• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

[Chuyển thể] GRAY WEDNESDAY (NGÀY THỨ TƯ U ÁM) (1 Viewer)

  • Chương 1: “Ma bom thứ tư”

Tất cả mọi người...

''Tik tak...tik tak''

Hãy chết hết đi!

''Tik tak tik tak...''

“ẦM!!”

Một thế giới như thế... Dù có biến mất cũng chẳng sao.

---------------

Trong thời gian gần đây, thành phố A xảy ra rất nhiều các vụ đánh bom. Kể từ tháng 2 đến tháng 4 năm nay đã xảy ra liên tục 5 vụ. Nguồn tin cho thấy, tất cả những vụ nổ bom này đều nhắm vào các chi nhánh của công ty dược M. Người đại diện của công ty dược M đã khẳng định đây là một vụ đánh bom vô căn cứ, vì trong vòng 8 năm trở về đây không có ai than phiền về chất lượng sản phẩm, cũng như việc giao dịch với các công ty khác tiến hành rất thuận lợi. Hơn nữa ở hiện trường bom nổ cũng không tìm thấy vật chứng nào cho thấy vụ án mang tính chất trả thù, thêm vào đó là cũng không xảy ra trường hợp thương vong nào. Đặc biệt, các vụ đánh bom đều xảy ra vào chiều thứ tư, chính điều này đã khiến cho thủ phạm được gọi là ''Ma bom thứ tư''. Sự việc này trở nên nghiêm trọng đến nỗi trên các diễn đàn đều bàn tán sôi nổi về nhân vật kỳ bí mang biệt danh ''Ma bom thứ tư'' này.


Ngày x tháng x năm xx, thứ tư 16:35

Một tiếng nổ quen thuộc đã phá tan sự huyên náo, nhộn nhịp của khu trung tâm thương mại thành phố A. Khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều tràn ngập tiếng la hét và hoảng loạn. Trên chiếc cầu vượt, xe cộ lẫn người đi đường đều dừng lại để chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp vừa xảy ra. Trong khi bạn bè xung quanh đều sợ hãi và hoảng loạn, Agatha vẫn giữ dáng vẻ trầm ngâm. Bầu trời xanh thoáng đãng đã phút chốc biến thành một không gian hỗn độn. Màu đen xám của tro tàn và cát bụi tràn ngập khắp không gian, hòa làm một với màu nâu đục trong đôi mắt cô, thoáng chốc trở nên vô hồn.

''Lạy chúa!''

''Là ma bom thứ tư!''

...

Ánh mắt của Agatha dần rời khỏi đám khói tỏa ra từ toà nhà đối diện, chuyển dần sang một bóng người cũng đang ngước nhìn lên bầu trời. Bất giác, ánh mắt hắn ta di chuyển và nhằm ngay về hướng nơi cô đang đứng. Người đó tiến đến gần Agatha, bước đi của hắn chậm rãi mà tĩnh lặng. Hắn đến, ghé sát tai Agatha và nói:

"Đứng trên chiếc cầu vượt này là nhìn thấy rõ nhất.''

Sau đó, kẻ lạ mặt tiếp tục bước đi, trong khi ánh mắt của Agatha vẫn kinh ngạc dán chặt lấy bóng lưng hắn, đến tận khi bóng hình đó khuất sau đám đông và khói bụi.

------------------

Hôm sau, trong lớp học tràn ngập những lời bàn tán về vụ đánh bom. Anh chàng Marx, bạn của Agatha, sau khi chứng kiến tận mắt vụ việc ngày hôm qua bỗng nhiên tràn ngập hứng thú với nhân vật ''Ma bom thứ tư'' này. Cậu ta tích cực lên internet tìm kiếm mọi thông tin có thể:

''Phỏng đoán theo trắc nghiệm tâm lý tôi phạm về Ma bom thứ tư: thuộc độ tuổi từ 15 đến 30, thông minh, sống một mình ở trung tâm thành phố, hòa nhập với mọi người xung quanh, là một người rất tỉ mỉ, cẩn thận, làm ở những lĩnh vực đòi hỏi sự tinh tế...''.

Cậu ta vừa xem vừa quay về hướng Agatha đọc to. Ngưng cô không để ý đến, vẫn điềm tĩnh ngồi sơn móng tay cho các bạn nữ trong lớp.

“Này! Sao nhìn cậu trông thoải mái thế? Hôm qua đã chứng kiến chuyện như vậy...” – Cậu ta lảm nhảm. “Mà hôm qua sau vụ đó cậu đã đi đâu vậy? Tự nhiên biến mất, có biết làm mọi người lo lắng lắm không?”

“Xin lỗi! Tớ còn phải đi làm thêm, nếu mà chờ cảnh sát đến thẩm vấn thì sẽ mất thời gian lắm.”

Agatha trả lời qua quít câu hỏi của Marx. Bởi điều khiến cô bận tâm không phải vụ nổ mà là người lạ mặt kia. Cô không hiểu ý của hắn là gì, thật ra hắn muốn nói cái gì với mình.

“Agatha, hình như cậu cũng sống ở khu trung tâm đúng không?”- Một người bạn bỗng hỏi.

“Thật không? Thật không” – Một người khác lên tiếng.

“Có thể cho chúng tớ đến tham quan một chút không?”

Nói đến đây, bỗng nhiên nhóm bạn của Agatha trở nên hào hứng, nhào tới ép cô phải đưa họ về nhà chơi. Cô cũng thoải mái đáp ứng, chẳng có vấn đề gì cả.

Nhà của Agatha là một căn hộ cao cấp. Giá thuê khá đắt nhưng nhờ có khoản tiền mà cha mẹ để lại, Agatha vẫn sống tốt ở nơi này mà không phải bận tâm nhiều.

Mọi người vừa bước chân đến cửa phòng, chợt cô nhận thấy một bóng dáng quen thuộc đang tiến về phía mình.

“Xin chào. Tôi là John”- Người đó nói, đưa tay ra. “Tôi mới chuyển đến đây. Sau này mong được cô giúp đỡ.”

.
.
.

…Là hắn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom