Growland0010
Tác giả VW
-
Chương 4: END
Nghi phạm ''Ma bom thứ tư'' đã tử vong.
Trong nhà của nghi phạm, phát hiện những linh kiện dùng để chế tạo bom, đã tịch thu dùng làm bằng chứng. ''John'' đích thực chỉ là cái tên giả. Lí lịch nhân thân hiện đang được điều tra.
“Anh ta quả nhiên là thủ phạm!”- Marx nói.
“Đúng vậy…”
“Này.. Chẳng lẽ việc anh ta không còn nữa khiến cậu cảm thấy thất vọng?”
“Không có chuyện đó. Tớ và anh ta đâu thân đến mức độ đó.”
“Xin lỗi. Tớ chỉ sợ.. anh ta và cậu có một mối liên hệ nào đó mà tớ không biết...”- Marx cúi mặt, khẽ thở phào. “Về chuyện ''Ma bom thứ tư'', rốt cục tại sao phải chọn ngày thứ tư, cảnh sát vẫn chưa điều tra được rõ nguyên do. Tuy vậy, nhưng suy nghĩ của những kẻ tội phạm vốn...”
Agatha ngước nhìn bầu trời. Đôi mắt cô lại ánh lên, trong veo. Tâm hồn như đang bay đến một nơi xa xôi trong tiềm thức.
.
.
.
“Tớ… lúc còn nhỏ thích nhất là ngày thứ tư…
Không có tiết thể dục nhàm chán…
Có tiết mục truyền hình mà tớ yêu thích nhất….
Chỉ có ngày thứ tư, bố mới tranh thủ về sớm. Còn mẹ thì nấu một bàn đầy thức ăn ngon…
Cả nhà cùng quây quần bên nhau..
...
Nhưng ngày ấy của tám năm trước, đã trở thành ngày tồi tệ nhất.”
…
“Agatha?”
...
“NHƯNG NHỜ CÓ ''MA BOM THỨ TƯ”, TỚ ĐÃ LẠI THÍCH NGÀY THỨ TƯ MỘT LẦN NỮA''.
“Cho nên, Marx…”
“Ngày thứ tư đừng ra đường sẽ tốt hơn.”
...
“…Agatha?”
.
“Này! Agatha!
..Ngày mai cậu phải ngoan ngoãn đến lớp đó!
..Rồi sau đó đến nhà tớ ăn tối, nhớ nhé!”
.
“Agatha!!”
.
Agatha bước nhanh, không quay đầu nhìn lại. Bóng hình cô lập tức hòa lẫn cùng đám đông.
“Nhỏ này rốt cuộc đang nói cái gì vậy?...
''Ma bom thứ tư''... đã không còn tồn tại nữa mà...”
…
ẦM!!!
1 âm thanh lớn vang lên. Marx nhìn về hướng tiếng nổ, khuôn mặt vừa ngạc nhiên, vừa thảng thốt. Con quái vật như đang dần hiện ra trước mắt.
.
.
.
Cậu dốc toàn lực chạy đi.
“Gì thế!”
“Sao lại?...”
“''Ma bom thứ tư'' đã chết rồi mà...?”
-------------
“Căn cứ theo phác họa, hình ảnh ''Ma bom thứ tư'' là...
Độ tuổi từ 15 đến 30…
Một mình sống trong trung tâm thành phố...
Đầu óc thông minh, biết hòa nhập...
Sở trường là những công việc đòi hỏi sự tinh tế...”
Kết luận cuồi cùng về ''Ma bom thứ tư'' vốn được xác nhận là nghi phạm J đã tử vong, việc điều tra coi như đã dần đi đến kết thúc. Nhưng theo những bằng chứng và tình hình cụ thể ở sở cảnh sát...
Nghi phạm J có khả năng không phải là kẻ gây án thực sự.
Đến giờ vẫn chưa phát hiện lượng thuốc nổ nghi phạm J đã mua trên mạng.
----------------------- ''Được. Cố định rồi.'' ----------------------
Ngoài ra, đáng lí là một trong những manh mối, loại chất dẫn dùng trong thiết bị gây nổ, nay đã chứng minh không chỉ dùng trong nha khoa, gần đây còn hay được sử dụng trong nghệ thuật làm móng của phụ nữ.
------------------------''Hoàn tất.'' ------------------------
Giờ đây theo báo cáo, có khả năng nghi phạm J không phải kẻ gây án thực sự. Cảnh sát đã tiếp tục điều tra theo hướng ''Ma bom thứ tư'' có khả năng là phụ nữ.
------------------------''Tik tak...tik tak''---------------------------
...
Marx thở dốc. Cậu đứng trước cửa căn phòng. Phân vân không biết có nên mở ra hay không. Một người hàng xóm thấy vậy liền hỏi:
“Cậu tìm Agatha?”
“Vâng. Xin hỏi...”
“Cô ấy ngày hôm qua đã chuyển đi rồi, không còn ở đây nữa.”
Marx bàng hoàng. Cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa. Căn phòng trước đây chất đầy thùng cat tông, giờ đây sạch sẽ không một vết tích như chưa từng có người ở.
Marx khuỵu xuống, cả thân người tựa vào cánh cửa bên cạnh. Cậu tìm kiếm, nhưng chẳng thể tìm được gì. Sự thật hiện ra đã quá rõ ràng trước mắt, nhưng cậu không cách nào tiếp nhận nó.
Bên cửa sổ, một vài tia nắng lấp lánh tràn vào, làm cho căn phòng bừng sáng. Sàn nhà giờ đã bớt lạnh, bức tường cũng trở nên ấm cúng hơn.
Nhưng có một điều không thể thay đổi. Căn phòng vẫn u ám, vẫn ngột ngạt. Sự lạnh lẽo nào đó vẫn cứ bao trùm, bóp nát toàn bộ dây thần kinh của con người.
Ở một nơi nào đó, bóng tối vĩnh viễn không biến mất.
--------------------
''Món quà mà tôi định tặng cho cô, chính là ''sự lựa chọn''...
Xem cô muốn bỏ trốn sau khi tôi gánh vác tất cả, trở lại làm một học sinh cấp 3 bình thường...
Hay là muốn tiếp tục làm ''Ma bom thứ tư''.
Đó là quyền tự do của cô.''
...
Thành phố hôm nay lại bị bao trùm bởi làn khói dày đặc. Lửa, tiếng hét, tiếng la ó, tiếng còi xe chữa cháy, còi xe cứu thương... làm cho người dân hoang mang, hoảng loạn. Thành phố trong chớp mắt đã bị biến thành một mớ hỗn độn. Từng tầng khói lửa lan ra, trải rộng. Hình ảnh con người từ xa cũng vỡ tan, mịt mù. Con người ấy ngắm nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Khuôn mặt không thể che giấu vẻ thích thú, thoả mãn. Đôi lông mi khẽ rung đầy phấn khích. Khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng, nở một nụ cười lặng lẽ. Hai tay buông lỏng. Lưng thẳng. Vai rướn. Cằm nhếch lên, lộ vẻ thách thức, bình tĩnh nhấm nháp và hưởng thụ không gian màu xám bạc đang nuốt gọn thành phố này.
.
…Kế tiếp, nên chọn nơi nào nhỉ?
.
.
.
---------------- "Ở một nơi nào đó, bóng tối vĩnh viễn không biến mất"-------------
.
-----------------''Tik tak ... tik tak''...---------------
Trong nhà của nghi phạm, phát hiện những linh kiện dùng để chế tạo bom, đã tịch thu dùng làm bằng chứng. ''John'' đích thực chỉ là cái tên giả. Lí lịch nhân thân hiện đang được điều tra.
“Anh ta quả nhiên là thủ phạm!”- Marx nói.
“Đúng vậy…”
“Này.. Chẳng lẽ việc anh ta không còn nữa khiến cậu cảm thấy thất vọng?”
“Không có chuyện đó. Tớ và anh ta đâu thân đến mức độ đó.”
“Xin lỗi. Tớ chỉ sợ.. anh ta và cậu có một mối liên hệ nào đó mà tớ không biết...”- Marx cúi mặt, khẽ thở phào. “Về chuyện ''Ma bom thứ tư'', rốt cục tại sao phải chọn ngày thứ tư, cảnh sát vẫn chưa điều tra được rõ nguyên do. Tuy vậy, nhưng suy nghĩ của những kẻ tội phạm vốn...”
Agatha ngước nhìn bầu trời. Đôi mắt cô lại ánh lên, trong veo. Tâm hồn như đang bay đến một nơi xa xôi trong tiềm thức.
.
.
.
“Tớ… lúc còn nhỏ thích nhất là ngày thứ tư…
Không có tiết thể dục nhàm chán…
Có tiết mục truyền hình mà tớ yêu thích nhất….
Chỉ có ngày thứ tư, bố mới tranh thủ về sớm. Còn mẹ thì nấu một bàn đầy thức ăn ngon…
Cả nhà cùng quây quần bên nhau..
...
Nhưng ngày ấy của tám năm trước, đã trở thành ngày tồi tệ nhất.”
…
“Agatha?”
...
“NHƯNG NHỜ CÓ ''MA BOM THỨ TƯ”, TỚ ĐÃ LẠI THÍCH NGÀY THỨ TƯ MỘT LẦN NỮA''.
“Cho nên, Marx…”
“Ngày thứ tư đừng ra đường sẽ tốt hơn.”
...
“…Agatha?”
.
“Này! Agatha!
..Ngày mai cậu phải ngoan ngoãn đến lớp đó!
..Rồi sau đó đến nhà tớ ăn tối, nhớ nhé!”
.
“Agatha!!”
.
Agatha bước nhanh, không quay đầu nhìn lại. Bóng hình cô lập tức hòa lẫn cùng đám đông.
“Nhỏ này rốt cuộc đang nói cái gì vậy?...
''Ma bom thứ tư''... đã không còn tồn tại nữa mà...”
…
ẦM!!!
1 âm thanh lớn vang lên. Marx nhìn về hướng tiếng nổ, khuôn mặt vừa ngạc nhiên, vừa thảng thốt. Con quái vật như đang dần hiện ra trước mắt.
.
.
.
Cậu dốc toàn lực chạy đi.
“Gì thế!”
“Sao lại?...”
“''Ma bom thứ tư'' đã chết rồi mà...?”
-------------
“Căn cứ theo phác họa, hình ảnh ''Ma bom thứ tư'' là...
Độ tuổi từ 15 đến 30…
Một mình sống trong trung tâm thành phố...
Đầu óc thông minh, biết hòa nhập...
Sở trường là những công việc đòi hỏi sự tinh tế...”
Kết luận cuồi cùng về ''Ma bom thứ tư'' vốn được xác nhận là nghi phạm J đã tử vong, việc điều tra coi như đã dần đi đến kết thúc. Nhưng theo những bằng chứng và tình hình cụ thể ở sở cảnh sát...
Nghi phạm J có khả năng không phải là kẻ gây án thực sự.
Đến giờ vẫn chưa phát hiện lượng thuốc nổ nghi phạm J đã mua trên mạng.
----------------------- ''Được. Cố định rồi.'' ----------------------
Ngoài ra, đáng lí là một trong những manh mối, loại chất dẫn dùng trong thiết bị gây nổ, nay đã chứng minh không chỉ dùng trong nha khoa, gần đây còn hay được sử dụng trong nghệ thuật làm móng của phụ nữ.
------------------------''Hoàn tất.'' ------------------------
Giờ đây theo báo cáo, có khả năng nghi phạm J không phải kẻ gây án thực sự. Cảnh sát đã tiếp tục điều tra theo hướng ''Ma bom thứ tư'' có khả năng là phụ nữ.
------------------------''Tik tak...tik tak''---------------------------
...
Marx thở dốc. Cậu đứng trước cửa căn phòng. Phân vân không biết có nên mở ra hay không. Một người hàng xóm thấy vậy liền hỏi:
“Cậu tìm Agatha?”
“Vâng. Xin hỏi...”
“Cô ấy ngày hôm qua đã chuyển đi rồi, không còn ở đây nữa.”
Marx bàng hoàng. Cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa. Căn phòng trước đây chất đầy thùng cat tông, giờ đây sạch sẽ không một vết tích như chưa từng có người ở.
Marx khuỵu xuống, cả thân người tựa vào cánh cửa bên cạnh. Cậu tìm kiếm, nhưng chẳng thể tìm được gì. Sự thật hiện ra đã quá rõ ràng trước mắt, nhưng cậu không cách nào tiếp nhận nó.
Bên cửa sổ, một vài tia nắng lấp lánh tràn vào, làm cho căn phòng bừng sáng. Sàn nhà giờ đã bớt lạnh, bức tường cũng trở nên ấm cúng hơn.
Nhưng có một điều không thể thay đổi. Căn phòng vẫn u ám, vẫn ngột ngạt. Sự lạnh lẽo nào đó vẫn cứ bao trùm, bóp nát toàn bộ dây thần kinh của con người.
Ở một nơi nào đó, bóng tối vĩnh viễn không biến mất.
--------------------
''Món quà mà tôi định tặng cho cô, chính là ''sự lựa chọn''...
Xem cô muốn bỏ trốn sau khi tôi gánh vác tất cả, trở lại làm một học sinh cấp 3 bình thường...
Hay là muốn tiếp tục làm ''Ma bom thứ tư''.
Đó là quyền tự do của cô.''
...
Thành phố hôm nay lại bị bao trùm bởi làn khói dày đặc. Lửa, tiếng hét, tiếng la ó, tiếng còi xe chữa cháy, còi xe cứu thương... làm cho người dân hoang mang, hoảng loạn. Thành phố trong chớp mắt đã bị biến thành một mớ hỗn độn. Từng tầng khói lửa lan ra, trải rộng. Hình ảnh con người từ xa cũng vỡ tan, mịt mù. Con người ấy ngắm nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Khuôn mặt không thể che giấu vẻ thích thú, thoả mãn. Đôi lông mi khẽ rung đầy phấn khích. Khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng, nở một nụ cười lặng lẽ. Hai tay buông lỏng. Lưng thẳng. Vai rướn. Cằm nhếch lên, lộ vẻ thách thức, bình tĩnh nhấm nháp và hưởng thụ không gian màu xám bạc đang nuốt gọn thành phố này.
.
…Kế tiếp, nên chọn nơi nào nhỉ?
.
.
.
---------------- "Ở một nơi nào đó, bóng tối vĩnh viễn không biến mất"-------------
.
-----------------''Tik tak ... tik tak''...---------------