Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-121
Chương 121: Hợp chất là thứ có thể phân tách
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi đối diện với nó, phiền lòng mà ngồi xuống ngay tại chỗ sau đó thở dài: “Ai...
Thật ra trong lòng chị rất rõ, cái tên Bạch Ngốc kia nhằm vào Kình Thiên là vì ghen quá mà thôi.
Thế nhưng chị cảm thấy trong toàn bộ chuyện
này, Bạch Mặc đã không giải quyết bằng lý trí.
Ai...
Phiền quá đi mất...” Tôi ôm lấy đầu mình: “Đều tại cậu ấy, khiến bây giờ chị thấy phiền muộn như vậy, tại chủ nhân của em đấy! Đúng là một tên ngốc!” Tôi vung tay, chỉ thẳng vào con gấu với cái mặt ngu ngơ dễ thương kia: “Chị nói chị không muốn gặp cậu ấy, thế nhưng chị không nói là cậu ấy không thể gặp chị! Thế mà cậu ấy cứ vậy biến mất trước mặt chị sao, còn chẳng thèm đến nhìn chị một cái! Cậu ấy nghe lời quá ha! Cậu ấy ngốc như vậy là muốn làm chị tức chết hả?”
Con gấu ngơ ngác nhìn tôi, nghe tôi chửi thay cho chủ nhân của mình.
Hai tay của nó buông thõng bên người.
Đột nhiên, đầu của nó gục xuống, gục xuống từng chút, sau đó bởi vì trọng tâm không vững nên nó ngã sấp xuống khỏi chiếc ghế.
Tôi cả kinh, lập tức lùi về sau.
“Bịch!” Nó ngã sấp về phía trước, khuôn mặt to ngờ nghệch dễ thương kề sát mặt đất.
Hai gối nó cũng quỳ xuống đất, cái mông nhô lên cao, trên đó có một cái đuôi xù màu trắng.
Tôi ngơ ngác nhìn nó một lúc.
Tiếng động này không đúng cho lắm.
Nếu là gấu bông bình thường, cho dù đổ từ trên cao xuống thì chắc hẳn cũng không tạo ra tiếng động lớn như vậy.
Thứ này giống như đặc ruột vậy.
Đây rốt cuộc là cái quái gì thế hả? Tôi tò mò tiến lên, chọc nhẹ tay vào đầu của con gấu dễ thương ấy.
Đầu của nó cũng giống như gấu bông bình thường, mềm nhũn.
Tôi định nâng con gấu vụng về này lên để ngắm cho kỹ.
Tôi kéo cánh tay của nó...
Nặng thật! Tôi sờ, tôi sờ, tôi sờ...
Trời ạ!
Con gấu này có xương! Tôi lập tức vươn hai tay ra, dốc hết sức bình sinh để lật nó lại.
“Bịch!” Lại là một tiếng nặng trịch, nó nằm thẳng trên sàn nhà trong phòng tôi.
Tôi dựa lên ngực nó mà nghe: “Thình thịch...
Thình...
thịch...” Có tiếng tim đập rất chậm.
Tim...
đập? Thế nhưng điều kỳ lạ là chỉ có tiếng tim đập chứ không có tiếng hít thở, bộ ngực của gấu trắng cũng không phập phồng lên xuống vì hít thở.
Đây rốt cuộc là thứ gì! Tôi đi ngay đến phần đầu gấu trắng, đạp hai chân lên bờ vai của nó lấy điểm tựa, tay túm lấy cái đầu rồi dùng sức kéo ra.
“Bụp”, giống như âm thanh khi khui nắp bia, đầu của con gấu bị tôi kéo mạnh xuống, sau đó một cái đầu người ướt đẫm lập tức lộ ra.
“Bạch Ngốc!” Tôi giật mình nhìn cái đầu đã hoàn toàn ướt nhẹp.
Tóc của cậu ấy đẫm mồ hôi, tóc mai rối tung dán sát lên khuôn mặt tái nhợt bất thường của cậu ấy.
Còn cậu ấy thì chẳng hề nhúc nhích, khuôn mặt quá yên tĩnh này khiến tôi cảm thấy bất an.
Tôi để Bạch Mặc nằm ngửa lại, phát hiện ra môi của cậu ấy cũng hơi trắng nhợt, lẽ nào cái tên ngốc này bị nghẹt thở!
“Bạch Ngốc! Bạch Ngốc!” Tôi lo lắng mà vỗ vào mặt Bạch Mặc, thấy cậu ấy quả nhiên không có phản ứng gì.
Tôi lập tức cạy miệng của cậu ấy ra, hít sâu một hơi rồi cúi xuống lấp kín đôi môi của cậu ấy, thổi một hơi vào trong.
“Phù.” Hả? Sao có thứ gì đó chui vào trong miệng tôi thế này? Gáy của tôi đột nhiên bị giữ chặt, một nụ hôn mãnh liệt tức thì ập đến.
“Um um!” Một tay Bạch Mặc giữ gáy của tôi lại, một cái tay khác bỗng nhiên bắt đầu cởi nút áo của tôi.
Tôi lập tức hoảng sợ, tay tát thẳng vào mặt của cậu ấy.
“Chát!” Một cái tát giáng xuống, sau đó tôi hoảng loạn đẩy cậu ấy ra, lùi thật nhanh về sau, cách cậu ấy thật xa.
Bạch Mặc nằm ngửa trên sàn nhà, chậm rãi giơ tay lên xoa mặt của mình: “Cậu đánh tớ..” Cậu ấy tủi thân quay mặt qua, nhìn tôi với vẻ ai oán và khổ sở, sợi tóc ướt đẫm vẫn dán sát trên trán: “Linh...
Tớ ngạt...” “Cậu cậu cậu cậu bị ngạt mà còn có sức hôn tớ! Còn còn còn còn cởi áo của tớ:” Tôi bực mình chỉ vào cái nút áo bị Bạch Mặc cởi ra.
Tầm mắt của cậu ấy lướt xuống qua cổ của tôi, dừng chỗ cái nút áo, sau đó ánh mắt dần trở nên sâu
thăm.
Tôi cuống quýt cài nút áo lại.
“Chuyện này không giống vậy...” “Sao không giống hả! Đàn ông các người chính là như vậy! Háo sắc! Bỉ Ổi! Khi muốn làm cái chuyện khó nói ấy thì dù có bị thương nặng cũng nhịn đau được đúng không!” Trong bao nhiêu bộ tiểu thuyết, nam chính đã bị thương nặng, chỗ này bị đâm hai đao, chỗ kia bị gãy hai khúc xương, còn bị người ta đánh đến nội thương, thế nhưng chỉ cần nữ chính vừa nằm xuống thì cho dù cả người đang chảy máu, nam chính cũng vẫn có sức để đẩy ngã nữ chính.
Tôi tức giận nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc.
Cậu ấy chớp mắt mấy cái, lại còn không biết xấu hổ mà gật đầu: “Ừ.” “Cậu đi chết đi!” Tôi đứng bật dậy, nhanh chân bước qua người cậu ấy.
Bỗng nhiên, chân tôi không di chuyển được nữa, chẳng ngờ tôi lại bị cái tên Bạch Ngốc kia ôm chặt: “Vợ à, đừng lo anh mà.” Cậu ấy nói vô cùng không có khí khái.
“Tớ nói rồi, tớ không muốn gặp cậu!” Tôi hét to.
“Nhưng tớ muốn gặp cậu...” Cậu ấy vẫn ôm chặt chân tôi: “Lúc nãy cậu cũng nói rồi.
Cậu không muốn gặp tớ, thế nhưng tớ có thể đến gặp cậu.” Tôi thật sự rất muốn cắn lưỡi của mình.
Trước đó, khi nói những lời này, tôi nào có nghĩ đến chuyện, Bạch Ngốc lại ở trong con gấu trắng chứ! Cậu ấy dí sát mặt vào bắp chân của tôi: “Linh...
Cậu biết tớ rất nghe lời cậu mà.” “Cậu buông ra!” Tôi quát lên, giọng chói tai.
Bạch Mặc quả nhiên nghe lời, thành thật mà buông chân tôi ra.
Tôi vung tay chỉ về phía cái hộp lớn: “Cút về đó!” Cậu ấy méo miệng, bò về cái hộp lớn trong khi đầu tóc vẫn đẫm mồ hôi, cái đuôi ở sau mông cũng uốn éo qua lại.
Tôi thuận tiện quảng cái đầu của con gấu vào luôn trong hộp.
Lúc cậu ấy quay lưng lại với tôi mà bò vào hộp, tôi cầm luôn lấy cái mặt hộp rơi trên mặt đất rồi đóng lại cho cậu ấy! Đúng là làm cho người ta tức chết! Mất mặt quá! Những lời nói lúc nãy bị Bạch Ngốc nghe thấy hết rồi! Tôi dựa lưng vào hộp rồi ngồi xuống, trong lòng lại càng buồn bực hơn.
“Linh..” Cậu ấy yếu ớt hô lên trong chiếc hộp: “Trong hộp rất bí...
Tớ, tớ không thở nổi...” Tôi tức giận quay đầu nhìn cái hộp ở phía sau, lườm: “Đầu óc của cậu có vấn đề hả! Trời nóng thế này mà cậu mặc kiểu đó, không bị được hay sao? Lại còn khiến cho mình suýt ngất luôn, tớ phục cậu thật rồi đấy!”
“Bởi vì cậu đã nói...
Chỉ có gấu bông mới được ngủ trong phòng cậu...” Tiếng nói của cậu ấy truyền đến từ phía sau tôi, giống như cậu ấy đang ngồi dựa lưng với tôi nhưng cách một cái mặt hộp vậy.
Mặt tôi đỏ bừng lên.
Cái tên không có tí liêm sỉ này.
Mấy lời như vậy thì cậu ấy luôn nhớ mãi trong lòng, còn những câu khác chỉ coi như là gió thoảng bên tai, đúng là rất biết nghe có chọn lọc.
“Bốp!” Bỗng nhiên, một ô cửa nhỏ ngay bên cạnh tôi được đẩy mở ra.
Tôi giật mình, cái hộp này có nhiều cơ quan vậy sao! Sau đó, Bạch Mặc chậm rãi bò ra từ trong ô cửa nhỏ đó.
Đầu tóc của cậu ấy đầm đìa mồ hôi, mệt mỏi dựa vào bên cạnh tôi, thở dốc từng hơi: “Không ngờ...
Ở trong đấy lại bí thể...
Phù...
Phù...” Tôi liếc cậu ấy, vành tai lại nóng bừng lên.
Tôi nghiêng mặt sang chỗ khác rồi lầm bầm: “Cậu...
Có sao không đấy?”.
“Còn hơi choáng...” Bạch Mặc vừa dứt lời thì một vật nặng đã đè lên bả vai của tôi, đó là đầu của cậu ấy.
Bạch Mặc dựa lên vai tôi, từ từ hít thở dưới cơn gió điều hòa mát rượi.
Đúng là Bạch Ngốc.
Tôi nói không muốn gặp cậu ấy thì cậu ấy thật sự biến mất.
Vốn còn tưởng rằng cậu ấy là người ngay thẳng, thế nhưng lại biết cải trang thành con gấu trắng lớn.
Ngày nắng nóng thế này còn chịu đựng ngồi yên trong hộp, sau đó được đưa đến phòng tôi, cho tôi một niềm “kinh hãi” to lớn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thật ra trong lòng chị rất rõ, cái tên Bạch Ngốc kia nhằm vào Kình Thiên là vì ghen quá mà thôi.
Thế nhưng chị cảm thấy trong toàn bộ chuyện
này, Bạch Mặc đã không giải quyết bằng lý trí.
Ai...
Phiền quá đi mất...” Tôi ôm lấy đầu mình: “Đều tại cậu ấy, khiến bây giờ chị thấy phiền muộn như vậy, tại chủ nhân của em đấy! Đúng là một tên ngốc!” Tôi vung tay, chỉ thẳng vào con gấu với cái mặt ngu ngơ dễ thương kia: “Chị nói chị không muốn gặp cậu ấy, thế nhưng chị không nói là cậu ấy không thể gặp chị! Thế mà cậu ấy cứ vậy biến mất trước mặt chị sao, còn chẳng thèm đến nhìn chị một cái! Cậu ấy nghe lời quá ha! Cậu ấy ngốc như vậy là muốn làm chị tức chết hả?”
Con gấu ngơ ngác nhìn tôi, nghe tôi chửi thay cho chủ nhân của mình.
Hai tay của nó buông thõng bên người.
Đột nhiên, đầu của nó gục xuống, gục xuống từng chút, sau đó bởi vì trọng tâm không vững nên nó ngã sấp xuống khỏi chiếc ghế.
Tôi cả kinh, lập tức lùi về sau.
“Bịch!” Nó ngã sấp về phía trước, khuôn mặt to ngờ nghệch dễ thương kề sát mặt đất.
Hai gối nó cũng quỳ xuống đất, cái mông nhô lên cao, trên đó có một cái đuôi xù màu trắng.
Tôi ngơ ngác nhìn nó một lúc.
Tiếng động này không đúng cho lắm.
Nếu là gấu bông bình thường, cho dù đổ từ trên cao xuống thì chắc hẳn cũng không tạo ra tiếng động lớn như vậy.
Thứ này giống như đặc ruột vậy.
Đây rốt cuộc là cái quái gì thế hả? Tôi tò mò tiến lên, chọc nhẹ tay vào đầu của con gấu dễ thương ấy.
Đầu của nó cũng giống như gấu bông bình thường, mềm nhũn.
Tôi định nâng con gấu vụng về này lên để ngắm cho kỹ.
Tôi kéo cánh tay của nó...
Nặng thật! Tôi sờ, tôi sờ, tôi sờ...
Trời ạ!
Con gấu này có xương! Tôi lập tức vươn hai tay ra, dốc hết sức bình sinh để lật nó lại.
“Bịch!” Lại là một tiếng nặng trịch, nó nằm thẳng trên sàn nhà trong phòng tôi.
Tôi dựa lên ngực nó mà nghe: “Thình thịch...
Thình...
thịch...” Có tiếng tim đập rất chậm.
Tim...
đập? Thế nhưng điều kỳ lạ là chỉ có tiếng tim đập chứ không có tiếng hít thở, bộ ngực của gấu trắng cũng không phập phồng lên xuống vì hít thở.
Đây rốt cuộc là thứ gì! Tôi đi ngay đến phần đầu gấu trắng, đạp hai chân lên bờ vai của nó lấy điểm tựa, tay túm lấy cái đầu rồi dùng sức kéo ra.
“Bụp”, giống như âm thanh khi khui nắp bia, đầu của con gấu bị tôi kéo mạnh xuống, sau đó một cái đầu người ướt đẫm lập tức lộ ra.
“Bạch Ngốc!” Tôi giật mình nhìn cái đầu đã hoàn toàn ướt nhẹp.
Tóc của cậu ấy đẫm mồ hôi, tóc mai rối tung dán sát lên khuôn mặt tái nhợt bất thường của cậu ấy.
Còn cậu ấy thì chẳng hề nhúc nhích, khuôn mặt quá yên tĩnh này khiến tôi cảm thấy bất an.
Tôi để Bạch Mặc nằm ngửa lại, phát hiện ra môi của cậu ấy cũng hơi trắng nhợt, lẽ nào cái tên ngốc này bị nghẹt thở!
“Bạch Ngốc! Bạch Ngốc!” Tôi lo lắng mà vỗ vào mặt Bạch Mặc, thấy cậu ấy quả nhiên không có phản ứng gì.
Tôi lập tức cạy miệng của cậu ấy ra, hít sâu một hơi rồi cúi xuống lấp kín đôi môi của cậu ấy, thổi một hơi vào trong.
“Phù.” Hả? Sao có thứ gì đó chui vào trong miệng tôi thế này? Gáy của tôi đột nhiên bị giữ chặt, một nụ hôn mãnh liệt tức thì ập đến.
“Um um!” Một tay Bạch Mặc giữ gáy của tôi lại, một cái tay khác bỗng nhiên bắt đầu cởi nút áo của tôi.
Tôi lập tức hoảng sợ, tay tát thẳng vào mặt của cậu ấy.
“Chát!” Một cái tát giáng xuống, sau đó tôi hoảng loạn đẩy cậu ấy ra, lùi thật nhanh về sau, cách cậu ấy thật xa.
Bạch Mặc nằm ngửa trên sàn nhà, chậm rãi giơ tay lên xoa mặt của mình: “Cậu đánh tớ..” Cậu ấy tủi thân quay mặt qua, nhìn tôi với vẻ ai oán và khổ sở, sợi tóc ướt đẫm vẫn dán sát trên trán: “Linh...
Tớ ngạt...” “Cậu cậu cậu cậu bị ngạt mà còn có sức hôn tớ! Còn còn còn còn cởi áo của tớ:” Tôi bực mình chỉ vào cái nút áo bị Bạch Mặc cởi ra.
Tầm mắt của cậu ấy lướt xuống qua cổ của tôi, dừng chỗ cái nút áo, sau đó ánh mắt dần trở nên sâu
thăm.
Tôi cuống quýt cài nút áo lại.
“Chuyện này không giống vậy...” “Sao không giống hả! Đàn ông các người chính là như vậy! Háo sắc! Bỉ Ổi! Khi muốn làm cái chuyện khó nói ấy thì dù có bị thương nặng cũng nhịn đau được đúng không!” Trong bao nhiêu bộ tiểu thuyết, nam chính đã bị thương nặng, chỗ này bị đâm hai đao, chỗ kia bị gãy hai khúc xương, còn bị người ta đánh đến nội thương, thế nhưng chỉ cần nữ chính vừa nằm xuống thì cho dù cả người đang chảy máu, nam chính cũng vẫn có sức để đẩy ngã nữ chính.
Tôi tức giận nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc.
Cậu ấy chớp mắt mấy cái, lại còn không biết xấu hổ mà gật đầu: “Ừ.” “Cậu đi chết đi!” Tôi đứng bật dậy, nhanh chân bước qua người cậu ấy.
Bỗng nhiên, chân tôi không di chuyển được nữa, chẳng ngờ tôi lại bị cái tên Bạch Ngốc kia ôm chặt: “Vợ à, đừng lo anh mà.” Cậu ấy nói vô cùng không có khí khái.
“Tớ nói rồi, tớ không muốn gặp cậu!” Tôi hét to.
“Nhưng tớ muốn gặp cậu...” Cậu ấy vẫn ôm chặt chân tôi: “Lúc nãy cậu cũng nói rồi.
Cậu không muốn gặp tớ, thế nhưng tớ có thể đến gặp cậu.” Tôi thật sự rất muốn cắn lưỡi của mình.
Trước đó, khi nói những lời này, tôi nào có nghĩ đến chuyện, Bạch Ngốc lại ở trong con gấu trắng chứ! Cậu ấy dí sát mặt vào bắp chân của tôi: “Linh...
Cậu biết tớ rất nghe lời cậu mà.” “Cậu buông ra!” Tôi quát lên, giọng chói tai.
Bạch Mặc quả nhiên nghe lời, thành thật mà buông chân tôi ra.
Tôi vung tay chỉ về phía cái hộp lớn: “Cút về đó!” Cậu ấy méo miệng, bò về cái hộp lớn trong khi đầu tóc vẫn đẫm mồ hôi, cái đuôi ở sau mông cũng uốn éo qua lại.
Tôi thuận tiện quảng cái đầu của con gấu vào luôn trong hộp.
Lúc cậu ấy quay lưng lại với tôi mà bò vào hộp, tôi cầm luôn lấy cái mặt hộp rơi trên mặt đất rồi đóng lại cho cậu ấy! Đúng là làm cho người ta tức chết! Mất mặt quá! Những lời nói lúc nãy bị Bạch Ngốc nghe thấy hết rồi! Tôi dựa lưng vào hộp rồi ngồi xuống, trong lòng lại càng buồn bực hơn.
“Linh..” Cậu ấy yếu ớt hô lên trong chiếc hộp: “Trong hộp rất bí...
Tớ, tớ không thở nổi...” Tôi tức giận quay đầu nhìn cái hộp ở phía sau, lườm: “Đầu óc của cậu có vấn đề hả! Trời nóng thế này mà cậu mặc kiểu đó, không bị được hay sao? Lại còn khiến cho mình suýt ngất luôn, tớ phục cậu thật rồi đấy!”
“Bởi vì cậu đã nói...
Chỉ có gấu bông mới được ngủ trong phòng cậu...” Tiếng nói của cậu ấy truyền đến từ phía sau tôi, giống như cậu ấy đang ngồi dựa lưng với tôi nhưng cách một cái mặt hộp vậy.
Mặt tôi đỏ bừng lên.
Cái tên không có tí liêm sỉ này.
Mấy lời như vậy thì cậu ấy luôn nhớ mãi trong lòng, còn những câu khác chỉ coi như là gió thoảng bên tai, đúng là rất biết nghe có chọn lọc.
“Bốp!” Bỗng nhiên, một ô cửa nhỏ ngay bên cạnh tôi được đẩy mở ra.
Tôi giật mình, cái hộp này có nhiều cơ quan vậy sao! Sau đó, Bạch Mặc chậm rãi bò ra từ trong ô cửa nhỏ đó.
Đầu tóc của cậu ấy đầm đìa mồ hôi, mệt mỏi dựa vào bên cạnh tôi, thở dốc từng hơi: “Không ngờ...
Ở trong đấy lại bí thể...
Phù...
Phù...” Tôi liếc cậu ấy, vành tai lại nóng bừng lên.
Tôi nghiêng mặt sang chỗ khác rồi lầm bầm: “Cậu...
Có sao không đấy?”.
“Còn hơi choáng...” Bạch Mặc vừa dứt lời thì một vật nặng đã đè lên bả vai của tôi, đó là đầu của cậu ấy.
Bạch Mặc dựa lên vai tôi, từ từ hít thở dưới cơn gió điều hòa mát rượi.
Đúng là Bạch Ngốc.
Tôi nói không muốn gặp cậu ấy thì cậu ấy thật sự biến mất.
Vốn còn tưởng rằng cậu ấy là người ngay thẳng, thế nhưng lại biết cải trang thành con gấu trắng lớn.
Ngày nắng nóng thế này còn chịu đựng ngồi yên trong hộp, sau đó được đưa đến phòng tôi, cho tôi một niềm “kinh hãi” to lớn.