• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-361

CHƯƠNG 339: THÔN TRƯỞNG CÓ VẤN ĐỀ




CHƯƠNG 339: THÔN TRƯỞNG CÓ VẤN ĐỀ
Có gì đó a!
Mặc dù bình thường Thuồng luồng tiên cũng rất cẩn thận nhưng tuyệt đối sẽ không cẩn thận đến mức như thế này, ông ta không chịu để cho tôi đi sau trưởng thôn chẳng lẽ trưởng thôn này có vấn đề?
Trong đầu tôi tự nhiên có suy nghĩ này, sau đó tôi liền cảm thấy rất lo lắng. Dẫu sao thế cục của chúng tôi bây giờ không thật tốt, trước khi bị Yêu Thần để mắt đến tôi còn đã bị chủ nhân của Lâm Yến Nhi luôn đào hố cho tôi. Mặc dù có Tô Mộc che chở cho tôi trước chủ nhân của Lâm Yến Nhi nhưng bây giờ anh ấy đã bại lộ, tự anh ấy còn khó bảo toàn, có thể bảo vệ tôi đến khi nào?
Huống chi tôi cũng không muốn núp dưới sự bảo vệ của Tô Mộc mãi. Nếu như người trưởng thôn này thật sự có vấn đề thì tôi phải đề phòng trước, đem tổn thất xuống thấp nhất.
Tôi âm thầm thận trọng hơn, trải qua mấy lần thua thiệt trước rốt cuộc tôi cũng đã có bài học. Nhân lúc trên đường xuống hầm tôi liền lặng lẽ dùng yêu khí bảo vệ thân thể tôi, sau đó kéo ra một tia yêu khí đắp lên mắt mình để nhìn kĩ hầm trú ẩn một chút.
Tầng hầm này so với tưởng tượng của tôi còn lớn hơn nhiều, cũng không chỉ đơn giản là nơi chứa lương thực như vừa rồi trưởng thôn nói. Nhìn sơ qua có thể ước lượng nơi này ít nhất phải hơn một trăm mét vuông, nhà bình thường có ai đào hầm dự trữ lớn như vậy?
Có điều ngoại trừ cái hầm này rất lớn ra thì tôi không phát hiện được bất cứ điều dị thường gì, chỉ có âm khí nặng hơn một ít, những thứ khác đều rất bình thường. Nhưng đây là hầm trú ẩn, hàng năm không có ánh mặt trời chiếu vào, âm khí nặng cũng là dễ hiểu.
Quét một lượt hầm trú ẩn tôi không thấy có vấn đề gì khác, chớp mắt một cái chúng tôi đã xuống đáy hầm.
Nơi này quả thật giống như trưởng thôn nói, có một cánh cửa gỗ nhỏ dường như đã rất nhiều năm. Có điều cháu nội của trưởng thôn không có ở nơi này.
“Tiểu Đông, cháu ở đây không? Tiểu Đông?” Trưởng thôn thấy nơi cửa không có người liền nôn nóng gọi to.
Ông ta vừa mở miệng tôi liền rùng mình một cái, bởi vì ở dưới này âm khí khá nặng, lại bị phong bế trong thời gian dài nên rất âm u, vừa rồi giọng nói kia còn bị vách tường vọng lại, tình cảnh giống hệt trong phim kinh dị, rất rợn người.
Thuồng luồng tiên cảm nhận được tôi sợ hãi liền nắm chặt tay tôi thêm mấy phần, tỏ ý có ông ta ở đây tôi không phải sợ.
Đúng lúc này trong hầm trú ẩn bỗng nhiên truyền tới tiếng khóc thút thít đứt quãng.
Âm thanh kia cũng không biết là từ đâu truyền tới, chợt xa chợt gần, giọng còn chợt to chợt nhỏ. Trong hầm trú ẩn chỉ có ba người chúng tôi đều đang ở đây, tiếng khóc này là ở đâu ra?
“Tiểu Đông, là cháu sao? Cháu ở đâu thế?” Trưởng thôn nghe được tiếng khóc thút thít càng thêm nôn nóng, soi đèn pin một vòng quanh hầm rồi trực tiếp đi về phía cửa gỗ.
Thuồng luồng tiên cũng kéo tôi đi vào sâu trong hầm trú ẩn, vừa đi vừa nói trong đầu tôi: “Cẩn thận một chút, hầm trú ẩn này không đơn giản.”
“Sao lại không đơn giản?” Tôi liền hỏi lại. Vốn trong lòng tôi cũng thấy lo lắng, bây giờ Thuồng luồng tiên nói vậy tôi lại càng lo lắng hơn, vừa đi vừa mượn yêu khí nhìn khắp nơi xung quanh.
“Đừng ngọ nguậy, cẩn thận bị trưởng thôn phát hiện. Nơi này khí tức không có vấn đề gì nhưng đã bị bày trận pháp, Toàn bộ ngũ hành đều bị làm rối loạn, địa mạch bị phá, hẳn là phòng ngừa người khác dùng thuật độn thổ để chạy trốn.” Thuồng luồng tiên nói.
“Vậy làm sao bây giờ? Vẫn còn muốn đi vào sao?” Tôi lo lắng nói.
Thuồng luồng tiên liền cười, hỏi tôi: “Gì mà làm sao? Ngươi sẽ độn thổ sao?”
“Sẽ không.”
“Ta cũng sẽ không, cho nên trận pháp này đối với chúng ta không ảnh hưởng.” Thuồng luồng tiên nói.
Tôi liền toát một lớp mồ hôi lạnh, hỏi Thuồng luồng tiên: “Vậy ông bảo tôi cẩn thận cái quỷ gì?”
“Ha ha, ta thấy ngươi lo lắng thái quá nên muốn trêu một chút.” Thuồng luồng tiên ha ha cười lớn.
Tôi thật có cảm giác muốn giết người. Tôi lo lắng như vậy còn không phải do ông ta sao?
Có điều nghe Thuồng luồng tiên nói vậy tâm tình căng thẳng của tôi được buông lỏng hơn nhiều.
Khi trong lòng còn đang thầm mắng Thuồng luồng tiên thì đột nhiên tiếng cười của Thuồng luồng tiên vụt tắt.
“Suỵt!” Thuồng luồng tiên lên tiếng, vừa nói vừa đoạt lấy đèn pin của trưởng thôn, đi tới trong một khe hở nơi góc tường.
Ánh sáng lia tới, trong khe hở kia quả thật có một người đang ẩn núp, chính là cậu bé tôi đã gặp một lần, là cháu trai trưởng thôn!
“Tiểu Đông!” Trưởng thôn thấy cháu trai liền nhào tới, nước mắt rơi lã chã vì kích động.
Cậu bé Tiểu Đông cũng đang khóc. Tiếng khóc thút thít vừa rồi xem ra là do nó phát ra, lúc này cặp mắt đã sưng húp như hột đào, nhìn thấy trưởng thôn còn có chút sững sờ, run run lui về phía sau né tránh.
“Tiểu Đông, cháu thấy thế nào? Sao lại cứ ở chỗ này? Đã xảy ra chuyện gì?” Trưởng thôn mặt đầy đau lòng tiến tới muốn kéo Tiểu Đông ra ngoài.
Có điều ông ta càng lại gần thì Tiểu Đông càng run rẩy, vẻ mặt thêm hoảng hốt, hiển nhiên là đang bị kích thích rất lớn.
Người đã tìm được, Thuồng luồng tiên cũng không cùng trưởng thôn nói nhảm, trực tiếp vung tay lên hướng về phía Tiểu Đông.
Cũng không biết ông ta làm thế nào, Tiểu Đông liền trợn mắt một cái rồi hôn mê bất tỉnh.
“Đại sư?” Giọng trưởng thôn căng thẳng, nghiêng đầu nhìn về phía Thuồng luồng tiên hỏi.
“Nó bị hoảng sợ, bây giờ cần nghỉ ngơi. Yên tâm, chẳng qua ta chỉ để cho nó ngủ một giấc, chờ ngày mai tỉnh lại sẽ không sao. Bây giờ ngươi dẫn chúng ta đi những nhà khác trong thôn xem một chút.” Thuồng luồng tiên nói.
Vừa nói ông ta bảo trưởng thôn tránh ra, tự ông ta đưa tay bế Tiểu Đông đi ra ngoài.
Trưởng thôn nói không dám làm phiền tới đại sư, để ông ta ôm được rồi. Nhưng Thuồng luồng tiên lắc đầu một cái, nói Tiểu Đông ở trong tầng hầm quá lâu, nhiễm âm khí quá nặng, cứ để ông ta ôm một lúc.
Sau khi ôm Tiểu Đông ra khỏi hầm, tôi vốn cho rằng Thuồng luồng tiên sẽ hỏi trưởng thôn một chút. Dẫu sao hiển nhiên trưởng thôn này có vấn đề, đang êm đẹp đào một căn hầm lớn như vậy làm nơi trú ẩn, hơn nữa còn bày trận pháp ở bên trong thì hiển nhiên không phải là chuyện bình thường, ít nhất là Thuồng luồng tiên sẽ phải tra hỏi trưởng thôn xem ai làm.
Nhưng Thuồng luồng tiên một tiếng đều không nói, chỉ đem đặt Tiểu Đông phơi dưới ánh mặt trời, nói để xua đi âm khí trên người nó, chờ đến khi âm dương khí trên người nó cân bằng thì sẽ không bị sao.
Nói xong ông ta liền bảo trưởng thôn dẫn chúng tôi đến nhà những người khác, tất nhiên phong thái đều giống như cao nhân đắc đạo.
Thuồng luồng tiên không dò hỏi tất nhiên tôi cũng không dám nói càn, chỉ có thể đi theo sau Thuồng luồng tiên, bụng đầy nghi vấn cũng giấu ở trong lòng, rất khó chịu.
Cuối cùng quả thực không nhịn nổi, tôi lặng lẽ gọi Thuồng luồng tiên trong tâm trí, sau đó hỏi rốt cuộc ông ta định thế nào, biết rõ người trưởng thôn này có vấn đề mà vẫn còn đi theo ông ta khắp nơi, không sợ ông ta đặt bẫy chúng tôi sao?
“Hắn còn chưa có bản lãnh đặt bẫy ta. Theo tính tình của Yêu Thần, nếu không có nắm chắc phần thắng thì hắn sẽ không hiện thân ở trước mặt ta. Còn những loại mèo chó khác lúc này ông đây chẳng coi là gì, người lại ta còn muốn xem một chút lão trưởng thôn này đang có chủ ý gì, người sau lưng hắn là ai.” Thuồng luồng tiên nói.
Vừa nói ông ta khẽ nhếch lên cười không dễ nhận ra, thật giống như mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay ông ta vậy.
Nói xong Thuồng luồng tiên nhìn bóng lưng của trưởng thôn một cái, tiếp tục nói: “Vừa rồi ngươi không cảm thấy đứa bé kia có vẻ rất sợ hãi sao?!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom