch Ngốc]: Cậu bỏ rơi tớ...
Cậu không cần tớ nữa...
Cậu đã hứa là sẽ mãi mãi ở bên tớ...
[Chuỗi icon khóc lóc Tôi bực mình nhìn cậu ta: “Tớ hứa mãi mãi ở bên cậu khi nào hả?!” Bạch Mặc tiếp tục gục đầu xuống, ngón tay thon dài lướt nhanh trên điện thoại, giống như thiếu niên piano đang đánh ra những nốt nhạc với tiết tấu nhanh.
[Bạch Ngốc]: Lúc sáu tuổi, cậu kéo tay tớ, nói sẽ luôn ở bên tớ.
Cậu không giữ lời.
[Chuỗi meme chó con bị ruồng bỏ đang khóc lóc Tôi sững người,3ký ức xa xôi bỗng bị gọi về.
Trận chiến tranh đáng sợ đó, khiến cả thành phố chìm trong mù mịt, khắp nơi đều là khói đen mịt mù, những quả cầu lửa giáng xuống từ trên trời giống như sao băng rơi.
Tiếng khóc vang vọng khắp nơi, nhìn đâu cũng thấy những gương mặt nhỏ bé bám đầy khói bụi.
Trong một khe hở chật hẹp giữa đống đổ nát, tôi ôm chặt Bạch Mặc, không ngừng nói với cậu: “Đừng sợ, tớ sẽ mãi mãi ở bên cậu...” Lúc đó tôi lấy đâu ra dũng khí để nói điều đấy? Rõ ràng bản thân cũng sợ muốn chết...
“Tít tít” [Bạch Ngốc]: Lần đầu tiên tớ rời khỏi cậu, đi đến nơi xa xôi như thế, tớ sợ...
[Chuỗi meme tủi thân muốn khóc “Tít tít” [Bạch Ngốc]: Tớ là ma mới trong học viện, bị ức hiếp thì sao đây? [Chuỗi meme sợ hãi] “Tít tít” [Bạch Ngốc]: Lỡ như tớ gặp phải kẻ bắt nạt thì phải làm sao? [Chuỗi meme sợ hãi] “Tít tít” (Bạch Ngốc]: Lúc tớ đi tắm, nhặt xà phòng(*) thì làm sao đây? [Chuỗi meme bị làm nhục (*) Nhặt xà phòng: Ở trong nhà tắm công cộng nam, nếu xà phòng rơi xuống đất mà khom người xuống nhặt sẽ rất dễ bị người đồng giới tấn công tình dục.
Tôi suýt nữa bóp nát điện thoại.
Cái mặt của tên Bạch Ngốc này chuẩn chất công vậy, nhìn thế nào cũng không có khả năng bị kẻ khác bắt nạt rồi chơi trò nhặt xà phòng được! Mặc dù trong điện thoại cậu ta luôn nũng nịu, nhưng ngoài đời thực, rõ ràng cậu ta là thằng nam cứng như thép.
Nếu có nam sinh nào dám sờ mông cậu ta, bảo đảm cậu ta sẽ đánh tên đó đến mức thôi học, không dám xuất hiện trước mặt cậu ta nữa.
“Tít tít”: [Meme cầu xin bảo vệ
“Tít tít”: [Meme cầu xin ôm ấp “Tít tít”: [Meme cầu lão đại che chở “Cậu đủ rồi đó!” Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa mà quát thẳng vào mặt cậu ta.
Cậu ta thì cần tôi bảo vệ quái gì hả? “bie” Điện thoại bị đám icon với meme của cậu ta oanh tạc đến sập nguồn luôn.
Bạch Mặc dừng tay, chậm chạp bỏ điện thoại xuống.
“Cậu vừa lòng chưa? Điện thoại hết pin rồi đấy!” Tôi chìa màn hình tối thui ra trước mặt cậu ta.
Bạch Mặc gục đầu xuống giống như con nít làm sai chuyện.
Tôi khó chịu nhìn điện thoại của Bạch Mặc.
Năng lực của cậu ta là chuyển hóa năng lượng...
Một ý nghĩ vọt lên trong đầu tôi, tôi lập tức giơ tay cướp lấy điện thoại trong tay cậu ta.
Bạch Mặc nhìn tôi, tôi bèn trừng mắt: “Ngồi im!” Bạch Mặc ngoan ngoãn ngồi đó, hai tay vẫn duy trì tư thế như đang cầm điện thoại.
Tôi đặt cái điện thoại hết pin của mình vào tay Bạch Mặc, ngay sau đó đã nghe thấy “tít” một tiếng, điện thoại đang sạc! Quả nhiên! Tôi ngồi trên giường, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng cúi xuống nhìn cậu ta.
Cậu ta mím môi, chớp mắt, gục mặt xuống như không dám đối diện với tôi, giống như lời nói dối đã bị phát hiện.
“Tớ luôn thắc mắc là, sao cậu không mang sạc nhưng điện thoại vẫn luôn đầy pin, hừ! Ngoan ngoãn sạc pin đi, tớ ngủ đây!” Tôi nằm xuống quay lưng về phía Bạch Mặc, tức giận ra lệnh, “Tắt đèn!” “Cạch!” Đèn tắt.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối, ánh trăng bạc lờ mờ chiếu vào từ ngoài cửa sổ, gió đêm hiu hiu thổi nhẹ rèm cửa mỏng manh như voan.
Sự yên lặng tràn ngập trong không khí, tĩnh lặng đến mức dường như tôi có thể nghe thấy tiếng ánh trăng đang chảy tràn.
“Bạch Mặc.” Tôi quay lưng lại với người bên giường, lặng lẽ nhìn ánh trăng chiếu vào phòng.
“Hả?”
“Hôm nay rất kỳ lạ.” “Ù.”
“Cậu biết tớ nói cái gì kỳ lạ không? Cứ thế mà ừ.” “Thế cậu nói cái gì kỳ lạ?” Bạch Mặc thành thật hỏi lại.
“Là cái bài kiểm tra mà sàn nhà đột nhiên biến mất đấy.
Sau đó, hình như mọi người đều quên mất hay sao đó.
Theo như logic thông thường của con người, nếu gặp chuyện như vậy, chẳng phải nên tiếp tục bàn tán sau khi chuyện xảy ra sao? Nhưng sau đó, không có người nào thảo luận cả.” “Vậy là đã quên thật rồi.” Cậu ta bình tĩnh đáp.
“Quên thật ư?” Tôi không khỏi nghi ngờ, “Ý cậu là gì?” “Trong phân loại tinh năng, có năng lực gây ảnh hưởng đến não bộ, ví dụ như thuật đọc tâm, và tất nhiên cũng có năng lực xóa bỏ trí nhớ.” Tôi không khỏi ngạc nhiên: “Ý cậu là mọi người đã bị xóa trí nhớ rồi? Cho nên mới quên mất chuyện rơi xuống?”
Thật quá đáng! Thế này còn có nhân quyền hay không? Hành vi này thật sự làm người ta căm phẫn.
“Thế sao cậu vẫn còn nhớ?” Đột nhiên Bạch Mặc hỏi.
Tôi nhất thời ngừng thở, não bắt đầu vang lên tiếng “ong ong” chẳng hiểu vì sao.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bố mẹ ra mà xem này...” Lát sau, có tiếng mẹ tôi gào lên: “Ngày mai Tiểu Mặc phải đi rồi...
Nó không nỡ xa con...
Con cho nó ngủ chung đi...” Cái gì...
Mẹ tôi đúng là rộng lượng biết bao...
Tôi bèn gào tiếp: “Bố ơi...
Bố xem đi này...
Bố với Bạch Mặc còn uống rượu đó, bố mẹ không sợ bọn con xảy ra chuyện hả...” Hồi lâu mới nghe thấy bố tôi nói: “Thanh niên chú ý an toàn...” “...” Quả nhiên tôi không phải con ruột.
Bạch Mặc nghe xong thì đi thẳng vào phòng tôi, còn tiện tay đóng cửa lại.
Cậu ta đi đến bên giường, tôi tức thì híp mắt, lạnh lùng nhìn qua.
Cậu ta chớp3mắt, cuối cùng cũng tỏ ra hơi sợ hãi, ánh mắt cũng bắt đầu chuyển thành tủi thân.
Mẹ nó, cậu còn sợ? Người sợ không phải nên là tôi hả? Bạch Mặc xoay người, quen đường quen lối mở tủ quần áo trong phòng tôi ra, rồi lấy đệm, chăn, gối ra, trải bên cạnh giường tôi.
Cậu ta ngồi xuống nệm, tiện tay cầm hộp huy hiệu tôi để trên tủ đầu giường lên xem rất chăm chú, giống như đang ngắm một khối rubik vậy.
Tôi nhìn chằm chằm cậu ta một lúc mới ngồi lại giường, tiếp tục làm đề thi.
Bạch Mặc mở hộp huy hiệu ra, bên trong là một chiếc huy hiệu tinh năng lấp lánh, mới toanh.
Huy hiệu màu đen2ánh lên ánh sáng của kim loại đặc biệt, giống như ngôi sao lóe sáng nơi vũ trụ sâu thẳm.
“Cậu chưa hỏi năng lực của tớ.” Cậu ta vừa nói vừa nhìn huy hiệu.
“Liên quan gì đến tớ?” Tôi tiếp tục làm bài.
“Nhưng lúc tớ nói chưa tìm được người đó, cậu cũng không lấy làm lạ là người đó không phải tớ.” Cậu ta đóng hộp lại, ngẩng mặt nhìn thẳng vào tôi.
Huy hiệu màu đen ánh lên ánh sáng của kim loại đặc biệt, giống như ngôi sao lóe sáng nơi vũ trụ sâu thẳm.
“Cậu chưa hỏi năng lực của tớ.” Cậu ta vừa nói vừa nhìn huy hiệu.
“Liên quan gì đến tớ?” Tôi tiếp tục làm bài.
“Nhưng lúc tớ nói chưa tìm3được người đó, cậu cũng không lấy làm lạ là người đó không phải tớ.” Cậu ta đóng hộp lại, ngẩng mặt nhìn thẳng vào tôi.
“Tớ nói rồi, liên quan gì tới tớ?” Tôi không nhìn cậu ta.
Giờ cậu ta không cần thi đại học, nhưng tôi cần! “Theo như logic bình thường của con người, khi cậu biết tớ có năng lực, đáng lẽ cậu sẽ cho rằng tớ là người đó.
Khi tớ nói với cậu là tớ không phải người đó, hơn nữa Cục Quản lý Tinh năng cũng chưa tìm được thì cậu nên tỏ ra rất kinh ngạc mới đúng.
Nhưng cậu lại bình tĩnh một cách bất ngờ.” Tôi ngừng tay, quay sang nhìn Bạch Mặc đang ngồi bên giường tôi:9“Hôm nay cậu nói hơi nhiều đấy.” Bạch Mặc mím môi, cau mày, đặt hộp huy hiệu xuống rồi cầm điện thoại, bắt đầu nhắn tin.
“Tít tít” [Bạch Ngốc]: Cậu bỏ rơi tớ...
Cậu không cần tớ nữa...
Cậu đã hứa là sẽ mãi mãi ở bên tớ...
[Chuỗi icon khóc lóc Tôi bực mình nhìn cậu ta: “Tớ hứa mãi mãi ở bên cậu khi nào hả?!” Bạch Mặc tiếp tục gục đầu xuống, ngón tay thon dài lướt nhanh trên điện thoại, giống như thiếu niên piano đang đánh ra những nốt nhạc với tiết tấu nhanh.
[Bạch Ngốc]: Lúc sáu tuổi, cậu kéo tay tớ, nói sẽ luôn ở bên tớ.
Cậu không giữ lời.
[Chuỗi meme chó con bị ruồng bỏ đang khóc lóc Tôi sững người,3ký ức xa xôi bỗng bị gọi về.
Trận chiến tranh đáng sợ đó, khiến cả thành phố chìm trong mù mịt, khắp nơi đều là khói đen mịt mù, những quả cầu lửa giáng xuống từ trên trời giống như sao băng rơi.
Tiếng khóc vang vọng khắp nơi, nhìn đâu cũng thấy những gương mặt nhỏ bé bám đầy khói bụi.
Trong một khe hở chật hẹp giữa đống đổ nát, tôi ôm chặt Bạch Mặc, không ngừng nói với cậu: “Đừng sợ, tớ sẽ mãi mãi ở bên cậu...” Lúc đó tôi lấy đâu ra dũng khí để nói điều đấy? Rõ ràng bản thân cũng sợ muốn chết...
“Tít tít” [Bạch Ngốc]: Lần đầu tiên tớ rời khỏi cậu, đi đến nơi xa xôi như thế, tớ sợ...
[Chuỗi meme tủi thân muốn khóc “Tít tít” [Bạch Ngốc]: Tớ là ma mới trong học viện, bị ức hiếp thì sao đây? [Chuỗi meme sợ hãi] “Tít tít” [Bạch Ngốc]: Lỡ như tớ gặp phải kẻ bắt nạt thì phải làm sao? [Chuỗi meme sợ hãi] “Tít tít” (Bạch Ngốc]: Lúc tớ đi tắm, nhặt xà phòng(*) thì làm sao đây? [Chuỗi meme bị làm nhục (*) Nhặt xà phòng: Ở trong nhà tắm công cộng nam, nếu xà phòng rơi xuống đất mà khom người xuống nhặt sẽ rất dễ bị người đồng giới tấn công tình dục.
Tôi suýt nữa bóp nát điện thoại.
Cái mặt của tên Bạch Ngốc này chuẩn chất công vậy, nhìn thế nào cũng không có khả năng bị kẻ khác bắt nạt rồi chơi trò nhặt xà phòng được! Mặc dù trong điện thoại cậu ta luôn nũng nịu, nhưng ngoài đời thực, rõ ràng cậu ta là thằng nam cứng như thép.
Nếu có nam sinh nào dám sờ mông cậu ta, bảo đảm cậu ta sẽ đánh tên đó đến mức thôi học, không dám xuất hiện trước mặt cậu ta nữa.
“Tít tít”: [Meme cầu xin bảo vệ
“Tít tít”: [Meme cầu xin ôm ấp “Tít tít”: [Meme cầu lão đại che chở “Cậu đủ rồi đó!” Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa mà quát thẳng vào mặt cậu ta.
Cậu ta thì cần tôi bảo vệ quái gì hả? “bie” Điện thoại bị đám icon với meme của cậu ta oanh tạc đến sập nguồn luôn.
Bạch Mặc dừng tay, chậm chạp bỏ điện thoại xuống.
“Cậu vừa lòng chưa? Điện thoại hết pin rồi đấy!” Tôi chìa màn hình tối thui ra trước mặt cậu ta.
Bạch Mặc gục đầu xuống giống như con nít làm sai chuyện.
Tôi khó chịu nhìn điện thoại của Bạch Mặc.
Năng lực của cậu ta là chuyển hóa năng lượng...
Một ý nghĩ vọt lên trong đầu tôi, tôi lập tức giơ tay cướp lấy điện thoại trong tay cậu ta.
Bạch Mặc nhìn tôi, tôi bèn trừng mắt: “Ngồi im!” Bạch Mặc ngoan ngoãn ngồi đó, hai tay vẫn duy trì tư thế như đang cầm điện thoại.
Tôi đặt cái điện thoại hết pin của mình vào tay Bạch Mặc, ngay sau đó đã nghe thấy “tít” một tiếng, điện thoại đang sạc! Quả nhiên! Tôi ngồi trên giường, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng cúi xuống nhìn cậu ta.
Cậu ta mím môi, chớp mắt, gục mặt xuống như không dám đối diện với tôi, giống như lời nói dối đã bị phát hiện.
“Tớ luôn thắc mắc là, sao cậu không mang sạc nhưng điện thoại vẫn luôn đầy pin, hừ! Ngoan ngoãn sạc pin đi, tớ ngủ đây!” Tôi nằm xuống quay lưng về phía Bạch Mặc, tức giận ra lệnh, “Tắt đèn!” “Cạch!” Đèn tắt.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối, ánh trăng bạc lờ mờ chiếu vào từ ngoài cửa sổ, gió đêm hiu hiu thổi nhẹ rèm cửa mỏng manh như voan.
Sự yên lặng tràn ngập trong không khí, tĩnh lặng đến mức dường như tôi có thể nghe thấy tiếng ánh trăng đang chảy tràn.
“Bạch Mặc.” Tôi quay lưng lại với người bên giường, lặng lẽ nhìn ánh trăng chiếu vào phòng.
“Hả?”
“Hôm nay rất kỳ lạ.” “Ù.”
“Cậu biết tớ nói cái gì kỳ lạ không? Cứ thế mà ừ.” “Thế cậu nói cái gì kỳ lạ?” Bạch Mặc thành thật hỏi lại.
“Là cái bài kiểm tra mà sàn nhà đột nhiên biến mất đấy.
Sau đó, hình như mọi người đều quên mất hay sao đó.
Theo như logic thông thường của con người, nếu gặp chuyện như vậy, chẳng phải nên tiếp tục bàn tán sau khi chuyện xảy ra sao? Nhưng sau đó, không có người nào thảo luận cả.” “Vậy là đã quên thật rồi.” Cậu ta bình tĩnh đáp.
“Quên thật ư?” Tôi không khỏi nghi ngờ, “Ý cậu là gì?” “Trong phân loại tinh năng, có năng lực gây ảnh hưởng đến não bộ, ví dụ như thuật đọc tâm, và tất nhiên cũng có năng lực xóa bỏ trí nhớ.” Tôi không khỏi ngạc nhiên: “Ý cậu là mọi người đã bị xóa trí nhớ rồi? Cho nên mới quên mất chuyện rơi xuống?”
Thật quá đáng! Thế này còn có nhân quyền hay không? Hành vi này thật sự làm người ta căm phẫn.
“Thế sao cậu vẫn còn nhớ?” Đột nhiên Bạch Mặc hỏi.
Tôi nhất thời ngừng thở, não bắt đầu vang lên tiếng “ong ong” chẳng hiểu vì sao.