-
Phần 4
06.
Hôm sau tôi theo yêu cầu khẩn thiết của Giang Thần, lúc đi làm tôi dẫn Giang Thần theo.
Giang Thần trả thêm cho tôi hai trăm vạn (~7 tỷ VNĐ), yêu cầu tôi tiếp tục đi làm trong thời gian hắn còn làm ch.ó, để hắn có thể nắm rõ tình hình mới nhất của công ty.
Tôi châm chọc hắn: “Còn kế hoạch mới nhất thì sao, không phải anh muốn đi gặp Thời Vi sao?”
Giang Thần nhỏ giọng nói: “... Tôi muốn đi thăm cô ấy một chút, có thể hôm trước tâm tình của Thời Vi không tốt, bình thường cô ấy không có phải như vậy.”
Tôi lắc đầu, đúng là chưa tới ngõ cụt chưa quay đầu.
“Anh thích cô ta, nhưng anh nghĩ thử cô ta có thích anh không?”
Không phải tôi ghen tuông gì, nhưng tôi thật sự không thích nổi con người Thời Vi, quá giả tạo.
Cũng chỉ có Giang Thần nhìn đời qua cặp mắt c.h.ó mới thích cô ta cỡ đó thôi.
Giang Thần rất tự tin: “Thời Vi từng nói thích tôi, nếu không phải tôi đột nhiên biến thành c.h.ó, tôi đã tỏ tình với cô ấy rồi!”
“Cô yên tâm, tuy rằng cô ấy không thích c.h.ó lắm nhưng chỉ cần tôi giải thích rõ ràng với cô ấy, cô ấy nhất định sẽ chấp nhận tôi!”
Tôi lạnh nhạt nói: “Thế hả, nhưng mà tôi nghe nói cô ta gian gian díu díu mập mờ với mấy vị lãnh đạo lận đấy, anh đừng có tự lừa mình đấy.”
Giang Thần nổi giận: “Tôi biết, Thời Vi có kể với tôi rồi. Đó đều là đám đàn bà trong công ty ghen ghét với cô ấy đồn bậy để bôi nhọ cô ấy mà thôi!”
“Lý Tiếu Nhã, có phải cô cũng ghen tị vì tôi thích cô ấy không?”
Tôi lười nói với hắn, tr.a nam ti.ệ.n nữ, tôi trân trọng chúc phúc hai người.
Hi vọng hai người họ gắn bó keo sơn đến c.h.ế.t không rời.
Tới công ty, Giang Thần quen cửa quen nẻo chạy tới phòng làm việc của Thời Vi.
Nói lại thấy buồn cười, tôi làm trâu làm ngựa cho công ty lâu như vậy, Giang Thần còn tiếc tiền không cho tôi phòng làm việc riêng.
Thời Vi vừa tới, hắn đã sắp xếp cho cô ta một gian phòng to tổ bố không khác gì phòng của tổng giám đốc, nội thất toàn hàng xịn.
Đại khái là ch.ó. liếm không được hoan nghênh, hắn vừa chạy tới đã dính đạn.
Thời Vi mặc đồ công sở ngự.c tấn công m.ô.ng phòng thủ đường cong quyến rũ đang cọ sát vào người Phó tổng ve vãn lả lơi:
“Anh làm gì vậy nè, sờ chỗ nào đó, đáng ghét quá đi à, không đứng đắn gì cả!”
Giang Thần há mõm c.h.ó, ngơ ngác nhìn cảnh ấy.
Hai người trong phòng bị dọa sợ khi thấy một con ch.ó. đột nhiên xuất hiện trong phòng, Thời Vi hoảng hốt giật mình vỗ vỗ ngực: “Chó từ đâu ra vậy trời!”
Phó tổng nhíu mày: “Làm tao sợ hết hồn!”
Nói rồi, hắn đứng lên tóm gáy Giang Thần muốn ném ra ngoài.
Giang Thần bị lửa giận che mất lý trí, bốn chân khua loạn xạ, há mõm định cắn tay tên kia.
Tình địch gặp nhau máu nóng xộc lên đều, tôi đứng bên cạnh thờ ơ nhìn Thời Vi đau lòng cầm tay Phó tổng hỏi han:
“Không sao chứ, con ch.ó này không cắn trúng anh chứ?”
Vừa nói vừa đá Giang Thần một cái, cả giận nói: “Con c.h.ó này vào đây bằng đường nào, bảo vệ làm việc thế này đấy à? Dạo này ch.ó hoang càng ngày càng nhiều, không phải bảo là đang có chiến dịch di.ệt c.h.ó hoang à?”
Giang Thần bị gót giày nhọn hoắt đạp trên lưng, đau đến mức tru lên ăng ẳng, nhưng tôi nhìn ra được thời khắc này trái tim hắn hẳn là đau hơn thể xác nhiều.
Hắn ngơ ngác nhìn Thời Vi, để mặc Phó tổng liên tục đá cho mấy phát cũng không nhúc nhích.
Tôi thở dài, đi tới nói: “Đây là c.h.ó. của tôi, định đưa đi thú y khám, tiện đường ghé công ty lấy tài liệu.”
Phó tổng sửa sang lại quần áo, hơi lúng túng nói: “À ra thế, sao cô không nói sớm, tôi thấy con c.h.ó này còn không có vòng cổ, tưởng là c.h.ó hoang chạy vào nữa chứ.”
Tôi liếc mắt với Giang Thần một cái, ý bảo hắn đi theo tôi.
Giang Thân dừng một chút rồi mới chật vật đứng dậy, ủ rũ cụp đuôi đi theo tôi ra ngoài.
Cửa đóng lại chưa tới hai giây, đã nghe thấy tiếng nam nữ cười đùa vui vẻ vang lên ở trong phòng.
Linh hồn c.h.ó yếu đuối của Giang Thần tựa như đã bị rút cạn, tập tễnh bước đi.
Cả ngày hôm ấy hắn đều nằm rạp dưới đất, không nói năng cũng không nhúc nhích, đồ ăn cũng không thèm đụng tới, thoạt nhìn tựa như là bị hiện thực dạy cho một bài học làm c.h.ó, nhất thời chưa tiếp thu nổi.
Tôi mặc kệ hắn, thậm chí còn thấy hả hê khi thấy người, à không, khi thấy cờ hó gặp họa nữa. Đáng đời.
Cuối cùng hắn cũng được nếm trải cảm giác đau lòng của tôi khi xưa, quả nhiên báo ứng không phải không tới, chỉ là tuân thủ luật giao thông dừng đèn đỏ tới hơi lâu một tí mà thôi!
Mãi cho đến lúc tan ca lên xem, Giang Thần mới ngẩng đầu lên, do dự thật lâu mới rầu rĩ mở miệng:
“Cô ấy… bình thường cũng giống như vậy sao?”
Tôi hờ hững đáp: “Đúng vậy.”
“Cho nên, ai cũng biết cả, chỉ mình tôi không hay biết gì.” Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, nhìn có vẻ vô cùng đau đớn.
“Cô nói đúng, tôi đúng là mù rồi. Tôi nên nghĩ tới từ lâu mới phải, làm sao có thể có chuyện ai cũng ghen ghét cô ấy được.”
“Lý Tiếu Nhã, cô nói xem tôi có phải một thằng ng.u. không?”
Tôi lườm hắn: “Giờ anh mới biết hả?”
Hắn u oán trừng mắt liếc tôi, sau đó nằm sấp xuống không nói gì nữa.
Tối hôm nay, Giang Thần không nằm ngủ ở ổ ch.ó mà tôi mua cho hắn.
Nửa đêm dậy đi đái, lúc ngang qua phòng khách, tôi phát hiện một con c.h.ó cô độc đứng trước cửa sổ, lưu lại một bóng lưng cô đơn, chắc là đang gặm nhấm vết thương trong lòng.
Tôi cười khẩy một tiếng.
Giang Thần, hóa ra anh cũng có ngày này.