-
Phần 5
Phần kết 1: Trần Thần
Tôi vẫn chưa chết.
Cô ấy tưởng tôi đã chết, cô ấy đã đi rồi.
Tôi tỉnh dậy và nhìn thấy máu chảy từ người tôi rơi xuống hệt như dòng sông vậy.
Tôi vẫn có thể tỉnh dậy được trong tình trạng thế này quả thật là một kỳ tích.
Cô ấy chắc cũng không thể nghĩ đến việc tôi vẫn còn sống như thế này. Cô ấy chắc chắn không phải là Lục Thiên, chắc chắn không phải.
Về phần thứ đó, tôi đã đá xác chết với một cánh tay gãy dưới đất sang một bên - đây chắc chắn cũng không phải cô ấy. Tôi nhéo mũi mình, nhìn cái xác kia một cách ghê tởm rồi bước qua.
Vậy vợ thật sự của tôi đang ở đâu? Tôi phải đi tìm cô ấy. Tôi muốn đưa cô ấy về nhà.
Tôi lê cơ thể đã sắp rã rời của mình lê bước trên hành lang dài, nỗi đau ngày càng xâm chiếm tôi nặng nề nhưng tôi không thể bỏ cuộc. Tôi nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa, tôi cố gắng bước nhanh hơn để đuổi kịp nó, xem đó là ai, nhưng vẫn không thể đuổi kịp được.
Tôi gõ cửa từng phòng, từ tầng 4 đến tầng 1, rồi lại từ tầng 1 lên tầng 4. Tôi đi lên lầu, rồi lại đi xuống dưới, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Một lần, hai lần..
Một trăm lần, một ngàn lần…
Không có ai trả lời. Không một ai trả lời cả. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẽ không từ bỏ. Tôi phải có hy vọng, chắc chắn sẽ có manh mối thôi.
Chắc chắn phải có nơi có ánh sáng, phải có một hình bóng. Cho dù anh có phải bước đi lang thang như thế này suốt cả cuộc đời, anh vẫn mong muốn có thể tìm thấy em.
Điềm Điềm. Bảo bối của anh!
Phần kết 2: Đồn cảnh sát thị trấn Vu Sơn
“Là ai đã báo cảnh sát giả chứ?” Cảnh sát Tiểu Chương từ sở cát sảnh thị trấn Vu Sơn đặt chiếc mũ cảnh sát nặng nề lên bàn, sau đó tức giận nói.
“Nửa đêm phải vội vã chạy lên núi, leo núi đến kiệt sức, cuối cùng mới tìm được khách sạn đó. Vậy mà lại là giả, cậu nói xem, có tức không cơ chứ?”
“Có chuyện gì thế? Một viên cảnh sát ở gần đó lại hỏi.
“Tôi đã gõ cửa tất cả các phòng, bọn họ đều bảo không hề báo cảnh sát!”
“Cái gì? Anh nói bọn họ bảo không gọi báo cảnh sát à?” Cảnh sát đó hỏi.
“Đúng vậy, tôi đã gọi và gõ cửa từng phòng từng phòng một, họ đều bảo không báo cảnh sát, làm sao tôi có thể vào trong kiểm tra được? Tôi không thể cứ thế mà đương nhiên cạy cửa từng phòng được đúng không? Họ đang trêu chọc cảnh sát có đúng không?”
“Nhưng… nhưng mà cái khách sạn.. đó đã bị bỏ hoang…” Cảnh sát kia lắp bắp nói.
“Hả?” Viên cảnh sát Tiểu Chương hỏi lại.
“Khách sạn Vu Sơn đó đã bị bỏ hoang được 25 năm rồi, không có ai ở đó cả…”
Trương sỹ quan trợn tròn mắt, thân thể lắc lư run cầm cập, trên trán toát ra đầy mồ hôi lạnh nói.
Phần kết 3
Đoạn 1
Vào ngày 20 tháng 9 năm 1993, một vụ án hình sự lớn đã xảy ra tại Bệnh viện Vu Sơn ở thành phố Vân Châu, một người đàn ông đã dùng dao đâm người khác ở trước cổng bệnh viện đã khiến 3 người thiệt mạng và 5 người bị thương nặng. Nghi phạm đã bị bắt giữ ngay sau đó và nhận trừng phạt theo quy định của pháp luật.
Theo thông tin được biết, anh Trần (sinh năm 1963) khi đi ngang qua đây đã lao vào chiến đấu anh dũng với bọn côn đồ nhưng không may bị đâm vào động mạch chủ và tim khiến anh tử vong tại chỗ. Anh Trần năm nay 30 tuổi, hành động của anh được xem là vô cùng dũng cảm và đáng noi theo.
Được biết, vợ sắp cưới của anh Trần là cô Lục (sinh năm 1966) là trợ lý phẫu thuật tại bệnh viện Vu Sơn, khi vụ án xảy ra bà đã có mặt ở đó và chứng kiến toàn bộ sự việc. Truyền thông đã liên hệ ngay với cô Lục nhưng cô ấy từ chối phỏng vấn. Theo lời của gia đình cô Lục, cô ấy hiện đang bị tổn thương tinh thần nặng nề và hiện đang được tư vấn chữa trị. Mong rằng cô ấy mau chóng bình phục.
Đoạn 2
Ngày 30 tháng 7 năm 2007, khách sạn Vu Sơn đã thông báo ngừng hoạt động.
Khách sạn Vu Sơn được thành lập năm 1997, tiền thân là bệnh viện Vu Sơn, khách sạn nằm ở ngọn núi phía sau của Khu thắng cảnh Vu Sơn, là nơi cung cấp cho khách du lịch dịch vụ tích hợp về ăn uống và lưu trú.
Những năm gần đây, tin đồn khách sạn bị “ma ám” được lan truyền với tốc độ cực nhanh, ví như, một số du khách khẳng định rằng họ nghe thấy tiếng gõ cửa liên tục vào lúc nửa đêm, và một số người cho biết họ nhặt được những mảnh giấy nhỏ rất kỳ lạ.
Bị ảnh hưởng bởi những tin đồn, lượng khách tìm đến khách sạn Vu Sơn giảm dần qua từng năm và điều kiện hoạt động ngày càng khó khăn hơn. Khu danh thắng Vu Sơn thậm chí còn phải đóng cửa khu du lịch núi sau khi tin đồn xuất hiện. Vì sao khách sạn Vu Sơn lại bị “ma ám”? Lý do đằng sau là gì? Trả lời về những vấn đề liên quan, phóng viên của “Tin tức kinh doanh Vân Châu” đã phỏng vấn bà Lục Thiên, người sáng lập ra khách sạn Vu Sơn, nhưng bà ấy chỉ nói “không tiện trả lời.”
Phần kết 4: Điêu Thuyền
1993.
Vào một buổi sáng đầy nắng, một chàng trai và một cô gái nắm tay nhau đi dạo giữa những tán cây phủ đầy sương trên đỉnh núi sương mù.
“Anh Trần Thần, anh thích nhân vật nào nhất trong Tam Quốc Diễn Nghĩa?”
“Lữ Bố. Còn em thì sao?”
“Em thích nhất Điêu Thuyền.” Cô gái ấy mỉm cười, khẽ cúi đầu.
“Vì sao?”
“Bởi vì Lữ Bố thích Điêu Thuyền, Điêu Thuyền cũng thích Lữ Bố, anh thích Lữ Bố, nên em cũng thích Điêu Thuyền.”
“Vậy sao? Vậy từ bây giờ anh cũng sẽ thích Điêu Thuyền, anh thích Điêu Thuyền nhất.”
Anh cúi xuống ôm eo cô, hôn nhẹ lên môi cô.
“Lấy anh nhé, em yêu.” Anh nói.
“Cưới anh thì em được gì chứ?” Hai má cô gái đỏ bừng nói.
“Nếu như cưới anh, em có thể leo lên núi Vu Sơn mỗi ngày” Anh nửa đùa nửa thật trả lời.
“Wow, anh thật mạnh mẽ, người soát vé vĩ đại của em! Vậy thì em phải cưới anh thôi!” Cô gái mỉm cười và lao vào vòng tay chàng trai.
2022.
Vẫn là buổi sáng đầy nắng ấy, vẫn là giữa những tán cây phủ đầy sương.
“Chồng à, có một vấn đề, em vẫn luôn muốn hỏi anh.” Cô gái ấy hỏi.
“Là việc gì?”
“Anh thích ai nhất trong Tam Quốc Diễn Nghĩa?”
Người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười “ Là Điêu Thuyền.”
“Ồ, hóa ra là Điêu Thuyền.” Người phụ nữ nhếch môi.
“Tại sao em lại muốn hỏi điều này?”
“Lần trước bị rối ở chỗ này, lần này sẽ không xảy ra nữa.”
“Cái gì cơ?” Anh ấy khó hiểu nhìn tôi.
“Không có gì hết, anh nhìn đường cẩn thận vào.”