Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-303
CHƯƠNG 281: AI LÀ QUAN TRỌNG NHẤT
CHƯƠNG 281: AI LÀ QUAN TRỌNG NHẤT
“Diệu Diệu!” Tôi liền gọi to tên Diệu Diệu, hướng Diệu Diệu chạy tới.
Nhưng tôi vẫn không thể chạy đến trước mặt Diệu Diệu, tay tôi đã bị Tô Mộc níu lại, nhỏ giọng nói: “Em đừng nhiều chuyện, không phải gã Tăng nhân cũng ở đây sao, tiểu quỷ của cậu ta cứ để chính cậu ta đi cứu.”
“Nhưng là…” Tôi vội la lên, muốn nói tôi rũng rất lo lắng cho Diệu Diệu. Chẳng qua lời vừa nói ra khỏi miệng thì tôi nhìn thấy con người bạc như nước của Tô Mộc, hiển nhiên anh ấy không muốn tôi nhúng tay vào chuyện này, đã khẽ cau mày.
Tôi sợ khiến anh ấy tức giận, không thể làm gì khác hơn là đem lời còn lại nuốt xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Dũng.
Lúc này Đường Dũng đã bước nhanh tới bên cạnh mấy người kia, bọn chúng vẫn nhắm chặt hai mắt, trong miệng nói lẩm bẩm, cũng không để đến chuyện bên ngoài.
Ngay cả khi Đường Dũng đã đi tới trước mặt thì bọn chúng cũng không hề nhíu mi, nếu không phải bọn chúng đang ngồi đàng hoàng miệng còn không ngừng lẩm bẩm thì tôi thậm chí còn cho rằng bọn chúng đang ngủ.
Mục tiêu của Đường Dũng rất rõ ràng, thấy những người đó cũng không có ý ngăn cản, anh ta liền vọt tới trước mặt Diệu Diệu, khom người ôm lấy Diệu Diệu muốn đi. Chẳng qua anh ta vừa ôm lấy Diệu Diệu liền kêu lên một tiếng, có dáng vẻ như có điều gì đó không đúng. Tôi liền hỏi Đường Dũng thế nào, Diệu Diệu không sao chứ.
“Bảy phách của nó không có, bây giờ chỉ còn lại một hồn.” Giọng Đường Dũng trầm xuống, nói. Nói xong khí tức hung thần sát khí vừa rồi lại lần nữa trở lại trên người Đường Dũng. Anh ta cũng không sợ kinh động tới những người kia, trực tiếp nâng chân lên đạp vào người ngồi gần anh ta nhất khiến người kia lao về phía trước, miệng ộc ra một ngụm máu tươi.
“Nói, bảy phách của Diệu Diệu ở đâu?” Đường Dũng lạnh lùng nhìn người kia.
Người kia bị Đường Dũng đạp đã tỉnh táo lại, hắn vội vã nhìn Đường Dũng một cái nhưng gì cũng không nói mà tiếp tục khoanh chân nhắm mắt niệm chú, coi như không thấy Đường Dũng.
Tôi có chút bội phụng người kia, nhìn bộ dáng Đường Dũng lúc này hết sức đáng sợ, so với lúc Tô Mộc tức giận không kém chút nào, vậy mà ngươi kia lại coi như không thấy Đường Dũng, còn chuyên tâm niệm chú như vậy khiến tôi không khỏi có chút hiếu kỳ.
Bọn họ niệm chú kia dùng để làm gì mà chuyên tâm như vậy, không sợ Đường Dũng sẽ giết hắn sao?
Ngay khi tôi đang không hiểu thì bên người tôi đột nhiên truyền ra một giọng lạnh lùng, nói: “Bảy phách của tiểu quỷ bị trói ở thai trong bụng rồng phía trên, bọn họ đọc thần chú chắc cũng là để xúc tiến thai rồng tiêu hóa bảy phách của tiểu quỷ đó. Bây giờ ta đi lên cứu tiểu quỷ, ngươi giải quyết mấy cái phiền phức dưới đất này, chỉ cần bọn chúng còn niệm chú thì bảy phách của tiểu quỷ cũng sẽ bị phong kín bên trong.”
Người nói đương nhiên là Tô Mộc, nói xong anh ấy cũng không để ý phản ứng của Đường Dũng, trực tiếp nhún một cái bật tới bên trên bộ xương kia.
Đường Dũng sửng sốt một chút, có lẽ không nghĩ được tại sao Tô Mộc lại giúp anh ta. Có điều thấy Tô Mộc đã nhanh chóng bay lên trên bộ xương rồng, bóng người Đường Dũng liền lóe lên di chuyển tới trước mặt từng người đang niệm chú.
Tôi chỉ thấy một bóng đen thoáng qua, chờ khi Đường Dũng ngừng lại thì sáu người kia đã ngã lăn ra đất, trước mặt mỗi người đều ộc ra một ngụm máu tươi lớn, mặt đầy thống khổ nằm trên mặt đất.
Đường Dũng không dám để tôi một mình, sau khi đánh ngã đám người kia anh ta liền chạy nhanh tới chỗ tôi, đưa tay tới trước mặt tôi nói: “Dương Dương, em cầm những thứ này đi.”
“Cái gì vậy?” Tôi hỏi.
Chỉ thấy trong lòng lòng bàn tay anh ta một đống đỏ đỏ giống như máu, mà trong máu còn có sáu hạt gì đó nho ra bị máu tươi nhuộm đỏ, không nhận ra được đó là thứ gì.
Đường Dũng chỉ nói một tiếng: “Răng.”
“Cái gì?” Tôi nhất thời nghe không rõ, hỏi lại Đường Dũng lần nữa.
Đường Dũng nói: “Răng, đây là sáu cái răng cửa của bọn chúng đều bị anh lấy ra, mặc dù không biết bọn chúng đang đọc thần chú gì, làm sao phá giải nhưng anh không thể để cho bọn chúng đọc tiếp. Bây giờ răng cửa không có, bọn chúng khi nói đều có thêm gió, đọc thần chú yêu cầu về phát âm rất cao, anh phải xem bọn chúng há miệng liền có gió thì đọc thần chú thế nào!”
Vừa nói sát khi trên người Đường Dũng đã bắt đầu nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng anh ta còn không nhịn được huýt sáo, thật giống như anh ta là thiên tài, ngay cả chiêu này cũng có thể nghĩ ra được.
Tôi thì thấy kinh tởm, nắm chặt tay lại đưa ra phía sau, nói: “Ách, là răng à, vậy anh tự cầm đi, đưa cho tôi làm gì.”
“Răng mặc dù là nhỏ nhưng cũng là xương trên người bọn chúng, lúc cần thiết có thể thông qua răng hạ xuống cấm chế khống chế thân thể bọn chúng. Bọn chúng bản lãnh đều không cao, em cũng có thể ứng phó, anh còn phải đi xem lão quỷ thế nào, chỉ một mình anh ta cứu Diệu Diệu anh không yên tâm.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta cũng không để ý tới sự chống cự của tôi, trực tiếp kéo tay tôi từ sang lưng ra rồi thả những cái răng kèm máu kia vào tay tôi, sau đó bóng người loáng một cái đã biến mất không thấy.
Lúc này tôi cũng sắp khóc, răng cùng máu dính nhớp nhúa khiến cảm giác trên tay rất ghê tởm, hơn nữa tên khốn Đường Dũng này đã dạy tôi hạ cấm chế với răng đâu, tôi làm sao có thể khống chế bọn chúng qua răng? Cũng may đám người kia sau khi bị Đường Dũng nhổ răng cũng không có hành động gì, tất cả đều nằm trên đất kêu rên, cho dù thống khổ vì mất đi răng cửa cũng không có ai tỉnh hồn lại.
Tôi nhìn bộ dáng thể thảm kêu rên của bọn chúng không khỏi kỳ quái, mất một cái răng cửa mà đau như vậy sao? Sao nhìn phản ứng của bọn chúng giống như mất nửa cái mạng vậy? Có quá phóng đại không?
Lại đợi một hồi, bọn họ vẫn từng nhịp từng nhịp gào lên, không có chút ý nào muốn đứng dậy, cũng không có bộ dáng ngừng kêu rên.
Tôi không khỏi thấy phiền, vốn không gian long mạch này đã nhỏ, bọn chúng kêu gào như vậy tiếng vang vọng lại từng đợt từng đợt rất ồn ào. Tôi không nhịn được liền mở miệng nói: “Câm, không phải là cái răng cửa sao, các ngươi phản ứng cũng quá phóng đại đi, nếu dám đem cướp Diệu Diệu của chúng ta đi thì cũng phải chịu thống khổ này cho tỉnh ngộ. So với Lưu Tài thì các ngươi đã may mắn hơn nhiều, hắn ta đã bị bóp gãy cổ chết, ít nhất các ngươi cũng còn sống, đừng kêu nữa.
Tôi đã cố gắng để nói hết sức nhẹ nhàng, dẫu sao dù bọn chúng làm chuyện hại Diệu Diệu nhưng có vẻ bọn chúng chỉ là chân chó tay sai cho kẻ khác. Hơn nữa bọn chúng đã bị trừng phạt, nếu quả thật hở răng không thể tiếp tục đọc thần chú thì quả thật đã là rất tàn nhẫn đối với Tăng nhân, khác gì cắt đứt đường sống của bọn chúng.
Cũng không biết Lý Chùy cho bọn chúng bao nhiêu tiền, có đủ để bọn chúng đi trồng răng hay không? Tính tới tính lui, trong lòng tôi có chút thương cảm cho bọn chúng.
Có lẽ lúc này bọn chúng toàn hoàn không nghe được âm thanh gì khác, bất kể tôi nói gì bọn chúng cũng không có phản ứng, cũng không dừng lại, cứ tiếp tục gào thét lớn tiếng như quỷ khóc sói tru, hơn nữa phản ứng của cả sáu người dường như có thể nói giống nhau như đúc. Lúc này tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.
Theo như nói bọn chúng đều đã là người trưởng thành, hơn nữa còn là Tăng nhân, chẳng lẽ một chút sức chịu đau cũng không có, không thể vì rơi một cái răng mà khóc như vậy. Hơn nữa đã lâu như vậy rồi, cơn đau cũng sẽ phải dịu đi, không thể tất cả đều phản ứng như thế. Chẳng lẽ bọn chúng bị hạ hàng đầu thuật? Hay là cái gì đó khác.
Tôi rất tò mò trong lòng nhưng lại sợ bọn chúng làm gì đó, thấy khuyên không nghe tôi liền đi cách xa bọn chúng một chút, ngồi xuống thận trọng nhìn chằm chằm canh chừng chờ Tô Mộc cùng Đường Dũng quay lại.
Hai người bọn họ hành động cũng rất nhanh, không tới mười phút thì có ánh sáng trắng chợt lóe trên đỉnh đầu, sau đó bên cạnh tôi xuất hiện hai thân ảnh, chính là Tô Mộc cùng Đường Dũng. Trong tay bọn họ còn đang ôm Diệu Diệu vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Thế nào?” Tôi đã sớm không kịp đơi, thấy bọn họ xuống liền vội vàng hỏi.
Đồng thời còn không quên đem máu trên tay cầm răng lau vào quần áo Đường Dũng, cho anh ta biết nó đáng ghét như nào.
“Bảy phách đã tìm về được, Diệu Diệu đã không sao, chỉ là bị thai rồng hút chút âm khí, xương cốt thân thể có chút suy nhược.” Đường Dũng cười nói. Diệu Diệu không sao khiến anh ta nháy mắt khôi phục lại bộ dáng nhơn nhơn như bình thường, cũng không vì tôi lau máu lên áo anh ta mà tức giận, còn quay về phía tôi toét miệng cười.
Tôi liền liếc hắn một cái, nói Diệu Diệu không sao là tốt. Nói xong tôi chỉ sáu người kia vẫn không ngừng kêu rên, hỏi Đường Dũng: “Vừa rồi không phải anh đã điểm huyệt khóc của bọn họ chứ, sao bọn họ cứ một mực khóc lóc không ngại mất mặt, tôi cũng không khuyên được.”
“Khóc?” Lúc này Đường Dũng mới chú ý tới sáu Tăng nhân vẫn còn đang nằm trên đất, hơn nữa vẫn phát ra tiếng rên vô cùng lớn.
Anh ta ôm Diệu Diệu khẽ lay động, cũng không biết anh ta làm thế nào, Diệu Diệu biến mất không thấy đâu. Sau khi an trí tốt cho Diệu Diệu xong, mặt Đường Dũng đầy kỳ quái đi tới sáu người kia, cúi người xuống kiểm tra.
Nhân lúc Đường Dũng bẩn rộn, tôi hỏi Tô Mộc làm sao anh ấy lại biết bảy phách của Diệu Diệu bị giam bên trong thai rồng, chẳng lẽ cách thai rồng anh ấy vẫn có thể cảm ứng được Diệu Diệu, quá là lợi hại.
Thấy tôi khen, miệng Tô Mộc cong lên cười, nói không phải anh ấy cảm ứng được, nơi này là trong long mạch, long khí xung quanh quá cường thịnh khiến mọi khí tức của quỷ hay người cũng đều bị che phủ, đương nhiên anh ấy không cảm ứng được Diệu Diệu.
Sở dĩ anh ấy nói Diệu Diệu ở phía trên hoàn toàn là anh ấy phán đoán, không ngờ thật sự anh ấy lại đoán đúng.
Tôi liền không biết nói sao, chỉ đoán mò mà anh ấy nói chắc chắn như vậy, chuyện này e rằng cũng chỉ có Tô Mộc có thể làm được. Nếu như vừa rồi anh ấy đoán không đúng thì bây giờ Đường Dũng còn không để anh ấy vào mắt, không chừng hai người sẽ lại dây dưa đánh nhau.
Tô Mộc này, thật đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Tôi không khỏi đưa hai tay ra ôm lấy cổ Tô Mộc, ngước nhìn anh ấy nói: “Tô Mộc, dù sao bây giờ Đường Dũng cũng là sư phụ em, sau này anh có thể đối xử với anh ta khách khí một chút được không, giống như chuyện loại này không nắm chắc cũng không cần phải làm, tránh cho có dây dưa mâu thuẫn.”
“Em sợ anh đánh không lại anh ta sao?” Tô Mộc nghe vậy liền nhíu mày lại, hứng thú nhìn tôi.
ôi bị Tô Mộc hỏi khiến toàn thân toát mồ hôi lạnh, lắc đầu nói không phải, bằng thực lực của anh ấy sao có thể không đánh lại Đường Dũng, anh ấy lợi hại như vậy cơ mà.
Tô Mộc lập tức híp hẹp mắt, ánh mắt như có khí lạnh bốc lên, nói: “Vậy em đang sợ Đường Dũng bị đánh à?”
Tôi triệt để bó tay, thật không hiểu thần kinh trong đầu mấy tên đàn ông đang nghĩ gì, rõ ràng tôi sợ bọn họ đánh nhau sao anh lại chú ý đến việc ai thắng ai thua chứ.
Hơi suy sụp khi nhìn Tô Mộc, tôi nói: “Dĩ nhiên không phải, anh quên mục đích đến đây của chúng ta sao, là sống lại! Việc sống lại của anh quan trọng nhất, việc râu ria khác anh tém lại dùm em được không, sau này đừng đánh nhau với sư phụ em làm gì.”
“Có tém lại thì cũng phải là anh ta, anh ta chỉ là sư phụ em thôi, mà anh mới là chồng em, trong lòng em chồng quan trọng nhất hay sự phụ là quan trọng nhất?” Tô Mộc hỏi, giống như đang cố ý đùa giỡn tôi vậy, hỏi vấn đề này.
Tôi im lặng liếc mắt nhưng ngoài miệng vẫn ngọt ngào ôm thơm Tô Mộc một cái: “Đương nhiên là chồng quan trọng nhất, không ai với tới được vị trí của anh trong lòng em cả, trừ ba mẹ em ra anh là quan trọng nhất.”
“Vậy sư phụ em thì sao, không quan trọng sao?” Ngay khi tôi nói xong thì giọng Đường Dũng đột nhiên vang lên, mặt anh ta đã đen như than, giận trừng mắt nhìn tôi.
CHƯƠNG 281: AI LÀ QUAN TRỌNG NHẤT
“Diệu Diệu!” Tôi liền gọi to tên Diệu Diệu, hướng Diệu Diệu chạy tới.
Nhưng tôi vẫn không thể chạy đến trước mặt Diệu Diệu, tay tôi đã bị Tô Mộc níu lại, nhỏ giọng nói: “Em đừng nhiều chuyện, không phải gã Tăng nhân cũng ở đây sao, tiểu quỷ của cậu ta cứ để chính cậu ta đi cứu.”
“Nhưng là…” Tôi vội la lên, muốn nói tôi rũng rất lo lắng cho Diệu Diệu. Chẳng qua lời vừa nói ra khỏi miệng thì tôi nhìn thấy con người bạc như nước của Tô Mộc, hiển nhiên anh ấy không muốn tôi nhúng tay vào chuyện này, đã khẽ cau mày.
Tôi sợ khiến anh ấy tức giận, không thể làm gì khác hơn là đem lời còn lại nuốt xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Dũng.
Lúc này Đường Dũng đã bước nhanh tới bên cạnh mấy người kia, bọn chúng vẫn nhắm chặt hai mắt, trong miệng nói lẩm bẩm, cũng không để đến chuyện bên ngoài.
Ngay cả khi Đường Dũng đã đi tới trước mặt thì bọn chúng cũng không hề nhíu mi, nếu không phải bọn chúng đang ngồi đàng hoàng miệng còn không ngừng lẩm bẩm thì tôi thậm chí còn cho rằng bọn chúng đang ngủ.
Mục tiêu của Đường Dũng rất rõ ràng, thấy những người đó cũng không có ý ngăn cản, anh ta liền vọt tới trước mặt Diệu Diệu, khom người ôm lấy Diệu Diệu muốn đi. Chẳng qua anh ta vừa ôm lấy Diệu Diệu liền kêu lên một tiếng, có dáng vẻ như có điều gì đó không đúng. Tôi liền hỏi Đường Dũng thế nào, Diệu Diệu không sao chứ.
“Bảy phách của nó không có, bây giờ chỉ còn lại một hồn.” Giọng Đường Dũng trầm xuống, nói. Nói xong khí tức hung thần sát khí vừa rồi lại lần nữa trở lại trên người Đường Dũng. Anh ta cũng không sợ kinh động tới những người kia, trực tiếp nâng chân lên đạp vào người ngồi gần anh ta nhất khiến người kia lao về phía trước, miệng ộc ra một ngụm máu tươi.
“Nói, bảy phách của Diệu Diệu ở đâu?” Đường Dũng lạnh lùng nhìn người kia.
Người kia bị Đường Dũng đạp đã tỉnh táo lại, hắn vội vã nhìn Đường Dũng một cái nhưng gì cũng không nói mà tiếp tục khoanh chân nhắm mắt niệm chú, coi như không thấy Đường Dũng.
Tôi có chút bội phụng người kia, nhìn bộ dáng Đường Dũng lúc này hết sức đáng sợ, so với lúc Tô Mộc tức giận không kém chút nào, vậy mà ngươi kia lại coi như không thấy Đường Dũng, còn chuyên tâm niệm chú như vậy khiến tôi không khỏi có chút hiếu kỳ.
Bọn họ niệm chú kia dùng để làm gì mà chuyên tâm như vậy, không sợ Đường Dũng sẽ giết hắn sao?
Ngay khi tôi đang không hiểu thì bên người tôi đột nhiên truyền ra một giọng lạnh lùng, nói: “Bảy phách của tiểu quỷ bị trói ở thai trong bụng rồng phía trên, bọn họ đọc thần chú chắc cũng là để xúc tiến thai rồng tiêu hóa bảy phách của tiểu quỷ đó. Bây giờ ta đi lên cứu tiểu quỷ, ngươi giải quyết mấy cái phiền phức dưới đất này, chỉ cần bọn chúng còn niệm chú thì bảy phách của tiểu quỷ cũng sẽ bị phong kín bên trong.”
Người nói đương nhiên là Tô Mộc, nói xong anh ấy cũng không để ý phản ứng của Đường Dũng, trực tiếp nhún một cái bật tới bên trên bộ xương kia.
Đường Dũng sửng sốt một chút, có lẽ không nghĩ được tại sao Tô Mộc lại giúp anh ta. Có điều thấy Tô Mộc đã nhanh chóng bay lên trên bộ xương rồng, bóng người Đường Dũng liền lóe lên di chuyển tới trước mặt từng người đang niệm chú.
Tôi chỉ thấy một bóng đen thoáng qua, chờ khi Đường Dũng ngừng lại thì sáu người kia đã ngã lăn ra đất, trước mặt mỗi người đều ộc ra một ngụm máu tươi lớn, mặt đầy thống khổ nằm trên mặt đất.
Đường Dũng không dám để tôi một mình, sau khi đánh ngã đám người kia anh ta liền chạy nhanh tới chỗ tôi, đưa tay tới trước mặt tôi nói: “Dương Dương, em cầm những thứ này đi.”
“Cái gì vậy?” Tôi hỏi.
Chỉ thấy trong lòng lòng bàn tay anh ta một đống đỏ đỏ giống như máu, mà trong máu còn có sáu hạt gì đó nho ra bị máu tươi nhuộm đỏ, không nhận ra được đó là thứ gì.
Đường Dũng chỉ nói một tiếng: “Răng.”
“Cái gì?” Tôi nhất thời nghe không rõ, hỏi lại Đường Dũng lần nữa.
Đường Dũng nói: “Răng, đây là sáu cái răng cửa của bọn chúng đều bị anh lấy ra, mặc dù không biết bọn chúng đang đọc thần chú gì, làm sao phá giải nhưng anh không thể để cho bọn chúng đọc tiếp. Bây giờ răng cửa không có, bọn chúng khi nói đều có thêm gió, đọc thần chú yêu cầu về phát âm rất cao, anh phải xem bọn chúng há miệng liền có gió thì đọc thần chú thế nào!”
Vừa nói sát khi trên người Đường Dũng đã bắt đầu nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng anh ta còn không nhịn được huýt sáo, thật giống như anh ta là thiên tài, ngay cả chiêu này cũng có thể nghĩ ra được.
Tôi thì thấy kinh tởm, nắm chặt tay lại đưa ra phía sau, nói: “Ách, là răng à, vậy anh tự cầm đi, đưa cho tôi làm gì.”
“Răng mặc dù là nhỏ nhưng cũng là xương trên người bọn chúng, lúc cần thiết có thể thông qua răng hạ xuống cấm chế khống chế thân thể bọn chúng. Bọn chúng bản lãnh đều không cao, em cũng có thể ứng phó, anh còn phải đi xem lão quỷ thế nào, chỉ một mình anh ta cứu Diệu Diệu anh không yên tâm.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta cũng không để ý tới sự chống cự của tôi, trực tiếp kéo tay tôi từ sang lưng ra rồi thả những cái răng kèm máu kia vào tay tôi, sau đó bóng người loáng một cái đã biến mất không thấy.
Lúc này tôi cũng sắp khóc, răng cùng máu dính nhớp nhúa khiến cảm giác trên tay rất ghê tởm, hơn nữa tên khốn Đường Dũng này đã dạy tôi hạ cấm chế với răng đâu, tôi làm sao có thể khống chế bọn chúng qua răng? Cũng may đám người kia sau khi bị Đường Dũng nhổ răng cũng không có hành động gì, tất cả đều nằm trên đất kêu rên, cho dù thống khổ vì mất đi răng cửa cũng không có ai tỉnh hồn lại.
Tôi nhìn bộ dáng thể thảm kêu rên của bọn chúng không khỏi kỳ quái, mất một cái răng cửa mà đau như vậy sao? Sao nhìn phản ứng của bọn chúng giống như mất nửa cái mạng vậy? Có quá phóng đại không?
Lại đợi một hồi, bọn họ vẫn từng nhịp từng nhịp gào lên, không có chút ý nào muốn đứng dậy, cũng không có bộ dáng ngừng kêu rên.
Tôi không khỏi thấy phiền, vốn không gian long mạch này đã nhỏ, bọn chúng kêu gào như vậy tiếng vang vọng lại từng đợt từng đợt rất ồn ào. Tôi không nhịn được liền mở miệng nói: “Câm, không phải là cái răng cửa sao, các ngươi phản ứng cũng quá phóng đại đi, nếu dám đem cướp Diệu Diệu của chúng ta đi thì cũng phải chịu thống khổ này cho tỉnh ngộ. So với Lưu Tài thì các ngươi đã may mắn hơn nhiều, hắn ta đã bị bóp gãy cổ chết, ít nhất các ngươi cũng còn sống, đừng kêu nữa.
Tôi đã cố gắng để nói hết sức nhẹ nhàng, dẫu sao dù bọn chúng làm chuyện hại Diệu Diệu nhưng có vẻ bọn chúng chỉ là chân chó tay sai cho kẻ khác. Hơn nữa bọn chúng đã bị trừng phạt, nếu quả thật hở răng không thể tiếp tục đọc thần chú thì quả thật đã là rất tàn nhẫn đối với Tăng nhân, khác gì cắt đứt đường sống của bọn chúng.
Cũng không biết Lý Chùy cho bọn chúng bao nhiêu tiền, có đủ để bọn chúng đi trồng răng hay không? Tính tới tính lui, trong lòng tôi có chút thương cảm cho bọn chúng.
Có lẽ lúc này bọn chúng toàn hoàn không nghe được âm thanh gì khác, bất kể tôi nói gì bọn chúng cũng không có phản ứng, cũng không dừng lại, cứ tiếp tục gào thét lớn tiếng như quỷ khóc sói tru, hơn nữa phản ứng của cả sáu người dường như có thể nói giống nhau như đúc. Lúc này tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.
Theo như nói bọn chúng đều đã là người trưởng thành, hơn nữa còn là Tăng nhân, chẳng lẽ một chút sức chịu đau cũng không có, không thể vì rơi một cái răng mà khóc như vậy. Hơn nữa đã lâu như vậy rồi, cơn đau cũng sẽ phải dịu đi, không thể tất cả đều phản ứng như thế. Chẳng lẽ bọn chúng bị hạ hàng đầu thuật? Hay là cái gì đó khác.
Tôi rất tò mò trong lòng nhưng lại sợ bọn chúng làm gì đó, thấy khuyên không nghe tôi liền đi cách xa bọn chúng một chút, ngồi xuống thận trọng nhìn chằm chằm canh chừng chờ Tô Mộc cùng Đường Dũng quay lại.
Hai người bọn họ hành động cũng rất nhanh, không tới mười phút thì có ánh sáng trắng chợt lóe trên đỉnh đầu, sau đó bên cạnh tôi xuất hiện hai thân ảnh, chính là Tô Mộc cùng Đường Dũng. Trong tay bọn họ còn đang ôm Diệu Diệu vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Thế nào?” Tôi đã sớm không kịp đơi, thấy bọn họ xuống liền vội vàng hỏi.
Đồng thời còn không quên đem máu trên tay cầm răng lau vào quần áo Đường Dũng, cho anh ta biết nó đáng ghét như nào.
“Bảy phách đã tìm về được, Diệu Diệu đã không sao, chỉ là bị thai rồng hút chút âm khí, xương cốt thân thể có chút suy nhược.” Đường Dũng cười nói. Diệu Diệu không sao khiến anh ta nháy mắt khôi phục lại bộ dáng nhơn nhơn như bình thường, cũng không vì tôi lau máu lên áo anh ta mà tức giận, còn quay về phía tôi toét miệng cười.
Tôi liền liếc hắn một cái, nói Diệu Diệu không sao là tốt. Nói xong tôi chỉ sáu người kia vẫn không ngừng kêu rên, hỏi Đường Dũng: “Vừa rồi không phải anh đã điểm huyệt khóc của bọn họ chứ, sao bọn họ cứ một mực khóc lóc không ngại mất mặt, tôi cũng không khuyên được.”
“Khóc?” Lúc này Đường Dũng mới chú ý tới sáu Tăng nhân vẫn còn đang nằm trên đất, hơn nữa vẫn phát ra tiếng rên vô cùng lớn.
Anh ta ôm Diệu Diệu khẽ lay động, cũng không biết anh ta làm thế nào, Diệu Diệu biến mất không thấy đâu. Sau khi an trí tốt cho Diệu Diệu xong, mặt Đường Dũng đầy kỳ quái đi tới sáu người kia, cúi người xuống kiểm tra.
Nhân lúc Đường Dũng bẩn rộn, tôi hỏi Tô Mộc làm sao anh ấy lại biết bảy phách của Diệu Diệu bị giam bên trong thai rồng, chẳng lẽ cách thai rồng anh ấy vẫn có thể cảm ứng được Diệu Diệu, quá là lợi hại.
Thấy tôi khen, miệng Tô Mộc cong lên cười, nói không phải anh ấy cảm ứng được, nơi này là trong long mạch, long khí xung quanh quá cường thịnh khiến mọi khí tức của quỷ hay người cũng đều bị che phủ, đương nhiên anh ấy không cảm ứng được Diệu Diệu.
Sở dĩ anh ấy nói Diệu Diệu ở phía trên hoàn toàn là anh ấy phán đoán, không ngờ thật sự anh ấy lại đoán đúng.
Tôi liền không biết nói sao, chỉ đoán mò mà anh ấy nói chắc chắn như vậy, chuyện này e rằng cũng chỉ có Tô Mộc có thể làm được. Nếu như vừa rồi anh ấy đoán không đúng thì bây giờ Đường Dũng còn không để anh ấy vào mắt, không chừng hai người sẽ lại dây dưa đánh nhau.
Tô Mộc này, thật đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Tôi không khỏi đưa hai tay ra ôm lấy cổ Tô Mộc, ngước nhìn anh ấy nói: “Tô Mộc, dù sao bây giờ Đường Dũng cũng là sư phụ em, sau này anh có thể đối xử với anh ta khách khí một chút được không, giống như chuyện loại này không nắm chắc cũng không cần phải làm, tránh cho có dây dưa mâu thuẫn.”
“Em sợ anh đánh không lại anh ta sao?” Tô Mộc nghe vậy liền nhíu mày lại, hứng thú nhìn tôi.
ôi bị Tô Mộc hỏi khiến toàn thân toát mồ hôi lạnh, lắc đầu nói không phải, bằng thực lực của anh ấy sao có thể không đánh lại Đường Dũng, anh ấy lợi hại như vậy cơ mà.
Tô Mộc lập tức híp hẹp mắt, ánh mắt như có khí lạnh bốc lên, nói: “Vậy em đang sợ Đường Dũng bị đánh à?”
Tôi triệt để bó tay, thật không hiểu thần kinh trong đầu mấy tên đàn ông đang nghĩ gì, rõ ràng tôi sợ bọn họ đánh nhau sao anh lại chú ý đến việc ai thắng ai thua chứ.
Hơi suy sụp khi nhìn Tô Mộc, tôi nói: “Dĩ nhiên không phải, anh quên mục đích đến đây của chúng ta sao, là sống lại! Việc sống lại của anh quan trọng nhất, việc râu ria khác anh tém lại dùm em được không, sau này đừng đánh nhau với sư phụ em làm gì.”
“Có tém lại thì cũng phải là anh ta, anh ta chỉ là sư phụ em thôi, mà anh mới là chồng em, trong lòng em chồng quan trọng nhất hay sự phụ là quan trọng nhất?” Tô Mộc hỏi, giống như đang cố ý đùa giỡn tôi vậy, hỏi vấn đề này.
Tôi im lặng liếc mắt nhưng ngoài miệng vẫn ngọt ngào ôm thơm Tô Mộc một cái: “Đương nhiên là chồng quan trọng nhất, không ai với tới được vị trí của anh trong lòng em cả, trừ ba mẹ em ra anh là quan trọng nhất.”
“Vậy sư phụ em thì sao, không quan trọng sao?” Ngay khi tôi nói xong thì giọng Đường Dũng đột nhiên vang lên, mặt anh ta đã đen như than, giận trừng mắt nhìn tôi.
Bình luận facebook