08.
Sau đêm đấy, thái độ của Giang Thần với tôi tốt hẳn lên.
Tựa như hắn thật sự nhận ra sai lầm của mình, muốn bù đắp cho tôi.
Nói ghê gớm một chút thì là hắn đang lấy lòng tôi.
Lúc tôi rời giường, hắn sẽ nghiêm túc làm c.h.ó cắp dép lê tới bỏ dưới chân cho tôi.
Lúc tôi tắm rửa, hắn sẽ ngậm khăn tắm ngoan ngoãn ngồi trước cửa phòng tắm chờ tôi.
Tôi trêu hắn: “Ân cần quá vậy, không phải anh định vào tắm chung đấy chứ?”
Giang Thần dựng đứng hết cả lông c.h.ó lên, nói chuyện cà lăm luôn: “Lý Tiếu Nhã, con gái con lứa gì lạ vậy, sao có thể nói chuyện kiểu đó chứ, cô có biết xấu hổ không hả?”
Tôi nhún vai: “Không thích thì thôi, làm gì căng?”
Hắn im mõm, lát sau cửa kính mờ mờ hiện lên một bóng c.h.ó.
Hắn nuốt nước bọt, thẹn thùng lắp bắp:
“Vừa…vừa nãy cô nói chuyện tắm chung… Nếu như cô nhất quyết muốn thế, thì tôi sẽ gắng gượng…”
Tôi đạp cửa kính một phát: “Mơ đi con!”
Hắn hừ một tiếng, mất hứng bỏ đi.
Lâu ngày tôi cũng dần lớn mật.
Thiết lập nhân vật của hai đứa tôi đảo lộn, hắn không những mang hình hài c.h.ó mà tâm tính hình như cũng biến thành c.h.ó luôn rồi.
Tôi nằm trên giường lười đứng dậy lấy nước, thế là sút m.ông Giang Thần: “Tôi muốn uống nước.”
Lần nào Giang Thần cũng trừng tôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, thở dài nhảy xuống giường cắp chai nước tới đưa cho tôi.
“Ăn quýt.”
“Tay tôi dơ rồi, lấy khăn giấy giùm cái.”
“Đồ ăn vặt để trên bàn, lấy qua đầy giùm đi.”
…
Tôi có lòng trả thù, tối nọ Giang Thần bị tôi sai vặt chạy quanh, cuối cùng mệt le lưỡi lăn ra giường ngủ mất.
Tôi nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng không đuổi hắn xuống.
Sáng sớm hôm sau, trong ngực tôi có thêm một con c.h.ó.
Giang Thần như lửa đốt cháy đ.í.t phi ra khỏi giường, da c.h.ó cũng đỏ bừng lên như thể bị lửa đốt cả người trợn mắt lên án tôi:
“Tại sao cô… tại sao cô lại không mặc nội y?!”
Ở với một con chó, mắc mớ gì tôi phải thẹn thùng cơ chứ, hồn nhiên không thèm để ý: “Ai ngủ mà mặc nội y chứ? Thoải mái biết bao!”
Giang Thần giậm chân: “Cô hiên ngang lẫm liệt quá ha, sau này thằng nào mà chịu nổi cô?!”
Tôi cười lạnh: “Không phiền anh phải lo, đàn ông ở công ty theo đuổi tôi xếp cả hàng dài kia kìa.”
“Ai?”
Hắn lập tức đứng thẳng người lên.
Tôi bấm ngón tay đếm thử: “Tiểu Lý phòng tiêu thụ mấy hôm trước hẹn tôi đi cà phê này, Tiểu Vương phòng nhân sự tháng trước rủ tôi đi xem phim này, Tiểu Trương phòng tài vụ hôm trước còn bảo có nhà hàng này mới mở ngon lắm hỏi tôi có muốn đi ăn không này, còn có Tiểu Ngụy phòng hậu cần, với cả thực tập sinh mới tới tên gì tôi quên mất rồi…”
Ngồi đếm lại, tôi ngạc nhiên phát hiện lựa chọn của tôi cũng không ít.
Lúc trước cắm mặt vào bãi c.ứ.t c.h.ó Giang Thần này, vô tình bỏ qua cả một khu rừng xanh tươi.
Tôi bỗng rơi vào trầm tư.
Bây giờ tôi không còn thích Giang Thần nữa, có phải nên tìm một người hẹn hò không nhỉ.
Thực tập sinh mới tới kia có quả bo đì khá là ngon, Tiểu Vương phòng nhân sự rất lịch thiệp dịu dàng, nhìn qua cũng là kiểu tôi thích…
Tôi không để ý thấy Giang Thần đổi sắc mặt.
Lát sau, hắn rầu rĩ sang sô pha.
Đến lúc tôi ra ra ngoài, tôi thấy hắn đang dùng máy tính, chân c.h.ó chật vật di chuột, đang xem danh sách nhân sự công ty.
Trên màn hình không ngờ lại chính là hồ sơ của Tiểu Vương phòng nhân sự mà tôi vừa nhắc tới.
Tôi nghi ngờ hỏi: “Anh xem gì thế?”
Giang Thần cả kinh, lập tức tắt màn hình: “...Tôi xem thông tin nhân viên trong công ty, rất nhiều người trước kia tôi chưa từng gặp, tôi làm lãnh đạo thế này cũng hơi thiếu trách nhiệm.”
Tôi liếc nhìn hắn: “Ồ, lát nữa tôi phải đi làm, anh có muốn đi thăm Thời Vi không?”
Hắn gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Tôi đi với cô, nhưng mà không phải đi thăm Thời Vi đâu.”
Tôi thầm khinh bỉ hắn mạnh miệng, nhưng không vạch trần.
Hắn muốn thăm ai thì kệ hắn.
Tôi đã nghĩ thông rồi.
…
Lúc xuống lầu, không biết xui xẻo thế nào tôi lại đụng trúng Thời Vi.
Tôi giả bộ không thấy cô ta, nhưng cô ta lại đi tới, nhìn Giang Thần dưới đất chế nhạo: “Lý Tiếu Nhã, cô ấy à gu đàn ông đã kém, gu nuôi c.h.ó còn kém hơn, lại nuôi chó cỏ mới chịu.”
Tôi lười đấu võ mồm với cô ả, chỉ hờ hững hỏi: “Cô như vậy, Giang Thần biết không?”
Trong mắt Thời Vi lóe lên vẻ trào phúng, dựa sát vào tai tôi nói:
“Làm sao anh ta biết được chứ? Cô biết không, tôi nói gì anh ta cũng tin, hôm bữa uống rượu thay là tôi đốt anh ta lôi cô tới uống thay đấy.”
“Tôi vừa nói khó chịu là anh ta đồng ý ngay, còn gấp gáp vô cùng. Lý Tiếu Nhã, lúc ấy cô cảm thấy sao, khó chịu không? Đau lòng không?”
Thanh niên c.h.ó đứng dưới đất cúi đầu, nhìn có vẻ còn khó chịu hơn cả tôi nữa.
Thực ra Thời Vi ghét tôi từ lâu rồi, bởi vì cô ta thích Giang Thần thật, nhưng lại không cam lòng, luôn muốn tìm đại gia làm dâu nhà giàu.
Tôi liếc mắt nhìn Giang Thần đang đứng trân trân không có phản ứng bên cạnh.
Cảm xúc của hắn hôm nay vốn chưa ổn định lắm, nhưng mà không hề nhìn Thời Vi lần nào, đúng là mặt trời mọc đằng Tây.
Tôi cười: “Vậy sao cô không hẹn hò với Giang Thần đi?”
Cô ta khinh thường nói: “Anh ta không tồi, nhưng mà gia cảnh quá tầm thường.”
“Chỉ có kẻ bất lực như cô mới chấp nhận lẽo đeo theo sau m.ông anh ta. Cô biết anh ta nói cô là gì không, anh ta gọi cô là c.h.ó liếm đấy!”
Tôi không tức giận, chỉ là nhìn thoáng qua bóng lưng Giang Thần hận không thể đào lỗ mà chui xuống, tôi bèn bước lên.
Tôi bỗng nhiên muốn vả mặt trà xanh, thế là lơ đãng nói:
“Thế à? Cô có biết Giang Thành Hải không?”
Thời Vi sửng sốt: “Phí lời, cô muốn nói gì nói thẳng!”
“Đó là bố của Giang Thần.”
Tôi tiếp tục đi tới, lại không ngờ Thời Vi sau khi tỉnh hồn đột nhiên xông tới túm chặt tay tôi, kích động chất vấn:
“Cô nói cái gì? Ai?”
“Bố của Giang Thần là Giang Thành Hải, Giang Thành Hải ông chủ Địa ốc Hoa Diệu kia ấy hả?”
Tôi vừa muốn mở miệng đáp lời thì khóe mắt bỗng liếc thấy một chiếc SUV từ xa lao tới như thể bị mất thắng.
Tôi vốn dĩ có thể tránh ra, nhưng lại bị Thời Vi túm chặt tay, lại vừa khéo đứng ngay giữa đường.
“Cô bị thần kinh à?” Tôi giận dữ hất tay Thời Vi.
Mọi người xung quanh hoảng sợ hét lên, nhưng lúc này muốn chạy đã không còn kịp nữa.
Thời Vi cũng choáng váng, ngơ ngác cầm chặt tay tôi đứng chôn chân tại chỗ, không nhúc nhích, trong nhất thời tôi vùng không ra.
Tiêu rồi!
Trước mắt tôi tối sầm!
Nhưng ngay lúc tôi không thể phản ứng được, sau lưng bỗng có một lực rất mạnh đẩy tôi về phía trước.
Chiếc SUV điên kia sau khi tông trúng thứ gì đó thì không giảm tốc mà tiếp tục lao tới húc bay Thời Vi luôn!
Tôi kêu lên thất thành, nhào ra giữa đường, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau rát.
Nhưng lúc này tôi không rảnh để ý đến, kinh hoảng đến thất thố quay đầu lại.
Quả nhiên, Giang Thần đang lẳng lặng nằm bên đường, máu tươi chậm rãi tràn ra dưới thân, đôi mắt khép nửa nhìn về phía tôi.
Nhưng mà không biết vì sao, tôi cảm giác như thể hắn đang cười.
Chân tay tôi như nhũn ra, cơ hồ vừa lăn vừa bò đến bên cạnh hắn.
Toàn thân hắn đẫm m.áu, da lông nhuộm đẫm m.áu tươi dính bết lại với nhau, lông chĩa ra như nhím, nhưng thân thể lại mềm xìu.
Tôi muốn đưa tay ôm hắn, lại luống cuống tay chân không biết ôm từ đâu.
“Giang Thần!”
Hốc mắt tôi nóng lên, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Không tưởng tượng nổi thân thể nhỏ xíu như vậy lấy đâu ra sức lực mà đẩy tôi ra như thế.
Mà giữa tôi với Thời Vi, không ngờ hắn lại chọn cứu tôi.
“Giang Thần!”
Tiếng nói của tôi run rẩy đến lạ kỳ, tựa như bị bóp nghẹt, nghẹn ngào: “Anh bị điên à, anh ghét tôi như vậy mắc gì lại cứu tôi? Anh đừng làm tôi sợ, anh…”
Trong lúc hoảng loạn tôi cũng không biết mình đã nói gì, chỉ biết nước mắt như mưa nối nhau rơi xuống không kìm lại được.
Giang Thần chỉ nằm đó lẳng lặng nhìn tôi, trong mắt có một thứ cảm xúc phức tạp, phức tạp đến độ làm tôi nhìn mãi mà vẫn không hiểu được.
Một lát sau, tiếng nói yếu ớt mong manh mang theo ý cười của hắn vang lên, âm thanh nhỏ đến mức chỉ có hai chúng tôi nghe được.
“Em không sao, tốt quá rồi.”
“Đừng khóc.”
Một cơn gió thổi qua, hắn chậm rãi nhắm mắt.
Xung qua có tiếng người ồn ào, có người thét lên chói tai, có người gọi cấp cứu, có người vội vàng tới hỏi tôi:
“Cô bé, không sao chứ?”
Nhưng tôi không nghe thấy gì nữa.
Thế giới xung quanh tựa như ngăn cách khỏi tôi.
Tôi đưa tay chậm rãi ôm lấy Giang Thần vào trong ngực.
Thân thể bé nhỏ mềm mại kia từ từ lạnh đi, cứng lại.
Mới sáng nay thôi lúc nằm trong ngực tôi còn ấm như vậy cơ mà.
Trước mắt tôi hóa mơ hồ, ôm chặt lấy thi thể của hắn, rốt cục đau đớn khóc thành tiếng.
Bình luận facebook