• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-362

CHƯƠNG 340: HẾT ĐƯỜNG CỨU RỒI




CHƯƠNG 340: HẾT ĐƯỜNG CỨU RỒI
“Nói nhảm, dĩ nhiên nó sẽ sợ hãi, bầu không khí trong cái hầm đó âm u kinh khủng như vậy, đừng nói Tiểu Đông mà ngay cả tôi cũng thấy sợ a!” Tôi nói.
Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ tới cái hầm đó tôi sợ lạnh cả người.
“Ta không phải nói hầm trú ẩn mà là người, thằng bé Tiểu Đông đó có vẻ rất sợ trưởng thôn. Nó không phải cháu nội trưởng thôn sao, trong hoàn cảnh đó thấy người thân phải rất kích động mới đúng, nhưng nó lại rất sợ, thậm chí còn không dám nhìn trưởng thôn.” Thuồng luồng tiên nói.
Nghe Thuồng luồng tiên nói như vậy tôi cũng mới để ý tới, chẳng trách vừa rồi tôi thấy Tiểu Đông là lạ, biểu hiện của nó quả thật rất khác thường giống như Thuồng luồng tiên nói vậy.
Sau khi phát hiện ra điều này, tôi cùng Thuồng luồng tiên rất ăn ý, hai người chỉ im lặng đi theo trưởng thôn.
Đến một nhà dân, Thuồng luồng tiên trước tiên đi vòng quanh nhà kia một vòng, cẩn thận nhìn chằm chằm các vách tường không nói gì, sau khi nhìn xong mới đi vào phòng ngủ kiểm tra tình hình nhà kia.
Nhà này có hai người nằm trên giường, bộ dáng giống hệt như trưởng thôn miêu tả, đều bị máu chảy ra từ thất khiếu, có điều khi chính mắt nhìn thấy tôi vẫn không khỏi cảm thấy rất thảm thiết.
Bọn họ đã hôn mê hai ngày, không còn ý thức nhưng vẫn còn sống, nội tạng vẫn còn hoạt động cho nên trong phòng có một mùi hôi thối của chất thải đại tiện tiểu tiện.
Bọn họ không xuống giường được, tất cả bài tiết đều là ở trên giường, lại nằm yên hai ngày nên khi chúng tôi tiến vào phía dưới người đã sinh ra lở loét, tôi nhìn qua một cái bụng đã quặn lại, không nhịn được lao ra khỏi cửa nôn ói như điên.
Thuồng luồng tiên cũng không ngờ chuyện sẽ như vậy, sắc mặt có chút khó coi.
Nhưng sự nhẫn lại của ông ta hơn tôi nhiều, khi tôi còn đang ở bên ngoài nôn ọe thì Thuồng luồng tiên bảo tôi không nên vào nữa, cứ ở bên ngoài đợi đừng đi loạn là được, làm xong ông ta sẽ ra tìm tôi.
Cảnh bên trong tôi cũng chỉ mong không đi vào nữa, liền đồng ý với Thuồng luồng tiên.
Tôi ở ngoài chờ hơn hai giờ đồng hồ, tình hình bên trong có vẻ không dễ dàng giải quyết, Thuồng luồng tiên cùng trưởng thôn vẫn luôn ở bên trọng, cũng không thấy động tĩnh gì truyền ra ngoài.
Đang cảm thấy nôn nóng muốn chết, đi đi lại lại chờ đợi thì tôi bỗng thấy có một bóng người chợt lóe lên ngoài cổng.
Bây giờ trong thôn chỉ còn có trưởng thôn là còn tỉnh táo, người này là ai?!
Tôi liền nhanh chóng vọt ra ngoài đuổi theo.
Vừa mới ra tôi liền phát hiện một bóng người nhỏ bé ẩn núp sau cửa.
Thân thể nó vẫn còn run lẩy bẩy, hiển nhiên là đang rất kinh sợ, cả người đứng nép vào cửa lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt lộ vẻ kinh hoàng.
“Tiểu Đông? Tại sao lại là em?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Đứa nhỏ này chính là Tiểu Đông, cháu trai của trưởng thôn, chỉ là không phải nó bị Thuồng luồng tiên làm cho hôn mê sao? Sao lại tỉnh nhanh như vậy?
“Chị…” Người Tiểu Đông vẫn run run, khẽ há miệng giống như muốn nói gì đó đó, có điều lời đến khóe miệng cuối cùng lại nuốt trở vào.
“Sao vậy? Có phải em đang lo lắng cho ông nội? Yên tâm, ông ấy không có chuyện gì.” Tôi an ủi.
Mặc dù cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Đông này là lạ nhưng dù sao nó cũng là trẻ con, cái gì cũng không hiểu, phải trải qua chuyện này rất đáng thương.
Nghe tôi nhắc đến ông nội, thân thể Tiểu Đông lại run lên mạnh hơn, biểu tình trên mặt cũng nghiêm trọng hơn.
Cho dù tôi không quá thông minh nhưng cũng nhận ra được có chuyện gì đó nó đang giấu trong lòng, liền nói: “Sao vậy? Có phải em có gì muốn nói với chị? Không sao đâu, có chị ở đây em sẽ không bị nguy hiểm. Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Em nhìn thấy…” Tiểu Đông rốt cuộc mở miệng nói.
Chỉ là nó bị quá kinh sợ, vừa mới mở miệng thân thể lại càng run rẩy, lắp bắp nói: “Em nhìn thấy… hung thủ…”
“Em nhìn thấy?” Tôi sửng sốt một chút. Vốn tưởng rằng nó sợ hãi là do ở lâu trong căn hầm âm u kinh khủng kia, bây giờ xem ra chuyện không đơn giản như vậy.
“Là ông nội em… Ông thật giống như thần chết vậy… Ở trong thôn, ông cứ đi vào nhà ai thì mọi người đều chết hết…” Tiểu Đông vừa nói vừa không tự chủ khóc lên, sau đó nó đọc tên những nhà trong thôn, phần lớn những người đó đều là họ Lại.
Tôi liền thấy căng thẳng trong lòng, hỏi Tiểu Đông có chính mắt nhìn thấy ông nội mình ra tay không? Dẫu sao trưởng thôn vẫn là người còn sống, cũng không có dấu vết bị yểm bùa, không có lý do gì lại ra tay với người trong thôn mình, hơn nữa ông ta ra tay xong lại còn đích thân đi tìm chúng tôi quay lại cứu người.
Đây là ông ta có mục đích gì?
Tôi không hiểu, đang muốn hỏi Tiểu Đông là từ lúc nào thấy ông nội có hành động kỳ lạ thì chợt nghe thấy động tĩnh từ sau lưng truyền tới.
Là Thuồng luồng tiên cùng trưởng thôn đi ra.
Thấy trưởng thôn, Tiểu Đông òa lên khóc dữ dội hơn, thân thể cũng run rẩy kịch liệt như điên.
Tôi biết hiện giờ nó sợ trưởng thôn, vội vàng ôm nó vào lòng.
Sắc mặt Trưởng thôn cực kỳ ngưng trọng, có điều khi ông ta thấy Tiểu Đông khóc liền lộ vẻ lo lắng, bước nhanh về phía Tiểu Đông.
Tôi sợ ông ta phát hiện ra điều gì sẽ ra tay với Tiểu Đông nên vội vàng bế Tiểu Đông lên, vừa dỗ vừa hướng trưởng thôn sang chuyện khác: “Sao rồi, đã điều tra ra nguyên nhân của những người trong thôn chưa?”
Lời này tôi hỏi với trưởng thôn nhưng thực tế lại là đang hỏi Thuồng luồng tiên.
Đồng thời tôi đưa mắt nhìn Thuồng luồng tiên ra hiệu, trong đầu nhanh chóng đem chuyện vừa rồi Tiểu Đông kể nói lại cho Thuồng luồng tiên.
Mặt Thuồng luồng tiên cũng đầy ngưng trọng, sau khi nghe xong tôi nói không hề biểu lộ ra điều gì, chỉ nói: “Nguyên nhân đã tìm ra. Trên người những người này cũng lưu lại không ít yêu khí, hẳn là trước đây không lâu đều bị yêu vật dùng yêu khí khống chế. Yêu khí với con người gây tổn thương cũng rất lớn, bên trong cơ thể bọn họ tích trữ yêu khí quá nhiều, mấy ngày trước bị vật gì đó thúc giục khiến yêu khí bộc phát, đem hồn phách giam cầm trong cơ thể.”
“Yêu khí? Toàn bộ người trong thôi đều bị yêu khí bám vào người sao? Vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi cả kinh trong lòng, hỏi.
Chuyện này hiển nhiên có người đứng sau, không phải Yêu Thần làm thì chính là Tô Mộc.
Tôi không biết rốt cuộc Tô Mộc tới nơi này là nhận lệnh gì, không phải là chịu trách nhiệm trộm thân thể kiếp trước của tôi sao, nếu đạt được mục đích đó rồi sao còn ra tay với những người này như vậy?
Nếu như Tô Mộc không có lý do để làm như vậy thì cũng chỉ còn Yêu Thần.
Cục diện bây giờ thì khả năng là Yêu Thần lớn hơn một chút. Dẫu sao yêu khí trong những thôn dân này quá nhiều, trừ Yêu Thần ra có lẽ không còn ai có khả năng đồng thời khống chế nhiều yêu khí như vậy. Chẳng qua tôi quả thực không nghĩ ra được tại sao hắn đang bị thương nặng mà vẫn đem người dân trong thôn làm cho nửa sống nửa chết.
Chuyện này có lợi gì cho hắn sao? Hay là… có gì không tốt đối với chúng tôi?
Tôi thấy mọi thứ rối tung, ngay khi tôi đang cau mày nhăn trán thì Thuồng luồng tiên trầm giọng nói: “Những người này cũng hết cách cứu. Nếu như khiến bọn họ hôn mê là cách nào khác thì còn được, bây giờ bên trong thân thể bọn họ có rất nhiều yêu khí, nếu như ta cưỡng ép mang hồn phách của bọn họ thả ra thì cũng sẽ bị yêu khí trong cơ thể xâm chiếm hồn phách trong nháy mắt. Nếu như không đem thả hồn phách ra ngoài thì yêu khí trong thân thể sẽ nướng hồn phách, cho nên…”
Thuồng luồng tiên nói đến đây chần chờ một chút, nói: “So với việc để cho bọn họ bị đau khổ chi bằng khiến bọn họ dễ chịu hơn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom