• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chuyện kỳ lạ ở khách sạn trên đỉnh Vu Sơn (1 Viewer)

  • Phần 3

7.

Tôi nhắm chặt mắt và cuộn tròn người trong chăn.

“Cốc cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa lại bất ngờ vang lên khiến tôi bị giật mình.

“Cảnh sát đây.” Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nam lớn tuổi.

“Cảnh sát sao?? Tôi hét lên, nhưng chồng tôi bên cạnh chỉ ngồi cười khẩy.

“Tôi là cảnh sát của Sở cảnh sát ở thị trấn Vu Sơn này. Tôi vừa nhận được điện thoại thông báo rằng khách sạn Vu Sơn này có sự bất thường. Có phải các người đã gọi báo cảnh sát hay không?”

“Anh đã gọi cảnh sát chưa?” Tôi thấp giọng hỏi lại chồng.

“Không có, em đã gọi chưa?” Chồng tôi lắc đầu, sau đó hỏi lại tôi.

“Không có, điện thoại em vẫn đang không có tín hiệu mà.”

“Vậy, cảnh sát này là từ đâu tới? Em không gọi cảnh sát à? Vậy đây chính là cảnh sát giả.” Chồng tôi nói.

Tôi đã chờ đợi rất lâu để chờ cảnh sát đến giải cứu chúng tôi. Lúc này thật sự cảnh sát lại đến, niềm hy vọng xuất hiện, sao tôi có thể bỏ lỡ chứ? Tôi sốt ruột lăn ra khỏi giường, gấp đến nỗi chưa kịp mang dép, liền chạy ra trước cửa bằng đôi chân trần, muốn đứng ở khe cửa quan sát xem thử bên ngoài một chút.

Nhưng vừa bước được hai bước, chồng tôi đã ôm tôi thật chặt, một tay vòng qua eo tôi giữ lấy tôi, tay còn lại bịt chặt miệng tôi lại.

“Có phải các người gọi báo cảnh sát hay không?” Người ngoài cửa cao giọng hỏi.

“Không có.” Chồng tôi hét lớn.

“Ồ, được rồi, vậy thì chúng tôi xin lỗi.” Người ngoài cửa liền nói.

Sau đó tiếng bước chân rời đi. Tôi nghẹn ngào, bị chồng tôi bịt chặt miệng gần như nghẹt thở, cố gắng đẩy tay anh ấy ra.

“Anh đang làm gì vậy? Tại sao anh lại không cầu cứu cảnh sát chứ?” Tôi tức giận hét lớn.

“Ngay từ đầu anh và em chưa từng gọi cảnh sát.”

“Thế nhưng cảnh sát có thể cứu chúng ta cơ mà.”

“Cảnh sát? Chỉ là những tên khốn thì đúng hơn. Sao em lại có thể cả tin như vậy được chứ?”

“Ít nhất thì anh cũng nên đến trước khe cửa nhìn ra xem thử thế nào chứ, lỡ như bọn họ thật sự là cảnh sát thì làm sao? Anh vừa đuổi người ta đi mà không thèm nhìn tới”

“Em lại nói lung tung cái gì, sao có thể thật sự là cảnh sát được chứ? Ở một nơi hoang dã như thế này, trong khách sạn bị ma ám, lại có thứ gì đó không ngừng gõ cửa, thứ đó lại tự xưng là cảnh sát, em thật sự tin tưởng sao? Em nói thì dễ dàng quá, có thể nhìn qua khe hỡ trên cửa sao? Em có chắc khi nhìn đó sẽ không làm em hoảng sợ hơn không?”

“Ít nhất thì trước tiên anh cũng nên nhìn xem một chút, sau đó có thể phán đoán đúng hay sai mà?”

“Vậy anh hỏi em, nếu như em nhìn thấy thứ đó đang mặc đồng phục cảnh sát thì sao? Em định sẽ mở cửa ra thật à?”

“Nếu thật sự là cảnh sát, em sẽ mở cửa” Tôi hét lên “ Chẳng lẽ anh thật sự mong muốn chúng ta bị mắc kẹt và bỏ mạng lại tại nơi địa ngục này à?”

“Em điên rồi.”

Anh ta vừa hét xong liền dùng tay trái tát thật mạnh vào má tôi.

“Aaaa”

Tôi hét lên, bị sức mạnh của anh ta ném xuống đất, má tôi đang nóng bừng bừng vì đau, dấu đỏ trên má hiện lên rất rõ. Nước mắt tôi trào ra, tôi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì trước mắt nữa, tôi khóc lóc một cách đau đớn. Anh nắm chặt tay, ngực phập phồng và không ngừng hít thở sâu.

“Anh xin lỗi, anh chỉ muốn em tỉnh táo lên.” Sau một lúc yên lặng, anh mới lên tiếng.

Tôi không thể chịu đựng được nữa và khóc càng lúc càng lớn hơn.

Cái ngày quái quỷ gì đang xảy ra thế này, nó làm tôi như phát điên. Mới sáng nay chúng tôi còn vui vẻ ăn sáng ở nhà, bàn luận về bữa buffet hải sản ngon tuyệt mà chúng tôi dự định sẽ ăn vào buổi tối… nhưng không hiểu sao ngay lúc này chúng tôi lại rơi vào tình huống khó hiểu như thế này đây. Không biết có phải do nước mắt của tôi, tôi khóc lóc rất thảm thiết đã làm cho chồng tôi cảm động hay không, anh quỳ xuống ôm tôi và liên tục nói xin lỗi.

Tôi gần như gục ngã vì khóc quá nhiều, không nói nên lời. Mệt mỏi, đói khát, sợ hãi, tuyệt vọng,... những cảm xúc tiêu cực đồng thời tấn công tôi cùng một lúc khiến tôi không còn chút sức lực nào. Tôi dựa người vào chồng và ôm anh ấy một cách vô thức, anh bế tôi nằm lên giường và đắp lại chăn cho tôi.

Tôi dần dần ngừng khóc, tôi biết anh ấy yêu tôi, tôi biết người quang trọng nhất với anh ấy, người anh ấy yêu nhất trên đời này chính là tôi.

“Điềm Điềm, anh sẽ bảo vệ em, nhưng em phải hứa với anh là phải luôn bình tĩnh và đừng bốc đồng muốn mở cửa cho bất cứ một ai. Điều đó khiến anh rất lo lắng và không thể không tức giận được.”

“Em chỉ muốn ra ngoài, thật sự em không thể chịu đựng việc cứ ở lại đây nữa.”

Anh ấy nhặt nội quy cư trú lên, chỉ vào dòng chữ trên đó rồi nói “Hãy tin vào những gì em nhìn thấy, đừng tin vào những điều em nghe thấy và ‘Đừng mở cửa’. Những điều này được viết lại rất rõ ràng, chúng ta phải tuân thủ theo những gì nó viết.”

“Em biết chứ,... nhưng mà…”

“Chúng ta không còn cơ hội nào khác đâu.” Anh ngắt lời “Bọn họ gõ cửa nhiều lần như vậy, sao họ lại không vào? Chúng ta sẽ không sao, chỉ cần không mở cửa và đợi đến sáng là chúng ta có thể an toàn về nhà, đó chính là điều hiển nhiên. Em không muốn về nhà sao?”

“Tất nhiên là em muốn rồi.” Tôi muốn về nhà nhất, điều đó còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

“Bây giờ đã gần 3 giờ rồi, 6 giờ là trời đã sáng rồi, em không thể cố gắng chịu đựng thêm 3 giờ nữa sao?”

“Em có thể chịu đựng.”

“Vậy thì đừng làm loạn nữa” Anh xoa xoa thái dương với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi “ Đi ngủ đi, chúng ta đều mệt mỏi rồi.”

“Em cam đoan với anh em sẽ không bốc đồng nữa, nhưng anh có thể hứa với em một điều không? Hãy bật đèn lên, em muốn bật đèn khi ngủ, nếu không em sẽ không thể chịu nổi.”

“Được rồi.”

Anh bật công tắc và cả phòng đều sáng lên.

“Điềm Điềm, anh sẽ luôn bảo vệ em. Trong trường hợp gặp nguy hiểm, cho dù có phải mất mạng, anh cũng sẽ bảo vệ em thật tốt.” Anh nằm bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi và nói.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ấy, tầm nhìn của tôi dần mờ đi vì nước mắt. Quá khứ lại hiện về trong tâm trí của tôi.

Mùa đông năm ấy, người nhà của bệnh nhân đến bệnh viện gây rối, dùng dao đâm người ở cổng ngay trước mặt tôi khiến tôi sợ hãi. Chồng tôi (khi ấy còn là bạn trai) vừa lúc đến đón tôi đi ăn tối đã lao đến chặn trước mặt tôi, dùng tay không giật lấy con dao của tên côn đồ, hậu quả là anh ấy bị chém một nhát vào cổ tay, máu chảy đầm đìa đến mức suýt làm tổn thương động mạch, còn bị đâm một nhát vào lưng.

Tôi lúc đó gần như bị mù vì khóc quá nhiều, kể từ giây phút đó tôi đã quyết định rằng, người sẽ cùng tôi đi đến hết cuộc đời này chính là anh.

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ lòng dũng cảm của anh ấy hay tình yêu mà anh dành cho tôi, tôi luôn tin tưởng rằng khi nguy hiểm ập tới, anh chính là người hùng dũng cảm duy nhất bảo vệ cho tôi.

Dù cho thế nào đi nữa, anh ấy cũng là người duy nhất ủng hộ tôi.

Tôi sẽ luôn luôn tin tưởng anh.

8.

“Bang bang bang bang bang”.Một loạt tiếng động đột ngột vang lên trên hành lang, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Đó là âm thanh của ai đó đang chạy rất nhanh, tôi liền bật dậy theo phản xạ.

“Không sao, không sao, chúng ta không mở cửa là được.” Chồng tôi vỗ nhẹ vào lưng tôi.

Tiếng bước chân nhanh chóng đến phía trước cửa phòng, sau đó là một tràng tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc cốc.

“Chồng ơi, chồng ơi.” Ngoài cửa có tiếng một người phụ nữ hét lên.

Ngay lập tức, chồng tôi ngồi thẳng dậy và mở to mắt.

“Có chuyện gì thế?” Tôi nắm chặt lấy cánh tay anh ấy.

“Đó là giọng của em mà?” Anh nói.

“Cái gì?”

“Chồng ơi, chồng.” Ngoài cửa lại vang lên giọng phụ nữ.

Tôi bịt miệng lại để ngăn tiếng hét thoát ra khỏi cổ họng, máu gần như đang chảy ngược xuống.

Đó đúng là giọng của tôi! Gần đây tôi đang luyện tập cho bài phát biểu của mình nên đã thường ghi âm lại để tự nghe lại xem đã chuẩn chưa, vì vậy tôi cũng rất nhạy cảm với giọng nói của bản thân. Đó thật sự chính là giọng nói của tôi!

“Chồng ơi, chuyện này là sao?” Tôi kinh hãi, nói cũng trở nên không rõ ràng.

Chồng tôi cũng như tôi, anh đang vô cùng bối rối đến nỗi há hốc miệng.

“Chồng ơi, anh có ở trong đó không? Chồng ơi, anh mau mở cửa đi, cứu em với.” Người phụ nữ bên ngoài khàn giọng hét lên, vừa khóc vừa hét.

Sắc mặt chồng tôi tái nhợt như tờ giấy, các cơ trên mặt cũng không ngừng run rẩy theo, tôi nắm chặt lấy tay anh, móng tay cắm sâu vào da thịt anh để giúp anh tỉnh táo hơn.

“Không… không sao đâu” Tôi lắp bắp, cố gắng trấn an anh và cả bản thân mình “Chỉ cần,... chỉ cần… tin vào những gì nhìn thấy, đừng tin những gì … anh nghe thấy, nó.. nó sẽ biến mất ngay thôi..”

“Có chuyện gì vậy?” Anh ấy quay lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

“Em….em.. cũng.. không biết nữa”

“Ngươi là ai?” Trong mắt anh ấy lộ ra vẻ sợ hãi.

“Em….” Tôi nghẹn ngào đến mức không thể nói thành lời.

Tôi còn có thể là ai nữa chứ??

“Chồng, em nghe thấy tiếng của anh.” Giọng nói bên ngoài càng hét to hơn.

“Em đây mà chồng ơi, mở cửa ra đi.”

“Sao anh lại phớt lờ em? Em sợ quá chồng ơi, hãy cứu em với! Mau mau đưa em về nhà ngay đi. Đào Đào vẫn đang đợi chúng ta ở nhà.”

Trong đầu tôi vang lên một tiếng ‘bùm’. Đào Đào chính là tên con mèo mà chúng tôi nuôi. Làm sao nó có thể biết được chứ?

“Chồng, chồng ơi mở cửa đi. Anh không cần em nữa à chồng? Anh đã hứa sẽ mãi mãi bảo vệ em mà?”

…..

Âm thanh càng lúc càng cao vút và chói tai, giống như đang than khóc, kèm theo đó là tiếng gõ cửa, cào cấu, càng lúc tiếng đập cửa càng lớn hệt như đang liều mạng nắm lấy cọng rơm cứu sống cuối cùng vậy. Trong đêm tối nơi núi sâu này, nó càng trở nên đáng sợ hơn.

“Em đã bao giờ mở cửa ra chưa?” Chồng tôi nghi ngờ hỏi.

“Cái gì cơ?”

“Anh hỏi em đã từng mở cửa ra chưa?”

“Không có.”

“Em chắc chắn chứ?”

“Em chắc mà.”

“Đừng nói dối anh, em đã từng mở cửa và đi ra ngoài chưa?”

“Anh đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Chúng ta đã ở bên cạnh nhau suốt thời gian qua, em mở cửa ra khi nào chứ?”

“Em làm gì lúc anh đang tắm?”

“Em dọn giường và giũ chăn, nên mới thấy tờ giấy ghi chú đó. Sau đó có tiếng gõ cửa nên em mới đi đến nhìn vào khe hỡ một chút, sau đó anh mới từ phòng tắm đi ra.”

“Em đã làm gì lúc nãy khi anh ngủ quên?”

“Em chỉ nằm và xem điện thoại.”

“Không có tín hiệu internet, em xem điện thoại làm gì?”

“Em xem những bức ảnh trên điện thoại mà chúng ta chụp sáng nay.”

“Thật sao?”

“Trần Thần, ý anh là sao? Anh nghi ngờ em cái gì chứ?” Tôi tức giận, huyết áp tăng vọt.

“Ta nghi ngờ, ngươi không phải là vợ của ta.” Anh ấy lạnh lùng nói.

“Cái gì?”

“Ngươi không phải Lục Thiên, không phải vợ của ta.”Anh ấy nhìn thẳng vào tôi rồi nói.

“Anh điên rồi.” Tôi cố gắng tiến đến gần anh ấy hơn, nhưng anh ấy vậy mà lại né tránh tôi, lùi ra xa hơn.

“Vợ tôi đã vô tình mở cửa đi ra ngoài, còn ngươi! Ngươi giả làm cô ấy mà vào phòng này, nói nhanh ngươi là ai.” Anh ta hung dữ chỉ vào tôi rồi nói.

“Anh điên rồi, điên thật rồi.” Tôi hét lên đầy giận dữ.

“Ha, cô thừa nhận rồi à?” Anh ta cười khẩy “ Tôi từ lâu đã cảm thấy cô rất kỳ lạ, có gì đó không đúng rồi, tại sao cô luôn luôn đòi mở cửa ra? Cô cứ đòi bật đèn nữa, tại sao? Cô luôn luôn lừa dối và chỉ dẫn tôi làm những điều sai trái, cô muốn gì?”

“Thật là ngu ngốc” Tôi tức giận đến nỗi mất trí, trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, suýt chút nữa là ngất xỉu.

“Lục Thiên thật đang lang thang ở ngoài hành lang, cô ấy đang gõ cửa, đợi tôi đến cứu cô ấy.” Anh ta chỉ vào cửa rồi nói.

Nói xong, anh ấy lập tức lao về phía cửa. Tôi lao tới và ôm lấy anh ấy, dùng hết sức giữ chặt lấy eo của anh.

“Chồng ơi, anh làm gì vậy? Anh không nhận ra em sao? Nhìn em này, em là Điềm Điềm của anh, anh đang bối rối cái gì vậy chứ?” Tôi hét toáng lên

Anh ấy đứng yên rồi thở dốc.

“Anh quên những gì viết trong tờ quy tắc rồi à? Hãy tin những gì anh nhìn thấy, đừng tin những gì anh nghe thấy. Anh không nhìn thấy em sao? Anh không nhận ra Tiểu Điềm Điềm của anh sao?”

Lúc này ở ngoài cửa cũng có giọng hét lên.

“Chồng ơi, đừng tin lời của cô ta nói. Em mới là Điềm Thiên của anh đây, mở cửa ra nhìn em đi chồng. Anh mở cửa nhìn đi rồi sẽ biết, nhìn em đi này!”

Hai giọng nói hòa quyện vào nhau, nhất thời rất khó có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Tôi thậm chí còn không thể phân biệt được đâu là lời tôi nói, đâu là lời của thứ ngoài kia nói.

Tiếng mưa, tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng gõ cửa, tiếng lắc ổ khóa,... thế giới bỗng chốc trở thành một mớ hỗn độn ồn ào. Đầu tôi như muốn nổ tung, tôi quên mất mình đang ở đâu, tôi chỉ biết bản thân chỉ có thể dùng hết sức lực để ngăn không cho anh ấy mở cửa ra.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng ồn ào mới dần dần lắng xuống. Cổ họng tôi dần khàn đặc, đau đớn không chịu nổi và khó có thể phát ra âm thanh, thứ ngoài cửa cũng ngừng la hét và đập cửa.

Thế giới lại trở nên yên tĩnh, cơn mưa đêm vẫn đổ xuống, róc rách tạo nên bản giao hưởng kỳ dị không ngừng nghỉ.

9.

Chồng tôi dựa người vào tường, gương mặt kiệt sức như già đi hơn cả chục tuổi vậy. Anh ấy nhìn tôi ngơ ngác một lúc lâu rồi cất tiếng “ Anh xin lỗi.”

“Anh là đồ tồi.” Tôi hét lên.

“Thật xin lỗi em, Điềm Thiên. Chắc anh điên thật rồi.” Gương mặt anh ấy yếu ớt nói.

“Sức mạnh của ảo giác đó quá lớn, nó cất tiếng giống hệt em. Em biết anh yêu em đến nhường nào mà, anh thật không thể nào chịu đựng nổi khi nghe giọng nói của em cầu cứu anh, hãy để cho anh cứu nó, anh thật sự không thể chịu nổi.” Anh ấy yếu ớt nói, giọng anh ấy run run, hai tay che mặt mà khóc.

“Anh vẫn còn nghi ngờ em à?” Tôi hỏi thẳng.

“Không phải như vậy.” Anh ấy cố gắng nắm lấy tay tôi, nhưng tôi hất tay anh ta ra “Anh chỉ tin những gì anh thấy, không tin những gì anh nghe thấy. Em đang ở trước mặt anh, sống động và chân thật như vậy, anh làm sao có thể chỉ tin tưởng vào một giọng nói cơ chứ? Thật chết tiệt.”

“Rắc”. Anh tự tay tát vào mặt mình một cái.

“Được rồi”

Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy, nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy như vậy khiến tôi không khỏi mềm lòng.

Đùng

Đột nhiên có một tiếng động rất lớn, tôi giật mình đến nỗi nhảy dựng lên. Có thứ gì đó nặng nề đập vào cửa cùng với một tiếng “cạch”, ổ khóa cửa đột nhiên bị gãy. Cánh cửa bị gõ nứt ra một lỗ lớn.

Một cánh tay mảnh khảnh vươn ra từ trong khe cửa, trong màn đêm tối dày đặc, cánh tay ánh phát ra ánh sáng, trắng như những bông tuyết.

“Aaaaa”

Tôi và chồng tôi cùng hét thất thanh.

“Trần Thần, anh là một kẻ không có lương tâm, tại sao anh lại không cứu em?”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của tôi thêm lần nữa, vết nứt trên cánh cửa càng lúc càng lớn, chiếc bàn gỗ chặn ở cửa bị đẩy vào từng chút từng chút một, phát ra một tiếng động chói tai khi va chạm vào sàn nhà.

Một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện phía sau khe cửa. Trong giây lát, tôi dường như bị rút hết hơi thở.

Đó chính là khuôn mặt tôi.

Mặt tôi

Chính là mặt của tôi mà!

Đôi mắt, lông mày, miệng, nốt ruồi trên lông mày, mái tóc,.... và cả khuôn mặt tôi hiện ra ngoài cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom