• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chuyện kỳ lạ ở khách sạn trên đỉnh Vu Sơn (1 Viewer)

  • Phần 4

Tên truyện do page đặt, vui lòng không reup dưới bất cứ hình thức nào.

Thời gian dường như bị đứng yên.

Tôi choáng váng, chồng tôi bên cạnh cũng choáng váng, cả “tôi” ở ngoài cửa cũng choáng váng theo.

Vài giây sau, tiếng hét vang lên như sấm rền.

Cái “tôi” đó đập cửa như điên, giơ một cánh tay ra vẫy vẫy, các móng tay liền biến thành móng vuốt sắc nhọn, nó vươn dài ra về phía chúng tôi giống như bàn tay của quỷ dữ. Sắc mặt của nó hung dữ vặn vẹo, không ngừng kêu lên “ Chồng ơi, Chồng ơi, chồng ơi!”

Một sợi xích sắt mỏng treo giữa khung cửa và tường vẫn đang cố gắng cố định lại cánh cửa, làm cho cô ta không thể chen vào được, cô ta liền cong tay mò mẫm mở khóa xích sắt nhưng không tìm thấy.

Chồng tôi đứng bất động như bị hóa đá, chỉ máy móc nhìn cảnh tượng trước mắt rồi quay đầu lại nhìn tôi.

“Tin vào những gì bạn nhìn thấy, tin vào những gì bạn nhìn… thấy.. cơ mà…” Anh lẩm bẩm như điên mỗi câu đó.

Nhịp tim của tôi dường như tăng vọt lên tận 200, tôi biết đây chính là khoảnh khắc định mệnh rồi.

“Em thật sự là Lục Thiên?” Anh ấy ngơ ngác nhìn tôi hỏi.

“Đúng vậy.” Tôi nói.

“Kỷ niệm ngày cưới của chúng ta là ngày nào?”

“20 tháng 9.”

“Sinh nhật của mẹ anh là ngày nào?”

“Ngày 9 tháng 6.”

“Họ của người bạn gái đầu tiên của anh là gì?”

“Họ Lâm.” Tôi nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Anh thích ai nhất trong Tam Quốc Diễn Nghĩa?”
Tôi chợt choáng váng.

“Lữ… Lữ Bố?” Tôi ngập ngừng nói.

Anh ấy đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười lớn, giống như phát điên vậy “Sự việc đã được giải quyết, đã được giải quyết! Cô chính là kẻ giả mạo! Cô là kẻ giả mạo. Hahhahahaha”

“A, em biết rồi, em biết anh thích ai nhất trong đó rồi.” Ngoài cửa thứ đó chợt kêu to, giơ cao hai tay cười ranh mãnh.

Chồng tôi nhìn nó với vẻ ngạc nhiên, anh ta hỏi lại “ Em nghĩ đó là ai?”

“Hãy đến gần đây hơn, em sẽ nói cho anh nghe” Nó vẫy tay với chồng tôi.

Chồng tôi loạng choạng bước đến gần cửa, thứ đó vòng tay qua cổ chồng tôi, ghé sát vào tai chồng tôi thì thầm điều gì đó.

“Chính là em rồi.” Chồng tôi ngây ngất.

Tuy nhiên chữ “em” cuối cùng chưa kịp nói xong, anh ta bỗng rên rỉ và ngã khuỵch xuống đất. Máu đỏ tươi bắn tung tóe lên mặt, cổ và quần áo của tôi. Bàn tay cầm con dao quân đội Thụy Sĩ của tôi run rẩy dữ dội, máu đỏ tươi chảy từ đầu dao xuống dưới sàn.

“Aaaa” ‘Tôi’ ở ngoài cửa hét lên thảm thiết “ Ngươi dám giết anh ấy, ngươi giết anh ấy rồi!” Rồi nó trợn mắt kinh hãi, khuôn mặt gần như bị biến dạng “Giết ngươi, ta sẽ giết ngươi.”

“Chồng, chồng ơi.” Nó quỳ xuống dưới đất, vươn một cánh tay ra cố gắng chạm vào cơ thể chồng tôi một cách vô ích.

Tôi nắm lấy cánh tay nó và chặt nó ra như chặt thịt.

“A…aaaaaa.”

Tiếp theo là một tràn tiếng kêu thảm thiết hơn, gần như xuyên thủng bầu trời đêm, xé toạc màn mưa. Máu hòa thành dòng sông đỏ sậm và lan dọc khắp sàn nhà. Khắp nơi đều là mùi máu tanh tràn ngập. Thứ đang mất đi cánh tay ở ngoài cửa kia vẫn đang co giật vặn vẹo ngoài cửa, phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng. Tôi kìm nén cơn buồn nôn, cúi xuống đâm hai phát vào ngực nó, kết liễu cuộc đời khốn khổ của nó.

“Ò…ò..ờ…”

Có một tiếng vo ve nhỏ phát ra.

Xác của người đàn ông đang từ từ giơ tay lên, phát ra những âm thanh khủng khiếp, đáng sợ từ cổ họng. Ồ hắn chưa chết hẳn đâu. Đôi mắt đẹp đẽ đó mở to, đầy cô đơn và tuyệt vọng, trong ánh mắt đó phản chiếu hình ảnh trịch thượng của tôi. Tôi quỳ xuống và nhìn anh ta.

“Anh không phải là chồng tôi, tôi đã biết từ lâu rồi.” Lúc này tôi mới cười nhạt, lạnh lùng nói.

“O..o…oo”

“Còn nói là không ra khỏi phòng, haha, người thật sự ra hiển nhiên là ngươi.”

“O….oo..” Người đàn ông không thể nói thành lời, chỉ có thể cố gắng phát ra âm thanh từ cổ họng, không thể xác định được anh ta nói gì.

“Ngươi đừng nói là không có.”

Tôi lấy điện thoại ra, nhấp vào một video, kéo thanh tiến trình đến thời điểm đó và đưa đến trước mặt hắn ta. Video được quay từ góc dưới hướng lên trên, hình ảnh chồng tôi đang ngồi ở mép giường thì có tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?” Chồng tôi hỏi nhưng không có tiếng trả lời.

Anh ấy bước thẳng tới cửa, mở cửa ra và biến mất khỏi màn hình. Vài giây sau, anh ấy bước vào, đóng cửa lại và lo lắng đi khắp phòng. Lúc này tôi mới từ nhà tắm bước ra và đang lau khô mái tóc.

“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.

Đang phát tới đây thì tôi đã tắt video.

“Ồ, ngươi có thể nhìn thấy rõ chứ?” Tôi hỏi.

Đôi mắt hắn ta vẫn mở to và cơ thể dường như bất động. Tôi đưa tay lên mũi hắn ta - hắn đã không còn thở nữa.

“Chồng tôi, anh ấy sẽ không bao giờ hút thuốc trên giường” Tôi hít thật sâu để lấy hơi rồi tiếp tục “Anh ấy luôn ôm tôi, dỗ tôi ngủ và kể cho tôi nghe chuyện trước khi đi ngủ.”

“Anh ấy dù có muốn hút thuốc lá cũng sẽ ra ngoài hút một mình, anh ấy biết rõ tôi rất ghét mùi thuốc lá.”

“Anh ấy sẽ không thân mật với tôi lúc tôi ngủ vì anh ấy biết tôi rất khó ngủ, anh ấy sẽ không bao giờ làm phiền khi tôi nghỉ ngơi.”

“Anh ấy thậm chí còn không nỡ mắng tôi dù chỉ một câu chứ đừng nói đến việc đánh tôi.”

“Anh ấy luôn tin tưởng tôi vô điều kiện, sẽ không bao giờ nghi ngờ tôi.”

“Anh ấy yêu tôi rất nhiều, có thể hy sinh cả mạng sống chỉ để bảo vệ an toàn cho tôi.”

“Còn ngươi thì sao chứ? Ngươi là cái thá gì?”

Tôi thờ ơ nhìn cái xác đó, rồi đá nó một cách đầy căm phẫn.

Tôi đẩy cửa, bước ra cái xác rồi rời khỏi phòng.

Nhưng mà, chồng thật sự của tôi đang ở đâu?

Nhìn hành lang trống vắng, tôi chìm đắm trong suy nghĩ.

10.

Tôi tin chắc rằng anh ấy đã trở về nhà rồi.

Tôi loay hoay tìm kiếm dọc theo hành lang, từ tầng 4 xuống tới tầng 1, rồi từ tầng 1 lên lại tầng 4 lần nữa, tôi gõ cửa từng phòng và tìm kiếm từng ngóc ngách nhưng vẫn không thấy dấu vết của anh ấy ở bất cứ đâu. Vậy thì chắc chắn anh ấy đã xuống núi trở về nhà rồi. Vậy tôi cũng nên trở về nhà thôi.
Khi tôi bước ra khỏi cửa khách sạn, hừng đông đã xuất hiện vệt sáng trắng đầu tiên. Mưa cũng đã tạnh. Tôi mò mẫm trong bóng tối, lê bước trong những bụi cây, dù cho chân có bị gai đâm cũng không hề cảm thấy đau đớn. Tôi đã quên hết mọi thứ, chỉ trừ chồng tôi, tôi chỉ muốn về nhà với anh ấy.

Ánh ban mai yếu ớt nhẹ nhàng chiếu xuống, cuối cùng tôi cũng tìm được con đường để ngắm cảnh hôm qua. Khi tôi bước đến cánh cổng danh lam thắng cảnh sau bao vất vả, mặt trời đỏ rực đang treo cao trên bầu trời phía đông.

Nhóm du khách đầu tiên leo núi đã đến, xếp hàng và đang quét mã QR để vào cổng.

Chồng ơi, anh ở đâu?

Anh sẽ có ở trong đó chứ?

Anh vẫn sẽ ở đó chờ em cùng về nhà chứ?

Tôi kiễng chân lên, nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm kiếm hình bóng anh ấy nhưng vẫn không thấy gì, nỗi thất vọng liền tràn ngập trong tim tôi. Chán nản, tôi liền quay đầu lại, hình bóng ấy chợt hiện lên trong mắt tôi. Đó là một chàng trai đẹp trai, mặc chiếc áo phông màu trắng cùng đôi giày thể thao sạch sẽ, anh ấy đang chụp ảnh những bông hoa hồng ở ven đường.

Đó chính là chồng của tôi.

Tôi không hề nghi ngờ gì cả, đó tất nhiên chính là anh ấy!

“Chồng ơi!” Tôi vui vẻ hét lên, vẫy tay với anh ấy.

Anh ấy quay đầu lại, lúc đầu gương mặt hiện lên vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng liền nhận ra tôi và vẫy tay chào tôi.

“Điềm Điềm”

Tôi vui vẻ chạy đến sà vào lòng anh.

“Em uống chút nước đi.” Anh ấy lấy nước khoáng từ balo ra rồi đưa cho tôi “Số bước đi hôm nay rất nhiều đấy, chúng ta phải đi bộ ít nhất 30.000 bước, em hãy chuẩn bị tinh thần nhé.”

“Ừ.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Chúng tôi nắm tay nhau, hướng về phía mặt trời mọc và cùng nhau đi bộ lên núi.

Núi Vu Sơn là một danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp được xếp vào cấp 3A, có độ cao và phong cảnh xung quanh vô cùng hùng vĩ, cái tên của núi cũng được đặt tên theo thực tế ở đây, Vu Sơn có nghĩa là ngọn núi này phía trên đỉnh có mây mù bao phủ quanh năm. Đây là lần đầu tiên mà chúng tôi đến đây leo núi, vì thế vẫn chưa quen lắm với lộ trình tham quan ở đây, cũng may mắn là ở mỗi ngã 3 ở khu danh thắng này đều có bảng chỉ dẫn nên chỉ cần đi theo đúng chỉ dẫn sẽ có thể dễ dàng lên đến đỉnh núi.

Cảnh đẹp nào sẽ chào đón chúng tôi đây. Tôi thật sự rất mong chờ vào nó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom