• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn (3 Viewers)

  • Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Chương 354: Giết người?

Đi vào trong thành, ánh mắt Đế Nguyên Quân liếc nhìn xung quanh thì thấy có không ít người bị thương nặng đang nằm la liệt trên nền đất và có không ít người vẫn có thể đi lại được bình thường. Nhưng tính cả số lượng người chết và những người còn sống thì số lượng chỉ chiếm chưa đến hai phần.



Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn về phía Thanh Dược Lâu rồi thốt ra. “Có khi nào là do đầu ngũ cấp hung thú kia gây ra? Nếu đúng là thế thật thì phần lớn người rời đi cũng đúng mà thôi, còn nếu như những người đó còn ở lại thì số người thương vong sẽ không nhiều như thế này”.



Đứng trước Thanh Dược Lâu, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao thì thở dài một hơi. Mười ngày trước, hắn vẫn còn thấy Thanh Dược Lâu nguy nga hùng vĩ ở trung tâm thành nhưng khi quay trở về thì nhìn thấy một đống đổ nát, phần lớn kiến trúc đã bị đánh sập.



Nhanh chóng đi vào bên trong, cả hai người nhìn thấy khắp nơi đều là thi thể nằm la liệt và có không ít người tất bật chạy ra chạy vào. Gọi lại một tên đệ tử, Đế Nguyên Quân lên tiếng hỏi. “Không biết Phương Dương trưởng quầy đang ở đâu?”.



“Ta bây giờ rất bận nên công tử muốn tìm trưởng quầy thì đi về phía căn phòng ở cuối dãy”. Tên đệ tử chỉ tay vào hành lang ở trong góc rồi nói với một giọng điệu gấp gáp. “Phương Dương trưởng quầy bị thương nặng đang tĩnh dưỡng ở trong đó”.



Đẩy cửa đi vào, cả hai người nhìn Phương Dương trưởng quầy hơi thở yếu ớt nằm ở trên giường thì toàn thân đột nhiên run lên một cái. Đế Nguyên Quân không thể tưởng tượng được cảnh tượng chuyện vừa mới xảy ra.



Nhìn phần thân dưới đã bị giẫm nát, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu rồi thốt ra. “Phương Dương trưởng quầy?”.



Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Phương Dương trưởng quầy toàn thân run rẩy khẽ mở mắt rồi nở một nụ cười gượng, thều thào nói. “Nguyên Quân công tử quay về rồi?”.



Hắn vừa nói vừa lấy ra một nhẫn trữ vật đưa cho Đế Nguyên Quân nói tiếp. “Những gì mà công tử muốn ta chuẩn bị đều ở trong đó hết? Chỉ tiếc là những thứ tốt ở trong Thanh Dược Lâu đã bị những tên khốn nạn cướp đi hết”.



“Chúng nhân lúc hung thú tấn công trốn ra khỏi thành và quay lại khi hung thú đã rời đi và cướp sạch tất cả. Công sức của ta, công sức của Thanh Dược Lâu đều đã mất hết? Chỉ trách ta không có thực lực mới để chuyện này xảy ra, nếu như các chủ còn ở đây thì mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này”.



“...”. Nhìn dáng vẻ Phương Dương trưởng quầy vừa đau đớn vừa căm phẫn, ánh mắt Đế Nguyên Quan đột nhiên trở nên trầm xuống và sâu thẳm trong ánh mắt hắn hiển hiện lên từng đợt sát ý, thanh âm hắn âm trầm lạnh lẽo vang lên. “Là kẻ nào làm?”.



“Là đám đệ tử của La Sát Môn và Lạc Gia Môn?”. Nhớ lại cảnh tượng đám người đó giết người cướp bóc hiện lên trong tâm trí khiến Phương Dương trưởng quầy cảm thấy vô cùng căm phẫn, hai mắt hắn trừng lớn và khóe miệng run rẩy vang lên. “Ta cho dù có chết cũng phải nhìn thấy bọn chúng phải trả giá vì những gì chúng đã gây ra với người của Thanh Dược Lâu?”.



Nhìn Phương Dương trưởng quầy hiện tại, Đế Nguyên Quân vẻ mặt âm trầm đến cực điểm và để lộ ra sự tức giận không thể kìm nén được. Tạm thời gạt bỏ đi những suy nghĩ ở trong đầu, Đế Nguyên Quân lấy ra từng bình đan dược trị thương và hộ pháp.



Trải qua nửa ngày, tình trạng của Phương Dương trưởng quầy lúc này đã trở nên tốt hơn nhiều. Thương tích ở trên người đang dần lành lại và khí tức sinh mệnh không ngừng tăng lên.



Buổi tối hôm đó, Đế Nguyên Quân đang luyện hóa đan dược để hồi phục lại phần chân nguyên hao hụt. Mãi cho đến nửa đêm, Đế Nguyên Quân sau khi hồi phục được phân nữa chẩn nguyên thì ngay lập tức đứng dậy. Hắn đưa mắt nhìn Phương Dương trưởng quầy ngủ thiếp đi thì quay người đẩy cửa đi ra ngoài.



Nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân rời đi, Lâm Tuyết Nhi nhanh chân đi theo rồi lên tiếng. “Ngươi muốn đi đâu?”.



“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân tiếp tục đi về phía trước với những bước chân nặng nề cùng ánh mắt tràn đầy sát ý. “Ta đi giết người?”.



“...”. Nhìn bóng lưng hắn dần rời đi, Lâm Tuyết Nhi đưa tay lên như muốn nói điều gì đó nhưng cô không hề lên tiếng và chỉ biết cúi đầu quay trở về phòng. Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt nặng nề thốt ra. “Không biết ta để ngươi đi một mình liệu có tốt hay không?”.



Lúc này, tại một nơi nào đó ở khu vực ngoài Nam Hoang Sơn Mạch, một nhóm tám người đang ngồi xung quanh đám lửa lớn và đang cười nói một cách vui vẻ. “Nghĩ đến đám người ở trong thành đúng là cố chấp, chỉ dựa vào số ít người mà muốn ngăn cản đầu hung thú kia?”.



“Đúng hơn thì bọn chúng tự đâm đầu vào chỗ chết thì đúng hơn”.



“Haha, có như thế thì ta mới cướp đoạt thoải mái? Mà nghĩ cũng lạ, một tòa thành nằm ở trong một nơi nguy hiểm như Nam Hoang Sơn Mạch lại ẩn chứa nhiều đồ tốt đến như vậy?”.



“Ta thì thấy Thanh Dược Lâu này đúng là một chỗ tốt. Chỉ dựa vào số đan dược ở trong bảo khố đã đủ cho ta tu luyện cả một thời gian dài. Chả bù cho ta tu luyện ở tông môn, tài nguyên tu luyện đều bị đám đệ tử nội môn và thiên kiêu lấy hết, còn ngoại môn đệ tử ta thì chi nhận được số ít đan dược tu luyện”.



“Giờ có đống đan dược với linh dược này thì ta chả càn đến tài nguyên tu luyện của tông môn làm gì? Luyện hóa hết đống đan dược này thì có khi ta có thể đột phá cảnh giới và gia nhập nội môn là chuyện sớm muộn thôi”.



“Nhưng mà ta cướp đoạt đan dược mà không ra tay giết người bịt miệng thì liệu thế lực ở sau lưng họ có tìm ta báo thù hay không? Ta thấy thế lực của Thanh Dược Lâu không phải đơn giản đâu?”.



“Ngươi lo lắng làm gì? Kể cả Thanh Dược Lâu có thế lực lớn thì sao? Chẳng nhẽ chúng muốn đối đầu với Lạc Gia Môn ta sao? Nói không ngoa chứ vạn dặm xung quanh tông môn ta thì chỉ có Ngũ Linh Tông, La Sát Môn có thể so sánh còn những thế lực khác không có gan làm chuyện đó đâu?”.



“Đúng thế, lần này ta ra ngoài lịch luyện có cả trưởng lão đi cùng nên không có thế lực nào dám tỏ thái độ với ta đâu. Với lại, kẻ đứng sau những vụ giết người cướp của đều do đám đệ tử La Sát Môn làm ra còn ta chỉ đi lấy đồ tốt thôi”.



“Cho dù trưởng lão có trách phạt thì cao lắm cũng chỉ bị nhốt ở trong phòng một thời gian thôi”.



“Haha, đừng nhắc tới ba cái chuyện xui rủi này nữa? Ta bây giờ cũng nên chia đều đống linh dược với đan dược kia thôi?”.



Khi đám người đang vui vẻ phân phát chiến lợi phẩm thì ở ngoài xa, có một bóng người đang đứng ở trên cành cây cao nhìn xuống và trong ánh mắt hắn hiện lên một vệt sát ý nhàn nhạt khiến bầu không khí xung quanh dần trở nên trầm xuống. “Các ngươi có cảm nhận giống ta không? Sao tự nhiên ta cảm thấy rợn sống lưng?”.



“Ở nơi này thì có gì mà phải sợ, với thực lực của ta thì đám tam cấp hung thú chỉ là muỗi mà thôi? Hay là ngươi suy nghĩ nhiều quá nên bị lầm tưởng?”.



“Haha, chắc có lẽ là thế thật?”.



Ngay khi đám người đang chìm sâu trong sự vui sướng thì đột nhiên, có một tiếng động nhỏ ở trong lùm cây khiến đám người bị giật mình, họ nhanh chóng rút kiếm thủ thế và bộc phát khí tức Ngưng Hải cảnh đỉnh phong ra ngoài.



Nhưng họ chờ đợi một lúc thì thấy trong bụi rậm đi ra một con thỏ nhỏ thì phá lên cười lớn một tiếng. “Mẹ nó, thế mà ta cứ tưởng có hung thú đến nữa chứ?”.



“Ban đầu nói ta mẫn cảm quá mà các ngươi bây giờ cũng thế thôi? Nam Hoang Sơn Mạch có tiếng nguy hiểm từ lâu nên ta nghĩ hãy cẩn thận một chút”.



“Cần gì phải sợ, với thực lực của ta thì cho dù gặp phải tứ cấp hung thú cũng có thể đánh một trận, còn nơi này đa phần chỉ có tam cấp hung thú thì sợ cái gì?”.



“Đúng thế, ta là đệ tử của Lạc Gia Môn nên đâu thể nhụt chí như thế được?”.



“...”.



“...”. Nghe đám người vui vẻ cười đùa ở phía bên dưới, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn họ dần trở nên nguội lạnh và ở trên khóe miệng hắn bất giác nở một nụ cười lạnh, thầm nói. “Lạc Gia Môn bá đạo như vậy sao? Nếu các ngươi đã khinh thường tam cấp hung thú đến vậy thì để ta xem các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?”.



Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên ánh lên một cái rồi thình lình biến mất giữa trong màn đêm và đám người phía bên dưới không hề hay biết nguy hiểm đang đến gần.



Một lúc lâu sau, đám người trong khi đang cười nói vui vẻ thì đột nhiên. Có một người thình lình đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn ra xa thì khẽ cau mày. “Các ngươi có nghe thấy không? Ta hình như vừa nghe thấy tiếng động gì đó?”.



“Ta có nghe thấy gì đâu? Ngươi đừng có lo nghĩ lung tung?”.



“Không, lần này ta dám chắc? La ta vừa nghe thấy tiếng động giống như đang có hung thú lao về phía này vậy?”.



“...”. Đám người nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau lộ vẻ bán tín bán nghi. Nhưng khi họ định lên tiếng thì ở ngoài xa đột nhiên truyền đến từng tiếng bước chân hung thú dồn dập lao thẳng về phía đám người. Khi nghe thấy rõ thì họ mới giật mình kinh hãi vì không chỉ có một mà đám hung thú lao đến từ rất nhiều hướng.



Bị đám hung thú bao vây, sắc mặt của đám người lúc này mới lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng. Bọn họ không thể tin được những lời nói bóng gió của bản thân ban nãy lại xảy ra thật và họ càng cảm thấy khó tin hơn là đám hung thú này giống như bị thứ gì đó khiêu khích vậy.



Đứng ở trên cao, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xuống đám người bị một đám gần ba mươi đầu tam cấp hung thú bao vây thì lạnh giọng thốt ra. “Ta muốn nhìn xem, thực lực của các ngươi mạnh yếu như thế nào mà dám tự tin như vậy?”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom