Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-278
Chương 256: Việc vui đến
Chương 256: Việc vui đến
Đường Dũng thấy tôi lại bỏ qua anh ta liền giận đến mức thở hổn hển không nói được, đôi mắt hung hãn nhìn tôi chằm chằm. Sau khi yên lặng một hồi anh ta bỗng nhiên đứng dậy, cũng không nói gì với ai, xoay người rời đi.
Đường Dũng?
Lúc này tôi mới nhận ra vừa rồi tôi rất quá đáng với Đường Dũng. Rõ ràng khiến Tô Mộc tỉnh lại là công lao của anh ta lớn nhất vậy mà hết lần này tới lần khác tôi bỏ qua anh ta, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.
Tôi trong nháy mắt thấy không yên, đứng dậy chạy ra ngoài biệt thự đuổi theo.
Nhưng tốc độ của Đường Dũng rất nhanh, tôi không thể đuổi kịp, nếu như anh ta thật sự muốn đi thì có lẽ cho dù là Tô Mộc cũng không thể làm được gì.
Lúc này bên ngoài biệt thự đã không thấy bóng dáng Đường Dũng đâu, cùng biến mất với Đường Dũng là xe của Tô Đoàn vẫn luôn đậu ở cửa.
Xem ra anh ta thật sự tức giận.
Đột nhiên lòng tôi tràn đầy áy náy. Thật giống như cho tới nay đều là anh ta đều làm vì tôi, bất kể tôi yêu cầu quá đáng thế nào anh ta cũng đồng ý, ngay cả tôi bảo anh ta cứu Tô Mộc thì anh ta cũng chỉ than phiền vài tiếng ngoài miệng chứ hành động vẫn rất tích cực.
Anh ấy giúp tôi không tính toán chút nào, vậy mà tôi hết lần này đến lần khác phớt lờ.
Tôi nhất định chính là lòng lang dạ sói vong ân bội nghĩa!
Tôi vô cùng tự trách trong lòng, nhưng Đường Dũng chạy đi như vậy tôi quả thật không biết nên đi đâu tìm anh ta, gọi điện thoại thì anh ta đã tắt máy, tôi không có bất kỳ cách nào để nói xin lỗi.
Ngay khi tôi đang khổ sở trông ra cửa trống rỗng thì Tô Mộc cũng đi ra, anh ấy đứng ở sau lưng ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào cổ tôi hít sâu hai cái, ngửi mùi trên người tôi, sau đó nói: “Nghe nói em bái Đường Dũng làm thầy?”
Giọng anh ấy rất bình thản, nghe không ra tâm tình gì bên trong nhưng tôi lại có chút hoảng sợ cùng lo lắng.
Tô Mộc không thích Đường Dũng, anh ấy cũng biết Đường Dũng thích tôi, chỉ cần có cơ hội thì anh ta sẽ bày tỏ với tôi cho nên ở trong lòng anh ấy thì Đường Dũng vẫn luôn là tình địch. Hẳn anh ấy không hy vọng tôi quá gần gũi với Đường Dũng đi?
Chuyện tôi bái Đường Dũng mục đích rất đơn thuần, chính là học phương pháp chạy thoát thân của anh ta, như vậy sau này gặp lại chuyện tương như như Kim Đạt Hải thì ít nhất tôi cũng không bị đối phương bắt giữ, Tô Mộc cũng không cần phí tâm tới cứu tôi.
Tôi chỉ muốn không còn vô dụng như vậy, muốn bớt cho Tô Mộc một chút phiền toái.
Nhưng không biết tại sao, cho dù trong lòng tôi rất vô tư nhưng nghe Tô Mộc hỏi như vậy tôi lại thấy chột dạ, lắp bắp nói: “Phải… Vốn em cũng không muốn bái anh ta làm thầy mà muốn theo anh học thuật pháp Tô gia, thuật pháp của anh ta sao lợi hại được bằng thuật pháp tổ truyền của Tô gia. Nhưng thuật pháp Tô gia cho dù lợi hại hơn thì tất cả đều là phương pháp khắc địch, cái đó… Trong Binh pháp Tôn Tử không phải có viết sao, Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, cho nên em muốn theo Đường Dũng học một chút thuật chạy thoát thân. Anh… sẽ không phạt em chứ?”
Tôi vừa thận trọng giải thích vừa nịnh bợ Tô Mộc, cho dù thế nào, chỉ cần tôi nịnh bợ khiến Tô Mộc vui vẻ thì anh ấy hẳn sẽ không tức giận.
Tôi giải thích xong, tim đập mạnh tới sắp bắn khỏi lồng ngực, ngay cả hô hấp cũng chậm lại rất nhiều, dỏng tai nghe phản ứng của Tô Mộc.
Nhưng hồi lâu Tô Mộc cũng không lên tiếng, cứ lẳng lặng ôm tôi như vậy.
Tôi càng thấy lo lắng trong lòng, đợi một lúc rốt cuộc không kiềm chế được, thận trong nghiêng đầu len lén nhìn Tô Mộc.
Liếc một cái tôi mới phát hiện khóe miệng Tô Mộc hơi cong lên tạo thành một nụ cười đẹp mắt. Anh ấy lại đang cười trộm!
Anh ấy căn bản là không tức giận!
Tôi liền thở ra một hơi, xoay người lại giả bộ tức giận đánh vào ngực Tô Mộc, làm nũng nói: “Ghét, vừa rồi chính là anh khiến sư phụ em tức giận, bây giờ anh ta đang giận, anh nói phải làm sao bây giờ?”
“Rõ ràng chính là em quá quan tâm anh mới khiến cậu ta tức giận, huống chi lần này cậu ta cứu anh thì anh cũng đã dành thời gian cứu cậu ta một lần, bây giờ không có nghĩa vụ phải đi dỗ cho cậu ta vui vẻ. Em yên tâm, cậu ta là một người đàn ông trưởng thành, lại là tăng nhân thái lan, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em chỉ cần chờ là được. Còn có một tuần nữa là đến ngày hẹn bọn em đi Thái Lan, đến lúc đó cậu ta sẽ tự xuất hiện.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy lại cúi đầu hôn lên tai tôi một cái khiến tôi ngứa ngáy, rồi tê dại.
Sau đó chân tôi đã mềm nhũn, lúc kịp phản ứng thì đã bị Tô Mộc ôm tôi vào trong ngực, hướng tới phòng ngủ của tôi đi tới.
Thuồng luồng tiên cùng tôi tâm ý tương thông, tự nhiên biết sắp phát sinh chuyện gì, ông ta cũng không làm kỳ đà cản mũi, đứng dậy xoay người một cái liền biến thành trai trẻ đẹp, huýt sáo cũng đi ra ngoài tán gái.
Tô Mộc ôm tôi vào phòng ngủ, vừa mới vào cửa phòng anh ấy đã không nhịn được hôn tôi đầy nóng bỏng. Lần này có thể thấy Tô Mộc tỉnh lại được cũng thật may mắn, giống như anh ấy lần nữa sống lại, cho nên hôm nay anh ấy càng nồng nhiệt hơn trước. Chớp mắt chúng tôi đã lăn lộn trên giường, tôi bị đầu lưỡi Tô Mộc trêu đùa khiến toàn thân nóng bỏng, không khống chế được giữa hai chân đã ướt đẫm.
Quần áo trên người bị xé ra như giẻ rách đắp lên người tôi, làn da ẩn hiện trên nền vải tăng thêm vài phần tình thú.
Tô Mộc thở hồng hộc, anh càng lúc càng vội vả, đè ép tôi trên giường, mơn trớn vành tai và khan giọng nói: “Dương Dương, em tới cởi quần anh ra sau đó ngồi lên…”
“Ừm...”Tôi thẹn đỏ hồng mặt, nhưng cũng khát vọng Tô Mộc, hơi nhăn mặt một tí rồi làm theo lời anh, từng bước thỏa mãn anh...
Quá trình không nói tỉ mỉ, sau khi tôi cùng Tô Mộc đều thỏa mãn thì tôi đã mệt không nhúc nhích được, cả người như con mèo nhỏ rúc vào trong ngực Tô Mộc, vừa ngửi mùi hương cỏ cây tự nhiên trên người anh ấy vừa nhìn chằm chằm vào bị trí trung đan điền trên ngực anh ấy.
Lúc này nơi trung đan điền đã là một mảnh trắng nõn, đã không còn màu đen ngòm của lúc trước khi bị tiệm khí chiếm cứ. Nghĩ đến trong ngực anh ấy từng có một hồn tiệm ở, lưng tôi cũng có chút đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên hỏi Tô Mộc lúc ấy nghĩ thế nào, tại sao phải nuốt Chu Lan vào trong bụng? Không phải hồn tiệm rất khắc anh ấy sao, nuốt nó không bị hồn phi phách tán?
Tô Mộc nhìn tôi trìu mến, ngón tay thon dài vẫn đang nghịch tóc tôi, đem cuốn một lọn tóc của tôi quanh ngón tay anh ấy, vòng một vòng lại một vòng: “Sợ chứ, nhưng anh sợ sau này không được thấy em hơn.”
Bất thình lình tỏ tình khiến tôi trong nháy mắt liền ngây ngẩn. Dựa theo tính cách của Tô Mộc, anh ấy tuyệt sẽ không chủ động nói những lời ngọt ngào với tôi như vậy, trước giờ chỉ biết mặt lạnh uy hiếp tôi, nói gì phụ nữ ngu ngốc, nếu dám phản bội sẽ đem ngâm heo lung các loại. Đây mới thật là phong cách của anh ấy.
Bất chợt đối tốt với tôi như vậy khiến lòng tôi sắp bị anh ấy ngọt hóa, liền nghiêng đầu hôn mạnh một cái lên bắp thịt trên ngực anh ấy, còn nghịch ngợm liếm hạt nho nhỏ nhô ra, cười nói: “Chồng, hóa ra em ở trong lòng anh quan trọng như vậy, rốt cuộc là anh thích em vì… Ưm…”
Tôi đang vui vẻ nói thì đột nhiên miệng tôi bị một đôi môi mềm mại chặn lại. Tô Mộc xoay người đem đè tôi ở dưới, mặt hung hãn trợn mắt nhìn tôi, vừa hôn tôi vừa nói: “Lộc Dương, vừa rồi là em muốn gây chuyện với anh sao? Nói chuyện cứ nói, liếm linh tinh cái gì, em sẽ được học cách tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình…”
Vừa nói anh ấy lại lần nữa nhào tới.
Tôi không ngờ vừa rồi chỉ tùy tiện liếm một cái mà khiến Tô Mộc phản ứng mãnh liệt như vậy, trong lòng liền khóc ròng, liên tục cầu xin tha thứ, bảo Tô Mộc bỏ qua cho tôi, tôi đã vô cùng mệt mỏi, tiếp tục như vậy nữa sẽ chết người!
Tô Mộc vốn đã bị tôi kích thích nhưng nhìn mặt tôi nhăn nhó liền đau lòng, nuốt nước miếng mấy cái rồi cuối cùng buông tôi ra, đứng dậy đi vào phòng tắm dội nước rồi mới quay lại ôm tôi.
Chúng tôi nằm nói chuyện phiếm, toàn thân tôi lại đang cực kỳ thoải mái, chủ yếu là vẫn mệt mỏi, bất tri bất giác tôi rúc vào ngực Tô Mộc ngủ lúc nào không biết.
Có lẽ là quá vui mừng khi vừa trải qua sinh ly tử biệt, hoặc do nằm trong ngực Tô Mộc rất thư thái, tôi ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau.
Lúc tỉnh lại mặt trời đã chiếu cao rừng rỡ, bụng tôi đói kêu ọc ọc, vừa định gọi Tô Mộc dậy cùng tôi đi ra ngoài tìm chút gì ăn thì chuông cửa dưới lầu liền vang lên.
Thuồng luồng tiên ngủ ở phòng cha mẹ tôi ở lầu dưới, cách cửa rất gần, đi tới mở cửa, sau đó gọi tôi hai tiếng, nói ba mẹ tôi đã về.
Tôi liền từ trên giường nhảy xuống, lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng tắm, sau đó thay quần áo sạch sẽ rồi đi xuống.
Ba mẹ tôi về quê quán thông báo cho bà nội tôi biết tin tôi sắp kết hôn, sau đó bọn họ liền ở lại quê khoảng một tuần lễ, cũng không biết những ngày qua bọn họ bận bịu làm gì ở quê.
Có điều cũng may gần đây bọn họ không ở nhà, nếu không xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cùng Tô Mộc đều đứng ở lằn sinh tử, nếu mẹ tôi biết còn không phải sẽ bị đau tim sao.
Bây giờ bọn họ mới về cũng thật tốt, dẫu sao lúc này tôi cùng Tô Mộc đều đã ổn, lúc nguy hiểm bọn họ cũng không thấy sẽ bớt cho bọn họ phải lo lắng cho chúng tôi.
Khi tôi xuống lầu vừa vặn thấy ba mẹ tôi kéo thùng lớn lùng nhỏ hành lý vào nhà. Mẹ tôi chắc chắn rất khát, đang cầm ly nước to uống ừng ực, sau đó anh mắt bà liền nhìn qua cả tôi, nhìn phía sau tôi, nói: “Tô Mộc đâu? Không có nhà sao?”
“Có ạ! Nhưng hình như con mới là con ruột mẹ, mẹ đi lâu như vậy không về, vừa về nhà lại không phải tìm con mà tìm người khác, thật khiến con đau lòng.” Tôi giả bộ ghen nhìn mẹ tôi, giọng có chút hờn dỗi.
Mặc dù từ nhỏ tôi đã quen như vậy nhưng thời gian lâu không gặp mẹ tôi, tôi cũng rất nhớ bà. Lúc này bà thật giống như chỉ muốn con rể, tôi mơ hồ có thể hiểu được cảm giác của Đường Dũng ngày hôm qua.
Mẹ tôi thấy tôi ghen liền liếc tôi một cái, nói cũng lớn như vậy còn dỗi như trẻ con, cũng đã sắp kết hôn rồi.
Nói xong mẹ tôi bỗng nhiên bật cười, giống như nhắc tới chuyện kết hôn của tôi và Tô Mộc khiến mẹ tôi rất vui vẻ không còn khống chế được bản thân mình, nói: “Dương Dương! Cha Tô Mộc quả thật là đại sư, lần này chúng ta trở về quê xảy ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhất định là cha Tô Mộc cho chúng ta thêm phúc đã ứng nghiệm. Chờ sau này ông sui bà sui điều dưỡng từ nước ngoài trở về chúng ta nhất định phải cảm ơn họ thật tốt.”
“Dạ phải, cha anh ấy đương nhiên là đại sư, nếu không nhà bọn họ cũng không thể thành đạt như vậy.” Tôi nhìn sự hào hứng trên mặt mẹ tôi liền cũng có chút tự hào.
Chỉ mấy ngày không thấy, tôi phát hiện giữa trán ba mẹ tôi đã sáng lên, hơn nữa còn mơ hồ có vầng sáng màu hồng.
Cái gọi là đỉnh đầu thấy đỏ chuyện vui đến, xem ra mấy ngày nay ba mẹ tôi ở quê đã gặp không ít chuyện vui. Tôi liền tò mò, hỏi bọn họ rốt cuộc ở quê đã xảy ra chuyện gì, vốn không phải nói chỉ đi một ngày sao, sao lại ở đó lâu như vậy mới quay về.
Chương 256: Việc vui đến
Đường Dũng thấy tôi lại bỏ qua anh ta liền giận đến mức thở hổn hển không nói được, đôi mắt hung hãn nhìn tôi chằm chằm. Sau khi yên lặng một hồi anh ta bỗng nhiên đứng dậy, cũng không nói gì với ai, xoay người rời đi.
Đường Dũng?
Lúc này tôi mới nhận ra vừa rồi tôi rất quá đáng với Đường Dũng. Rõ ràng khiến Tô Mộc tỉnh lại là công lao của anh ta lớn nhất vậy mà hết lần này tới lần khác tôi bỏ qua anh ta, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.
Tôi trong nháy mắt thấy không yên, đứng dậy chạy ra ngoài biệt thự đuổi theo.
Nhưng tốc độ của Đường Dũng rất nhanh, tôi không thể đuổi kịp, nếu như anh ta thật sự muốn đi thì có lẽ cho dù là Tô Mộc cũng không thể làm được gì.
Lúc này bên ngoài biệt thự đã không thấy bóng dáng Đường Dũng đâu, cùng biến mất với Đường Dũng là xe của Tô Đoàn vẫn luôn đậu ở cửa.
Xem ra anh ta thật sự tức giận.
Đột nhiên lòng tôi tràn đầy áy náy. Thật giống như cho tới nay đều là anh ta đều làm vì tôi, bất kể tôi yêu cầu quá đáng thế nào anh ta cũng đồng ý, ngay cả tôi bảo anh ta cứu Tô Mộc thì anh ta cũng chỉ than phiền vài tiếng ngoài miệng chứ hành động vẫn rất tích cực.
Anh ấy giúp tôi không tính toán chút nào, vậy mà tôi hết lần này đến lần khác phớt lờ.
Tôi nhất định chính là lòng lang dạ sói vong ân bội nghĩa!
Tôi vô cùng tự trách trong lòng, nhưng Đường Dũng chạy đi như vậy tôi quả thật không biết nên đi đâu tìm anh ta, gọi điện thoại thì anh ta đã tắt máy, tôi không có bất kỳ cách nào để nói xin lỗi.
Ngay khi tôi đang khổ sở trông ra cửa trống rỗng thì Tô Mộc cũng đi ra, anh ấy đứng ở sau lưng ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào cổ tôi hít sâu hai cái, ngửi mùi trên người tôi, sau đó nói: “Nghe nói em bái Đường Dũng làm thầy?”
Giọng anh ấy rất bình thản, nghe không ra tâm tình gì bên trong nhưng tôi lại có chút hoảng sợ cùng lo lắng.
Tô Mộc không thích Đường Dũng, anh ấy cũng biết Đường Dũng thích tôi, chỉ cần có cơ hội thì anh ta sẽ bày tỏ với tôi cho nên ở trong lòng anh ấy thì Đường Dũng vẫn luôn là tình địch. Hẳn anh ấy không hy vọng tôi quá gần gũi với Đường Dũng đi?
Chuyện tôi bái Đường Dũng mục đích rất đơn thuần, chính là học phương pháp chạy thoát thân của anh ta, như vậy sau này gặp lại chuyện tương như như Kim Đạt Hải thì ít nhất tôi cũng không bị đối phương bắt giữ, Tô Mộc cũng không cần phí tâm tới cứu tôi.
Tôi chỉ muốn không còn vô dụng như vậy, muốn bớt cho Tô Mộc một chút phiền toái.
Nhưng không biết tại sao, cho dù trong lòng tôi rất vô tư nhưng nghe Tô Mộc hỏi như vậy tôi lại thấy chột dạ, lắp bắp nói: “Phải… Vốn em cũng không muốn bái anh ta làm thầy mà muốn theo anh học thuật pháp Tô gia, thuật pháp của anh ta sao lợi hại được bằng thuật pháp tổ truyền của Tô gia. Nhưng thuật pháp Tô gia cho dù lợi hại hơn thì tất cả đều là phương pháp khắc địch, cái đó… Trong Binh pháp Tôn Tử không phải có viết sao, Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, cho nên em muốn theo Đường Dũng học một chút thuật chạy thoát thân. Anh… sẽ không phạt em chứ?”
Tôi vừa thận trọng giải thích vừa nịnh bợ Tô Mộc, cho dù thế nào, chỉ cần tôi nịnh bợ khiến Tô Mộc vui vẻ thì anh ấy hẳn sẽ không tức giận.
Tôi giải thích xong, tim đập mạnh tới sắp bắn khỏi lồng ngực, ngay cả hô hấp cũng chậm lại rất nhiều, dỏng tai nghe phản ứng của Tô Mộc.
Nhưng hồi lâu Tô Mộc cũng không lên tiếng, cứ lẳng lặng ôm tôi như vậy.
Tôi càng thấy lo lắng trong lòng, đợi một lúc rốt cuộc không kiềm chế được, thận trong nghiêng đầu len lén nhìn Tô Mộc.
Liếc một cái tôi mới phát hiện khóe miệng Tô Mộc hơi cong lên tạo thành một nụ cười đẹp mắt. Anh ấy lại đang cười trộm!
Anh ấy căn bản là không tức giận!
Tôi liền thở ra một hơi, xoay người lại giả bộ tức giận đánh vào ngực Tô Mộc, làm nũng nói: “Ghét, vừa rồi chính là anh khiến sư phụ em tức giận, bây giờ anh ta đang giận, anh nói phải làm sao bây giờ?”
“Rõ ràng chính là em quá quan tâm anh mới khiến cậu ta tức giận, huống chi lần này cậu ta cứu anh thì anh cũng đã dành thời gian cứu cậu ta một lần, bây giờ không có nghĩa vụ phải đi dỗ cho cậu ta vui vẻ. Em yên tâm, cậu ta là một người đàn ông trưởng thành, lại là tăng nhân thái lan, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em chỉ cần chờ là được. Còn có một tuần nữa là đến ngày hẹn bọn em đi Thái Lan, đến lúc đó cậu ta sẽ tự xuất hiện.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy lại cúi đầu hôn lên tai tôi một cái khiến tôi ngứa ngáy, rồi tê dại.
Sau đó chân tôi đã mềm nhũn, lúc kịp phản ứng thì đã bị Tô Mộc ôm tôi vào trong ngực, hướng tới phòng ngủ của tôi đi tới.
Thuồng luồng tiên cùng tôi tâm ý tương thông, tự nhiên biết sắp phát sinh chuyện gì, ông ta cũng không làm kỳ đà cản mũi, đứng dậy xoay người một cái liền biến thành trai trẻ đẹp, huýt sáo cũng đi ra ngoài tán gái.
Tô Mộc ôm tôi vào phòng ngủ, vừa mới vào cửa phòng anh ấy đã không nhịn được hôn tôi đầy nóng bỏng. Lần này có thể thấy Tô Mộc tỉnh lại được cũng thật may mắn, giống như anh ấy lần nữa sống lại, cho nên hôm nay anh ấy càng nồng nhiệt hơn trước. Chớp mắt chúng tôi đã lăn lộn trên giường, tôi bị đầu lưỡi Tô Mộc trêu đùa khiến toàn thân nóng bỏng, không khống chế được giữa hai chân đã ướt đẫm.
Quần áo trên người bị xé ra như giẻ rách đắp lên người tôi, làn da ẩn hiện trên nền vải tăng thêm vài phần tình thú.
Tô Mộc thở hồng hộc, anh càng lúc càng vội vả, đè ép tôi trên giường, mơn trớn vành tai và khan giọng nói: “Dương Dương, em tới cởi quần anh ra sau đó ngồi lên…”
“Ừm...”Tôi thẹn đỏ hồng mặt, nhưng cũng khát vọng Tô Mộc, hơi nhăn mặt một tí rồi làm theo lời anh, từng bước thỏa mãn anh...
Quá trình không nói tỉ mỉ, sau khi tôi cùng Tô Mộc đều thỏa mãn thì tôi đã mệt không nhúc nhích được, cả người như con mèo nhỏ rúc vào trong ngực Tô Mộc, vừa ngửi mùi hương cỏ cây tự nhiên trên người anh ấy vừa nhìn chằm chằm vào bị trí trung đan điền trên ngực anh ấy.
Lúc này nơi trung đan điền đã là một mảnh trắng nõn, đã không còn màu đen ngòm của lúc trước khi bị tiệm khí chiếm cứ. Nghĩ đến trong ngực anh ấy từng có một hồn tiệm ở, lưng tôi cũng có chút đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên hỏi Tô Mộc lúc ấy nghĩ thế nào, tại sao phải nuốt Chu Lan vào trong bụng? Không phải hồn tiệm rất khắc anh ấy sao, nuốt nó không bị hồn phi phách tán?
Tô Mộc nhìn tôi trìu mến, ngón tay thon dài vẫn đang nghịch tóc tôi, đem cuốn một lọn tóc của tôi quanh ngón tay anh ấy, vòng một vòng lại một vòng: “Sợ chứ, nhưng anh sợ sau này không được thấy em hơn.”
Bất thình lình tỏ tình khiến tôi trong nháy mắt liền ngây ngẩn. Dựa theo tính cách của Tô Mộc, anh ấy tuyệt sẽ không chủ động nói những lời ngọt ngào với tôi như vậy, trước giờ chỉ biết mặt lạnh uy hiếp tôi, nói gì phụ nữ ngu ngốc, nếu dám phản bội sẽ đem ngâm heo lung các loại. Đây mới thật là phong cách của anh ấy.
Bất chợt đối tốt với tôi như vậy khiến lòng tôi sắp bị anh ấy ngọt hóa, liền nghiêng đầu hôn mạnh một cái lên bắp thịt trên ngực anh ấy, còn nghịch ngợm liếm hạt nho nhỏ nhô ra, cười nói: “Chồng, hóa ra em ở trong lòng anh quan trọng như vậy, rốt cuộc là anh thích em vì… Ưm…”
Tôi đang vui vẻ nói thì đột nhiên miệng tôi bị một đôi môi mềm mại chặn lại. Tô Mộc xoay người đem đè tôi ở dưới, mặt hung hãn trợn mắt nhìn tôi, vừa hôn tôi vừa nói: “Lộc Dương, vừa rồi là em muốn gây chuyện với anh sao? Nói chuyện cứ nói, liếm linh tinh cái gì, em sẽ được học cách tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình…”
Vừa nói anh ấy lại lần nữa nhào tới.
Tôi không ngờ vừa rồi chỉ tùy tiện liếm một cái mà khiến Tô Mộc phản ứng mãnh liệt như vậy, trong lòng liền khóc ròng, liên tục cầu xin tha thứ, bảo Tô Mộc bỏ qua cho tôi, tôi đã vô cùng mệt mỏi, tiếp tục như vậy nữa sẽ chết người!
Tô Mộc vốn đã bị tôi kích thích nhưng nhìn mặt tôi nhăn nhó liền đau lòng, nuốt nước miếng mấy cái rồi cuối cùng buông tôi ra, đứng dậy đi vào phòng tắm dội nước rồi mới quay lại ôm tôi.
Chúng tôi nằm nói chuyện phiếm, toàn thân tôi lại đang cực kỳ thoải mái, chủ yếu là vẫn mệt mỏi, bất tri bất giác tôi rúc vào ngực Tô Mộc ngủ lúc nào không biết.
Có lẽ là quá vui mừng khi vừa trải qua sinh ly tử biệt, hoặc do nằm trong ngực Tô Mộc rất thư thái, tôi ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau.
Lúc tỉnh lại mặt trời đã chiếu cao rừng rỡ, bụng tôi đói kêu ọc ọc, vừa định gọi Tô Mộc dậy cùng tôi đi ra ngoài tìm chút gì ăn thì chuông cửa dưới lầu liền vang lên.
Thuồng luồng tiên ngủ ở phòng cha mẹ tôi ở lầu dưới, cách cửa rất gần, đi tới mở cửa, sau đó gọi tôi hai tiếng, nói ba mẹ tôi đã về.
Tôi liền từ trên giường nhảy xuống, lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng tắm, sau đó thay quần áo sạch sẽ rồi đi xuống.
Ba mẹ tôi về quê quán thông báo cho bà nội tôi biết tin tôi sắp kết hôn, sau đó bọn họ liền ở lại quê khoảng một tuần lễ, cũng không biết những ngày qua bọn họ bận bịu làm gì ở quê.
Có điều cũng may gần đây bọn họ không ở nhà, nếu không xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cùng Tô Mộc đều đứng ở lằn sinh tử, nếu mẹ tôi biết còn không phải sẽ bị đau tim sao.
Bây giờ bọn họ mới về cũng thật tốt, dẫu sao lúc này tôi cùng Tô Mộc đều đã ổn, lúc nguy hiểm bọn họ cũng không thấy sẽ bớt cho bọn họ phải lo lắng cho chúng tôi.
Khi tôi xuống lầu vừa vặn thấy ba mẹ tôi kéo thùng lớn lùng nhỏ hành lý vào nhà. Mẹ tôi chắc chắn rất khát, đang cầm ly nước to uống ừng ực, sau đó anh mắt bà liền nhìn qua cả tôi, nhìn phía sau tôi, nói: “Tô Mộc đâu? Không có nhà sao?”
“Có ạ! Nhưng hình như con mới là con ruột mẹ, mẹ đi lâu như vậy không về, vừa về nhà lại không phải tìm con mà tìm người khác, thật khiến con đau lòng.” Tôi giả bộ ghen nhìn mẹ tôi, giọng có chút hờn dỗi.
Mặc dù từ nhỏ tôi đã quen như vậy nhưng thời gian lâu không gặp mẹ tôi, tôi cũng rất nhớ bà. Lúc này bà thật giống như chỉ muốn con rể, tôi mơ hồ có thể hiểu được cảm giác của Đường Dũng ngày hôm qua.
Mẹ tôi thấy tôi ghen liền liếc tôi một cái, nói cũng lớn như vậy còn dỗi như trẻ con, cũng đã sắp kết hôn rồi.
Nói xong mẹ tôi bỗng nhiên bật cười, giống như nhắc tới chuyện kết hôn của tôi và Tô Mộc khiến mẹ tôi rất vui vẻ không còn khống chế được bản thân mình, nói: “Dương Dương! Cha Tô Mộc quả thật là đại sư, lần này chúng ta trở về quê xảy ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhất định là cha Tô Mộc cho chúng ta thêm phúc đã ứng nghiệm. Chờ sau này ông sui bà sui điều dưỡng từ nước ngoài trở về chúng ta nhất định phải cảm ơn họ thật tốt.”
“Dạ phải, cha anh ấy đương nhiên là đại sư, nếu không nhà bọn họ cũng không thể thành đạt như vậy.” Tôi nhìn sự hào hứng trên mặt mẹ tôi liền cũng có chút tự hào.
Chỉ mấy ngày không thấy, tôi phát hiện giữa trán ba mẹ tôi đã sáng lên, hơn nữa còn mơ hồ có vầng sáng màu hồng.
Cái gọi là đỉnh đầu thấy đỏ chuyện vui đến, xem ra mấy ngày nay ba mẹ tôi ở quê đã gặp không ít chuyện vui. Tôi liền tò mò, hỏi bọn họ rốt cuộc ở quê đã xảy ra chuyện gì, vốn không phải nói chỉ đi một ngày sao, sao lại ở đó lâu như vậy mới quay về.