Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-134
Chương 134: Thành thật sẽ được khoan hồng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ở lại đây cũng được! Nhưng cậu phải tiếp tục làm gấu!” Tôi cố kiếm lối thoát cho mình: “Ít nhất là ở trong phòng này, dù sao cũng có điều hòa.
Tôi khoanh tay trước ngực, ngoảnh mặt sang hướng khác: “Nếu không thì lượn ngay cho tớ!” “Ừm...” Cậu ấy tủi thân đáp một tiếng, thế nhưng khuôn mặt quay nghiêng trong ô cửa nhỏ của cậu ấy lại hiện lên nụ cười thâm sâu như đã đạt được mục đích.
“A!” Bỗng nhiên, tiếng kêu sợ hãi của Nhan Lăng vang lên dưới tầng.
Bạch Mặc ở trong hộp giấy cũng giật mình.
Chuyện gì thế? Chúng tôi cùng chạy vội xuống tầng, rồi nhìn thấy Nhan Lăng đứng đó ngây người ra như phỗng, còn Hàn và anh Béo thì ôm nhau nhìn về phía trước như thấy quỷ.
Hướng mà bọn họ đang nhìn hẳn là phía cửa, chỗ mà tôi và Bạch Mặc đứng vẫn chưa thể nhìn thấy được cửa.
Tôi và Bạch Mặc khom lưng xuống, chỉ thấy Tình Thánh Luân Hải đang đeo cặp đứng trong phòng khách.
Anh ta vừa nhìn thấy Bạch Mặc thì cười khẽ: “Ha ha.
Này, cậu chạy đến chỗ này ngủ, bỏ tớ một mình trong phòng sao? Tớ rất cô đơn...” Bạch Mặc lập tức trưng ra vẻ mặt “sợ hãi” mà ôm lấy cánh tay tôi, nhìn tôi với dáng vẻ yếu ớt bất lực: “Tớ không lừa cậu đâu, anh ta đuổi tới rồi kìa.” Nói xong, cậu ấy còn nói bên tai tôi: “Chắc chắn anh ta có mang theo xà phòng.” cả người tôi lập tức bừng lên sát khí.
Quả là cái tên Tình Thánh khốn kiếp này đã để mắt đến Bạch Ngốc nhà tôi.
Tôi tuyệt đối sẽ không để cho Bạch Ngốc của mình bị anh ta nhúng chàm! Tình Thánh cười lớn rồi chạy về phía cầu thang, Bạch Mặc thấy vậy bèn xoay người chạy đi.
Tôi chống nạnh chắn trước mặt Tình Thánh: “Bạch Mặc là người đàn ông của tôi! Cậu không có cửa đâu, cút đi!”
“Phụt, ha ha ha ha...” Tình Thánh cười ngặt nghẽo, chống một tay lên tay vịn: “Tôi cứ ngủ ở đây đấy thì sao? Hừ.” Anh ta hừ một tiếng rồi ngả ngớn thực hiện động tác khiêu khích của dân nhảy đường phố.
Anh ta thình lình nhảy bật lên ngay trước mặt tôi rồi làm một cú lộn ngược trên không, cuối cùng đáp thẳng xuống dưới chân cầu thang.
Cơ thể anh ta vô cùng linh hoạt, hoàn toàn không thua kém bất kỳ một đội viên nào trong Doanh trại đặc nhiệm, ngầu đến mức khiến cho anh Béo và Hàn vỗ tay không ngừng.
“Tuyệt!”
“Xuất sắc!” “Không hổ là Tình Thánh!” Đám người này đang xem chỉ làm trò hay sao, còn hỗ tuyệt nữa chứ.
“Anh biến...” Nhan Lăng tức giận, đẩy Tình Thánh thật mạnh.
Nếu không phải vì cô ấy không có năng lực lợi hại thì chỉ sợ Tình Thánh đã bị đánh bay ra ngoài từ lâu.
Tình Thánh vẫn không nhúc nhích: “Em họ yêu dấu của anh, nếu em để anh ngủ ở đây, anh sẽ cho em số điện thoại của Hỏa Vĩ” Hỏa Vĩ? Không phải là nhóm trưởng của nhóm nhạc 3X gì gì đó sao? Cái tên có mái tóc màu đỏ đó? Nhan Lăng chớp mắt, thế mà lại dừng động tác đẩy Tình Thành lại thật.
Tình Thánh lấy điện thoại di động ra rồi cười rất đểu giả: “Cuối tuần này chỉ cần anh ta rảnh, anh có thể hẹn anh ta.”
Nhan Lăng lập tức rụt tay về, bắt đầu dọn dẹp xô pha: “Anh chỉ có thể ngủ trên sô pha.” Tiếng nói của cô ấy cũng nhỏ hơn chút.
Nà ní...
Đầu hàng nhanh thể hả! Không phải cô ấy hận gã anh họ cặn bã này nhất hay sao...
Chỉ một số điện thoại là đã có thể giải quyết xong? Tôi nên nói Tình Thánh quá xảo trá hay là Nhan Lăng quá dễ dụ đây? “Cậu thích nhóm nhạc nam ngốc nghếch kia à?” Tôi không nhịn được mà hỏi Nhan Lăng.
Tức thì, sát khí bốc thẳng lên từ trên người Nhan Lăng làm cho Hàn và anh Béo sợ đến mức trốn ra thật xa.
Tinh Thánh thì thảnh thơi ngồi trên cái xô pha mà Nhan Lăng đã dọn dẹp xong, giống như chỗ đó đã trở thành địa bàn của anh ta.
Nhan Lăng từ từ quay người lại, đưa tay ra với tôi: “Nếu cậu còn nói các anh ấy ngốc nghếch nữa, chúng ta cắt đứt quan hệ!” Tôi thấy được lửa giận và sát khí giống hệt như những fan girl cuồng dại của nhóm 3X ấy trong mắt cô ấy thì lập tức sốt sắng nói: “Biết, biết rồi...” Đây chính là sự đáng sợ của thần tượng, đây chính là sự đáng sợ của fan.
Chỉ cần có người phán xét thần tượng của bọn họ, bọn họ sẽ xông lên hội đồng, phát huy ra sức đoàn kết lớn nhất, không giẫm chết bạn thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Cứ như vậy, Tình Thánh thật sự ở lại đây, tự dưng ký túc xá của chúng tôi lại biến thành nơi ở chung.
Nhà trường không cho phép nam nữ ở chung thế này, có điều ngủ nhờ thì được, thế nhưng ngủ nhờ vào buổi tối có khác gì với việc ở chung đâu chứ?
Cả học viện tràn ngập mùi vị hormone của tuổi thanh xuân, các cặp tình nhân nhan nhản khắp nơi.
Vì vậy kiểu ở chung này đã không còn là điều gì mới lạ ở đây nữa.
Thậm chí trùng hợp có hai nam sinh trong một ký túc xá yêu đương với hai nữ sinh trong một ký túc xá khác, mọi người bên chia lại ký túc xá luôn, mỗi đôi ở một bên.
Điều này cũng để tránh việc sáng sớm gặp nhau thì lúng túng.
Đương nhiên những đôi chia tay cũng nhiều, vì vậy chuyện lúng túng vẫn thường xảy ra.
Có điều, bỗng nhiên mọc ra một gã Tình Thánh thế này, đúng là khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Vào lúc màn đêm buông xuống, mùi bò bít tết thơm nức bay ra từ trong nhà bếp, kéo tôi và Bạch Mặc ra khỏi phòng.
Hai người chúng tôi đi xuống tầng, tôi ngạc nhiên chạy về phía phòng ăn: “Tattoo Girl, hôm nay cậu đổi sang làm đồ Tây hả!”
Thật ra ở chung với kẻ háu ăn như Nhan Lăng rất là hạnh phúc.
Bởi vì cô ấy ham ăn nên rất thích nấu nướng, có nhiều lúc cô ấy thích tự làm bữa tối cho mình.
Có điều cô ấy cũng có sở thích riêng.
Nhan Lăng thích ăn cay nên thường làm món cay Tứ Xuyên chứ rất ít khi làm món Tây.
Lúc tôi mừng rỡ chạy vào phòng ăn thì nhìn thấy Nhan Lăng, Hàn và anh Béo đều ngồi bên bàn ăn, không phải Nhan Lăng nấu ăn.
Nhan Lăng nhìn thấy tôi và Bạch Mặc thì vẫy tay liên hồi: “Mau, mau ngồi đi! Hôm nay là bít tết bò Tuyết Hoa cao cấp đó! Được chở đến theo đường hàng không đấy!” Ôi má! Hàng xịn! Tôi lập tức tính kéo Bạch Mặc cùng ngồi xuống ghế, thế nhưng lúc quay đầu lại thì không thấy Bạch Mặc đâu cả! Hả! Bạch Ngốc đâu rồi? “Ngồi đi.” Đột nhiên có người kéo tôi ngồi xuống, là Bạch Ngốc nhà tôi! Bạch Ngốc nhà tôi đã ngồi xuống từ lúc nào rồi? Có phải là vì nghe nhắc đến bít tết bò Tuyết Hoa cao cấp không? “Vậy ai đang nấu ăn?” Tôi khó hiểu nhìn mọi người.
“Đây-Rồi!” Theo tiếng hộ của Tình Thánh, anh ta đã bước ra khỏi nhà bếp, người đeo tạp dề tay bưng khay cơm Tây tinh xảo! Hai miếng bít tết bò được trang trí bằng những miếng cà rốt tinh tế được đặt trước mặt tôi và Bạch Mặc, hương thơm khiến người ta ứa nước miếng không ngừng tỏa ra.
Trong mùi hương thuần túy đậm đà này còn có mùi thơm của sữa bò, quả nhiên là bít tết hảo hạng! “Ôi...” Nhan Lăng, Hàn và anh Béo nhìn đến mức chảy nước bọt ròng ròng.
Tình Thánh đeo cái tạp dề in hoa nhỏ.
Đó là tạp dề của Nhan Lăng.
Anh ta đứng bên cạnh Bạch Mặc, tựa khuỷu tay lên vai cậu ấy rồi nháy mắt: “Cậu đến đây thì tớ sợ cậu sẽ ăn không ngon.
Cậu mau ăn đi.”
Đồ khốn...
Lại dám dựa sát vào người đàn ông của tôi như thế...
Có điều...
Miếng bít tết bò này thơm quá đi! “Không được chạm vào người đàn ông của tôi!” Tôi chống cự lại sức quyến rũ của miếng bít tết, đứng lên đẩy lồng ngực Tỉnh Thánh khiến anh ta phải lùi thẳng vào trong nhà bếp: “Đi lấy bít tết đi!” Tình Thánh nhìn tôi cười, tôi thì hung dữ trừng mắt với anh ta sau đó ngồi lại bên cạnh Bạch Mặc.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa yên tâm, tôi đá luôn cái ghế bên cạnh cậu ấy đi.
“Thơm, thơm quá!” Hàn và anh Béo nhìn chằm chằm vào nhà bếp với vẻ mặt thèm thuồng: “Mau, mau đi...” Sau đó, Tình Thánh bưng từng khay bít tết ra.
Lúc anh ta muốn ngồi xuống bên cạnh Bạch Mặc thì thấy không còn cái ghế ở đó.
Tinh Thánh cười nhìn Bạch Mặc, còn Bạch Mặc lại bình tĩnh ăn bít tết, cũng giơ ngón cái lên với anh ta.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi khoanh tay trước ngực, ngoảnh mặt sang hướng khác: “Nếu không thì lượn ngay cho tớ!” “Ừm...” Cậu ấy tủi thân đáp một tiếng, thế nhưng khuôn mặt quay nghiêng trong ô cửa nhỏ của cậu ấy lại hiện lên nụ cười thâm sâu như đã đạt được mục đích.
“A!” Bỗng nhiên, tiếng kêu sợ hãi của Nhan Lăng vang lên dưới tầng.
Bạch Mặc ở trong hộp giấy cũng giật mình.
Chuyện gì thế? Chúng tôi cùng chạy vội xuống tầng, rồi nhìn thấy Nhan Lăng đứng đó ngây người ra như phỗng, còn Hàn và anh Béo thì ôm nhau nhìn về phía trước như thấy quỷ.
Hướng mà bọn họ đang nhìn hẳn là phía cửa, chỗ mà tôi và Bạch Mặc đứng vẫn chưa thể nhìn thấy được cửa.
Tôi và Bạch Mặc khom lưng xuống, chỉ thấy Tình Thánh Luân Hải đang đeo cặp đứng trong phòng khách.
Anh ta vừa nhìn thấy Bạch Mặc thì cười khẽ: “Ha ha.
Này, cậu chạy đến chỗ này ngủ, bỏ tớ một mình trong phòng sao? Tớ rất cô đơn...” Bạch Mặc lập tức trưng ra vẻ mặt “sợ hãi” mà ôm lấy cánh tay tôi, nhìn tôi với dáng vẻ yếu ớt bất lực: “Tớ không lừa cậu đâu, anh ta đuổi tới rồi kìa.” Nói xong, cậu ấy còn nói bên tai tôi: “Chắc chắn anh ta có mang theo xà phòng.” cả người tôi lập tức bừng lên sát khí.
Quả là cái tên Tình Thánh khốn kiếp này đã để mắt đến Bạch Ngốc nhà tôi.
Tôi tuyệt đối sẽ không để cho Bạch Ngốc của mình bị anh ta nhúng chàm! Tình Thánh cười lớn rồi chạy về phía cầu thang, Bạch Mặc thấy vậy bèn xoay người chạy đi.
Tôi chống nạnh chắn trước mặt Tình Thánh: “Bạch Mặc là người đàn ông của tôi! Cậu không có cửa đâu, cút đi!”
“Phụt, ha ha ha ha...” Tình Thánh cười ngặt nghẽo, chống một tay lên tay vịn: “Tôi cứ ngủ ở đây đấy thì sao? Hừ.” Anh ta hừ một tiếng rồi ngả ngớn thực hiện động tác khiêu khích của dân nhảy đường phố.
Anh ta thình lình nhảy bật lên ngay trước mặt tôi rồi làm một cú lộn ngược trên không, cuối cùng đáp thẳng xuống dưới chân cầu thang.
Cơ thể anh ta vô cùng linh hoạt, hoàn toàn không thua kém bất kỳ một đội viên nào trong Doanh trại đặc nhiệm, ngầu đến mức khiến cho anh Béo và Hàn vỗ tay không ngừng.
“Tuyệt!”
“Xuất sắc!” “Không hổ là Tình Thánh!” Đám người này đang xem chỉ làm trò hay sao, còn hỗ tuyệt nữa chứ.
“Anh biến...” Nhan Lăng tức giận, đẩy Tình Thánh thật mạnh.
Nếu không phải vì cô ấy không có năng lực lợi hại thì chỉ sợ Tình Thánh đã bị đánh bay ra ngoài từ lâu.
Tình Thánh vẫn không nhúc nhích: “Em họ yêu dấu của anh, nếu em để anh ngủ ở đây, anh sẽ cho em số điện thoại của Hỏa Vĩ” Hỏa Vĩ? Không phải là nhóm trưởng của nhóm nhạc 3X gì gì đó sao? Cái tên có mái tóc màu đỏ đó? Nhan Lăng chớp mắt, thế mà lại dừng động tác đẩy Tình Thành lại thật.
Tình Thánh lấy điện thoại di động ra rồi cười rất đểu giả: “Cuối tuần này chỉ cần anh ta rảnh, anh có thể hẹn anh ta.”
Nhan Lăng lập tức rụt tay về, bắt đầu dọn dẹp xô pha: “Anh chỉ có thể ngủ trên sô pha.” Tiếng nói của cô ấy cũng nhỏ hơn chút.
Nà ní...
Đầu hàng nhanh thể hả! Không phải cô ấy hận gã anh họ cặn bã này nhất hay sao...
Chỉ một số điện thoại là đã có thể giải quyết xong? Tôi nên nói Tình Thánh quá xảo trá hay là Nhan Lăng quá dễ dụ đây? “Cậu thích nhóm nhạc nam ngốc nghếch kia à?” Tôi không nhịn được mà hỏi Nhan Lăng.
Tức thì, sát khí bốc thẳng lên từ trên người Nhan Lăng làm cho Hàn và anh Béo sợ đến mức trốn ra thật xa.
Tinh Thánh thì thảnh thơi ngồi trên cái xô pha mà Nhan Lăng đã dọn dẹp xong, giống như chỗ đó đã trở thành địa bàn của anh ta.
Nhan Lăng từ từ quay người lại, đưa tay ra với tôi: “Nếu cậu còn nói các anh ấy ngốc nghếch nữa, chúng ta cắt đứt quan hệ!” Tôi thấy được lửa giận và sát khí giống hệt như những fan girl cuồng dại của nhóm 3X ấy trong mắt cô ấy thì lập tức sốt sắng nói: “Biết, biết rồi...” Đây chính là sự đáng sợ của thần tượng, đây chính là sự đáng sợ của fan.
Chỉ cần có người phán xét thần tượng của bọn họ, bọn họ sẽ xông lên hội đồng, phát huy ra sức đoàn kết lớn nhất, không giẫm chết bạn thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Cứ như vậy, Tình Thánh thật sự ở lại đây, tự dưng ký túc xá của chúng tôi lại biến thành nơi ở chung.
Nhà trường không cho phép nam nữ ở chung thế này, có điều ngủ nhờ thì được, thế nhưng ngủ nhờ vào buổi tối có khác gì với việc ở chung đâu chứ?
Cả học viện tràn ngập mùi vị hormone của tuổi thanh xuân, các cặp tình nhân nhan nhản khắp nơi.
Vì vậy kiểu ở chung này đã không còn là điều gì mới lạ ở đây nữa.
Thậm chí trùng hợp có hai nam sinh trong một ký túc xá yêu đương với hai nữ sinh trong một ký túc xá khác, mọi người bên chia lại ký túc xá luôn, mỗi đôi ở một bên.
Điều này cũng để tránh việc sáng sớm gặp nhau thì lúng túng.
Đương nhiên những đôi chia tay cũng nhiều, vì vậy chuyện lúng túng vẫn thường xảy ra.
Có điều, bỗng nhiên mọc ra một gã Tình Thánh thế này, đúng là khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Vào lúc màn đêm buông xuống, mùi bò bít tết thơm nức bay ra từ trong nhà bếp, kéo tôi và Bạch Mặc ra khỏi phòng.
Hai người chúng tôi đi xuống tầng, tôi ngạc nhiên chạy về phía phòng ăn: “Tattoo Girl, hôm nay cậu đổi sang làm đồ Tây hả!”
Thật ra ở chung với kẻ háu ăn như Nhan Lăng rất là hạnh phúc.
Bởi vì cô ấy ham ăn nên rất thích nấu nướng, có nhiều lúc cô ấy thích tự làm bữa tối cho mình.
Có điều cô ấy cũng có sở thích riêng.
Nhan Lăng thích ăn cay nên thường làm món cay Tứ Xuyên chứ rất ít khi làm món Tây.
Lúc tôi mừng rỡ chạy vào phòng ăn thì nhìn thấy Nhan Lăng, Hàn và anh Béo đều ngồi bên bàn ăn, không phải Nhan Lăng nấu ăn.
Nhan Lăng nhìn thấy tôi và Bạch Mặc thì vẫy tay liên hồi: “Mau, mau ngồi đi! Hôm nay là bít tết bò Tuyết Hoa cao cấp đó! Được chở đến theo đường hàng không đấy!” Ôi má! Hàng xịn! Tôi lập tức tính kéo Bạch Mặc cùng ngồi xuống ghế, thế nhưng lúc quay đầu lại thì không thấy Bạch Mặc đâu cả! Hả! Bạch Ngốc đâu rồi? “Ngồi đi.” Đột nhiên có người kéo tôi ngồi xuống, là Bạch Ngốc nhà tôi! Bạch Ngốc nhà tôi đã ngồi xuống từ lúc nào rồi? Có phải là vì nghe nhắc đến bít tết bò Tuyết Hoa cao cấp không? “Vậy ai đang nấu ăn?” Tôi khó hiểu nhìn mọi người.
“Đây-Rồi!” Theo tiếng hộ của Tình Thánh, anh ta đã bước ra khỏi nhà bếp, người đeo tạp dề tay bưng khay cơm Tây tinh xảo! Hai miếng bít tết bò được trang trí bằng những miếng cà rốt tinh tế được đặt trước mặt tôi và Bạch Mặc, hương thơm khiến người ta ứa nước miếng không ngừng tỏa ra.
Trong mùi hương thuần túy đậm đà này còn có mùi thơm của sữa bò, quả nhiên là bít tết hảo hạng! “Ôi...” Nhan Lăng, Hàn và anh Béo nhìn đến mức chảy nước bọt ròng ròng.
Tình Thánh đeo cái tạp dề in hoa nhỏ.
Đó là tạp dề của Nhan Lăng.
Anh ta đứng bên cạnh Bạch Mặc, tựa khuỷu tay lên vai cậu ấy rồi nháy mắt: “Cậu đến đây thì tớ sợ cậu sẽ ăn không ngon.
Cậu mau ăn đi.”
Đồ khốn...
Lại dám dựa sát vào người đàn ông của tôi như thế...
Có điều...
Miếng bít tết bò này thơm quá đi! “Không được chạm vào người đàn ông của tôi!” Tôi chống cự lại sức quyến rũ của miếng bít tết, đứng lên đẩy lồng ngực Tỉnh Thánh khiến anh ta phải lùi thẳng vào trong nhà bếp: “Đi lấy bít tết đi!” Tình Thánh nhìn tôi cười, tôi thì hung dữ trừng mắt với anh ta sau đó ngồi lại bên cạnh Bạch Mặc.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa yên tâm, tôi đá luôn cái ghế bên cạnh cậu ấy đi.
“Thơm, thơm quá!” Hàn và anh Béo nhìn chằm chằm vào nhà bếp với vẻ mặt thèm thuồng: “Mau, mau đi...” Sau đó, Tình Thánh bưng từng khay bít tết ra.
Lúc anh ta muốn ngồi xuống bên cạnh Bạch Mặc thì thấy không còn cái ghế ở đó.
Tinh Thánh cười nhìn Bạch Mặc, còn Bạch Mặc lại bình tĩnh ăn bít tết, cũng giơ ngón cái lên với anh ta.