Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-114
Chương 114: Thầy tư dạ bệnh học trò
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đẹp trai quá!” Mẹ tôi chợt thốt lên, tức thì, bố tôi đanh mặt lia mắt qua nhìn bà.
Mẹ tôi ngại ngùng chớp chớp mắt, co đầu rụt cổ lui ra sau lưng bố.
Hiệu trưởng Âu Hạc lơ lửng giữa không trung, mỉm cười: “Tôi tin rằng Học viện Tĩnh năng có thể bảo vệ được cho con gái của ông.
Hơn nữa, chúng tôi sẽ giúp năng lực của cô bé càng thêm mạnh mẽ hơn.
Đến lúc đó, tôi tin rằng cô bé có thể tự bảo vệ mình, thậm chí còn có thể bảo vệ cho tất cả mọi người.” Bố mẹ tôi đều đờ đẫn nhìn hiệu trưởng Âu Hạc.
“Tôi có thể hiểu tâm trạng không nỡ rời xa con cái của các bậc cha mẹ, nhưng trong xã hội coi trọng năng lực này, đã không có sự phân biệt giữa nam với nữ.
Phụ nữ cũng có thể xông pha thiên hạ, mà người làm cha mẹ phải học được cách buông tay.” Câu từ của hiệu trưởng Âu Hạc ngắn gọn, nhưng rất đanh thép, làm lòng người phấn chấn.
“Ông Tô, lúc con gái của ông thừa nhận mình là Tinh Tộc, cuộc đời của cô bé đã được định sẵn là không thể trở lại bình thường được nữa.
Đương nhiên, ông cũng nên biết, việc bước vào học tập ở Học viện Tinh năng là mang tính bắt buộc, nhưng cũng chỉ là tạm thời” Hiệu trưởng Âu Hạc nở nụ cười mỉm đầy mê người, “Ông Tô, cuộc sống của Tô Linh nằm trong tay chính cô bé.
Cô bé đã đủ mười tám tuổi, tôi tin rằng cô bé có thể chịu trách nhiệm với bất cứ lựa chọn nào của mình.
Điều ông nên làm là ủng hộ và tin tưởng.
Xe đón hai đứa đang trên đường tới, mọi người vẫn còn thời gian để chào tạm biệt.” Hình ảnh của hiệu trưởng Âu Hạc tức thì biến mất, huy hiệu cũng rơi vào trong hộp.
Tôi lập tức cầm hộp huy hiệu lên, quan sát thật kỹ.
Chắc chắn là máy liên lạc.” Bạch Mặc coi như đã nói một cách uyển chuyển thay vì nói thẳng, đây là máy nghe trộm.
Cậu bước lại gần nhìn chiếc hộp trong tay tôi, “Buổi kiểm tra hôm qua không thể tìm ra cậu, cho nên mỗi người đều được phát cho một máy liên lạc, sau đó họ lại sử dụng tinh năng để xóa trí nhớ mọi người.
Nếu có người nào vẫn còn nhớ được thì chính là người có thể vô hiệu hóa dị năng.” Bạch Mặc nói xong thì nhìn thẳng vào tôi.
Tôi siết chặt cái hộp, hóa ra, cho dù tôi có thừa nhận hay không thì bọn họ cũng đã biết người đó là tôi.
Không nói đến Cục Quản lý Tinh năng, mà hôm qua lúc đi về, chính Bạch Mặc cũng luôn thăm dò tôi.
Rõ ràng cậu cũng đã phát hiện ra.
Cho nên hôm nay khi tôi thừa nhận, cậu cũng không hề kinh ngạc chút nào, mà còn hưng phấn vì tôi có thể cùng đến Học viện Tinh năng với cậu.
Chuyện đến nước này, đã chẳng thể thay đổi được nữa.
Mẹ tôi bắt đầu giúp tôi thu dọn hành lý, bố tôi thì vẫn luôn im lặng ngồi ở xô pha trong phòng khách.
Valy của tôi và Bạch Mặc được đặt tại cửa nhà.
Mẹ tôi ngập ngừng muốn nói gì đó với chúng tôi nhưng lại thôi, sau đó giơ tay ôm lấy chúng tôi: “Đột ngột quá...
Thoắt cái...
đều đi hết...
ngay cả thời gian quá độ cũng không có...” Thời gian quá độ mà mẹ tôi nói là kỳ nghỉ hè này.
Chỉ có điều...
câu này nghe hơi kỳ kỳ.
Cái gì là đột ngột quá...
đều đi hết...
“Nói có thể liên lạc, má nó chứ đều là lừa gạt hết!” Bố tôi ngồi trên sô pha tức giận thở hổn hển, “Con trai ông Vương nhà bên, ba năm trước cũng đi đến Học viện Tinh năng.
Nói có thể liên lạc, nhưng sau đó hoàn toàn bặt vô âm tín.
Cuối cùng ngay cả nhà ông Vương cũng mất tích luôn! Giống như bốc hơi khỏi thế gian chỉ trong một đêm!” “Suỵt! Ông nói bậy gì thế?!” Mẹ tôi lo lắng nhìn bố tôi rồi chỉ cái hộp trong tay tôi.
Bố tôi cam họng, quay mặt đi.
“Cả nhà mất tích gì chứ, rõ ràng là cả nhà người ta đoàn tụ rồi đó.” Mẹ tôi lúng túng đỡ lời, “Rất nhiều đứa từ Học viện Tĩnh năng ra đều làm việc cho các cơ quan bí mật quốc gia.
Năm đó, khi chế tạo bom nguyên tử, rất nhiều người không thể liên lạc với người nhà còn gì? Chúng ta hoàn toàn có thể thấu hiểu điều này! Hoàn toàn hiểu được mà!” Mẹ tôi nói lớn với cái hộp, giống như sợ người nghe trộm không nghe được vậy.
Trong lòng tôi đột nhiên trở nên buồn bã, cũng bắt đầu nghi ngờ Cục Quản lý Tinh năng và Học viện Tinh năng.
Bọn họ thật sự đáng tin cậy sao?
Để tìm được người dị năng, bọn họ có thể dùng cả thủ đoạn thế này.
Cho dù việc này chỉ vì suy nghĩ cho xã hội, nhưng những người dị năng chúng tôi cũng là người.
Chúng tôi cũng có nhân quyền, tại sao luôn luôn bị giám sát như vậy? Tôi cứ cảm thấy có phần khó chịu.
Không có ai muốn bị giám thị thể này.
Mẹ tôi tiến chúng tôi ra cửa, bố tôi không đi theo.
Một chiếc xe MPV màu đen đã lặng lẽ đậu trên con đường nhỏ đầy hoa anh đào, trên thân xe là logo của tổ chức Tinh năng thế giới.
Cửa xe mở ra, hai cảnh sát tinh năng bước xuống, cửa cốp sau cũng bật mở.
Họ giơ tay, va ly của tôi và Bạch Mặc lập tức bay lên, làm mẹ tôi ngạc nhiên đến đơ người.
Họ mới là cảnh sát tinh năng chân chính! Va ly bay thẳng vào cốp xe sau, cửa cốp lập tức đóng lại.
Hai cảnh sát tinh năng đứng bên cửa xe, vẫn luôn nhìn chúng tôi, giống như cảnh sát áp giải phạm nhân.
Hình ảnh này khiến tôi càng thấy hối hận khi quyết định cùng đến Học viện Tinh năng với Bạch Mặc.
“Các con phải chăm sóc lẫn nhau đó...” Mẹ tôi lưu luyến nhìn chúng tôi.
Bà vuốt tóc tôi, lại xoa đầu Bạch Mặc, “Thường xuyên liên lạc với bố mẹ nhé.
Tiểu Linh, con đừng để người khác ăn hiếp Tiểu Mặc đó.” Tôi gật đầu.
“Tiểu Mặc, con phải để ý Tiểu Linh.
Tính tình nó không tốt, đừng để nó gây chuyện.” Mẹ tôi lại dặn dò Bạch Mặc, Bạch Mặc cũng gật đầu.
Chúng tôi cùng nhau nhìn vào phía trong nhà, trong lòng buồn bã, bố tôi vẫn không chịu ra.
“Bố!” Tôi gào lên, “Chúng con đi đây.”.
Nói xong, tôi và Bạch Mặc cùng bước lên xe.
Mẹ tôi đứng trước cửa vẫy tay tiễn chúng tôi.
Trong sáng sớm bình yên, cánh hoa đào nhẹ nhàng bay lượn, che phủ khắp con đường nhỏ trước nhà chúng tôi.
Trên con đường hoa màu hồng phấn là vết bánh xe kéo dài không thấy tận cùng.
Lúc xe khởi động, cuối cùng bố tôi cũng xông ra, vẫy tay rất mạnh với chúng tôi.
Tôi và Bạch Mặc lập tức nhoài ra cửa xe, vẫy tay chào ông.
Bố tôi ôm vai mẹ tôi.
Chúng tôi nhìn thấy mẹ khóc nức nở trên vai bố.
Tôi quay đi, cảm thấy mùi cay xè.
Quả thật quá đột ngột, thoắt cái tôi đã phải rời xa bố mẹ, bạn bè trong trường, cùng ngôi nhà tôi đã ở gần hai mươi năm.
Điều này khiến lòng tôi có phần không chịu nổi.
Bỗng bàn tay đang đặt trên ghế xe của tôi được bao bọc lấy.
Tôi kinh ngạc nhìn Bạch Mặc, cậu cúi mặt, tóc mái lòa xòa khẽ che đi đôi mắt.
Tay cậu đặt lên tay tôi, càng lúc càng nắm thật chặt.
“Cậu làm gì đó?” Tôi muốn rụt tay lại nhưng bị cậu giữ chặt trên ghế.
Lông mi cậu khẽ rung, chớp mắt, từ từ ngẩng lên nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường: “Chúng ta sắp vào đại học rồi.”
“Cho nên?” Tôi nhìn cậu ta không hiểu gì.
Bạch Mặc im lặng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tôi.
Đôi mắt đen tuyền càng thêm sâu thẳm, giống như lỗ đen hút lấy tôi.
Cậu nhìn tôi rất lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Cho nên chúng ta có thể nắm tay rồi.” Vào giây phút đó, trái tim tôi giống như bị lỡ một nhịp.
Tiếp sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của Bạch Mặc, trái tim tôi cũng bắt đầu đập rất nhanh, nhiệt độ cơ thể không chịu kiểm soát bắt đầu tăng cao, khuôn mặt thì nóng phừng phừng.
Ngoài cửa là cánh hoa anh đào bay múa như tuyết.
Chúng dính lên cửa sổ xe, phảng phất như xếp thành hình trái tim, tựa như báo trước mùa tình yêu đang tới...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mẹ tôi ngại ngùng chớp chớp mắt, co đầu rụt cổ lui ra sau lưng bố.
Hiệu trưởng Âu Hạc lơ lửng giữa không trung, mỉm cười: “Tôi tin rằng Học viện Tĩnh năng có thể bảo vệ được cho con gái của ông.
Hơn nữa, chúng tôi sẽ giúp năng lực của cô bé càng thêm mạnh mẽ hơn.
Đến lúc đó, tôi tin rằng cô bé có thể tự bảo vệ mình, thậm chí còn có thể bảo vệ cho tất cả mọi người.” Bố mẹ tôi đều đờ đẫn nhìn hiệu trưởng Âu Hạc.
“Tôi có thể hiểu tâm trạng không nỡ rời xa con cái của các bậc cha mẹ, nhưng trong xã hội coi trọng năng lực này, đã không có sự phân biệt giữa nam với nữ.
Phụ nữ cũng có thể xông pha thiên hạ, mà người làm cha mẹ phải học được cách buông tay.” Câu từ của hiệu trưởng Âu Hạc ngắn gọn, nhưng rất đanh thép, làm lòng người phấn chấn.
“Ông Tô, lúc con gái của ông thừa nhận mình là Tinh Tộc, cuộc đời của cô bé đã được định sẵn là không thể trở lại bình thường được nữa.
Đương nhiên, ông cũng nên biết, việc bước vào học tập ở Học viện Tinh năng là mang tính bắt buộc, nhưng cũng chỉ là tạm thời” Hiệu trưởng Âu Hạc nở nụ cười mỉm đầy mê người, “Ông Tô, cuộc sống của Tô Linh nằm trong tay chính cô bé.
Cô bé đã đủ mười tám tuổi, tôi tin rằng cô bé có thể chịu trách nhiệm với bất cứ lựa chọn nào của mình.
Điều ông nên làm là ủng hộ và tin tưởng.
Xe đón hai đứa đang trên đường tới, mọi người vẫn còn thời gian để chào tạm biệt.” Hình ảnh của hiệu trưởng Âu Hạc tức thì biến mất, huy hiệu cũng rơi vào trong hộp.
Tôi lập tức cầm hộp huy hiệu lên, quan sát thật kỹ.
Chắc chắn là máy liên lạc.” Bạch Mặc coi như đã nói một cách uyển chuyển thay vì nói thẳng, đây là máy nghe trộm.
Cậu bước lại gần nhìn chiếc hộp trong tay tôi, “Buổi kiểm tra hôm qua không thể tìm ra cậu, cho nên mỗi người đều được phát cho một máy liên lạc, sau đó họ lại sử dụng tinh năng để xóa trí nhớ mọi người.
Nếu có người nào vẫn còn nhớ được thì chính là người có thể vô hiệu hóa dị năng.” Bạch Mặc nói xong thì nhìn thẳng vào tôi.
Tôi siết chặt cái hộp, hóa ra, cho dù tôi có thừa nhận hay không thì bọn họ cũng đã biết người đó là tôi.
Không nói đến Cục Quản lý Tinh năng, mà hôm qua lúc đi về, chính Bạch Mặc cũng luôn thăm dò tôi.
Rõ ràng cậu cũng đã phát hiện ra.
Cho nên hôm nay khi tôi thừa nhận, cậu cũng không hề kinh ngạc chút nào, mà còn hưng phấn vì tôi có thể cùng đến Học viện Tinh năng với cậu.
Chuyện đến nước này, đã chẳng thể thay đổi được nữa.
Mẹ tôi bắt đầu giúp tôi thu dọn hành lý, bố tôi thì vẫn luôn im lặng ngồi ở xô pha trong phòng khách.
Valy của tôi và Bạch Mặc được đặt tại cửa nhà.
Mẹ tôi ngập ngừng muốn nói gì đó với chúng tôi nhưng lại thôi, sau đó giơ tay ôm lấy chúng tôi: “Đột ngột quá...
Thoắt cái...
đều đi hết...
ngay cả thời gian quá độ cũng không có...” Thời gian quá độ mà mẹ tôi nói là kỳ nghỉ hè này.
Chỉ có điều...
câu này nghe hơi kỳ kỳ.
Cái gì là đột ngột quá...
đều đi hết...
“Nói có thể liên lạc, má nó chứ đều là lừa gạt hết!” Bố tôi ngồi trên sô pha tức giận thở hổn hển, “Con trai ông Vương nhà bên, ba năm trước cũng đi đến Học viện Tinh năng.
Nói có thể liên lạc, nhưng sau đó hoàn toàn bặt vô âm tín.
Cuối cùng ngay cả nhà ông Vương cũng mất tích luôn! Giống như bốc hơi khỏi thế gian chỉ trong một đêm!” “Suỵt! Ông nói bậy gì thế?!” Mẹ tôi lo lắng nhìn bố tôi rồi chỉ cái hộp trong tay tôi.
Bố tôi cam họng, quay mặt đi.
“Cả nhà mất tích gì chứ, rõ ràng là cả nhà người ta đoàn tụ rồi đó.” Mẹ tôi lúng túng đỡ lời, “Rất nhiều đứa từ Học viện Tĩnh năng ra đều làm việc cho các cơ quan bí mật quốc gia.
Năm đó, khi chế tạo bom nguyên tử, rất nhiều người không thể liên lạc với người nhà còn gì? Chúng ta hoàn toàn có thể thấu hiểu điều này! Hoàn toàn hiểu được mà!” Mẹ tôi nói lớn với cái hộp, giống như sợ người nghe trộm không nghe được vậy.
Trong lòng tôi đột nhiên trở nên buồn bã, cũng bắt đầu nghi ngờ Cục Quản lý Tinh năng và Học viện Tinh năng.
Bọn họ thật sự đáng tin cậy sao?
Để tìm được người dị năng, bọn họ có thể dùng cả thủ đoạn thế này.
Cho dù việc này chỉ vì suy nghĩ cho xã hội, nhưng những người dị năng chúng tôi cũng là người.
Chúng tôi cũng có nhân quyền, tại sao luôn luôn bị giám sát như vậy? Tôi cứ cảm thấy có phần khó chịu.
Không có ai muốn bị giám thị thể này.
Mẹ tôi tiến chúng tôi ra cửa, bố tôi không đi theo.
Một chiếc xe MPV màu đen đã lặng lẽ đậu trên con đường nhỏ đầy hoa anh đào, trên thân xe là logo của tổ chức Tinh năng thế giới.
Cửa xe mở ra, hai cảnh sát tinh năng bước xuống, cửa cốp sau cũng bật mở.
Họ giơ tay, va ly của tôi và Bạch Mặc lập tức bay lên, làm mẹ tôi ngạc nhiên đến đơ người.
Họ mới là cảnh sát tinh năng chân chính! Va ly bay thẳng vào cốp xe sau, cửa cốp lập tức đóng lại.
Hai cảnh sát tinh năng đứng bên cửa xe, vẫn luôn nhìn chúng tôi, giống như cảnh sát áp giải phạm nhân.
Hình ảnh này khiến tôi càng thấy hối hận khi quyết định cùng đến Học viện Tinh năng với Bạch Mặc.
“Các con phải chăm sóc lẫn nhau đó...” Mẹ tôi lưu luyến nhìn chúng tôi.
Bà vuốt tóc tôi, lại xoa đầu Bạch Mặc, “Thường xuyên liên lạc với bố mẹ nhé.
Tiểu Linh, con đừng để người khác ăn hiếp Tiểu Mặc đó.” Tôi gật đầu.
“Tiểu Mặc, con phải để ý Tiểu Linh.
Tính tình nó không tốt, đừng để nó gây chuyện.” Mẹ tôi lại dặn dò Bạch Mặc, Bạch Mặc cũng gật đầu.
Chúng tôi cùng nhau nhìn vào phía trong nhà, trong lòng buồn bã, bố tôi vẫn không chịu ra.
“Bố!” Tôi gào lên, “Chúng con đi đây.”.
Nói xong, tôi và Bạch Mặc cùng bước lên xe.
Mẹ tôi đứng trước cửa vẫy tay tiễn chúng tôi.
Trong sáng sớm bình yên, cánh hoa đào nhẹ nhàng bay lượn, che phủ khắp con đường nhỏ trước nhà chúng tôi.
Trên con đường hoa màu hồng phấn là vết bánh xe kéo dài không thấy tận cùng.
Lúc xe khởi động, cuối cùng bố tôi cũng xông ra, vẫy tay rất mạnh với chúng tôi.
Tôi và Bạch Mặc lập tức nhoài ra cửa xe, vẫy tay chào ông.
Bố tôi ôm vai mẹ tôi.
Chúng tôi nhìn thấy mẹ khóc nức nở trên vai bố.
Tôi quay đi, cảm thấy mùi cay xè.
Quả thật quá đột ngột, thoắt cái tôi đã phải rời xa bố mẹ, bạn bè trong trường, cùng ngôi nhà tôi đã ở gần hai mươi năm.
Điều này khiến lòng tôi có phần không chịu nổi.
Bỗng bàn tay đang đặt trên ghế xe của tôi được bao bọc lấy.
Tôi kinh ngạc nhìn Bạch Mặc, cậu cúi mặt, tóc mái lòa xòa khẽ che đi đôi mắt.
Tay cậu đặt lên tay tôi, càng lúc càng nắm thật chặt.
“Cậu làm gì đó?” Tôi muốn rụt tay lại nhưng bị cậu giữ chặt trên ghế.
Lông mi cậu khẽ rung, chớp mắt, từ từ ngẩng lên nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường: “Chúng ta sắp vào đại học rồi.”
“Cho nên?” Tôi nhìn cậu ta không hiểu gì.
Bạch Mặc im lặng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tôi.
Đôi mắt đen tuyền càng thêm sâu thẳm, giống như lỗ đen hút lấy tôi.
Cậu nhìn tôi rất lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Cho nên chúng ta có thể nắm tay rồi.” Vào giây phút đó, trái tim tôi giống như bị lỡ một nhịp.
Tiếp sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của Bạch Mặc, trái tim tôi cũng bắt đầu đập rất nhanh, nhiệt độ cơ thể không chịu kiểm soát bắt đầu tăng cao, khuôn mặt thì nóng phừng phừng.
Ngoài cửa là cánh hoa anh đào bay múa như tuyết.
Chúng dính lên cửa sổ xe, phảng phất như xếp thành hình trái tim, tựa như báo trước mùa tình yêu đang tới...