• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn (4 Viewers)

  • Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Chương 366: Đoạn ký ức?

Ngay sau khi vừa đi ra khỏi hang động, cả hai người nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân để rời khỏi đây và dùng ẩn thân phù ẩn giấu khí tức của bản thân rồi hòa mình vào trong rừng sâu.



Vừa di chuyển được một lúc, Lâm Tuyết Nhi cảm thấy có chút khó hiểu nhìn qua và lên tiếng hỏi hắn. “Có chuyện gì hay sao mà gấp gáp như vậy? Nơi này ta đi qua một lần rồi và biết không có quá nhiều nguy hiểm?”.



“Chuyện này ta cũng không rõ nhưng thâm tâm ta mách bảo nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt?”. Đế Nguyên Quân thở ra một hơi, đáp. “Ta không phải nói bâng quơ nhưng thâm tâm ta mách bảo chưa bao giờ sai?”.



“...”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì bất giác nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt cô lộ ra vẻ thích thú nhìn hắn, nói. “Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi nói như vậy? Tuy không biết thực sự nhưng ta vẫn tin tưởng ngươi?”.



Ngay khi cả hai người vừa đi chưa được bao lâu thì sau lưng họ bỗng truyền đến một tiếng rống lớn khiến toàn bộ khu vực phải rung chuyển một cách kịch liệt. Ngay sau tiếng rống đó, tất cả hung thú ở khu vực xung quanh hang sâu đột nhiên trở nên điên loạn, sợ hãi nên chạy tán loạn khắp mọi nơi.



Và Đế Nguyên Quân dường như cũng cảm nhận được có chuyện gì đó không ổn thì liền kéo tay Lâm Tuyết Nhi trốn sau một thân cây lớn giống như đang trốn tránh một thứ gì đó.



Cảm nhận thân cây đang run lên một cách kịch liệt, Lâm Tuyết Nhi đứng trong vòng tay hắn bỗng thở ra một hơi nghe nặng nề vô cùng. Nghe thấy thanh âm tiếng hung thú rống lớn khiến toàn thân cô run lên từng cơn và trong thâm tâm lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng.



“...”. Ngay khi cô định buột miệng thốt ra điều gì đó thì bị Đế Nguyên Quân nhanh tay che miệng cô lại và ra hiệu giữ im lặng. Nhìn thấy biểu cảm lo lắng và ngưng trọng ở trên gương mặt Đế Nguyên Quân khiến cô trong phút chốc chết đứng lại, ngay cả hô hấp cũng vì thế mà trở nên ngày càng khó khăn hơn.



Bất giác, Đế Nguyên Quân giống như cảm nhận có một loại lực lượng vô hình nào đó đang quét tới thì nhanh tay lấy ra tấm Ẩn Thân Phù huyền cấp và toàn lực thúc dục nó để ẩn giấu toàn bộ khí tức.



Ngay khi một cơn gió mạnh thổi qua mang theo một thứ lực lượng vô hình nào đó bao trùm cả nơi này khiến cả hai người giật mình một cái. Ánh mắt cả hai người không kiềm chế được mà bất giác nhìn lên cao thì sững người chết đứng.



Ở trên cao, cả hai người vô hình nhìn thấy có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm cả hai người trông đáng sợ vô cùng. Trong phút chốc, cả hai người có cảm giác khu vực xung quanh giống như có thứ gì đó đang bao trùm toàn bộ nơi này và đang cố gắng kéo hai người đi ra khỏi phạm vi của linh phù vậy.



Quá kinh hãi, Lâm Tuyết Nhi toàn thân run rẩy một cách kịch liệt, toàn thân toát ra từng hạt mồ hôi lạnh khiến cô phải rùng mình và không kiềm chế được liền kêu lên một tiếng đầy sợ hãi. Nhưng may mắn thay, Đế Nguyên Quân đã nhanh tay giữ chặt miệng ngăn không phát ra thành tiếng và ôm chặt Lâm Tuyết Nhi an ủi.



Đợi cô dần bình tĩnh lại, Đế Nguyên Quân dùng ánh mắt ngưng trọng và lo lắng nhìn cô rồi lắc đầu ra hiệu. Nếu như hắn vừa rồi không phản ứng nhanh thì đầu hung thú đó đã phát hiện vị trí của hai người thì hậu quả sẽ cực kỳ không lường và không thể đong đếm được.



May mắn là chuyện đó không bao giờ xảy ra và dựa vào khả năng của linh phù nên cả hai người mới thoát được một nạn. Đợi ánh mắt của đầu hung thú biến mất và cả hai người không còn cảm nhận cổ khí tức vô hình đó nữa thì mới thở phào được một hơi.



Cẩn thận chờ đợi thêm một lúc, khi Đế Nguyên Quân không còn cảm nhận được nguy hiểm nữa thì mới thu lại linh phù rồi dẫn theo Lâm Tuyết Nhi âm thầm rời khỏi nơi này. Đi ra ngoài gần mười dặm, cả hai người mới có thể dừng chân và ổn định lại tâm thần.



Lúc này, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt áy náy nhìn Đế Nguyên Quân và nói. “Là lỗi của ta? Nếu ngươi không phản ứng nhanh thì ta có lẽ đã gặp nguy hiểm?”.



“Chuyện này ta không trách ngươi?”. Đế Nguyên Quân đặt nhẹ tay lên đầu cô rồi xoa nhẹ một vài cái và nói. “Bởi vì đa phần những người tu luyện gặp phải chuyện này sẽ không kiềm chế được sự sợ hãi mà thốt ra? Đó chỉ là phản ứng của cơ thể khi gặp nguy hiểm thôi?”.



“...”. Lâm Tuyết Nhi cúi đầu, ánh mắt cô lộ rõ sự sợ hãi nhìn về phương hướng nơi mà hai người rời đi thì hít vào một ngụm khí lạnh, nói. “Ta không thể cảm nhận được khí tức của đầu hung thú, không biết cấp bậc của nó là gì? Ta có cảm giác đầu hung thú này còn mạnh hơn cả cự xà đã truy đuổi ta lúc trước?”.



“Đúng là thế?”. Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp. “Đối với đầu hung thú này thì cự xà chẳng là thứ gì cả, cự xà có thể xem là ngũ cấp hung thú nhưng chỉ mới sơ giai còn thứ này đã là ngũ cấp đỉnh phong?”.



“Xét về thực lực thì mười cự xà cũng không thể địch nổi?”.



“Thật may mắn, nếu như ngươi không dẫn ta ra khỏi hang động thì có lẽ đã trở thành miếng mồi ở trong bụng nó rồi?”. Lâm Tuyết Nhi thở dài một hơi, ánh mắt cô nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Đúng là không thể tưởng tượng được thật?”.



“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bất giác nở một nụ cười nhẹ. “Chừng này vẫn chưa đáng gì đâu? Nơi nguy hiểm nhất của Nam Hoang Sơn Mạch là ở khu trung tâm và chỗ sâu”.



“Còn nơi này chỉ nguy hiểm đối với những người có cảnh giới dưới Hóa Cảnh mà thôi?”.



“...”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt cô nhìn hắn lộ rõ sự khó hiểu và hiếu kỳ, hỏi. “Ngươi nói giống như biết hết mọi chuyện vậy?”.



“Có thể xem là như thế?”. Đế Nguyên Quân không hề giấu diếm mà gật đầu lên tiếng. “Đợi sau này ngươi trở thành cường giả chân chính thì sẽ biết những lời ta nói là thật hay giả thôi?”.



“Ta rất mong chờ đến ngày đó?”. Lâm Tuyết Nhi lắc đầu, cô lúc này hoàn toàn gạt bỏ đi những suy nghĩ ở trong đầu và nở một nụ cười, đáp. “Không biết ngươi bây giờ đã có dự tính gì hay chưa? Ta thấy nơi này nguy hiểm như vậy và thời gian bí cảnh mở ra cũng sắp đến, tốt nhất thì ta nên tìm nơi nào an toàn chờ đợi?”.



“Ta cũng tính thế?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời. “Bên phía La gia chắc cũng đã chuẩn bị mọi thứ sắp xong xuôi cả rồi nên có lẽ sẽ đến đây sớm thôi? Chưa kể, thời gian này sẽ có rất nhiều thế lực đến Nam Hoang Sơn Mạch, ta nhân cơ hội này bế quan một đoạn thời gian rồi đi ra ngoài nghe ngóng một vài tin tức hữu ích”.



“Tranh thủ nghỉ ngơi một chút, lát nữa ta sẽ rời khỏi đây?”.



Tìm đến một hang động ở cuối khu vực ngoài, Đế Nguyên Quan bày ra một vòng trận pháp bảo vệ ở bên ngoài và bố trí hai trận pháp tụ linh và dẫn linh ở khu vực hắn bế quan.



Nhìn Lâm Tuyết Nhi đang bắt đầu quá trình tham ngộ kiếm ý, Đế Nguyên Quân lấy ra viên ngọc thạch lấy ở dưới đáy ao ra và nhìn ngó một lúc rồi lên tiếng. “Ta thật sự tò mò, không biết thứ này là gì mà khiến đầu cự xà bằng mọi giá đuổi theo ta như vậy?”.



Đặt nó vào trong lòng bàn tay, Đế Nguyên Quân truyền một lượng nguyên thần nhỏ xâm nhập vào bên trong để kiểm tra xem. Ngay khi vừa đi vào bên trong, Đế Nguyên Quân nhìn thấy nơi này giống như một vùng không gian vô định, mọi thứ ở xung quanh thần thức hắn không có bất cứ một quy luật nào cả.



Toàn bộ không gian bị một vùng tăm tối bao trùm và ở vùng trung tâm bỗng có một điểm sáng trắng phát ra tinh quang sáng chói giống như đang mời gọi. Đi xuống phía bên dưới, Đế Nguyên Quân đặt nhẹ tay lên điểm sáng đó thì đột nhiên giật mình một cái.



Hắn không biết thứ ánh sáng này là gì nhưng khi vừa chạm vào thì hắn có cảm giác ở trong bản thân có một loại lực lượng vô hình nào đó đang cố gắng kéo hắn đi vào trong đó. Sau đó không lâu, Đế Nguyên Quân đang nằm hôn mê thì đột nhiên bị một thứ gì đó bay lướt qua khiến hắn bị giật mình bừng tỉnh.



Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh, Đế Nguyên Quân không thể kiềm chế được cảm xúc liền thốt ra. “Đây là…”.



Đưa tay chạm nhẹ vào tảng đá ở trước mặt, lòng bàn tay Đế Nguyên Quân đi xuyên qua tảng đá đó vậy. Chưa hết bàng hoàng và kinh ngạc, Đế Nguyên Quân từ từ bay lên cao thì trông thấy khung cảnh xung quanh giống như một màn cổ tích từ thời xa xưa đang hiển hiện trước mắt.



Ở ngoài xa, hắn nhìn thấy nhưng thân ảnh to lớn bay lướt qua bầu trời và có hàng ngàn hàng vạn loại hung thú cùng tồn tại nhưng không hề có bóng dáng của con người. Cảm thấy quá kinh ngạc, Đế Nguyên Quân khóe miệng run lên một cái rồi thốt ra. “Đây là một đoạn ký ức?”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom