• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chuyện tình con tó (1 Viewer)

  • Phần 3

04.

Giang Thần cứ thế ngơ ngác ngồi trên vạt cỏ, nhìn Thời Vi, mặt đầy vẻ khó tin.

Một lúc lâu sau, hắn gượng gạo quay đầu sang nhìn tôi, tôi quay đầu đi, giả bộ không thấy gì.

Thời Vi lấy hộp phấn ra dặm lại lớp trang điểm, rất nhanh bước lên một chiếc xe, trước khi đi còn không quên oán giận nói với vệ sĩ:

“Dạo này chó hoang càng lúc càng nhiều, phiền chết đi được, hay là đánh bả chết hết đi có được không?”

“Lỡ đâu chúng nó cắn người thì biết làm sao?”

Giang Thần trợn mắt.

Vệ sĩ cười nịnh nọt: “Chúng tôi sẽ báo với cấp trên, cô nói con ch.ó này đúng không, để bọn tôi xử nó trước…”

Không chờ hắn tới gần, Giang Thần lập tức bậy dậy phi cái thân béo núc ních của hắn lên xe tôi, căng thẳng nói:

“Đi mau! Nếu không khó mà giữ cái mạng c.hó này của tôi mất!”

Tôi lườm hắn một cái, rốt cuộc vẫn khởi động xe.

Trên đường về, Giang Thần hồn bay phách lạc đần mặt ra, tựa như còn chưa thể tiêu hóa được chuyện bị ánh trăng sáng đá bay.

“Cô nói, cô nói xem cô ấy…”

Hắn hoảng hốt nói: “Sao Thời Vi lại đá tôi chứ”?

Tôi rất sung sướng cười trên nỗi đau của hắn: “Không biết, cô ta chính là cô gái lương thiện nhất, biết quan tâm yêu thương nhất trên đời, chắc là cô ta có nỗi khổ riêng đấy.”

Lần này không ngờ Giang Thần lại không phản bác tôi, chỉ im lặng ngẩn người.

Ra khỏi khu nhà của Thời Vi, tôi dừng xe lại bên đường, nhìn Giang Thần.

Giang Thần cau mày ch.ó: “Làm gì thế, đi đi chứ?”

Tôi chỉ ra ngoài: “Ch.ó tôi đã đưa tới nơi, giờ anh đi đi thôi, lát về nhớ chuyển tiền cho tôi.”

Giang Thần sốt ruột: “Không phải chứ, bây giờ tôi chỉ là một con ch.ó nhỏ bất lực đáng thương thôi.”

“Thế mà cô vậy vứt bỏ tôi sao?”

Tôi cười lạnh gác một tay trên vô lăng nhìn hắn: “Giang Thần, tôi nhớ không lầm thì hôm qua anh còn ép tôi đi uống rượu tiếp khách giùm người khác, còn mắng tôi là đồ ch.ó liếm nữa.”

“Bây giờ tôi đã thôi việc, chúng ta không có quan hệ gì nữa, anh thấy dựa vào cái gì tôi còn muốn nuôi anh?”

Giang Thần cứng người, hiển nhiên cũng biết mình đuối lý.

“Ngày hôm qua… Ngày hôm qua do tôi quá sốt ruột, xin lỗi cô, lúc sau nghĩ lại tôi cũng thấy mình làm vậy là sai.”

Tôi gật gù: “Không sao, không liên quan gì tới tôi nữa, bây giờ anh phải đi rồi.”

Giang Thần ngồi xổm trên ghế phụ vẻ mặt đầy bất lực: “Nhưng giờ tôi mà ra ngoài sẽ bị Ếch xai tơ gô cổ, không chừng tối nay lên bàn đủ bảy món mất.”

“Thì sao, liên quan gì tới tôi?” Tôi lạnh lùng nhìn hắn.

Chuyện Giang Thần làm hôm qua thực sự đã làm tổn thương trái tim tôi sâu sắc.

Tôi không phải thánh mẫu, cũng không có nhiều lòng nhân ái như vậy để mà trao cho kẻ không đáng.

Tối hôm qua tôi đã nghĩ thông rồi, coi như mấy năm nay đầu tư sai chỗ, ai lúc trẻ chả có đôi lần nông nổi yêu phải tr.a nam chứ?

Nhưng đã đến thế rồi mà tôi còn yêu đương não tàn thì thật xứng đáng bị sét đánh.

Giang Thần cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thế này được không, tôi trả tiền cho cô.”

“Cô nuôi tôi một thời gian, đợi tôi tìm ra cách biến thành người, tôi sẽ chuyển cho cô 5% cổ phần được không?”

Tôi từ chối ngay: “Tôi không muốn liên quan gì tới công ty của anh nữa.”

“Tôi mở cửa cho anh.”

Giang Thần vội la lên: “Tôi trả cô 500 vạn được không?” (Tầm 17 tỷ VNĐ)

Hắn cúi đầu cười gượng: “Tôi thật sự không có chỗ nào để đi cả, cô cũng biết là tôi không thể tự chăm sóc bản thân được mà.”

“Thời Vi cô ấy…”

Hắn không tiếp tục chủ đề này nữa, thất lạc dựa vào đệm ghế.

“Tiếu Nhã, tôi chỉ còn có cô thôi.”

05.

Cuối cùng tôi vẫn lựa chọn mang cờ hó Giang Thần về.

Cũng không phải tôi mềm lòng đâu, chủ yếu là nuôi giùm con cờ hó mà được trả công tận 500 vạn, kèo này thơm quá mà.

Hôm sau, giám đốc nhân sự Trương Triệt tới nhà tôi.

Hắn là bạn đại học của tôi, tới khuyên tôi đừng thôi việc.

Vừa mới đến, hắn bèn ngồi trong phòng khách tận tình khuyên bảo tôi:

“Cô đừng vì tức giận nhất thời mà nghỉ việc, đi đến một bước này không dễ dàng gì, đi chỗ khác bắt đầu từ đầu khó khăn biết bao, đừng manh động quá.”

Tôi bưng ly nước: “Vậy phải làm sao nữa, mỗi ngày xem hai con cò hó kia làm trò hạ lưu à? Tôi nuốt không trôi cục tức này.”

Chân đột nhiên bị giẫm một phát, tôi cúi đầu nhìn thấy Giang Thần nghiến răng ken két nhìn tôi với ánh mắt căm tức.

Tôi không lộ cảm xúc gì nhấc chân hất hắn sang một bên.

Ch.ó ở nhờ nhà tôi, còn muốn thái độ với tôi nữa à?

“Phải, tôi thừa nhận!”

Trương Triệt thở dài: “Giang Thần đúng là đồ n.g.u, cô nói xem rốt cuộc anh ta nghĩ gì chứ?”

“Cái cô Thời Vi này nói nhân phẩm không có nhân phẩm, nói thành tích không có thành tích. Từ lúc vào công ty tới giờ chẳng chốt được mấy hợp đồng, nhưng lại nhập nhằng tằng tịu với bao nhiêu ông chủ chỗ này chỗ kia! Cô nói xem, ngày thường đâu có thấy Giang Thần n.g.u. như vậy… ơ này này, đừng cắn, con ch.ó nhà cô bị làm sao vậy?”

Trương Triệt che mông sợ hãi kêu: “Lý Tiếu Nhã, ch.ó nhà cô mất dạy quá nha, sao còn trèo lên ghế cắn người vậy!”

Giang Thần gầm gừ với hắn, ăng ẳng chửi bởi, nhe hết răng ch.ó ra.

Tôi vui vẻ hỏi: “Anh biết con ch.ó này tên gì không?”

“Nó tên là Giang Thần, anh bảo nó n.g.u, đương nhiên là nó không vui rồi.”

Trương Triệt vui vẻ đưa tay gãi đầu Giang Thần: “Há, gọi Giang Thần anh ta nghe được lại chẳng tức chết đi à. Giang Thần à Giang Thần, liếm đi liếm đi liếm đi, ngồi xuống!”

“Bắt tay nào!”

Giang Thần tức đến run người, lao tới cắn tay Trương Triệt.

Trương Triệt lanh lẹ tránh được, bép một cái vào mông ch.ó.

“Không nghe lời này!”

“Tiếu Nhã, chó nhà cô không biết nghe gì cả, cô đừng có dung túng nó, nên đánh là phải đánh!”

Tôi sợ hắn nói tiếp chọc Giang Thần nổi điên lên cắn hắn c.h.ế.t đương trường, bèn vội vàng đuổi hắn đi.

“Được rồi, đừng chọc ch.ó nhà tôi nữa, không phải chiều anh còn có việc à? Đi mau lên đi!”

Trước khi đi Trương Triệt còn không ngừng lải nhải: “Cô phải dạy dỗ con c.h.ó này cho đàng hoàng, đừng để nó ra ngoài cắn người đấy.”

“Tôi có quen một lớp huấn luyện c.h.ó, huấn luyện cấp tốc bảy ngày thôi, đảm bảo thay đổi 180 độ thành c.h.ó ngoan. Cô có muốn lấy số điện thoại liên hệ không…”

Tôi đóng cửa lại, rốt cục Giang Thần không nhịn nổi nữa, tức tối lồng lộn chạy quanh phòng, tím mặt chửi thề:

“Thằng đ.ần Trương Triệt này! Tôi muốn sa thải anh ta!”

“Về được tôi phải sa thải anh ta ngay!”

Tôi cười chảy cả nước mắt nước mũi, Giang Thần mới hôm qua còn mặc âu phục đẹp trai như người mẫu nam đi catwalk giờ lại biến thành một con c.h.ó béo úc na úc núc đầy lông lá.

Ai mà ngờ được chứ?

Sau khi phát tiết xong, Giang Thần lại khổ sở nằm xuống.

“Lý Tiếu Nhã, cô nói khi nào tôi mới có thể khôi phục đây?”

“Rốt cuộc đây là chuyện gì thế này?”

Tôi nhún vai: “Ai biết đâu chứ? Đại khái là quả táo ấy mà.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom