• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-384

CHƯƠNG 362: NHÀ THỜ




CHƯƠNG 362: NHÀ THỜ
“Có nghĩa là gì?” Blake một lần nữa lặp lại lời của tôi, suy nghĩ một chút, sau đó quơ chân múa tay nói: “Tùy lúc cậu ta sẽ biến mất trong không khí. Tình hình bây giờ của cậu ta không ổn định, biến thành kiểu như phân tử vậy, thậm chí tỷ số tử còn nhỏ hơn…”
“Anh ấy bây giờ rất nguy hiểm đúng không?” Tôi nghe Blake nói phân tử lượng tử thấy nhức đầu liền ngắt lời.
Blake gật đầu một cái.
Tôi im bặt không lên tiếng, tim thắt lại.
Vốn Tô Mộc bị thương nặng trở thành quỷ mới tôi đã đủ khó chịu, thật vất vả mới chấp nhận được, vậy mà còn có kết quả xấu đang chờ tôi.
Tô Mộc còn có điều gì đang giấu tôi? Tình hình anh ấy rốt cuộc thế nào?
Trong lòng tôi giống như có một khối đá lớn đè ép, chỉ hận máy bay không thể nhanh hơn để tới nhà thờ cân Tô Mộc một chút, lại cũng sợ thật sự sau khi có cân nặng tôi không chịu nổi kết quả kia.
Nghĩ tới nghĩ lui tôi chỉ có thể đem hy vọng đặt vào Thuồng luồng tiên.
Dẫu sao trước khi đi Thuồng luồng tiên cùng Tô Mộc cứ thần thần bí bí, dường như ông ta đã biết chút gì đó.
Lúc này tôi không còn do dự, trực tiếp gọi lớn Thuồng luồng tiên ở trong đầu.
Gọi liên tiếp mấy câu cũng không thấy Thuồng luồng tiên đáp lại, tôi liền nóng nảy, giận dữ hét: “Thuồng luồng tiên chết tiệt, ông đi ra cho tôi! Tôi biết ông có thể nghe!”

“Ta bây giờ ở trong núi, tín hiệu không tốt…” Thấy tôi tức giận, giọng Thuồng luồng tiên cuối cùng mới vang lên trong đầu tôi, yếu ớt nói.Tôi liền chửi thề một cậu, sau đó hỏi ông ta: “Rốt cuộc tình hình Tô Mộc là thế nào? Còn có bảy ngày mà hai người nói rốt cuộc là có ý gì?”
“Bảy ngày? Cái gì bảy ngày?” Thuồng luồng tiên im lặng một chút rồi giả vờ ngây ngốc nói.
Tôi tức giận đến muốn đánh người, trong giọng nói đã mang theo sự tức giận: “Đừng có giả bộ, Tô Mộc đều đã nói với tôi.”
“A?” Biết được Tô Mộc đã nói với tôi, giọng Thuồng luồng tiên trong nháy mắt đã tăng cao, hiển nhiên trong lòng thấy cái gì đó không ổn, thấy quả thực không gạt được tôi liền dứt khoát nói: “Ngươi hãy nói Tô Mộc xảy ra chuyện gì đi, có phải bay được nửa đường đột nhiên ngất đi?”
“Ông lại biết?” Tôi nghe vậy thầm giật mình, có chút kích động.
Quả nhiên bọn họ biết sẽ có kết quả này, không chỉ Tô Mộc biết mà ngay cả Thuồng luồng tiên cũng biết!
“Ông còn biết cái gì hãy mau nói cho tôi. Dù sao đã như vậy, tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện xấu nhất.” Tôi trầm giọng nói, cứ lo lắng vô cớ như vậy còn không bằng nói hết cho tôi, tránh có tình huống gì đột nhiên xuất hiện thì trong lòng tôi cũng có chuẩn bị.
“Là bởi vì chuyện này sao.” Giọng Thuồng luồng tiên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Dương Dương, ngươi đừng lo lắng, Tô Mộc choáng váng ngã không có nguy hiểm gì, chẳng qua rời khỏi Trung Quốc có chút không thích ứng thôi, một hồi sẽ tốt. Nếu như có người nước ngoài nào hắt nước lên cậu ấy thì cô đừng ngăn cản là được, mọi chuyện đều trong tính toán của Tô Mộc.”
“Người nước ngoài? Ông muốn nói đến Blake sao? A ha, thật đúng là giọt nước cũng không lọt, hai người đã sớm biết ông ta cũng đi cùng chuyến bay này cho nên Tô Mộc mới vội vàng mang tôi đi nước ngoài như vậy đúng không?” Tôi cười lạnh nói.
Đột nhiên tôi càng thấy tức giận hơn, Tô Mộc vẫn luôn tâm tư kín đáo như vậy. Tôi tin rằng anh ấy không nói trước cho tôi là sợ tôi lo lắng, nhưng anh ấy đột nhiên ngất xỉu thì tôi không lo lắng sao? Tôi thậm chí còn lo lắng hơn! Tôi ghét cảm giác bị giấu giếm này, nhất là ngay cả Thuồng luồng tiên cũng giúp Tô Mộc giấu tôi, cảm giác này khiến tôi rất khó chịu.”
“À, ngươi đã biết thì xem ra Tô Mộc đã được cứu. Vậy thì ngươi không cần lo lắng nữa, mấy ngày tiếp theo cứ việc thoải mái chơi cùng Tô mộc, đến khi bắt đầu hôn lễ ta cùng Đường Dũng nhất định xuất hiện đúng lúc. Được rồi, chúng ta còn phải vào trong núi, có gì nói sau.” Thuồng luồng tiên liền vội vàng nói, nói xong ông ta như là đang trốn tránh tôi, cũng không để ý tôi trả lời thế nào mà tiếp tục biến mất.
Bất kể tôi lần nữa gọi ông ta thế thì Thuồng luồng tiên cũng đều im lặng, hoàn toàn là heo chết không sợ nước nóng.
Tôi tức giận muốn chết, trong đầu nghĩ chờ khi gặp lại Thuồng luồng tiên nhất định sẽ rút hết vẩy rồng trên người ông ta, bắt ông ta nói sự thật cho tôi!
Từ Thuồng luồng tiên cũng không lấy được thông tin gì có ích, tôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục hỏi ý kiến Blake, hỏi chuyện của Tô Mộc thì tôn giáo bọn họ có giải thích gì không, hoặc có thuật pháp chữa trị gì.
Đáng tiếc, nhắc tới giáo hội Blake liền liên thanh như súng máy vậy, có điều trong đó có rất nhiều thuật ngữ chuyên biệt ông ta không biết dịch sang tiếng Trung thế nào mà dùng trực tiếp tiếng Anh.
Tiếng Anh của tôi cũng chỉ dùng được để khi đi du lịch, sao có thể nghe được những từ liên quan đến tôn giáo này, cho nên lại càng mờ mịt.
Thật vất vả chờ sau khi ông ta nói về giáo hội, ưu tư của tôi cũng dần dần tỉnh táo lại, từ trong khoang máy bay truyền tới tiếng nữ tiếp viên thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh, bây giờ đã tới thành phố Christchurch, nhiệt độ ngoài trời là blah blah…
Tôi cuống cuồng đi xuống, cũng không chú ý nghe. Đại khái khoảng hai mươi phút sau máy bay vững vàng đỗ xuống. Tô Mộc vẫn chưa tỉnh lại nên Blake thay tôi đỡ Tô Mộc, còn tôi thì cầm giúp Blake kinh thánh các thứ.
Ra khỏi máy bay tôi mới phát hiện Blake dường như rất có uy vọng ở Christchurch, dọc đường đi có không ít nhân viên sân bay cùng hành khách gật đầu chào hỏi, thậm chí khi khai báo hải quan thì cán bộ hải quan cũng không làm khó dễ chúng tôi, chỉ liếc nhìn Blake rồi để chúng tôi đi, cũng không nhiều lời hỏi tại sao Tô Mộc lại hôn mê bất tỉnh.
Chúng tôi đưa Tô Mộc đi một đường thông suốt không có trở ngại gì, khi ra khỏi sân bay đã có một chiếc BMW series 6 chờ sẵn, sau khi thấy Blake tài xế ăn mặc bộ đồ mục sư xuống mở cửa giúp Blake.
Không nhận ra, ở New Zealand mục sư thật có nhiều tiền.
Đầu óc tôi rối bời, đi theo Blake chui vào trong xe, chạy thẳng tới nhà thờ của bọn họ.
Nhà thờ bọn họ cách không xa, đại khái trải qua hai giờ đường chạy xe đã đến một tòa nhà có đỉnh chóp nhọn màu trắng rất lớn.Chính là hình dáng nhà thờ ở nước ngoài thường thấy.
Toàn bộ nhà thờ tràn đầy một khí tức trang trọng, cửa còn có hai cái cốc lớn bằng đá bên trong chưa đầy nước, không cần hỏi tôi cũng cảm giác được một cổ khí tức quen thuộc, những nước này đều là nước thánh…
“Thần, mời vào. Cân thánh ở ngay dưới chân chúa, tôi sẽ lấy ra giúp ngài.” Blake đi phía trước dẫn đường, nói với tôi.
Ông ta cũng quay sang nói với mục sư đón chúng tôi mấy câu tiếng Anh.
Mục sư kia liền thưa một tiếng, sau đó chạy sâu vào bên trong nhà thờ.Lúc quay ra tay anh ta đã có thêm một chiếc vòng hoa được làm từ cây hương thảo, choàng lên cổ Tô Mộc.
Tôi nhất thời có chút không hiểu, nhìn về phía Blake.
Blake giải thích: “Là như vậy, cho dù là cân thánh cũng không thể trực tiếp cân sức nặng của linh hồn, cần phải mượn lực từ cỏ thánh, chỉ cần cỏ thánh ở trên người bạn ngài mấy phút, sau đó đặt lên cân thánh, cuối cùng cân ra sức nặng của cỏ thánh, chính là sức nặng của linh hồn bạn ngài.”
“Ồ hóa ra là vậy, vậy cứ làm đi.” Tôi nói.
Mặc dù ngoài mặt tôi còn thật tỉnh táo nhưng bàn tay tôi nắm lại đã bị móng tay đâm chảy máu, ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom