Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-304
CHƯƠNG 282: THÂN XÁC CỦA TÔ MỘC
CHƯƠNG 282: THÂN XÁC CỦA TÔ MỘC
Toàn thân tôi liền toát mồ hôi lạnh, lúng túng nói: “Quan trọng, dĩ nhiên là quan trọng, anh là sư phụ của tôi sao có thể nói là không quan trọng.”
“Vậy em nói một chút, sư phụ với lão quỷ này ai quan trọng hơn?” Đường Dũng nghiêng đầu hỏi tôi. Anh ta hỏi tới cùng vấn đề này, không có được câu trả lời hài lòng nhất định anh ta không chịu bỏ qua.
Tôi không biết phải nói thế nào, bị hỏi ức chế tới mức muốn đánh người. Vấn đề nhàm chán này không phải phụ nữ mới hỏi sao, làm sao hai bọn họ đều là đàn ông trưởng thành rồi lại đi hỏi tôi vấn đề này.
Tôi tức giận trợn mắt nhìn Đường Dũng, muốn nói “anh quan trọng hơn được chưa!” thì ngay lúc định nói thần xui quỷ khiến thế nào tôi lại liếc mắt nhìn Tô Mộc, chỉ thấy anh ấy đứng sau lưng tôi, trên mặt làm bộ như không thèm để ý nhưng lỗ tai lại hơi động một cái, hiển nhiên bây giờ anh ấy cũng đang dỏng tai lên chờ nghe câu trả lời của tôi.
Trong nháy mắt tôi liền kinh sợ một chút, mặc dù biết anh ấy rất thích tôi, cho dù tôi nói cái gì khiến anh ấy không vui thì anh ấy cũng sẽ không làm gì tôi nhưng không biết tại sao tôi liền không dám khiêu chiến với anh ấy, cho dù anh ấy không đánh không bỏ tôi nhưng lỡ như anh ấy lại như lần trước khiến tôi xuống giường không được thì làm thế nào?
Nghĩ tới đây đột nhiên tôi đã cảm thấy người ê ẩm, nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, tôi quả quyết lựa chọn đắc tội Đường Dũng, nói: “Đương nhiên Tô Mộc nhà tôi quan trọng hơn, ai bảo anh ấy đẹp trai hơn anh nhiều.”
“Em lặp lại lần nữa, ai đẹp trai hơn ai?” Đường Dũng liền xù lông nổi giận, anh ta giống như đã sớm đoán tôi sẽ nói Tô Mộc quan trọng hơn nên không để ý tới vấn đề đó, chỉ trừng mắt tiến tới trước mặt tôi giống như bảo tôi nhìn cho kỹ xem rốt cuộc anh ta đẹp trai hay lão quỷ đẹp trai.
Thật ra thì dáng dấp Đường Dũng cũng rất tuấn tú, gương mặt con lai rất sắc nét rõ ràng, nhưng cũng bởi vì anh ta là con lai cho nên gương mặt quá góc cạch, đúng cùng với Tô Mộc lại không cân đối hài hòa bằng, tôi đương nhiên vẫn cảm thấy Tô Mộc đẹp trai hơn một ít.
Nhưng vì để cho Đường Dũng dừng lại, đừng tiếp tục tra hỏi tôi vấn đề nhàm chán như vậy nữa, tôi không thể làm gì khác hơi là trái lương tâm nói anh ta đẹp trai hơn một ít.
Đường Dũng nghe tôi khen anh ta, biểu tình trên mặt trong nháy mắt thay đổi, cười híp mắt ôm bả vai tôi, được nước lấn tới nói: “Dương Dương, sư phụ cũng biết mắt em không bị mù, câu trả lời rõ ràng như vậy thật ra sư phụ cũng không cần hỏi, nhất định em cảm thấy sư phụ đẹp trai hơn một ít, ha ha.”
“Không cần hỏi vậy sao anh còn hỏi, uổng công vô ích.” Tôi liếc mắt, nói.
Nói xong tôi đã cảm giác được sau lưng có tí ti rùng mình, hiển nhiên làhơi lạnh lẽo từ trên người Tô Mộc tản mát ra. Tôi liền tự giác cách Đường Dũng xa một chút, đẩy tay anh ta trên bả vai tôi xuống, thuận thế chỉ về phía sáu gã Tăng nhân trên mặt đất kia, hỏi: “Không phải anh mới kiểm tra sao, bọn họ đang thế nào? Làm sao mà bây giờ vẫn còn kêu la?”
Lúc này Đường Dũng mới nhớ đến sáu người kia, nói: “Bọn họ đều đã chết, bây giờ chẳng qua chỉ là bù nhìn của Lý Chùy mà thôi. Lý Chùy rất ma mãnh, nhất định ông ta đã tới long mạch trước, phát hiện nơi đây có thai rồng liền nghĩ tới ý tưởng ấp trứng rồng. Sau đó ông ta cướp Diệu Diệu đi, rồi dùng sáu bù nhìn niệm chú để thai rồng hấp thu bảy phách của Diệu Diệu, như vậy một khi tỉnh lại sáu người bọn họ cùng Diệu Diệu đều sẽ trở thành một bữa ăn ngon cho rồng con.”
“Vừa rồi anh lấy đi răng của bọn họ đã vô tình cắt đứt liên lạc giữa bọn họ và Lý Chùy, không còn Lý Chùy điều khiển nên bọn họ ngã xuống đất không dậy nổi. Còn tiếng kêu khóc này là oan hồn bọn họ kêu rên, anh vừa mới nghe một chút, bọn họ đều là Tăng nhân trong những ngôi chùa bị phá hủy, cả đời đều cầu bình an cho trăm họ nhưng chính mình lại bị kết cục như vậy, dĩ nhiên bọn họ sẽ không cam lòng.”
“Ồ, hóa ra là như vậy. Vậy bây giờ chúng ta có thể làm được gì cho bọn họ, sẽ cứ để bọn họ khóc như vậy sao?” Tôi hỏi Đường Dũng.
“Tạm thời anh sẽ giúp học lọc sạch vong linh, sau đó đem bọn họ hỏa táng, chờ lúc rảnh rỗi lại đem bọn họ chế thành bùa chú, để bọn họ tiếp tục che chở chúng sanh, như vậy cũng coi như bọn họ thật sự viên tịch.”
Vừa nói Đường Dũng đã vừa đi tới sáu người kia, từ trên người móc ra một bình thủy tinh nhỏ, từ bên trong đổ ra một chất lỏng vẩy lên sáu người kia. Trong nháy mắt sáu người kia ngưng kêu khóc, thật giống như tinh thần được trấn định sau khi uống thuốc ngủ
Đường Dũng ngồi ở giữa ngôi sao sáu bọn họ tạo thành, tay cầm pháp khí là chiếc chày cán bột kia, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm đọc gì đó.
Những từ đó đều là tiếng Thái, tôi nghe không hiểu liền đứng ở một bên chờ, cùng tán gẫu với Tô Mộc: “Không ngờ nước thánh của Đường Dũng còn có tác dụng an ủi vong linh như vậy, anh nói xem em có nên xin anh ta mấy chai mang theo người, như vậy lỡ gặp phải nguy hiểm gì em sẽ vẩy lên người những quỷ kia, đem bọn họ an ổn tạm thời để có thời gian cho em chạy trốn.”
“Là em đang tìm đường chạy cho mình phải không, sợ sau này ngày nào đó đắc tội với anh cho nên tìm trước thứ gì để phòng thân, tránh bị anh bắt nạt?” Tô Mộc cười một tiếng, nhàn nhạt vạch trần tôi.
Tôi có chút lúng túng, vừa rồi trong thoáng qua tôi quả thật có ý nghĩ như vậy, nhất là khi sau lưng toát ra một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.
Nhưng sao tôi có thể biểu hiện ra trước mặt Tô Mộc, cười khan nói sao có thể, tôi phòng ai cũng không thể đề phòng chồng của mình a!
“Em biết vậy thì tốt, cho dùng anh đồng ý cho Đường Dũng làm sư phụ em thì giữa bọn em cũng phải giữ khoảng cách, nhất là ở trước mặt anh, nếu không anh sẽ không đảm bảo có thể để cho cậu ta sống trên cõi đời này.” Tô Mộc nói, khi nói trên người anh ấy lại tràn ra một tia nhàn nhạt lạnh lẽo.
Tôi liền gật đầu một cái: “Biết rồi! Anh mau bắt đầu hấp thu long mạch đi, Thuồng Luồng Tiên đã hút thật lâu, nếu long mạch bị ông ta hút hết thì anh làm sao sống lại được.”
“Không liên quan tới ông ta, ông ta có hấp thu đến chết cũng không có khả năng hấp thu hết long mạch. Bây giờ Tăng nhân Khôn không có ở đây thì cho dù anh có hấp thu long mạch cũng vô ích, thân xác của anh cũng không có ở chỗ này, không có cơ thể để sống lại.”
“A? Lại còn cần thân xác? Không có thân xác thì không thể sống lại được sao?” Tôi hỏi, thông tin này khiến tôi rất giật mình. Tôi vẫn cho rằng chỉ cần tìm được long mạch là Tô Mộc có thể sống lại, nếu như cần phải có thân xác thì tại sao anh ấy còn muốn ngàn dặm chạy đến Thái Lan,thân xác anh ấy rõ ràng ở Giang Minh, tôi gặp anh ấy lần đầu chính là ở nơi đó.
“Không sai, hồn phách cùng long mạch thật ra là không dung hợp với nhau được, chỉ có đem thân xác hấp thu long mạch để định hình lại thân thể, sau đó dùng thân thể đó tu bổ cho hồn phách thiếu thiên hồn địa hồn thì người đó liền có thể sống lại. Phương pháp này nói thì dễ nhưng thật ra làm rất khó, bây giờ anh chỉ còn một hồn cho dù đến được long mạch cũng không có cách nào thực hiện.” Giọng anh ấy rất bình tĩnh, giống như mọi thứ ở đây đều có trong kế hoạch của anh ấy.
Tôi nghe lại càng cảm thấy mơ hồ, nếu như đã sớm biết tới long mạch cũng vô dụng thì tại sao anh ấy còn phí hết tâm tư tới nơi này.
Thấy mặt tôi đầy vẻ không hiểu, Tô Mộc liền cười với tôi một tiếng, nói: “Có phải em đang suy nghĩ xem thi thể anh ở đâu không?”
“Không phải ở Giang Minh sao?” Tôi hỏi lại.
“Ai bảo em thế? Em ở Giang Minh đã thấy qua chưa?” Tô Mộc nói.
CHƯƠNG 282: THÂN XÁC CỦA TÔ MỘC
Toàn thân tôi liền toát mồ hôi lạnh, lúng túng nói: “Quan trọng, dĩ nhiên là quan trọng, anh là sư phụ của tôi sao có thể nói là không quan trọng.”
“Vậy em nói một chút, sư phụ với lão quỷ này ai quan trọng hơn?” Đường Dũng nghiêng đầu hỏi tôi. Anh ta hỏi tới cùng vấn đề này, không có được câu trả lời hài lòng nhất định anh ta không chịu bỏ qua.
Tôi không biết phải nói thế nào, bị hỏi ức chế tới mức muốn đánh người. Vấn đề nhàm chán này không phải phụ nữ mới hỏi sao, làm sao hai bọn họ đều là đàn ông trưởng thành rồi lại đi hỏi tôi vấn đề này.
Tôi tức giận trợn mắt nhìn Đường Dũng, muốn nói “anh quan trọng hơn được chưa!” thì ngay lúc định nói thần xui quỷ khiến thế nào tôi lại liếc mắt nhìn Tô Mộc, chỉ thấy anh ấy đứng sau lưng tôi, trên mặt làm bộ như không thèm để ý nhưng lỗ tai lại hơi động một cái, hiển nhiên bây giờ anh ấy cũng đang dỏng tai lên chờ nghe câu trả lời của tôi.
Trong nháy mắt tôi liền kinh sợ một chút, mặc dù biết anh ấy rất thích tôi, cho dù tôi nói cái gì khiến anh ấy không vui thì anh ấy cũng sẽ không làm gì tôi nhưng không biết tại sao tôi liền không dám khiêu chiến với anh ấy, cho dù anh ấy không đánh không bỏ tôi nhưng lỡ như anh ấy lại như lần trước khiến tôi xuống giường không được thì làm thế nào?
Nghĩ tới đây đột nhiên tôi đã cảm thấy người ê ẩm, nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, tôi quả quyết lựa chọn đắc tội Đường Dũng, nói: “Đương nhiên Tô Mộc nhà tôi quan trọng hơn, ai bảo anh ấy đẹp trai hơn anh nhiều.”
“Em lặp lại lần nữa, ai đẹp trai hơn ai?” Đường Dũng liền xù lông nổi giận, anh ta giống như đã sớm đoán tôi sẽ nói Tô Mộc quan trọng hơn nên không để ý tới vấn đề đó, chỉ trừng mắt tiến tới trước mặt tôi giống như bảo tôi nhìn cho kỹ xem rốt cuộc anh ta đẹp trai hay lão quỷ đẹp trai.
Thật ra thì dáng dấp Đường Dũng cũng rất tuấn tú, gương mặt con lai rất sắc nét rõ ràng, nhưng cũng bởi vì anh ta là con lai cho nên gương mặt quá góc cạch, đúng cùng với Tô Mộc lại không cân đối hài hòa bằng, tôi đương nhiên vẫn cảm thấy Tô Mộc đẹp trai hơn một ít.
Nhưng vì để cho Đường Dũng dừng lại, đừng tiếp tục tra hỏi tôi vấn đề nhàm chán như vậy nữa, tôi không thể làm gì khác hơi là trái lương tâm nói anh ta đẹp trai hơn một ít.
Đường Dũng nghe tôi khen anh ta, biểu tình trên mặt trong nháy mắt thay đổi, cười híp mắt ôm bả vai tôi, được nước lấn tới nói: “Dương Dương, sư phụ cũng biết mắt em không bị mù, câu trả lời rõ ràng như vậy thật ra sư phụ cũng không cần hỏi, nhất định em cảm thấy sư phụ đẹp trai hơn một ít, ha ha.”
“Không cần hỏi vậy sao anh còn hỏi, uổng công vô ích.” Tôi liếc mắt, nói.
Nói xong tôi đã cảm giác được sau lưng có tí ti rùng mình, hiển nhiên làhơi lạnh lẽo từ trên người Tô Mộc tản mát ra. Tôi liền tự giác cách Đường Dũng xa một chút, đẩy tay anh ta trên bả vai tôi xuống, thuận thế chỉ về phía sáu gã Tăng nhân trên mặt đất kia, hỏi: “Không phải anh mới kiểm tra sao, bọn họ đang thế nào? Làm sao mà bây giờ vẫn còn kêu la?”
Lúc này Đường Dũng mới nhớ đến sáu người kia, nói: “Bọn họ đều đã chết, bây giờ chẳng qua chỉ là bù nhìn của Lý Chùy mà thôi. Lý Chùy rất ma mãnh, nhất định ông ta đã tới long mạch trước, phát hiện nơi đây có thai rồng liền nghĩ tới ý tưởng ấp trứng rồng. Sau đó ông ta cướp Diệu Diệu đi, rồi dùng sáu bù nhìn niệm chú để thai rồng hấp thu bảy phách của Diệu Diệu, như vậy một khi tỉnh lại sáu người bọn họ cùng Diệu Diệu đều sẽ trở thành một bữa ăn ngon cho rồng con.”
“Vừa rồi anh lấy đi răng của bọn họ đã vô tình cắt đứt liên lạc giữa bọn họ và Lý Chùy, không còn Lý Chùy điều khiển nên bọn họ ngã xuống đất không dậy nổi. Còn tiếng kêu khóc này là oan hồn bọn họ kêu rên, anh vừa mới nghe một chút, bọn họ đều là Tăng nhân trong những ngôi chùa bị phá hủy, cả đời đều cầu bình an cho trăm họ nhưng chính mình lại bị kết cục như vậy, dĩ nhiên bọn họ sẽ không cam lòng.”
“Ồ, hóa ra là như vậy. Vậy bây giờ chúng ta có thể làm được gì cho bọn họ, sẽ cứ để bọn họ khóc như vậy sao?” Tôi hỏi Đường Dũng.
“Tạm thời anh sẽ giúp học lọc sạch vong linh, sau đó đem bọn họ hỏa táng, chờ lúc rảnh rỗi lại đem bọn họ chế thành bùa chú, để bọn họ tiếp tục che chở chúng sanh, như vậy cũng coi như bọn họ thật sự viên tịch.”
Vừa nói Đường Dũng đã vừa đi tới sáu người kia, từ trên người móc ra một bình thủy tinh nhỏ, từ bên trong đổ ra một chất lỏng vẩy lên sáu người kia. Trong nháy mắt sáu người kia ngưng kêu khóc, thật giống như tinh thần được trấn định sau khi uống thuốc ngủ
Đường Dũng ngồi ở giữa ngôi sao sáu bọn họ tạo thành, tay cầm pháp khí là chiếc chày cán bột kia, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm đọc gì đó.
Những từ đó đều là tiếng Thái, tôi nghe không hiểu liền đứng ở một bên chờ, cùng tán gẫu với Tô Mộc: “Không ngờ nước thánh của Đường Dũng còn có tác dụng an ủi vong linh như vậy, anh nói xem em có nên xin anh ta mấy chai mang theo người, như vậy lỡ gặp phải nguy hiểm gì em sẽ vẩy lên người những quỷ kia, đem bọn họ an ổn tạm thời để có thời gian cho em chạy trốn.”
“Là em đang tìm đường chạy cho mình phải không, sợ sau này ngày nào đó đắc tội với anh cho nên tìm trước thứ gì để phòng thân, tránh bị anh bắt nạt?” Tô Mộc cười một tiếng, nhàn nhạt vạch trần tôi.
Tôi có chút lúng túng, vừa rồi trong thoáng qua tôi quả thật có ý nghĩ như vậy, nhất là khi sau lưng toát ra một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.
Nhưng sao tôi có thể biểu hiện ra trước mặt Tô Mộc, cười khan nói sao có thể, tôi phòng ai cũng không thể đề phòng chồng của mình a!
“Em biết vậy thì tốt, cho dùng anh đồng ý cho Đường Dũng làm sư phụ em thì giữa bọn em cũng phải giữ khoảng cách, nhất là ở trước mặt anh, nếu không anh sẽ không đảm bảo có thể để cho cậu ta sống trên cõi đời này.” Tô Mộc nói, khi nói trên người anh ấy lại tràn ra một tia nhàn nhạt lạnh lẽo.
Tôi liền gật đầu một cái: “Biết rồi! Anh mau bắt đầu hấp thu long mạch đi, Thuồng Luồng Tiên đã hút thật lâu, nếu long mạch bị ông ta hút hết thì anh làm sao sống lại được.”
“Không liên quan tới ông ta, ông ta có hấp thu đến chết cũng không có khả năng hấp thu hết long mạch. Bây giờ Tăng nhân Khôn không có ở đây thì cho dù anh có hấp thu long mạch cũng vô ích, thân xác của anh cũng không có ở chỗ này, không có cơ thể để sống lại.”
“A? Lại còn cần thân xác? Không có thân xác thì không thể sống lại được sao?” Tôi hỏi, thông tin này khiến tôi rất giật mình. Tôi vẫn cho rằng chỉ cần tìm được long mạch là Tô Mộc có thể sống lại, nếu như cần phải có thân xác thì tại sao anh ấy còn muốn ngàn dặm chạy đến Thái Lan,thân xác anh ấy rõ ràng ở Giang Minh, tôi gặp anh ấy lần đầu chính là ở nơi đó.
“Không sai, hồn phách cùng long mạch thật ra là không dung hợp với nhau được, chỉ có đem thân xác hấp thu long mạch để định hình lại thân thể, sau đó dùng thân thể đó tu bổ cho hồn phách thiếu thiên hồn địa hồn thì người đó liền có thể sống lại. Phương pháp này nói thì dễ nhưng thật ra làm rất khó, bây giờ anh chỉ còn một hồn cho dù đến được long mạch cũng không có cách nào thực hiện.” Giọng anh ấy rất bình tĩnh, giống như mọi thứ ở đây đều có trong kế hoạch của anh ấy.
Tôi nghe lại càng cảm thấy mơ hồ, nếu như đã sớm biết tới long mạch cũng vô dụng thì tại sao anh ấy còn phí hết tâm tư tới nơi này.
Thấy mặt tôi đầy vẻ không hiểu, Tô Mộc liền cười với tôi một tiếng, nói: “Có phải em đang suy nghĩ xem thi thể anh ở đâu không?”
“Không phải ở Giang Minh sao?” Tôi hỏi lại.
“Ai bảo em thế? Em ở Giang Minh đã thấy qua chưa?” Tô Mộc nói.
Bình luận facebook