• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

[Chuyển thể] GRAY WEDNESDAY (NGÀY THỨ TƯ U ÁM) (3 Viewers)

  • Chương 3: Cái chết

Một buổi chiều thứ tư, 14:40 ở bưu điện thành phố A.

“Có chuyện gì sao?”

“Anh John, Agatha không đến lớp đã hai ngày rồi! Không nghe điện thoại, cũng không thấy ở nhà.”

“Thế thì có liên quan gì đến tôi? Hơn nữa, cô ấy không đến lớp là chuyện hiếm gặp đến thế sao?”

“Đúng... Đúng là cậu ấy thường xuyên không đến lớp...thế nhưng, từ khi gặp anh đến giờ, cậu ấy trở nên rất kỳ lạ.”

Marx chuyển hướng nhìn sang tủ đựng đồ của John.

“Cái tủ của anh, có gì trong đó?”

“Sao tôi phải nói cho cậu biết?”

“Tại sao? Chắc không phải là bom chứ? Nếu không phải làm những chuyện xấu, thì hãy cho tôi xem đi!”- Marx chợt lên giọng.

Trong chớp mắt, không khí trở nên im lặng, rồi trở thành náo động. Những người xung quanh đều nhìn về phía phát ra tiếng nói, vẻ mặt hoang mang, lo lắng.

“Có... Có bom?”

“Hôm nay là thứ tư đó!”

“Lẽ nào anh ta chính là ma bom thứ tư?”

Một vài người cảnh sát thấy thế cũng đi tới..

“Xin lỗi anh, có thể cho tôi xem qua tủ của anh không?”

Vẻ mặt John bỗng chốc trở nên khó xử, hàng lông mày nhăn lại.

“…Được thôi.”

John chầm chậm mở cửa tủ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn đám đông.

Mọi người không hẹn mà gặp cùng nhìn về hướng cánh tủ đang dần được hé mở.

…Bên trong là một bộ mô hình máy bay mini.

Kết quả không như dự đoán. Tinh thần của mọi người lúc này mới giãn ra. Một vài người thở phào nhẹ nhõm, số còn lại tiếp tục bước đi.

“Xin lỗi, tôi phải đi rồi”- John cười nói.

Hắn ta bước đi, để lại Marx buồn bực lại đằng sau.

-----------------

16:24, tại tòa cao ốc Y..

Uuu...uuuu....uuuu....

“Trên mạng còn có thể mua được những thứ này ư? Anh đúng là có sở thích đầy kinh ngạc đấy!”- Agatha khuôn mặt rạng rỡ, đón lấy chiếc hộp từ tay John.

“Tôi vừa gặp Marx. Cô không đến lớp, cậu ta rất lo lắng.”

“Hahaha! Là vì gần đây tôi hay đi dạo vào ban đêm, buồn ngủ quá, không dậy nổi.”- Cô quay sang huých hắn ta. “Này, có thể cho tôi chơi thử không?”

.

“Ôi! Sao cái này chơi khó vậy hả?”

“Chờ chút, không phải làm như vậy.”

John đứng sau Agatha, giữ lấy lưng cô ép vào ngực mình. Đôi tay to lớn ôm gọn hai bàn tay nhỏ nhắn của cô, di chuyển một cách thuần thục trên chiếc tay cầm điều khiển.

Uuu...uuuu...uuuu....

...

“Tôi hỏi anh…

…Anh bảo muốn tặng quà cho tôi là quà gì vậy?”

...

ẦM! ẦM!

Phía trước, hai tòa nhà đối diện đều phát nổ. Sự tập trung của hai người đều dồn về phía luồng ánh sáng chớp lóe. Ánh mắt John lặng lẽ, đáy mắt nhăn lại tựa như đang ngắm nhìn một cuộc vui. Một ánh lửa đỏ bỗng chốc hiện lên trong đôi mắt của Agatha, nhưng rồi cũng bất lực mà biến mất, nhanh như một tia sao băng. Màu đỏ ấy vội vã hòa tan cùng sắc nâu thăm thẳm, không còn một vết tích.

John cả người choàng lấy Agatha, chậm rãi thở ra.

“Không còn có thể tấn công những tòa cao ốc của công ty dược M, thì nhằm vào những đối tác làm ăn với họ và những công ty con…
Cảnh sát cũng đang nỗ lực tìm bắt nghi phạm…
Việc này không thể gọi là báo thù nữa, mà là trút giận…
''Ma bom thứ tư''... rốt cuộc là muốn chạy đi đâu nhỉ?”

-----------------

Mục tiêu của ''Ma bom thứ tư'' đã mở rộng phạm vi. Công ty dược M đã bị ảnh hưởng bởi những vụ đánh bom liên tục, cổ phiếu tuột dốc. Các hãng dược khác đều e ngại ''Ma bom thứ tư'', công ty M không thể thành công sát nhập với các công ty khác.

“Đáng sợ quá!”

“Có vẻ như đã trở thành vụ án thuận theo thời cơ rồi.”

“Cứ hễ đến thứ tư là tôi không dám ra ngoài…”

------------------------

“Chết tiệt... Rốt cuộc ''Ma bom thứ tư'' tại sao lại làm thế?”

Khuôn mặt của Agatha đăm chiêu, suy nghĩ mông lung. Đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, hàng mi cong nhướn lên, những ngón tay bình tĩnh tựa vào cằm.

Bỗng, trong đầu cô thoáng hiện một giọng nói trầm ấm…

-----------------'' Cô... cũng giống như tôi thôi...''-----------------

“''Cảm giác phấn khích'', cậu hiểu điều này nghĩa là gì không, Marx?”

Đôi mắt của Agatha bừng lên, tròng mắt tỏa sáng long lanh. Gương mặt tràn đầy niềm hưng phấn. Hệt như dáng vẻ chuẩn bị thưởng thức một món ăn ngon.

“Luồng khí nổ...

Hơi nóng...

Đám đông hoảng loạn...

Lửa...

Nhìn thấy những thứ đó, sẽ khiến con người nảy sinh cảm giác thích thú...

''Ma bom thứ tư'' cũng thế...

Mục đích ban đầu là gì đã không còn quan trọng nữa.”

“...”

“Agatha?”

-------------------'-'Cô và tôi đều như nhau cả...''------------------

Một tuần sau, ở khu chung cư cao cấp, có một vài người đang xúm lại trước cửa phòng một người thanh niên.

“Xin lỗi, đã làm phiền khi cậu đang chuẩn bị ra ngoài. Chúng tôi là người ở đây. Có một số chuyện muốn hỏi anh, phiền anh đi theo chúng tôi.”

Người thanh niên không trả lời, thoáng liếc nhìn Agatha đang đứng lặng lẽ trước cửa phòng bên cạnh.

--------------------'' Sớm muộn gì ma bom thứ tư cũng sẽ bị tóm lấy''--------------------

“Xịt...xịt..”

“Ôi!!”

“Bình xịt hơi cay! Hắn bỏ chạy rồi, mau tóm lấy hắn!”

“Hắn chạy từ cầu thang xuống! Mau bao vây hắn lại!”

“Hắn nhảy từ cửa sổ xuống! Có một chiếc xe dưới đó!”

“Mau lên!”

Người thanh niên nắm chặt lấy cánh cửa xe, thuận hướng nhìn về phía tòa nhà trước mặt. Agatha rướn người lên khỏi lan can, khuôn mặt căng thẳng, đôi lông mày nhíu chặt. Một lần nữa, ánh mắt họ lại giao nhau.

Người thanh niên nhìn thẳng vào đôi mắt cô, vừa như chờ đợi, vừa như tạm biệt.

Cánh cửa xe mở ra..

“ẦM!!”

...

Sau tiếng nổ kinh hoàng, chiếc xe ô tô bốc cháy, đã không còn nhìn ra hình thù. Đám khói liên tục tỏa ra từ cửa xe, từ cốp xe, từ bất cứ nơi nào có kẽ hở. Cửa kính vỡ tung ra, từng mảnh rải rác trên nền đất lạnh, vài mảnh còn lại lưu luyến níu trên khe cửa. Con người vừa nãy còn đứng đây, giờ đã biến mất không còn bóng dáng.

Nhìn trên mặt đất, người ta có thể thấy những vệt nhỏ lấm tấm. Chúng là sự kết hợp của những sắc màu lạnh lẽo, ảm đạm: màu đen đặc của làn khói, màu xám xịt của cát bụi, tia sáng lấp lánh của thủy tinh, màu thẫm đỏ của máu...

Con người khi chết đi sẽ hòa làm một với không gian, cát bụi, với bầu trời.. Và biến hóa thành một sắc màu hỗn hợp, tạp nham, một sắc màu mà mà tự nó đã toát ra ám ảnh hỗn độn, vô hồn.

“Nghi phạm cùng chiếc xe hơi đã nổ tung!”

“Xin hãy điều động xe cứu hỏa!”

“Xin lỗi, cô là người sống ở đây à? Xin hỏi, cô có quen biết anh ta không?”
.
.
.

“...Không quen biết.
…Ngay cả một lời chào hỏi cũng chưa từng có.”

...

Ngày x tháng xx, trước toà nhà chung cư A đã xảy ra một vụ nổ gây thương vong. Người thiệt mạng chính là nghi phạm của những vụ đánh bom xảy ra gần đây.

Từ trong đàm đông hỗn loạn, một cô gái bình tĩnh bước đi. Khuôn mặt dụi dụi vào chiếc khăn quàng cổ. Đôi mắt nhắm nghiền.

Tạm biệt, John...

...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom